Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 3: Bóp Miệng Nuôi Heo
Tứ Gia Gia
06/08/2023
Vào gian nhà mé trong, Trường Thanh thấy hai bàn đánh bạc đầy đủ các anh tài. Cô chào một lượt, lấc ca lấc cấc như nguyên chủ ngồi chém gió chờ có người hết tiền đi ra để lấy chỗ.
Bài nơi này làm bằng gỗ, chơi gần giống chơi mạt chược. Nguyên chủ thông thạo quá rồi mà con bạc như cô nhìn vài lần lập tức rút ra cách thức. Một giờ sau khi cô tới, lão Lý hết tiền nhăn nhó đứng lên lẩm bẩm chửi. Trường Thanh nhảy vào thế chỗ, sát phạt cho tới chiều tối.
- Không chơi nữa.
Lão Hổ vung tay ném mấy quân bài gỗ xuống bàn, mặt mày nhăn nhó. Trường Thanh giở giọng lưu manh:
- Ông anh, đừng nóng chứ. Anh xem luật của hội là đánh cho tới lúc lên đèn. Hiện tại đèn còn chưa thắp ông anh đã ném bài xuống, không đúng rồi. Em nhớ hôm trước em chơi, bị các ông anh lột sạch chẳng còn đồng sứt nào trong người, bị đá ra ngoài không cho gỡ. Hôm nay em may mắn một chút, mới ăn được mấy ván ông anh đã như vậy? Từ ngày đánh bạc, em thua ở đây không ít đâu.
Giọng cô nhàn nhạt, lạnh lẽo khiến mấy người chơi bài cùng dù đang tức tối vì đã thua gần cạn túi vẫn phải thu liễm lại. Nguyên chủ biết võ, đánh người ra tay rất ác độc, không ít kẻ ăn đòn toé máu. Lão Hổ mềm nắn rắn buông, thấy cô cương thì vội xuống nước:
- Nói thật với cô, anh thua cô ván này đã cạn túi rồi. Còn lại mấy đồng mua dầu đèn, coi như cô nể mặt anh, nghỉ sớm một chút. Hôm nay cô ăn cũng khá rồi.
Trường Thanh vơ tiền trên bàn, nhăn mặt, mắt phượng sắc lẹm lia quanh mấy người kia:
- Cũng được. Xới này còn phải tồn tại lâu em mới có chỗ lui tới. Đều là anh em quen biết cả. Mọi người cũng chưa hẳn là cạn túi đâu ha…
- Thôi cô nể mặt mọi người, nghỉ đi.
- Hôm nay đến đây thôi.
Người một câu, ta một câu, đều nhanh chóng đứng lên giải tán sớm. Họ phải cắt đứt dây hên của cô, giữ lại tiền để hội sau còn gỡ gạc. Trường Thanh chưa thu hết tiền vào túi bọn họ đã tản đi hết.
- Ê ê…
Cô gọi với theo nhưng không ai có ý định ở lại cùng cô đi uống rượu như mọi khi vẫn uống với nguyên chủ. Quả thực họ cũng chẳng còn mấy đồng trong người.
Trường Thanh ra vẻ tiếc hận, dắt túi tiền vào hông, ra về còn ném cho con lão hổ 5 đồng mua quà vặt ăn.
Cô nhún nhảy hớn hở chạy tới quán ăn gần bến tàu, mua một con gà nướng lu khoảng một cân rưỡi, hết 30 đồng. Nguyên chủ nắm rõ giá, cô có trí nhớ của nguyên chủ, kèo được thêm một cái cánh gà nướng nữa mới chịu về. Cầm bọc giấy dầu gói gà, Trường Thanh tung tăng về nhà.
Trời nhá nhem tối, đường làng ngõ xóm lờ mờ không một ánh đèn. Người nông thôn nghèo thường ăn cơm sớm để đi ngủ, tiết kiệm dầu đèn.
Khi cô về đến nơi, nhà cô đã ăn cơm xong hết, chỉ còn chút ánh lửa le lói trong bếp và tiếng lạch cạch rửa bát ở sân giếng. Cô lủi vào phòng giấu con gà một góc, móc túi tiền ra sờ soạn, lấy 200 đồng bỏ vào túi vải dắt bên hông. Chỗ còn lại khoảng 7 lượng bạc vụn. Hôm nay thắng đậm đấy chứ.
Trường Thanh hí hửng ra khỏi phòng, chạy vào bếp mò ăn.
Lan Hạ và Vạn Khiêm đang rửa bát ở sân giếng, thấy cô liền chào. Trường Thanh bắt chước nguyên chủ không thèm nhìn, không trả lời. Lan Hạ đưa mắt ra hiệu. Vạn Khiêm gật đầu, vội vã đứng lên vào bếp.
Nguyên chủ là loại nghèo kiết hủ lậu còn lười biếng cực đoan, Trường Thanh bắt chước cực giống, vào bếp liền ngồi xuống chờ ăn. Vạn Khiêm lấy bát vét cơm trong nồi mà mẹ cô để phần cho cô ra. Nhấc một cái bát đựng rau xào cùng nửa miếng đậu hũ luộc để bên trên. Trường Thanh mắm môi mắm lợi, nội tâm gào thét dù mặt lạnh tanh.
Cái quái gì?
Đúng là bóp miệng nuôi heo mà.
Cái kia cho người ăn sao? Rau xào không chút váng mỡ. Cơm còn độn ngô hay gì? Đậu hũ luộc?
Nhà họ Trường mang tiếng khá giả mà…
Trong kí ức của nguyên chủ, cơm tối những ngày gần vào mùa đâu có hẻo như thế này.
- Đi đâu về?
Cô đang bán than trong lòng thì Mục Hành hùng hổ vào bếp. Mẹ nguyên chủ chưa tới 45, người gầy đét như que củi, mặt xương xẩu khắc khổ. Không phải nhà họ Trường thiếu ăn, từ xưa tạng người bà gầy gò, hay lo nghĩ linh tinh không béo được. Trường Thanh toét miệng cười hềnh hệch cầu tài:
- Mẹ…
- Mẹ cái gì mà mẹ. – Mục Hành phát đét vào lưng cô. – Đi. Đánh. Bạc. Phải. Không?
Mỗi chữ thốt ra, một cái đét lại rơi xuống. Trường Thanh oằn cả lưng, vội vã nhảy khỏi ghế né:
- Mẹ, đau quá… Con không đi đánh bạc…
- Sắp ngày mùa bận rộn, không đi đánh bạc thì lết cái xác đi đâu cả ngày? Nói…
Mục Hành vơ đũa cả, chống nẹn chỉ đũa vào Trường Thanh. Cô né dúm vào một góc:
- Con… con đi với bạn…
- Đi với bạn này.
Mục Hành hung hãn đỏ mặt tía tai vung đũa đuổi đánh cô quanh bàn. Vạn Khiêm vào cửa hơn một tháng đã quen, thấy mẹ vợ vừa cần đũa lên thì lỉnh nhanh ra ngoài. Trường Thanh cư xử như nguyên chủ, vừa né vừa chạy quanh bàn la oai oái:
- Mẹ… con có phải con gái mẹ không? Đánh con chết mất. Ối… Đừng đánh nữa…
Bài nơi này làm bằng gỗ, chơi gần giống chơi mạt chược. Nguyên chủ thông thạo quá rồi mà con bạc như cô nhìn vài lần lập tức rút ra cách thức. Một giờ sau khi cô tới, lão Lý hết tiền nhăn nhó đứng lên lẩm bẩm chửi. Trường Thanh nhảy vào thế chỗ, sát phạt cho tới chiều tối.
- Không chơi nữa.
Lão Hổ vung tay ném mấy quân bài gỗ xuống bàn, mặt mày nhăn nhó. Trường Thanh giở giọng lưu manh:
- Ông anh, đừng nóng chứ. Anh xem luật của hội là đánh cho tới lúc lên đèn. Hiện tại đèn còn chưa thắp ông anh đã ném bài xuống, không đúng rồi. Em nhớ hôm trước em chơi, bị các ông anh lột sạch chẳng còn đồng sứt nào trong người, bị đá ra ngoài không cho gỡ. Hôm nay em may mắn một chút, mới ăn được mấy ván ông anh đã như vậy? Từ ngày đánh bạc, em thua ở đây không ít đâu.
Giọng cô nhàn nhạt, lạnh lẽo khiến mấy người chơi bài cùng dù đang tức tối vì đã thua gần cạn túi vẫn phải thu liễm lại. Nguyên chủ biết võ, đánh người ra tay rất ác độc, không ít kẻ ăn đòn toé máu. Lão Hổ mềm nắn rắn buông, thấy cô cương thì vội xuống nước:
- Nói thật với cô, anh thua cô ván này đã cạn túi rồi. Còn lại mấy đồng mua dầu đèn, coi như cô nể mặt anh, nghỉ sớm một chút. Hôm nay cô ăn cũng khá rồi.
Trường Thanh vơ tiền trên bàn, nhăn mặt, mắt phượng sắc lẹm lia quanh mấy người kia:
- Cũng được. Xới này còn phải tồn tại lâu em mới có chỗ lui tới. Đều là anh em quen biết cả. Mọi người cũng chưa hẳn là cạn túi đâu ha…
- Thôi cô nể mặt mọi người, nghỉ đi.
- Hôm nay đến đây thôi.
Người một câu, ta một câu, đều nhanh chóng đứng lên giải tán sớm. Họ phải cắt đứt dây hên của cô, giữ lại tiền để hội sau còn gỡ gạc. Trường Thanh chưa thu hết tiền vào túi bọn họ đã tản đi hết.
- Ê ê…
Cô gọi với theo nhưng không ai có ý định ở lại cùng cô đi uống rượu như mọi khi vẫn uống với nguyên chủ. Quả thực họ cũng chẳng còn mấy đồng trong người.
Trường Thanh ra vẻ tiếc hận, dắt túi tiền vào hông, ra về còn ném cho con lão hổ 5 đồng mua quà vặt ăn.
Cô nhún nhảy hớn hở chạy tới quán ăn gần bến tàu, mua một con gà nướng lu khoảng một cân rưỡi, hết 30 đồng. Nguyên chủ nắm rõ giá, cô có trí nhớ của nguyên chủ, kèo được thêm một cái cánh gà nướng nữa mới chịu về. Cầm bọc giấy dầu gói gà, Trường Thanh tung tăng về nhà.
Trời nhá nhem tối, đường làng ngõ xóm lờ mờ không một ánh đèn. Người nông thôn nghèo thường ăn cơm sớm để đi ngủ, tiết kiệm dầu đèn.
Khi cô về đến nơi, nhà cô đã ăn cơm xong hết, chỉ còn chút ánh lửa le lói trong bếp và tiếng lạch cạch rửa bát ở sân giếng. Cô lủi vào phòng giấu con gà một góc, móc túi tiền ra sờ soạn, lấy 200 đồng bỏ vào túi vải dắt bên hông. Chỗ còn lại khoảng 7 lượng bạc vụn. Hôm nay thắng đậm đấy chứ.
Trường Thanh hí hửng ra khỏi phòng, chạy vào bếp mò ăn.
Lan Hạ và Vạn Khiêm đang rửa bát ở sân giếng, thấy cô liền chào. Trường Thanh bắt chước nguyên chủ không thèm nhìn, không trả lời. Lan Hạ đưa mắt ra hiệu. Vạn Khiêm gật đầu, vội vã đứng lên vào bếp.
Nguyên chủ là loại nghèo kiết hủ lậu còn lười biếng cực đoan, Trường Thanh bắt chước cực giống, vào bếp liền ngồi xuống chờ ăn. Vạn Khiêm lấy bát vét cơm trong nồi mà mẹ cô để phần cho cô ra. Nhấc một cái bát đựng rau xào cùng nửa miếng đậu hũ luộc để bên trên. Trường Thanh mắm môi mắm lợi, nội tâm gào thét dù mặt lạnh tanh.
Cái quái gì?
Đúng là bóp miệng nuôi heo mà.
Cái kia cho người ăn sao? Rau xào không chút váng mỡ. Cơm còn độn ngô hay gì? Đậu hũ luộc?
Nhà họ Trường mang tiếng khá giả mà…
Trong kí ức của nguyên chủ, cơm tối những ngày gần vào mùa đâu có hẻo như thế này.
- Đi đâu về?
Cô đang bán than trong lòng thì Mục Hành hùng hổ vào bếp. Mẹ nguyên chủ chưa tới 45, người gầy đét như que củi, mặt xương xẩu khắc khổ. Không phải nhà họ Trường thiếu ăn, từ xưa tạng người bà gầy gò, hay lo nghĩ linh tinh không béo được. Trường Thanh toét miệng cười hềnh hệch cầu tài:
- Mẹ…
- Mẹ cái gì mà mẹ. – Mục Hành phát đét vào lưng cô. – Đi. Đánh. Bạc. Phải. Không?
Mỗi chữ thốt ra, một cái đét lại rơi xuống. Trường Thanh oằn cả lưng, vội vã nhảy khỏi ghế né:
- Mẹ, đau quá… Con không đi đánh bạc…
- Sắp ngày mùa bận rộn, không đi đánh bạc thì lết cái xác đi đâu cả ngày? Nói…
Mục Hành vơ đũa cả, chống nẹn chỉ đũa vào Trường Thanh. Cô né dúm vào một góc:
- Con… con đi với bạn…
- Đi với bạn này.
Mục Hành hung hãn đỏ mặt tía tai vung đũa đuổi đánh cô quanh bàn. Vạn Khiêm vào cửa hơn một tháng đã quen, thấy mẹ vợ vừa cần đũa lên thì lỉnh nhanh ra ngoài. Trường Thanh cư xử như nguyên chủ, vừa né vừa chạy quanh bàn la oai oái:
- Mẹ… con có phải con gái mẹ không? Đánh con chết mất. Ối… Đừng đánh nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.