Chương 4
Pickle Không Chua
12/05/2021
Cô cầm điện thoại lên gọi cho dãy số quen thuộc: "..."
"Em đang làm gì?"
"Bác Owen nói anh bị gãy tay"
"..."
"Tôi.. chỉ là.. anh luôn chủ động nhắn.. cho nên.. tôi nghĩ ít nhất cũng nên lịch sự gọi trước một lần"
"Không ngờ em chọn Owen"
".. Tôi.. anh sẽ nói cho tôi sao?"
"Tôi nói thì em sẽ về bên đây với tôi sao? Với trí óc như em, tôi không muốn bị em hoài nghi dùng kế"
"..."
Cô cắn môi, nghĩ muốn nói nhưng lại không biết mở miệng sao cho hợp lí
"Đừng lo, cũng không phải lần đầu. Bên cạnh tôi còn có người chăm sóc. Chưa thấy được em tôi chưa chết được đâu"
"Tôi bận": Cô bối rối, chỉ nghĩ muốn ngắt cuộc gọi ngại ngùng này nhanh hơn một chút
"Chơi vui vẻ"
Xin chào, tôi là một bản nhạc của sự cô đơn trong bầu không khí náo nhiệt.
"Eli": Laya đang chậm rãi thay giày ở một bên, trên lưng mang theo hộp đàn, không quên hướng đến người đang đi về phía cô chào một tiếng.
Elijah không chấp nhất nhiều với Laya như ông cách mà ông luôn làm đối với Aiden, ngược lại còn thêm một chút thân mật cùng quan tâm trong câu hỏi: "Đã lâu không gặp, con ổn chứ?"
Ngay ngắn cất lại giày vào tủ, cô quay lại, mỉm cười thật tươi, nháy mắt với Elijah cùng cây Cello cũ kĩ bên cạnh ông: "Còn sống là tuyệt rồi Eli à", sau đó bước đến vỗ vai ông, nhẹ nhàng nghiêng người tránh khỏi va chạm, ở trước cánh cửa lớn nặng trịch bằng gỗ đẩy ra.
Nhiệt độ vừa đủ liền bao bọc lấy cơ thể, trần nhà trên cao được chạm trổ cùng đèn chum lớn tao nhã được treo giữa gian phòng rộng lớn, tứ phía đều được lắp gương, hai mặt hướng ra khu vườn bên ngoài, sàn gỗ mơ hồ vết xước chất chồng không nhìn rõ. Laya một chân chạm vào mặt gỗ, lồng ngực tựa như căn đầy: "Trở về rồi". Cô hiện tại vui vẻ vô cùng, còn nghĩ muốn trêu ghẹo Eli thì ở khóe mắt đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, như phản xạ liền xoay người mở cửa, không quên nắm lấy góc áo của Elijah kéo theo ông, cũng không để tâm nhiều chuyện ông hai tay vẫn còn đỡ lấy cây Cello.
Phòng tập dù lớn nhưng lại lắp gương, ngoại trừ Elijah, phu nhân của ông, vài vị huấn luyện khác cùng Laya không ai ngoài bọn họ biết được ngay bên trong phòng, phía sau lớp kính kia lại là một căn phòng khác, dựa vào kính một chiều dễ dàng giúp người bên trong đánh giá năng lực cùng thái độ từng vũ công ở phía bên kia của tấm kính.
Aiden quần áo thuần đen ôm gọn dáng người, áo cộc tay khiến anh trông thêm sức sống, không như Laya lúc nào cũng áo choàng dài qua gối một ít. Thời điểm Aiden vào tư thế chuẩn bị cho bài diễn, nhạc vẫn chưa vang lên, sau đó thì một loạt động toát thuần thục được thực hiện nhưng chỉ có mỗi âm thanh của tiếng giày múa chuyên dụng chạm lên mặt gỗ
Laya chau mày nhìn qua Eli: "Này là làm sao? Không theo một thể loại nào cả.. còn cả vẻ mặt đó.."
"Ta đang suy nghĩ. Còn một tháng nữa là giải đấu bắt đầu nhưng vẫn không tiến triển, Aiden vẫn như một cỗ máy thật sự. Rồi ta.."
"Thầy bảo Aiden nghĩ đến bản nhạc rồi múa theo sao?"
"Ta hiện tại cảm nhận sâu sắc, so với nghĩ đến âm nhạc, thằng bé chỉ đang nghĩ làm gì tiếp theo, xoay như thế nào, tay với chân ở đâu thôi. Kiểm soát chuyển động cơ thể tốt.. chỉ là"
"Quá mức lý trí"
"Không sai": Elijah vỗ tay một cái thật vang nhìn qua Laya tựa như cô là người giúp ông tìm ra kho báu. Chỉ là lúc nhìn đến vẻ mặt không sức mẻ của Laya, ánh mắt chăm chú nhìn đến Aiden của cô hiện tại chỉ khiến ông thấy nặng trĩu thì lại cảm thấy bản thân vẫn luôn thiếu sót bởi sự nhờ cậy của cô: "Laya"
Laya được gọi, tầm nhìn không muốn rời khỏi Aiden, nhìn qua Eli rồi lại nhìn trở về: "Hửm, làm sao vậy Eli, không giống thầy chút nào?"
"Sao lại không giống ta?"
Cô nhún vai, nghiêng đầu nhìn qua ông: "Không biết", thả xuống hộp chứa đàn vẫn luôn ở trên vai, mở ra: "Thầy đưa con cello đi". Sau đó cô cầm lên đàn violin đưa cho ông: "Quà của Eli, hàng second hand"
Eli cầm lấy, thật nhanh đánh giá, căn chỉnh lại dây: "Chủ cũ làm sao lại bán nó?"
Laya nhìn Eli: "Đã chết, nhưng không muốn nó bị bỏ, vào tay người biết dùng thì vẫn hay hơn, nên thầy lấy"
Eli nhướn mày, không rõ lắm ý tứ của Laya, rõ ràng ông hỏi lý do bán và cô vẫn chưa trả lời ông về việc đó mà lại thay bằng việc khác: "Thầy cầm đàn.. vậy con lấy tiền sao?"
"Mướn con cũng không lấy, đưa tiền con mới miễn cưỡng nhận, nhưng nhận là vì nhớ Eli có cây Cello già thôi. Con làm không công khi nào đâu": Cô bĩu môi, đi qua bên phía khác của Eli, ở phía sau Cello chuẩn bị một chút rồi nhìn Eli vẫn chằm chằm nhìn cô: "Thầy mở loa lên đi, chúng ta chơi bảng Carrying you from Laputa, Castle in the Sky"
"Lúc đầu còn nghĩ tại sao con lại muốn chơi Cello, xem ra vẫn là ta nghĩ quá nhiều"
"Được Eli làm nền thì còn gì vui bằng"
Aiden vẫn đang thực hiện từng động tác một cách chuẩn mực nhất thì lại nghe tiếng violin nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng cello đệm nhịp phía sau, vậy là anh đứng yên. Thời điểm Laya cùng Eli đang muốn thở dài, Laya lắc nhẹ đầu, bắt đầu kéo phần của mình, nhắm lại đôi mắt kéo lên phần chính của bản nhạc xem như là chơi nhạc vì sở thích. Tiết tấu của bản nhạc nhanh, nhưng giai điệu lại như một câu chuyện tình buồn, day dứt không thể hoàn thành. Ánh mắt Laya như mông lung, trong tâm trí vài hình ảnh mơ hồ một lần nữa chậm rãi thoáng qua, sau lại rõ ràng từng chi tiết một.
Ở một điểm dừng giữa bài để chuyển tiết tấu, cả violin cùng cello hòa âm thì cô mới nhìn đến Aiden, quyết định thoát khỏi tâm trí của mình. Aiden là một vũ công hoàn hảo nhưng lại không thể nổi tiếng. Anh như một tạo vật hoàn hảo nhưng lại không thể có được linh hồn. Vẻ đẹp chỉ khiến con người tiếc nuối, nhưng lại có mấy ai cố gắng đánh đổi để mang lại linh hồn thuần khiết đây.
Eli như dùng sức mạnh mà kéo nhạc, ánh mắt chưa từng rời khỏi Aiden bắt đùa chuyển mình theo nhạc mà nhảy theo điệu tango cùng vai nữ tưởng tượng ở trong lòng, sau đó lại chuyển..
Âm thanh đứt dây đàn vang lên bên trong đầu của Laya. Cái nhíu mày vô tình của Aiden, ánh mắt khẽ đảo từ vô hồn lại thành tập trung, sau đó lại như vô định nhìn đi nơi khác mang theo cảm giác buồn, khuôn miệng khẽ khép hờ trong lúc di chuyển thoáng qua tựa như lời đầu môi nhưng lại không thể lên tiếng. Động tác tay cùng chân đều như hòa làm một. Khoảng khắc ấy, dù là ngắn ngủi, nhưng lại là đẹp nhất.
Thời điểm nhạc dừng, Aiden đang cố thả lỏng người thì bên trong phòng, Laya tùy tay chính lại dây đàn, gẩy nhẹ dây đàn khiến nó phát ra đơn âm nho nhỏ, nhìn qua Eli từ lâu đã nhìn cô: "Phần còn lại nhờ thầy"
"Lâu nhất là một tháng": Eli nhìn bóng lưng của Laya, mang theo tin tưởng trong lời nói
Laya khẽ nhíu mày: "Con sẽ cố gắng sắp xếp nhanh nhất có thể, nhưng vẫn sẽ lỡ buổi diễn đầu tiên"
"Ta sẽ ghi hình"
"Không cần đâu": Cô nhìn quanh, kiểm tra lại đồ đạt, lại nói tiếp: "Ngày mai con sẽ đi, thầy cũng ráng mà sống điều độ, không cần lo lắng cho con"
"Đi đường bình an": Eli nói với theo, sau đó mới hạ xuống cây violin cũ kĩ, bắt đầu ngắm nhìn thêm một lần.
Laya mở cửa, lại không ngờ mình bệnh cũ, mở nhầm cửa, mở ra liền thấy Aiden đang mở cánh cửa chính của phòng tập, tức là cô ngay bên cạnh anh.
Aiden nhìn qua Laya, áo len lớn màu vàng nhạt, váy màu đỏ sậm cùng phần cổ áo cùng màu lộ ra bên ngoài áo lên, chân đi tất đen cùng giày bóng màu nâu, tóc cũng không cột hay quấn như bình thường mà chỉ đơn giản thả ở sau lưng gợn sóng tự nhiên: "Xin chào"
"Ồ, anh cũng ở đây sao?": Laya cố tiến lên phía trước một chút thật nhanh để đóng lại cửa ở phía sau
"Ừ, mỗi tuần ít nhất một lần": Aiden mắt không dời khỏi cái nơ cài tóc nho nhỏ của Laya khi cô kẹp mớ tóc mai màu hạt dẻ ở một bên_ "Tôi cũng đã tập xong, cùng đi ăn không? Lần trước đã để cô đãi, vậy bây giờ đến lượt tôi"
Laya lúc này mới ngẩng đầu nhìn đến Aiden, sau đó khẽ chau mày, mắt đảo sáng phải suy nghĩ một chút: "Không được, tôi còn chuyện cần làm. Còn nữa, hiện tại cho đến buổi diễn đầu tiên của anh, có thể là sau đó vài ngày tôi mới trở về lại được"
"Vậy, cô cẩn thận một chút"
"Cảm ơn Aiden. Nhớ chăm chỉ tập luyện..": Cô cười mỉm nhẹ xoay người rời đi, được vài bước: "À, nếu đã như vậy thì anh làm giúp tôi một việc, vẫn là không nên phí phạm thời gian"
"Làm gì?"
"Nghe nhạc, không cần suy nghĩ, nhịp chân theo bài nhạc"
"Em đang làm gì?"
"Bác Owen nói anh bị gãy tay"
"..."
"Tôi.. chỉ là.. anh luôn chủ động nhắn.. cho nên.. tôi nghĩ ít nhất cũng nên lịch sự gọi trước một lần"
"Không ngờ em chọn Owen"
".. Tôi.. anh sẽ nói cho tôi sao?"
"Tôi nói thì em sẽ về bên đây với tôi sao? Với trí óc như em, tôi không muốn bị em hoài nghi dùng kế"
"..."
Cô cắn môi, nghĩ muốn nói nhưng lại không biết mở miệng sao cho hợp lí
"Đừng lo, cũng không phải lần đầu. Bên cạnh tôi còn có người chăm sóc. Chưa thấy được em tôi chưa chết được đâu"
"Tôi bận": Cô bối rối, chỉ nghĩ muốn ngắt cuộc gọi ngại ngùng này nhanh hơn một chút
"Chơi vui vẻ"
Xin chào, tôi là một bản nhạc của sự cô đơn trong bầu không khí náo nhiệt.
"Eli": Laya đang chậm rãi thay giày ở một bên, trên lưng mang theo hộp đàn, không quên hướng đến người đang đi về phía cô chào một tiếng.
Elijah không chấp nhất nhiều với Laya như ông cách mà ông luôn làm đối với Aiden, ngược lại còn thêm một chút thân mật cùng quan tâm trong câu hỏi: "Đã lâu không gặp, con ổn chứ?"
Ngay ngắn cất lại giày vào tủ, cô quay lại, mỉm cười thật tươi, nháy mắt với Elijah cùng cây Cello cũ kĩ bên cạnh ông: "Còn sống là tuyệt rồi Eli à", sau đó bước đến vỗ vai ông, nhẹ nhàng nghiêng người tránh khỏi va chạm, ở trước cánh cửa lớn nặng trịch bằng gỗ đẩy ra.
Nhiệt độ vừa đủ liền bao bọc lấy cơ thể, trần nhà trên cao được chạm trổ cùng đèn chum lớn tao nhã được treo giữa gian phòng rộng lớn, tứ phía đều được lắp gương, hai mặt hướng ra khu vườn bên ngoài, sàn gỗ mơ hồ vết xước chất chồng không nhìn rõ. Laya một chân chạm vào mặt gỗ, lồng ngực tựa như căn đầy: "Trở về rồi". Cô hiện tại vui vẻ vô cùng, còn nghĩ muốn trêu ghẹo Eli thì ở khóe mắt đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, như phản xạ liền xoay người mở cửa, không quên nắm lấy góc áo của Elijah kéo theo ông, cũng không để tâm nhiều chuyện ông hai tay vẫn còn đỡ lấy cây Cello.
Phòng tập dù lớn nhưng lại lắp gương, ngoại trừ Elijah, phu nhân của ông, vài vị huấn luyện khác cùng Laya không ai ngoài bọn họ biết được ngay bên trong phòng, phía sau lớp kính kia lại là một căn phòng khác, dựa vào kính một chiều dễ dàng giúp người bên trong đánh giá năng lực cùng thái độ từng vũ công ở phía bên kia của tấm kính.
Aiden quần áo thuần đen ôm gọn dáng người, áo cộc tay khiến anh trông thêm sức sống, không như Laya lúc nào cũng áo choàng dài qua gối một ít. Thời điểm Aiden vào tư thế chuẩn bị cho bài diễn, nhạc vẫn chưa vang lên, sau đó thì một loạt động toát thuần thục được thực hiện nhưng chỉ có mỗi âm thanh của tiếng giày múa chuyên dụng chạm lên mặt gỗ
Laya chau mày nhìn qua Eli: "Này là làm sao? Không theo một thể loại nào cả.. còn cả vẻ mặt đó.."
"Ta đang suy nghĩ. Còn một tháng nữa là giải đấu bắt đầu nhưng vẫn không tiến triển, Aiden vẫn như một cỗ máy thật sự. Rồi ta.."
"Thầy bảo Aiden nghĩ đến bản nhạc rồi múa theo sao?"
"Ta hiện tại cảm nhận sâu sắc, so với nghĩ đến âm nhạc, thằng bé chỉ đang nghĩ làm gì tiếp theo, xoay như thế nào, tay với chân ở đâu thôi. Kiểm soát chuyển động cơ thể tốt.. chỉ là"
"Quá mức lý trí"
"Không sai": Elijah vỗ tay một cái thật vang nhìn qua Laya tựa như cô là người giúp ông tìm ra kho báu. Chỉ là lúc nhìn đến vẻ mặt không sức mẻ của Laya, ánh mắt chăm chú nhìn đến Aiden của cô hiện tại chỉ khiến ông thấy nặng trĩu thì lại cảm thấy bản thân vẫn luôn thiếu sót bởi sự nhờ cậy của cô: "Laya"
Laya được gọi, tầm nhìn không muốn rời khỏi Aiden, nhìn qua Eli rồi lại nhìn trở về: "Hửm, làm sao vậy Eli, không giống thầy chút nào?"
"Sao lại không giống ta?"
Cô nhún vai, nghiêng đầu nhìn qua ông: "Không biết", thả xuống hộp chứa đàn vẫn luôn ở trên vai, mở ra: "Thầy đưa con cello đi". Sau đó cô cầm lên đàn violin đưa cho ông: "Quà của Eli, hàng second hand"
Eli cầm lấy, thật nhanh đánh giá, căn chỉnh lại dây: "Chủ cũ làm sao lại bán nó?"
Laya nhìn Eli: "Đã chết, nhưng không muốn nó bị bỏ, vào tay người biết dùng thì vẫn hay hơn, nên thầy lấy"
Eli nhướn mày, không rõ lắm ý tứ của Laya, rõ ràng ông hỏi lý do bán và cô vẫn chưa trả lời ông về việc đó mà lại thay bằng việc khác: "Thầy cầm đàn.. vậy con lấy tiền sao?"
"Mướn con cũng không lấy, đưa tiền con mới miễn cưỡng nhận, nhưng nhận là vì nhớ Eli có cây Cello già thôi. Con làm không công khi nào đâu": Cô bĩu môi, đi qua bên phía khác của Eli, ở phía sau Cello chuẩn bị một chút rồi nhìn Eli vẫn chằm chằm nhìn cô: "Thầy mở loa lên đi, chúng ta chơi bảng Carrying you from Laputa, Castle in the Sky"
"Lúc đầu còn nghĩ tại sao con lại muốn chơi Cello, xem ra vẫn là ta nghĩ quá nhiều"
"Được Eli làm nền thì còn gì vui bằng"
Aiden vẫn đang thực hiện từng động tác một cách chuẩn mực nhất thì lại nghe tiếng violin nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng cello đệm nhịp phía sau, vậy là anh đứng yên. Thời điểm Laya cùng Eli đang muốn thở dài, Laya lắc nhẹ đầu, bắt đầu kéo phần của mình, nhắm lại đôi mắt kéo lên phần chính của bản nhạc xem như là chơi nhạc vì sở thích. Tiết tấu của bản nhạc nhanh, nhưng giai điệu lại như một câu chuyện tình buồn, day dứt không thể hoàn thành. Ánh mắt Laya như mông lung, trong tâm trí vài hình ảnh mơ hồ một lần nữa chậm rãi thoáng qua, sau lại rõ ràng từng chi tiết một.
Ở một điểm dừng giữa bài để chuyển tiết tấu, cả violin cùng cello hòa âm thì cô mới nhìn đến Aiden, quyết định thoát khỏi tâm trí của mình. Aiden là một vũ công hoàn hảo nhưng lại không thể nổi tiếng. Anh như một tạo vật hoàn hảo nhưng lại không thể có được linh hồn. Vẻ đẹp chỉ khiến con người tiếc nuối, nhưng lại có mấy ai cố gắng đánh đổi để mang lại linh hồn thuần khiết đây.
Eli như dùng sức mạnh mà kéo nhạc, ánh mắt chưa từng rời khỏi Aiden bắt đùa chuyển mình theo nhạc mà nhảy theo điệu tango cùng vai nữ tưởng tượng ở trong lòng, sau đó lại chuyển..
Âm thanh đứt dây đàn vang lên bên trong đầu của Laya. Cái nhíu mày vô tình của Aiden, ánh mắt khẽ đảo từ vô hồn lại thành tập trung, sau đó lại như vô định nhìn đi nơi khác mang theo cảm giác buồn, khuôn miệng khẽ khép hờ trong lúc di chuyển thoáng qua tựa như lời đầu môi nhưng lại không thể lên tiếng. Động tác tay cùng chân đều như hòa làm một. Khoảng khắc ấy, dù là ngắn ngủi, nhưng lại là đẹp nhất.
Thời điểm nhạc dừng, Aiden đang cố thả lỏng người thì bên trong phòng, Laya tùy tay chính lại dây đàn, gẩy nhẹ dây đàn khiến nó phát ra đơn âm nho nhỏ, nhìn qua Eli từ lâu đã nhìn cô: "Phần còn lại nhờ thầy"
"Lâu nhất là một tháng": Eli nhìn bóng lưng của Laya, mang theo tin tưởng trong lời nói
Laya khẽ nhíu mày: "Con sẽ cố gắng sắp xếp nhanh nhất có thể, nhưng vẫn sẽ lỡ buổi diễn đầu tiên"
"Ta sẽ ghi hình"
"Không cần đâu": Cô nhìn quanh, kiểm tra lại đồ đạt, lại nói tiếp: "Ngày mai con sẽ đi, thầy cũng ráng mà sống điều độ, không cần lo lắng cho con"
"Đi đường bình an": Eli nói với theo, sau đó mới hạ xuống cây violin cũ kĩ, bắt đầu ngắm nhìn thêm một lần.
Laya mở cửa, lại không ngờ mình bệnh cũ, mở nhầm cửa, mở ra liền thấy Aiden đang mở cánh cửa chính của phòng tập, tức là cô ngay bên cạnh anh.
Aiden nhìn qua Laya, áo len lớn màu vàng nhạt, váy màu đỏ sậm cùng phần cổ áo cùng màu lộ ra bên ngoài áo lên, chân đi tất đen cùng giày bóng màu nâu, tóc cũng không cột hay quấn như bình thường mà chỉ đơn giản thả ở sau lưng gợn sóng tự nhiên: "Xin chào"
"Ồ, anh cũng ở đây sao?": Laya cố tiến lên phía trước một chút thật nhanh để đóng lại cửa ở phía sau
"Ừ, mỗi tuần ít nhất một lần": Aiden mắt không dời khỏi cái nơ cài tóc nho nhỏ của Laya khi cô kẹp mớ tóc mai màu hạt dẻ ở một bên_ "Tôi cũng đã tập xong, cùng đi ăn không? Lần trước đã để cô đãi, vậy bây giờ đến lượt tôi"
Laya lúc này mới ngẩng đầu nhìn đến Aiden, sau đó khẽ chau mày, mắt đảo sáng phải suy nghĩ một chút: "Không được, tôi còn chuyện cần làm. Còn nữa, hiện tại cho đến buổi diễn đầu tiên của anh, có thể là sau đó vài ngày tôi mới trở về lại được"
"Vậy, cô cẩn thận một chút"
"Cảm ơn Aiden. Nhớ chăm chỉ tập luyện..": Cô cười mỉm nhẹ xoay người rời đi, được vài bước: "À, nếu đã như vậy thì anh làm giúp tôi một việc, vẫn là không nên phí phạm thời gian"
"Làm gì?"
"Nghe nhạc, không cần suy nghĩ, nhịp chân theo bài nhạc"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.