Manh Sủng Ký

Chương 43: Xem mắt

Lục Manh Tinh

10/12/2018

Edit: Yáng

***

Giản Vũ Nùng ngồi ở cạnh bàn ăn, vùi đầu xem đủ loại tin tức trên weibo.

Một bài báo nào đó viết, lần đầu tiên Thẩm Thanh Châu bình luận trên weibo là ở dưới bài viết của Vị Vãn, ngày đó nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại mới biết, hóa ra Thẩm đạo nhà chúng ta đã sớm có thái độ đặc biệt với người nào đó rồi. Còn có Vị Vãn, weibo của cô ấy follow ít người vô cùng, trong ba người cô ấy follow thì có Thẩm Thanh Châu. Hai người có lẽ là trước đây đã có mờ ám...

Giản Vũ Nùng nhìn thấy liền cười không ngừng, vẫn còn có người đang tìm hiểu xem cô là ai, bởi vì trong ba người Vị Vãn follow có nick của cô. Fan lão làng của Vị Vãn đều biết, cô là bạn thân của Vị Vãn, bởi vì hai người thường xuyên tương tác trên weibo, thế nhưng những bạn trên mạng lại không biết. Giản Vũ Nùng phát hiện số người follow weibo của mình tăng lên, số lượng bình luận cũng rất nhiều...

"Nùng Nùng, cái đứa nhỏ này, sao lại không lễ phép thế." Mẹ Giản lôi kéo cô, "Ăn cơm đi, đừng nhìn điện thoại di động nữa."

Giản Vũ Nùng ồ một tiếng, cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn cơm.

"Ôi chao, đừng có ăn vội ăn vàng như thế, nói chuyện với Văn Thâm đi."

Giản Vũ Nùng liếc mắt, "Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn con ăn cơm hay là mẹ muốn con không ăn cơm đây?"

Mẹ Giản liếc Giản Vũ Nùng, sau đó nói, "Văn Thâm, cháu cũng đi du học về, hai đứa nhất định có rất nhiều chuyện để nói."

Tên Thái Văn Thâm kia dáng vẻ thư sinh, một tay đẩy mắt kính, "Bác gái, không biết Vũ Nùng học ngành gì ạ?"

"Có gì thì nói thẳng có phải tốt hơn không."

Thái Văn Thâm sau khi nghe xong có chút ngại ngùng nhìn về phía Giản Vũ Nùng, mới nhìn hắn đã cảm thấy cô bé này không tệ, mặc dù hắn thích những cô gái tóc dài, nhưng Giản Vũ Nùng tóc ngắn nhìn cũng rất được, da trắng mắt to, hắn rất hài lòng.

"Vũ Nùng, sao em lại muốn đi du học, có phải là..."

"Bởi vì rảnh quá." Giản Vũ Nùng không đợi hắn nói xong liền trả lời, "Anh cũng biết, nước ngoài có nhiều trai đẹp, tôi thích ngắm trai đẹp."

"..."

Mẹ Giản hừ một tiếng, vẻ mặt lúng túng. Cha mẹ đối phương cũng ngơ ngác nhìn nhau.

"Ừ, ừ, đúng là rất nhiều." Thái Văn Thâm lại nói, "Vậy, bình thường em thích làm gì?"

"Tôi hả." Giản Vũ Nùng suy nghĩ một chút, "Không phải vừa nói rồi sao, thích ngắm trai đẹp."

"..."

Trong tâm câu chuyện kết thúc trên người Giản Vũ Nùng.

Lại ăn vài miếng, Giản Vũ Nùng để đũa xuống, "Ba mẹ, chú dì, con ăn no rồi, con xin phép đi trước."

"Này này." Mẹ Giản, "Mọi người con chưa ăn xong, con đi đâu đấy hả."

Ba của Thái Văn Thâm thấy vậy liền nói, "Mấy người già như chúng ta ở chỗ này khiến bọn trẻ khó nói chuyện, hay là như thế này, Văn Thâm, con cùng Vũ Nùng ra ngoài đi dạo đi."

Mắt mẹ Giản sáng lên, "Cái này được. Nùng Nùng..."

"Mẹ..."

Mẹ Giản trợn mắt, Giản Vũ Nùng bất đắc dĩ, liếc nhìn Thái Văn Thâm, giọng điệu bình thản, "Đi thôi, Thái tiên sinh."

Thái Văn Thâm không nghĩ tới Giản Vũ Nùng thật sự đáp ứng, vội vàng cao hứng đi theo sau.

Sau khi hai người đi, ba Giản lôi kéo mẹ Giản nhỏ giọng nói, "Nùng Nùng đại khái là không thích, chúng ta cũng đừng cứng rắn ép nó."

"Còn chưa qua lại thì sao biết được, đến lúc thật sự không thích thì lại nói." Mẹ Giản nói, "Nội tâm nó ý hả, chính là muốn bắt từng chút một."

"Nhưng không phải lần trước bà nghe thấy Nùng Nùng nửa đêm trong mộng gọi Du Hoán sao, bà còn nói chắc là nó thích Du Hoán."

"Ông bị ngốc à, thế nên tôi mới phải kìm chế nó lại, tiểu tử Du Hoán kia bây giờ là thân phận gì, đại minh tinh! Có thể lăn lộn trong giới giải trí hỗn loạn như thế thì cũng không phải vừa, tôi cũng không muốn ngày sau Nùng Nùng trải qua không tốt."

"Du Hoán cũng coi như là chúng ta nhìn nó từ bé đến lớn, có thể không phải là loại người như vậy."

"Tôi biết rõ nhân phẩm của Du Hoán, nhưng mà nghề nghiệp của nó như vậy, dù sao thì cũng không thích hợp."



Giản Vũ Nùng cũng không biết ba mẹ ở sau lưng nói như thế, cô đi ra khỏi nhà hàng, Thái Văn Thâm đi đến bên cạnh cô.

"Vũ Nùng, hay là tôi mời cô đi xem phim."

Giản Vũ Nùng vừa đi vừa nói, "Không cần, anh về trước đi, chúng ta ở chỗ này tách ra."

"Hả?" Thái Văn Thâm sửng sốt, "Thế nhưng ba mẹ anh, còn có chú dì..."

"Không cần để ý đến họ."

"Cái này không được."

Thái Văn Thâm vẫn đi theo bên người Giản Vũ Nùng, Giản Vũ Nùng đau đầu, "Anh đã trưởng thành rồi, không phải nghe lời ba mẹ như thế, vừa nhìn là biết bọn họ muốn chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta lại không thích đối phương, cho nên chỉ cần giả vờ diễn một chút là được."

"Ai nói, anh rất thích em."

"..."

"Thực sự, chúng ta các phương diện đều rất thích hợp, có thể thử một lần."

Giản Vũ Nùng nghẹn họng, sao cô không nhìn thấy có chỗ nào thích hợp!!!

"Cái này, hay là thôi đi, tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp. À, tôi còn chưa nói cho anh biết, tôi có bạn trai rồi."

Thái Văn Thâm sửng sốt, "Không thể nào, chú dì nói em độc thân."

Vẻ mặt Giản Vũ Nùng khẳng định, "Thực sự, tôi có bạn trai rồi, bạn trai tôi là..."

"Tôi chính là bạn trai của cô ấy." Đột nhiên có một giọng nói chen vào, hai người đều sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người mới tới."

Du Hoán mặc áo khoác màu đen, trên mặt đeo một cái kính râm lớn, nhìn thấy hai người quay lại, hắn mới tháo kính râm xuống, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, "Xin chào."

Thái Văn Thâm, "..."

Giản Vũ Nùng ngay từ đầu cũng sửng sốt, bạn trai... sao anh ấy lại tới.Nhưng Giản Vũ Nùng rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vã chạy đến bên cạnh Du Hoán, khoác tay Du Hoán, "A, đúng, bạn trai tôi tới rồi. Thái tiên sinh, ba mẹ tôi cũng không biết, cho nên bọn họ vẫn muốn tôi tìm bạn trai."

Thái Văn Thâm nhìn chằm chằm vào Du Hoán, "Anh... có chút quen mặt."

Giản Vũ Nùng cười cười, đeo kính lên cho Du Hoán, "Bạn trai của tôi có khuôn mặt đại chúng."

Khuôn mặt, đại, chúng.

Vẻ mặt Du Hoán có chút không vừa lòng, khuôn mặt của hắn đại chúng ư???

"Xin lỗi, vậy tôi với bạn trai tôi đi trước." Giản Vũ Nùng kéo Du Hoán đi. Ánh mắt Du Hoán nhìn sang Thái Văn Thâm, sau đó để tay lên vai Giản Vũ Nùng, "Lên xe."

Hai người tiêu sái lên xe, chỉ để lại Thái tiên sinh đang mơ mơ hồ hồ.

Xe bảo mẫu của Du Hoán vẫn dừng ở bên cạnh, tài xế và người đại diện cũng đang ở trong xe.

Du Hoán đóng cửa lại, tháo kính râm xuống. Vẻ mặt Giản Vũ Nùng nghi hoặc, nói, "May mà ở đây không có ai, hơn nữa trời tối rồi nên cũng không thấy rõ. Du ca, sao anh lại ở đây."

"Đi ngang qua."

"Đi ngang qua? Trùng hợp vậy."

Người đại diện ngồi ở ghế trước: Đi ngang qua? Ngồi chờ ở đây rất lâu rồi có được không!!!

"Ừ, nhìn thấy em và người kia ở chỗ này, nghĩ ngẫm chắc là đối tượng hẹn hò của em." Du Hoán lắc đầu, "Vũ Nùng à, không thể không nói, đối tượng hẹn hò của em thật chẳng ra sao, ánh mắt của em sao lại thấp thế?"

Giản Vũ Nùng bĩu môi, "Vậy thì làm sao, anh cảm thấy thế nào thì mới được."

Du Hoán suy nghĩ một chút, phát hiện cũng không nói ra được lý do, "Dù sao thì em cũng phải nhớ kỹ, không ưu tú thì không được."

Giản Vũ Nùng mím môi, "Lẽ nào cần phải giống anh mới được."

Du Hoán sửng sốt. Giản Vũ Nùng quay đầu về phía ngoài cửa sổ, "Vậy thì dứt khoát anh với em ở cùng một chỗ là được."



Người đại diện ngồi phía trước sặc một cái, Giản cô nương này thật biết nói đùa.

Du Hoán nhíu mày, ngực không hiểu sao lại nhảy lên xuống, trong lòng có dao động nhưng ngoài miệng cũng đã nói, "Anh nhìn em từ bé đến lớn, giờ em vẫn còn nhỏ, cái gì mà ở chung một chỗ."

Bàn tay Giản Vũ Nùng đặt ở trên ghế từ từ nắm chặt lại, cô không quay đầu lại, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, "Em chỉ nói đùa thôi, anh làm sao có thể thích em, thích... thì đã sớm thích rồi."

Ngực Du Hoán khẽ nhói, vừa định đưa tay vỗ bả vai của Giản Vũ Nùng thì cô đã quay lại cười tươi như hoa, "Vậy Du ca giới thiệu cho em một người đi, dù sao giới giải trí cũng có nhiều người đẹp trai."

Trong mắt Du Hoán chớt lóe lên tia phiền muộn mà chính hắn cũng không phát hiện ra, hồi lâu hắn mới nói, "... Sau lại nói."

"Đậu Đỏ, Du Điểm Điểm đi ăn cơm thôi." Du Vãn từ trong bếp bưng ra đồ ăn mà hai sủng vật thích nhất.

Đậu Đỏ kêu uông uông tiến lên đón, Du Vãn giơ đồ ăn cao lên để tránh Đậu Đỏ nhào tới, đi tới khu vực ăn uống chuyên dụng, lúc này mới đem bữa tối để xuống dưới.

"Nhanh ăn đi."

Đậu Đỏ kêu hai tiếng uông uông, cúi xuống ăn cơm. Du Vãn sờ sờ đầu của nó, xoay qua chỗ khác vẫy vẫy tay với Du Điểm Điểm đang rầu rĩ không vui ngồi ở phòng khách, "Điện hạ, tới dùng cơm đi."

Du Điểm Điểm kêu ô ô, không đi tới.

Du Vãn khẽ cau mày, đi tới bên cạnh Du Điểm Điểm, "Mày làm sao vậy."

Du Điểm Điểm cọ cọ trong ngực Du Vãn, nhìn qua tinh thần của nó không được tốt lắm. Mấy ngày nay, dường như Du Điểm Điểm có chút kỳ lạ, không chỉ ở thái độ và tâm tình, mà ngay cả ăn uống cũng không tốt lắm, ngay từ đầu Du Vãn cũng không quá để ý, thế nhưng tối nay lại không ăn cơm, cô không khỏi đề cao cảnh giác.

Du Vãn lo lắng có thể thân thể nó có vấn đề, vì vậy bèn gọi điện thoại cho bác sĩ ở bệnh viện sủng vật.

Bác sĩ nghe Du Vãn nói xong liền nói, "Trừ những cái mà cô nói ra, còn có triệu chứng cụ thể nào khác không?"

Du Vãn suy nghĩ một chút rồi nói, "Ăn không ngon, mấy hôm nay luôn không thích ăn cơm. Còn có, tính tình có chút khó chịu, có chút nóng nảy."

"Có phải thích nằm ở trong ổ nghỉ ngơi, không thích hoạt đông không?"

"Đúng vậy, không nói thì không phát hiện, gần đây nó hơi lười biếng. À, còn có phản ứng cũng hơi chậm chạp."

Bác sĩ nói tiếp, "Vậy ngày mai cô mang nó qua đây để tôi kiểm tra một chút, nhưng dựa theo những phương diện mà cô miêu tả thì có thể là Du Điểm Điểm mang thai."

Du Vãn, "... Mang thai?"

"Ừ, gần đây nó ở cùng chó đực phải không, có giao phối không?"

Du Vãn, "Từ trước tới giờ nó vẫn ở cùng với một con chó đực... Thế nhưng giao phối hay không thì tôi không biết."

"Vậy là đúng rồi, bảy mươi phần trăm là mang thai, nhưng đợi đến ngày mai qua kiểm tra thì sẽ xác định rõ."

"... Được."

Du Vãn cúp điện thoại, trừng mắt nhìn về phía Du Điểm Điểm, Điện hạ nhà ta vậy mà mang thai?!?!?!

"Uông uông!" Đậu Đỏ kêu hai tiếng, Du Vãn nhìn về phía nó, nó lại quay đi ăn cơm. Trong lòng Du Vãn như có hàng vạn con ngựa chạy qua, còn ăn nữa à!!! Bạn học Đậu Đỏ! Mày làm Du Điểm Điểm nhà tao lớn bụng rồi!!

Du Vãn đứng lên, không nói hai lời liền đi tới thư phòng.

Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Châu đang ngồi ở bàn đọc sách họp qua video với mấy người cao tầng. Bên kia video, nhà đầu tư và nhà sản xuất đang nói chuyện về .

"Thẩm Thanh Châu!" Cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra, ánh mắt của Thẩm Thanh Châu từ trong video dời qua đó.

Một nhóm người trong video cũng nghe thấy có giọng nữ, vì vậy rất ăn ý nhìn về phía Thẩm đạo trong video. Sau đó lại chứng kiến ánh mắt Thẩm Thanh Châu dịu dàng, mới vừa nãy còn lạnh lùng, chỉ trong nháy mắt liền biến mất, tốc độ kia, bọn họ đều cảm thấy chết lặng.

Thẩm Thanh Châu nói, "Làm sao vậy?"

Du Vãn cũng không biết Thẩm Thanh Châu đang làm gì, bây giờ trong lòng cô đều là Du Điểm Điểm, cô chỉ vào phòng khách, nói ra, "Nghi ngờ... mang thai."

Thẩm Thanh Châu, "..."

Nhóm người trong video, "!!!"

P/S: do t lười quá nên mới làm xong có 1c =((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Manh Sủng Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook