Manh Miêu Ngạnh Thượng Công

Chương 76: Chú hay bác đều gọi là uncle…

Hổ Miêu Miêu

08/09/2021

Edit: An Ju

Ban ngày bị Hổ Hậu nhiệt tình thái quá dắt đi lung tung khắp Hổ tộc, buổi tối lại quay về giường lớn bị Meo Meo ‘chà đạp’, Cố Hạo khổ không thể tả.

Sau khi cảm giác kích tình dịu xuống, Cố Hạo hừ hừ tê liệt nằm trên giường, mệt mỏi đến ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được.

“Bảo bối, gần đây nhìn em có vẻ rất mệt mỏi.” Meo Meo sau khi ăn người nào đó sạch sẽ liền chân chó bóp vai xoa eo cho Cố Hạo. Chậc chậc, cảm giác sờ eo chuột nhỏ thích nhất.

“Hừ… Ban ngày cùng mẹ đi thăm thú bên ngoài, buổi tối còn bị anh lăn qua lật lại, có thể không mệt sao.” Meo Meo và Hổ Hậu mẹ con hai người sinh lực tràn trề giống nhau, chỉ là phương thức biểu hiện không giống nhau thôi.

Meo Meo nhấc tay hổ đang bóp vai cho Cố Hạo: “Ngày hôm nay đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải gặp một người bác nữa.”

“Cái gì?! Không phải đã gặp mấy nhóm rồi sao?!”

“À.” Meo Meo xòe ngón tay tính cho hắn, “Hôm trước những người khen em dáng đẹp eo mềm là một bộ phận con cháu của anh em ông cố, hôm qua những người nhắc khéo em nên tập thể dục nhiều hơn chính là một bộ phận con cháu của anh em ông nội, người ngày mai em phải gặp là anh ruột của phụ vương.”

“Gì? Ông nội anh không phải chỉ có một người con trai là ba anh sao? Sao bỗng nhiên lại thêm một người anh ruột vậy, chưa từng nghe các anh nhắc đến mà.”

Nói đến vị bác này, Meo Meo cũng liền thấy rầu rĩ, râu bên mép đều run lên:: “Năm xưa bác vì nghiện trò chơi nơi nhân giới quanh năm suốt tháng không về Hổ tộc, nên ông nội trong lúc tức giận đã làm pháp chú với hắn, phạt hắn ở nhân giới sống trọn 100 năm mới được quay về Hổ tộc. Ông cụ tức giận cực kỳ, người trong tộc sợ chọc giận ông nên cũng không nhắc đến bác nữa.”

Cố Hạo nghe xong liền kinh ngạc, hắn thấy không khí ở Hổ tộc tuyệt đối là cởi mở hơn so với nhân giới nhiều lắm. Đơn cử như việc thiếu chủ Hổ tộc muốn kết hôn với một phàm nhân như hắn, lại còn là một giống đực nhưng hoàn toàn không có ai thấy sai trái, chỉ riêng việc này thôi đã đủ để chứng minh rồi. Bác của Meo Meo chẳng qua chỉ là nghiện game mà thôi, hiện nay có bao nhiêu thanh niên nghiện game nhưng họ vẫn là những mầm cây tươi tốt đang lớn lên và phát triển mạnh mẽ dưới ánh mặt trời.

“Cái đó…Không phải trò chơi thông thường…” Meo Meo kìm nén hồi lâu rồi vẫn quyết định nói cho Cố Hạo biết.

“Chẳng lẽ là loại trò chơi “B——”?!” Cố Hạo nghiêng đầu để Meo Meo xoa vai.

Meo Meo dùng tay hổ vỗ mông Cố Hạo tức giận nói: “Cái đầu lại không trong sáng như thế.”



Cố Hạo trợn trắng mắt lườm hắn, cũng không biết là ai mỗi ngày đến ăn hạt đầu thồi cũng có thể nghĩ đến phương diện kia, hắn là do gần mực thì đen thôi! Ha!

“Bác nghiện…đánh bạc. Ừm, nói đúng ra, trò chơi kia gọi là … slot machine.”

“…”

Meo Meo vỗ vỗ bờ vai đã hóa đá của Cố Hạo, nói: “Bác có tính tình hơi lạ, nhưng tuyệt đối là một lão hổ tốt. Ngày mai chính là ngày mãn hạn của pháp chú nguyền rủa cấm vào 100 năm, phụ vương quyết định tổ chức gia yến vương tộc vừa để chúc mừng hôn sự của hai ta vừa chúc mừng bác trở về.”

Hổ vương đương nhiệm thân thể cường tráng, người khoác vương bào đứng giữa một đám người liền có một loại khí chất uy nghiêm. Cho nên, Cố Hạo tự nhiên cũng cảm thấy anh của Hổ vương cũng phải có dáng dấp của người lãnh đạo uy phong tám hướng.

Nhưng hiện thực luôn khá là phũ phàng, chuột nhỏ nhìn người thanh niên trước mắt ăn mặc trang phục phong cách hippie, trên cổ đeo một chiếc tai nghe cỡ lớn, trên mũi đặt một cặp kính khoa trương không tròng, còn đưa tay làm thành chữ ‘I love you’ hướng về phía hắn mà cằm suýt rơi xuống.

“Yo —– Yo——Check it out, cậu chính là cháu dâu đúng chứ, dáng vẻ thực sự

không tồi.”

Meo Meo duỗi tay giúp Cố Hạo khép cằm lại, hành lễ với người bác bất luận từ tướng mạo đến khí chất đều không khác gì cùng thế hệ với hắn.

“Phong cách của bác anh chính là như thế này, em cứ làm quen dần, làm quen dần…”

Bác hổ nhấc bàn tay mềm búng ra sữa, nói: “Yo— đừng câu nệ như vậy, tôi chán nhất là lễ nghi phiền phức. Cậu, yo—– cũng đừng gọi bác giống Anh Tuấn, quá già rồi.” Bác hổ sờ chiếc cằm trơn nhẵn nói: “Tên của tôi là Hổ Ly, cứ gọi tôi là A Ly, hoặc là Tiểu Ly Ly đều được.”

Dứt lời, Hổ Ly ném một ánh nhìn quyến rũ cho Cố Hạo, ánh mắt mất hồn đó khiến Cố Hạo không có thân hổ cũng bị chấn động.

“=O=”

Hết chương 51

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Miêu Ngạnh Thượng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook