Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 75: Sư Phụ Lại Không Ngoan

Phong Dữ Thiên Mạc

27/07/2022

Editor: Xi

Beta: Dừa

Dạ Trầm Uyên cả kinh, vội vàng nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời quang đãng không có mây, tựa như cơn gió yêu ma lúc nãy chỉ là ảo giác vậy.

"Không ổn, là trận pháp Thuấn di! Có người đã cài sẵn trận pháp ở đây, xem ra là để bắt nữ nhân vừa nãy!"

Sắc mặt Dạ Trầm Uyên cực kỳ khó coi: "Sư phụ có tu vi cao cường, nếu như người phản kháng, đối thủ không thể nào bắt người đi được.."

Lão Lệ cũng suy nghĩ vấn đề này, khiếp sợ nói: "Vậy nên là Tiểu Sơ cố ý để bị bắt sao? Xem ra, đối thủ chắc chắn là người của Hỗn Nguyên tông, trước đây Tiểu Sơ nói có thể tìm được bọn chúng ở nơi này, chẳng lẽ nó dùng Suy diễn thuật sao?"

Dạ Trầm Uyên nắm tay thành quyền, trên người ác khí cuồn cuộn!

"Sư phụ, thật sự là rất không ngoan!"

*

Nguyên Sơ bỗng nhiên rùng mình một cái, kỳ lạ, tại sao lại thấy lạnh quá?

Hiện tại, nàng và Vạn Linh Nhi đang bị nhốt trong một cái phòng giam, nàng bị bắt trước tiên, bị đeo lên mặt nạ Thiên Diệp, mặc dù dung mạo vẫn không thay đổi gì, nhưng bị che đi mấy phần linh khí, sau đó tu vi cũng bị điều chỉnh xuống Luyện Khí kỳ.

Lúc luồng gió yêu ma kia đánh tới, nàng vốn là muốn tránh, nhưng một giây sau, một mùi tanh đập vào mặt nàng khiến nàng không thể cử động.

Là người của Hỗn Nguyên tông?

Vậy ra, thiếu nữ cướp đồ của nàng này, chính là người bị Hỗn Nguyên Tông bắt đi, sau đó trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm thoát ra được, công chúa Vạn Linh Nhi sao?

Nghĩ vậy, Nguyên Sơ cứ mặc cho mình và Vạn Linh Nhi cùng bị bắt đi.

Kết quả là, đối thủ quả nhiên là người của Hỗn Nguyên tông, bởi vì bọn chúng tu luyện ma công, cho nên quanh người không hề có linh khí, mà toàn là ác khí.

Hơn nữa người của Hỗn Nguyên tông trên người đều bốc lên một mùi hôi thối, quả thực rất dễ nhận ra!



Lúc này, cửa phòng giam mở ra, một nam nhân với khuôn mặt lồi lõm cổ quái tiến vào, hắn vừa bước tới, cặp mắt đã dán chặt vào Vạn Linh Nhi, chỉ thiếu điều muốn chảy nước miếng!

"Ha ha, vậy ra đây chính là thân thể thuần âm trăm năm khó gặp sao?" Hắn hít sâu một hơi, say mê nói: "Ta ngửi được trên người ngươi, một mùi hương thật mê người!"

Vạn Linh Nhi thân là công chúa sống trong nhung lụa, nào có gặp phải tình huống này bao giờ? Nàng xấu hổ muốn chết, cao giọng hét:

"Các người là ai? Sao lại bắt ta? Ta cảnh cáo các ngươi! Tốt nhất các ngươi nên thả ta ra! Ta là công chúa được cưng chiều nhất Phượng Triều quốc này, Phụ hoàng nhất định sẽ tới cứu ta! Đến lúc đó, người tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Nàng nói rất có khí thế, nhưng đôi mắt đỏ bừng như thỏ đã bán đứng nàng, nàng vô cùng sợ hãi, cơ thể không tự chủ được, xích lại gần Nguyên Sơ.

Tên nam nhân xấu xí nghe xong cười vang ha ha: "Cứu ngươi? Được, ta tin! Nhưng mà, nếu bọn họ không tìm được ngươi, làm sao mà cứu được ngươi chứ? Ha ha ha ha ha!"

Sắc mặt Vạn Linh Nhi càng tái nhợt, đối thủ có thể trong lúc thần không biết quỷ không hay mà xuất thủ bắt nàng đi, nhất định sẽ có điểm hơn người, chẳng lẽ, Phụ hoàng thật sự không tìm được nàng sao?

"Ôi, còn đứa nhóc xinh đẹp mọng nước như búp bê nữa này!" Nam nhân kia bây giờ mới nhìn tới Nguyên Sơ, phấn khích đi tới: "Lúc đầu còn nghĩ là thật tiếc cho công chúa không thể nào nhúc nhích được, nhưng thì ra còn có đứa nhỏ này, chơi cũng không tồi. Nào, nhóc con, tới đây với thúc nào!"

Nguyên Sơ không động đậy, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, nhưng trong lòng đã cầm cuốn sách nhỏ lên, ghi tên kẻ này vào danh sách kẻ phải chết. Chỉ là nàng còn chưa kịp làm động tác gì, đột nhiên một người chạy vào kêu tên nam nhân này đi ra ngoài.

"Mau ra đây, Tứ trưởng lão tới đón người!"

Người nọ nghe xong mặt đầy tiếc nuối, nhưng trưởng lão tới, hắn không dám làm ngơ, đành vội vàng quay người, chỉ là trước khi đi, hắn còn nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, giận dữ nói:

"Tiểu nha đầu, lần này, coi như là ngươi may mắn!"

Nguyên Sơ phồng lên mặt bánh bao, không cam lòng nghĩ, ai mới may mắn chứ? Cứ cùng chờ xem!

Trong phòng giam lại quay về yên tĩnh, cuối cùng Vạn Linh Nhi cũng bật khóc!

"Hu hu.. Phụ hoàng.. Hoàng huynh.."

Lần đầu tiên nàng gặp phải kẻ xấu, tên nam nhân kia mới vừa dùng ánh mắt đó nhìn nàng, nàng đã giận đến mức muốn móc mắt hắn, nhưng lại không làm được.

Nguyên Sơ nhìn nàng, trong nguyên bản tiểu cô nương này cũng rất thảm, nàng bị trưởng lão của Hỗn Nguyên tông bắt nhốt, bởi vì trưởng lão kia thích nàng, mà nàng cũng không phải chịu quá nhiều hành hạ, nhưng nỗi thống khổ khi bị thất thân kia, đã đủ để nàng phải ám ảnh tới tận kiếp sau.



"Được rồi, ngươi đừng khóc, việc quan trọng bây giờ, là làm sao để trốn thoát."

Mặc dù Nguyên Sơ biết nữ tử này chắc chắn sẽ thoát được, nhưng nàng không thể chờ lâu đến thế.

Vạn Linh Nhi không ngờ Nguyên Sơ có thể bình tĩnh như vậy, nàng còn tưởng là Nguyên Sơ đã sợ tới choáng váng rồi! Nàng chán nản nói: "Ta.. ta không có cách nào, chiếc nhẫn trữ vật của ta bị lấy đi rồi.."

Nhẫn của Nguyên Sơ cũng bị lấy đi, chỉ là chiếc nhẫn kia, nàng cũng chỉ chứa đồ ăn vặt trong đó mà thôi, với tu vi Nguyên Anh, nàng đã có thể mở ra trong não một không gian trữ vật từ lâu rồi. Tất nhiên, nàng không nói ra.

Nguyên Sơ nói: "Chúng ta hẳn là sẽ đến hang ổ của bọn chúng sớm thôi, ngươi nghe ta, ta cam đoan ngươi có thể bình an trở về."

"Ngươi?" Vạn Linh Nhi nhìn nàng, người thì bé, còn tu vi mới chỉ ở Luyện Khí, nàng lau sạch nước mắt, bĩu môi.

Nguyên Sơ bị coi thường, hất cằm lên hừ một tiếng: "Ngươi đừng có mà coi thường người khác! Phụ thân ta tu vi Nguyên Anh đó! Người chắc chắn sẽ tìm được ta, cứu ta ra ngoài!"

"Nguyên Anh?" Mắt Vạn Linh Nhi lập tức sáng lên, nàng kích động lôi Nguyên Sơ: "Được, ta nghe ngươi hết! Phụ thân ngươi tới, ngươi nhất định phải đưa ta đi theo!"

Chẳng trách Vạn Linh Nhi lại kích động như thế, mặc dù lão tổ tông nhà bọn họ cũng là Nguyên Anh, nhưng lão tổ tông đang bế quan, không thể nào ngay lập tức tới cứu nàng được, chỉ có thể gửi gắm vào phụ thân Nguyên Sơ!

Nguyên Sơ đắc ý, đôi mắt tròn vo híp lại nhìn nàng: "Muốn ta cứu ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải nói xin lỗi trước, lúc nãy ngươi gọi ta là nhóc lùn, ta vẫn còn nhớ đó!"

Nét mặt Vạn Linh Nhi có chút quỷ dị, nhưng mà vẫn không ngừng nói: "Ta xin lỗi, thật xin lỗi.."

Nguyên Sơ hừ hừ: "Còn nữa, đợi lát nữa ngươi lấy lại được túi đồ, đèn lồng hình hoa sen kia ngươi phải trả lại cho ta, là ta nhìn thấy trước!"

Nét mặt Vạn Linh Nhi càng thêm quỷ dị, nhưng mà dù sao cũng chỉ là một chiếc đèn lồng mà thôi, nàng liên tục gật đầu: "Ngươi muốn cái gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể đưa ta ra ngoài! Ta tên là Vạn Linh Nhi, ngươi tên gì?"

Nguyên Sơ hài lòng, nở nụ cười tiểu ác ma.

"Ta tên là Nguyên Sơ, đợi lát nữa bọn họ hỏi ngươi, ngươi cứ nói ngươi là biểu muội tốt của ta!"

Không lâu sau, đám người Nguyên Sơ dừng lại ở chỗ pháp khí phi hành, sau khi hai nàng bị lôi xuống, nhận ra mình đang ở trên một hòn đảo cô độc giữa biển!

Hơn nữa hòn đảo nhỏ bị linh sương dày đặc bao phủ, thuyền bè bên ngoài rất ít người qua đây, mà cũng không ai biết ở đây còn có một hòn đảo.. Nguyên Sơ sờ cằm mỉm cười, chẳng lẽ đây chính là nơi đóng quân của Hỗn Nguyên tông sao? Nàng cứ lặng lẽ quan sát động tĩnh trước đã, điều tra trước rồi nói sau. Lần này, nhất định phải diệt trừ mấy cái tế bào ung thư này!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook