Chương 416: Mỹ Nhân Ngư - Phần 1
Thanh Tử
30/03/2018
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Xong rồi, Hồ Uy đã
chết, các người có thể đi xuống thăm dò hiện trường, bất quá hiện trường cũng không có gì, chỉ là làm theo đúng trình tự, nhớ kỹ không được tiếp cận thủy thi hay tường máu."
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói "Đó là cái gì?"
Diệp Thiếu Dương bấy giờ mới nhớ Tạ Vũ Tình chưa đi xuống bao giờ, phía dưới bốn phía thông suốt, bọn họ tùy tiện đi xuống, khả năng sẽ bị lạc, vì thế quay đầu lại gọi Tứ Bảo, nhờ hắn giúp cảnh sát xuống đó, nếu có gặp u hồn dã quỷ, cũng có thể ra tay trợ giúp.
"Haizz, tại sao lúc nãy ta ở dưới đó, thì ngươi không dùng điện thoại cho ta, bây giờ ta lên đây rồi, lại bắt ta phải xuống lần nữa." Tứ Bảo bất mãn nói.
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Ta đã thử rồi, phía dưới không có tín hiệu, ta gọi không được, nếu ngươi là ta thì ngươi cũng sẽ làm vậy thôi."
Tứ Bảo á khẩu, tỏ vẻ mệt mỏi muốn tĩnh dưỡng một lúc, mới có sức lực đi xuống.
Mã Thừa đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói "Tiền của tôi đâu?"
"Thiếu chút nữa thì quên, ở phía sau chiếc rương." Tứ Bảo đưa chìa khóa cho hắn, "Cậu tự mở ra đi, nhiều tiền như vậy, ta cũng không dám lấy của ngươi."
Mã Thừa cầm lấy chìa khóa, đưa cho một bảo tiêu, mang theo vài người từ chỗ Tứ Bảo đến trước chiếc xe.
Tứ Bảo đột nhiên nghĩ đến cái gì, cũng không định nghỉ ngơi nữa, vừa chạy vừa kêu, trong miệng la lớn "Đừng lấy, đồ vật còn lại. . . Không đúng, là của ta!"
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn, nghĩ thầm Hồ Uy vừa chết, có thể xóa sạch tội lỗi hắn gây ra, nhưng gia sản đều đưa Tứ Bảo giữ, tên này cũng là một tên tham tiền, nhắc tới tiền bạc, lập tức người lại hết ê ẩm.
Bất quá ngẫm lại, tài sản Hồ Uy do Tứ Bảo kế thừa, nhưng hồn phách của hắn lại nằm trong tay của Hồ Uy, nhưng hắn vẫn giúp mình, đại nghĩa diệt thân. Như vậy, có thể coi hắn là người tốt, trên đời không được mấy người
Nhìn hắn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy bội phục vài phần.
"Chúc mừng ngươi a, lại kiếm được một đống tiền lớn, ba mươi vạn đúng không?" Tạ Vũ Tình đi tới, nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười, "Ta làm việc này không phải vig tiền."
Tạ Vũ Tình nhướng nhướng chân mày, "Không vì tiền, chẳng lẽ là vì người?"
Diệp Thiếu Dương biết nàng nói chính là Trang Vũ Nịnh, nhất thời nghẹn lời.
"Sự tình xong xuôi, nhanh thu dọn rồi ra về thôi," Tạ Vũ Tình làm bộ không thèm để ý nói, "Cô ấy là minh tinh màn bạc đấy ! ! ."
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, "Ta đương nhiên biết."
Tứ Bảo nghỉ ngơi một hồi, liền cùng đám người Tạ Vũ Tình đi xuống.
Diệp Thiếu Dương cùng Trương Tiểu Nhị lên xe của Mã Thừa, đi về nội thành, đem Giao Nhân mang lên xe.
Rời đi lúc sau, thân thể cứng đờ của Giao Nhân dần dần mềm lại, làn da bên trên bắt đầu chảy ra một ít dịch nhờn, Trương Tiểu Nhị nhìn thấy, chạy nhanh đem Giao Nhân đặt bên cạnh mình.
Kết quả Giao Nhân vặn vẹo thân thể một chút.
Trương Tiểu Nhụy hoảng sợ, "Nó. . . Nó còn sống!"
"Không biết, đường còn xa, ta làm ngươi bối cái tiêu bản trở về?"
Trương Tiểu Nhụy giật mình, nhìn Giao Nhân nói "Sư phụ, trên người nó có dịch nhầy là như thế nào?"
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nói "Giao nhân là động vật dưới nước, có thể nó dã bị bắt đi lâu lắm, nên mới có chuyện như vậy."
Trương Tiểu Nhụy cả kinh nói "Sao có thể, không phải nó bị treo lên sao, ai biết đã bao lâu, nơi đó cũng không có nước, tại sao đệ tử vẫn không nhìn thấy những chuyện này."
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói "Hồ Uy chắc chắn đã cho nó uống pháp dược, làm cho nó không ở dưới nước vẫn sống được, Hồ Uy hiện tại đã chết, một thời gian không được uống pháp dược, đương nhiên là có chuyện."
Nói xong, vẽ hai tấm "Thủy Phù", dán lên trên hai mắt Giao Nhân, linh phù bên trong, không ngừng sinh ra hơi nước nhè nhẹ, thấm vào đôi mắt Giao Nhân,
Ở bên dưới, Trương Tiểu Nhụy căn bản là không nhìn kỹ, Diệp Thiếu Dương đang tác pháp, còn tưởng Diệp Thiếu Dương đang làm gì, muốn nhìn thấy rĩ, cẩn thận quan sát, trong lòng càng ngày càng giật mình, lẩm bẩm nói "Úi. . . Rốt cuộc nó là cái gì thế?"
Diệp Thiếu Dương nói "Mỹ Nhân Ngư."
Trương Tiểu Nhụy nhìn thoáng qua Giao Nhân, hai bên đen tuyền, nói "Sư phụ đinh lừa ta sao?"
Xe đi được nửa ngày, tốc độ chậm kinh người, Diệp Thiếu Dương tức giận nhìn Mã Thừa nói, "Đây không phải là nội thành, đường xá vắng vẻ, tại sao ngươi đi chậm thế!"
"Chân ta còn đang nhũn ra, dẫm không được chân ga. . ." Mã Thừa quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười một chút, nói "Diệp Thiếu Dương, hai ta bây giờ không còn nợ nhau gì nữa, về sau có chuyện gì, ngươi còn có thể tìm ta hỗ trợ, nhưng những chuyện như thế này thì đừng đến nhờ ta nhé."
Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng chân mày, nói "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kích thích hay sao?"
"Kích thích, quá kích thích." Mã Thừa vô ngữ cười khổ, "Quá đủ rồi, cả đời đã phải trải qua một lần, ta không nghĩ có lần thứ hai, ta bây giờ mới biết được, ta không có gan dạ bằng ngươi, cầu xin ngươi, về sau đừng tìm ta, ngươi muốn tìm người, ta mượn người tới giúp ngươi tận tình."
Diệp Thiếu Dương á khẩu.
Xe chạy đến nội thành, Diệp Thiếu Dương yêu cầu Mã Thừa giúp mình tìm một nơi có bồn tắm, Mã Thừa trực tiếp đưa hai người đến khách sạn "Kim hoàng cung", đạt hai phòng cao cấp nhất.
Trong phòng có một cái bồn tắm siêu to, gần bằng cái bể bơi nhỉ, Diệp Thiếu Dương chạy nhanh, vặn nước đầy bồn, nhấc Giao Nhân đưa vào, sau đó trở lại phòng, thay quần áo dính đầy dịch nhờn, ngồi trên giường điều tức một lúc, khôi phục một chút tinh khí, mệt quá nằm xuống ngủ một giấc.
Ngủ đến chạng vạng tối, tỉnh lại lúc sau, tinh thần đã khôi phục, toàn thân đau nhưucs, giống như bị ai đánh cho một trận nhừ tử vậy.
Mở di động xem, có vài cuộc gọi nhỡ, Mã Thừa một cái, Tạ Vũ Tình hai cái, Trang Vũ Nịnh ba cái.
Diệp Thiếu Dương cười, may mà mình đã để chế độ im lặng, bằng không thì bị bọn họ làm phiền chết.
Đành gọi cho Tạ Vũ Tình, kết quả đúng như hắn nghĩ, nàng gọi mình là để hỏi thăm mình đã khỏe lại chưa.
Diệp Thiếu Dương hỏi nàng mấy vấn đề, nàng nói chính mình đã trở về nội thành, đang ở sở xử lí một ít công việc, lát nữa sẽ đến tìm mình.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương lại gọi cho Trang Vũ Ninh, chỉ nói là mình đã bình yên trờ về, trong lòng cảm thấy an ủi, rốt cuộc vẫn có người quan tâm đến mình.
Hàn huyên vài câu, Diệp Thiếu Dương nói tối sẽ đến tìm nàng, sau đó cất điện thoại, nhớ ra cái gì, lại phải gọi cho Mã Thừa nữa.
"Ngươi khỏe chưa, ta đang đến chỗ ngươi." Mã Thừa chỉ nói một câu, sau đó rồi cúp máy.
Diệp Thiếu Dương xoay người xuống giường, đi vào buồng vệ sinh, rửa mặt, định đi WC, vừa mới ngồi xuống bồn cầu đột nhiên cảm giác có điều gì không đúng, quay đầu nhìn thoáng qua phòng tắm, nhìn thấy cái gì, sợ tới mức nước tiểu rớt tung tóe vào quần, liên tục lui về phía sau.
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói "Đó là cái gì?"
Diệp Thiếu Dương bấy giờ mới nhớ Tạ Vũ Tình chưa đi xuống bao giờ, phía dưới bốn phía thông suốt, bọn họ tùy tiện đi xuống, khả năng sẽ bị lạc, vì thế quay đầu lại gọi Tứ Bảo, nhờ hắn giúp cảnh sát xuống đó, nếu có gặp u hồn dã quỷ, cũng có thể ra tay trợ giúp.
"Haizz, tại sao lúc nãy ta ở dưới đó, thì ngươi không dùng điện thoại cho ta, bây giờ ta lên đây rồi, lại bắt ta phải xuống lần nữa." Tứ Bảo bất mãn nói.
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Ta đã thử rồi, phía dưới không có tín hiệu, ta gọi không được, nếu ngươi là ta thì ngươi cũng sẽ làm vậy thôi."
Tứ Bảo á khẩu, tỏ vẻ mệt mỏi muốn tĩnh dưỡng một lúc, mới có sức lực đi xuống.
Mã Thừa đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói "Tiền của tôi đâu?"
"Thiếu chút nữa thì quên, ở phía sau chiếc rương." Tứ Bảo đưa chìa khóa cho hắn, "Cậu tự mở ra đi, nhiều tiền như vậy, ta cũng không dám lấy của ngươi."
Mã Thừa cầm lấy chìa khóa, đưa cho một bảo tiêu, mang theo vài người từ chỗ Tứ Bảo đến trước chiếc xe.
Tứ Bảo đột nhiên nghĩ đến cái gì, cũng không định nghỉ ngơi nữa, vừa chạy vừa kêu, trong miệng la lớn "Đừng lấy, đồ vật còn lại. . . Không đúng, là của ta!"
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn, nghĩ thầm Hồ Uy vừa chết, có thể xóa sạch tội lỗi hắn gây ra, nhưng gia sản đều đưa Tứ Bảo giữ, tên này cũng là một tên tham tiền, nhắc tới tiền bạc, lập tức người lại hết ê ẩm.
Bất quá ngẫm lại, tài sản Hồ Uy do Tứ Bảo kế thừa, nhưng hồn phách của hắn lại nằm trong tay của Hồ Uy, nhưng hắn vẫn giúp mình, đại nghĩa diệt thân. Như vậy, có thể coi hắn là người tốt, trên đời không được mấy người
Nhìn hắn, Diệp Thiếu Dương cảm thấy bội phục vài phần.
"Chúc mừng ngươi a, lại kiếm được một đống tiền lớn, ba mươi vạn đúng không?" Tạ Vũ Tình đi tới, nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Thiếu Dương cười cười, "Ta làm việc này không phải vig tiền."
Tạ Vũ Tình nhướng nhướng chân mày, "Không vì tiền, chẳng lẽ là vì người?"
Diệp Thiếu Dương biết nàng nói chính là Trang Vũ Nịnh, nhất thời nghẹn lời.
"Sự tình xong xuôi, nhanh thu dọn rồi ra về thôi," Tạ Vũ Tình làm bộ không thèm để ý nói, "Cô ấy là minh tinh màn bạc đấy ! ! ."
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, "Ta đương nhiên biết."
Tứ Bảo nghỉ ngơi một hồi, liền cùng đám người Tạ Vũ Tình đi xuống.
Diệp Thiếu Dương cùng Trương Tiểu Nhị lên xe của Mã Thừa, đi về nội thành, đem Giao Nhân mang lên xe.
Rời đi lúc sau, thân thể cứng đờ của Giao Nhân dần dần mềm lại, làn da bên trên bắt đầu chảy ra một ít dịch nhờn, Trương Tiểu Nhị nhìn thấy, chạy nhanh đem Giao Nhân đặt bên cạnh mình.
Kết quả Giao Nhân vặn vẹo thân thể một chút.
Trương Tiểu Nhụy hoảng sợ, "Nó. . . Nó còn sống!"
"Không biết, đường còn xa, ta làm ngươi bối cái tiêu bản trở về?"
Trương Tiểu Nhụy giật mình, nhìn Giao Nhân nói "Sư phụ, trên người nó có dịch nhầy là như thế nào?"
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, nói "Giao nhân là động vật dưới nước, có thể nó dã bị bắt đi lâu lắm, nên mới có chuyện như vậy."
Trương Tiểu Nhụy cả kinh nói "Sao có thể, không phải nó bị treo lên sao, ai biết đã bao lâu, nơi đó cũng không có nước, tại sao đệ tử vẫn không nhìn thấy những chuyện này."
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói "Hồ Uy chắc chắn đã cho nó uống pháp dược, làm cho nó không ở dưới nước vẫn sống được, Hồ Uy hiện tại đã chết, một thời gian không được uống pháp dược, đương nhiên là có chuyện."
Nói xong, vẽ hai tấm "Thủy Phù", dán lên trên hai mắt Giao Nhân, linh phù bên trong, không ngừng sinh ra hơi nước nhè nhẹ, thấm vào đôi mắt Giao Nhân,
Ở bên dưới, Trương Tiểu Nhụy căn bản là không nhìn kỹ, Diệp Thiếu Dương đang tác pháp, còn tưởng Diệp Thiếu Dương đang làm gì, muốn nhìn thấy rĩ, cẩn thận quan sát, trong lòng càng ngày càng giật mình, lẩm bẩm nói "Úi. . . Rốt cuộc nó là cái gì thế?"
Diệp Thiếu Dương nói "Mỹ Nhân Ngư."
Trương Tiểu Nhụy nhìn thoáng qua Giao Nhân, hai bên đen tuyền, nói "Sư phụ đinh lừa ta sao?"
Xe đi được nửa ngày, tốc độ chậm kinh người, Diệp Thiếu Dương tức giận nhìn Mã Thừa nói, "Đây không phải là nội thành, đường xá vắng vẻ, tại sao ngươi đi chậm thế!"
"Chân ta còn đang nhũn ra, dẫm không được chân ga. . ." Mã Thừa quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười một chút, nói "Diệp Thiếu Dương, hai ta bây giờ không còn nợ nhau gì nữa, về sau có chuyện gì, ngươi còn có thể tìm ta hỗ trợ, nhưng những chuyện như thế này thì đừng đến nhờ ta nhé."
Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng chân mày, nói "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kích thích hay sao?"
"Kích thích, quá kích thích." Mã Thừa vô ngữ cười khổ, "Quá đủ rồi, cả đời đã phải trải qua một lần, ta không nghĩ có lần thứ hai, ta bây giờ mới biết được, ta không có gan dạ bằng ngươi, cầu xin ngươi, về sau đừng tìm ta, ngươi muốn tìm người, ta mượn người tới giúp ngươi tận tình."
Diệp Thiếu Dương á khẩu.
Xe chạy đến nội thành, Diệp Thiếu Dương yêu cầu Mã Thừa giúp mình tìm một nơi có bồn tắm, Mã Thừa trực tiếp đưa hai người đến khách sạn "Kim hoàng cung", đạt hai phòng cao cấp nhất.
Trong phòng có một cái bồn tắm siêu to, gần bằng cái bể bơi nhỉ, Diệp Thiếu Dương chạy nhanh, vặn nước đầy bồn, nhấc Giao Nhân đưa vào, sau đó trở lại phòng, thay quần áo dính đầy dịch nhờn, ngồi trên giường điều tức một lúc, khôi phục một chút tinh khí, mệt quá nằm xuống ngủ một giấc.
Ngủ đến chạng vạng tối, tỉnh lại lúc sau, tinh thần đã khôi phục, toàn thân đau nhưucs, giống như bị ai đánh cho một trận nhừ tử vậy.
Mở di động xem, có vài cuộc gọi nhỡ, Mã Thừa một cái, Tạ Vũ Tình hai cái, Trang Vũ Nịnh ba cái.
Diệp Thiếu Dương cười, may mà mình đã để chế độ im lặng, bằng không thì bị bọn họ làm phiền chết.
Đành gọi cho Tạ Vũ Tình, kết quả đúng như hắn nghĩ, nàng gọi mình là để hỏi thăm mình đã khỏe lại chưa.
Diệp Thiếu Dương hỏi nàng mấy vấn đề, nàng nói chính mình đã trở về nội thành, đang ở sở xử lí một ít công việc, lát nữa sẽ đến tìm mình.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương lại gọi cho Trang Vũ Ninh, chỉ nói là mình đã bình yên trờ về, trong lòng cảm thấy an ủi, rốt cuộc vẫn có người quan tâm đến mình.
Hàn huyên vài câu, Diệp Thiếu Dương nói tối sẽ đến tìm nàng, sau đó cất điện thoại, nhớ ra cái gì, lại phải gọi cho Mã Thừa nữa.
"Ngươi khỏe chưa, ta đang đến chỗ ngươi." Mã Thừa chỉ nói một câu, sau đó rồi cúp máy.
Diệp Thiếu Dương xoay người xuống giường, đi vào buồng vệ sinh, rửa mặt, định đi WC, vừa mới ngồi xuống bồn cầu đột nhiên cảm giác có điều gì không đúng, quay đầu nhìn thoáng qua phòng tắm, nhìn thấy cái gì, sợ tới mức nước tiểu rớt tung tóe vào quần, liên tục lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.