Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 28: Cãi Tay Đôi
Tứ Gia Gia
07/08/2023
Vạn Khiêm tròn mắt. Vừa có chăn mới vừa không phải bán thóc đem tiền cho Trường Tuấn dĩ nhiên cậu vui vẻ. Muốn cười nhưng thấy có người đi ngược chiều lại không dám cười, một đường cúi đầu theo chân Trường Thanh lên thị trấn.
Cô lắc bạc và tiền loảng xoảng trong túi chặn miệng Vạn Khiêm mỗi lần cậu muốn kêu cái này đắt, cái kia rẻ.
Lượn hết buổi sáng cả hai cõng bông vải về nhà họ Vạn rồi vòng ngược lên đi mua chăn. Nhà họ Vạn vui như trẩy hội.
Có tiền cô cho, hiện tại trong sân có thêm chuồng gà nuôi 5 con gà mái đẻ trứng và một đàn gà con liếp nhiếp. Vạn Cường không phải lao đầu ra ngoài kiếm tiền như muốn mạng nữa, sửa sang lại nhà cửa sân vườn để chuẩn bị cho mùa đông. Điền Tuyết ngồi ngoài hiên may quần áo, hai đứa nhỏ đi học về giúp việc nhà lầm bầm chụm đầu viết viết vẽ vẽ ra đất.
Trường Thanh đi bộ nhiều thành quen, sau khi mua chăn về thì nằm ở phòng cũ của Vạn Khiêm, đánh một giấc đến chiều muộn mới dậy. Hai người cõng vải, bông mua cho nhà anh cả và chăn về nhà. Quần áo mùa đông của họ vẫn là Điền Tuyết may.
Trên đường về, người làng chào hỏi, trầm trồ vì cô mua nhiều đồ. Trường Thanh cười ha ha. Ai hỏi tiền ở đâu cô cũng chỉ cười trừ, không nói.
Trường Quang rõ ràng đang ngồi chờ cô ở sân, thấy cô về lập tức đứng lên sửng sốt:
- Đồ ở đâu mà nhiều vậy? Cô mua?
Lan Hạ trong bếp vội vàng chạy ra xem.
- Chứ sao.
Trường Thanh cõng chăn vào phòng, thả xuống giường, vươn hai vai mỏi nhừ. Vạn Khiêm thì mang vải và bông tới cửa phòng Trường Quang:
- Anh cả, vải này nhà em mua cho anh chị may quần áo mùa đông. Nhờ chị dâu may cho cha mẹ mỗi người một bộ.
Lan Hạ vội vàng chạy tới đỡ, mắt sáng rực như sao, miệng xuýt xoa:
- Chú vất vả rồi, cho nhà chị?
Trường Quang Đứng chôn chân ở sân nhìn qua nhìn lại. Trường Thanh dỡ một cái chăn ra, vác ra sân ấn vào tay Trường Quang:
- Chăn mới đây. Chăn cũ bỏ xuống trải nằm cho ấm.
- Cô lấy tiền ở đâu ra? - Trường Quang hỏi, một bộ nóng nảy.
Trường Thanh nhơn nhơn trả lời:
- Bán thóc đó.
- BÁN THÓC?
Trường Quang rống to đến nỗi mấy người hàng xóm đang nhòm ngó ngoài cổng hóng bát quái cũng giật mình thon thót. Cô gật đầu chắc nịch:
- Bán thóc mới có tiền chứ. Không thì anh tưởng làm sao có?
- Bán thóc? Em bán thóc? – Vạn Khiêm cũng cao giọng thản thốt.
Lan Hạ đang sờ soạt vải bông trong nhà, vội vã chạy ra:
- Cô hai, chắc cô nói đùa.
- Không tin vào kho mà xem. Bán một nửa rồi.
- TRƯỜNG THANH, CÔ ĐIÊN À? BÁN MỘT NỬA THÓC THÌ SANG NĂM ĂN GÌ?
Trường Thanh lùi lại mấy bước. Cô không ngờ Trường Quang hiền lành có thể rống to được đến thế.
- Không bán thì thế nào? Mùa đông cũng chết rét thôi.
Trường Thanh cãi lại, khí thế lạnh lẽo không kém. Trường Quang điên lên, mặt đỏ rực, thở phì phò, quát lớn:
- Bao nhiêu mùa đông ở nhà đã chết đâu, vừa ra khỏi nhà đã bán thóc mua chăn mới quần áo mới. Cô tự tung tự tác như vậy, có coi anh ra gì không? Tại sao không hỏi nửa câu đã bán thóc?
Hàng xóm kéo nhau tới xem ngày một đông. Trường Thanh quát lại:
- Em hỏi anh để anh cấm cản hay sao? Anh biết thì còn bán được cái mẹ gì nữa. Em bán thóc cũng mua đồ mang về nhà cho nhà anh, nhà em dùng, không mất đi đâu cả. Còn anh, anh xem lại mình đi. Anh mà bán thóc chắc vợ anh chẳng được nửa xu, tiền đều mang đi cho Trường Tuấn mua bút mực hết chứ gì?
- Cho tiền Trường Tuấn để nó mua bút mực học hành thi cử. Sau này đỗ đạt rồi báo hiếu cha mẹ, nó sẽ trả lại.
Trường Quang đang cơn điên, lôi đó ra làm lý do mà quát Trường Thanh chứ bản thân anh cũng không tin Trường Tuấn có thể qua kỳ thi Khởi.
- Anh giống hệt mẹ. Bóp mồm bóp miệng mình để nuôi cục nợ. Cỡ nó mà thi Khởi cái gì. Anh có biết thư sinh nghèo giỏi giang trên thị trấn họ làm gì để trả tiền bút mực không? Họ đi kể truyện trong trà lâu, đi bán chữ, chép sách thuê, tính sổ cho cửa hàng… Họ tự kiếm tiền bút mực, tự chi trả tiền ăn uống, học hành, kiếm tiền làm lộ phí đi đường. Thậm chí có những người nhà chẳng nghèo họ vẫn bán thơ, bán chữ, đi dạy kèm cho các thế gia công tử… Còn Trường Tuấn giỏi giang của cha mẹ, ngoài việc quanh năm chạy về xin tiền mời thầy bạn đi tửu lâu, có thể làm được cái gì? Mẹ tiếc 10 đồng em mua thịt cho cả nhà ăn mà mắng chửi em, nhưng sau lưng cả nhà, mẹ lấy cả lượng bạc cho Trường Tuấn đi mời bạn bè rượu chè tụ tập tạo quan hệ. Em cứ bán thóc đấy, em bán rồi đấy. Tiền cũng tiêu hết rồi, còn vài đồng lẻ đây. Anh muốn làm gì? Hay anh cũng đuổi em đi, bắt em ra chỗ khác thuê nhà.
Cô lắc bạc và tiền loảng xoảng trong túi chặn miệng Vạn Khiêm mỗi lần cậu muốn kêu cái này đắt, cái kia rẻ.
Lượn hết buổi sáng cả hai cõng bông vải về nhà họ Vạn rồi vòng ngược lên đi mua chăn. Nhà họ Vạn vui như trẩy hội.
Có tiền cô cho, hiện tại trong sân có thêm chuồng gà nuôi 5 con gà mái đẻ trứng và một đàn gà con liếp nhiếp. Vạn Cường không phải lao đầu ra ngoài kiếm tiền như muốn mạng nữa, sửa sang lại nhà cửa sân vườn để chuẩn bị cho mùa đông. Điền Tuyết ngồi ngoài hiên may quần áo, hai đứa nhỏ đi học về giúp việc nhà lầm bầm chụm đầu viết viết vẽ vẽ ra đất.
Trường Thanh đi bộ nhiều thành quen, sau khi mua chăn về thì nằm ở phòng cũ của Vạn Khiêm, đánh một giấc đến chiều muộn mới dậy. Hai người cõng vải, bông mua cho nhà anh cả và chăn về nhà. Quần áo mùa đông của họ vẫn là Điền Tuyết may.
Trên đường về, người làng chào hỏi, trầm trồ vì cô mua nhiều đồ. Trường Thanh cười ha ha. Ai hỏi tiền ở đâu cô cũng chỉ cười trừ, không nói.
Trường Quang rõ ràng đang ngồi chờ cô ở sân, thấy cô về lập tức đứng lên sửng sốt:
- Đồ ở đâu mà nhiều vậy? Cô mua?
Lan Hạ trong bếp vội vàng chạy ra xem.
- Chứ sao.
Trường Thanh cõng chăn vào phòng, thả xuống giường, vươn hai vai mỏi nhừ. Vạn Khiêm thì mang vải và bông tới cửa phòng Trường Quang:
- Anh cả, vải này nhà em mua cho anh chị may quần áo mùa đông. Nhờ chị dâu may cho cha mẹ mỗi người một bộ.
Lan Hạ vội vàng chạy tới đỡ, mắt sáng rực như sao, miệng xuýt xoa:
- Chú vất vả rồi, cho nhà chị?
Trường Quang Đứng chôn chân ở sân nhìn qua nhìn lại. Trường Thanh dỡ một cái chăn ra, vác ra sân ấn vào tay Trường Quang:
- Chăn mới đây. Chăn cũ bỏ xuống trải nằm cho ấm.
- Cô lấy tiền ở đâu ra? - Trường Quang hỏi, một bộ nóng nảy.
Trường Thanh nhơn nhơn trả lời:
- Bán thóc đó.
- BÁN THÓC?
Trường Quang rống to đến nỗi mấy người hàng xóm đang nhòm ngó ngoài cổng hóng bát quái cũng giật mình thon thót. Cô gật đầu chắc nịch:
- Bán thóc mới có tiền chứ. Không thì anh tưởng làm sao có?
- Bán thóc? Em bán thóc? – Vạn Khiêm cũng cao giọng thản thốt.
Lan Hạ đang sờ soạt vải bông trong nhà, vội vã chạy ra:
- Cô hai, chắc cô nói đùa.
- Không tin vào kho mà xem. Bán một nửa rồi.
- TRƯỜNG THANH, CÔ ĐIÊN À? BÁN MỘT NỬA THÓC THÌ SANG NĂM ĂN GÌ?
Trường Thanh lùi lại mấy bước. Cô không ngờ Trường Quang hiền lành có thể rống to được đến thế.
- Không bán thì thế nào? Mùa đông cũng chết rét thôi.
Trường Thanh cãi lại, khí thế lạnh lẽo không kém. Trường Quang điên lên, mặt đỏ rực, thở phì phò, quát lớn:
- Bao nhiêu mùa đông ở nhà đã chết đâu, vừa ra khỏi nhà đã bán thóc mua chăn mới quần áo mới. Cô tự tung tự tác như vậy, có coi anh ra gì không? Tại sao không hỏi nửa câu đã bán thóc?
Hàng xóm kéo nhau tới xem ngày một đông. Trường Thanh quát lại:
- Em hỏi anh để anh cấm cản hay sao? Anh biết thì còn bán được cái mẹ gì nữa. Em bán thóc cũng mua đồ mang về nhà cho nhà anh, nhà em dùng, không mất đi đâu cả. Còn anh, anh xem lại mình đi. Anh mà bán thóc chắc vợ anh chẳng được nửa xu, tiền đều mang đi cho Trường Tuấn mua bút mực hết chứ gì?
- Cho tiền Trường Tuấn để nó mua bút mực học hành thi cử. Sau này đỗ đạt rồi báo hiếu cha mẹ, nó sẽ trả lại.
Trường Quang đang cơn điên, lôi đó ra làm lý do mà quát Trường Thanh chứ bản thân anh cũng không tin Trường Tuấn có thể qua kỳ thi Khởi.
- Anh giống hệt mẹ. Bóp mồm bóp miệng mình để nuôi cục nợ. Cỡ nó mà thi Khởi cái gì. Anh có biết thư sinh nghèo giỏi giang trên thị trấn họ làm gì để trả tiền bút mực không? Họ đi kể truyện trong trà lâu, đi bán chữ, chép sách thuê, tính sổ cho cửa hàng… Họ tự kiếm tiền bút mực, tự chi trả tiền ăn uống, học hành, kiếm tiền làm lộ phí đi đường. Thậm chí có những người nhà chẳng nghèo họ vẫn bán thơ, bán chữ, đi dạy kèm cho các thế gia công tử… Còn Trường Tuấn giỏi giang của cha mẹ, ngoài việc quanh năm chạy về xin tiền mời thầy bạn đi tửu lâu, có thể làm được cái gì? Mẹ tiếc 10 đồng em mua thịt cho cả nhà ăn mà mắng chửi em, nhưng sau lưng cả nhà, mẹ lấy cả lượng bạc cho Trường Tuấn đi mời bạn bè rượu chè tụ tập tạo quan hệ. Em cứ bán thóc đấy, em bán rồi đấy. Tiền cũng tiêu hết rồi, còn vài đồng lẻ đây. Anh muốn làm gì? Hay anh cũng đuổi em đi, bắt em ra chỗ khác thuê nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.