Mãnh Thê Làm Giàu (Thập Niên 50)
Chương 2: Đánh Bạc
Tứ Gia Gia
06/08/2023
Cha nguyên chủ, Trường Kha, thời còn trẻ đi lính ba năm, được chút tiền quân công, mang về xây bảy gian nhà gạch thanh thế cực lớn mới cưới được mẹ nguyên chủ về. Mục Hành xinh đẹp, là con nhà khá giả, hồi môn là 5 mẫu ruộng tốt, gả đi vô cùng náo nhiệt, nhập vào chỗ ruộng vốn có của Trường Kha. Nhà họ Trường vì thế có tổng cộng 15 mẫu ruộng tốt.
Nguyên chủ sinh ra khi gia đình còn đang rất khá, được nuông chiều từ nhỏ nên nhiễm thói lười biếng, suốt ngày chơi bời lêu lổng ăn no lại nằm. Lớn lên dù khá xinh xắn nhưng không ma nào thèm lấy. Người anh cả Trường Quang dữ tướng lại chăm chỉ, suốt ngày cúi mặt ngoài đồng, được nhiều cô nương để mắt.
Nhà ngày càng đông anh chị em, chi tiêu càng eo hẹp dần. Khi Trường Tuấn và Trường Căn đến tuổi đi học, tiền bạc đều dồn vào bút mực, sách vở, mẹ nguyên chủ càng tiết kiệm. Trường Quang không được cha mẹ yêu thương vì thế mà không có tiền lấy vợ.
Trường Thanh cũng lớn tuổi được mẹ thương cô, thiên vị hơn so với anh cả, ba tháng trước ngó thấy một thanh niên chăm chỉ trong thôn, muốn hỏi cho nguyên chủ cưới về làm rể.
Bà đi lên Trụ (nơi thờ phượng thần của Hỗ Bang quốc) nhờ Trụ ông xem ngày sinh tháng đẻ cho nguyên chủ và cậu thanh niên kia thì được phán rằng mệnh Trường Thanh đã tận, cần phải cưới chồng về để “hỗ mệnh” nếu không sẽ toi mạng.
Mục Hành khiếp sợ, chạy về nhà bàn bạc với chồng. Hai người đem theo nguyên chủ lên Trụ cho Trụ ông xem tướng. Trụ ông nhìn qua, viết xuống ngày sinh, bảo Trường Kha mang về tìm người sinh ngày này, lập tức cưới vào cửa. Để chậm trễ sẽ không kịp.
Trường Kha và Mục Hành tá hỏa, lại bị cả nguyên chủ một khóc hai nháo đòi phải tìm ngay, cưới ngay kẻo chết mất, vội vã nhờ bà mối.
Nhưng phép vua thua lệ làng. Anh cả còn chưa cưới vợ, em thứ hai không được vượt mặt. Mục Hành chân vắt lên cổ, vừa tìm vợ cho Trường Quang vừa tìm chồng cho nguyên chủ. Mấy năm nay nuôi hai đứa con trai đọc sách, nhà thực sự không còn nhiều tiền, Mục Hành keo kiệt, tìm ngay nhà họ Lan nghèo kiết xác, bỏ ra hai lượng bạc cưới Lan Hạ về cho Trường Quang.
Lan Hạ kia quanh năm vất vả, gầy yếu, đen nhẻm, nhà lại nghèo, 18 tuổi rồi không ai hỏi cưới. Mục Hành vừa đánh tiếng cha mẹ nàng lập tức đồng ý.
Trường Quang vốn tưởng bản thân cả đời không lấy được vợ, giờ đột nhiên có thì vui mừng khôn xiết, không chê Lan Hạ gầy yếu đen đúa. Nguyên chủ sốt ruột, cũng chạy đi tìm nhưng chỉ với một cái ngày sinh làm sao tìm được người là nam, sẵn sàng ở rể.
Mục Hành phải đánh tiếng khắp nơi, cuối cùng là chính cha của Vạn Khiêm nghe nói, so ngày sinh tháng đẻ thấy khớp mà tìm tới cửa.
Nhà họ Vạn ở thôn Chấn Hằng bên cạnh, mấy năm nay sa sút vì mẹ của Vạn Khiêm sinh bệnh, không làm việc được. Tiền bạc ruộng đất đều đội nón ra đi vì phải mua thuốc chữa trị. Năm nay bà khá hơn một chút, không cần uống thuốc nữa, có thể gượng dậy đi làm thì nhà cũng kiệt quệ.
Vạn Khiêm là con lớn trong nhà, bên dưới còn hai em trai. Nhà họ Vạn nợ nần chồng chất, không còn con đường nào khác phải đem Vạn Khiêm gả cho nguyên chủ lấy 10 lượng bạc trắng để trả nợ.
Nguyên chủ lấy được Vạn Khiêm về, coi cậu như cái gai trong mắt mà đối đãi. Ả ngày ngày giữ thói quen cũ, lê la khắp chốn nói xấu thiên hạ, tụ tập đánh bạc suốt ngày. Hôm qua ả đi uống rượu về khuya, gió lùa một cơn rùng mình ớn lạnh, sáng ngày ra thì trở thành Trường Thanh.
Hỗ Bang quốc cũng không quá trọng nam khinh nữ nhưng nữ nhân lười biếng ăn chơi đánh bạc như Trường Thanh rất hiếm. Mười dặm tám thôn đều lắc đầu lè lưỡi không nhà nào dám cưới về. Vậy nên Trường Thanh mới ế chỏng ế chơ đến giờ. Ả 23 tuổi, lấy Vạn Khiêm mới 20.
Trường Thanh thở ngắn than dài nhìn căn nhà rách nát, cảm thương cho số phận xuyên không hẩm hiu.
Nằm một hồi ngứa ngáy tay chân, Trường Thanh theo trí nhớ nguyên chủ lục tìm dưới viên gạch gần giường lò, móc ra một túi vải đựng tiền.
Chỗ này có khoảng 900 đồng. Ở đây 1000 đồng tiền mới đổi được một lượng bạc. Cô lấy mười xâu tiền, mỗi xâu mười đồng, bỏ vào túi, chỗ còn lại thì cất về vị trí cũ. Nhún nhảy đóng cửa, gọi với vào phòng Trường Nhu bảo con bé là cô ra ngoài, Trường Thanh hí hửng đi sang làng bên đánh bạc.
Cô trước kia đã từng có thời gian làm thêm ở casino để trang trải chi phí học đại học, bao nhiêu mánh khóe nhà cái cô đều nắm rõ. Đánh bạc ở nơi này tổ chức theo quy mô nhỏ, trốn chui trốn lủi mỗi hôm một chỗ vì sợ nha dịch tóm cổ tống vào nhà giam ăn cơm tù. Chỉ những con bạc chân chính mới nắm được lịch dịch chuyển của địa điểm đánh bạc.
Trường Thanh tới nhà Hổ lão đại ở cuối thôn Chấn Tài. Ngoài sân yên ắng, chỉ có thằng con trai lão Hổ đang ngồi cắn hướng dương, đuổi gà. Trường Thanh ném cho nó 2 đồng tiền. Nó lập tức chào to:
- Cô Trường Thanh tới chơi ạ. Cha cháu đang uống nước chè trong nhà đấy.
Cô cười khì khì:
- Nhóc ngoan.
Nguyên chủ sinh ra khi gia đình còn đang rất khá, được nuông chiều từ nhỏ nên nhiễm thói lười biếng, suốt ngày chơi bời lêu lổng ăn no lại nằm. Lớn lên dù khá xinh xắn nhưng không ma nào thèm lấy. Người anh cả Trường Quang dữ tướng lại chăm chỉ, suốt ngày cúi mặt ngoài đồng, được nhiều cô nương để mắt.
Nhà ngày càng đông anh chị em, chi tiêu càng eo hẹp dần. Khi Trường Tuấn và Trường Căn đến tuổi đi học, tiền bạc đều dồn vào bút mực, sách vở, mẹ nguyên chủ càng tiết kiệm. Trường Quang không được cha mẹ yêu thương vì thế mà không có tiền lấy vợ.
Trường Thanh cũng lớn tuổi được mẹ thương cô, thiên vị hơn so với anh cả, ba tháng trước ngó thấy một thanh niên chăm chỉ trong thôn, muốn hỏi cho nguyên chủ cưới về làm rể.
Bà đi lên Trụ (nơi thờ phượng thần của Hỗ Bang quốc) nhờ Trụ ông xem ngày sinh tháng đẻ cho nguyên chủ và cậu thanh niên kia thì được phán rằng mệnh Trường Thanh đã tận, cần phải cưới chồng về để “hỗ mệnh” nếu không sẽ toi mạng.
Mục Hành khiếp sợ, chạy về nhà bàn bạc với chồng. Hai người đem theo nguyên chủ lên Trụ cho Trụ ông xem tướng. Trụ ông nhìn qua, viết xuống ngày sinh, bảo Trường Kha mang về tìm người sinh ngày này, lập tức cưới vào cửa. Để chậm trễ sẽ không kịp.
Trường Kha và Mục Hành tá hỏa, lại bị cả nguyên chủ một khóc hai nháo đòi phải tìm ngay, cưới ngay kẻo chết mất, vội vã nhờ bà mối.
Nhưng phép vua thua lệ làng. Anh cả còn chưa cưới vợ, em thứ hai không được vượt mặt. Mục Hành chân vắt lên cổ, vừa tìm vợ cho Trường Quang vừa tìm chồng cho nguyên chủ. Mấy năm nay nuôi hai đứa con trai đọc sách, nhà thực sự không còn nhiều tiền, Mục Hành keo kiệt, tìm ngay nhà họ Lan nghèo kiết xác, bỏ ra hai lượng bạc cưới Lan Hạ về cho Trường Quang.
Lan Hạ kia quanh năm vất vả, gầy yếu, đen nhẻm, nhà lại nghèo, 18 tuổi rồi không ai hỏi cưới. Mục Hành vừa đánh tiếng cha mẹ nàng lập tức đồng ý.
Trường Quang vốn tưởng bản thân cả đời không lấy được vợ, giờ đột nhiên có thì vui mừng khôn xiết, không chê Lan Hạ gầy yếu đen đúa. Nguyên chủ sốt ruột, cũng chạy đi tìm nhưng chỉ với một cái ngày sinh làm sao tìm được người là nam, sẵn sàng ở rể.
Mục Hành phải đánh tiếng khắp nơi, cuối cùng là chính cha của Vạn Khiêm nghe nói, so ngày sinh tháng đẻ thấy khớp mà tìm tới cửa.
Nhà họ Vạn ở thôn Chấn Hằng bên cạnh, mấy năm nay sa sút vì mẹ của Vạn Khiêm sinh bệnh, không làm việc được. Tiền bạc ruộng đất đều đội nón ra đi vì phải mua thuốc chữa trị. Năm nay bà khá hơn một chút, không cần uống thuốc nữa, có thể gượng dậy đi làm thì nhà cũng kiệt quệ.
Vạn Khiêm là con lớn trong nhà, bên dưới còn hai em trai. Nhà họ Vạn nợ nần chồng chất, không còn con đường nào khác phải đem Vạn Khiêm gả cho nguyên chủ lấy 10 lượng bạc trắng để trả nợ.
Nguyên chủ lấy được Vạn Khiêm về, coi cậu như cái gai trong mắt mà đối đãi. Ả ngày ngày giữ thói quen cũ, lê la khắp chốn nói xấu thiên hạ, tụ tập đánh bạc suốt ngày. Hôm qua ả đi uống rượu về khuya, gió lùa một cơn rùng mình ớn lạnh, sáng ngày ra thì trở thành Trường Thanh.
Hỗ Bang quốc cũng không quá trọng nam khinh nữ nhưng nữ nhân lười biếng ăn chơi đánh bạc như Trường Thanh rất hiếm. Mười dặm tám thôn đều lắc đầu lè lưỡi không nhà nào dám cưới về. Vậy nên Trường Thanh mới ế chỏng ế chơ đến giờ. Ả 23 tuổi, lấy Vạn Khiêm mới 20.
Trường Thanh thở ngắn than dài nhìn căn nhà rách nát, cảm thương cho số phận xuyên không hẩm hiu.
Nằm một hồi ngứa ngáy tay chân, Trường Thanh theo trí nhớ nguyên chủ lục tìm dưới viên gạch gần giường lò, móc ra một túi vải đựng tiền.
Chỗ này có khoảng 900 đồng. Ở đây 1000 đồng tiền mới đổi được một lượng bạc. Cô lấy mười xâu tiền, mỗi xâu mười đồng, bỏ vào túi, chỗ còn lại thì cất về vị trí cũ. Nhún nhảy đóng cửa, gọi với vào phòng Trường Nhu bảo con bé là cô ra ngoài, Trường Thanh hí hửng đi sang làng bên đánh bạc.
Cô trước kia đã từng có thời gian làm thêm ở casino để trang trải chi phí học đại học, bao nhiêu mánh khóe nhà cái cô đều nắm rõ. Đánh bạc ở nơi này tổ chức theo quy mô nhỏ, trốn chui trốn lủi mỗi hôm một chỗ vì sợ nha dịch tóm cổ tống vào nhà giam ăn cơm tù. Chỉ những con bạc chân chính mới nắm được lịch dịch chuyển của địa điểm đánh bạc.
Trường Thanh tới nhà Hổ lão đại ở cuối thôn Chấn Tài. Ngoài sân yên ắng, chỉ có thằng con trai lão Hổ đang ngồi cắn hướng dương, đuổi gà. Trường Thanh ném cho nó 2 đồng tiền. Nó lập tức chào to:
- Cô Trường Thanh tới chơi ạ. Cha cháu đang uống nước chè trong nhà đấy.
Cô cười khì khì:
- Nhóc ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.