Chương 415: Bát Hoang Lục Hợp – Duy Ngã Độc Tôn
Thanh Tử
30/03/2018
Nghĩ đến hô hấp nhân tạo, Diệp Thiếu Dương có chút
im lặng, vô thức sờ lên môi, trong ba ngày bị bất đồng muội tử làm hai
lần hô hấp nhân tạo. . . không hiểu mình đang gặp vận hên hay xui nữa ?
Diệp Thiếu Dương thử mở Thiên Thông Nhãn ra để nhìn Âm Dương Kính, kết
quả một hồi choáng váng, hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa lại té xỉu,
vừa rồi mình khí lực khô kiệt, mới dùng một cái Chu Thiên cũng không đủ
để mở Thiên Thông Nhãn.
Đành phải vậy thôi Nghỉ ngơi một lát, Diệp Thiếu Dương đứng dậy, cùng Tứ bảo thu dọn đồ đạc, mấy cái pháp khí còn gồm một số đạo cụ nữa, cơ bản mấy thứ đó đều dùng tiền để mua nên bỏ đi thật là uổng. Qua Qua chạy lăng xăng chỉ vào cây Quỷ kiếm đang nằm trên mặt đất "Lão đại, cây đao này ta lấy."
Qua Qua cầm thanh đao cảu Âm Khôi tướng quân tra vào bao rồi đưa cho Diệp Thiếu Dương xem, "Cái này có thể là đồ tốt." Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, cái Quỷ Kiếm này đen xì trên đó còn xót lại một tia quỷ khí hỏi: "Đây là vũ khí của Âm Khôi tướng quân hay sử dụng ?" Qua Qua lắc đầu, "Không phải, không biết lấy ra từ đâu, nó được chế tạo từ quỷ huyền thạch đó, do tích tụ âm khí mà thành, có thể phóng dài có thể thu ngắn."
Trương Tiểu Nhị vừa nhìn thấy binh khí, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, hiếu kỳ nói: "Cũng giống gậy Như ý của Tôn Ngộ Không ? một lèo có thể chọc tới trời ?" "Ách. . . cái này dài hay ngắn là do quỷ khí đấy, nếu muốn chọc cho xé trời phải cần Quỷ khí cực đại tu vi không biết phải mạnh như thế nào ." Qua Qua quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, "Quỷ khí trên người cảu Âm Khôi tướng quân, đến từ Thái Âm sơn hắc tuyền, ở nhân gian không thể phát huy được thực lực . Còn ta,ta khác lúc trước, cho nên ta sẽ lấy nó, có khi còn có thể phát huy được thực lực của Quỷ kiếm ."
Qua Qua nói những lời này, ngược lại làm cho Diệp Thiếu Dương trong nội tâm khẽ động, vốn đang định rời đi ra ngoài, đột nhiên đứng lại, nhìn Qua Qua, nói: "Ngươi cũng là tiểu quỷ tới từ Quỷ Vực tại sao vẫn có thể hấp thu âm khí của nhân gian ? Còn nữa sao tu vi lúc cao, lúc thấp, ta nhớ lúc đầu tiên ngươi đến nhà Lão Quách tá túc, bây giờ sao lại mạnh vậy, đến Bức Thủ cũng không sợ "
"Cái này. . . ta có từng ở,chung với một số người có linh thể dân gian ." Qua Qua gãi đầu có chút khó xử nói
"Tu vi của ta lúc cao lúc thấp là bởi vì. . . vì. . . Ta tu luyện một loại quỷ thuật, nhưng tu không đến nơi đến chốn, thật sự rất chán ghét, Nguyệt Hoa cường độ có chút quan hệ với nhau thiếu trăng ta thực sự rất yếu, trăng rằm là lúc tu đạo tương đối mạnh, hôm nay là mười lăm tháng bảy là quỷ tiết, ta cũng là trạng thái của ta tốt nhất ." Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này giật mình không thôi, "Còn có loại quỷ thuật này ?"
Trương Tiểu Nhị vỗ vai Diệp Thiếu Dươn rồi nói: "Sư phụ ta biết rõ, đây là Thiên Sơn Đồng Mỗ tu luyện bát hoang lục hợp Duy Ngã Độc Tôn công, có thể cải lão hoàn đồng, nhưng là mất hết võ công . . ." Diệp Thiếu Dương ánh mắt tỏ vẻ sùng bái nàng, não suy nghĩ quá nhiều, cũng là một loại kỹ năng, mặc kệ người ta nói cái gì, nàng đều có thể luận thành võ công được, nếu không được xuyên không đến thời đại cổ trang để làm một đại hiệp thì thật là đáng tiếc . Qua Qua không có ý tứ gì nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Cái này quỷ thuật, lúc ta ở Thái Âm sơn học trộm đấy."
Đi vào khu để quỷ trụ, Diệp Thiếu Dương chợt nhớ ra gì đó nên dừng lại,quỷ trụ đã đổ, mà ở trên là thủy ngân, một mảnh đống bừa bộn, quỷ trụ phía sau đế đèn vẫn bình thường, bên dưới vẫn là cây đèn đang cháy . "Chết tiệt, tý nữa thì quên mất việc này,sơ xuất quá !" Diệp Thiếu Dương bước nhanh đến đằng sau đế đèn ngẩng đầu nhìn lên, Giao Nhân vẫn bị xâu ở phía trên, tiến lên kiểm tra một chút, trên cổ tay đề bị xích khóa chặt,không có cách nào tháo xuống được Vì vậy đành phải lựa chọn phương pháp : Dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém đứt khóa sắt, phần xích ở trên cổ tay nó không có gì tháo được, cứu trước đã tính sau . Cứu Nhân Giao xuống, Diệp Thiếu Dương nhìn Nhân Giao chí ít thân thể có sáu bảy mươi cân, làm cách nào có thể đưa nó ra khỏi đây, là một việc khó vì mình cùng Tứ Bảo đều bị thương, thương thế chưa kịp phục hồi muốn cõng Nhân Giao để đi ra, e rằng khó, mà cũng có thể sẽ bị gục tại chỗ luôn, Qua Qua là tiểu quỷ, tu vị có cao hơn đi chăng nữa cũng không mang vác được người, vì vậy đành phải đưa ánh mắt hướng về phía Mã Thừa cùng Trương Tiểu Nhị, "Các người ai đến giúp ta một tay mang nó trở ra ?" Mã Thừa sững sờ, nhìn Nhân Giao, nói: "Ta không được, ta sợ nó ." Trương Tiểu Nhị nghiêng đầu nói ra: "Hắn là nam ta là nữ, ta không thể làm như vậy được ."
Nghe những lời này, mọi người đều hướng về phía Nhân Giao xem xét, kết quả. . . Chỉ có một cái đuôi cá, sống mái không thể phân biệt được "Sư phụ biến hắn thành nữ đi, " Diệp Thiếu Dương hướng dẫn từng bước, "Chỉ cần đưa hắn ra khỏi khu mỏ thôi là được rồi." Trương Tiểu Nhị im lặng, đành phải vác Giao Nhân Giao Nhân không tính là rất nặng, hơn nữa Trương Tiểu Nhị quanh năm tập võ, thân thể có chút lều ngều, cõng Giao Nhân trên lưng không có cảm giác phải mất nhiều sức Vì vậy một đoàn người lục tục kéo nhau đi đã qua cổng vòm, Tứ Bảo dùng đèn pin soi Huyết Tường cùng Thủy Thi trên sông soi qua một lượt, nhỏ giọng nói với Diệp Thiếu Dương nói: "Những. . . thứ này nếu giữ lại đều là tai họa, nơi này chính xác không nên tồn tại, trước kia có trận pháp,oán khí đều hấp thụ vào đây, hiện tại trận pháp bị phá, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành âm sào. ." Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Khi trở về sẽ bảo Quách sư huynh đến xử lý,chắc chắn sẽ phải tiêu hủy nó, không sao đâu, đi thôi! ."
Sắp tới thời điểm chuyển biến, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua huyết hồn tường, nhớ tới mấy cái trận pháp tinh xảo bên trong xếp đặt thiết kế, còn có bệnh viện tâm thần trong tầng hầm ngầm cái kia chút ít, trong nội tâm có chút bội phục : Hồ uy, người này vốn nên là Đạo Môn kỳ tài, kết quả biến thành. . . bị cừu nhân xé xác đến hồn phách cũng không tha Diệp Thiếu Dương một mặt cũng không hối hận sắp xếp của mình, Đây chinh là báo ứng của hắn . Theo hầm mỏ đi lên phía trên, Diệp Thiếu Dương một mực suy nghĩ, nếu Hồ uy không bị Trần Nhị Ba thu dưỡng, không có cơ hội tiếp xúc với Mao Sơn bắc phái kia tà ác, thì có lẽ hôm nay không xảy ra cơ sự như thế này ? Có khi nào đó hắn trở thành người tốt không ? Cuối cùng vẫn là lắc đầu, loại này giả thiết căn bản không có ý nghĩa, cũng không cần phải giải vây vì Hồ Uy Trên đời này có rất nhiều người "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" . Mà cũng có rất nhiều sinh ra danh môn, được giáo dục đến nơi,đến chốn cuối cùng ngược lại đi theo con đường tà đạo, làm phản đồ các loại. Cho nên, chính mình một mực kiên định không thay đổi chính kiến, giông như câu nói này quả thật không sai: Vạn vật ở chỗ tâm, vạn pháp ở chỗ tâm. Từ trong hầm mỏ đi ra, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ai lấy đều thở phào nhẹ nhõm. . Diệp Thiếu Dương bước nhanh bò lên trên bậc thang, hướng mặt đất nhìn lại, lập tức kinh ngạc thoáng một phát: Bậc thang hai bên, đứng đấy hai nhóm người, một đám mặc âu phục đen, đeo kính đen một đám mặc đồng phục cảnh sát, hai bang mọi người ăn nói có ý tứ, âm thầm giằng co giống phim xã hội đen Hồng Kông.
"Tiểu Diệp Tử!" Tạ Vũ Tình từ đám cảnh sát đi ra, lao đến, liếc nhìn thấy Diệp Thiếu Dương trên cằm có vết máu, cả kinh nói: "Ngươi bị thương! Có sao không?" "Ta có thể một đường đi tới, đương nhiên không có việc gì." Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay, nội tâm hvẫn vui mừng vì được nàng quan tâm . Tạ Vũ Tình xem hắn còn có thể đi đường, toàn thân cũng không có gì vết thương, lúc này mới yên lòng lại, hỏi: "OK rồi hả.
Đành phải vậy thôi Nghỉ ngơi một lát, Diệp Thiếu Dương đứng dậy, cùng Tứ bảo thu dọn đồ đạc, mấy cái pháp khí còn gồm một số đạo cụ nữa, cơ bản mấy thứ đó đều dùng tiền để mua nên bỏ đi thật là uổng. Qua Qua chạy lăng xăng chỉ vào cây Quỷ kiếm đang nằm trên mặt đất "Lão đại, cây đao này ta lấy."
Qua Qua cầm thanh đao cảu Âm Khôi tướng quân tra vào bao rồi đưa cho Diệp Thiếu Dương xem, "Cái này có thể là đồ tốt." Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, cái Quỷ Kiếm này đen xì trên đó còn xót lại một tia quỷ khí hỏi: "Đây là vũ khí của Âm Khôi tướng quân hay sử dụng ?" Qua Qua lắc đầu, "Không phải, không biết lấy ra từ đâu, nó được chế tạo từ quỷ huyền thạch đó, do tích tụ âm khí mà thành, có thể phóng dài có thể thu ngắn."
Trương Tiểu Nhị vừa nhìn thấy binh khí, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, hiếu kỳ nói: "Cũng giống gậy Như ý của Tôn Ngộ Không ? một lèo có thể chọc tới trời ?" "Ách. . . cái này dài hay ngắn là do quỷ khí đấy, nếu muốn chọc cho xé trời phải cần Quỷ khí cực đại tu vi không biết phải mạnh như thế nào ." Qua Qua quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, "Quỷ khí trên người cảu Âm Khôi tướng quân, đến từ Thái Âm sơn hắc tuyền, ở nhân gian không thể phát huy được thực lực . Còn ta,ta khác lúc trước, cho nên ta sẽ lấy nó, có khi còn có thể phát huy được thực lực của Quỷ kiếm ."
Qua Qua nói những lời này, ngược lại làm cho Diệp Thiếu Dương trong nội tâm khẽ động, vốn đang định rời đi ra ngoài, đột nhiên đứng lại, nhìn Qua Qua, nói: "Ngươi cũng là tiểu quỷ tới từ Quỷ Vực tại sao vẫn có thể hấp thu âm khí của nhân gian ? Còn nữa sao tu vi lúc cao, lúc thấp, ta nhớ lúc đầu tiên ngươi đến nhà Lão Quách tá túc, bây giờ sao lại mạnh vậy, đến Bức Thủ cũng không sợ "
"Cái này. . . ta có từng ở,chung với một số người có linh thể dân gian ." Qua Qua gãi đầu có chút khó xử nói
"Tu vi của ta lúc cao lúc thấp là bởi vì. . . vì. . . Ta tu luyện một loại quỷ thuật, nhưng tu không đến nơi đến chốn, thật sự rất chán ghét, Nguyệt Hoa cường độ có chút quan hệ với nhau thiếu trăng ta thực sự rất yếu, trăng rằm là lúc tu đạo tương đối mạnh, hôm nay là mười lăm tháng bảy là quỷ tiết, ta cũng là trạng thái của ta tốt nhất ." Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này giật mình không thôi, "Còn có loại quỷ thuật này ?"
Trương Tiểu Nhị vỗ vai Diệp Thiếu Dươn rồi nói: "Sư phụ ta biết rõ, đây là Thiên Sơn Đồng Mỗ tu luyện bát hoang lục hợp Duy Ngã Độc Tôn công, có thể cải lão hoàn đồng, nhưng là mất hết võ công . . ." Diệp Thiếu Dương ánh mắt tỏ vẻ sùng bái nàng, não suy nghĩ quá nhiều, cũng là một loại kỹ năng, mặc kệ người ta nói cái gì, nàng đều có thể luận thành võ công được, nếu không được xuyên không đến thời đại cổ trang để làm một đại hiệp thì thật là đáng tiếc . Qua Qua không có ý tứ gì nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: "Cái này quỷ thuật, lúc ta ở Thái Âm sơn học trộm đấy."
Đi vào khu để quỷ trụ, Diệp Thiếu Dương chợt nhớ ra gì đó nên dừng lại,quỷ trụ đã đổ, mà ở trên là thủy ngân, một mảnh đống bừa bộn, quỷ trụ phía sau đế đèn vẫn bình thường, bên dưới vẫn là cây đèn đang cháy . "Chết tiệt, tý nữa thì quên mất việc này,sơ xuất quá !" Diệp Thiếu Dương bước nhanh đến đằng sau đế đèn ngẩng đầu nhìn lên, Giao Nhân vẫn bị xâu ở phía trên, tiến lên kiểm tra một chút, trên cổ tay đề bị xích khóa chặt,không có cách nào tháo xuống được Vì vậy đành phải lựa chọn phương pháp : Dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém đứt khóa sắt, phần xích ở trên cổ tay nó không có gì tháo được, cứu trước đã tính sau . Cứu Nhân Giao xuống, Diệp Thiếu Dương nhìn Nhân Giao chí ít thân thể có sáu bảy mươi cân, làm cách nào có thể đưa nó ra khỏi đây, là một việc khó vì mình cùng Tứ Bảo đều bị thương, thương thế chưa kịp phục hồi muốn cõng Nhân Giao để đi ra, e rằng khó, mà cũng có thể sẽ bị gục tại chỗ luôn, Qua Qua là tiểu quỷ, tu vị có cao hơn đi chăng nữa cũng không mang vác được người, vì vậy đành phải đưa ánh mắt hướng về phía Mã Thừa cùng Trương Tiểu Nhị, "Các người ai đến giúp ta một tay mang nó trở ra ?" Mã Thừa sững sờ, nhìn Nhân Giao, nói: "Ta không được, ta sợ nó ." Trương Tiểu Nhị nghiêng đầu nói ra: "Hắn là nam ta là nữ, ta không thể làm như vậy được ."
Nghe những lời này, mọi người đều hướng về phía Nhân Giao xem xét, kết quả. . . Chỉ có một cái đuôi cá, sống mái không thể phân biệt được "Sư phụ biến hắn thành nữ đi, " Diệp Thiếu Dương hướng dẫn từng bước, "Chỉ cần đưa hắn ra khỏi khu mỏ thôi là được rồi." Trương Tiểu Nhị im lặng, đành phải vác Giao Nhân Giao Nhân không tính là rất nặng, hơn nữa Trương Tiểu Nhị quanh năm tập võ, thân thể có chút lều ngều, cõng Giao Nhân trên lưng không có cảm giác phải mất nhiều sức Vì vậy một đoàn người lục tục kéo nhau đi đã qua cổng vòm, Tứ Bảo dùng đèn pin soi Huyết Tường cùng Thủy Thi trên sông soi qua một lượt, nhỏ giọng nói với Diệp Thiếu Dương nói: "Những. . . thứ này nếu giữ lại đều là tai họa, nơi này chính xác không nên tồn tại, trước kia có trận pháp,oán khí đều hấp thụ vào đây, hiện tại trận pháp bị phá, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành âm sào. ." Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Khi trở về sẽ bảo Quách sư huynh đến xử lý,chắc chắn sẽ phải tiêu hủy nó, không sao đâu, đi thôi! ."
Sắp tới thời điểm chuyển biến, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua huyết hồn tường, nhớ tới mấy cái trận pháp tinh xảo bên trong xếp đặt thiết kế, còn có bệnh viện tâm thần trong tầng hầm ngầm cái kia chút ít, trong nội tâm có chút bội phục : Hồ uy, người này vốn nên là Đạo Môn kỳ tài, kết quả biến thành. . . bị cừu nhân xé xác đến hồn phách cũng không tha Diệp Thiếu Dương một mặt cũng không hối hận sắp xếp của mình, Đây chinh là báo ứng của hắn . Theo hầm mỏ đi lên phía trên, Diệp Thiếu Dương một mực suy nghĩ, nếu Hồ uy không bị Trần Nhị Ba thu dưỡng, không có cơ hội tiếp xúc với Mao Sơn bắc phái kia tà ác, thì có lẽ hôm nay không xảy ra cơ sự như thế này ? Có khi nào đó hắn trở thành người tốt không ? Cuối cùng vẫn là lắc đầu, loại này giả thiết căn bản không có ý nghĩa, cũng không cần phải giải vây vì Hồ Uy Trên đời này có rất nhiều người "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" . Mà cũng có rất nhiều sinh ra danh môn, được giáo dục đến nơi,đến chốn cuối cùng ngược lại đi theo con đường tà đạo, làm phản đồ các loại. Cho nên, chính mình một mực kiên định không thay đổi chính kiến, giông như câu nói này quả thật không sai: Vạn vật ở chỗ tâm, vạn pháp ở chỗ tâm. Từ trong hầm mỏ đi ra, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ai lấy đều thở phào nhẹ nhõm. . Diệp Thiếu Dương bước nhanh bò lên trên bậc thang, hướng mặt đất nhìn lại, lập tức kinh ngạc thoáng một phát: Bậc thang hai bên, đứng đấy hai nhóm người, một đám mặc âu phục đen, đeo kính đen một đám mặc đồng phục cảnh sát, hai bang mọi người ăn nói có ý tứ, âm thầm giằng co giống phim xã hội đen Hồng Kông.
"Tiểu Diệp Tử!" Tạ Vũ Tình từ đám cảnh sát đi ra, lao đến, liếc nhìn thấy Diệp Thiếu Dương trên cằm có vết máu, cả kinh nói: "Ngươi bị thương! Có sao không?" "Ta có thể một đường đi tới, đương nhiên không có việc gì." Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay, nội tâm hvẫn vui mừng vì được nàng quan tâm . Tạ Vũ Tình xem hắn còn có thể đi đường, toàn thân cũng không có gì vết thương, lúc này mới yên lòng lại, hỏi: "OK rồi hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.