Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 74: Bị Bắt Đi
Phong Dữ Thiên Mạc
27/07/2022
Editor: Xi
Beta: Dừa
Lão còn xấu xa bổ sung thêm một câu: "Dẫu sao ăn ngươi là có thể lên được cấp Nguyên Anh.. Ta tin là rất nhiều kẻ muốn ăn ngươi chỉ trong một đớp."
Dạ Trầm Uyên vội vàng ôm lấy Nguyên Sơ, trợn mắt nhìn lão Lệ một cái: "Được rồi, đừng có vui sướng trên nỗi đau của người khác nữa!"
Lão Lệ nhìn nét mặt Nguyên Sơ quả thật rất đáng thương, mới đắc chí nhún vai một cái: "Lời ta nói đều là sự thật.."
Tóm lại, một phen náo nhiệt này, khiến cho Nguyên Sơ cả đêm không ngủ được.
Sau khi thấy mối liên quan với thể chất của nàng, quả trứng rồng liền chính thức bị giao cho nàng ấp!
Kỳ cục, tại sao nàng lại phải ấp cái thứ này? Lệ rơi đầy mặt!
Bởi vì Nguyên Sơ nói có cách tìm được Hỗn Nguyên tông, nên mấy ngày nay đều là do nàng dẫn đường, bọn họ đi từ Nhất đẳng quốc sang tới Nhị đẳng quốc, một đường tốc hành, mục đích vô cùng rõ ràng.
Lão Lệ thấy thành thị bên dưới ngày càng phồn vinh, không nhịn được hỏi: "Cái Hỗn Nguyên tông này đắc tội không ít người, không thể nào chúng lại ở nơi đông người được?"
Nguyên Sơ vỗ quả trứng trong tay một cái, buồn chán nói: "Ngài không biết thôi.. Ở Nhất đẳng quốc tên Phượng Triều quốc này, có một công chúa xinh đẹp có thân thể thuần âm.."
"Vậy thì sao? Mặc dù Hỗn Nguyên tông rất thích những nữ nhân có thân thể thuần âm, nhưng bọn họ không thể nào cướp luôn cả công chúa một nước chứ?"
"Sao lại không thể?" Nguyên Sơ ấm ức nói: "Ta có linh cảm, nàng ấy sẽ bị bắt đi ngay lập tức.."
Lão Lệ không khỏi cau mày: "Linh cảm thì làm sao mà chắc chắn được?"
Nhưng Dạ Trầm Uyên lại kiên định đứng ở bên Nguyên Sơ, cách đây rất lâu hắn đã biết Nguyên Sơ có bí mật, chẳng qua là không vạch trần mà thôi, hắn dùng sức nắm lấy tay nàng.
"Ta tin tưởng sư phụ."
Dẫu sao, Nguyên Sơ biết hắn nóng vội, không thể nào cứ mang hắn theo trong khi chính nàng cũng không chắc chắn được.
Nguyên Sơ cười với hắn, nhưng vẫn không vực dậy nổi tinh thần, nhất là khi nhắc đến vấn đề thể chất kia.
Dạ Trầm Uyên thấy mặt nàng gần đây đã gầy đi, cái má tròn tròn bụ bẫm kia cũng mất đi một tầng thịt, hắn đau lòng cau mày.
"Sư phụ."
Hắn nâng mặt nàng lên, khiến cho nàng nhìn mình: "Sư phụ, không phải đã nói là sẽ không nói đến việc thể chất kia sao? Hơn nữa, ta sẽ bảo vệ người."
Hắn nghiêm túc nói: "Cho dù phải mất mạng, ta cũng sẽ không để cho người gặp chuyện, đừng không vui, được không?"
"Tiểu Uyên Uyên.." Nguyên Sơ bị cảm động, nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Hu hu, mặc dù miệng nàng thì nói không sao, nhưng nàng đang sống tốt, bỗng nhiên một ngày lại phát hiện mình biết thành khối thịt Đường Tăng biết đi, cảm giác này thật đáng sợ!
Chỉ là không sao cả, nàng có nam chính, sau này nàng nhất định phải ôm chặt đùi nam chính, dù sao sau này nam chính cũng sẽ trở thành người lợi hại nhất trên thế giới này, ôm chặt hắn, chắc là cũng không bị ăn đâu nhỉ..
Dạ Trầm Uyên vội vàng cẩn thận dỗ nàng, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nhưng ở nơi mà Nguyên Sơ không thấy được, ánh mắt hắn hết sức đáng sợ.
Thể chất âm dương chuyển kiếp sao?
Được Dạ Trầm Uyên dỗ dành, tâm trạng Nguyên Sơ tốt hơn nhiều, lúc chạng vạng tối, nàng kéo tay Dạ Trầm Uyên, cẩn thận bước đi dạo phố, chẳng hiểu tại sao trải qua trận chiến này, Dạ Trầm Uyên đột nhiên phát hiện sư phụ rất dính lấy hắn, như vậy thật tốt.
Nhất đẳng quốc sầm uất hơn nhiều so với Nhị đẳng quốc, quốc thổ bát ngát, quốc lực mạnh mẽ, bọn họ đi thẳng tới kinh đô, nhưng chẳng có lúc nào được thoải mái.
"A, đó là cái gì?" Nguyên Sơ chỉ về một phía, hai mắt sáng bừng lên!
Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ thích thú, nhanh chóng kéo tay nàng chạy qua, thấy một cửa hàng rất đông người đang vây quanh, bày bán rất nhiều đèn lưu ly bay bổng trên trời cao, ánh sáng của những chiếc đèn này đặc biệt đẹp, lại còn bay quanh người!
Vừa nhìn thấy Nguyên Sơ ăn mặc trang điểm như người có tiền, một người tiếp khách vội vàng chạy ra từ trong tiệm:
"Tiểu tiên tử lần đầu tới chủ thành Phượng Triều quốc sao? Chiếc đèn lồng bay trên trời này là đặc trưng của tiệm chúng ta đấy, ngài nhìn xem.."
Người nọ ngoắc ngoắc ngón tay, một ngọn đèn nhỏ tinh xảo nhẹ nhàng bay tới bay quanh Nguyên Sơ, lúc nó chuyển động sẽ tỏa ra bột sáng lấp lánh như ánh sao, còn có vầng sáng hoa mỹ và hương thơm, Nguyên Sơ bị bao phủ trong đó, càng tô đậm lên vẻ đẹp của nàng.
Tiểu Nhị kia ở một bên tán dương: "Ngài xem, ánh sáng đèn lồng chiếu xuống, tiểu tiên tử liền đẹp mê người như tiên vậy! Hơn nữa, vào buổi tối ánh sáng đèn lồng càng chói mắt, chỉ cần một khối linh thạch là đủ cho nó hoạt động suốt một năm, tiết kiệm năng lượng lại còn tươi đẹp rực rỡ, vị quan khách đây có muốn mua một cái không?"
Người đó là nói những lời này với Dạ Trầm Uyên, dù sao Nguyên Sơ nhỏ như vậy, nhìn không giống có tiền, vẫn là nên hỏi Dạ Trầm Uyên đáng tin cậy hơn.
Nhưng Dạ Trầm Uyên lại nhìn tới ngây người, ánh sáng bảy màu lung linh tỏa xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đáng yêu của Nguyên Sơ, ánh sáng bạc rắc lên mái tóc dài tới mắt cá chân của nàng. Vầng sáng đẹp lạ thường cùng bộ pháp y màu hồng kim của nàng tương trợ lẫn nhau, khiến nàng cực kỳ xinh đẹp.
"Mua." Hắn chỉ nói một chữ, khóe miệng hơi giương lên.
Tiểu Nhị kia vừa nghe thấy liền cười tươi như hoa, dẫu sao đèn lồng bay trên không này cũng chỉ có vẻ hào nhoáng ở bên ngoài, vốn là muốn tiểu cô nương kia mua về chơi, nhưng giá bán rất đắt, người mua luôn rất ít, mà gặp được một hào sảng không thèm hỏi giá như vậy, còn ít hơn!
Người nọ khom người híp mắt cười hỏi Nguyên Sơ: "Tiểu tiên tử, ngài thích cái nào?"
Nguyên Sơ nghe thế, vừa nhìn lên đã thấy một đèn lưu ly hình hoa sen vô cùng tinh xảo, nàng chỉ tay: "Ta muốn cái kia!"
Nàng nói như vậy, khiến Tiểu Nhị còn cao hứng hơn! "Con mắt tiên tử thật biết nhìn, đây chính là ngọn đèn đắt nhất của tiệm chúng ta, ta lấy nó cho ngài.."
"Mau, đi lấy ngọn đèn kia cho Bổn cung."
Đột nhiên, một giọng nói nữ nhân đầy ngạo mạn truyền tới, đám người bất ngờ bị một nhóm thị vệ tách ra, mà ngọn đèn Nguyên Sơ nhìn trúng kia, trong chớp mắt đã rơi vào tay nữ tử kia, Nguyên Sơ tức giận đến mức mặt phồng lên thành cái bánh bao.
"Là ta tới trước!"
Nữ tử kia nhìn qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dáng người mềm mại đáng yêu, nghe lời nói của Nguyên Sơ, hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi tới trước thì sao? Nhóc lùn, đèn này không rẻ đâu, ngươi mua được chắc?"
Nàng ta vừa nói một tiếng "nhóc lùn", khiến cho Nguyên Sơ lập tức nổ tung! Còn dám nói nàng lùn sao!
"Ngươi mới là nhóc lùn! Ta mới mười tuổi thôi, ta vẫn chưa trưởng thành!"
Nữ tử kia vừa nghe thế, bật cười khúc khích: "Thì ra là mới mười tuổi sao, Bổn cung còn tưởng rằng ngươi còn chưa cai sữa đó! Đi chơi chỗ khác đi, Bổn cung không có thời gian chơi với ngươi!"
Nói xong, liền phe phẩy quạt rời đi.
"Ngươi.."
Dạ Trầm Uyên kéo nàng lại: "Sư phụ, người chỉ thích ngọn đèn kia sao?"
Nếu là vậy, hắn sẽ lập tức đi đòi lại.
Nguyên Sơ hừ một tiếng: "Ai còn thèm cái đèn đó chứ! Đây là vấn đề tôn nghiêm! Ngươi cứ chờ ở đây, lại còn dám nói ta lùn, ta phải dạy dỗ lại nàng ấy!"
Nguyên Sơ nói xong, cơ thể nhỏ bé chợt lóe lên, ngay tức khắc biến mất trước mắt Dạ Trầm Uyên!
Nàng lao qua mấy chục tên thị vệ trong nháy mắt, giơ tay định bắt lấy tay đối phương, mà đúng lúc này, một luồng gió yêu ma đánh úp tới, cả con phố trở nên vô cùng u ám!
Dạ Trầm Uyên có dự cảm không ổn, vội vàng chạy theo hướng Nguyên Sơ đi, mà chỉ một giây sau, đã nghe thấy tiếng kêu của một người trong đám thị vệ: "Không ổn rồi! Không thấy công chúa đâu nữa!"
Beta: Dừa
Lão còn xấu xa bổ sung thêm một câu: "Dẫu sao ăn ngươi là có thể lên được cấp Nguyên Anh.. Ta tin là rất nhiều kẻ muốn ăn ngươi chỉ trong một đớp."
Dạ Trầm Uyên vội vàng ôm lấy Nguyên Sơ, trợn mắt nhìn lão Lệ một cái: "Được rồi, đừng có vui sướng trên nỗi đau của người khác nữa!"
Lão Lệ nhìn nét mặt Nguyên Sơ quả thật rất đáng thương, mới đắc chí nhún vai một cái: "Lời ta nói đều là sự thật.."
Tóm lại, một phen náo nhiệt này, khiến cho Nguyên Sơ cả đêm không ngủ được.
Sau khi thấy mối liên quan với thể chất của nàng, quả trứng rồng liền chính thức bị giao cho nàng ấp!
Kỳ cục, tại sao nàng lại phải ấp cái thứ này? Lệ rơi đầy mặt!
Bởi vì Nguyên Sơ nói có cách tìm được Hỗn Nguyên tông, nên mấy ngày nay đều là do nàng dẫn đường, bọn họ đi từ Nhất đẳng quốc sang tới Nhị đẳng quốc, một đường tốc hành, mục đích vô cùng rõ ràng.
Lão Lệ thấy thành thị bên dưới ngày càng phồn vinh, không nhịn được hỏi: "Cái Hỗn Nguyên tông này đắc tội không ít người, không thể nào chúng lại ở nơi đông người được?"
Nguyên Sơ vỗ quả trứng trong tay một cái, buồn chán nói: "Ngài không biết thôi.. Ở Nhất đẳng quốc tên Phượng Triều quốc này, có một công chúa xinh đẹp có thân thể thuần âm.."
"Vậy thì sao? Mặc dù Hỗn Nguyên tông rất thích những nữ nhân có thân thể thuần âm, nhưng bọn họ không thể nào cướp luôn cả công chúa một nước chứ?"
"Sao lại không thể?" Nguyên Sơ ấm ức nói: "Ta có linh cảm, nàng ấy sẽ bị bắt đi ngay lập tức.."
Lão Lệ không khỏi cau mày: "Linh cảm thì làm sao mà chắc chắn được?"
Nhưng Dạ Trầm Uyên lại kiên định đứng ở bên Nguyên Sơ, cách đây rất lâu hắn đã biết Nguyên Sơ có bí mật, chẳng qua là không vạch trần mà thôi, hắn dùng sức nắm lấy tay nàng.
"Ta tin tưởng sư phụ."
Dẫu sao, Nguyên Sơ biết hắn nóng vội, không thể nào cứ mang hắn theo trong khi chính nàng cũng không chắc chắn được.
Nguyên Sơ cười với hắn, nhưng vẫn không vực dậy nổi tinh thần, nhất là khi nhắc đến vấn đề thể chất kia.
Dạ Trầm Uyên thấy mặt nàng gần đây đã gầy đi, cái má tròn tròn bụ bẫm kia cũng mất đi một tầng thịt, hắn đau lòng cau mày.
"Sư phụ."
Hắn nâng mặt nàng lên, khiến cho nàng nhìn mình: "Sư phụ, không phải đã nói là sẽ không nói đến việc thể chất kia sao? Hơn nữa, ta sẽ bảo vệ người."
Hắn nghiêm túc nói: "Cho dù phải mất mạng, ta cũng sẽ không để cho người gặp chuyện, đừng không vui, được không?"
"Tiểu Uyên Uyên.." Nguyên Sơ bị cảm động, nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Hu hu, mặc dù miệng nàng thì nói không sao, nhưng nàng đang sống tốt, bỗng nhiên một ngày lại phát hiện mình biết thành khối thịt Đường Tăng biết đi, cảm giác này thật đáng sợ!
Chỉ là không sao cả, nàng có nam chính, sau này nàng nhất định phải ôm chặt đùi nam chính, dù sao sau này nam chính cũng sẽ trở thành người lợi hại nhất trên thế giới này, ôm chặt hắn, chắc là cũng không bị ăn đâu nhỉ..
Dạ Trầm Uyên vội vàng cẩn thận dỗ nàng, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nhưng ở nơi mà Nguyên Sơ không thấy được, ánh mắt hắn hết sức đáng sợ.
Thể chất âm dương chuyển kiếp sao?
Được Dạ Trầm Uyên dỗ dành, tâm trạng Nguyên Sơ tốt hơn nhiều, lúc chạng vạng tối, nàng kéo tay Dạ Trầm Uyên, cẩn thận bước đi dạo phố, chẳng hiểu tại sao trải qua trận chiến này, Dạ Trầm Uyên đột nhiên phát hiện sư phụ rất dính lấy hắn, như vậy thật tốt.
Nhất đẳng quốc sầm uất hơn nhiều so với Nhị đẳng quốc, quốc thổ bát ngát, quốc lực mạnh mẽ, bọn họ đi thẳng tới kinh đô, nhưng chẳng có lúc nào được thoải mái.
"A, đó là cái gì?" Nguyên Sơ chỉ về một phía, hai mắt sáng bừng lên!
Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ thích thú, nhanh chóng kéo tay nàng chạy qua, thấy một cửa hàng rất đông người đang vây quanh, bày bán rất nhiều đèn lưu ly bay bổng trên trời cao, ánh sáng của những chiếc đèn này đặc biệt đẹp, lại còn bay quanh người!
Vừa nhìn thấy Nguyên Sơ ăn mặc trang điểm như người có tiền, một người tiếp khách vội vàng chạy ra từ trong tiệm:
"Tiểu tiên tử lần đầu tới chủ thành Phượng Triều quốc sao? Chiếc đèn lồng bay trên trời này là đặc trưng của tiệm chúng ta đấy, ngài nhìn xem.."
Người nọ ngoắc ngoắc ngón tay, một ngọn đèn nhỏ tinh xảo nhẹ nhàng bay tới bay quanh Nguyên Sơ, lúc nó chuyển động sẽ tỏa ra bột sáng lấp lánh như ánh sao, còn có vầng sáng hoa mỹ và hương thơm, Nguyên Sơ bị bao phủ trong đó, càng tô đậm lên vẻ đẹp của nàng.
Tiểu Nhị kia ở một bên tán dương: "Ngài xem, ánh sáng đèn lồng chiếu xuống, tiểu tiên tử liền đẹp mê người như tiên vậy! Hơn nữa, vào buổi tối ánh sáng đèn lồng càng chói mắt, chỉ cần một khối linh thạch là đủ cho nó hoạt động suốt một năm, tiết kiệm năng lượng lại còn tươi đẹp rực rỡ, vị quan khách đây có muốn mua một cái không?"
Người đó là nói những lời này với Dạ Trầm Uyên, dù sao Nguyên Sơ nhỏ như vậy, nhìn không giống có tiền, vẫn là nên hỏi Dạ Trầm Uyên đáng tin cậy hơn.
Nhưng Dạ Trầm Uyên lại nhìn tới ngây người, ánh sáng bảy màu lung linh tỏa xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đáng yêu của Nguyên Sơ, ánh sáng bạc rắc lên mái tóc dài tới mắt cá chân của nàng. Vầng sáng đẹp lạ thường cùng bộ pháp y màu hồng kim của nàng tương trợ lẫn nhau, khiến nàng cực kỳ xinh đẹp.
"Mua." Hắn chỉ nói một chữ, khóe miệng hơi giương lên.
Tiểu Nhị kia vừa nghe thấy liền cười tươi như hoa, dẫu sao đèn lồng bay trên không này cũng chỉ có vẻ hào nhoáng ở bên ngoài, vốn là muốn tiểu cô nương kia mua về chơi, nhưng giá bán rất đắt, người mua luôn rất ít, mà gặp được một hào sảng không thèm hỏi giá như vậy, còn ít hơn!
Người nọ khom người híp mắt cười hỏi Nguyên Sơ: "Tiểu tiên tử, ngài thích cái nào?"
Nguyên Sơ nghe thế, vừa nhìn lên đã thấy một đèn lưu ly hình hoa sen vô cùng tinh xảo, nàng chỉ tay: "Ta muốn cái kia!"
Nàng nói như vậy, khiến Tiểu Nhị còn cao hứng hơn! "Con mắt tiên tử thật biết nhìn, đây chính là ngọn đèn đắt nhất của tiệm chúng ta, ta lấy nó cho ngài.."
"Mau, đi lấy ngọn đèn kia cho Bổn cung."
Đột nhiên, một giọng nói nữ nhân đầy ngạo mạn truyền tới, đám người bất ngờ bị một nhóm thị vệ tách ra, mà ngọn đèn Nguyên Sơ nhìn trúng kia, trong chớp mắt đã rơi vào tay nữ tử kia, Nguyên Sơ tức giận đến mức mặt phồng lên thành cái bánh bao.
"Là ta tới trước!"
Nữ tử kia nhìn qua mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dáng người mềm mại đáng yêu, nghe lời nói của Nguyên Sơ, hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi tới trước thì sao? Nhóc lùn, đèn này không rẻ đâu, ngươi mua được chắc?"
Nàng ta vừa nói một tiếng "nhóc lùn", khiến cho Nguyên Sơ lập tức nổ tung! Còn dám nói nàng lùn sao!
"Ngươi mới là nhóc lùn! Ta mới mười tuổi thôi, ta vẫn chưa trưởng thành!"
Nữ tử kia vừa nghe thế, bật cười khúc khích: "Thì ra là mới mười tuổi sao, Bổn cung còn tưởng rằng ngươi còn chưa cai sữa đó! Đi chơi chỗ khác đi, Bổn cung không có thời gian chơi với ngươi!"
Nói xong, liền phe phẩy quạt rời đi.
"Ngươi.."
Dạ Trầm Uyên kéo nàng lại: "Sư phụ, người chỉ thích ngọn đèn kia sao?"
Nếu là vậy, hắn sẽ lập tức đi đòi lại.
Nguyên Sơ hừ một tiếng: "Ai còn thèm cái đèn đó chứ! Đây là vấn đề tôn nghiêm! Ngươi cứ chờ ở đây, lại còn dám nói ta lùn, ta phải dạy dỗ lại nàng ấy!"
Nguyên Sơ nói xong, cơ thể nhỏ bé chợt lóe lên, ngay tức khắc biến mất trước mắt Dạ Trầm Uyên!
Nàng lao qua mấy chục tên thị vệ trong nháy mắt, giơ tay định bắt lấy tay đối phương, mà đúng lúc này, một luồng gió yêu ma đánh úp tới, cả con phố trở nên vô cùng u ám!
Dạ Trầm Uyên có dự cảm không ổn, vội vàng chạy theo hướng Nguyên Sơ đi, mà chỉ một giây sau, đã nghe thấy tiếng kêu của một người trong đám thị vệ: "Không ổn rồi! Không thấy công chúa đâu nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.