Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 547: Diệp Tiểu Thước tài ba

Thanh Tử

23/04/2018

Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Trước đây không phải là ngươi đã tới đây rồi sao, chỉ có mấy cái phòng mà cũng đi nhầm à?"

"Hì hì, nhất thời quên, cô tiếp tục nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi."

Nhuế Lãnh Ngọc không khách khí đóng cửa lại.

Diệp Thiếu Dương đi thẳng tới phòng 203, mở cửa phòng đi vào, đem đồ đạc của mình bỏ xuống.

Tiểu Mã đi theo vào, cười quỷ nói: "Tôi vẫn cứ tưởng cậu là người thành thật, không nghĩ tới cậu cũng có lúc tinh ranh như thế. Nào là thuận tiện trao đổi, tôi thấy là do cậu sợ hai người bọn họ trao đổi quá thân thiết, nên mới dời tới đây để giám thị chứ gì?"

Tâm sự bị nhìn thấu, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt, mắng lớn tiếng: "Cút!" Đem cậu ta đuổi ra khỏi phòng.

Đóng cửa phòng, Diệp Thiếu Dương đi lên giường ngồi, trong tâm, toàn bộ đều rối loạn.

Ngày hôm qua đi chuyến tàu đêm, ngủ không được ngon giấc, Nhuế Lãnh Ngọc lên giường cố gắng ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại, sắc trời đã tối, giơ tay lên thoáng nhìn qua đồng hồ, đồng hồ đeo tay này của cô là đồng hồ phép thuật, những lúc nhận biết không có khí âm tà, thì nó chỉ là một cái đồng hồ bình thường.

5 giờ 40 phút. Ngủ một giấc đến mấy tiếng.

Nhuế Lãnh Ngọc duỗi người, nghĩ đến biểu hiện ban ngày của Diệp Thiếu Dương, không nhịn được cười rộ lên, đang định xuống giường đi rửa mặt chải đầu, trong phòng đột nhiên sáng lên một tia hồng quang, vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện đồng hồ pháp thuật mình mới vừa để xuống bỗng sáng lên, cầm lên vừa nhìn, kim đồng hồ đã định đến một cái phương hướng, vẫn không nhúc nhích.

Điều này nói rõ, trong vòng 50 mét phía trước hướng kim đồng hồ chỉ đến, tất có Quỷ Yêu Tà Linh!

Ngay cả quần áo cũng không kịp thay, dứt khoát từ trong balô của mình lấy ra hai món pháp khí, chạy ra ngoài cửa, chiếu theo gợi ý của kim đồng hồ, chạy thẳng một mạch lên sân thượng.

Trên sân thượng đã đầy mây đen áp đỉnh, một người nam tử mặc âu phục thẳng thớm, có phần đẹp trai đang đạp mây đen lăng không đi tới.

Lệ quỷ!

Đối phương thấy cô, cũng hơi sửng sốt. Chỉ trong nháy mắt, Nhuế Lãnh Ngọc đã bóp cò súng diệt hồn, một viên đạn bắn vào trên người kẻ đó, nổ tung, một cỗ huyết quỷ màu xanh lục ứa ra, vết thương xuyên thấu qua âu phục, máu chảy đầm đìa ra ngoài.

"Hồng tiêu. . ." Nam tử hít mũi một cái, mơ hồ hiểu ra gì đó.

Nhuế Lãnh Ngọc lúc này lại nả một phát súng.



Lần này hắn đã có đề phòng, xê dịch chân, dễ dàng tránh được viên đạn, đi tới bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, cúi người dùng một đôi quỷ nhãn đầy tơ máu lục sắc nhìn cô, nói: "Mỹ nữ ngươi cũng quá thô bạo đấy."

Mở ra một bàn tay, năm ngón tay nhanh chóng lớn lên, hóa thành móng nhọn giống như dã thú, đầu ngón tay tập hợp oán khí, hướng mặt Nhuế Lãnh Ngọc đánh tới.

Nhuế Lãnh Ngọc không chút nào sợ hãi nâng tay phải lên, trên nắm tay hình như có bọc một thứ vũ khí sắc bén trông giống như tay gấu, nghênh tiếp phản kích, từ lòng bàn tay hắn xẹt qua, oán khí gặp phải tay gấu, lập tức tản đi.

"Sao?" Nam tử cả kinh, nhìn lại hướng tay gấu, Nhuế Lãnh Ngọc lại hóa chưởng thành chỉ, niệm động chú ngữ trong miệng, hướng về phía hắn chỉ một ngón tay.

"Động thiên chỉ!"

Một tia sáng tím, đẩy ra oán khí, phóng tới hướng về phía mặt của hắn.

Hắn không tránh né, miệng lập tức mở rộng đến một góc độ khuếch đại, phun ra một ngụm oán khí, cùng ánh sáng tím giao nhau, triệt tiêu đòn tấn công lẫn nhau.

Nam tử nhếch môi, đưa đầu lưỡi màu đen liếm một vòng ở trên môi, cười nói: "Thật lợi hại."

Hai cánh tay mở rộng, từng cỗ oán khí xé rách âu phục, phá thể ra, hội tụ ở giữa hai bàn tay, mãnh liệt đâm tới.

Nhuế Lãnh Ngọc một tay kết ấn, một tay dùng tay gấu tấn công trực diện. . .

Trong phòng, Qua Qua cố sức lay tỉnh Diệp Thiếu Dương, nói: "Đã xảy ra chuyện, bên ngoài có đánh nhau!"

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ngửi được một cỗ oán khí nhàn nhạt, không nói hai lời, từ dưới gối rút ra thanh kiếm Thất Tinh Long Tuyền, vọt ra khỏi phòng, chạy một mạch lên sân thượng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai bóng người đang ở cùng một chỗ đấu với nhau.

Một người trong đó có hình dạng Lệ Quỷ gậy gộc - Là Diệp Tiểu Thước, đối thủ còn lại là người đang mặc bộ đồ ngủ - Nhuế Lãnh Ngọc.

Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, phát hiện Diệp Tiểu Thước xuất thủ cũng không chút lưu tình, mà Nhuế Lãnh Ngọc tự mình cố sức chiến đấu với hắn, cũng không mảy may rơi xuống thế hạ phong, vừa quay đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền trách mắng: "Ngươi còn nhìn cái gì chứ!"

"Ách, ta có biết con quỷ này, hắn không phải là tới để đánh nhau." Diệp Thiếu Dương hướng Diệp Tiểu Thước chép miệng, "Đừng đánh nữa."

Qua Qua vốn đã làm tốt công tác, chuẩn bị xông lên, lại nghe Diệp Thiếu Dương vừa nói như vậy, cũng bối rối, song Diệp Tiểu Thước nhưng lại thực sự nhẹ nhàng lui về phía sau, đứng ở cạnh bên sân thượng, Nhuế Lãnh Ngọc hiểu trong này có sự tình, cũng ngừng tiến công.



Diệp Tiểu Thước giơ tay lên, lướt một cái ở trên người, lại lập tức biến thành một thân âu phục giày da, ngay cả âu phục cũng trở nên mới tinh.

"Làm sao ngươi biết, là ta không tới đây để giết ngươi?" Diệp Tiểu Thước có chút hứng thú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.

"Bởi vì, ngươi không phải là đối thủ của ta, không cần thiết đến đây để đi tìm cái chết." Diệp Thiếu Dương đi về phía trước mấy bước, thản nhiên nói.

Diệp Tiểu Thước im lặng cười cười.

"Ta biết, ngươi là tới tìm ta để hợp tác." Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói.

Diệp Tiểu Thước nhíu mày, nói: "Ngươi làm sao sẽ biết?"

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, quyết định một hơi nói ra toàn bộ:

"Trước đây, ta cũng không biết ngươi làm mọi thứ là vì cái gì, thẳng đến về sau nghe được chuyện xưa của ngươi, ngươi là một pháp sư tài ba, tình nguyện hi sinh bản thân, hơn nữa còn rơi vào tình cảnh hồn phách không yên, vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn muốn cùng Quỷ Mẫu đấu đến cùng, ta cảm thấy, một ngươi như ngươi, dù cho có thua cuộc, cũng không thể nào đi theo địch.

Vừa nghĩ như thế, liền hiểu rất nhiều chuyện, ngươi giết chết mấy người kẻ thù kia, sau đó thông qua bọn họ để tới nói cho ta biết, ngươi đã trở lại. Đây thật ra là một loại cảnh báo, để cho ta biết được sự tồn tại của ngươi, bắt đầu điều tra từ thân phận của ngươi, từng bước tìm ra cả toàn bộ chân tướng, tiếp đó, ngươi thông qua một người nào đó. . .

Ta không nhớ được tên, ngươi khống chế thân thể hắn, bay đến hướng Quỷ Tiên thôn, nhưng thật ra là muốn dẫn ta đến đó, vì thế phát hiện ra Quỷ Tiên thôn. . . Ngươi trên thực tế, ngay từ đầu đã đứng về phía ta, Ta nói đúng hay không? Thế nhưng ngươi lo lắng Quỷ Mẫu hoài nghi, cho nên không thể ở ngoài sáng nói rõ cho ta biết, đúng vậy không?"

Sắc mặt Diệp Tiểu Thước cổ quái nhìn hắn một hồi, nói: "Ngươi chỉ nói đúng phân nửa, ở trong ty Luân Hồi, ta là đang dùng toàn lực thực thi mệnh lệnh của Quỷ Mẫu, đi tìm kiếm rồi bắt vong hồn của cha ngươi, nếu như thành công, ta liền đi vào con đường độc ác, nếu như thất bại, ta liền cho người một cơ hội."

Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn hắn, "Ta không rõ, ngươi tại sao lại phải làm thuộc hạ cho Quỷ Mẫu?"

Diệp Tiểu Thước lộ vẻ bi thương cười, lẩm bẩm nói: "Bởi vì Tuyết Kỳ. Cô ấy sau khi chết, mệnh hồn bị Quỷ Mẫu cướp lấy, đã bị tẩy hồn, dần dần đánh mất đi chính mình, liền giống như Quỷ Mẫu, muốn thiết lập một Quỷ Tiên thôn tồn tại vĩnh viễn đến muôn đời, không ngừng tự lấy thân mình cung cấp tu luyện chi nguyên. . .

Một người, một khi ngay cả hồn phách cũng trầm mê, vậy thì không có cách nào có thể cứu được nữa. Cho nên, ta chỉ có thể cùng cô ấy rơi vào trầm luân, chống lại tất cả."

Diệp Thiếu Dương nói: "Bởi vì sao chứ?"

"Bởi vì. . . Cô ấy là vì ta mà chết, khi còn sống ta không thể đem cho cô ấy hạnh phúc, sau khi chết, ta nhất định phải bảo vệ Tuyết Kỳ, không thể lại nhìn thấy cô ấy chịu bất cứ ủy khuất nào."

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lẳng lặng nói: "Không hẳn là như vậy, ta cho rằng, ngươi cam nguyện phụng sự Quỷ Mẫu, là vì ngăn cản mụ ta mở rộng Quỷ Tiên thôn, ngươi tạo thành một loại khuôn phép, mười năm gần đây mấy người trong thôn vẫn luôn bình an vô sự. Nếu như ngươi không xông vào Địa Phủ, ngươi vẫn còn có cơ hội quay đầu lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook