Manh Sư Tại Thượng: Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy
Chương 25: Một Nụ Hôn Đáng Nhớ
Phong Dữ Thiên Mạc
26/02/2021
Edit: Khả Ái
Beta: Công Tử Như Họa
Nguyên Sơ bị phạt, Dạ Trầm Uyên nghĩ mãi cũng không ra lý do, hỏi nàng nàng cũng không nói, chỉ nói mình đã làm sai, sau đó liền đi Vô Cực Thiên Hiểm nhận phạt.
Dạ Trầm Uyên hoài nghi trong lòng, sau đó đợi Nguyên Sơ đi, quấn lấy Tiểu Thu hỏi lý do.
Tiểu Thu thấy hai người này quan tâm nhau như vậy, rất vui mừng, Dạ Trầm Uyên chỉ hỏi vài câu, nàng ta lập tức kể hết sự tình cho Dạ Trầm Uyên.
"Tôn thượng bị phạt, là bởi vì nàng cho ngươi Linh Tủy vạn năm, bị chưởng môn phát hiện."
Thì ra là vì Linh Tủy vạn năm.
Dạ Trầm Uyên khó hiểu hỏi: "Không lẽ Linh Tủy vạn năm kia là của chưởng môn.."
"Không, không phải."
Tiểu Thu thấp giọng nói: "Chưởng môn tức giận, là bởi vì Linh Tủy vạn năm, là do mẫu thân tôn thượng khi còn sống đã để lại!"
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết, tôn thượng trải qua bí pháp Hồ Quán Đỉnh, mới trở thành Nguyên Anh, cho nên căn cơ nàng không vững, tâm cảnh cũng không xong, so với tôn giả Nguyên Anh khác, càng dễ dàng sinh ra tâm ma, khả năng tẩu hỏa nhập ma cũng cao hơn các tôn giả Nguyên Anh khác. Cho nên Linh Tủy vạn năm này, là do mẫu thân tôn thượng sợ có ngày tôn thượng tẩu hỏa nhập ma, nên mới cố ý đi tìm, giúp cho tôn thượng ổn định thần hồn, nhưng tôn thượng lại đem nó cho ngươi, chưởng môn biết chuyện, rất tức giận cho nên mới phạt nàng."
Dạ Trầm Uyên nghe xong trong lòng không thể bình tĩnh! Linh Tủy vạn năm đối với sư phụ, thì ra là thứ quan trọng như thế.
Dạ Trầm Uyên tự trách bản thân: "Thì ra là thế, chỉ tiếc, Linh Tủy vạn năm đã bị ta dùng mất một viên, nhưng mà, sau này ta sẽ tìm những bảo vật tốt hơn để giúp sư phụ ổn định thần hồn, không để cho nàng xảy ra sơ xuất gì!"
Dạ Trầm Uyên nói vậy làm Tiểu Thu rất vui mừng, tuy còn nhỏ, nhưng thật là một đứa nhóc hiểu chuyện.
"Ngươi có lòng thì tốt rồi, tôn thượng không ở đây một năm, ngươi phải tu luyện thật tốt để báo đáp ngài. Bây giờ ta phải đi đưa đồ ăn cho tôn thượng, trở về rồi hẵng nói tiếp."
Dạ Trầm Uyên nghe vậy, hai mắt sáng ngời: "Đưa đồ ăn? Hay là để ta đem cho!"
Tiểu Thu có chút khó xử nói: "Với tu vi của ngươi, đi Vô Cực Thiên Hiểm sợ là sẽ bị thương, hay là để ta đi cho."
"Không đâu!" Dạ Trầm Uyên vội vàng nói: "Cứ coi như là tu luyện, cô cô vẫn nên để ta đi cho!"
Tiểu Thu không lay chuyển được hắn: "Cái này, thôi được! Ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì, thì đốt phù truyền tin, ta sẽ đến ngay."
"Ta hiểu rồi."
Một khắc sau, Dạ Trầm Uyên đã đem đồ ăn Tiểu Thu chuẩn bị đến Vô Cực Thiên Hiểm, ra khỏi Hàn Kiếm Phong, vẻ mặt Dạ Trầm Uyên lạnh xuống, không còn vẻ mặt hoạt bát khi nãy nữa.
"Ngươi định làm thế nào?" Lão Lệ ở trong thức hải hỏi hắn.
Dạ Trầm Uyên lắc đầu thở dài: "Linh Tủy vạn năm nhất định phải trả lại cho sư phụ, thứ này với rất quan trọng với người. Nhưng mà Chưởng môn đã ra lệnh phạt sư phụ một năm, không biết có cách gì để Chưởng môn thu hồi mệnh lệnh hay không?"
Lão Lệ tính nói cái gì đó, nhưng dừng lại: "Chuyện thay đổi quyết định là không thể nào, lệnh đã ban, sao có thể thu hồi."
Tuy rằng Linh Tủy vạn năm, cũng rất quan trọng với bọn họ, nhưng đó là vật bảo mệnh của Nguyên Sơ, dù sao cũng không nỡ lấy.
Vô Cực Thiên Hiểm quả nhiên danh bất hư truyền, khắp nơi đều là núi cao vách đá, hơn nữa còn không có linh lực và linh thú, giống như một nơi bỏ hoang, ở đây lại sát khí dày đặc nếu không cẩn thận bị đánh trúng thì sẽ giống như thần hồn bị quất cho một roi, thế nên Dạ Trầm Uyên phải càng cẩn thận.
Trải qua hơn một canh giờ* ngự kiếm, Dạ Trầm Uyên mới đến được chỗ của Nguyên Sơ, cứ nghĩ đến việc Nguyên Sơ thích tiêu dao tự tại mà lại bị phạt ở đây, hắn thấy tim mình nhói lên.
Một canh giờ: Hai tiếng.
Lúc trước ở trong tộc, một khi xảy ra chuyện gì, mọi người đều vu oan là hắn làm, đẩy hắn ra chịu chết, Nhưng mà Nguyên Sơ..
Dạ Trầm Uyên mím môi, chỉ có Nguyên Sơ, sẽ giúp hắn vô điều kiện, khi bị trách phạt, cũng tự đi chịu phạt một mình.
Nếu hắn không thể cầu chưởng môn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thế thì ngày nào hắn cũng đến đây ở cùng nàng, coi như không phải chỉ mình Nguyên Sơ bị phạt!
Suy nghĩ xong, Dạ Trầm Uyên đi vào trong động, lại nghe giọng nói vui vẻ của Nguyên Sơ truyền đến.
"Tiểu Thu là ngươi sao? Ta ngửi thấy mùi trứng linh thú nướng!"
Lại thấy một thân ảnh nhỏ nhắn nhảy đến, nhìn thấy Dạ Trầm Uyên, có chút kinh ngạc mà trợn tròn mắt!
"Tại sao ngươi lại đến đây, chẳng lẽ Tiểu Thu lười biếng sai ngươi đến đây? Nơi này đối với ngươi rất nguy hiểm!"
Dạ Trầm Uyên vội vàng lắc đầu: "Không phải tại Tiểu Thu cô cô, là ta tự mình đến."
Hắn đem đồ ăn đặt trên bàn đá, sắc mặt uể oải mà nhìn "Sư phụ, tại ta nên người mới bị phạt, là đệ tử vô dụng!"
Hắn nói xong, trên tay đột nhiên xuất hiện một cái hộp dùng để đựng Linh Tủy vạn năm: "Thứ này là mẫu thân người cố ý chuẩn bị lại cho người, đệ tử không thể nhận được, vẫn nên trả lại cho người thôi!"
Nguyên Sơ hết nhìn hộp rồi lại nhìn Dạ Trầm Uyên, nghĩ thầm nhất định là Tiểu Thu nói.
Nàng cau mày nói: "Nhưng rõ ràng ngươi cần thứ này hơn ta!"
Nàng nói như vậy là đương nhiên, giai đoạn trước linh hồn của Lão Lệ không mạnh, không giúp được gì, nhưng mà sau này chính lão đã giúp Dạ Trầm Uyên thoát chết một vài lần chỉ là mỗi lần lực lượng thần hồn của lão tiêu hết thì sẽ ngủ say, tiếp đến lại khiến Dạ Trầm Uyên phải đi tìm bảo vật mà nuôi dưỡng lại thần hồn.
Mà Linh Tủy vạn năm chính là vật để nuôi dưỡng thần hồn tốt nhất, thứ này cho hắn, mới có thể phát huy công dụng!
Nàng nói sách mách có chứng, cho nên nói xong còn dùng lực gật đầu, thứ này mà hắn không dùng, thì đúng là phí phạm của trời.
Dạ Trầm Uyên nội tâm lay động, nhìn nàng thật lâu không nói nên lời, nàng nàng đây là không rõ trọng điểm? Không suy nghĩ cho bản thân mình sao?
Dạ Trầm Uyên cúi mặt xuống, cố chấp nói tiếp: "Thứ này thế nào người cũng phải dùng! Ta không thể lấy, sau này, ta sẽ tìm vật tốt hơn để ổn định thần hồn lại cho người, người không thể từ chối!"
Nguyên Sơ khó hiểu nhìn hắn, đột nhiên cố chấp như vậy làm gì?
Hơn nữa nàng làm sao mà có thể tẩu hỏa nhập ma? Đây là đang xem thường nàng sao?
"Ai nha, cho ngươi thì ngươi cứ giữ nếu ngươi không dùng, Lão Lệ cũng có thể dùng mà, dù sao ta cũng còn nhỏ, về sau ngươi tìm được đồ tốt trả ta là được, ta tuyệt đối sẽ không khách khí!"
Nàng cười hì hì rồi đem hộp cho vào trong thiên châu, sau đó xoa xoa tay nói, "Ngươi xác định còn muốn cùng ta nói tiếp về vấn đề này sao? Ta sắp chết đói rồi, tuy đã là Nguyên Anh nhưng ta còn chưa tích cốc đâu!"
Dạ Trầm Uyên không đồng ý với ý kiến của nàng, nhưng nhìn thấy nàng đói bụng, lại đau lòng, liền nhanh chóng đem đồ ăn bày ra, đầy khắp bàn đá.
Hắn thầm nghĩ, dù sao chưởng môn cũng sẽ đến tìm mình, đến lúc đó hắn đem cái này giao cho chưởng môn, để cho chưởng môn trả lại nó cho sư phụ là tốt rồi
Tuy rằng trên mặt là vẻ mặt không còn cách nào, nhưng trong lòng lại ngọt như nếm mật, cảm thấy rất ấm áp.
Có một sư phụ vì hắn mà suy nghĩ thế này thật sự hạnh phúc.
Nguyên sơ không tích cốc, buổi tối nàng cũng ngủ, cơm cũng muốn ăn, không bỏ các thói quen thế tục, Nguyên Sơ nghĩ, có lẽ sau này cũng không cần tích cốc.
Nhìn một bàn đầy mỹ thực, đôi mắt to tròn như mắt mèo liền tỏa sáng: "Ta không khách khí mà ăn đây! À mà, ta nhớ ngươi còn chưa có tích cốc, nào tới ăn chung đi."
Nàng cầm đôi đũa ngọc trên tay, nhìn Dạ Trầm Uyên hình như có điều gì muốn nói.
Nguyên sơ lười nghe hắn lải nhải, thấy hắn há mồm, trực tiếp gắp một miếng thịt linh thú để vào miệng hắn, sau đó thoải mái hỏi: "Ngon không? Nhưng mà cho dù đồ của Tiểu Thu làm ngon thế nào cũng không ngon bằng đồ ngươi làm khi trước, ngươi rất có thiên phú trong việc nấu ăn nha!"
Nàng bây giờ vẫn còn nhớ rõ vị đồ nướng mà Dạ Trầm Uyên làm.
Sau khi nuốt xuống miếng thịt Nguyên Sơ gắp cho, mặt Dạ Trầm Uyên đỏ lên! Hắn dùng chung một đôi đũa với sư phụ!
Hắn di chuyển tầm mắt, nuốt đồ ăn xong, Dạ Trầm Uyên mới lắp bắp nói: "Lần sau tới ta sẽ làm!"
Nguyên Sơ nghe vậy, cho hắn một ánh mắt tán dương, nàng cũng không nói nhiều, vì nàng đang bận ăn đồ ngon! Tu tiên giới có một điểm tốt là đồ ăn rất ngon! Vấn đề tươi ngon tạm thời cho qua, đồ ăn ngon lại còn tốt cho sức khỏe, cái này mới là trọng điểm!
Nói thật, nhìn Nguyên Sơ ăn cái gì cũng cảm thấy hạnh phúc, nàng thích đồ ăn như thế này? Đặc biệt là cái miệng nhỏ kia, trên miệng còn dính chút bột phấn, rất đáng yêu, làm Dạ Trầm Uyên nhìn chằm chằm, tính lấy tay mà phủi bột xuống.
Dạ Trầm Uyên bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Hắn làm sao mà lại nhìn chăm chú môi của sư phụ? Tuy rằng bộ dạng nhỏ nhắn, lại rất dễ thương, nhưng thế nào cũng là sư phụ!
Dạ Trầm Uyên tính ăn nhanh cho xong, hai mắt mơ hồ một chút, rồi một lần nữa dừng trên mặt Nguyên Sơ.
Sư phụ.. dường như không nhớ rõ chuyện đã hôn mình một lần
Dạ Trầm Uyên có chút mất mát, nói đến hôn môi, kí ức duy nhất hắn nhớ, là lúc nhỏ mẫu thân hắn từng hôn lên trán hắn, như chuồn chuồn lướt qua.
Rõ ràng đều là hôn, nhưng không biết vì sao, nụ hôn của Nguyên Sơ cứ như vẫn còn lướt qua môi hắn, không thể nào quên.
Nhưng mà nàng hình như đã quên mất.
Dạ Trầm Uyên cảm thấy hơi mất mát, đồ ăn không thể nào mà nuốt xuống được.
Nguyên Sơ không đợi hắn, lúc hắn đang suy nghĩ miên man nàng đã ăn uống xong, sử dụng Thanh Khiết thuật, sau đó đứng lên.
"Không cẩn thận lại ăn nhiều.." Nàng có chút sầu não nhìn bàn tay nhỏ đầy thịt của mình, Nguyên Sơ đương nhiên lo lắng cho tương lai của mình, nhưng mà nghĩ lại, giảm cân ở tu Tiên giới là một việc đơn giản. Vì thế phiền não lập tức tiêu tan!
Dạ Trầm Uyên thấy nàng ăn xong rồi, liền dọn dẹp chén đũa.
Nguyên Sơ duỗi thắt lưng, sau đó phát hiện Dạ Trầm Uyên còn chưa đi, kỳ quái hỏi: "Sau ngươi còn chưa quay về, ở đây linh khí yếu ớt, ở lại sẽ tổn hại tu vi của ngươi."
Dạ Trầm Uyên đương nhiên biết chuyện này, nhưng hắn vẫn nói: "Nơi đây không có ai, ta sợ người ở đây một mình sẽ không vui, nên ta quyết định ở lại đây cùng người!"
"Hả?" Nguyên sơ không nghĩ tới tiểu tử này lại có tâm như vậy, nhưng mà hiện tại hắn mới mười tuổi, cũng là một đứa trẻ hiếu động, ở lại đây lâu dài, chắc cũng sẽ chán nhỉ?
Nàng suy nghĩ xong liền nói: "Tùy ngươi, nhưng mà lát nữa cũng phải về, bây giờ ta ăn no rồi, có chút buồn ngủ."
Nàng vừa mở miệng nói xong, đôi mắt đã nhắm lại, sau đó đã đến bên giường đá nằm, nơi này thật sự rất đơn sơ, Nguyên Sơ nằm một lát, đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Lão Lệ mới nói chuyện, tán thưởng nói: "Cái khác không nói, chỉ tính riêng việc này thì nàng cũng đã đủ tư cách làm sư phụ ngươi."
Dù sao có lão ở đây, Nguyên Sơ không thể ra oai trước mặt Dạ Trầm Uyên.
Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ ngủ ngon lành, trong lòng lại càng thêm hụt hẫng, "Sư phụ vốn dĩ không cần ở đây chịu khổ, tất cả là tại ta.."
Lão lệ không nhìn được chính là những lúc Dạ Trầm Uyên ái náy như thế này, cứ như ông cụ non, thế nên lão nói: "Được rồi, sau này ngươi đối xử tốt với nha đầu này là được!"
Dạ Trầm Uyên gật đầu: "Ta nhất định sẽ đối xử tốt với sư phụ."
Hắn nói xong, cũng lên trên giường đá, liền ngồi xếp bằng ở bên người Nguyên Sơ, sau đó bắt đầu tu luyện.
Bình thường Dạ Trầm Uyên rất nhanh là có thể nhập định, hắn là người có tính cách trầm lặng, luôn chăm chỉ tu luyện, nhưng mà mùi hương ngọt ngào bên người Nguyên Sơ lại quấy nhiễu hắn, hắn cố nhắm mắt lại, không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn kia..
Nội tâm hắn có chút kích động, chính Dạ Trầm Uyên cũng không hiểu vì sao mình lại kích động như thế.
Dạ Trầm Uyên không để tâm, chỉ đơn giản mở to mắt, nhìn về phía Nguyên Sơ, mà Nguyên Sơ đã ngủ, hơi thở đều đều, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Da mặt nàng rất trắng, lông mi dài hơi run, đôi môi nho nhỏ hé mở, nếu có thể cắn một cái, cảm giác nhất định không tồi.
Không được, Nguyên Sơ là sư phụ! Hắn không thể làm như vậy!
Ma xui quỷ khiến, giống như có thứ gì dụ dỗ Dạ Trầm Uyên, hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyên Sơ, chần chờ hồi lâu, cuối cùng cúi người xuống..
Beta: Công Tử Như Họa
Nguyên Sơ bị phạt, Dạ Trầm Uyên nghĩ mãi cũng không ra lý do, hỏi nàng nàng cũng không nói, chỉ nói mình đã làm sai, sau đó liền đi Vô Cực Thiên Hiểm nhận phạt.
Dạ Trầm Uyên hoài nghi trong lòng, sau đó đợi Nguyên Sơ đi, quấn lấy Tiểu Thu hỏi lý do.
Tiểu Thu thấy hai người này quan tâm nhau như vậy, rất vui mừng, Dạ Trầm Uyên chỉ hỏi vài câu, nàng ta lập tức kể hết sự tình cho Dạ Trầm Uyên.
"Tôn thượng bị phạt, là bởi vì nàng cho ngươi Linh Tủy vạn năm, bị chưởng môn phát hiện."
Thì ra là vì Linh Tủy vạn năm.
Dạ Trầm Uyên khó hiểu hỏi: "Không lẽ Linh Tủy vạn năm kia là của chưởng môn.."
"Không, không phải."
Tiểu Thu thấp giọng nói: "Chưởng môn tức giận, là bởi vì Linh Tủy vạn năm, là do mẫu thân tôn thượng khi còn sống đã để lại!"
Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết, tôn thượng trải qua bí pháp Hồ Quán Đỉnh, mới trở thành Nguyên Anh, cho nên căn cơ nàng không vững, tâm cảnh cũng không xong, so với tôn giả Nguyên Anh khác, càng dễ dàng sinh ra tâm ma, khả năng tẩu hỏa nhập ma cũng cao hơn các tôn giả Nguyên Anh khác. Cho nên Linh Tủy vạn năm này, là do mẫu thân tôn thượng sợ có ngày tôn thượng tẩu hỏa nhập ma, nên mới cố ý đi tìm, giúp cho tôn thượng ổn định thần hồn, nhưng tôn thượng lại đem nó cho ngươi, chưởng môn biết chuyện, rất tức giận cho nên mới phạt nàng."
Dạ Trầm Uyên nghe xong trong lòng không thể bình tĩnh! Linh Tủy vạn năm đối với sư phụ, thì ra là thứ quan trọng như thế.
Dạ Trầm Uyên tự trách bản thân: "Thì ra là thế, chỉ tiếc, Linh Tủy vạn năm đã bị ta dùng mất một viên, nhưng mà, sau này ta sẽ tìm những bảo vật tốt hơn để giúp sư phụ ổn định thần hồn, không để cho nàng xảy ra sơ xuất gì!"
Dạ Trầm Uyên nói vậy làm Tiểu Thu rất vui mừng, tuy còn nhỏ, nhưng thật là một đứa nhóc hiểu chuyện.
"Ngươi có lòng thì tốt rồi, tôn thượng không ở đây một năm, ngươi phải tu luyện thật tốt để báo đáp ngài. Bây giờ ta phải đi đưa đồ ăn cho tôn thượng, trở về rồi hẵng nói tiếp."
Dạ Trầm Uyên nghe vậy, hai mắt sáng ngời: "Đưa đồ ăn? Hay là để ta đem cho!"
Tiểu Thu có chút khó xử nói: "Với tu vi của ngươi, đi Vô Cực Thiên Hiểm sợ là sẽ bị thương, hay là để ta đi cho."
"Không đâu!" Dạ Trầm Uyên vội vàng nói: "Cứ coi như là tu luyện, cô cô vẫn nên để ta đi cho!"
Tiểu Thu không lay chuyển được hắn: "Cái này, thôi được! Ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì, thì đốt phù truyền tin, ta sẽ đến ngay."
"Ta hiểu rồi."
Một khắc sau, Dạ Trầm Uyên đã đem đồ ăn Tiểu Thu chuẩn bị đến Vô Cực Thiên Hiểm, ra khỏi Hàn Kiếm Phong, vẻ mặt Dạ Trầm Uyên lạnh xuống, không còn vẻ mặt hoạt bát khi nãy nữa.
"Ngươi định làm thế nào?" Lão Lệ ở trong thức hải hỏi hắn.
Dạ Trầm Uyên lắc đầu thở dài: "Linh Tủy vạn năm nhất định phải trả lại cho sư phụ, thứ này với rất quan trọng với người. Nhưng mà Chưởng môn đã ra lệnh phạt sư phụ một năm, không biết có cách gì để Chưởng môn thu hồi mệnh lệnh hay không?"
Lão Lệ tính nói cái gì đó, nhưng dừng lại: "Chuyện thay đổi quyết định là không thể nào, lệnh đã ban, sao có thể thu hồi."
Tuy rằng Linh Tủy vạn năm, cũng rất quan trọng với bọn họ, nhưng đó là vật bảo mệnh của Nguyên Sơ, dù sao cũng không nỡ lấy.
Vô Cực Thiên Hiểm quả nhiên danh bất hư truyền, khắp nơi đều là núi cao vách đá, hơn nữa còn không có linh lực và linh thú, giống như một nơi bỏ hoang, ở đây lại sát khí dày đặc nếu không cẩn thận bị đánh trúng thì sẽ giống như thần hồn bị quất cho một roi, thế nên Dạ Trầm Uyên phải càng cẩn thận.
Trải qua hơn một canh giờ* ngự kiếm, Dạ Trầm Uyên mới đến được chỗ của Nguyên Sơ, cứ nghĩ đến việc Nguyên Sơ thích tiêu dao tự tại mà lại bị phạt ở đây, hắn thấy tim mình nhói lên.
Một canh giờ: Hai tiếng.
Lúc trước ở trong tộc, một khi xảy ra chuyện gì, mọi người đều vu oan là hắn làm, đẩy hắn ra chịu chết, Nhưng mà Nguyên Sơ..
Dạ Trầm Uyên mím môi, chỉ có Nguyên Sơ, sẽ giúp hắn vô điều kiện, khi bị trách phạt, cũng tự đi chịu phạt một mình.
Nếu hắn không thể cầu chưởng môn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thế thì ngày nào hắn cũng đến đây ở cùng nàng, coi như không phải chỉ mình Nguyên Sơ bị phạt!
Suy nghĩ xong, Dạ Trầm Uyên đi vào trong động, lại nghe giọng nói vui vẻ của Nguyên Sơ truyền đến.
"Tiểu Thu là ngươi sao? Ta ngửi thấy mùi trứng linh thú nướng!"
Lại thấy một thân ảnh nhỏ nhắn nhảy đến, nhìn thấy Dạ Trầm Uyên, có chút kinh ngạc mà trợn tròn mắt!
"Tại sao ngươi lại đến đây, chẳng lẽ Tiểu Thu lười biếng sai ngươi đến đây? Nơi này đối với ngươi rất nguy hiểm!"
Dạ Trầm Uyên vội vàng lắc đầu: "Không phải tại Tiểu Thu cô cô, là ta tự mình đến."
Hắn đem đồ ăn đặt trên bàn đá, sắc mặt uể oải mà nhìn "Sư phụ, tại ta nên người mới bị phạt, là đệ tử vô dụng!"
Hắn nói xong, trên tay đột nhiên xuất hiện một cái hộp dùng để đựng Linh Tủy vạn năm: "Thứ này là mẫu thân người cố ý chuẩn bị lại cho người, đệ tử không thể nhận được, vẫn nên trả lại cho người thôi!"
Nguyên Sơ hết nhìn hộp rồi lại nhìn Dạ Trầm Uyên, nghĩ thầm nhất định là Tiểu Thu nói.
Nàng cau mày nói: "Nhưng rõ ràng ngươi cần thứ này hơn ta!"
Nàng nói như vậy là đương nhiên, giai đoạn trước linh hồn của Lão Lệ không mạnh, không giúp được gì, nhưng mà sau này chính lão đã giúp Dạ Trầm Uyên thoát chết một vài lần chỉ là mỗi lần lực lượng thần hồn của lão tiêu hết thì sẽ ngủ say, tiếp đến lại khiến Dạ Trầm Uyên phải đi tìm bảo vật mà nuôi dưỡng lại thần hồn.
Mà Linh Tủy vạn năm chính là vật để nuôi dưỡng thần hồn tốt nhất, thứ này cho hắn, mới có thể phát huy công dụng!
Nàng nói sách mách có chứng, cho nên nói xong còn dùng lực gật đầu, thứ này mà hắn không dùng, thì đúng là phí phạm của trời.
Dạ Trầm Uyên nội tâm lay động, nhìn nàng thật lâu không nói nên lời, nàng nàng đây là không rõ trọng điểm? Không suy nghĩ cho bản thân mình sao?
Dạ Trầm Uyên cúi mặt xuống, cố chấp nói tiếp: "Thứ này thế nào người cũng phải dùng! Ta không thể lấy, sau này, ta sẽ tìm vật tốt hơn để ổn định thần hồn lại cho người, người không thể từ chối!"
Nguyên Sơ khó hiểu nhìn hắn, đột nhiên cố chấp như vậy làm gì?
Hơn nữa nàng làm sao mà có thể tẩu hỏa nhập ma? Đây là đang xem thường nàng sao?
"Ai nha, cho ngươi thì ngươi cứ giữ nếu ngươi không dùng, Lão Lệ cũng có thể dùng mà, dù sao ta cũng còn nhỏ, về sau ngươi tìm được đồ tốt trả ta là được, ta tuyệt đối sẽ không khách khí!"
Nàng cười hì hì rồi đem hộp cho vào trong thiên châu, sau đó xoa xoa tay nói, "Ngươi xác định còn muốn cùng ta nói tiếp về vấn đề này sao? Ta sắp chết đói rồi, tuy đã là Nguyên Anh nhưng ta còn chưa tích cốc đâu!"
Dạ Trầm Uyên không đồng ý với ý kiến của nàng, nhưng nhìn thấy nàng đói bụng, lại đau lòng, liền nhanh chóng đem đồ ăn bày ra, đầy khắp bàn đá.
Hắn thầm nghĩ, dù sao chưởng môn cũng sẽ đến tìm mình, đến lúc đó hắn đem cái này giao cho chưởng môn, để cho chưởng môn trả lại nó cho sư phụ là tốt rồi
Tuy rằng trên mặt là vẻ mặt không còn cách nào, nhưng trong lòng lại ngọt như nếm mật, cảm thấy rất ấm áp.
Có một sư phụ vì hắn mà suy nghĩ thế này thật sự hạnh phúc.
Nguyên sơ không tích cốc, buổi tối nàng cũng ngủ, cơm cũng muốn ăn, không bỏ các thói quen thế tục, Nguyên Sơ nghĩ, có lẽ sau này cũng không cần tích cốc.
Nhìn một bàn đầy mỹ thực, đôi mắt to tròn như mắt mèo liền tỏa sáng: "Ta không khách khí mà ăn đây! À mà, ta nhớ ngươi còn chưa có tích cốc, nào tới ăn chung đi."
Nàng cầm đôi đũa ngọc trên tay, nhìn Dạ Trầm Uyên hình như có điều gì muốn nói.
Nguyên sơ lười nghe hắn lải nhải, thấy hắn há mồm, trực tiếp gắp một miếng thịt linh thú để vào miệng hắn, sau đó thoải mái hỏi: "Ngon không? Nhưng mà cho dù đồ của Tiểu Thu làm ngon thế nào cũng không ngon bằng đồ ngươi làm khi trước, ngươi rất có thiên phú trong việc nấu ăn nha!"
Nàng bây giờ vẫn còn nhớ rõ vị đồ nướng mà Dạ Trầm Uyên làm.
Sau khi nuốt xuống miếng thịt Nguyên Sơ gắp cho, mặt Dạ Trầm Uyên đỏ lên! Hắn dùng chung một đôi đũa với sư phụ!
Hắn di chuyển tầm mắt, nuốt đồ ăn xong, Dạ Trầm Uyên mới lắp bắp nói: "Lần sau tới ta sẽ làm!"
Nguyên Sơ nghe vậy, cho hắn một ánh mắt tán dương, nàng cũng không nói nhiều, vì nàng đang bận ăn đồ ngon! Tu tiên giới có một điểm tốt là đồ ăn rất ngon! Vấn đề tươi ngon tạm thời cho qua, đồ ăn ngon lại còn tốt cho sức khỏe, cái này mới là trọng điểm!
Nói thật, nhìn Nguyên Sơ ăn cái gì cũng cảm thấy hạnh phúc, nàng thích đồ ăn như thế này? Đặc biệt là cái miệng nhỏ kia, trên miệng còn dính chút bột phấn, rất đáng yêu, làm Dạ Trầm Uyên nhìn chằm chằm, tính lấy tay mà phủi bột xuống.
Dạ Trầm Uyên bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Hắn làm sao mà lại nhìn chăm chú môi của sư phụ? Tuy rằng bộ dạng nhỏ nhắn, lại rất dễ thương, nhưng thế nào cũng là sư phụ!
Dạ Trầm Uyên tính ăn nhanh cho xong, hai mắt mơ hồ một chút, rồi một lần nữa dừng trên mặt Nguyên Sơ.
Sư phụ.. dường như không nhớ rõ chuyện đã hôn mình một lần
Dạ Trầm Uyên có chút mất mát, nói đến hôn môi, kí ức duy nhất hắn nhớ, là lúc nhỏ mẫu thân hắn từng hôn lên trán hắn, như chuồn chuồn lướt qua.
Rõ ràng đều là hôn, nhưng không biết vì sao, nụ hôn của Nguyên Sơ cứ như vẫn còn lướt qua môi hắn, không thể nào quên.
Nhưng mà nàng hình như đã quên mất.
Dạ Trầm Uyên cảm thấy hơi mất mát, đồ ăn không thể nào mà nuốt xuống được.
Nguyên Sơ không đợi hắn, lúc hắn đang suy nghĩ miên man nàng đã ăn uống xong, sử dụng Thanh Khiết thuật, sau đó đứng lên.
"Không cẩn thận lại ăn nhiều.." Nàng có chút sầu não nhìn bàn tay nhỏ đầy thịt của mình, Nguyên Sơ đương nhiên lo lắng cho tương lai của mình, nhưng mà nghĩ lại, giảm cân ở tu Tiên giới là một việc đơn giản. Vì thế phiền não lập tức tiêu tan!
Dạ Trầm Uyên thấy nàng ăn xong rồi, liền dọn dẹp chén đũa.
Nguyên Sơ duỗi thắt lưng, sau đó phát hiện Dạ Trầm Uyên còn chưa đi, kỳ quái hỏi: "Sau ngươi còn chưa quay về, ở đây linh khí yếu ớt, ở lại sẽ tổn hại tu vi của ngươi."
Dạ Trầm Uyên đương nhiên biết chuyện này, nhưng hắn vẫn nói: "Nơi đây không có ai, ta sợ người ở đây một mình sẽ không vui, nên ta quyết định ở lại đây cùng người!"
"Hả?" Nguyên sơ không nghĩ tới tiểu tử này lại có tâm như vậy, nhưng mà hiện tại hắn mới mười tuổi, cũng là một đứa trẻ hiếu động, ở lại đây lâu dài, chắc cũng sẽ chán nhỉ?
Nàng suy nghĩ xong liền nói: "Tùy ngươi, nhưng mà lát nữa cũng phải về, bây giờ ta ăn no rồi, có chút buồn ngủ."
Nàng vừa mở miệng nói xong, đôi mắt đã nhắm lại, sau đó đã đến bên giường đá nằm, nơi này thật sự rất đơn sơ, Nguyên Sơ nằm một lát, đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Lão Lệ mới nói chuyện, tán thưởng nói: "Cái khác không nói, chỉ tính riêng việc này thì nàng cũng đã đủ tư cách làm sư phụ ngươi."
Dù sao có lão ở đây, Nguyên Sơ không thể ra oai trước mặt Dạ Trầm Uyên.
Dạ Trầm Uyên thấy Nguyên Sơ ngủ ngon lành, trong lòng lại càng thêm hụt hẫng, "Sư phụ vốn dĩ không cần ở đây chịu khổ, tất cả là tại ta.."
Lão lệ không nhìn được chính là những lúc Dạ Trầm Uyên ái náy như thế này, cứ như ông cụ non, thế nên lão nói: "Được rồi, sau này ngươi đối xử tốt với nha đầu này là được!"
Dạ Trầm Uyên gật đầu: "Ta nhất định sẽ đối xử tốt với sư phụ."
Hắn nói xong, cũng lên trên giường đá, liền ngồi xếp bằng ở bên người Nguyên Sơ, sau đó bắt đầu tu luyện.
Bình thường Dạ Trầm Uyên rất nhanh là có thể nhập định, hắn là người có tính cách trầm lặng, luôn chăm chỉ tu luyện, nhưng mà mùi hương ngọt ngào bên người Nguyên Sơ lại quấy nhiễu hắn, hắn cố nhắm mắt lại, không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn kia..
Nội tâm hắn có chút kích động, chính Dạ Trầm Uyên cũng không hiểu vì sao mình lại kích động như thế.
Dạ Trầm Uyên không để tâm, chỉ đơn giản mở to mắt, nhìn về phía Nguyên Sơ, mà Nguyên Sơ đã ngủ, hơi thở đều đều, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Da mặt nàng rất trắng, lông mi dài hơi run, đôi môi nho nhỏ hé mở, nếu có thể cắn một cái, cảm giác nhất định không tồi.
Không được, Nguyên Sơ là sư phụ! Hắn không thể làm như vậy!
Ma xui quỷ khiến, giống như có thứ gì dụ dỗ Dạ Trầm Uyên, hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyên Sơ, chần chờ hồi lâu, cuối cùng cúi người xuống..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.