Chương 548: Bức dực song hoàn
Thanh Tử
23/04/2018
Bất cứ quỷ hồn nào, một khi đã đánh vào Địa Phủ,
chính là phạm phải tội ác tày trời, hoặc là không bị bắt được, nhưng nếu có một ngày bị bắt được, sẽ liền bị bắt vào địa ngục, vĩnh viễn không
thể siêu sinh.
"Quay đầu lại, " Diệp Tiểu Thước cười ha hả, "Thế nào là quay đầu lại chứ, Diệp Thiếu Dương, ta lúc còn sống vì tru diệt Quỷ Mẫu mà trả giá hết thảy, ngay cả cơ hội luân hồi cũng bỏ qua, sau khi chết lại cẩn trọng, lập ra những thứ phép tắc kia, Quỷ Tiên thôn chỉ lấy âm hồn, không giết người sống. . . Ta không thẹn với lương tâm, đáng tiếc số phận lại trêu cợt ta như vậy. . ."
Hắn cười đến điên cuồng, trên bộ mặt quỷ dữ tợn, phủ đầy những giọt nước mắt.
"Bất kể là làm người hay là bắt quỷ, Diệp Thiếu Dương, ngươi biết cái gì đáng sợ nhất không?"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, không rõ ý tứ của hắn.
Diệp Tiểu Thước cười thảm nói: "Ta nỗ lực vì tất cả, cho tới bây giờ không oán không hối hận, việc ta không chịu được nhất chính là, cuối cùng mới biết được, hóa ra ta căn bản không có tư cách đi làm chuyện này. . .
Khi còn bé, phát hiện bia đá, kẻ tìm được phong ấn Quỷ Mẫu chính là ta, sau đó có duyên phận bái sư học nghệ, trở thành Pháp Sư cũng là ta, bên trong người ta còn chảy xuôi dòng máu Diệp gia, ta cho rằng châm ngôn viết trên đá phong ấn 'Hậu nhân Diệp gia trấn áp Quỷ Mẫu' là nhằm vào ta, cho nên, ta không chút nào do dự làm tất cả mọi chuyện, đến tận khi gặp ngươi. . .
Ha ha. . . Ta mới biết được, ta kể từ lúc bắt đầu thì đã là sai rồi, kẻ hậu nhân Diệp gia có thể có cơ hội cùng Quỷ Mẫu đối kháng, chính là ngươi, không phải là ta! Diệp Thiếu Dương, ngươi có thể hiểu được cảm giác của ta sao?"
Diệp Thiếu Dương thầm hít một hơi, loại cảm giác này, hắn chưa từng lĩnh hội qua, nhưng hoàn toàn có thể hiểu được: Một người vì một chuyện nào đó mà trả giá hết thảy, rốt cuộc mới phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, là hòn đá lót đường cho kẻ khác, loại cảm giác này mang đến sự thống khổ, vượt qua xa cả sự chịu đựng của bản thân.
Chân thân Diệp Tiểu Thước đang đứng ở giữa một đoàn hắc khí, vừa khóc vừa cười, trạng thái điên cuồng, qua hơn nữa ngày, hắn từ từ tỉnh táo lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, yếu ớt nói:
"Thời điểm khi biết được chuyện này, ta hận không thể giết được ngươi, giết mọi người, để cho mình hoàn toàn trầm luân, thế nhưng vào lúc thấy ngươi lần lượt vì cứu người mà dũng cảm quên mình, nhất là khi ngươi hát bài hát kia, 'Ta là Thiên Sư tại Nhân Gian, không vào Địa Ngục không thành Tiên. . .' Từ trên người ngươi, ta thấy được hình ảnh của mình năm đó, mới biết chúng ta thực ra rất giống nhau. Cho nên, ta mới quyết định cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Diệp Thiếu Dương cảm kích nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi và Quỷ Mẫu trước đây là đối thủ một mất một còn, ả vì sao lại tin tưởng ngươi như vậy, ả chẳng lẽ không sợ ngươi sẽ phản bội sao, hay là đã làm gì đó đối với ngươi?"
Diệp Tiểu Thước lắc đầu nói: "Quỷ Mẫu chưa từng làm gì đối với ta, thế nhưng. . . Ả ta thu lấy mệnh hồn của Tuyết Kỳ, còn thay đổi ý chí của cô ấy, trở thành thủ hạ tuyệt đối thuần phục ả, mà ả cũng biết, bây giờ ta đã không còn gì, chỉ còn có Tuyết Kỳ. . . Ả biết ta sẽ luôn luôn bảo vệ cô ấy, vì vậy chỉ cần nắm giữ Tuyết Kỳ, thì đồng nghĩa với việc nắm giữ được ta."
Cho nên, Diệp Thiếu Dương, nếu như ngươi muốn đánh bại Quỷ Mẫu, nhất định phải nghĩ biện pháp giải cứu mệnh hồn cô ấy đang bị ả cướp lấy, bằng không nếu như thực sự đánh nhau, ta sẽ đứng ở bên phe cô ấy. Xin lỗi, bởi vì đối với ta, Tuyết Kỳ so với toàn bộ thế giới đều quan trọng hơn."
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Muốn từ trong tay Quỷ Mẫu đem mệnh hồn của cô ấy đoạt lại, gần như không có khả năng."
"Đúng vậy, nhưng ngươi là Thiên Sư Mao Sơn, nếu như trên đời này còn có người có thể làm được chuyện không thể, trừ ngươi ra không còn ai có thể làm được việc đó."
Lời hắn nói, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy trên vai đang chịu áp lực như núi, hít sâu một hơi nói: "Ta sẽ nghĩ đến chút biện pháp, đúng rồi. Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."
Diệp Tiểu Thước lắc đầu, "Không có thời gian, Quỷ Mẫu mỗi ngày trong nháy mắt sẽ luân phiên tiến vào bên trong tu luyện ngày đêm, nên ta mới có cơ hội tìm đến ngươi, bây giờ sắc trời đã tối, ta phải trở về." Hắn vừa nói, thân ảnh vừa hướng về phía sau bay đi, bỏ lại một câu nói: "Nhớ kỹ, Quỹ Mẫu rất khó đối phó, muốn đối phó ả, ban ngày hay ban đêm cũng đều như nhau. . ."
Diệp Thiếu Dương đối mặt với phương hướng hắn biến mất, bái một cái thật thấp, mặc kệ sau này ra sao, chí ít cho tới bây giờ, Diệp Tiểu Thước là một người không tưởng, một pháp sư vĩ đại.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm khái, tựa vào rào chắn trên sân thượng, lặng im không nói.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng ở một bên đứng lẳng lặng, qua nửa ngày, sâu kín nói: "Chuyện hắn nói, có biện pháp gì không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Qua Qua đi tới, nói: "Lão đại, chuyện này không phải là giống như Tứ Bảo trước đây đã bị Hồ Uy điều khiển sao, ngài đem Quỷ Mẫu giết chết, không phải là sẽ có thể phóng xuất mệnh hồn Tuyết Kỳ sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi nói thì đơn giản rồi, Quỷ Mẫu có thể dễ giết vậy sao, ả ta đã có thủ hạ đắc lực như thế, nhất định sẽ đẩy lên phía trước theo đánh chúng ta, hơn nữa chính Tuyết Kỳ cũng cam tâm bán mạng vì ả, đến lúc đó toàn lực đối phó chúng ta, chúng ta là nên đánh hay là không đánh? Không đánh liền lộ tẩy, đánh mà nói, không đem cô ấy đánh chết, rất có khả năng không thể gặp được Quỷ Mẫu."
Qua Qua ngơ ngẩn, lúc này mới nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói: "Chỉ có đánh úp bất ngờ, trực tiếp dứt khoác giết chết Quỷ Mẫu, đây là biện pháp duy nhất."
Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói, nếu như đối thủ chỉ có một mình Quỷ mẫu, điểm này còn nói được, thế nhưng bây giờ. . . Còn có Tà Thần kia, luôn núp trong bóng tối theo dõi hắn.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng nhìn lại hai tay của Nhuế Lãnh Ngọc, trên mu bàn tay trắng nõn có một thứ vũ khí kim loại sắc bén, hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Nhuế Lãnh Ngọc đem tay đưa đến trước mặt hắn, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí nắm lấy tay cô, lật tới lật lui nhìn hơn nửa ngày.
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc là cầm tay, hay là xem đồ?"
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng thả tay xuống, gãi gãi cái ót, nói: "Vẫn là không nhìn ra nó là cái gì."
"Đây là Bức Dực Song Hoàn, pháp khí mang theo bên mình ta vừa mới chế tạo, là dùng long cốt cương trộn lẫn vào với rất nhiều pháp dược rồi rèn tạo thành, rất lợi hại."
"Vậy tôi phải nhìn lại một chút." Diệp Thiếu Dương cười đùa lại đem tay cô nâng lên, nào có tâm tư nhìn Bức Dực Song Hoàn gì, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, một trái tim đập như đóng cọc cơ khí.
Qua Qua rất khinh bỉ trợn tròn mắt, nhảy qua một bên.
Nhìn mặt của Nhuế Lãnh Ngọc ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Thiếu Dương có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến gì đó, hỏi: "Phải rồi. Sao trước đây ta không biết cô có một người sư huynh?"
Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Huynh ấy vẫn luôn không có ở trong nước, bất quá chúng ta hồi lúc nhỏ đã cùng nhau lớn lên."
Ách. . . Thanh mai trúc mã sao.
Diệp Thiếu Dương gãi cái ót, "Giữa các người. . . Ngoại trừ sư huynh muội, còn có quan hệ gì khác không?"
Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười hiếm có, đem tay của mình từ trong tay hắn rút ra, hướng đi đến lầu cầu thang, để lại Diệp Thiếu Dương đang thất vọng mất mát.
Diệp Tiểu Thước về tới lưỡng giới sơn, kết quả đi vào thấy tất cả "Quỷ Tiên" sắc mặt đều xanh mét, động tác đờ đẫn tập trung ở hai bên dòng suối, mang trên mặt biểu tình chết lặng mà hung tàn, từng lớp từng lớp oán khí, quanh quẩn ở xung quanh thân thể bọn họ, tràn đầy sơn cốc.
Diệp Tiểu Thước trong lòng hoảng hốt, mới nhất thời không gặp, là cái gì đã khiến cho các hương thân từ Quỷ Hồn thông thường, biến thành loại Lệ Quỷ đáng sợ như vậy?
"Quay đầu lại, " Diệp Tiểu Thước cười ha hả, "Thế nào là quay đầu lại chứ, Diệp Thiếu Dương, ta lúc còn sống vì tru diệt Quỷ Mẫu mà trả giá hết thảy, ngay cả cơ hội luân hồi cũng bỏ qua, sau khi chết lại cẩn trọng, lập ra những thứ phép tắc kia, Quỷ Tiên thôn chỉ lấy âm hồn, không giết người sống. . . Ta không thẹn với lương tâm, đáng tiếc số phận lại trêu cợt ta như vậy. . ."
Hắn cười đến điên cuồng, trên bộ mặt quỷ dữ tợn, phủ đầy những giọt nước mắt.
"Bất kể là làm người hay là bắt quỷ, Diệp Thiếu Dương, ngươi biết cái gì đáng sợ nhất không?"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, không rõ ý tứ của hắn.
Diệp Tiểu Thước cười thảm nói: "Ta nỗ lực vì tất cả, cho tới bây giờ không oán không hối hận, việc ta không chịu được nhất chính là, cuối cùng mới biết được, hóa ra ta căn bản không có tư cách đi làm chuyện này. . .
Khi còn bé, phát hiện bia đá, kẻ tìm được phong ấn Quỷ Mẫu chính là ta, sau đó có duyên phận bái sư học nghệ, trở thành Pháp Sư cũng là ta, bên trong người ta còn chảy xuôi dòng máu Diệp gia, ta cho rằng châm ngôn viết trên đá phong ấn 'Hậu nhân Diệp gia trấn áp Quỷ Mẫu' là nhằm vào ta, cho nên, ta không chút nào do dự làm tất cả mọi chuyện, đến tận khi gặp ngươi. . .
Ha ha. . . Ta mới biết được, ta kể từ lúc bắt đầu thì đã là sai rồi, kẻ hậu nhân Diệp gia có thể có cơ hội cùng Quỷ Mẫu đối kháng, chính là ngươi, không phải là ta! Diệp Thiếu Dương, ngươi có thể hiểu được cảm giác của ta sao?"
Diệp Thiếu Dương thầm hít một hơi, loại cảm giác này, hắn chưa từng lĩnh hội qua, nhưng hoàn toàn có thể hiểu được: Một người vì một chuyện nào đó mà trả giá hết thảy, rốt cuộc mới phát hiện tất cả đều là hiểu lầm, là hòn đá lót đường cho kẻ khác, loại cảm giác này mang đến sự thống khổ, vượt qua xa cả sự chịu đựng của bản thân.
Chân thân Diệp Tiểu Thước đang đứng ở giữa một đoàn hắc khí, vừa khóc vừa cười, trạng thái điên cuồng, qua hơn nữa ngày, hắn từ từ tỉnh táo lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, yếu ớt nói:
"Thời điểm khi biết được chuyện này, ta hận không thể giết được ngươi, giết mọi người, để cho mình hoàn toàn trầm luân, thế nhưng vào lúc thấy ngươi lần lượt vì cứu người mà dũng cảm quên mình, nhất là khi ngươi hát bài hát kia, 'Ta là Thiên Sư tại Nhân Gian, không vào Địa Ngục không thành Tiên. . .' Từ trên người ngươi, ta thấy được hình ảnh của mình năm đó, mới biết chúng ta thực ra rất giống nhau. Cho nên, ta mới quyết định cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Diệp Thiếu Dương cảm kích nhìn hắn một cái, hỏi: "Ngươi và Quỷ Mẫu trước đây là đối thủ một mất một còn, ả vì sao lại tin tưởng ngươi như vậy, ả chẳng lẽ không sợ ngươi sẽ phản bội sao, hay là đã làm gì đó đối với ngươi?"
Diệp Tiểu Thước lắc đầu nói: "Quỷ Mẫu chưa từng làm gì đối với ta, thế nhưng. . . Ả ta thu lấy mệnh hồn của Tuyết Kỳ, còn thay đổi ý chí của cô ấy, trở thành thủ hạ tuyệt đối thuần phục ả, mà ả cũng biết, bây giờ ta đã không còn gì, chỉ còn có Tuyết Kỳ. . . Ả biết ta sẽ luôn luôn bảo vệ cô ấy, vì vậy chỉ cần nắm giữ Tuyết Kỳ, thì đồng nghĩa với việc nắm giữ được ta."
Cho nên, Diệp Thiếu Dương, nếu như ngươi muốn đánh bại Quỷ Mẫu, nhất định phải nghĩ biện pháp giải cứu mệnh hồn cô ấy đang bị ả cướp lấy, bằng không nếu như thực sự đánh nhau, ta sẽ đứng ở bên phe cô ấy. Xin lỗi, bởi vì đối với ta, Tuyết Kỳ so với toàn bộ thế giới đều quan trọng hơn."
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Muốn từ trong tay Quỷ Mẫu đem mệnh hồn của cô ấy đoạt lại, gần như không có khả năng."
"Đúng vậy, nhưng ngươi là Thiên Sư Mao Sơn, nếu như trên đời này còn có người có thể làm được chuyện không thể, trừ ngươi ra không còn ai có thể làm được việc đó."
Lời hắn nói, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy trên vai đang chịu áp lực như núi, hít sâu một hơi nói: "Ta sẽ nghĩ đến chút biện pháp, đúng rồi. Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."
Diệp Tiểu Thước lắc đầu, "Không có thời gian, Quỷ Mẫu mỗi ngày trong nháy mắt sẽ luân phiên tiến vào bên trong tu luyện ngày đêm, nên ta mới có cơ hội tìm đến ngươi, bây giờ sắc trời đã tối, ta phải trở về." Hắn vừa nói, thân ảnh vừa hướng về phía sau bay đi, bỏ lại một câu nói: "Nhớ kỹ, Quỹ Mẫu rất khó đối phó, muốn đối phó ả, ban ngày hay ban đêm cũng đều như nhau. . ."
Diệp Thiếu Dương đối mặt với phương hướng hắn biến mất, bái một cái thật thấp, mặc kệ sau này ra sao, chí ít cho tới bây giờ, Diệp Tiểu Thước là một người không tưởng, một pháp sư vĩ đại.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm khái, tựa vào rào chắn trên sân thượng, lặng im không nói.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng ở một bên đứng lẳng lặng, qua nửa ngày, sâu kín nói: "Chuyện hắn nói, có biện pháp gì không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Qua Qua đi tới, nói: "Lão đại, chuyện này không phải là giống như Tứ Bảo trước đây đã bị Hồ Uy điều khiển sao, ngài đem Quỷ Mẫu giết chết, không phải là sẽ có thể phóng xuất mệnh hồn Tuyết Kỳ sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi nói thì đơn giản rồi, Quỷ Mẫu có thể dễ giết vậy sao, ả ta đã có thủ hạ đắc lực như thế, nhất định sẽ đẩy lên phía trước theo đánh chúng ta, hơn nữa chính Tuyết Kỳ cũng cam tâm bán mạng vì ả, đến lúc đó toàn lực đối phó chúng ta, chúng ta là nên đánh hay là không đánh? Không đánh liền lộ tẩy, đánh mà nói, không đem cô ấy đánh chết, rất có khả năng không thể gặp được Quỷ Mẫu."
Qua Qua ngơ ngẩn, lúc này mới nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên nói: "Chỉ có đánh úp bất ngờ, trực tiếp dứt khoác giết chết Quỷ Mẫu, đây là biện pháp duy nhất."
Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói, nếu như đối thủ chỉ có một mình Quỷ mẫu, điểm này còn nói được, thế nhưng bây giờ. . . Còn có Tà Thần kia, luôn núp trong bóng tối theo dõi hắn.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng nhìn lại hai tay của Nhuế Lãnh Ngọc, trên mu bàn tay trắng nõn có một thứ vũ khí kim loại sắc bén, hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Nhuế Lãnh Ngọc đem tay đưa đến trước mặt hắn, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí nắm lấy tay cô, lật tới lật lui nhìn hơn nửa ngày.
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc là cầm tay, hay là xem đồ?"
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng thả tay xuống, gãi gãi cái ót, nói: "Vẫn là không nhìn ra nó là cái gì."
"Đây là Bức Dực Song Hoàn, pháp khí mang theo bên mình ta vừa mới chế tạo, là dùng long cốt cương trộn lẫn vào với rất nhiều pháp dược rồi rèn tạo thành, rất lợi hại."
"Vậy tôi phải nhìn lại một chút." Diệp Thiếu Dương cười đùa lại đem tay cô nâng lên, nào có tâm tư nhìn Bức Dực Song Hoàn gì, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, một trái tim đập như đóng cọc cơ khí.
Qua Qua rất khinh bỉ trợn tròn mắt, nhảy qua một bên.
Nhìn mặt của Nhuế Lãnh Ngọc ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Thiếu Dương có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời, đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến gì đó, hỏi: "Phải rồi. Sao trước đây ta không biết cô có một người sư huynh?"
Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Huynh ấy vẫn luôn không có ở trong nước, bất quá chúng ta hồi lúc nhỏ đã cùng nhau lớn lên."
Ách. . . Thanh mai trúc mã sao.
Diệp Thiếu Dương gãi cái ót, "Giữa các người. . . Ngoại trừ sư huynh muội, còn có quan hệ gì khác không?"
Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười hiếm có, đem tay của mình từ trong tay hắn rút ra, hướng đi đến lầu cầu thang, để lại Diệp Thiếu Dương đang thất vọng mất mát.
Diệp Tiểu Thước về tới lưỡng giới sơn, kết quả đi vào thấy tất cả "Quỷ Tiên" sắc mặt đều xanh mét, động tác đờ đẫn tập trung ở hai bên dòng suối, mang trên mặt biểu tình chết lặng mà hung tàn, từng lớp từng lớp oán khí, quanh quẩn ở xung quanh thân thể bọn họ, tràn đầy sơn cốc.
Diệp Tiểu Thước trong lòng hoảng hốt, mới nhất thời không gặp, là cái gì đã khiến cho các hương thân từ Quỷ Hồn thông thường, biến thành loại Lệ Quỷ đáng sợ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.