Chương 7
Hoàng Chi
05/01/2023
Chưa kịp phản ứng thì chú đã hỏi :
– Em đi đâu đây ?
Tôi thoáng sợ khi đối mặt với sự nghiêm nghị của chú. Đang không biết phải nói gì thì người ở phía sau hối thúc.
– Em nói sau nha, giờ em phải tìm ghế ngồi
– Không cần tìm, ngồi đây đi
– Ngồi đâu chú ?
Tôi còn đang không hiểu ý của chú thì chú quay qua vỗ vai người bên cạnh đang nghiêng đầu ra ghế ngủ.
– Minh Trí cậu dậy đi
Minh Trí mơ màng thức giấc.
– Tới rồi hả ? Sao nhanh vậy ?
– Chưa, mà tối qua cậu đi canh trộm hay gì mà vừa lên đã ngủ như heo rồi
Minh Trí dần tỉnh táo lại rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhìn ra là bạn của chú tôi liền gật đầu.
– Sao Ngọc Thảo cũng ở đây ? Cậu đưa cô bé theo cùng à ?
Tôi biết bạn chú hiểu lầm nên giải thích.
– Không phải đâu, trùng hợp hôm nay em đi cùng trường làm thiện nguyện thôi
– Vậy hả ?
– Cậu ra chỗ khác ngồi đi
Minh Trí bất ngờ nhìn Mạnh Hưng.
– Cậu bị gì vậy ? Chỗ tôi ở đâu mà cậu kêu đi đâu
– Chỗ này để Ngọc Thảo ngồi, cậu tìm chỗ của cô ấy ngồi đi
Tôi nghe vậy liền từ chối.
– Dạ thôi em ngồi chỗ mình được rồi
– Không được cãi, Minh Trí cậu ra nhanh đi
– Được rồi, tôi đi, cậu nhớ mặt đó Mạnh Hưng
Minh Trí đứng lên rời khỏi chỗ của mình.
– Em ngồi đi
Tôi ngại mà nói :
– Như vậy kì lắm
– Em nói nhiều thế, ngồi xuống đi
Tôi bất đắc dĩ phải ngồi vào chỗ bạn chú.
– Đưa vé em đây ?
– Chi vậy chú ?
– Em cứ đưa đi
Tôi đưa phần vé còn lại mà nhân viên đưa cho mình để tìm ghế. Chú cầm lấy lại đưa cho bạn chú.
– Cậu cầm đi tìm chỗ ngồi đi
– Cậu đúng là bạn tốt của tôi đó Mạnh Hưng
Nói rồi bạn chú bỏ đi, lúc này tôi mới nói :
– Chú làm vậy bạn chú giận rồi kìa
– Cậu ta dám, mà khoan nói chuyện đó, em trả lời tôi đi, việc em có mặt trên chuyến bay này là sao ?
– Do trường tổ chức chuyến thiện nguyện lên vùng cao nên em tham gia
– Nhưng mà em không có nói cho tôi biết
– Em định nói nhưng rồi quên với không có cơ hội
– Chỉ cần một cuộc gọi hay tin nhắn cũng được mà. Hình như bây giờ tôi chẳng là gì với em thì phải
Nghe giọng điệu của chú giống như là đang giận.
– Không phải như vậy ? Với em chú rất quan trọng
– Quan trọng như thế nào ?
Bây giờ tôi không còn ai cả, người thân còn lại cũng xua đuổi tôi thì tôi còn nhớ đến để làm gì, huống gì sự tổn thương ám ảnh mà ông ta đã gây ra. Chú không đơn thuần là một người ơn còn là người mà tôi dành hết tình cảm, nhưng tất cả tôi chỉ giấu ở sâu trong lòng mà thôi. Tôi và chú là người của hai thế giới, chú có mọi thứ, ngoại hình và địa vị còn tôi chẳng có gì. Không khác một cây tầm gửi sống bám vào chú thì có tư cách gì để sánh bước cùng chú. Mà tình cảm do tôi đa tình đơn phương mà thôi. Chứ chú đã có người mình yêu còn sắp cưới.
– Sao lại không nói gì ?
Tôi nhìn chú rồi nói :
– Em không biết
– Em đang đùa tôi đó hả ?
– Em nào dám
– Nếu em không muốn nói thì thôi, mà tôi chưa bỏ qua việc em giấu tôi đâu.
– Vậy là chú vẫn còn giận hả ?
– Không biết, em nghĩ cách dỗ tôi đi
– Chú trông trẻ con thật đó, mà nhìn chú như này rất đáng yêu
Chú nghe tôi nói vậy thì cười.
– Coi như em giỏi, tôi bỏ qua cho em vì lời khen em vừa dành tặng cho tôi đó
– Thấy chú vậy mà cũng dễ thật đó
– Còn tùy thuộc vào đó là ai nữa, mà em nói chuyến thiện nguyện ở đâu ? Lịch trình thế nào ? Đi cùng với những ai ? Có nam không ?
– Chú hỏi nhiều vậy sao em trả lời kịp
– Thì trả lời từng ý một, không được thiếu
– Em nghe anh Tấn Phát nói…
– Khoan đã
Tôi chưa nói hết thì chú bất ngờ lên tiếng cắt ngang.
– Sao hả chú ?
– Tấn Phát là ai ?
– Đó là trưởng nhóm của chuyến thiện nguyện lần này. Không biết anh ấy ngồi ở đâu nữa ?
– Tự nhiên khi không lôi chuyện tên đó ngồi đâu vào chi vậy ?
– Thì em muốn chỉ chú xem thôi
– Không cần, tôi không thích
Tôi thấy chú hơi lạ, tự nhiên cau có khó chịu giống như ai làm gì chọc giận vậy á. Mà tôi có nói gì đâu ,khi nảy chú giận chuyện tôi không nói nhưng vì lời khen của tôi mà chú bỏ qua rồi. Không phải tôi khen vì mục đích mà tôi nói sự thật, đúng là khi nảy trông mặt chú đáng yêu lắm. Không giống như thường ngày hơi lạnh lùng, đôi lúc còn khó ở.
– Sao không nói tiếp
– Chú bảo không thích rồi còn gì ?
– Ý tôi là đừng nhắc đến cái thằng nhóc con kia vô cuộc nói chuyện của chúng ta, còn nhiệm vụ của em thì phải trả lời tiếp câu hỏi khi nãy của tôi
Lúc này tôi đã hiểu ý chú, mà sao tự nhiên chú ác cảm với Tấn Phát vậy không biết.
– Đến Hà Nội thì check in khách sạn nghỉ ngơi đợi xe đưa lên Hà Giang, đến điểm tập trung thì phân phát phát quà cho các em nhỏ và bà con ở đó. Xong hết thì đến nơi nghĩ cũng được đặt trước. Nghĩ lại rồi đi tham quan vài nơi ở đó xong thì xuất phát về Hà Nội.
– Ừm.
Chú không hỏi gì nữa nên tôi mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời thật đẹp cùng những đám mây trắng bồng bềnh. Tôi như bị cảnh quang đẹp đẽ đó thu hút, lúc nhỏ hay có suy nghĩ được bay lên cao giống như chim cảm giác sẽ thích lắm, bây giờ thì tôi đã được trải nghiệm, đúng là rất tuyệt…
☆☆☆☆☆
Minh Trí tìm thấy ghế của Ngọc Thảo định ngồi thì Tấn Phát ngăn cản.
– Chỗ này anh không được ngồi
Minh Trí nhìn Tấn Phát với vẻ mặt khó chịu, không biết hôm nay ngày gì mà đi đến đâu cũng bị đuổi.
– Ê nhóc xê ra cho anh ngồi
– Anh tìm ghế khác ngồi đi, ghế này của bạn tôi
– Bạn em là Ngọc Thảo đúng không ?
– Sao anh biết Ngọc Thảo ? Anh là gì của cô ấy
– Tôi là người quen, Ngọc Thảo có đổi chỗ với tôi. Cô bé đó ngồi ghế tôi và ngược lại
– Tôi không tin anh đâu, có phải anh đã làm gì Ngọc Thảo hay không ?
– Cái thằng nhóc này, nói linh tinh gì vậy hả ? Tự nhìn xem , Ngọc Thảo đưa cho tôi đó, nhìn mặt tôi giống người xấu lắm hả. Còn không tin thì tự đứng lên nhìn xuống dưới đi
Tấn Phát thấy đúng là vé của Ngọc Thảo, muốn chắc chắn hơn nên đã đứng lên, đúng là thấy cô ngồi ở phía dưới kia còn đang hướng mắt nhìn ra bên ngoài. Vốn dĩ Tấn Phát đã cố tình lấy vé để mình có thể ngồi cùng Ngọc Thảo, không nghĩ đến phút cuối lại xảy ra chuyện này.
– Tin rồi đúng không ?
– Anh vào ngồi đi
Minh Trí đến ghế ngồi xuống, nãy giờ anh có thử tìm nhưng không thấy Tuệ Vy đâu, hôm bữa theo như cô nói thì phải có mặt trên chuyến bay ngày hôm nay mới đúng.
Minh Trí hơi đau đầu khi có sự trùng hợp Ngọc Thảo cũng đi cùng chuyến bay. Cùng thái độ quá rõ ràng của Mạnh Hưng khi bảo anh đổi chỗ với Ngọc Thảo. Anh không biết mình có đúng không khi đồng ý giúp Tuệ Vy…
☆☆☆☆☆
Trong suốt chuyến bay tôi mải mê ngắm cảnh bên ngoài còn chú Hưng thì xem tài liệu gì đó. Tôi cũng không muốn phiền chú nên cứ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
Tiếng loa thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh ở sân bay Nội Bài, vậy là đã đến Hà Nội. Tôi không nghĩ mình có đi xa như vậy, ngồi ngay ngắn tôi chuẩn bị để xuống. Chú cũng dẹp tài liệu đi.
– Tôi cũng lên Hà Giang nên em đi cùng tôi đi
Tôi tưởng chú công tác ở Hà Nội thôi không nghĩ lại trùng hợp ở Hà Giang luôn. Nhưng trước lời đề nghị của chú tôi không thể nghe theo, tôi phải đi cùng với nhóm của mình.
– Em phải đi cùng với nhóm nên không đi với chú được
– Đông người chỉ mệt thôi, miễn sao tôi đưa em đến được điểm tập trung là được
– Nhưng chú còn công việc của chú nữa mà
– Việc đó tôi lo được, tí nữa xuống máy bay em nói với thầy cô là sẽ đi riêng nha.
Chú nói như vậy tôi chỉ đành phải nghe theo. Sau đó máy bay hạ cánh, tôi theo chú đi xuống. Ra đến bên ngoài thì chú nói :
– Em đi đi tôi đây đợi em
Tôi vẫn thấy kỳ khi phải tách riêng ra đi một mình trong khi mọi người cùng đi với nhau. Tôi cũng không thể làm trái ý chú nên gật đầu.
– Em biết rồi
Tôi nhìn thấy thầy cô và các bạn đang tập trung phía kia còn cả Tấn Phát thì đi đến.
– Nãy giờ anh tìm em đó
Tấn Phát nhìn tôi nói với sự mừng rỡ.
– Tại em xuống sau
– Ừm, hành lý em đâu đưa anh xách lên xe. Giờ mọi người sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi ăn uống, tối sẽ khởi hành lên Hà Giang
Tôi khó xử không biết mở lời làm sao.
– Sao thế ?
– Anh cùng thầy cô và mọi người cứ đi đi, em có việc nên đi riêng, khi lên em sẽ đến chỗ tập trung cùng mọi người
– Em có việc gì có thể nói anh và mọi người biết để đợi em
– Không gì đâu, em không muốn vì một mình em mà ảnh hưởng đến số đông thành viên trong nhóm, mọi người cứ đi đi. Em sẽ lên Hà Giang tập hợp cùng mọi người mà. Bái bai
Nói rồi tôi đi trở lại chỗ chú, lúc này tôi nhìn thấy bạn chú đứng cạnh chú.
– Xong rồi à ?
– Dạ
– Giờ ra xe thôi, Minh Trí cậu xách hành lý đi
– Sao lại là tôi chứ ?
– Không cậu không lẽ tôi, đừng quên tôi là sếp cậu đó. Còn Ngọc Thảo là con gái tay yếu chân mềm sao có thể làm việc nặng nhọc đó
– Riết rồi tôi y như là ôsin cao cấp của cậu vậy. Kiêm đủ thứ công việc mà lương không lên còn bị hăm dọa liên tục
– Cậu biết nói mà không kiểm điểm lại bản thân. Nếu cậu làm tốt thì đâu có chuyện gì ?
– Cậu thử tuyển người khác xem có được như tôi không thì biết ở đó chê tôi
– Đề nghị này cũng hay đó, để tôi thử xem
– Mạnh Hưng…cậu…
Bạn chú tức vì không nói lại chú, mà phải công nhận một khi tranh cãi vấn đề gì đó chú luôn làm cho người ta ngậm miệng, đáng lẽ chú sinh ra là để làm luật sư chứ không phải dân kinh doanh.
Sau đó bạn chú là người mang hành lý, tôi thấy ngại định giành lại của mình thì chú không cho.
– Em cứ để cho cậu ấy làm đi
Tôi trông thấy bạn chú lúc này vẻ mặt vô cùng khó coi còn chú thì khoái chí hiên ngang. Đúng là biết chọc tức người ta mà, nhìn hai người như chó với mèo vậy thôi chứ thật ra thân nhau lắm. Giỡn quá trớn mà ra chuyện.
Ra đến bên ngoài đã có một chiếc xe đợi sẵn, tài xế mở cửa ra mời chú thì chú lại nhìn qua tôi.
– Em lên xe đi
– Giờ mình đi đâu hả chú ?
– Đến khách sạn nghỉ ngơi rồi mai lên Hà Giang
– Mai đi vậy kịp không chú ? Tại tối nay cả nhóm đã lên đó trước
– Yên tâm miễn sao tôi đưa em đến được địa điểm tập trung là được chứ gì ?
Nghe vậy tôi không nói gì nữa mà bước lên xem, còn chú thì đứng nói gì với bạn chú.
– Tôi có việc sẽ đến khách sạn sau ?
Mạnh Hưng tưởng Minh Trí giận mình nên hỏi :
– Giận tôi à ?
– Tôi đâu rảnh, quá hiểu nhau rồi mà còn đi hỏi câu dư thừa như thế. Tôi có việc riêng, mà sao cậu không để Ngọc Thảo đi với nhóm đi mình vẫn công việc mà
– Tôi không thích
– Đừng nói cậu có tình cảm với cô bé nha
Nhìn ra sẽ nghĩ Minh Trí đùa nhưng thật sự anh vẫn muốn nghe được câu trả lời để biết chính xác lòng của Mạnh Hưng.
– Lần đầu đến nơi lạ cô ấy sẽ không quen nên tôi mới để cô ấy đi cùng chúng ta, cũng tiện đường lên Hà Giang mà
– Ừm, mà nói gì thì tôi cũng thấy cậu đặt hơi nhiều tâm tư lên Ngọc Thảo. Thôi cậu đến khách sạn trước đi
– Cậu làm gì cũng nhớ đến kịp lịch trình đó, không tôi bỏ cậu lại luôn
– Tôi biết rồi
Mạnh Hưng bước lên xe rồi tài xế lái chạy đi. Minh Trí lúc này nhìn dáo dác tìm kiếm Tuệ Vy, anh vừa nhận được tin nhắn của cô nói đợi ở ngoài này.
– Anh Mạnh Hưng đâu anh ?
Không muốn Tuệ Vy thấy Ngọc Thảo đi cùng Mạnh Hưng nên Minh Trí mới kêu cả hai về khách sạn trước. Vốn dĩ anh không ngờ Ngọc Thảo lại đi cùng chuyến bay mà Mạnh Hưng còn giữ đi cùng.
– Cậu ấy về khách sạn trước rồi
– Sao anh không giữ chân anh ấy lại đợi em
– Anh nghĩ nếu em muốn làm như vô tình trùng hợp thì nên để lúc lên Hà Giang sẽ hay hơn. Manh Hưng rất nhạy bén có thể nhận ra ngay ý đồ của em
– Kệ anh ấy, em đã đi đến đây không lẽ nỡ bỏ em mình
– Em đừng quên đó là Mạnh Hưng, nghĩ gì làm gì không ai đoán được đâu. Mà em ngồi ở đâu sao anh không thấy
– Em ngồi ở khoang thương gia, mà sao hai anh lại không ngồi ở khoang đó
– Đó giờ Mạnh Hưng không thích thể hiện, với cậu ấy không cần biết ngồi khoang nào hay xe sang thế nào đều được cả, miễn đến được nơi cần đến là được
Tuệ Vy nghe với ánh mắt si mê.
– Vì vậy nên anh ấy mới khác biệt. Mà giờ anh đưa em đến khách sạn mà hai người ở đi.
– Khách sạn full phòng rồi, em nghỉ ở khách sạn khác cũng gần đó. Nào xuất phát anh báo em
Nghĩ đi nghĩ lại sau đó Tuệ Vy gật đầu.
– Vậy cũng được, chờ đến Hà Giang em sẽ gặp anh ấy
Sau đó Minh Trí giúp Tuệ Vy mang hành lý lên taxi rồi đưa đến khách sạn nghĩ. Giờ anh đau đầu khi tự chuốc lấy phiền phức cho mình.
Đến khách sạn tôi theo chú vào trong còn hành lý có nhân viên khách sạn mang vào giúp. Lúc nãy không thấy bạn chú đi cùng tôi có hỏi thì được biết là bạn chú có việc nên sẽ đến sau.
Thời tiết ở Hà Nội tháng 10 lạnh thật, khác với Sài Gòn tuy có mưa nhưng không lạnh như thế. Mặc áo khoác dày mà vẫn còn cảm thấy lạnh.
– Đứng đây đợi tôi đến làm thủ tục nhận phòng
Tôi gật đầu.
– Dạ
Chú đến chỗ lễ tân còn tôi đứng nhìn xung quanh, khách sạn ở đây lớn thật. Không biết mọi người trong nhóm nghĩ ở đâu nữa, tại chú nên tôi mới tách ra riêng với nhóm.
– Lạnh à ?
Lúc này tôi đang đưa tay ôm lấy người mình.
– Có chút chút ạ
– Mặc ấm vào, mùa này ở đây lạnh lắm
– Dạ, giờ mình lên phòng được chưa chú ?
– Tạm thời em và tôi nghĩ chung nha
Tuy có tình cảm cũng sống thời gian cùng nhau ở chung cư nhưng việc ở cùng phòng khách sạn tôi vẫn thấy sao sao.
– Sao không đặt riêng người phòng vậy chú ?
– Họ hết phòng rồi, vốn dĩ lúc đặt chỉ có hai phòng cho tôi và Minh Trí thôi, sự có mặt của em là điều bất ngờ. Nghĩ đến đây sẽ lấy thêm phòng không nghĩ lại hết. Em chịu khó chút nha
Nghĩ đến ở chung cùng với chú tôi hơi ngại, dù sao tôi với chú giới tính khác biệt.
– Nhưng…
– Em ngại à ? Hay sợ ?
Tôi ấp úng.
– Em và chú nam nữ…sao có thể ở cùng được
– Yên tâm tôi đàng hoàng không làm gì em đâu, nghĩ tạm thôi mai chúng ta lên Hà Giang rồi. Còn không thì kiếm khách sạn khác
Cũng đã đến đây rồi nếu tìm khách sạn thì mắc công, mà tôi hoàn toàn tin tưởng chú chỉ là do tính tôi ngại thôi.
– Khỏi đi chú, cứ nghĩ đây mai cũng đi rồi
– Ừm, vậy lên phòng thôi. Mà khoan đợi tôi lấy thẻ phòng
Tôi lại đứng đợi chú.
– Vừa có phòng trống đó ạ, không biết quý khách có muốn thuê không ?
Mạnh Hưng dứt khoát trả lời.
– Tôi không
– Dạ thẻ phòng của quý khách đây ạ
Chú cũng quay lại tôi theo chú vô thang máy để lên tầng. Phòng nằm ở lầu ba, vào rồi mới thấy phòng rộng và sạch sẽ lắm. Nhìn đến cái giường bất giác mặt tôi đỏ.
– Em coi nghĩ đi chút tôi đưa đi ăn rồi dạo phố Hà Nội cho biết
– Không phải chú còn công việc hay sao mà có thời gian đưa em đi chơi
– Hôm nay vẫn chưa
Nghe vậy tôi không hỏi nửa, soạn đồ định đi tắm cho khỏe thì bụng lại đau. Từ lúc xuống máy bay đã đau nhưng rồi hết nên tôi cũng không mấy quan tâm, giờ đau nhiều hơn, sực nhớ thì tôi có hơi lo lắng, không mong là như mình nghĩ. Chạy nhanh vào trong phòng tắm kiểm tra đúng là đến ngày dâu rụng. Tôi dở khóc dở cười sau lại rơi trúng ngày hôm nay chứ, theo đúng chu kì đáng lẽ đã tới mấy ngày trước. Tôi cũng mong nhanh đến để nữa đi sẽ khỏe hơn nhưng mãi không thấy. Cuối cùng đến ngày đi thay vì trăn trở lo lắng tôi lại lạc quan nghĩ chắc sau khi về mới tới ai dè đâu…
Cũng may tôi có mang theo băng vệ sinh để đề phòng mà giờ thế này tôi không ra ngoài được thì làm sao để lấy. Chú lại còn ngồi ngoài kia nữa, cứ thế mà tôi đứng thủ luôn trong phòng tắm…
” cốc…cốc…cốc “
– Em có làm sao không mà ở trong đó lâu vậy ?
– Em đi đâu đây ?
Tôi thoáng sợ khi đối mặt với sự nghiêm nghị của chú. Đang không biết phải nói gì thì người ở phía sau hối thúc.
– Em nói sau nha, giờ em phải tìm ghế ngồi
– Không cần tìm, ngồi đây đi
– Ngồi đâu chú ?
Tôi còn đang không hiểu ý của chú thì chú quay qua vỗ vai người bên cạnh đang nghiêng đầu ra ghế ngủ.
– Minh Trí cậu dậy đi
Minh Trí mơ màng thức giấc.
– Tới rồi hả ? Sao nhanh vậy ?
– Chưa, mà tối qua cậu đi canh trộm hay gì mà vừa lên đã ngủ như heo rồi
Minh Trí dần tỉnh táo lại rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhìn ra là bạn của chú tôi liền gật đầu.
– Sao Ngọc Thảo cũng ở đây ? Cậu đưa cô bé theo cùng à ?
Tôi biết bạn chú hiểu lầm nên giải thích.
– Không phải đâu, trùng hợp hôm nay em đi cùng trường làm thiện nguyện thôi
– Vậy hả ?
– Cậu ra chỗ khác ngồi đi
Minh Trí bất ngờ nhìn Mạnh Hưng.
– Cậu bị gì vậy ? Chỗ tôi ở đâu mà cậu kêu đi đâu
– Chỗ này để Ngọc Thảo ngồi, cậu tìm chỗ của cô ấy ngồi đi
Tôi nghe vậy liền từ chối.
– Dạ thôi em ngồi chỗ mình được rồi
– Không được cãi, Minh Trí cậu ra nhanh đi
– Được rồi, tôi đi, cậu nhớ mặt đó Mạnh Hưng
Minh Trí đứng lên rời khỏi chỗ của mình.
– Em ngồi đi
Tôi ngại mà nói :
– Như vậy kì lắm
– Em nói nhiều thế, ngồi xuống đi
Tôi bất đắc dĩ phải ngồi vào chỗ bạn chú.
– Đưa vé em đây ?
– Chi vậy chú ?
– Em cứ đưa đi
Tôi đưa phần vé còn lại mà nhân viên đưa cho mình để tìm ghế. Chú cầm lấy lại đưa cho bạn chú.
– Cậu cầm đi tìm chỗ ngồi đi
– Cậu đúng là bạn tốt của tôi đó Mạnh Hưng
Nói rồi bạn chú bỏ đi, lúc này tôi mới nói :
– Chú làm vậy bạn chú giận rồi kìa
– Cậu ta dám, mà khoan nói chuyện đó, em trả lời tôi đi, việc em có mặt trên chuyến bay này là sao ?
– Do trường tổ chức chuyến thiện nguyện lên vùng cao nên em tham gia
– Nhưng mà em không có nói cho tôi biết
– Em định nói nhưng rồi quên với không có cơ hội
– Chỉ cần một cuộc gọi hay tin nhắn cũng được mà. Hình như bây giờ tôi chẳng là gì với em thì phải
Nghe giọng điệu của chú giống như là đang giận.
– Không phải như vậy ? Với em chú rất quan trọng
– Quan trọng như thế nào ?
Bây giờ tôi không còn ai cả, người thân còn lại cũng xua đuổi tôi thì tôi còn nhớ đến để làm gì, huống gì sự tổn thương ám ảnh mà ông ta đã gây ra. Chú không đơn thuần là một người ơn còn là người mà tôi dành hết tình cảm, nhưng tất cả tôi chỉ giấu ở sâu trong lòng mà thôi. Tôi và chú là người của hai thế giới, chú có mọi thứ, ngoại hình và địa vị còn tôi chẳng có gì. Không khác một cây tầm gửi sống bám vào chú thì có tư cách gì để sánh bước cùng chú. Mà tình cảm do tôi đa tình đơn phương mà thôi. Chứ chú đã có người mình yêu còn sắp cưới.
– Sao lại không nói gì ?
Tôi nhìn chú rồi nói :
– Em không biết
– Em đang đùa tôi đó hả ?
– Em nào dám
– Nếu em không muốn nói thì thôi, mà tôi chưa bỏ qua việc em giấu tôi đâu.
– Vậy là chú vẫn còn giận hả ?
– Không biết, em nghĩ cách dỗ tôi đi
– Chú trông trẻ con thật đó, mà nhìn chú như này rất đáng yêu
Chú nghe tôi nói vậy thì cười.
– Coi như em giỏi, tôi bỏ qua cho em vì lời khen em vừa dành tặng cho tôi đó
– Thấy chú vậy mà cũng dễ thật đó
– Còn tùy thuộc vào đó là ai nữa, mà em nói chuyến thiện nguyện ở đâu ? Lịch trình thế nào ? Đi cùng với những ai ? Có nam không ?
– Chú hỏi nhiều vậy sao em trả lời kịp
– Thì trả lời từng ý một, không được thiếu
– Em nghe anh Tấn Phát nói…
– Khoan đã
Tôi chưa nói hết thì chú bất ngờ lên tiếng cắt ngang.
– Sao hả chú ?
– Tấn Phát là ai ?
– Đó là trưởng nhóm của chuyến thiện nguyện lần này. Không biết anh ấy ngồi ở đâu nữa ?
– Tự nhiên khi không lôi chuyện tên đó ngồi đâu vào chi vậy ?
– Thì em muốn chỉ chú xem thôi
– Không cần, tôi không thích
Tôi thấy chú hơi lạ, tự nhiên cau có khó chịu giống như ai làm gì chọc giận vậy á. Mà tôi có nói gì đâu ,khi nảy chú giận chuyện tôi không nói nhưng vì lời khen của tôi mà chú bỏ qua rồi. Không phải tôi khen vì mục đích mà tôi nói sự thật, đúng là khi nảy trông mặt chú đáng yêu lắm. Không giống như thường ngày hơi lạnh lùng, đôi lúc còn khó ở.
– Sao không nói tiếp
– Chú bảo không thích rồi còn gì ?
– Ý tôi là đừng nhắc đến cái thằng nhóc con kia vô cuộc nói chuyện của chúng ta, còn nhiệm vụ của em thì phải trả lời tiếp câu hỏi khi nãy của tôi
Lúc này tôi đã hiểu ý chú, mà sao tự nhiên chú ác cảm với Tấn Phát vậy không biết.
– Đến Hà Nội thì check in khách sạn nghỉ ngơi đợi xe đưa lên Hà Giang, đến điểm tập trung thì phân phát phát quà cho các em nhỏ và bà con ở đó. Xong hết thì đến nơi nghĩ cũng được đặt trước. Nghĩ lại rồi đi tham quan vài nơi ở đó xong thì xuất phát về Hà Nội.
– Ừm.
Chú không hỏi gì nữa nên tôi mới nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời thật đẹp cùng những đám mây trắng bồng bềnh. Tôi như bị cảnh quang đẹp đẽ đó thu hút, lúc nhỏ hay có suy nghĩ được bay lên cao giống như chim cảm giác sẽ thích lắm, bây giờ thì tôi đã được trải nghiệm, đúng là rất tuyệt…
☆☆☆☆☆
Minh Trí tìm thấy ghế của Ngọc Thảo định ngồi thì Tấn Phát ngăn cản.
– Chỗ này anh không được ngồi
Minh Trí nhìn Tấn Phát với vẻ mặt khó chịu, không biết hôm nay ngày gì mà đi đến đâu cũng bị đuổi.
– Ê nhóc xê ra cho anh ngồi
– Anh tìm ghế khác ngồi đi, ghế này của bạn tôi
– Bạn em là Ngọc Thảo đúng không ?
– Sao anh biết Ngọc Thảo ? Anh là gì của cô ấy
– Tôi là người quen, Ngọc Thảo có đổi chỗ với tôi. Cô bé đó ngồi ghế tôi và ngược lại
– Tôi không tin anh đâu, có phải anh đã làm gì Ngọc Thảo hay không ?
– Cái thằng nhóc này, nói linh tinh gì vậy hả ? Tự nhìn xem , Ngọc Thảo đưa cho tôi đó, nhìn mặt tôi giống người xấu lắm hả. Còn không tin thì tự đứng lên nhìn xuống dưới đi
Tấn Phát thấy đúng là vé của Ngọc Thảo, muốn chắc chắn hơn nên đã đứng lên, đúng là thấy cô ngồi ở phía dưới kia còn đang hướng mắt nhìn ra bên ngoài. Vốn dĩ Tấn Phát đã cố tình lấy vé để mình có thể ngồi cùng Ngọc Thảo, không nghĩ đến phút cuối lại xảy ra chuyện này.
– Tin rồi đúng không ?
– Anh vào ngồi đi
Minh Trí đến ghế ngồi xuống, nãy giờ anh có thử tìm nhưng không thấy Tuệ Vy đâu, hôm bữa theo như cô nói thì phải có mặt trên chuyến bay ngày hôm nay mới đúng.
Minh Trí hơi đau đầu khi có sự trùng hợp Ngọc Thảo cũng đi cùng chuyến bay. Cùng thái độ quá rõ ràng của Mạnh Hưng khi bảo anh đổi chỗ với Ngọc Thảo. Anh không biết mình có đúng không khi đồng ý giúp Tuệ Vy…
☆☆☆☆☆
Trong suốt chuyến bay tôi mải mê ngắm cảnh bên ngoài còn chú Hưng thì xem tài liệu gì đó. Tôi cũng không muốn phiền chú nên cứ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
Tiếng loa thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh ở sân bay Nội Bài, vậy là đã đến Hà Nội. Tôi không nghĩ mình có đi xa như vậy, ngồi ngay ngắn tôi chuẩn bị để xuống. Chú cũng dẹp tài liệu đi.
– Tôi cũng lên Hà Giang nên em đi cùng tôi đi
Tôi tưởng chú công tác ở Hà Nội thôi không nghĩ lại trùng hợp ở Hà Giang luôn. Nhưng trước lời đề nghị của chú tôi không thể nghe theo, tôi phải đi cùng với nhóm của mình.
– Em phải đi cùng với nhóm nên không đi với chú được
– Đông người chỉ mệt thôi, miễn sao tôi đưa em đến được điểm tập trung là được
– Nhưng chú còn công việc của chú nữa mà
– Việc đó tôi lo được, tí nữa xuống máy bay em nói với thầy cô là sẽ đi riêng nha.
Chú nói như vậy tôi chỉ đành phải nghe theo. Sau đó máy bay hạ cánh, tôi theo chú đi xuống. Ra đến bên ngoài thì chú nói :
– Em đi đi tôi đây đợi em
Tôi vẫn thấy kỳ khi phải tách riêng ra đi một mình trong khi mọi người cùng đi với nhau. Tôi cũng không thể làm trái ý chú nên gật đầu.
– Em biết rồi
Tôi nhìn thấy thầy cô và các bạn đang tập trung phía kia còn cả Tấn Phát thì đi đến.
– Nãy giờ anh tìm em đó
Tấn Phát nhìn tôi nói với sự mừng rỡ.
– Tại em xuống sau
– Ừm, hành lý em đâu đưa anh xách lên xe. Giờ mọi người sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi ăn uống, tối sẽ khởi hành lên Hà Giang
Tôi khó xử không biết mở lời làm sao.
– Sao thế ?
– Anh cùng thầy cô và mọi người cứ đi đi, em có việc nên đi riêng, khi lên em sẽ đến chỗ tập trung cùng mọi người
– Em có việc gì có thể nói anh và mọi người biết để đợi em
– Không gì đâu, em không muốn vì một mình em mà ảnh hưởng đến số đông thành viên trong nhóm, mọi người cứ đi đi. Em sẽ lên Hà Giang tập hợp cùng mọi người mà. Bái bai
Nói rồi tôi đi trở lại chỗ chú, lúc này tôi nhìn thấy bạn chú đứng cạnh chú.
– Xong rồi à ?
– Dạ
– Giờ ra xe thôi, Minh Trí cậu xách hành lý đi
– Sao lại là tôi chứ ?
– Không cậu không lẽ tôi, đừng quên tôi là sếp cậu đó. Còn Ngọc Thảo là con gái tay yếu chân mềm sao có thể làm việc nặng nhọc đó
– Riết rồi tôi y như là ôsin cao cấp của cậu vậy. Kiêm đủ thứ công việc mà lương không lên còn bị hăm dọa liên tục
– Cậu biết nói mà không kiểm điểm lại bản thân. Nếu cậu làm tốt thì đâu có chuyện gì ?
– Cậu thử tuyển người khác xem có được như tôi không thì biết ở đó chê tôi
– Đề nghị này cũng hay đó, để tôi thử xem
– Mạnh Hưng…cậu…
Bạn chú tức vì không nói lại chú, mà phải công nhận một khi tranh cãi vấn đề gì đó chú luôn làm cho người ta ngậm miệng, đáng lẽ chú sinh ra là để làm luật sư chứ không phải dân kinh doanh.
Sau đó bạn chú là người mang hành lý, tôi thấy ngại định giành lại của mình thì chú không cho.
– Em cứ để cho cậu ấy làm đi
Tôi trông thấy bạn chú lúc này vẻ mặt vô cùng khó coi còn chú thì khoái chí hiên ngang. Đúng là biết chọc tức người ta mà, nhìn hai người như chó với mèo vậy thôi chứ thật ra thân nhau lắm. Giỡn quá trớn mà ra chuyện.
Ra đến bên ngoài đã có một chiếc xe đợi sẵn, tài xế mở cửa ra mời chú thì chú lại nhìn qua tôi.
– Em lên xe đi
– Giờ mình đi đâu hả chú ?
– Đến khách sạn nghỉ ngơi rồi mai lên Hà Giang
– Mai đi vậy kịp không chú ? Tại tối nay cả nhóm đã lên đó trước
– Yên tâm miễn sao tôi đưa em đến được địa điểm tập trung là được chứ gì ?
Nghe vậy tôi không nói gì nữa mà bước lên xem, còn chú thì đứng nói gì với bạn chú.
– Tôi có việc sẽ đến khách sạn sau ?
Mạnh Hưng tưởng Minh Trí giận mình nên hỏi :
– Giận tôi à ?
– Tôi đâu rảnh, quá hiểu nhau rồi mà còn đi hỏi câu dư thừa như thế. Tôi có việc riêng, mà sao cậu không để Ngọc Thảo đi với nhóm đi mình vẫn công việc mà
– Tôi không thích
– Đừng nói cậu có tình cảm với cô bé nha
Nhìn ra sẽ nghĩ Minh Trí đùa nhưng thật sự anh vẫn muốn nghe được câu trả lời để biết chính xác lòng của Mạnh Hưng.
– Lần đầu đến nơi lạ cô ấy sẽ không quen nên tôi mới để cô ấy đi cùng chúng ta, cũng tiện đường lên Hà Giang mà
– Ừm, mà nói gì thì tôi cũng thấy cậu đặt hơi nhiều tâm tư lên Ngọc Thảo. Thôi cậu đến khách sạn trước đi
– Cậu làm gì cũng nhớ đến kịp lịch trình đó, không tôi bỏ cậu lại luôn
– Tôi biết rồi
Mạnh Hưng bước lên xe rồi tài xế lái chạy đi. Minh Trí lúc này nhìn dáo dác tìm kiếm Tuệ Vy, anh vừa nhận được tin nhắn của cô nói đợi ở ngoài này.
– Anh Mạnh Hưng đâu anh ?
Không muốn Tuệ Vy thấy Ngọc Thảo đi cùng Mạnh Hưng nên Minh Trí mới kêu cả hai về khách sạn trước. Vốn dĩ anh không ngờ Ngọc Thảo lại đi cùng chuyến bay mà Mạnh Hưng còn giữ đi cùng.
– Cậu ấy về khách sạn trước rồi
– Sao anh không giữ chân anh ấy lại đợi em
– Anh nghĩ nếu em muốn làm như vô tình trùng hợp thì nên để lúc lên Hà Giang sẽ hay hơn. Manh Hưng rất nhạy bén có thể nhận ra ngay ý đồ của em
– Kệ anh ấy, em đã đi đến đây không lẽ nỡ bỏ em mình
– Em đừng quên đó là Mạnh Hưng, nghĩ gì làm gì không ai đoán được đâu. Mà em ngồi ở đâu sao anh không thấy
– Em ngồi ở khoang thương gia, mà sao hai anh lại không ngồi ở khoang đó
– Đó giờ Mạnh Hưng không thích thể hiện, với cậu ấy không cần biết ngồi khoang nào hay xe sang thế nào đều được cả, miễn đến được nơi cần đến là được
Tuệ Vy nghe với ánh mắt si mê.
– Vì vậy nên anh ấy mới khác biệt. Mà giờ anh đưa em đến khách sạn mà hai người ở đi.
– Khách sạn full phòng rồi, em nghỉ ở khách sạn khác cũng gần đó. Nào xuất phát anh báo em
Nghĩ đi nghĩ lại sau đó Tuệ Vy gật đầu.
– Vậy cũng được, chờ đến Hà Giang em sẽ gặp anh ấy
Sau đó Minh Trí giúp Tuệ Vy mang hành lý lên taxi rồi đưa đến khách sạn nghĩ. Giờ anh đau đầu khi tự chuốc lấy phiền phức cho mình.
Đến khách sạn tôi theo chú vào trong còn hành lý có nhân viên khách sạn mang vào giúp. Lúc nãy không thấy bạn chú đi cùng tôi có hỏi thì được biết là bạn chú có việc nên sẽ đến sau.
Thời tiết ở Hà Nội tháng 10 lạnh thật, khác với Sài Gòn tuy có mưa nhưng không lạnh như thế. Mặc áo khoác dày mà vẫn còn cảm thấy lạnh.
– Đứng đây đợi tôi đến làm thủ tục nhận phòng
Tôi gật đầu.
– Dạ
Chú đến chỗ lễ tân còn tôi đứng nhìn xung quanh, khách sạn ở đây lớn thật. Không biết mọi người trong nhóm nghĩ ở đâu nữa, tại chú nên tôi mới tách ra riêng với nhóm.
– Lạnh à ?
Lúc này tôi đang đưa tay ôm lấy người mình.
– Có chút chút ạ
– Mặc ấm vào, mùa này ở đây lạnh lắm
– Dạ, giờ mình lên phòng được chưa chú ?
– Tạm thời em và tôi nghĩ chung nha
Tuy có tình cảm cũng sống thời gian cùng nhau ở chung cư nhưng việc ở cùng phòng khách sạn tôi vẫn thấy sao sao.
– Sao không đặt riêng người phòng vậy chú ?
– Họ hết phòng rồi, vốn dĩ lúc đặt chỉ có hai phòng cho tôi và Minh Trí thôi, sự có mặt của em là điều bất ngờ. Nghĩ đến đây sẽ lấy thêm phòng không nghĩ lại hết. Em chịu khó chút nha
Nghĩ đến ở chung cùng với chú tôi hơi ngại, dù sao tôi với chú giới tính khác biệt.
– Nhưng…
– Em ngại à ? Hay sợ ?
Tôi ấp úng.
– Em và chú nam nữ…sao có thể ở cùng được
– Yên tâm tôi đàng hoàng không làm gì em đâu, nghĩ tạm thôi mai chúng ta lên Hà Giang rồi. Còn không thì kiếm khách sạn khác
Cũng đã đến đây rồi nếu tìm khách sạn thì mắc công, mà tôi hoàn toàn tin tưởng chú chỉ là do tính tôi ngại thôi.
– Khỏi đi chú, cứ nghĩ đây mai cũng đi rồi
– Ừm, vậy lên phòng thôi. Mà khoan đợi tôi lấy thẻ phòng
Tôi lại đứng đợi chú.
– Vừa có phòng trống đó ạ, không biết quý khách có muốn thuê không ?
Mạnh Hưng dứt khoát trả lời.
– Tôi không
– Dạ thẻ phòng của quý khách đây ạ
Chú cũng quay lại tôi theo chú vô thang máy để lên tầng. Phòng nằm ở lầu ba, vào rồi mới thấy phòng rộng và sạch sẽ lắm. Nhìn đến cái giường bất giác mặt tôi đỏ.
– Em coi nghĩ đi chút tôi đưa đi ăn rồi dạo phố Hà Nội cho biết
– Không phải chú còn công việc hay sao mà có thời gian đưa em đi chơi
– Hôm nay vẫn chưa
Nghe vậy tôi không hỏi nửa, soạn đồ định đi tắm cho khỏe thì bụng lại đau. Từ lúc xuống máy bay đã đau nhưng rồi hết nên tôi cũng không mấy quan tâm, giờ đau nhiều hơn, sực nhớ thì tôi có hơi lo lắng, không mong là như mình nghĩ. Chạy nhanh vào trong phòng tắm kiểm tra đúng là đến ngày dâu rụng. Tôi dở khóc dở cười sau lại rơi trúng ngày hôm nay chứ, theo đúng chu kì đáng lẽ đã tới mấy ngày trước. Tôi cũng mong nhanh đến để nữa đi sẽ khỏe hơn nhưng mãi không thấy. Cuối cùng đến ngày đi thay vì trăn trở lo lắng tôi lại lạc quan nghĩ chắc sau khi về mới tới ai dè đâu…
Cũng may tôi có mang theo băng vệ sinh để đề phòng mà giờ thế này tôi không ra ngoài được thì làm sao để lấy. Chú lại còn ngồi ngoài kia nữa, cứ thế mà tôi đứng thủ luôn trong phòng tắm…
” cốc…cốc…cốc “
– Em có làm sao không mà ở trong đó lâu vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.