Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 26: Một Loại Bệnh Kỳ Quái
Phong Dữ Thiên Mạc
05/03/2021
Edit: Khả Ái
Beta: Công Tử Như Họa
Hắn theo bản năng ngừng thở, không dám kinh động đến nàng, nhưng càng dựa sát vào là có thể nghe được tiếng tim đập rất nhanh trong lòng ngực, cảm giác giống như nàng đang ngủ mà hắn lén lúc trộm thứ gì đó, hắn si mê nhìn nữ hài trước mặt, nghĩ đến những chuyện hay người họ đã trải qua, khóe môi lại mỉm cười.
Giây tiếp theo, hắn nhẹ nhàng hôn nàng.
So với nụ hôn làn trước của Nguyên Sơ, nụ hôn này nhẹ hơn rất nhiều, giống như sương mai đọng trên lá xanh, lại tựa như bướm ngừng ở nhụy hoa, vừa nhẹ nhàng lại uyển chuyển.
Dạ Trầm Uyên chưa bao giờ ngửi thử mùi hương trên người nàng, bỏ qua mùi sữa, còn có một mùi ngọt ngào khác đang câu dẫn hắn trầm mê trong đó, bên tai tiếng gì cũng không nghe thấy, chỉ rõ ràng một điều là tim hắn đập rất nhanh.
"Thình! Thịch!"
"Ngươi đang làm gì?"
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Dạ Trầm Uyên giật bắn người! Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn Nguyên Sơ, thấy nàng còn chưa tỉnh giấc, mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, hắn mới nhớ ra Lão Lệ đang trong thức hải của hắn nói chuyện, lại sợ Lão Lệ nói với Nguyên Sơ, tim hắn vội đập mạnh, chạy nhanh ra ngoài động!
Nói thật, nhìn Dạ Trầm Uyên hôn lên môi của Nguyên Sơ, Lão Lệ cũng bị dọa sợ, Tu Chân giới xem trọng tình nghĩa sư đồ, Lão trước giờ chưa hề nghĩ quan hệ sư đồ của hai người họ sang một hướng khác!
Sau khi lao ra động phủ, tim Dạ Trầm Uyên vẫn đập như đánh trống! Nhưng hắn lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Ta chỉ hôn sư phụ một chút mà thôi!"
"Chỉ?" nếu Lão Lệ có thực thể, thì bây giờ lão đang dậm chân!
Dạ Trầm Uyên hoàn toàn bình tĩnh, hắn hỏi: "Vì sao lại không thể? Lúc trước sư phụ cũng hôn ta, ta cảm thấy thích, bây giờ hôn lại, có vấn đề gì sao?"
Hắn nói như vậy đúng là hợp tình hợp lý, làm Lão Lệ có chút mơ hồ, tiểu tử này thật sự không biết, hay là giả bộ không biết nam nữ thân cận, sao lại có thể tùy tiện như vậy?
Dạ Trầm Uyên lại nói: "Lúc nhỏ trước khi ngủ, mẫu thân cũng hay hôn ta, làm cho ta có cảm giác được trân trọng, sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta rất quý người."
Hắn nói rất nghiêm túc, Lão Lệ nghe hắn nói, cảm giác nghi ngờ dần hạ xuống..
Tiểu tử này thật đúng là cái gì cũng không hiểu.. thôi được dù sao Dạ Trầm Uyên cũng mới mười tuổi! Mà Lão lúc mười tuổi còn đang giành đồ chơi với người ta!
Hắn nghĩ là hôn Nguyên Sơ, chính là biểu đạt sự kính trọng? Lão Lệ cảm giác mình đã hiểu hết mọi việc, nghĩ lại lúc nãy lão làm quá như vậy, thật là mất mặt
"Khụ!" Lão ho một tiếng, phát hiện, ngoại trừ việc dạy Dạ Trầm Uyên tu luyện, lão còn phải dạy hắn những việc này mới phải.. Nghĩ thế, lão nghiêm túc mà nói:
"Ừ.. Ngươi đối xử tốt với sư phụ của ngươi, cái này ta hiểu, chỉ là hành động lúc nãy của ngươi là không phù hợp! Môi của nữ nhân, không phải ai cũng có thể tùy tiện hôn."
Tim Dạ Trầm Uyên nhảy lên, theo bản năng hỏi: "Người như thế nào mới có thể hôn?"
Lão Lệ buồn bực nói: "Tất nhiên là đạo lữ của nàng ta! Nam nữ thân mật với nhau, cho dù là sư đồ, cũng phải có khoảng cách, chỉ có đạo lữ của nàng mới có thể thân mật với nàng cho nên hành động vừa rồi của ngươi chính là mạo phạm, ngươi hiểu không?"
Dạ Trầm Uyên im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ đệ tử kính yêu sư phụ cũng không thể làm vậy sao?"
Lão Lệ lại tiếp tục nói: "Đương nhiên là không thể! Có đồ đệ nào mà lại hôn sư phụ mình? Nếu ngươi thật sự tôn kính nàng ta, thì có thể tặng đồ vật cho nàng!"
Có đệ tử nào lại hôn sư phụ?
Lời nói của Lão Lệ cứ quanh quẩn trong đầu Dạ Trầm Uyên chính hắn cũng không hiểu tại sao cứ muốn hôn Nguyên Sơ?
Trong lòng tuy có chút hiểu ra, nhưng Dạ Trầm Uyên một câu cũng không nói
Hắn muốn cùng Nguyên Sơ ở bên nhau, thế nên mới liều mạng làm đệ tử của nàng
Nhưng hắn để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng hắn việc làm đồ đệ của nàng hay cùng nàng ở bên nhau, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn, cảm xúc này, so với cái Lão Lệ nói hoàn toàn không giống nhau
Hắn đúng là muốn đem những thứ tốt đẹp nhất đến cho Nguyên Sơ thỏa mãn tâm nguyên của nàng nhưng đây vốn không phải là tôn kính mà Lão Lệ nói
Nhưng trong lòng Dạ Trầm Uyên nghĩ thế nào, Lão lệ cũng không biết liền thở dài nói
"Không nghĩ tới, chuyện nam nữ ngươi cũng không hiểu, xem ra thứ ngươi cần học còn rất nhiều!"
Việc này Nguyên Sơ hoàn toàn không biết gì, vẫn đang trên giường đá ngủ ngon lành.
Dạ Trầm Uyên hạ quyết tâm là sẽ ở cùng Nguyên Sơ, Nguyên Sơ không biết phải làm thế nào, cho nên mặc kệ hắn, Vô Cực Thiên Hiểm vốn rất nhàm chán, có Dạ Trầm Uyên ở đây nướng thịt cho nàng ăn cũng rất vui.
Chỉ tiếc là Dạ Trầm Uyên có việc muốn tìm chưởng môn, nhưng chưởng môn lại đi ra ngoài, hắn chỉ có thể tạm thời nén xuống chuyện Linh Tủy vạn năm, tận tâm tận lực mà làm bạn với Nguyên Sơ.
Chớp mắt đã qua một năm.
Nguyên Sơ mới hết lệnh phạt còn chưa kịp mở tiệc mà ăn mừng, chưởng môn đã cho nàng một cái nhiệm vụ ném nàng ra khỏi tông môn, đi Lợi Hải Thiên Xuyên mừng thọ.
Cũng vừa đúng lúc Nguyên Sơ muốn đi chơi, không từ chối mà còn vui vẻ tiếp nhận.
Nguyên Sơ đi quanh vài vòng trên pháp khí phi hành, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dạ Trầm Uyên, nàng nhón chân, tay ngắn sức nhỏ mà búng trán Dạ Trầm Uyên.
Nếu không phải nàng nhỏ lại thì chính là Dạ Trầm Uyên đã lớn hơn, đáng giận chính là, một năm qua Dạ Trầm Uyên đã cao lên rất nhiều, chỉ có nàng vẫn lùn như bí đao.
Nguyên Sơ tức giận thu tay, sau đó còn trừng mắt với Dạ Trầm Uyên một cái!
Một năm ở chung, Dạ Trầm Uyên cũng đã có thể đoán được suy nghĩ của nàng, thấy nàng tức giận hắn cười nói: "Sư phụ cũng đã cao hơn rồi."
Nguyên Sơ lập tức nhìn hắn, ánh mắt chờ mong nhìn Dạ Trầm Uyên, khiến hắn phải che tay mà cười.
Hắn khụ khụ một chút, nghiêm túc nói: "Chẳng qua do ta lớn nhanh mà thôi."
Hắn thật sự không có nói dối, hắn thường chải tóc cho Nguyên Sơ nên biết, nàng thật sự đã cao thêm một phân!
Nguyên Sơ nghe vậy hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đúng là nghịch đồ! Dám so sánh chuyện ai lớn nhanh hơn với ta! Ta không để ý tới ngươi!"
Dạ Trầm Uyên nháy mắt dở khóc dở cười, hắn chưa nói thêm cái gì, đột nhiên, pháp khí phi hành của bọn họ bị thứ gì đó đụng trúng, Nguyên Sơ không đứng vững, ngã vào trong lòng Dạ Trầm Uyên! Mùi hương ngọt ngào lại quanh quẩn nơi chóp mũi của hắn..
Nguyên Sơ một năm qua vẫn không có thay đổi gì, vẫn nhiều thịt, nhưng mà Dạ Trầm Uyên ôm nàng, lại thấy tay chân tê dại, tim đập đến mức tưởng như không phải là tim của mình.
Hắn giống như mắc một loại bệnh, bình thường sẽ không có việc gì, nhưng khi tiếp xúc với nàng, thì sẽ phản ứng mãnh liệt, nhưng nếu hắn không gặp nàng, không để ý đến nàng, sẽ cảm thấy rất khó chịu, không thể chuyên tâm mà tu luyện.
Hắn.. Bị làm sao thế này?
Nguyên Sơ ngã vào người Dạ Trầm Uyên, tức giận đến phát điên!
"Kẻ nào không có mắt dám cản trở pháp khi phi hành của ta? Ta phải giết hắn!"
Nguyên Sơ nói xong, liền biến mất, ra bên ngoài, phát hiện đối phương không phải cố ý chặn pháp khí, mà là đang đánh nhau, linh phù không cẩn thận đụng vào.
Dạ Trầm Uyên cũng bước ra, thấy cách bọn họ không xa, có hai người đang đánh nhau, không khỏi nhíu mày: "Sư phụ." Hắn nhìn nhìn thời gian, lại nói: "Lễ mừng thọ ở Chu gia ngày mai bắt đầu rồi, chúng ta vẫn nên lên đường thôi."
Khi còn bé thấy nhiều việc chém giết tranh đoạt nên Dạ Trầm Uyên thường không muốn xen vào việc của người khác, tính cách lãnh đạm thế này, ở tu chân giới cũng là việc bình thường.
Nhưng Nguyên Sơ nghe xong nhăn mặt, nhìn xa xa thấy một thiếu nữ đang bị vây khốn.. Mỹ nhân gặp nạn, thân là nam chủ, không phải hắn nên tương trợ sao?
Đặc biệt nữ tử kia rất xinh đẹp, không lẽ Dạ Trầm Uyên không nhìn tới sao?
Nguyên Sơ nghĩ mãi cũng không ra, nhưng lại nghĩ đến kết cục của hắn trong nguyên tác, nàng liền hiểu!
Phải biết rằng, cuối cùng Dạ Trầm Uyên là người duy nhất phi thăng, là người duy nhất! Nói cách khác, Dạ Trầm Uyên đến cuối cùng vẫn là xử nam, cái này quá đáng sợ rồi!
Thật ra có rất nhiều nữ nhân thích hắn, nhưng hắn lại không hiểu, hắn gặp chuyện bất bình cũng không rút đao tương trợ, bảo sao lại cô độc đến cuối đời..
Nhưng mà nữ tử kia đúng thật là rất xinh đẹp!
Beta: Công Tử Như Họa
Hắn theo bản năng ngừng thở, không dám kinh động đến nàng, nhưng càng dựa sát vào là có thể nghe được tiếng tim đập rất nhanh trong lòng ngực, cảm giác giống như nàng đang ngủ mà hắn lén lúc trộm thứ gì đó, hắn si mê nhìn nữ hài trước mặt, nghĩ đến những chuyện hay người họ đã trải qua, khóe môi lại mỉm cười.
Giây tiếp theo, hắn nhẹ nhàng hôn nàng.
So với nụ hôn làn trước của Nguyên Sơ, nụ hôn này nhẹ hơn rất nhiều, giống như sương mai đọng trên lá xanh, lại tựa như bướm ngừng ở nhụy hoa, vừa nhẹ nhàng lại uyển chuyển.
Dạ Trầm Uyên chưa bao giờ ngửi thử mùi hương trên người nàng, bỏ qua mùi sữa, còn có một mùi ngọt ngào khác đang câu dẫn hắn trầm mê trong đó, bên tai tiếng gì cũng không nghe thấy, chỉ rõ ràng một điều là tim hắn đập rất nhanh.
"Thình! Thịch!"
"Ngươi đang làm gì?"
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Dạ Trầm Uyên giật bắn người! Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn Nguyên Sơ, thấy nàng còn chưa tỉnh giấc, mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, hắn mới nhớ ra Lão Lệ đang trong thức hải của hắn nói chuyện, lại sợ Lão Lệ nói với Nguyên Sơ, tim hắn vội đập mạnh, chạy nhanh ra ngoài động!
Nói thật, nhìn Dạ Trầm Uyên hôn lên môi của Nguyên Sơ, Lão Lệ cũng bị dọa sợ, Tu Chân giới xem trọng tình nghĩa sư đồ, Lão trước giờ chưa hề nghĩ quan hệ sư đồ của hai người họ sang một hướng khác!
Sau khi lao ra động phủ, tim Dạ Trầm Uyên vẫn đập như đánh trống! Nhưng hắn lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Ta chỉ hôn sư phụ một chút mà thôi!"
"Chỉ?" nếu Lão Lệ có thực thể, thì bây giờ lão đang dậm chân!
Dạ Trầm Uyên hoàn toàn bình tĩnh, hắn hỏi: "Vì sao lại không thể? Lúc trước sư phụ cũng hôn ta, ta cảm thấy thích, bây giờ hôn lại, có vấn đề gì sao?"
Hắn nói như vậy đúng là hợp tình hợp lý, làm Lão Lệ có chút mơ hồ, tiểu tử này thật sự không biết, hay là giả bộ không biết nam nữ thân cận, sao lại có thể tùy tiện như vậy?
Dạ Trầm Uyên lại nói: "Lúc nhỏ trước khi ngủ, mẫu thân cũng hay hôn ta, làm cho ta có cảm giác được trân trọng, sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta rất quý người."
Hắn nói rất nghiêm túc, Lão Lệ nghe hắn nói, cảm giác nghi ngờ dần hạ xuống..
Tiểu tử này thật đúng là cái gì cũng không hiểu.. thôi được dù sao Dạ Trầm Uyên cũng mới mười tuổi! Mà Lão lúc mười tuổi còn đang giành đồ chơi với người ta!
Hắn nghĩ là hôn Nguyên Sơ, chính là biểu đạt sự kính trọng? Lão Lệ cảm giác mình đã hiểu hết mọi việc, nghĩ lại lúc nãy lão làm quá như vậy, thật là mất mặt
"Khụ!" Lão ho một tiếng, phát hiện, ngoại trừ việc dạy Dạ Trầm Uyên tu luyện, lão còn phải dạy hắn những việc này mới phải.. Nghĩ thế, lão nghiêm túc mà nói:
"Ừ.. Ngươi đối xử tốt với sư phụ của ngươi, cái này ta hiểu, chỉ là hành động lúc nãy của ngươi là không phù hợp! Môi của nữ nhân, không phải ai cũng có thể tùy tiện hôn."
Tim Dạ Trầm Uyên nhảy lên, theo bản năng hỏi: "Người như thế nào mới có thể hôn?"
Lão Lệ buồn bực nói: "Tất nhiên là đạo lữ của nàng ta! Nam nữ thân mật với nhau, cho dù là sư đồ, cũng phải có khoảng cách, chỉ có đạo lữ của nàng mới có thể thân mật với nàng cho nên hành động vừa rồi của ngươi chính là mạo phạm, ngươi hiểu không?"
Dạ Trầm Uyên im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ đệ tử kính yêu sư phụ cũng không thể làm vậy sao?"
Lão Lệ lại tiếp tục nói: "Đương nhiên là không thể! Có đồ đệ nào mà lại hôn sư phụ mình? Nếu ngươi thật sự tôn kính nàng ta, thì có thể tặng đồ vật cho nàng!"
Có đệ tử nào lại hôn sư phụ?
Lời nói của Lão Lệ cứ quanh quẩn trong đầu Dạ Trầm Uyên chính hắn cũng không hiểu tại sao cứ muốn hôn Nguyên Sơ?
Trong lòng tuy có chút hiểu ra, nhưng Dạ Trầm Uyên một câu cũng không nói
Hắn muốn cùng Nguyên Sơ ở bên nhau, thế nên mới liều mạng làm đệ tử của nàng
Nhưng hắn để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng hắn việc làm đồ đệ của nàng hay cùng nàng ở bên nhau, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn, cảm xúc này, so với cái Lão Lệ nói hoàn toàn không giống nhau
Hắn đúng là muốn đem những thứ tốt đẹp nhất đến cho Nguyên Sơ thỏa mãn tâm nguyên của nàng nhưng đây vốn không phải là tôn kính mà Lão Lệ nói
Nhưng trong lòng Dạ Trầm Uyên nghĩ thế nào, Lão lệ cũng không biết liền thở dài nói
"Không nghĩ tới, chuyện nam nữ ngươi cũng không hiểu, xem ra thứ ngươi cần học còn rất nhiều!"
Việc này Nguyên Sơ hoàn toàn không biết gì, vẫn đang trên giường đá ngủ ngon lành.
Dạ Trầm Uyên hạ quyết tâm là sẽ ở cùng Nguyên Sơ, Nguyên Sơ không biết phải làm thế nào, cho nên mặc kệ hắn, Vô Cực Thiên Hiểm vốn rất nhàm chán, có Dạ Trầm Uyên ở đây nướng thịt cho nàng ăn cũng rất vui.
Chỉ tiếc là Dạ Trầm Uyên có việc muốn tìm chưởng môn, nhưng chưởng môn lại đi ra ngoài, hắn chỉ có thể tạm thời nén xuống chuyện Linh Tủy vạn năm, tận tâm tận lực mà làm bạn với Nguyên Sơ.
Chớp mắt đã qua một năm.
Nguyên Sơ mới hết lệnh phạt còn chưa kịp mở tiệc mà ăn mừng, chưởng môn đã cho nàng một cái nhiệm vụ ném nàng ra khỏi tông môn, đi Lợi Hải Thiên Xuyên mừng thọ.
Cũng vừa đúng lúc Nguyên Sơ muốn đi chơi, không từ chối mà còn vui vẻ tiếp nhận.
Nguyên Sơ đi quanh vài vòng trên pháp khí phi hành, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dạ Trầm Uyên, nàng nhón chân, tay ngắn sức nhỏ mà búng trán Dạ Trầm Uyên.
Nếu không phải nàng nhỏ lại thì chính là Dạ Trầm Uyên đã lớn hơn, đáng giận chính là, một năm qua Dạ Trầm Uyên đã cao lên rất nhiều, chỉ có nàng vẫn lùn như bí đao.
Nguyên Sơ tức giận thu tay, sau đó còn trừng mắt với Dạ Trầm Uyên một cái!
Một năm ở chung, Dạ Trầm Uyên cũng đã có thể đoán được suy nghĩ của nàng, thấy nàng tức giận hắn cười nói: "Sư phụ cũng đã cao hơn rồi."
Nguyên Sơ lập tức nhìn hắn, ánh mắt chờ mong nhìn Dạ Trầm Uyên, khiến hắn phải che tay mà cười.
Hắn khụ khụ một chút, nghiêm túc nói: "Chẳng qua do ta lớn nhanh mà thôi."
Hắn thật sự không có nói dối, hắn thường chải tóc cho Nguyên Sơ nên biết, nàng thật sự đã cao thêm một phân!
Nguyên Sơ nghe vậy hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đúng là nghịch đồ! Dám so sánh chuyện ai lớn nhanh hơn với ta! Ta không để ý tới ngươi!"
Dạ Trầm Uyên nháy mắt dở khóc dở cười, hắn chưa nói thêm cái gì, đột nhiên, pháp khí phi hành của bọn họ bị thứ gì đó đụng trúng, Nguyên Sơ không đứng vững, ngã vào trong lòng Dạ Trầm Uyên! Mùi hương ngọt ngào lại quanh quẩn nơi chóp mũi của hắn..
Nguyên Sơ một năm qua vẫn không có thay đổi gì, vẫn nhiều thịt, nhưng mà Dạ Trầm Uyên ôm nàng, lại thấy tay chân tê dại, tim đập đến mức tưởng như không phải là tim của mình.
Hắn giống như mắc một loại bệnh, bình thường sẽ không có việc gì, nhưng khi tiếp xúc với nàng, thì sẽ phản ứng mãnh liệt, nhưng nếu hắn không gặp nàng, không để ý đến nàng, sẽ cảm thấy rất khó chịu, không thể chuyên tâm mà tu luyện.
Hắn.. Bị làm sao thế này?
Nguyên Sơ ngã vào người Dạ Trầm Uyên, tức giận đến phát điên!
"Kẻ nào không có mắt dám cản trở pháp khi phi hành của ta? Ta phải giết hắn!"
Nguyên Sơ nói xong, liền biến mất, ra bên ngoài, phát hiện đối phương không phải cố ý chặn pháp khí, mà là đang đánh nhau, linh phù không cẩn thận đụng vào.
Dạ Trầm Uyên cũng bước ra, thấy cách bọn họ không xa, có hai người đang đánh nhau, không khỏi nhíu mày: "Sư phụ." Hắn nhìn nhìn thời gian, lại nói: "Lễ mừng thọ ở Chu gia ngày mai bắt đầu rồi, chúng ta vẫn nên lên đường thôi."
Khi còn bé thấy nhiều việc chém giết tranh đoạt nên Dạ Trầm Uyên thường không muốn xen vào việc của người khác, tính cách lãnh đạm thế này, ở tu chân giới cũng là việc bình thường.
Nhưng Nguyên Sơ nghe xong nhăn mặt, nhìn xa xa thấy một thiếu nữ đang bị vây khốn.. Mỹ nhân gặp nạn, thân là nam chủ, không phải hắn nên tương trợ sao?
Đặc biệt nữ tử kia rất xinh đẹp, không lẽ Dạ Trầm Uyên không nhìn tới sao?
Nguyên Sơ nghĩ mãi cũng không ra, nhưng lại nghĩ đến kết cục của hắn trong nguyên tác, nàng liền hiểu!
Phải biết rằng, cuối cùng Dạ Trầm Uyên là người duy nhất phi thăng, là người duy nhất! Nói cách khác, Dạ Trầm Uyên đến cuối cùng vẫn là xử nam, cái này quá đáng sợ rồi!
Thật ra có rất nhiều nữ nhân thích hắn, nhưng hắn lại không hiểu, hắn gặp chuyện bất bình cũng không rút đao tương trợ, bảo sao lại cô độc đến cuối đời..
Nhưng mà nữ tử kia đúng thật là rất xinh đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.