Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 27: Đòi Bán Thóc
Tứ Gia Gia
07/08/2023
Bởi vì có khúc nhạc rock vừa rồi nên Trường Thanh ở lại sân phơi ngồi phè phỡn dưới gốc cây trông thóc thay cho Vạn Khiêm mấy ngày liền. Thóc khô, họ thu vào mới thấy nhà Phạm Chí Kim kia mang một ít ra sân. Hôm đó lão về trút giận lên đầu mấy thằng con trai, bọn nó tức quá cãi nhau, đánh nhau chí chóe rồi mỗi thằng đi một hướng. Lão vào mụ vợ ở nhà phải tuốt tất cả lúa, không ai giúp. Hai vợ chồng còn xỉa xói cãi vã đâm ra đã chậm lại càng chậm.
Những nhà phơi thóc về sau đều là nhà nhiều ruộng, có tiền. Lão mọc thêm một lá gan nữa cũng không dám chọc.
Trường Thanh làm nhiêu đó rồi lại đủng đỉnh đi ra đi vào. Cô thấy sống ở cổ đại cũng tốt. Không cần tăng ca, không cần sợ tắc đường đi làm muộn. Muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ. Ngủ chán rồi dậy loanh quanh ăn rồi đủng đỉnh. Sung sướng ngất trời.
Lúa gặt xong cũng đến mùa thu. Trường Thanh rúm người vì những cơn gió lạnh, sáng ra xuống giường lập tức lục lọi tiền bỏ vào túi, định bụng sẽ lên thị trấn mua bông và vải cho Lan Hạ may áo rét. Áo của cô và Vạn Khiêm nhờ Điền Tuyết làm là được. Còn chăn bông nữa. Chăn hôm nọ mang ra dập lửa xong cô vứt đi rồi. Cái chăn trải bên dưới cũng cũ kỹ, xẹp lép, vải sổ tung lên. Nằm ớn hết người.
Trường Thanh lò dò ra khỏi phòng, còn chưa kịp rửa mặt đã thấy Vạn Khiêm và Lan Hạ nhăn nhó đứng bên ngoài phòng đông. Trong phòng, giọng Trường Tuấn não nề nhỏ nhẹ như sợ người khác nghe thấy:
- …cũng sắp thi rồi. Em không dám xin anh nhiều, chỉ cần tiền giấy mực thôi cũng được. Sau này đỗ đạt rồi nhất định em sẽ trả lại gấp mười lần. Anh cả, bao nhiêu tâm huyết em dồn hết vào lần thi này. Thầy giáo cũng khẳng định em có thể đỗ được. Bài thi thử ở trường điểm rất tốt.
- Anh cũng muốn cho nhưng mà lực bất tòng tâm. Vừa ngày mùa xong, chưa đi làm công ở đâu cả, thực sự anh chị không có tiền. - Trường Quang thở dài.
Trường Tuấn thở dài theo, làm như bất đắc dĩ:
- Anh cả, nhà anh chị chỉ có 2 người thôi. Có thể bán đi một ít thóc mà. Năm nào mẹ cũng bán thóc dư, để lại vừa nhà ăn…
Trường Thanh nhếch mép cười, nhướm mày nhìn Lan Hạ và Vạn Khiêm.
Lời cô nói với Trường Quang đang trở thành sự thật. Trường Tuấn tới, đòi tiền giấy mực, đòi họ phải bán thóc.
Lan Hạ đan hai tay vào nhau, xiết đến khớp ngón tay trắng bệch ra, sắc mặt xanh xanh trắng trắng vô cùng khó coi. Vạn Khiêm nhìn Trường Thanh đắc ý thì đỡ lo hơn. Ở chung bấy lâu cậu cũng biết cô sẽ nghĩ ra chủ ý để hai anh em không bị bòn rút thiệt thòi.
Trường Quang hiền lành thương em, cả nể thành nết, áy náy nói:
- Chú để anh suy nghĩ một chút đã.
Trường Tuấn nói nói thêm một hồi mới nhấc cắp đít đi về.
Trường Thanh tránh vào bếp, thằng ranh kia không thấy cô. Về cũng chẳng chào hỏi Vạn Khiêm và Lan Hạ, làm như hai người họ là cọc gỗ trước sân.
Trường Thanh đủng đỉnh ăn sáng xong thì xác gùi lên. Chìa khóa kho cô cầm. Muốn lấy thóc mang bán trừ khi phá cửa. Mà anh cả chẳng phải loại người manh động như vậy. Trường Quang ngồi trong nhà không ra, Trường Thanh cũng coi như không biết, vươn vai quát Vạn Khiêm:
- Còn không mau vác gùi lên. Hôm qua đã dặn hôm nay có việc ra ngoài rồi còn gì.
Vạn Khiêm nhăn nhó lẩm bẩm, đánh mắt về phía kho ra hiệu:
- Ra ngoài?
- Sao? Lâu nay không ăn đòn muốn làm phản hả? - Cô thoáng thấy bóng người sau lưng, quát càng to.
Vạn Khiêm đã bao giờ bị đánh đâu, thấy người đi ngang cũng làm bộ sợ hãi, vội vã chạy vào phòng tây nhỏ xách gùi đi ra. Trường Thanh khóa cửa hai phòng, khua chìa khóa loảng xoảng, hất đầu ra hiệu cho Lan Hạ ở nhà nói chuyện với Trường Quang rồi đi.
- Đi lên thị trấn à?
- Ừ. Mua đồ.
Vạn Khiêm đi phía sau Trường Thanh, gặp người thì chào hỏi, lúc không có người mới nói chuyện với cô:
- Mua đồ gì? Lâu nay em không đi đánh bạc. Quần áo may hai bộ mẹ vừa đưa sang. Vẫn còn cần mua? Còn tiền sao?
Thằng nhóc này để mắt tới cô có đi đánh bạc hay không? Cô đi vất vưởng sao hắn biết không đi đánh bạc? Trường Thanh liếc lại phía sau:
- Sắp mùa đông. Cần quần áo rét và chăn. Không mua chăn sẽ bị bắt bán thóc. Bảo làm cứ làm, tối nay về cho xem kịch vui.
Những nhà phơi thóc về sau đều là nhà nhiều ruộng, có tiền. Lão mọc thêm một lá gan nữa cũng không dám chọc.
Trường Thanh làm nhiêu đó rồi lại đủng đỉnh đi ra đi vào. Cô thấy sống ở cổ đại cũng tốt. Không cần tăng ca, không cần sợ tắc đường đi làm muộn. Muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ. Ngủ chán rồi dậy loanh quanh ăn rồi đủng đỉnh. Sung sướng ngất trời.
Lúa gặt xong cũng đến mùa thu. Trường Thanh rúm người vì những cơn gió lạnh, sáng ra xuống giường lập tức lục lọi tiền bỏ vào túi, định bụng sẽ lên thị trấn mua bông và vải cho Lan Hạ may áo rét. Áo của cô và Vạn Khiêm nhờ Điền Tuyết làm là được. Còn chăn bông nữa. Chăn hôm nọ mang ra dập lửa xong cô vứt đi rồi. Cái chăn trải bên dưới cũng cũ kỹ, xẹp lép, vải sổ tung lên. Nằm ớn hết người.
Trường Thanh lò dò ra khỏi phòng, còn chưa kịp rửa mặt đã thấy Vạn Khiêm và Lan Hạ nhăn nhó đứng bên ngoài phòng đông. Trong phòng, giọng Trường Tuấn não nề nhỏ nhẹ như sợ người khác nghe thấy:
- …cũng sắp thi rồi. Em không dám xin anh nhiều, chỉ cần tiền giấy mực thôi cũng được. Sau này đỗ đạt rồi nhất định em sẽ trả lại gấp mười lần. Anh cả, bao nhiêu tâm huyết em dồn hết vào lần thi này. Thầy giáo cũng khẳng định em có thể đỗ được. Bài thi thử ở trường điểm rất tốt.
- Anh cũng muốn cho nhưng mà lực bất tòng tâm. Vừa ngày mùa xong, chưa đi làm công ở đâu cả, thực sự anh chị không có tiền. - Trường Quang thở dài.
Trường Tuấn thở dài theo, làm như bất đắc dĩ:
- Anh cả, nhà anh chị chỉ có 2 người thôi. Có thể bán đi một ít thóc mà. Năm nào mẹ cũng bán thóc dư, để lại vừa nhà ăn…
Trường Thanh nhếch mép cười, nhướm mày nhìn Lan Hạ và Vạn Khiêm.
Lời cô nói với Trường Quang đang trở thành sự thật. Trường Tuấn tới, đòi tiền giấy mực, đòi họ phải bán thóc.
Lan Hạ đan hai tay vào nhau, xiết đến khớp ngón tay trắng bệch ra, sắc mặt xanh xanh trắng trắng vô cùng khó coi. Vạn Khiêm nhìn Trường Thanh đắc ý thì đỡ lo hơn. Ở chung bấy lâu cậu cũng biết cô sẽ nghĩ ra chủ ý để hai anh em không bị bòn rút thiệt thòi.
Trường Quang hiền lành thương em, cả nể thành nết, áy náy nói:
- Chú để anh suy nghĩ một chút đã.
Trường Tuấn nói nói thêm một hồi mới nhấc cắp đít đi về.
Trường Thanh tránh vào bếp, thằng ranh kia không thấy cô. Về cũng chẳng chào hỏi Vạn Khiêm và Lan Hạ, làm như hai người họ là cọc gỗ trước sân.
Trường Thanh đủng đỉnh ăn sáng xong thì xác gùi lên. Chìa khóa kho cô cầm. Muốn lấy thóc mang bán trừ khi phá cửa. Mà anh cả chẳng phải loại người manh động như vậy. Trường Quang ngồi trong nhà không ra, Trường Thanh cũng coi như không biết, vươn vai quát Vạn Khiêm:
- Còn không mau vác gùi lên. Hôm qua đã dặn hôm nay có việc ra ngoài rồi còn gì.
Vạn Khiêm nhăn nhó lẩm bẩm, đánh mắt về phía kho ra hiệu:
- Ra ngoài?
- Sao? Lâu nay không ăn đòn muốn làm phản hả? - Cô thoáng thấy bóng người sau lưng, quát càng to.
Vạn Khiêm đã bao giờ bị đánh đâu, thấy người đi ngang cũng làm bộ sợ hãi, vội vã chạy vào phòng tây nhỏ xách gùi đi ra. Trường Thanh khóa cửa hai phòng, khua chìa khóa loảng xoảng, hất đầu ra hiệu cho Lan Hạ ở nhà nói chuyện với Trường Quang rồi đi.
- Đi lên thị trấn à?
- Ừ. Mua đồ.
Vạn Khiêm đi phía sau Trường Thanh, gặp người thì chào hỏi, lúc không có người mới nói chuyện với cô:
- Mua đồ gì? Lâu nay em không đi đánh bạc. Quần áo may hai bộ mẹ vừa đưa sang. Vẫn còn cần mua? Còn tiền sao?
Thằng nhóc này để mắt tới cô có đi đánh bạc hay không? Cô đi vất vưởng sao hắn biết không đi đánh bạc? Trường Thanh liếc lại phía sau:
- Sắp mùa đông. Cần quần áo rét và chăn. Không mua chăn sẽ bị bắt bán thóc. Bảo làm cứ làm, tối nay về cho xem kịch vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.