Chương 77: Gả cho một con hổ (Đại kết cục)…
Hổ Miêu Miêu
08/09/2021
Edit: An Ju
“Em thực sự không định mời mẹ và em gái em đến tham gia hôn lễ của chúng ta sao?” Meo Meo nghiêm túc kiểm tra từng tấm thiệp mời, hỏi Cố Hạo.
“Phía mẹ em cứ từ từ trước đã, dù sao để chấp nhận một sự thật là con trai mình Gay, lại còn lấy người, không đúng, chồng lại còn không phải người…. Chuyện này cần một thời gian rất dài, rất dài.” Cố Hạo hoàn toàn không biết mẹ mình và em gái đã biến hủ quá sâu vẫn lo lắng, nếu như mẹ biết đứa con trai mình nuôi hơn hai mươi năm lại đi chơi trò nhân thú, kích thích này tuyệt đối có thể bức ép phát bệnh tim luôn.
“Cũng phải, nhân loại xuyên qua kết giới đi đến Hổ tộc có tổn hại rất lớn đến thân thể, chuyện của chúng ta cư đợi đến lúc quay về nhân giới rồi từ từ nói với bác gái.”
“Ừ.” Cố Hạo gật đầu, “Hử?!” Cố Hạo ngẩng phắt đầu lên, “Anh nói nhân loại đến Hổ tộc sẽ bị tổn thương thân thể sao? Vậy em…” Chúa ơi, mình thân là một thằng đàn ông vì yêu một mình chạy tới một nơi không quen biết như yêu giới đã rất vĩ đại rồi, nếu như có gì làm hại thân tổn thọ rồi đùng một cái chết đi thì đúng là quá thiệt rồi.
“Em… Đừng lo.” Meo Meo đóng lại tấm thiệp cần đối chiếu cuối cùng, lộ ra một hàm răng sáng chói cười nhìn chuột nhỏ đang lo lắng vì mạng nhỏ của mình, “Mỗi tối không phải anh đều rất ra sức bổ sung ‘nguyên dương của Hổ tộc’ cho em sao.”
*********************
Meo Meo chính là thiếu chủ của Hổ tộc, lễ cưới của hắn đương nhiên là phải làm càng xa hoa mới càng có thể thể hiện được thân phận của vương tộc họ. Thế nhưng chuột nhỏ lại không bằng lòng lắm, người phải lập gia đình là hắn, muốn hắn mặc đồ cô dâu, đội lên mũ phượng cùng khăn quàng vai lượn lờ trước mặt toàn bộ tộc dân của Hổ tộc thực sự là một thách thức quá lớn.
Vì vậy Cố Hạo ngày nào cũng khuyến khích Hổ vương ‘đơn giản hóa’ lễ cưới, càng đơn giản càng tốt, hay nhất chính là trực tiếp đưa vào động phòng luôn, khụ.
Hổ Vương bị Cố Hạo lấy các loại lý lẽ từ kế hoạch dân sinh đến cần kiệm tiết kiệm là trách nhiệm của mỗi người mà lừa dối xoay trời đổi đất, cuối cùng cứ thế mà mắt hàm lệ mừng khen con trai nhà mình tìm một người vợ tốt, hiền lương thục đức, còn chưa gả qua đã biết tính toán sinh kế cho gia đình nhà chồng.
Hổ Vương phía trước vừa bị chuột nhỏ thuyết phục, phía sau lại bị nhóm Hổ Ly và Tú Khí cùng cặp chồng chồng Kỷ Á Kiệt vừa đi dạo quanh Hổ tộc một vòng cuối cùng cũng chịu quay lại phản luận.
“Đây chính là lễ cưới của thiếu chủ Hổ tộc trăm năm khó có một lần! Lễ cưới! Mọi người cũng chỉ dựa vào sự kiện này để vui vẻ mấy ngày, làm sao có thể tùy tiện làm được?!” Hổ Ly dựng ngược cặp mắt đào hoa lên không ngừng giựt giây.
“Ồ… Thế nhưng Tiểu Hạo nói…” Hổ Vương có hơi dao động.
“Phụ vương! Chồng anh trai thân là một nhân loại thuần lương cứ thế bị đại ca bắt tới tay, lại còn là gả đi, sau này còn phải sinh con. Nếu như không tổ chức to một chút thì tuyệt đối là cực kỳ hổ thẹn với người ta đó.” Tú Khí chớp chớp đôi mắt to, dùng năng lực đáng yêu nỗ lực xoay vần suy nghĩ của cha hắn.
“Cái này…” Hổ Vương rơi vào suy tư.
“Bác trai, tùy ngài có hai đứa con, nhưng cưới con dâu thì cả đời này cũng chỉ có một lần này thôi.” Kỷ Á Kiệt ôm Vũ Mặc bình tĩnh bồi thêm sự thực vừa đúng lúc.
“…!” Hổ Vương nghe xong như bừng tỉnh khỏi mộng, hung hăng trừng mắt Tú Khí nằm không cũng trúng đạn, thở dài một hơi, cuối cùng đập bàn: “Làm thật mạnh tay cho ta! Càng náo nhiệt càng tốt!”
**********************************
“…” Lúc quy trình lễ cưới tích tụ vô số tế bào não của những người bạn đểu, được sửa đổi vô số lần cuối cùng đưa đến trong tay Cố Hạo, đương sự vừa nhìn qua đã cảm động rớt nước mắt.
“Chờ ông đây kết hôn xong nhất định sẽ chỉnh chết đám người này.” Tân nương phát biểu cảm nghĩ như vậy.
Đối với quy trình lễ cưới của mình, Meo Meo không nhúng tay vào nhiều lắm, nguyên nhân là hắn….Rất…Bận…
Trước đó, trong Hổ tộc chưa từng xuất hiện việc vua hay con vua cưới một người đàn ông, nên tất cả lễ phục đám cưới trong kho lưu lại đều là của nữ. Từ nỗi lòng kháng cự của Cố Hạo trước đó mà nói, chuột nhỏ nhà hắn nhất định sẽ không thích mặc một thân đồ nữ đi khắp nơi.
Meo Meo cũng từng thẳng thắn nhắc đến hai người đều mặc đồ nam luôn, nhưng liền bị trưởng lão chưởng quản lễ chế của Hổ tộc ngăn trở, bởi vì hôn phục của nam bất luận từ dáng vẻ hay phụ tùng tất cả đều dựa theo lễ chế của vua và con vua để may. Nếu như Vương phi cũng mặc loại hôn phục lễ chế này thì không hợp lễ.
Meo Meo lệnh cho nhóm mẫu hổ thuần thục nữ công trong tộc tụ chung một chỗ thiết kế hôn phục cho chuột nhỏ, nhưng đã trình lên rất nhiều kiểu dáng mà hắn vẫn không hài lòng. Lúc thì quá bảo thủ, bọc chuột nhỏ nhà hắn như bọc xác ướp, lúc thì quá lộ, eo thon nhỏ của chuột nhỏ nhà hắn sao có thể lộ hết ra cho người khác nhìn được!
Ngày diễn ra hôn lễ càng gần hơn, cứ phí phạm thời gian như vậy cũng không phải cách, vì vậy Meo Meo không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay, mỹ mãn đủ đầy. Sau khi lãng phí mấy trăm trang giấy cùng vô số nghiên mực, con hổ nào đó mới đắc ý nở nụ cười. Ha ha, bộ lễ phục hắn thiết kế này rộng rãi thoải mái, nhưng chỗ cần gọn có thể gọn, có thể thể hiện được vóc người đẹp mắt ra ở mức độ lớn nhất, nhưng lại không có chỗ nào bị lộ.
“Em yêu, qua thử hôn phục đi.” Meo Meo như dâng vật báu giao lễ phục tự mình làm cho Cố Hạo, lòng tràn đầy mong chờ hiệu quả sau khi Cố Hạo mặc vào.
Năm phút trôi qua…
Mười phút trôi qua…
Mười lăm phút trôi qua…
Đằng sau tấm bình phong tiếng sột soạt ngừng lại, nhưng Cố Hạo lại không đi ra.
Meo Meo sốt ruột, hỏi: “Bảo bối, em thay xong chưa? Có phải không biết mặc không? Hay để chồng vào giúp em mặc nhé?”
“Không…” Cố Hạo nhỏ giọng nói, trong giọng nói tràn đầy cảm giác thất bại.
“Sao thế?” Meo Meo nóng ruột, cũng không quan tâm chuột nhỏ đã từ chối, trực tiếp lách vào sau tấm bình phong.
Trước mắt Cố Hạo chỉ mặc đồ lót, cầm lễ phục trên tay chưa mặc vào.
“Sao không mặc thử đi?” Meo Meo khó hiểu hỏi.
“Haizz…Đồ ăn của Hổ tộc quá dầu mỡ rồi.” Chuột nhỏ thở dài.
“Hử…?” Meo Meo không rõ nguyên do, hắn có hơi không theo kịp tư duy chuột nhỏ, sao bỗng nhiên từ chuyện mặc thử lễ phục thoáng cái đã nhảy sang chuyện đồ ăn ở Hổ tộc rồi.
“Ặc, nếu em không thích đồ ăn Hổ tộc quá dầu mỡ, vậy trong bữa tiệc cưới của chúng ta liền chuẩn bị dựa theo đồ ăn ở Nhân giới, em thích ăn gì thì Ngự Thiện Phòng làm cái đó.”
“Không phải… Haizzz…” Cố Hạo thất bại nói, “Bộ đồ này anh làm cho em là dựa theo vóc dáng của em nửa tháng trước, em…em mặc không vào…”
“…”
“…”
Meo Meo chớp chớp mắt, dở khóc dở cười ôm chuột nhỏ vẻ mặt như đưa đám, hôn lên mặt hắn mấy cái, nói: “Đây là do anh sơ sót, mỗi ngày đều ở cùng nhau lại không phát hiện ra, bảo bối, em bây giờ mượt mà hơn trước đây chút, hèn chi anh thấy cảm giác lúc cầm tay em càng ngày càng thích.”
Cố Hạo như để xả giận hung hăng hôn lên mặt Meo Meo mấy cái, nói: “Cứ tiếp tục như vậy anh sẽ phải kết hôn với một người mập đó!”
Meo Meo an ủi: “Không đâu, chuột nhỏ nhà ta béo hơn chút mới càng đẹp, trước đây em quá gầy. Chậc chậc, ôm cái là sợ gãy.”
“Hừ—–!”
“Vấn đề lễ phục để anh giải quyết, anh sẽ kêu họ dự theo vóc ngươi hiện giờ của em để thay đổi, tuyệt đối bảo đảm khiến em thấy vóc người vẫn rất đẹp.”
“Ưm…”
Tuy nói có Meo Meo đảm bảo, nhưng Cố Hạo vẫn canh cánh trong lòng với vóc người biến đổi của mình. Đồ ăn ở Hổ tộc phần lớn là các thịt nướng, nên dù là ăn một ngày ba bữa như bình thường vẫn sẽ béo lên. Cố Hạo thầm quyết định, trong một tuần tiếp theo tuyệt đối chỉ ăn chay, nhất định phải khôi phục lại vóc người hoàn mỹ của hắn.
Không biết mọi người đã có trải nghiệm như vậy chưa, lúc một người đang quen ăn thịt bỗng nhiên bắt đầu chỉ ăn rau củ nhạt nhẽo vô vị, tính tình người đó sẽ trở nên rất…Dữ…Dằn…
Tính cách của chuột nhỏ rất dịu dàng, được dạy dỗ cũng rất tốt, nên khi hắn dữ dằn thì chỉ có một người không may mắn, không cần phải nói, đó chính là Meo Meo.
Meo Meo vẻ mặt đau khổ nhìn một mâm cà rốt lớn trước mặt, than thở.
“Bảo bối, Hổ tộc chúng ta không ăn cà rốt, nếu truyền ra ngoài anh thân là thiếu chủ Hổ tộc ngày nào cũng ăn đồ ăn của thỏ trắng nhỏ, nhất định sẽ bị người khác cười rớt răng.”
Cố Hạo không thèm để ý đến con hổ nào đó kháng nghị, tự thân gặm cà rốt, như thể cà rốt trong tay không phải là thứ gì đó bình thường, há mồm ra, hung hăng cắn một nhát đứt.
Meo Meo cảm giác lạnh cả người, bất giác rụt về sau một chút.
“Bảo bối, em thực sự không mập. Ngoan, đừng làm khổ bản thân ăn thứ này nữa.”
Cố Hạo nhấc ngón tay trắng dài chỉ thẳng vào đống cà rốt trước mặt Meo Meo: “Ăn hết, mới ăn em. Không ăn hết, không được chạm vào em.”
“Meo…”
Meo Meo rùng mình, biến hóa ra hình mèo, ấm ức ngửi ngửi cà rốt, miễn cưỡng há mồm, như thể chỉ có khi biến về hình mèo gặm thứ kia mới không tính là mất mặt.
Phương pháp giảm béo của Cố Hạo tuy rằng cực kỳ tàn ác nhưng lại đặc biệt có hiệu quả. Trong một tuần ngắn ngủi, dưới sự nỗ lực song song giữa ăn rau và vận động trên giường của hắn và Meo Meo, vóc người đều trở nên vô cùng tốt. Ngay cả Cố Hạo cũng đã luyện được hai múi cơ bắp trên cánh tay.
“Chậc chậc, bảo bối, vóc người bây giờ của em hoàn toàn đạt chuẩn luôn.” Meo Meo vươn móng hổ giở trò với chuột nhỏ đang cởi quần áo mặc thử lễ phục.
“Hừ, đàn ông ấy à, chính là phải ác với mình một chút.” Cố Hạo soi gương nhiều lần, nhìn cơ thể trần không một chỗ nào có thịt dư mà cực kỳ hài lòng.
“Ngày mai là lễ cưới của chúng ta rồi, có phải rất căng thẳng không?” Meo Meo đặt đầu lên vai Cố Hạo hỏi.
“Ừ, có hơi.”
“Chỉ là hơi thôi à?” Meo Meo bất mãn với sự bình tĩnh của hắn, khẽ cắn bờ vai trắng của chuột nhỏ.
“Ha ha, vây thì rất ~~ căng thẳng.” Cố Hạo cười nói.
“Ừ, vậy còn được. Anh cũng hơi căng thẳng.” Meo Meo buồn bực nói.
Cố Hạo ngạc nhiên trong lòng, con hổ trời không sợ, đất không sợ, còn dám lừa bắt thiếu nam nhà lành này mà cũng có lúc căng thẳng cơ à.
“Bởi vì người anh cưới là em, là người anh yêu thương thật lòng.” Luồng khí lúc Meo Meo nói ra phun lên gáy Cố Hạo, hơi ngứa.
Cố Hạo quay người lại ôm lấy Meo Meo, con mèo này hiếm khi cảm tính như thế.
“Chuột nhỏ…” Meo Meo thầm thì nói.
Cố Hạo vùi đầu, không thấy rõ mặt của hắn, liền hỏi: “Cái gì?”
“Chúng ta làm đi.” Meo Meo thản nhiên nói.
“Anh là con Mèo ~! háo ~! sắc ~!
Cố Hạo vốn định trước khi kết hôn một ngày phải cấm dục cuối cùng vẫn không chịu được sự quấy rầy của con mèo lớn, đành tùy theo hắn.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người ôm nhau đang ngủ say bị đám Vũ Mặc gõ cửa gọi tỉnh.
“Hai người mau dậy cho tôi!” Vũ Mặc chống eo điên cuồng hét lớn.
“Chậc chậc,” Meo Meo móc móc lỗ tai không kiên nhẫn nói, “Con chim thối nhà mi mới sáng sớm đã ríu rít, phiền chết đi được.”
“Phiền?!” Vũ Mặc trợn to hai mắt nhìn, hít sâu một hơi, phá cửa xông vào. Phía sau đi theo một chuỗi người thân bạn bè.
“Đại ca, chị dâu, hai người thực sự cần phải dậy rồi. Nửa giờ nữa cần phải tiếp khách rồi, chị dâu còn phải thay đồ trang điểm, rồi đưa đến điện Đông Vân.” Tú Khí cầm một bản quy trình lễ cưới đọc lên.
Cố Hạo đến Hổ tộc của họ, dựa theo quy củ lẽ ra phải do Meo Meo thân là tân lang dắt hắn từ ‘nhà mẹ đẻ’ nghênh vào cửa, nhưng ‘nhà mẹ đẻ’ của Cố Hạo mãi tận Nhân giới, cho nên bọn họ liền bố trí điện Đông Vân hẻo lánh làm ‘nhà mẹ đẻ’, Kỷ Á Kiệt cùng đám bạn bè làm người bên ‘nhà mẹ đẻ’ cùng Cố Hạo ở đó chờ tân lang.
“A…! Đã muộn thế này rồi!” Cố Hạo bật dậy, tiện thể đạp Meo Meo xuống giường.
“Mau! Anh cũng mau đi thay đồ trang điểm đi!”
Vũ Mặc và Kỷ Á Kiệt lối kéo Cố Hạo lên xe, chở hắn đến điện Đông Vân thay đồ trang điểm.
“Bàn về trang điểm cô dâu, Vũ Mặc tôi nếu là thứ hai thì không ai là thứ nhất.” Hoa Khổng Tước cao ngạo nói, đồng thời lấy ra một hộp đồ trang điểm lớn.
Cố Hạo đau đầu nhìn một hộp đầy những thứ gì đó đủ mọi màu sắc, trong lòng cầu nguyện con chim công này đừng vẽ mặt mình thành mặt hoa.
“Ừm, da cậu được chăm tốt đấy.” Vũ Mặc phun lên mặt Cố Hạo một ít nước Linh Tuyền do Khổng Tước tộc sản xuất, làm cho mặt Cố Hạo nhìn rất có sức sống.
Vũ Mặc không mạnh tay với Cố Hạo lắm, không dùng quá nhiều đồ trang điểm, nhưng làm rất cẩn thận, vẽ ra một đôi lông mày và kẻ đuôi mắt đều mang đến vài phần quyến rũ như có như không.
Cố Hạo tối hôm trước không ngủ đủ, vì vậy mặc kệ Vũ Mặc tô tô kẻ kẻ trên mặt mình, bản thân nhắm mắt dưỡng thần trước.
“A—-! Đây là cái gì?!” Vũ Mặc bỗng nhiên hét chói tai.
“Ưm…?” Cố Hạo bị hắn đánh thức, đầu óc còn chưa hoạt động bình thường, vẫn mông lung.
Vũ Mặc dùng đầu ngón tay chỉ vào chỗ xương quai xanh vừa rồi do Cố Hạo vì tư thế ngủ xấu mà lộ ra, chỉ thấy trên đó có hai dấu vết xanh tím khả nghi.
“Ặc…” Ở vị trí này xuất hiện vết tích làm người suy nghĩ xa xôi như thế, nói dối là muỗi cắn thì dù là ai cũng sẽ không tin đâu…
Vũ Mặc nổ tung, nổi giận đùng đùng cầm bông phấn, vỗ mạnh vào hai nơi đó.
“Hai người các ngươi nhịn một ngày cũng không nhịn được à?! Hả?! A Kiệt đã hai ngày không chạm tôi rồi, hừ!” Vũ Mặc rất mạnh tay, dường như không che kín hai chỗ đó hoàn toàn thì sống chết không bỏ qua.
Cố Hạo dở khóc dở cười, cũng không biết con chim công này rốt cuộc là tức mình và con hổ kia không biết xấu hổ, hay là vì Kỷ Á Kiệt thực thi chính sách cấm dục với hắn mà tức nữa.
*******************************
Đủ loại ảo tưởng trước hôn lễ vào lúc cử hành hôn lễ đều không tồn tại, Cố Hạo chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mặc cho người dẫn dâu dỡ mình hành lễ với các loại trưởng bối. Vương tộc Hổ tộc to lớn vô cùng, đợi đến khi kết thúc nghi lễ, bắt đầu giai đoạn mời rượu, Cố Hạo đã không phân rõ mình rốt cuộc đang coi rượu là nước hay coi nước là rượu để uống nữa rồi.
“Hạo Hạo? Chuột nhỏ? Bảo bối?” Meo Meo khẽ gọi.
Cố Hạo cố sức mở đôi mí mắt nặng nề, trước mắt một khoảng không đỏ thẫm. Mình và Meo Meo đều ngồi trên giường, trước giường còn có rất nhiều người dẫn dâu và kim đồng ngọc nữ* đang đứng.
*Kim đồng ngọc nữ: chính là mấy bạn đi trước rải hoa, đi sau kéo váy cho cô dâu đó
“Thiếu chủ, giờ lành đến rồi. Nên vén khăn cho tân nương rồi.” Người dẫn dâu nói.
“Ừ.” Meo Meo nhận lấy móc vàng từ người dẫn dâu, hít sâu một hơi, dùng móc vàng nhẹ nhàng vén khăn voan của người trước mắt lên, động tác nhẹ nhàng cẩ thận, như đang làm một chuyện cực kỳ tinh vi vậy.
“Woa!!! Chúc mừng vương tử! Chúc mừng vương phi!” Nhóm kim đồng ngọc nữ cùng kêu lên lời chúc.
“Chúc vương tử, vương phi trọn đời hảo hợp, phu thê ân ái, sớm sinh quý tử!”
“Hử?” Cố Hạo kinh ngạc trong lòng.
“Sớm sinh quý tử?”
Meo Meo giành trước hôn hắn, ha ha, đêm nay còn dài cứ lên giường đã.
Về phần chuyện sinh con ấy à, tạm thời không cần nói cho chuột nhỏ, tránh cho con chuột nhát gan nào đó bị con mèo lớn này dọa chạy mất ~!
~HOÀN~
#Ju: Thế là đến hồi kết rồi đó các bác. Bộ này nhẹ nhàng dịu dàng, ko có nhiều biến cố, phù hợp để đọc giải trí. Các bác có góp ý gì, vui lòng trực tiếp comment ngay bên dưới các chương hoặc trang thông tin chính của truyện. Rất cảm ơn các bác đã theo cặp Meo Meo và Hạo Hạo đến cuối. Hẹn gặp lại các bác ở các dự án tiếp theo ~ Peace
“Em thực sự không định mời mẹ và em gái em đến tham gia hôn lễ của chúng ta sao?” Meo Meo nghiêm túc kiểm tra từng tấm thiệp mời, hỏi Cố Hạo.
“Phía mẹ em cứ từ từ trước đã, dù sao để chấp nhận một sự thật là con trai mình Gay, lại còn lấy người, không đúng, chồng lại còn không phải người…. Chuyện này cần một thời gian rất dài, rất dài.” Cố Hạo hoàn toàn không biết mẹ mình và em gái đã biến hủ quá sâu vẫn lo lắng, nếu như mẹ biết đứa con trai mình nuôi hơn hai mươi năm lại đi chơi trò nhân thú, kích thích này tuyệt đối có thể bức ép phát bệnh tim luôn.
“Cũng phải, nhân loại xuyên qua kết giới đi đến Hổ tộc có tổn hại rất lớn đến thân thể, chuyện của chúng ta cư đợi đến lúc quay về nhân giới rồi từ từ nói với bác gái.”
“Ừ.” Cố Hạo gật đầu, “Hử?!” Cố Hạo ngẩng phắt đầu lên, “Anh nói nhân loại đến Hổ tộc sẽ bị tổn thương thân thể sao? Vậy em…” Chúa ơi, mình thân là một thằng đàn ông vì yêu một mình chạy tới một nơi không quen biết như yêu giới đã rất vĩ đại rồi, nếu như có gì làm hại thân tổn thọ rồi đùng một cái chết đi thì đúng là quá thiệt rồi.
“Em… Đừng lo.” Meo Meo đóng lại tấm thiệp cần đối chiếu cuối cùng, lộ ra một hàm răng sáng chói cười nhìn chuột nhỏ đang lo lắng vì mạng nhỏ của mình, “Mỗi tối không phải anh đều rất ra sức bổ sung ‘nguyên dương của Hổ tộc’ cho em sao.”
*********************
Meo Meo chính là thiếu chủ của Hổ tộc, lễ cưới của hắn đương nhiên là phải làm càng xa hoa mới càng có thể thể hiện được thân phận của vương tộc họ. Thế nhưng chuột nhỏ lại không bằng lòng lắm, người phải lập gia đình là hắn, muốn hắn mặc đồ cô dâu, đội lên mũ phượng cùng khăn quàng vai lượn lờ trước mặt toàn bộ tộc dân của Hổ tộc thực sự là một thách thức quá lớn.
Vì vậy Cố Hạo ngày nào cũng khuyến khích Hổ vương ‘đơn giản hóa’ lễ cưới, càng đơn giản càng tốt, hay nhất chính là trực tiếp đưa vào động phòng luôn, khụ.
Hổ Vương bị Cố Hạo lấy các loại lý lẽ từ kế hoạch dân sinh đến cần kiệm tiết kiệm là trách nhiệm của mỗi người mà lừa dối xoay trời đổi đất, cuối cùng cứ thế mà mắt hàm lệ mừng khen con trai nhà mình tìm một người vợ tốt, hiền lương thục đức, còn chưa gả qua đã biết tính toán sinh kế cho gia đình nhà chồng.
Hổ Vương phía trước vừa bị chuột nhỏ thuyết phục, phía sau lại bị nhóm Hổ Ly và Tú Khí cùng cặp chồng chồng Kỷ Á Kiệt vừa đi dạo quanh Hổ tộc một vòng cuối cùng cũng chịu quay lại phản luận.
“Đây chính là lễ cưới của thiếu chủ Hổ tộc trăm năm khó có một lần! Lễ cưới! Mọi người cũng chỉ dựa vào sự kiện này để vui vẻ mấy ngày, làm sao có thể tùy tiện làm được?!” Hổ Ly dựng ngược cặp mắt đào hoa lên không ngừng giựt giây.
“Ồ… Thế nhưng Tiểu Hạo nói…” Hổ Vương có hơi dao động.
“Phụ vương! Chồng anh trai thân là một nhân loại thuần lương cứ thế bị đại ca bắt tới tay, lại còn là gả đi, sau này còn phải sinh con. Nếu như không tổ chức to một chút thì tuyệt đối là cực kỳ hổ thẹn với người ta đó.” Tú Khí chớp chớp đôi mắt to, dùng năng lực đáng yêu nỗ lực xoay vần suy nghĩ của cha hắn.
“Cái này…” Hổ Vương rơi vào suy tư.
“Bác trai, tùy ngài có hai đứa con, nhưng cưới con dâu thì cả đời này cũng chỉ có một lần này thôi.” Kỷ Á Kiệt ôm Vũ Mặc bình tĩnh bồi thêm sự thực vừa đúng lúc.
“…!” Hổ Vương nghe xong như bừng tỉnh khỏi mộng, hung hăng trừng mắt Tú Khí nằm không cũng trúng đạn, thở dài một hơi, cuối cùng đập bàn: “Làm thật mạnh tay cho ta! Càng náo nhiệt càng tốt!”
**********************************
“…” Lúc quy trình lễ cưới tích tụ vô số tế bào não của những người bạn đểu, được sửa đổi vô số lần cuối cùng đưa đến trong tay Cố Hạo, đương sự vừa nhìn qua đã cảm động rớt nước mắt.
“Chờ ông đây kết hôn xong nhất định sẽ chỉnh chết đám người này.” Tân nương phát biểu cảm nghĩ như vậy.
Đối với quy trình lễ cưới của mình, Meo Meo không nhúng tay vào nhiều lắm, nguyên nhân là hắn….Rất…Bận…
Trước đó, trong Hổ tộc chưa từng xuất hiện việc vua hay con vua cưới một người đàn ông, nên tất cả lễ phục đám cưới trong kho lưu lại đều là của nữ. Từ nỗi lòng kháng cự của Cố Hạo trước đó mà nói, chuột nhỏ nhà hắn nhất định sẽ không thích mặc một thân đồ nữ đi khắp nơi.
Meo Meo cũng từng thẳng thắn nhắc đến hai người đều mặc đồ nam luôn, nhưng liền bị trưởng lão chưởng quản lễ chế của Hổ tộc ngăn trở, bởi vì hôn phục của nam bất luận từ dáng vẻ hay phụ tùng tất cả đều dựa theo lễ chế của vua và con vua để may. Nếu như Vương phi cũng mặc loại hôn phục lễ chế này thì không hợp lễ.
Meo Meo lệnh cho nhóm mẫu hổ thuần thục nữ công trong tộc tụ chung một chỗ thiết kế hôn phục cho chuột nhỏ, nhưng đã trình lên rất nhiều kiểu dáng mà hắn vẫn không hài lòng. Lúc thì quá bảo thủ, bọc chuột nhỏ nhà hắn như bọc xác ướp, lúc thì quá lộ, eo thon nhỏ của chuột nhỏ nhà hắn sao có thể lộ hết ra cho người khác nhìn được!
Ngày diễn ra hôn lễ càng gần hơn, cứ phí phạm thời gian như vậy cũng không phải cách, vì vậy Meo Meo không thể làm gì khác hơn là tự mình ra tay, mỹ mãn đủ đầy. Sau khi lãng phí mấy trăm trang giấy cùng vô số nghiên mực, con hổ nào đó mới đắc ý nở nụ cười. Ha ha, bộ lễ phục hắn thiết kế này rộng rãi thoải mái, nhưng chỗ cần gọn có thể gọn, có thể thể hiện được vóc người đẹp mắt ra ở mức độ lớn nhất, nhưng lại không có chỗ nào bị lộ.
“Em yêu, qua thử hôn phục đi.” Meo Meo như dâng vật báu giao lễ phục tự mình làm cho Cố Hạo, lòng tràn đầy mong chờ hiệu quả sau khi Cố Hạo mặc vào.
Năm phút trôi qua…
Mười phút trôi qua…
Mười lăm phút trôi qua…
Đằng sau tấm bình phong tiếng sột soạt ngừng lại, nhưng Cố Hạo lại không đi ra.
Meo Meo sốt ruột, hỏi: “Bảo bối, em thay xong chưa? Có phải không biết mặc không? Hay để chồng vào giúp em mặc nhé?”
“Không…” Cố Hạo nhỏ giọng nói, trong giọng nói tràn đầy cảm giác thất bại.
“Sao thế?” Meo Meo nóng ruột, cũng không quan tâm chuột nhỏ đã từ chối, trực tiếp lách vào sau tấm bình phong.
Trước mắt Cố Hạo chỉ mặc đồ lót, cầm lễ phục trên tay chưa mặc vào.
“Sao không mặc thử đi?” Meo Meo khó hiểu hỏi.
“Haizz…Đồ ăn của Hổ tộc quá dầu mỡ rồi.” Chuột nhỏ thở dài.
“Hử…?” Meo Meo không rõ nguyên do, hắn có hơi không theo kịp tư duy chuột nhỏ, sao bỗng nhiên từ chuyện mặc thử lễ phục thoáng cái đã nhảy sang chuyện đồ ăn ở Hổ tộc rồi.
“Ặc, nếu em không thích đồ ăn Hổ tộc quá dầu mỡ, vậy trong bữa tiệc cưới của chúng ta liền chuẩn bị dựa theo đồ ăn ở Nhân giới, em thích ăn gì thì Ngự Thiện Phòng làm cái đó.”
“Không phải… Haizzz…” Cố Hạo thất bại nói, “Bộ đồ này anh làm cho em là dựa theo vóc dáng của em nửa tháng trước, em…em mặc không vào…”
“…”
“…”
Meo Meo chớp chớp mắt, dở khóc dở cười ôm chuột nhỏ vẻ mặt như đưa đám, hôn lên mặt hắn mấy cái, nói: “Đây là do anh sơ sót, mỗi ngày đều ở cùng nhau lại không phát hiện ra, bảo bối, em bây giờ mượt mà hơn trước đây chút, hèn chi anh thấy cảm giác lúc cầm tay em càng ngày càng thích.”
Cố Hạo như để xả giận hung hăng hôn lên mặt Meo Meo mấy cái, nói: “Cứ tiếp tục như vậy anh sẽ phải kết hôn với một người mập đó!”
Meo Meo an ủi: “Không đâu, chuột nhỏ nhà ta béo hơn chút mới càng đẹp, trước đây em quá gầy. Chậc chậc, ôm cái là sợ gãy.”
“Hừ—–!”
“Vấn đề lễ phục để anh giải quyết, anh sẽ kêu họ dự theo vóc ngươi hiện giờ của em để thay đổi, tuyệt đối bảo đảm khiến em thấy vóc người vẫn rất đẹp.”
“Ưm…”
Tuy nói có Meo Meo đảm bảo, nhưng Cố Hạo vẫn canh cánh trong lòng với vóc người biến đổi của mình. Đồ ăn ở Hổ tộc phần lớn là các thịt nướng, nên dù là ăn một ngày ba bữa như bình thường vẫn sẽ béo lên. Cố Hạo thầm quyết định, trong một tuần tiếp theo tuyệt đối chỉ ăn chay, nhất định phải khôi phục lại vóc người hoàn mỹ của hắn.
Không biết mọi người đã có trải nghiệm như vậy chưa, lúc một người đang quen ăn thịt bỗng nhiên bắt đầu chỉ ăn rau củ nhạt nhẽo vô vị, tính tình người đó sẽ trở nên rất…Dữ…Dằn…
Tính cách của chuột nhỏ rất dịu dàng, được dạy dỗ cũng rất tốt, nên khi hắn dữ dằn thì chỉ có một người không may mắn, không cần phải nói, đó chính là Meo Meo.
Meo Meo vẻ mặt đau khổ nhìn một mâm cà rốt lớn trước mặt, than thở.
“Bảo bối, Hổ tộc chúng ta không ăn cà rốt, nếu truyền ra ngoài anh thân là thiếu chủ Hổ tộc ngày nào cũng ăn đồ ăn của thỏ trắng nhỏ, nhất định sẽ bị người khác cười rớt răng.”
Cố Hạo không thèm để ý đến con hổ nào đó kháng nghị, tự thân gặm cà rốt, như thể cà rốt trong tay không phải là thứ gì đó bình thường, há mồm ra, hung hăng cắn một nhát đứt.
Meo Meo cảm giác lạnh cả người, bất giác rụt về sau một chút.
“Bảo bối, em thực sự không mập. Ngoan, đừng làm khổ bản thân ăn thứ này nữa.”
Cố Hạo nhấc ngón tay trắng dài chỉ thẳng vào đống cà rốt trước mặt Meo Meo: “Ăn hết, mới ăn em. Không ăn hết, không được chạm vào em.”
“Meo…”
Meo Meo rùng mình, biến hóa ra hình mèo, ấm ức ngửi ngửi cà rốt, miễn cưỡng há mồm, như thể chỉ có khi biến về hình mèo gặm thứ kia mới không tính là mất mặt.
Phương pháp giảm béo của Cố Hạo tuy rằng cực kỳ tàn ác nhưng lại đặc biệt có hiệu quả. Trong một tuần ngắn ngủi, dưới sự nỗ lực song song giữa ăn rau và vận động trên giường của hắn và Meo Meo, vóc người đều trở nên vô cùng tốt. Ngay cả Cố Hạo cũng đã luyện được hai múi cơ bắp trên cánh tay.
“Chậc chậc, bảo bối, vóc người bây giờ của em hoàn toàn đạt chuẩn luôn.” Meo Meo vươn móng hổ giở trò với chuột nhỏ đang cởi quần áo mặc thử lễ phục.
“Hừ, đàn ông ấy à, chính là phải ác với mình một chút.” Cố Hạo soi gương nhiều lần, nhìn cơ thể trần không một chỗ nào có thịt dư mà cực kỳ hài lòng.
“Ngày mai là lễ cưới của chúng ta rồi, có phải rất căng thẳng không?” Meo Meo đặt đầu lên vai Cố Hạo hỏi.
“Ừ, có hơi.”
“Chỉ là hơi thôi à?” Meo Meo bất mãn với sự bình tĩnh của hắn, khẽ cắn bờ vai trắng của chuột nhỏ.
“Ha ha, vây thì rất ~~ căng thẳng.” Cố Hạo cười nói.
“Ừ, vậy còn được. Anh cũng hơi căng thẳng.” Meo Meo buồn bực nói.
Cố Hạo ngạc nhiên trong lòng, con hổ trời không sợ, đất không sợ, còn dám lừa bắt thiếu nam nhà lành này mà cũng có lúc căng thẳng cơ à.
“Bởi vì người anh cưới là em, là người anh yêu thương thật lòng.” Luồng khí lúc Meo Meo nói ra phun lên gáy Cố Hạo, hơi ngứa.
Cố Hạo quay người lại ôm lấy Meo Meo, con mèo này hiếm khi cảm tính như thế.
“Chuột nhỏ…” Meo Meo thầm thì nói.
Cố Hạo vùi đầu, không thấy rõ mặt của hắn, liền hỏi: “Cái gì?”
“Chúng ta làm đi.” Meo Meo thản nhiên nói.
“Anh là con Mèo ~! háo ~! sắc ~!
Cố Hạo vốn định trước khi kết hôn một ngày phải cấm dục cuối cùng vẫn không chịu được sự quấy rầy của con mèo lớn, đành tùy theo hắn.
Rạng sáng ngày hôm sau, hai người ôm nhau đang ngủ say bị đám Vũ Mặc gõ cửa gọi tỉnh.
“Hai người mau dậy cho tôi!” Vũ Mặc chống eo điên cuồng hét lớn.
“Chậc chậc,” Meo Meo móc móc lỗ tai không kiên nhẫn nói, “Con chim thối nhà mi mới sáng sớm đã ríu rít, phiền chết đi được.”
“Phiền?!” Vũ Mặc trợn to hai mắt nhìn, hít sâu một hơi, phá cửa xông vào. Phía sau đi theo một chuỗi người thân bạn bè.
“Đại ca, chị dâu, hai người thực sự cần phải dậy rồi. Nửa giờ nữa cần phải tiếp khách rồi, chị dâu còn phải thay đồ trang điểm, rồi đưa đến điện Đông Vân.” Tú Khí cầm một bản quy trình lễ cưới đọc lên.
Cố Hạo đến Hổ tộc của họ, dựa theo quy củ lẽ ra phải do Meo Meo thân là tân lang dắt hắn từ ‘nhà mẹ đẻ’ nghênh vào cửa, nhưng ‘nhà mẹ đẻ’ của Cố Hạo mãi tận Nhân giới, cho nên bọn họ liền bố trí điện Đông Vân hẻo lánh làm ‘nhà mẹ đẻ’, Kỷ Á Kiệt cùng đám bạn bè làm người bên ‘nhà mẹ đẻ’ cùng Cố Hạo ở đó chờ tân lang.
“A…! Đã muộn thế này rồi!” Cố Hạo bật dậy, tiện thể đạp Meo Meo xuống giường.
“Mau! Anh cũng mau đi thay đồ trang điểm đi!”
Vũ Mặc và Kỷ Á Kiệt lối kéo Cố Hạo lên xe, chở hắn đến điện Đông Vân thay đồ trang điểm.
“Bàn về trang điểm cô dâu, Vũ Mặc tôi nếu là thứ hai thì không ai là thứ nhất.” Hoa Khổng Tước cao ngạo nói, đồng thời lấy ra một hộp đồ trang điểm lớn.
Cố Hạo đau đầu nhìn một hộp đầy những thứ gì đó đủ mọi màu sắc, trong lòng cầu nguyện con chim công này đừng vẽ mặt mình thành mặt hoa.
“Ừm, da cậu được chăm tốt đấy.” Vũ Mặc phun lên mặt Cố Hạo một ít nước Linh Tuyền do Khổng Tước tộc sản xuất, làm cho mặt Cố Hạo nhìn rất có sức sống.
Vũ Mặc không mạnh tay với Cố Hạo lắm, không dùng quá nhiều đồ trang điểm, nhưng làm rất cẩn thận, vẽ ra một đôi lông mày và kẻ đuôi mắt đều mang đến vài phần quyến rũ như có như không.
Cố Hạo tối hôm trước không ngủ đủ, vì vậy mặc kệ Vũ Mặc tô tô kẻ kẻ trên mặt mình, bản thân nhắm mắt dưỡng thần trước.
“A—-! Đây là cái gì?!” Vũ Mặc bỗng nhiên hét chói tai.
“Ưm…?” Cố Hạo bị hắn đánh thức, đầu óc còn chưa hoạt động bình thường, vẫn mông lung.
Vũ Mặc dùng đầu ngón tay chỉ vào chỗ xương quai xanh vừa rồi do Cố Hạo vì tư thế ngủ xấu mà lộ ra, chỉ thấy trên đó có hai dấu vết xanh tím khả nghi.
“Ặc…” Ở vị trí này xuất hiện vết tích làm người suy nghĩ xa xôi như thế, nói dối là muỗi cắn thì dù là ai cũng sẽ không tin đâu…
Vũ Mặc nổ tung, nổi giận đùng đùng cầm bông phấn, vỗ mạnh vào hai nơi đó.
“Hai người các ngươi nhịn một ngày cũng không nhịn được à?! Hả?! A Kiệt đã hai ngày không chạm tôi rồi, hừ!” Vũ Mặc rất mạnh tay, dường như không che kín hai chỗ đó hoàn toàn thì sống chết không bỏ qua.
Cố Hạo dở khóc dở cười, cũng không biết con chim công này rốt cuộc là tức mình và con hổ kia không biết xấu hổ, hay là vì Kỷ Á Kiệt thực thi chính sách cấm dục với hắn mà tức nữa.
*******************************
Đủ loại ảo tưởng trước hôn lễ vào lúc cử hành hôn lễ đều không tồn tại, Cố Hạo chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mặc cho người dẫn dâu dỡ mình hành lễ với các loại trưởng bối. Vương tộc Hổ tộc to lớn vô cùng, đợi đến khi kết thúc nghi lễ, bắt đầu giai đoạn mời rượu, Cố Hạo đã không phân rõ mình rốt cuộc đang coi rượu là nước hay coi nước là rượu để uống nữa rồi.
“Hạo Hạo? Chuột nhỏ? Bảo bối?” Meo Meo khẽ gọi.
Cố Hạo cố sức mở đôi mí mắt nặng nề, trước mắt một khoảng không đỏ thẫm. Mình và Meo Meo đều ngồi trên giường, trước giường còn có rất nhiều người dẫn dâu và kim đồng ngọc nữ* đang đứng.
*Kim đồng ngọc nữ: chính là mấy bạn đi trước rải hoa, đi sau kéo váy cho cô dâu đó
“Thiếu chủ, giờ lành đến rồi. Nên vén khăn cho tân nương rồi.” Người dẫn dâu nói.
“Ừ.” Meo Meo nhận lấy móc vàng từ người dẫn dâu, hít sâu một hơi, dùng móc vàng nhẹ nhàng vén khăn voan của người trước mắt lên, động tác nhẹ nhàng cẩ thận, như đang làm một chuyện cực kỳ tinh vi vậy.
“Woa!!! Chúc mừng vương tử! Chúc mừng vương phi!” Nhóm kim đồng ngọc nữ cùng kêu lên lời chúc.
“Chúc vương tử, vương phi trọn đời hảo hợp, phu thê ân ái, sớm sinh quý tử!”
“Hử?” Cố Hạo kinh ngạc trong lòng.
“Sớm sinh quý tử?”
Meo Meo giành trước hôn hắn, ha ha, đêm nay còn dài cứ lên giường đã.
Về phần chuyện sinh con ấy à, tạm thời không cần nói cho chuột nhỏ, tránh cho con chuột nhát gan nào đó bị con mèo lớn này dọa chạy mất ~!
~HOÀN~
#Ju: Thế là đến hồi kết rồi đó các bác. Bộ này nhẹ nhàng dịu dàng, ko có nhiều biến cố, phù hợp để đọc giải trí. Các bác có góp ý gì, vui lòng trực tiếp comment ngay bên dưới các chương hoặc trang thông tin chính của truyện. Rất cảm ơn các bác đã theo cặp Meo Meo và Hạo Hạo đến cuối. Hẹn gặp lại các bác ở các dự án tiếp theo ~ Peace
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.