Chương 6
Hoàng Chi
05/01/2023
Mạnh Hưng đang tìm cách để từ chối khéo Tuệ Vy thì có điện thoại. Nghe Ngọc Thảo nói vậy anh mới hỏi :
– Sao tự nhiên về, em đang ở đâu ?
– Em có việc khó nói, chú cứ nói chuyện với bạn đi
– Bạn gì chứ ? Đứng im ở đó cho tôi nếu không muốn tôi giận
Mạnh Hưng có hơi tức giận khi Ngọc Thảo tự ý bỏ về trước mà nghe cô nói vậy là đã thấy Tuệ Vy, không lẽ vì thế mới lẻn về.
– Anh nói chuyện với ai vậy ?
Mạnh Hưng nhìn đến Tuệ Vy rồi trả lời.
– Việc riêng của anh em đừng xen vào, xin lỗi anh không đưa em về được, để anh gọi Minh Trí đến đưa em. Giờ anh phải về rồi
Nói rồi Mạnh Hưng gọi cho Minh Trí.
– Cậu đến siêu thị Big C liền cho tôi, Tuệ Vy đang ở đây cậu đưa em ấy về nha
Nhân viên cũng vừa tính xong xe đồ của Mạnh Hưng, quẹt thẻ trả xong anh hai tay xách hai túi đồ rồi đi thẳng ra ngoài, Tuệ Vy ngơ ngác nhìn thôi, sự lạnh lùng hời hợt của Mạnh Hưng làm cô buồn, tại sao anh không nghĩ đến cảm giác của mình. Cái cô cần là được cần anh chứ đâu phải là việc chở về mà đi gọi cho Minh Trí.
“Ting…ting…ting “
Lấy điện thoại ra xem là số của Minh Trí cô liền nghe.
– Em đợi anh nha anh đang đến
– Anh không cần tới em tự về được, em không muốn phiền anh.
– Phiền gì đâu, đợi anh nha, 5 phút anh sẽ có mặt
Tuệ Vy tắt máy rồi mà vẻ mặt rất khó chịu, cô vẫn tức chuyện Mạnh Hưng.
Tôi định đón xe về mà nghe chú nói vậy nên tôi không dám.
– Sao lại lén tôi về ?
Nhìn đến thấy chú đã ra tới, vẻ mặt cau có hình như chú giận. Tôi lúng túng không biết nói gì thì chú nói tiếp.
– Lên xe đi.
Tôi lẽo đẽo theo sau chú đến chỗ xe, bỏ đồ vào cốp rồi chú lên xe khởi động máy chạy ra khỏi siêu thị.
Lúc này tôi mới lên tiếng giải thích.
– Em thấy chú nói chuyện với bạn không muốn gây phiền phức cho chú nên định về trước
– Rảnh hen, tôi đâu có mượn, gì mà không muốn gây phiền phức cho tôi. Từ lúc nào em có suy nghĩ đó trong đầu vậy hả ?
Thái độ của chú làm tôi không nắm bắt được. Nhưng tôi cũng nói thật suy nghĩ của mình cho chú nghe.
– Chú là người ơn đã cưu mang giúp em khi em rơi vào bước đường cùng, chú rất tốt nhưng em cũng không muốn vì mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chú, em chỉ có thể âm thầm bên cạnh dõi theo chú chứ không thể đặt chân bước vào thế giới của chú được. Em nghĩ em phải tự lập dần không thể mãi dựa vào chú được, một ngày nào đó chú sẽ có gia đình riêng, có người để cho lo lắng quan tâm. Em không nên trở thành vướng bận của chú được
– Em đang nói gì vậy ? Có phải em đang hiểu lầm gì tôi đúng không ?
– Không có, em chỉ nói những suy nghĩ trong lòng mình thôi
– Hãy dẹp ngay những điều đó ra khỏi đầu mình đi, tôi không muốn bất cứ ai nghĩ và áp đặt cho tôi. Tự tôi biết mình nên làm gì và muốn gì ?
Nghe chú nói vậy tôi liền im lặng, không nghĩ chú lại phản ứng như thế.
– Tôi có chuyển tiền vô thẻ của em, có cần mua gì thì mua
– Em còn tiền mà chú chuyển chi
– Tôi đã bảo đừng tiết kiệm cho tôi rồi mà.
– Không có, chỉ là chú chuyển cho em nhiều nên em dùng không hết
– Vậy hả ? Mà không sao, thà dư vẫn hơn là thiếu
Chú có làm cho một cái thẻ, hằng tháng chú sẽ chuyển tiền vào đó để tôi lo việc học và ăn uống sắm sửa nhưng tôi không sắm gì nhiều, quần áo chú mua mặc không hết, ăn uống thì tôi thường mua về nhà nấu đề tiết kiệm mà an toàn. Một mình cũng ăn đơn giản trừ hôm nào có chú đến giống như hôm nay chú đều là người thanh toán. Mà dạo gần đây chú thay đổi, cứ chuyển tiền liền liền không còn đợi đúng kỳ nữa.
– Chú cứ vậy rồi biết nào em trả hết nợ cho chú đây
– Trả không hết vậy thì gán đi
– Chú xem em có gì đáng giá để mà gán, nhà cũng là nhà của chú, tiền cũng do chú cho xài, tất cả mọi thứ đều là chú mua cũng xem như của chú rồi vậy thì em có gì để mà gán nợ chứ ?
– Ai nói em không có gì chứ ?.
Nhìn lại người mình tôi ngơ ngác, tôi chẳng có thứ gì giá trị cả.
– Em đâu có gì ?
– Tôi không nói đồ ý tôi nói em đó
– Em ??? Là sao em không hiểu
” ting…ting…ting “
– Tôi nghe điện thoại chút
Lúc này điện thoại chú reo lên vì thế cuộc nói chuyện của tôi và chú bị gián đoạn, tôi cũng không nghe được đáp án từ chú.
– Cậu nói tôi gì không Minh Trí ?
Bên kia đầu dây Minh Trí đang đứng ở siêu thị nhưng không thấy Tuệ Vy đâu vì vậy mới gọi cho Mạnh Hưng để hỏi :
– Em ấy đâu ?
– Cậu không thấy à ?
– Không thấy tôi mới gọi hỏi cậu, thấy tôi gọi làm gì ?
– Lúc nãy tôi nói đợi cậu đến chở mà, nếu vậy cậu lấy điện thoại gọi đi
– Tôi gọi rồi nhưng không được, mà mất gì cậu không đưa em ấy về luôn đi
– Tôi không rảnh
– Cậu nói vậy mà nghe được hả Mạnh Hưng ?
– Chứ muốn tôi phải nói gì giờ ?
” tút….tút…tút “
Mạnh Hưng nhìn màn hình tối thui mà sắc mặt u ám, không nghỉ Minh Trí vậy mà tắt ngang mình. Sực nhớ lại anh không biết Tuệ Vy đã bỏ đi đâu, hay đã về mà sao Minh Trí không liên lạc được, tính khí bướng bỉnh thất thường của Tuệ Vy làm anh ngán ngẩm, anh không biết sao Minh Trí lại chịu được. Hay do vì yêu nên mới có sự nhẫn nại đến vậy. Bất giác anh nhìn sang Ngọc Thảo, nói Minh Trí mà anh không nhìn lại bản thân mình, anh cũng nhẫn nại đâu kém, giờ anh cần phải đợi thêm chút nữa thôi…
☆☆☆☆☆
Minh Trí đứng ở siêu thị dáo dác tìm kiếm, tay thì cầm điện thoại gọi nhưng mà không ai nghe máy, anh không biết Tuệ Vy đã đi đâu. Anh hơi tức Mạnh Hưng khi vô tâm như vậy mà nói đi cũng phải nói lại, ngay từ đầu Mạnh Hưng không hứa hẹn hay cho Tuệ Vy bất kỳ hy vọng nào, suy cho cùng đều do cô mù quáng, giống như anh mãi đuổi theo một người không bao giờ chịu dừng lại nhìn mình.
– Anh Minh Trí !
Nghe giọng của Tuệ Vy thì Minh Trí vui mừng, qua đầu nhìn lại thì thấy cô tay cầm kẹo mút.
– Nãy giờ em đi đâu vậy ?
– Em qua đó chơi thôi, thấy em giỏi không, được cả kẹo đây, anh muốn thử không ?
– Thôi em ăn đi, mà sao anh gọi em không được
– Em không để ý
– Ừm, giờ anh đưa em về nha
– Em buồn quá em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi nha
– Em buồn vì Mạnh Hưng hả ?
Tuệ Vy mặt buồn bã, nãy giờ cô ở khu vui chơi để giải tỏa tâm trạng, tuy đã đỡ hơn nhưng vẫn không hết buồn.
– Em thấy như anh ấy trốn tránh em vậy ? Nãy không biết anh ấy gọi điện thoại cho ai mà trông vội lắm, em hỏi thì không nói, hay anh ấy có người khác rồi
Minh Trí không biết phải nói gì, nếu nói thẳng để Tuệ Vy bỏ hết hy vọng với Mạnh Hưng thì cô sẽ không nghe, mà nhìn cô đau buồn anh không đành lòng.
– Thật ra tình cảm phải xuất phát từ hai người, em có thể nhìn ra Mạnh Hưng đối với mình thế nào mà đúng không ?
– Em biết anh ấy không yêu em nhưng em tin rồi anh ấy sẽ thay đổi, hai bác cũng nói chuyện với ba mẹ em muốn cưới em cho anh Mạnh Hưng
– Chuyện người lớn thì anh không biết, anh chỉ muốn hỏi em, thật sự em muốn lấy một người không yêu mình hay sao ?
– Nhưng em yêu anh Mạnh Hưng, em chỉ muốn làm vợ anh ấy thôi. Minh Trí anh là bạn thân của anh ấy mà, anh giúp em đi được không ?
– Anh có thể giúp gì được chứ ?
– Tạo điều kiện để em được gần gũi bồi đắp tình cảm với anh ấy, mà hai anh lại làm việc cùng nhau có thể báo cáo lịch trình của anh ấy.
– Mạnh Hưng cậu ấy khó tính lắm
– Em xin anh đó, không lẽ anh muốn em buồn em đau khổ mới chịu hay sao ? Anh giúp em nha
Minh Trí khó xử trước đề nghị của Tuệ Vy mà lòng anh thì đau đớn không ít khi tác hợp cho người con gái mình yêu với bạn thân của mình. Mà anh cũng nhìn ra Mạnh Hưng đối với Ngọc Thảo không giống như sự thương hại giúp đỡ, nói đúng thì Mạnh Hưng có tình cảm với Ngọc Thảo nên mới từ chối Tuệ Vy.
– Anh sẽ cố gắng
– Cảm ơn anh, em biết anh thương em nhất
Bây giờ có được sự đồng ý của Minh Trí thì Tuệ Vy càng nắm chắc được trái tim của Mạnh Hưng, rằng anh sẽ yêu mình.
– Sắp tới anh ấy có chuyến công tác xa không anh ?
– Em hỏi để làm gì ?
– Em sẽ đi cùng
– Nhất định cậu ấy sẽ không cho đâu
– Anh yên tâm, em sẽ tạo làm như vô tình mình đi du lịch
– Cần gì phải khổ như thế chứ ?
– Em mặc kệ, chỉ cần làm cho anh Mạnh Hưng yêu em là được
– Thứ sáu này hai bọn anh có chuyến công tác ở Hà Giang, có thể thứ hai mới về
– Em biết rồi
– Nãy em nói muốn đi đâu giờ anh đưa em đi
– Em đổi ý không đi nữa, em muốn về nhà để chuẩn bị.
– Ừm
Sau đó cả hai rời khỏi siêu thị, Minh Trí lái xe đưa Tuệ Vy về nhà của mình.
☆☆☆☆
Về đến chung cư thì tôi soạn đồ chú đã mua, bày ra cả bàn đồ ăn vặt
– Này lát chú mang về nha
– Tôi mang về làm gì tôi
– Sao chú nói mua cho mình ăn
– Để ở đây tôi vẫn ăn được mà, cứ cất đi để lúc nào tôi đến thì tôi ăn
– Chú rảnh thật đó, khi không mua cả đóng cho chật nhà, lại thêm lãng phí
– Tôi mua tiền tôi chứ có phải tiền em đâu mà em càu nhàu vậy ?
– Thì em tiếc dùm chú được không ?
Chú bật cười khoái chí.
– Được chứ, tiền tôi em quản cũng được nữa là
– Thôi, đó phải để cho vợ chú chứ sao là em, mà thôi em vào trong làm đồ ăn đây
Nói rồi tôi xách thực phẩm đi nhanh vào trong bếp, thật ra lời chú vừa nói làm tôi thấy hạnh phúc dù cho nó chỉ là lời nói đùa.
Tôi soạn thịt ra ướp để chiên xong rồi thì gọt khoai sọ, tôi bị dị ứng nên mỗi lần gọi tay liền bị ngứa không chịu được. Vì vậy tôi phải mang bao tay vào làm.
Tự nhiên cái thun buộc tóc của tôi bị đứt làm tóc xõa ra hơi bực bội, mà đang lỡ tay để gọt không thể cột được, đang không biết làm sao thì chú đi vào.
– Có cần tôi giúp gì không ?
– Thịt em ướp rồi tý chiên, giờ gọt khoai nấu canh nữa là xong. Mà chú giúp em buộc tóc lên được không ?
– Ừm để tôi làm
Chú tiến đến đứng ở phía sau, lúc này tim tôi đập nhanh hơn bình thường, tôi cố gắng giữ bình tĩnh mà không được, cảm xúc của tôi loạn lên hết khi mà chú đưa tay tém từng sợi tóc của tôi lên.
– Tóc của em dày và mượt thật, tôi rất thích màu tóc đen này của em
Trước giờ tôi luôn tự hào về mái tóc dài đen dày tự nhiên của mình, tôi chung thủy với màu đen không thích nhuộm hay kiểu cọ gì hết. Từ khi lên thành phố da tôi mởn hơn tôi cũng ít dùng mỹ phẩm dù chú mua cho rất nhiều. Chú nói con gái không thể thiếu những thứ này
Tôi thấy chú làm nãy giờ vẫn chưa xong nên hỏi :
– Xong chưa chú ?
– Tôi không biết cột làm sao ?
Tôi không nghĩ mình đi nhờ sai người, ai đời chú lại không biết buộc tóc chứ.
– Không biết sao chú không nói sớm. Thôi để em làm
Tôi lột bao tay ra rồi đưa lên cầm lấy tóc rồi quay người đi lấy thun buộc thì vô tình chạm phải chú. Do chú đứng ở ngay phía sau nên khoảng cách của tôi và chú gần trong gang tấc, đến nỗi cảm nhận được hơi thở của đối phương. Bất giác mặt tôi nóng bừng, hai má cũng ửng đỏ vì ngại. Tôi nhỏ giọng.
– Chú tránh qua cho em đi
– Sao mặt em đỏ vậy ?
– Không có gì, chắc do gọt khoai
– Gọi khoai chứ đâu phải thái hành đâu
Tôi xấu hổ tìm cách chuồng nhanh thì bị chú nắm tay giữ lại.
– Tôi đùa thôi để tôi làm cho
– Chú vừa nói không biết còn gì ?
– Tôi bảo tôi đùa mà, đưa đây tôi làm cho, bao đẹp
Nói rồi chú đưa tay tém tóc tôi rối búi lên cao, quấn thành một cục.
– Xong rồi đẹp lắm
Tôi nhìn chú hoài nghi.
– Thật hả ?
– Sao em cứ luôn nghi ngờ tôi không vậy ? Đi xem đi
Đồ ăn đang bỏ dở nửa chừng, tôi chỉ cần cột gọn gàng là được đẹp xấu gì không quan trọng, chỉ tại chú bảo thế nên tôi mới nói thôi.
– Thôi em đi làm đồ ăn không tý chú đói đó
– Để tôi gọt khoai nấu canh cho, biết bị ngứa mà chọn nấu món này chi không biết
– Tại chú thích ăn mà
– Em đúng là ngốc, thôi tránh sang bên coi tôi nấu
Ban đầu chú nói muốn ăn đồ ăn tôi nấu đã rồi giờ chú lại giành nấu, mà chú nấu ăn rất ngon, có lần chú cũng nấu tôi hoài nghi vì chú là đàn ông sao biết nấu nướng nhưng không ngờ trái với điều tôi nghĩ chú không những biết nấu mà còn nấu rất ngon. Tôi rất muốn ăn đồ ăn chú nấu nhưng biết chú là người bận rộn nên không đòi sợ chú mệt.
Sau một hồi loay hoay thì bữa cơm đơn giản cũng đã xong, tôi và chú cùng nhau ăn. Bầu không khí rất ấm cúng, vốn đang vui vẻ thì tôi chợt buồn khi nghĩ không lâu nữa tôi sẽ không còn được ngồi ăn với chú như này nữa. Mà chú cũng không thể đến đây nữa, tôi nghĩ mình cần phải kiếm công việc thêm để còn lo cho bản thân không thể mãi dựa dẫm vào chú, biết chú sẽ không cho nên tôi không để chú biết…
– Em ngủ sớm đi, giờ tôi về, à thứ sáu này tôi phải đi công tác
– Dạ em biết rồi, chú nhớ ngủ sớm nha. Chúc chú ngủ ngon
– Em cũng ngủ ngon nha, nhớ mơ về tôi
– Chú muốn em gặp ác mộng à ?
– Tôi thấy mình cũng đẹp trai lắm mà
Tôi cười vì chú tự tin như vậy, mà chú nói không sai, chú đẹp thật.
– Thôi chú về đi, muộn rồi
– Hay tôi ngủ lại không cần về nửa
– Chú không sợ bạn gái chú sẽ nghĩ gì à ? Thôi em buồn ngủ rồi em vào ngủ đây
– Mắc gì tôi phải sợ khi…
” cạch “
Nói rồi tôi nhanh đóng cửa vì tôi sợ nghe phải điều khiến mình đau lòng. Dựa lưng vào cửa mà nước mắt tôi rơi, thật sự tôi lưu luyến không thể dứt ra khỏi tình cảm dành cho chú, tôi phải làm sao đây…
Mạnh Hưng chưa kịp nói hết câu thì cửa đã đóng, chắc cô buồn ngủ lắm rồi. Nhớ lại khoảnh khắc cùng cô ăn mà anh cười vui vẻ, đúng là chỉ ở gần cô anh mới thấy thoải mái như thế. Không biết từ lúc nào hình ảnh của cô đã in sâu vào trong tâm trí anh. Làm gì hay ở đâu anh đều nhớ đến cô. Chỉ là anh đang đợi cơ hội để bày tỏ lòng mình với cô mà thôi.
Rất nhanh đã đến ngày đi lên vùng cao, nhiều lần định nói với chú nhưng rồi tôi lại do dự. Mà tôi nghe hôm nay chú cũng đi công tác mấy ngày mới về. Có khi tôi còn về trước chú.
Làm vệ sinh cá nhân thay đồ xong tôi mang vali ra khỏi nhà, tôi đón taxi đến sân bay để họp mặt với Tấn Phát và mọi người. Lúc tôi đến thì tất cả đã đến đủ mặt.
– Vé của em
Tôi nhận vé của Tấn Phát đưa.
– Cảm ơn anh
Sau đó thì tôi cùng mọi người làm thủ tục để lên máy bay. Tôi cầm vé và tìm ghế của mình, do lần đầu đi máy bay nên tôi hơi hồi hộp, một người từ phía sau vô tình đụng vào người làm tôi xém ngã, may là tôi kịp nắm lấy thành ghế để giữ thăng bằng nhưng lại cầm nhầm cánh tay của một người
– Tôi xin lỗi
Nhìn đến thì tôi bất ngờ thấy người đó là chú Hưng.
– Sao tự nhiên về, em đang ở đâu ?
– Em có việc khó nói, chú cứ nói chuyện với bạn đi
– Bạn gì chứ ? Đứng im ở đó cho tôi nếu không muốn tôi giận
Mạnh Hưng có hơi tức giận khi Ngọc Thảo tự ý bỏ về trước mà nghe cô nói vậy là đã thấy Tuệ Vy, không lẽ vì thế mới lẻn về.
– Anh nói chuyện với ai vậy ?
Mạnh Hưng nhìn đến Tuệ Vy rồi trả lời.
– Việc riêng của anh em đừng xen vào, xin lỗi anh không đưa em về được, để anh gọi Minh Trí đến đưa em. Giờ anh phải về rồi
Nói rồi Mạnh Hưng gọi cho Minh Trí.
– Cậu đến siêu thị Big C liền cho tôi, Tuệ Vy đang ở đây cậu đưa em ấy về nha
Nhân viên cũng vừa tính xong xe đồ của Mạnh Hưng, quẹt thẻ trả xong anh hai tay xách hai túi đồ rồi đi thẳng ra ngoài, Tuệ Vy ngơ ngác nhìn thôi, sự lạnh lùng hời hợt của Mạnh Hưng làm cô buồn, tại sao anh không nghĩ đến cảm giác của mình. Cái cô cần là được cần anh chứ đâu phải là việc chở về mà đi gọi cho Minh Trí.
“Ting…ting…ting “
Lấy điện thoại ra xem là số của Minh Trí cô liền nghe.
– Em đợi anh nha anh đang đến
– Anh không cần tới em tự về được, em không muốn phiền anh.
– Phiền gì đâu, đợi anh nha, 5 phút anh sẽ có mặt
Tuệ Vy tắt máy rồi mà vẻ mặt rất khó chịu, cô vẫn tức chuyện Mạnh Hưng.
Tôi định đón xe về mà nghe chú nói vậy nên tôi không dám.
– Sao lại lén tôi về ?
Nhìn đến thấy chú đã ra tới, vẻ mặt cau có hình như chú giận. Tôi lúng túng không biết nói gì thì chú nói tiếp.
– Lên xe đi.
Tôi lẽo đẽo theo sau chú đến chỗ xe, bỏ đồ vào cốp rồi chú lên xe khởi động máy chạy ra khỏi siêu thị.
Lúc này tôi mới lên tiếng giải thích.
– Em thấy chú nói chuyện với bạn không muốn gây phiền phức cho chú nên định về trước
– Rảnh hen, tôi đâu có mượn, gì mà không muốn gây phiền phức cho tôi. Từ lúc nào em có suy nghĩ đó trong đầu vậy hả ?
Thái độ của chú làm tôi không nắm bắt được. Nhưng tôi cũng nói thật suy nghĩ của mình cho chú nghe.
– Chú là người ơn đã cưu mang giúp em khi em rơi vào bước đường cùng, chú rất tốt nhưng em cũng không muốn vì mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chú, em chỉ có thể âm thầm bên cạnh dõi theo chú chứ không thể đặt chân bước vào thế giới của chú được. Em nghĩ em phải tự lập dần không thể mãi dựa vào chú được, một ngày nào đó chú sẽ có gia đình riêng, có người để cho lo lắng quan tâm. Em không nên trở thành vướng bận của chú được
– Em đang nói gì vậy ? Có phải em đang hiểu lầm gì tôi đúng không ?
– Không có, em chỉ nói những suy nghĩ trong lòng mình thôi
– Hãy dẹp ngay những điều đó ra khỏi đầu mình đi, tôi không muốn bất cứ ai nghĩ và áp đặt cho tôi. Tự tôi biết mình nên làm gì và muốn gì ?
Nghe chú nói vậy tôi liền im lặng, không nghĩ chú lại phản ứng như thế.
– Tôi có chuyển tiền vô thẻ của em, có cần mua gì thì mua
– Em còn tiền mà chú chuyển chi
– Tôi đã bảo đừng tiết kiệm cho tôi rồi mà.
– Không có, chỉ là chú chuyển cho em nhiều nên em dùng không hết
– Vậy hả ? Mà không sao, thà dư vẫn hơn là thiếu
Chú có làm cho một cái thẻ, hằng tháng chú sẽ chuyển tiền vào đó để tôi lo việc học và ăn uống sắm sửa nhưng tôi không sắm gì nhiều, quần áo chú mua mặc không hết, ăn uống thì tôi thường mua về nhà nấu đề tiết kiệm mà an toàn. Một mình cũng ăn đơn giản trừ hôm nào có chú đến giống như hôm nay chú đều là người thanh toán. Mà dạo gần đây chú thay đổi, cứ chuyển tiền liền liền không còn đợi đúng kỳ nữa.
– Chú cứ vậy rồi biết nào em trả hết nợ cho chú đây
– Trả không hết vậy thì gán đi
– Chú xem em có gì đáng giá để mà gán, nhà cũng là nhà của chú, tiền cũng do chú cho xài, tất cả mọi thứ đều là chú mua cũng xem như của chú rồi vậy thì em có gì để mà gán nợ chứ ?
– Ai nói em không có gì chứ ?.
Nhìn lại người mình tôi ngơ ngác, tôi chẳng có thứ gì giá trị cả.
– Em đâu có gì ?
– Tôi không nói đồ ý tôi nói em đó
– Em ??? Là sao em không hiểu
” ting…ting…ting “
– Tôi nghe điện thoại chút
Lúc này điện thoại chú reo lên vì thế cuộc nói chuyện của tôi và chú bị gián đoạn, tôi cũng không nghe được đáp án từ chú.
– Cậu nói tôi gì không Minh Trí ?
Bên kia đầu dây Minh Trí đang đứng ở siêu thị nhưng không thấy Tuệ Vy đâu vì vậy mới gọi cho Mạnh Hưng để hỏi :
– Em ấy đâu ?
– Cậu không thấy à ?
– Không thấy tôi mới gọi hỏi cậu, thấy tôi gọi làm gì ?
– Lúc nãy tôi nói đợi cậu đến chở mà, nếu vậy cậu lấy điện thoại gọi đi
– Tôi gọi rồi nhưng không được, mà mất gì cậu không đưa em ấy về luôn đi
– Tôi không rảnh
– Cậu nói vậy mà nghe được hả Mạnh Hưng ?
– Chứ muốn tôi phải nói gì giờ ?
” tút….tút…tút “
Mạnh Hưng nhìn màn hình tối thui mà sắc mặt u ám, không nghỉ Minh Trí vậy mà tắt ngang mình. Sực nhớ lại anh không biết Tuệ Vy đã bỏ đi đâu, hay đã về mà sao Minh Trí không liên lạc được, tính khí bướng bỉnh thất thường của Tuệ Vy làm anh ngán ngẩm, anh không biết sao Minh Trí lại chịu được. Hay do vì yêu nên mới có sự nhẫn nại đến vậy. Bất giác anh nhìn sang Ngọc Thảo, nói Minh Trí mà anh không nhìn lại bản thân mình, anh cũng nhẫn nại đâu kém, giờ anh cần phải đợi thêm chút nữa thôi…
☆☆☆☆☆
Minh Trí đứng ở siêu thị dáo dác tìm kiếm, tay thì cầm điện thoại gọi nhưng mà không ai nghe máy, anh không biết Tuệ Vy đã đi đâu. Anh hơi tức Mạnh Hưng khi vô tâm như vậy mà nói đi cũng phải nói lại, ngay từ đầu Mạnh Hưng không hứa hẹn hay cho Tuệ Vy bất kỳ hy vọng nào, suy cho cùng đều do cô mù quáng, giống như anh mãi đuổi theo một người không bao giờ chịu dừng lại nhìn mình.
– Anh Minh Trí !
Nghe giọng của Tuệ Vy thì Minh Trí vui mừng, qua đầu nhìn lại thì thấy cô tay cầm kẹo mút.
– Nãy giờ em đi đâu vậy ?
– Em qua đó chơi thôi, thấy em giỏi không, được cả kẹo đây, anh muốn thử không ?
– Thôi em ăn đi, mà sao anh gọi em không được
– Em không để ý
– Ừm, giờ anh đưa em về nha
– Em buồn quá em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi nha
– Em buồn vì Mạnh Hưng hả ?
Tuệ Vy mặt buồn bã, nãy giờ cô ở khu vui chơi để giải tỏa tâm trạng, tuy đã đỡ hơn nhưng vẫn không hết buồn.
– Em thấy như anh ấy trốn tránh em vậy ? Nãy không biết anh ấy gọi điện thoại cho ai mà trông vội lắm, em hỏi thì không nói, hay anh ấy có người khác rồi
Minh Trí không biết phải nói gì, nếu nói thẳng để Tuệ Vy bỏ hết hy vọng với Mạnh Hưng thì cô sẽ không nghe, mà nhìn cô đau buồn anh không đành lòng.
– Thật ra tình cảm phải xuất phát từ hai người, em có thể nhìn ra Mạnh Hưng đối với mình thế nào mà đúng không ?
– Em biết anh ấy không yêu em nhưng em tin rồi anh ấy sẽ thay đổi, hai bác cũng nói chuyện với ba mẹ em muốn cưới em cho anh Mạnh Hưng
– Chuyện người lớn thì anh không biết, anh chỉ muốn hỏi em, thật sự em muốn lấy một người không yêu mình hay sao ?
– Nhưng em yêu anh Mạnh Hưng, em chỉ muốn làm vợ anh ấy thôi. Minh Trí anh là bạn thân của anh ấy mà, anh giúp em đi được không ?
– Anh có thể giúp gì được chứ ?
– Tạo điều kiện để em được gần gũi bồi đắp tình cảm với anh ấy, mà hai anh lại làm việc cùng nhau có thể báo cáo lịch trình của anh ấy.
– Mạnh Hưng cậu ấy khó tính lắm
– Em xin anh đó, không lẽ anh muốn em buồn em đau khổ mới chịu hay sao ? Anh giúp em nha
Minh Trí khó xử trước đề nghị của Tuệ Vy mà lòng anh thì đau đớn không ít khi tác hợp cho người con gái mình yêu với bạn thân của mình. Mà anh cũng nhìn ra Mạnh Hưng đối với Ngọc Thảo không giống như sự thương hại giúp đỡ, nói đúng thì Mạnh Hưng có tình cảm với Ngọc Thảo nên mới từ chối Tuệ Vy.
– Anh sẽ cố gắng
– Cảm ơn anh, em biết anh thương em nhất
Bây giờ có được sự đồng ý của Minh Trí thì Tuệ Vy càng nắm chắc được trái tim của Mạnh Hưng, rằng anh sẽ yêu mình.
– Sắp tới anh ấy có chuyến công tác xa không anh ?
– Em hỏi để làm gì ?
– Em sẽ đi cùng
– Nhất định cậu ấy sẽ không cho đâu
– Anh yên tâm, em sẽ tạo làm như vô tình mình đi du lịch
– Cần gì phải khổ như thế chứ ?
– Em mặc kệ, chỉ cần làm cho anh Mạnh Hưng yêu em là được
– Thứ sáu này hai bọn anh có chuyến công tác ở Hà Giang, có thể thứ hai mới về
– Em biết rồi
– Nãy em nói muốn đi đâu giờ anh đưa em đi
– Em đổi ý không đi nữa, em muốn về nhà để chuẩn bị.
– Ừm
Sau đó cả hai rời khỏi siêu thị, Minh Trí lái xe đưa Tuệ Vy về nhà của mình.
☆☆☆☆
Về đến chung cư thì tôi soạn đồ chú đã mua, bày ra cả bàn đồ ăn vặt
– Này lát chú mang về nha
– Tôi mang về làm gì tôi
– Sao chú nói mua cho mình ăn
– Để ở đây tôi vẫn ăn được mà, cứ cất đi để lúc nào tôi đến thì tôi ăn
– Chú rảnh thật đó, khi không mua cả đóng cho chật nhà, lại thêm lãng phí
– Tôi mua tiền tôi chứ có phải tiền em đâu mà em càu nhàu vậy ?
– Thì em tiếc dùm chú được không ?
Chú bật cười khoái chí.
– Được chứ, tiền tôi em quản cũng được nữa là
– Thôi, đó phải để cho vợ chú chứ sao là em, mà thôi em vào trong làm đồ ăn đây
Nói rồi tôi xách thực phẩm đi nhanh vào trong bếp, thật ra lời chú vừa nói làm tôi thấy hạnh phúc dù cho nó chỉ là lời nói đùa.
Tôi soạn thịt ra ướp để chiên xong rồi thì gọt khoai sọ, tôi bị dị ứng nên mỗi lần gọi tay liền bị ngứa không chịu được. Vì vậy tôi phải mang bao tay vào làm.
Tự nhiên cái thun buộc tóc của tôi bị đứt làm tóc xõa ra hơi bực bội, mà đang lỡ tay để gọt không thể cột được, đang không biết làm sao thì chú đi vào.
– Có cần tôi giúp gì không ?
– Thịt em ướp rồi tý chiên, giờ gọt khoai nấu canh nữa là xong. Mà chú giúp em buộc tóc lên được không ?
– Ừm để tôi làm
Chú tiến đến đứng ở phía sau, lúc này tim tôi đập nhanh hơn bình thường, tôi cố gắng giữ bình tĩnh mà không được, cảm xúc của tôi loạn lên hết khi mà chú đưa tay tém từng sợi tóc của tôi lên.
– Tóc của em dày và mượt thật, tôi rất thích màu tóc đen này của em
Trước giờ tôi luôn tự hào về mái tóc dài đen dày tự nhiên của mình, tôi chung thủy với màu đen không thích nhuộm hay kiểu cọ gì hết. Từ khi lên thành phố da tôi mởn hơn tôi cũng ít dùng mỹ phẩm dù chú mua cho rất nhiều. Chú nói con gái không thể thiếu những thứ này
Tôi thấy chú làm nãy giờ vẫn chưa xong nên hỏi :
– Xong chưa chú ?
– Tôi không biết cột làm sao ?
Tôi không nghĩ mình đi nhờ sai người, ai đời chú lại không biết buộc tóc chứ.
– Không biết sao chú không nói sớm. Thôi để em làm
Tôi lột bao tay ra rồi đưa lên cầm lấy tóc rồi quay người đi lấy thun buộc thì vô tình chạm phải chú. Do chú đứng ở ngay phía sau nên khoảng cách của tôi và chú gần trong gang tấc, đến nỗi cảm nhận được hơi thở của đối phương. Bất giác mặt tôi nóng bừng, hai má cũng ửng đỏ vì ngại. Tôi nhỏ giọng.
– Chú tránh qua cho em đi
– Sao mặt em đỏ vậy ?
– Không có gì, chắc do gọt khoai
– Gọi khoai chứ đâu phải thái hành đâu
Tôi xấu hổ tìm cách chuồng nhanh thì bị chú nắm tay giữ lại.
– Tôi đùa thôi để tôi làm cho
– Chú vừa nói không biết còn gì ?
– Tôi bảo tôi đùa mà, đưa đây tôi làm cho, bao đẹp
Nói rồi chú đưa tay tém tóc tôi rối búi lên cao, quấn thành một cục.
– Xong rồi đẹp lắm
Tôi nhìn chú hoài nghi.
– Thật hả ?
– Sao em cứ luôn nghi ngờ tôi không vậy ? Đi xem đi
Đồ ăn đang bỏ dở nửa chừng, tôi chỉ cần cột gọn gàng là được đẹp xấu gì không quan trọng, chỉ tại chú bảo thế nên tôi mới nói thôi.
– Thôi em đi làm đồ ăn không tý chú đói đó
– Để tôi gọt khoai nấu canh cho, biết bị ngứa mà chọn nấu món này chi không biết
– Tại chú thích ăn mà
– Em đúng là ngốc, thôi tránh sang bên coi tôi nấu
Ban đầu chú nói muốn ăn đồ ăn tôi nấu đã rồi giờ chú lại giành nấu, mà chú nấu ăn rất ngon, có lần chú cũng nấu tôi hoài nghi vì chú là đàn ông sao biết nấu nướng nhưng không ngờ trái với điều tôi nghĩ chú không những biết nấu mà còn nấu rất ngon. Tôi rất muốn ăn đồ ăn chú nấu nhưng biết chú là người bận rộn nên không đòi sợ chú mệt.
Sau một hồi loay hoay thì bữa cơm đơn giản cũng đã xong, tôi và chú cùng nhau ăn. Bầu không khí rất ấm cúng, vốn đang vui vẻ thì tôi chợt buồn khi nghĩ không lâu nữa tôi sẽ không còn được ngồi ăn với chú như này nữa. Mà chú cũng không thể đến đây nữa, tôi nghĩ mình cần phải kiếm công việc thêm để còn lo cho bản thân không thể mãi dựa dẫm vào chú, biết chú sẽ không cho nên tôi không để chú biết…
– Em ngủ sớm đi, giờ tôi về, à thứ sáu này tôi phải đi công tác
– Dạ em biết rồi, chú nhớ ngủ sớm nha. Chúc chú ngủ ngon
– Em cũng ngủ ngon nha, nhớ mơ về tôi
– Chú muốn em gặp ác mộng à ?
– Tôi thấy mình cũng đẹp trai lắm mà
Tôi cười vì chú tự tin như vậy, mà chú nói không sai, chú đẹp thật.
– Thôi chú về đi, muộn rồi
– Hay tôi ngủ lại không cần về nửa
– Chú không sợ bạn gái chú sẽ nghĩ gì à ? Thôi em buồn ngủ rồi em vào ngủ đây
– Mắc gì tôi phải sợ khi…
” cạch “
Nói rồi tôi nhanh đóng cửa vì tôi sợ nghe phải điều khiến mình đau lòng. Dựa lưng vào cửa mà nước mắt tôi rơi, thật sự tôi lưu luyến không thể dứt ra khỏi tình cảm dành cho chú, tôi phải làm sao đây…
Mạnh Hưng chưa kịp nói hết câu thì cửa đã đóng, chắc cô buồn ngủ lắm rồi. Nhớ lại khoảnh khắc cùng cô ăn mà anh cười vui vẻ, đúng là chỉ ở gần cô anh mới thấy thoải mái như thế. Không biết từ lúc nào hình ảnh của cô đã in sâu vào trong tâm trí anh. Làm gì hay ở đâu anh đều nhớ đến cô. Chỉ là anh đang đợi cơ hội để bày tỏ lòng mình với cô mà thôi.
Rất nhanh đã đến ngày đi lên vùng cao, nhiều lần định nói với chú nhưng rồi tôi lại do dự. Mà tôi nghe hôm nay chú cũng đi công tác mấy ngày mới về. Có khi tôi còn về trước chú.
Làm vệ sinh cá nhân thay đồ xong tôi mang vali ra khỏi nhà, tôi đón taxi đến sân bay để họp mặt với Tấn Phát và mọi người. Lúc tôi đến thì tất cả đã đến đủ mặt.
– Vé của em
Tôi nhận vé của Tấn Phát đưa.
– Cảm ơn anh
Sau đó thì tôi cùng mọi người làm thủ tục để lên máy bay. Tôi cầm vé và tìm ghế của mình, do lần đầu đi máy bay nên tôi hơi hồi hộp, một người từ phía sau vô tình đụng vào người làm tôi xém ngã, may là tôi kịp nắm lấy thành ghế để giữ thăng bằng nhưng lại cầm nhầm cánh tay của một người
– Tôi xin lỗi
Nhìn đến thì tôi bất ngờ thấy người đó là chú Hưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.