Chương 5
Pickle Không Chua
12/05/2021
Tôi là một bản hòa âm của những bản nhạc, tuy quen tai nhưng tôi lại khác biệt.
Aiden qua được vòng đầu ở vị trí thứ ba, Eli đã quay lại đoạn băng để Laya có thể xem. Trong lúc chờ Aiden trở ra, ông đã xem đoạn phim mà suy nghĩ xem có nên đưa nó cho Laya hay không. Bài nhảy là ông chuẩn bị, động tác cũng là do ông, yêu cầu phần hồn, phần cảm xúc cũng là ông nhưng người thực hiện nó lại chẳng phải ông. Vẫn như cũ, Aiden của buổi tập đó như gieo trong tâm trí ông một hạt mầm rằng nó sẽ nảy mầm, một sự sống sau bao lâu chời đợi cuối cùng cũng đâm chồi. Nhưng mà hiện tại lại như một cơn bão lớn lốc qua, cuốn trôi luôn lớp đất cùng hạt giống. Đau muốn chết.
Aiden ở phía sau, bên trái Elijah, mắt cũng nhìn xuống điện thoại cũng gương mặt không cảm xúc của mình. Chờ đến khi Eli đã xem xong, buồn bực than thở vì sự chậm chạp của anh sau đó xoay người nhìn quanh va phải Aiden, rồi giật mình lùi về sau. Eli vừa nhìn thấy nhân sự liền nổi nóng muốn mắng, tay cũng đã chỉ về hướng của Aiden, môi cũng đã mím nhưng rồi lại thả xuống, thở dài, xoay người bước đi: "Không mắng cậu nữa, để Laya mắng cậu". Ông đi được một lúc cũng không nghe thấy tiếng bước chân theo mình, liền quay phắt người ra phía sau: "Không tính đi ăn à? Còn không đi nhanh lên!"
Aiden bị quát thì nhìn lên, một giây ngập ngừng rồi mới đi theo Eli ở phía trước. Anh biết thầy không vui, nhưng anh không cảm nhận được, anh đang chìm trong suy nghĩ của mình. Trong phần nhảy của mình, một giây khắc lướt qua kia, cùng điệu nhạc, hình ảnh của Laya lại bất ngờ hiện lên, là lúc ở con phố đầy nắng, ánh mắt cong nhẹ tựa như cười của cô, môi khẽ cong khi cô nhìn đến anh lúc bọn họ đánh đàn. Anh không rõ, một thứ gì đó dấy lên trong tâm, thật nhanh lại biến mất, điệu nhạc ấy cũng chấm dứt.
"Eli": Anh ngồi vào bàn, vị trí đối diện người thầy của mình trong khi ông vẫn chăm chú nhìn vào thực đơn, sau đó phớt lờ đi anh, gọi phục vụ đến kêu món. Khi mọi thứ đều được mang ra, đến lúc này Eli mới nhìn đến Aiden: "Có thể nói"
"Laya là ai?"
Vừa nghe đến Laya, gương mặt Elijah liền hòa hoãn lại rất nhiều, giọng cũng nhẹ ra: "Là học trò của ta, cũng là người đầu tiên"
"Chưa từng nghe qua"
Eli mỉm cười, nụ cười tiết nuối: "Con bé đã không giống như lúc xưa nữa. Cậu và Laya đều có tài, đều trở ngại mặt cảm xúc, nhưng cậu may mắn hơn nó, cậu còn có thể nhảy, nó thì không". Ông gật đầu, nói cảm ơn cùng người phục vụ mang ra món, bắt đầu chậm rãi ăn, cũng chẳng màn để ý xem liệu trên mặt liệt của Aiden có đến một cái nhướn mày hay không, nuốt xong một đợt mới lại tiếp tục: "Người ta nói, từ một điệu nhảy, từ một ánh mắt, từ một biểu cảm cùng chuyển động của cơ thể đều truyền tải một câu chuyện. Nhưng Laya thì không, nó cho người xem cảm xúc để họ vẽ nên câu chuyện của riêng họ. Nó có quá nhiều cảm xúc, mỗi lần bộc lộ đặc biệt đối với nhạc giay điệu buồn đều cảm thấy cực kì nặng nề". Nói đến đây Eli bỗng nhiên thở dài buông xuống muỗng nĩa: "Tên ngốc như cậu thật may mắn"
Thầy là tiếc nuối, là đau lòng, nhớ lại đứa bé gái từ lúc còn nhỏ đã phải cô đơn một mình trong phòng lớn cùng máy phát nhạc với âm thanh chậm rãi du dương. Sau đó là một cô bé trong chiếc váy múa bale màu xanh nhạt nhướng mày thích thú khi bản thân hòa vào âm nhạc. Đứa bé ấy rất thích trò chuyện, cũng rất thích cười, nhưng có lẽ, chỉ có Eli thấy như vậy. Tai nạn đó, ông không ở bên cô. Ngày ấy trời tuyết nặng, thầy nhận được cuộc gọi số lạ. Một khoảng trống yên lặng kéo dài kể từ lúc Eli nhận cuộc gọi, thầy đã nghĩ gác máy nhưng bên kia lại vang lên giọng nữ thật thấp, lại run rẩy, khàn đục, nhưng quen thuộc: "Thầy.."
Thầy nhìn đồng hồ, lại nhìn thời gian đã là một tuần sau trận đấu toàn quốc. Vốn nên sớm gọi, nhưng hiện tại vẫn là Laya gọi đến cho ông trước. Thời điểm quay đầu nhìn lên màn hình lớn ở sân bay lúc vừa xuống xe thì cũng là tin chúc mừng của người thắng cuộc
"Con xin lỗi"
Không có Laya.
"Laya sẽ không nhảy nữa."
"Eve Gray, con đang ở đâu, Laya xảy ra chuyện gì?": Thầy lạnh giọng tra hỏi nguyên do, chỉ là đầu dây bên kia một mảnh yên lặng. Thời điểm thầy Eli bước đến khu vực yên lặng hơn, mắt cũng mở lớn. Âm thanh máy điện tim đều đều vang lên, rõ ràng từng nhịp một.
"Em ấy sẽ về lại Anh một thời gian..": Eve Gray, chị gái của Laya yên lặng ở đứng bên giường bệnh, hạ mắt nhìn Laya vẫn trong tình trạng hôn mê
"Gray.."
"Con xin lỗi, chào thầy": Một thời gian trong lời nói của Gray, lại kéo dài đến năm năm. Aiden Nelson, cũng chính là do Laya sau bốn năm, lần đầu tiên gởi cho ông một tin nhắn. Một đoạn quay hình được quay lại từ máy tính chỉ đúng mười giây, nhờ ông rước cậu ta về đào tạo. Bảo rằng, Aiden sẽ thay cô hoàn thành phần còn lại.
"Cô ấy, rất sáng": Aiden cảm thấy Eli lại đang đắm mình vào nơi nào đó, bản nhạc nhẹ nhàng đang phát lặng lẽ chuyển mình sang một bài nhạc tiết tấu vui vẻ
Elijah trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, quyết định buông xuống dao cùng nỉa, lẳng lặng lau miệng. Sau khi chắc chắn mọi thứ trước mặt đều ngay ngắn thì hai tay mới bắt vào nhau, đặt lên mặt bàn, nhìn đến Aiden. Ông vẫn không rõ như thế nào Laya lại tìm thấy Aiden thông qua những đoạn ghi hình của một ai đó quay về cậu, sau đó như bị cuốn hút: "Laya không phải chỉ hy vọng cậu có thể cảm nhạc, mà còn muốn mọi người công nhận tài năng của cậu"
"Thầy dường như có rất nhiều chuyện muốn nói"
"Bởi vì nhiều, nên không biết nói từ đâu". Sau đó vẫn là sự trầm mặt giữa hai người đàn ông. Thời điểm Eli đứng dậy ý muốn rời đi, Aiden nhìn theo rồi mới đứng lên, theo sau thầy. Đến lúc ra cửa thì Elijah vươn tay ra sau, vỗ vào vai của anh: "Buổi thi kế tiếp là ba tuần sau, đừng lười biếng"
Thời điểm Eli bước vào chiếc xe của ông vốn đậu ở ven đường, chậm chạp khởi động xe, làn khói từ xe cũng chậm chạp lơ lưng rồi tan biến vào không khí. Cánh cửa kính lười biếng được hạ xuống, Aiden bước đến gần khẽ nghiêng người nhìn vào trong xe: "Ngày mai, cậu không cần đến phòng tập, nghĩ ngơi một bữa"
Cửa kính xe sau câu nói tựa như được thay mới, rất nhanh che kín người bên trong. Aiden vẫn nhìn theo chiếc xe của thầy Elijah cho đến khi nó biến mất trong màn đêm dưới sự ôm ấp của ánh đèn đường. Xung quanh anh hiện tại người không vội vàng bước đi, thì cũng là cặp đôi khoát tay nhau cũng tận hưởng cái lạnh cuối cùng này. Ánh mắt vô tình dừng trên một dáng người bên kia đường, dường như quen thuộc. Cả người áo khoát dầy nâu nhạt, đầu nón len đỏ bầm, khăn choàng lại sọc caro đỏ đen, giầy boots nâu cao cùng tất đen, cả người dưới ánh đèn đường vàng ấm áp khẽ đung đưa, trên tay là điện thoại cùng ánh sáng nhàn nhạt soi lên gương mặt chỉ còn đôi mắt. Người đó bất ngờ ngước lên, nhìn quanh, sau đó tựa như dừng ở Aiden, dừa như rướn cổ, tựa như nheo mày, tựa như nhìn anh cùng đôi mắt biết cười.
Aiden qua được vòng đầu ở vị trí thứ ba, Eli đã quay lại đoạn băng để Laya có thể xem. Trong lúc chờ Aiden trở ra, ông đã xem đoạn phim mà suy nghĩ xem có nên đưa nó cho Laya hay không. Bài nhảy là ông chuẩn bị, động tác cũng là do ông, yêu cầu phần hồn, phần cảm xúc cũng là ông nhưng người thực hiện nó lại chẳng phải ông. Vẫn như cũ, Aiden của buổi tập đó như gieo trong tâm trí ông một hạt mầm rằng nó sẽ nảy mầm, một sự sống sau bao lâu chời đợi cuối cùng cũng đâm chồi. Nhưng mà hiện tại lại như một cơn bão lớn lốc qua, cuốn trôi luôn lớp đất cùng hạt giống. Đau muốn chết.
Aiden ở phía sau, bên trái Elijah, mắt cũng nhìn xuống điện thoại cũng gương mặt không cảm xúc của mình. Chờ đến khi Eli đã xem xong, buồn bực than thở vì sự chậm chạp của anh sau đó xoay người nhìn quanh va phải Aiden, rồi giật mình lùi về sau. Eli vừa nhìn thấy nhân sự liền nổi nóng muốn mắng, tay cũng đã chỉ về hướng của Aiden, môi cũng đã mím nhưng rồi lại thả xuống, thở dài, xoay người bước đi: "Không mắng cậu nữa, để Laya mắng cậu". Ông đi được một lúc cũng không nghe thấy tiếng bước chân theo mình, liền quay phắt người ra phía sau: "Không tính đi ăn à? Còn không đi nhanh lên!"
Aiden bị quát thì nhìn lên, một giây ngập ngừng rồi mới đi theo Eli ở phía trước. Anh biết thầy không vui, nhưng anh không cảm nhận được, anh đang chìm trong suy nghĩ của mình. Trong phần nhảy của mình, một giây khắc lướt qua kia, cùng điệu nhạc, hình ảnh của Laya lại bất ngờ hiện lên, là lúc ở con phố đầy nắng, ánh mắt cong nhẹ tựa như cười của cô, môi khẽ cong khi cô nhìn đến anh lúc bọn họ đánh đàn. Anh không rõ, một thứ gì đó dấy lên trong tâm, thật nhanh lại biến mất, điệu nhạc ấy cũng chấm dứt.
"Eli": Anh ngồi vào bàn, vị trí đối diện người thầy của mình trong khi ông vẫn chăm chú nhìn vào thực đơn, sau đó phớt lờ đi anh, gọi phục vụ đến kêu món. Khi mọi thứ đều được mang ra, đến lúc này Eli mới nhìn đến Aiden: "Có thể nói"
"Laya là ai?"
Vừa nghe đến Laya, gương mặt Elijah liền hòa hoãn lại rất nhiều, giọng cũng nhẹ ra: "Là học trò của ta, cũng là người đầu tiên"
"Chưa từng nghe qua"
Eli mỉm cười, nụ cười tiết nuối: "Con bé đã không giống như lúc xưa nữa. Cậu và Laya đều có tài, đều trở ngại mặt cảm xúc, nhưng cậu may mắn hơn nó, cậu còn có thể nhảy, nó thì không". Ông gật đầu, nói cảm ơn cùng người phục vụ mang ra món, bắt đầu chậm rãi ăn, cũng chẳng màn để ý xem liệu trên mặt liệt của Aiden có đến một cái nhướn mày hay không, nuốt xong một đợt mới lại tiếp tục: "Người ta nói, từ một điệu nhảy, từ một ánh mắt, từ một biểu cảm cùng chuyển động của cơ thể đều truyền tải một câu chuyện. Nhưng Laya thì không, nó cho người xem cảm xúc để họ vẽ nên câu chuyện của riêng họ. Nó có quá nhiều cảm xúc, mỗi lần bộc lộ đặc biệt đối với nhạc giay điệu buồn đều cảm thấy cực kì nặng nề". Nói đến đây Eli bỗng nhiên thở dài buông xuống muỗng nĩa: "Tên ngốc như cậu thật may mắn"
Thầy là tiếc nuối, là đau lòng, nhớ lại đứa bé gái từ lúc còn nhỏ đã phải cô đơn một mình trong phòng lớn cùng máy phát nhạc với âm thanh chậm rãi du dương. Sau đó là một cô bé trong chiếc váy múa bale màu xanh nhạt nhướng mày thích thú khi bản thân hòa vào âm nhạc. Đứa bé ấy rất thích trò chuyện, cũng rất thích cười, nhưng có lẽ, chỉ có Eli thấy như vậy. Tai nạn đó, ông không ở bên cô. Ngày ấy trời tuyết nặng, thầy nhận được cuộc gọi số lạ. Một khoảng trống yên lặng kéo dài kể từ lúc Eli nhận cuộc gọi, thầy đã nghĩ gác máy nhưng bên kia lại vang lên giọng nữ thật thấp, lại run rẩy, khàn đục, nhưng quen thuộc: "Thầy.."
Thầy nhìn đồng hồ, lại nhìn thời gian đã là một tuần sau trận đấu toàn quốc. Vốn nên sớm gọi, nhưng hiện tại vẫn là Laya gọi đến cho ông trước. Thời điểm quay đầu nhìn lên màn hình lớn ở sân bay lúc vừa xuống xe thì cũng là tin chúc mừng của người thắng cuộc
"Con xin lỗi"
Không có Laya.
"Laya sẽ không nhảy nữa."
"Eve Gray, con đang ở đâu, Laya xảy ra chuyện gì?": Thầy lạnh giọng tra hỏi nguyên do, chỉ là đầu dây bên kia một mảnh yên lặng. Thời điểm thầy Eli bước đến khu vực yên lặng hơn, mắt cũng mở lớn. Âm thanh máy điện tim đều đều vang lên, rõ ràng từng nhịp một.
"Em ấy sẽ về lại Anh một thời gian..": Eve Gray, chị gái của Laya yên lặng ở đứng bên giường bệnh, hạ mắt nhìn Laya vẫn trong tình trạng hôn mê
"Gray.."
"Con xin lỗi, chào thầy": Một thời gian trong lời nói của Gray, lại kéo dài đến năm năm. Aiden Nelson, cũng chính là do Laya sau bốn năm, lần đầu tiên gởi cho ông một tin nhắn. Một đoạn quay hình được quay lại từ máy tính chỉ đúng mười giây, nhờ ông rước cậu ta về đào tạo. Bảo rằng, Aiden sẽ thay cô hoàn thành phần còn lại.
"Cô ấy, rất sáng": Aiden cảm thấy Eli lại đang đắm mình vào nơi nào đó, bản nhạc nhẹ nhàng đang phát lặng lẽ chuyển mình sang một bài nhạc tiết tấu vui vẻ
Elijah trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, quyết định buông xuống dao cùng nỉa, lẳng lặng lau miệng. Sau khi chắc chắn mọi thứ trước mặt đều ngay ngắn thì hai tay mới bắt vào nhau, đặt lên mặt bàn, nhìn đến Aiden. Ông vẫn không rõ như thế nào Laya lại tìm thấy Aiden thông qua những đoạn ghi hình của một ai đó quay về cậu, sau đó như bị cuốn hút: "Laya không phải chỉ hy vọng cậu có thể cảm nhạc, mà còn muốn mọi người công nhận tài năng của cậu"
"Thầy dường như có rất nhiều chuyện muốn nói"
"Bởi vì nhiều, nên không biết nói từ đâu". Sau đó vẫn là sự trầm mặt giữa hai người đàn ông. Thời điểm Eli đứng dậy ý muốn rời đi, Aiden nhìn theo rồi mới đứng lên, theo sau thầy. Đến lúc ra cửa thì Elijah vươn tay ra sau, vỗ vào vai của anh: "Buổi thi kế tiếp là ba tuần sau, đừng lười biếng"
Thời điểm Eli bước vào chiếc xe của ông vốn đậu ở ven đường, chậm chạp khởi động xe, làn khói từ xe cũng chậm chạp lơ lưng rồi tan biến vào không khí. Cánh cửa kính lười biếng được hạ xuống, Aiden bước đến gần khẽ nghiêng người nhìn vào trong xe: "Ngày mai, cậu không cần đến phòng tập, nghĩ ngơi một bữa"
Cửa kính xe sau câu nói tựa như được thay mới, rất nhanh che kín người bên trong. Aiden vẫn nhìn theo chiếc xe của thầy Elijah cho đến khi nó biến mất trong màn đêm dưới sự ôm ấp của ánh đèn đường. Xung quanh anh hiện tại người không vội vàng bước đi, thì cũng là cặp đôi khoát tay nhau cũng tận hưởng cái lạnh cuối cùng này. Ánh mắt vô tình dừng trên một dáng người bên kia đường, dường như quen thuộc. Cả người áo khoát dầy nâu nhạt, đầu nón len đỏ bầm, khăn choàng lại sọc caro đỏ đen, giầy boots nâu cao cùng tất đen, cả người dưới ánh đèn đường vàng ấm áp khẽ đung đưa, trên tay là điện thoại cùng ánh sáng nhàn nhạt soi lên gương mặt chỉ còn đôi mắt. Người đó bất ngờ ngước lên, nhìn quanh, sau đó tựa như dừng ở Aiden, dừa như rướn cổ, tựa như nheo mày, tựa như nhìn anh cùng đôi mắt biết cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.