Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 4: Cho Ăn
Tứ Gia Gia
06/08/2023
Mục Hành túm tai Trường Thanh kéo. Cô la như heo chọc tiết, bị bà nắm lấy túi tiền bên thắt lưng, giật xuống. Đôi mắt nhỏ nheo lại, Mục Hành trừng ra cửa quát Vạn Khiêm:
- Còn đứng đó? Không ra rửa bát đi để bà già này phải nhắc hầu à?
Vạn Khiêm rụt cổ vội vã chạy biến.
Trường Thanh xoa xoa tai đau, hậm hực ngồi xuống. Mục Hành mở túi, đếm đếm tiền đồng bên trong, mắt sáng rực lên. Xong bà hừ lạnh một tiếng, móc một quả trứng gà để trong túi áo ra, đặt cạch xuống bàn, quay mông bỏ đi.
Trường Thanh ai gia ai du đến khi bà vào gian chính sập cửa mới ngừng kêu.
Đúng là con cưng con cục có khác. Nguyên chủ ăn tàn phá hoại, suốt ngày lêu lổng đánh bạc, mất nhiều hơn được thế mà vẫn được mẹ để phần trứng gà cho. Cam đoan rằng nhà này ngoài em gái út Trường Nhu và hai thằng con quý tử đọc sách quanh năm mới về vài lần kia ra, nguyên chủ là đứa chẳng làm gì mà được nuông chiều nhất.
Trường Tuấn và Trường Căn ngày mùa còn phải về nhà phụ gặt lúa. Nguyên chủ thì ngày mùa hay không ngày mùa đều không lội xuống ruộng bao giờ. Phá gia chi nữ.
Trường Thanh bỏ quả trứng gà còn nóng vào túi áo, ăn qua loa cơm rau, cắp đít về phòng.
Đi qua phòng anh cả, thấy Trường Quang đang ngồi duỗi chân ngoài cửa, Trường Thanh dúi quả trứng gà và tay ổng.
Trường Quang là nông dân điển hình, hiền lành, thật thà, chăm chỉ. Suốt ngày làm bạt mạng ngoài đồng, ngày nông nhàn chạy trên thị trấn làm công nhưng cũng không biết giấu tiền riêng, bị mẹ moi bằng sạch. Nguyên chủ lười, việc gì cũng đùn cho Trường Quang làm mà gã vẫn vui vẻ không một lời oán thán.
Lan Hạ kia thì…
Trường Thanh âm thầm thở dài. Hai vợ chồng nhà này chỉ suốt đời bị hai thằng ôn con đọc sách và con heo ế chồng kia bắt nạt, làm ô sin không công thôi.
Trường Quang cầm quả trứng, cười cười, bỏ vào túi. Khẳng định là không ăn, lát cho vợ.
Trường Thanh ngúng nguẩy về phòng.
Thường ngày nguyên chủ hay lêu lổng về muộn. Rửa bát xong Vạn Khiêm mới đặt nước lên bếp cho cô tắm rửa. Người trong nhà đi làm đồng về đều đã tắm trước khi ăn cơm, không được sạch sẽ bóng bẩy như cô cả ngày không dính đất cát.
Trường Thanh vào phòng đốt đèn chờ một lát không thấy Vạn Khiêm vào thì thò cổ ra ngoài, bắt chước nguyên chủ, quát to:
- Còn lề mề cái gì, không mau vào đây dọn dẹp.
Vạn Khiêm đang cho củi vào bếp lò, chẳng hiểu trong phòng có gì phải dọn cũng đứng dậy vội vã chạy vào. Trường Thanh sập cửa, chốt lại. Mặt lạnh như tiền kéo Vạn Khiêm ấn ngồi xuống ghế đẩu.
Cô lấy con gà giấu trong góc, mở giấy gói ra để lên bàn, ngồi xuống xé một cái đùi đưa cho Vạn Khiêm:
- Ăn đi. Nguội toi mất rồi.
Ánh mắt cô lấp lánh, dù không cười vẫn khác hẳn sự lạnh lùng khinh bỉ mọi ngày. Vạn Khiêm ngạc nhiên trố mắt nhìn.
Thanh niên 20 tuổi mà như thiếu niên, gầy gò quá thể, người có một nắm.
Trường Thanh cầm bàn tay xương xẩu của cậu lên, dúi đùi gà vào:
- Ăn. Hôm nay thắng bạc.
Cô tự dứt một bên đùi ăn. Mùi thịt gà thơm lừng khiến Vạn Khiêm nuốt nước miếng, rón rén đưa lên miệng gặm. Đôi mắt thường ngày u ám, buồn bã, cam chịu hiện tại sáng lên đôi chút. Lâu lắm rồi cậu không được ăn thịt gà.
Nhà họ Vạn nghèo, chỉ lễ tết mới có vài miếng thịt mỡ. Tới đây một tháng hai lần ăn thịt nhưng mỗi người được vài miếng, chưa đủ dính răng. Dù thắng bạc hay không nguyên chủ cũng chẳng bao giờ mua thứ gì cho ai. Ả không ưa Vạn Khiêm, thể hiện ra mặt, coi cậu như người ở.
Hiện tại được ăn nguyên một cái đùi gà, Vạn Khiêm nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Trường Thanh không muốn bị phát hiện, làm như không để ý đến vẻ mặt Vạn Khiêm. Cổ đại mê tín, cô thực sự sợ bị người khác nhận ra cô không phải là nguyên chủ. Cũng may cô có hết ký ức của nguyên chủ, mọi chuyện cứ bắt chước theo là ổn, bằng không khó mà sống.
Cậu nhóc gầy gò ủ rũ được cho ăn, biểu cảm trên mặt khác đi nhiều. Thấy cậu bớt cảnh giác và sợ hãi, Trường Thanh nói:
- Tối lên giường ngủ lấy may. Sáng mai lại rót nước nghe không?
Vạn Khiêm đang nhai, ngừng lại một lát mới hiểu, gật gật đầu. Cô lừa cậu rằng cô thắng bạc vì lây may mắn từ cậu. Hồi sáng cô uống nước cậu rót, không giống mọi ngày nguyên chủ chỉ lờ đi ghét bỏ vì chưa sáng ra đã nhìn thấy bản mặt người ả ghét.
Vạn Khiêm gặm xong đùi, Trường Thanh đưa cánh và lườn gà cho cậu ăn. Con gà cũng nhỏ, vừa đủ để hai người đánh chén. Xong xuôi, Trường Thanh bọc xương lại, ra khỏi phòng mang đi phi tang rồi đi tắm.
Khi cô quay lại phòng ngủ đóng cửa, Vạn Khiêm vẫn đang ngồi rón rén trên mép giường. Chăn đệm đã trải sẵn, trên tay cậu còn ôm cái chăn cũ nát mà hồi sáng cô thấy cậu đắp. Trường Thanh ghét bỏ cầm lấy cái chăn đó, ném vào góc trong cùng của giường. Cô bỏ giày leo lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
- Lên.
Vạn Khiêm rụt rè thổi tắt đèn trèo lên. Trường Thanh tung chăn đắp cho cả hai người. Ngồi chơi bài cả ngày mỏi chết cô.
- Còn đứng đó? Không ra rửa bát đi để bà già này phải nhắc hầu à?
Vạn Khiêm rụt cổ vội vã chạy biến.
Trường Thanh xoa xoa tai đau, hậm hực ngồi xuống. Mục Hành mở túi, đếm đếm tiền đồng bên trong, mắt sáng rực lên. Xong bà hừ lạnh một tiếng, móc một quả trứng gà để trong túi áo ra, đặt cạch xuống bàn, quay mông bỏ đi.
Trường Thanh ai gia ai du đến khi bà vào gian chính sập cửa mới ngừng kêu.
Đúng là con cưng con cục có khác. Nguyên chủ ăn tàn phá hoại, suốt ngày lêu lổng đánh bạc, mất nhiều hơn được thế mà vẫn được mẹ để phần trứng gà cho. Cam đoan rằng nhà này ngoài em gái út Trường Nhu và hai thằng con quý tử đọc sách quanh năm mới về vài lần kia ra, nguyên chủ là đứa chẳng làm gì mà được nuông chiều nhất.
Trường Tuấn và Trường Căn ngày mùa còn phải về nhà phụ gặt lúa. Nguyên chủ thì ngày mùa hay không ngày mùa đều không lội xuống ruộng bao giờ. Phá gia chi nữ.
Trường Thanh bỏ quả trứng gà còn nóng vào túi áo, ăn qua loa cơm rau, cắp đít về phòng.
Đi qua phòng anh cả, thấy Trường Quang đang ngồi duỗi chân ngoài cửa, Trường Thanh dúi quả trứng gà và tay ổng.
Trường Quang là nông dân điển hình, hiền lành, thật thà, chăm chỉ. Suốt ngày làm bạt mạng ngoài đồng, ngày nông nhàn chạy trên thị trấn làm công nhưng cũng không biết giấu tiền riêng, bị mẹ moi bằng sạch. Nguyên chủ lười, việc gì cũng đùn cho Trường Quang làm mà gã vẫn vui vẻ không một lời oán thán.
Lan Hạ kia thì…
Trường Thanh âm thầm thở dài. Hai vợ chồng nhà này chỉ suốt đời bị hai thằng ôn con đọc sách và con heo ế chồng kia bắt nạt, làm ô sin không công thôi.
Trường Quang cầm quả trứng, cười cười, bỏ vào túi. Khẳng định là không ăn, lát cho vợ.
Trường Thanh ngúng nguẩy về phòng.
Thường ngày nguyên chủ hay lêu lổng về muộn. Rửa bát xong Vạn Khiêm mới đặt nước lên bếp cho cô tắm rửa. Người trong nhà đi làm đồng về đều đã tắm trước khi ăn cơm, không được sạch sẽ bóng bẩy như cô cả ngày không dính đất cát.
Trường Thanh vào phòng đốt đèn chờ một lát không thấy Vạn Khiêm vào thì thò cổ ra ngoài, bắt chước nguyên chủ, quát to:
- Còn lề mề cái gì, không mau vào đây dọn dẹp.
Vạn Khiêm đang cho củi vào bếp lò, chẳng hiểu trong phòng có gì phải dọn cũng đứng dậy vội vã chạy vào. Trường Thanh sập cửa, chốt lại. Mặt lạnh như tiền kéo Vạn Khiêm ấn ngồi xuống ghế đẩu.
Cô lấy con gà giấu trong góc, mở giấy gói ra để lên bàn, ngồi xuống xé một cái đùi đưa cho Vạn Khiêm:
- Ăn đi. Nguội toi mất rồi.
Ánh mắt cô lấp lánh, dù không cười vẫn khác hẳn sự lạnh lùng khinh bỉ mọi ngày. Vạn Khiêm ngạc nhiên trố mắt nhìn.
Thanh niên 20 tuổi mà như thiếu niên, gầy gò quá thể, người có một nắm.
Trường Thanh cầm bàn tay xương xẩu của cậu lên, dúi đùi gà vào:
- Ăn. Hôm nay thắng bạc.
Cô tự dứt một bên đùi ăn. Mùi thịt gà thơm lừng khiến Vạn Khiêm nuốt nước miếng, rón rén đưa lên miệng gặm. Đôi mắt thường ngày u ám, buồn bã, cam chịu hiện tại sáng lên đôi chút. Lâu lắm rồi cậu không được ăn thịt gà.
Nhà họ Vạn nghèo, chỉ lễ tết mới có vài miếng thịt mỡ. Tới đây một tháng hai lần ăn thịt nhưng mỗi người được vài miếng, chưa đủ dính răng. Dù thắng bạc hay không nguyên chủ cũng chẳng bao giờ mua thứ gì cho ai. Ả không ưa Vạn Khiêm, thể hiện ra mặt, coi cậu như người ở.
Hiện tại được ăn nguyên một cái đùi gà, Vạn Khiêm nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Trường Thanh không muốn bị phát hiện, làm như không để ý đến vẻ mặt Vạn Khiêm. Cổ đại mê tín, cô thực sự sợ bị người khác nhận ra cô không phải là nguyên chủ. Cũng may cô có hết ký ức của nguyên chủ, mọi chuyện cứ bắt chước theo là ổn, bằng không khó mà sống.
Cậu nhóc gầy gò ủ rũ được cho ăn, biểu cảm trên mặt khác đi nhiều. Thấy cậu bớt cảnh giác và sợ hãi, Trường Thanh nói:
- Tối lên giường ngủ lấy may. Sáng mai lại rót nước nghe không?
Vạn Khiêm đang nhai, ngừng lại một lát mới hiểu, gật gật đầu. Cô lừa cậu rằng cô thắng bạc vì lây may mắn từ cậu. Hồi sáng cô uống nước cậu rót, không giống mọi ngày nguyên chủ chỉ lờ đi ghét bỏ vì chưa sáng ra đã nhìn thấy bản mặt người ả ghét.
Vạn Khiêm gặm xong đùi, Trường Thanh đưa cánh và lườn gà cho cậu ăn. Con gà cũng nhỏ, vừa đủ để hai người đánh chén. Xong xuôi, Trường Thanh bọc xương lại, ra khỏi phòng mang đi phi tang rồi đi tắm.
Khi cô quay lại phòng ngủ đóng cửa, Vạn Khiêm vẫn đang ngồi rón rén trên mép giường. Chăn đệm đã trải sẵn, trên tay cậu còn ôm cái chăn cũ nát mà hồi sáng cô thấy cậu đắp. Trường Thanh ghét bỏ cầm lấy cái chăn đó, ném vào góc trong cùng của giường. Cô bỏ giày leo lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
- Lên.
Vạn Khiêm rụt rè thổi tắt đèn trèo lên. Trường Thanh tung chăn đắp cho cả hai người. Ngồi chơi bài cả ngày mỏi chết cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.