Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 471

Thanh Tử

08/04/2018

Sau khi đã xác định chu vi của trận pháp một cách tương đối.

Tôi sẽ dựa theo phân kim định huyệt thuật kết hợp với trận pháp Trung sơn lộ thủy, suy đoán nơi chôn giấu mắt trận. Từ đó tiến tới nghĩ cách phá giải hoàn toàn.

Tiểu Mã nghe xong hắn giảng thuật, cả kinh trợn mắt, há hốc mồm, "Cậu hao tốn mấy ngày, chỉ nghĩ ra biện pháp này à? Đem quỷ trở thành chó nghiệp vụ để dùng?"

"Bằng không làm sao bây giờ, biện pháp là có một rồi đấy, dù cho không phải là biện pháp tốt nhất" .

Diệp Thiếu Dương nói, "Cho dù có trận pháp tồn tại, trong khoảng cách 3 mét, tôi vẫn là có thể cảm giác được. Hơn nữa tôi một người không đủ dùng, đến lúc đó cậu dắt quỷ ở phía trước đi, tôi ở phía sau vẽ, đem kết cấu trận pháp vẽ ra hết, sự tình liền thành."

Tiểu Mã nói: "Kia nếu là trận pháp bao trùm toàn bộ thị trấn, chúng ta liền vòng quanh thị trấn đi một vòng?"

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tính nhẩm một chút, nói: "Vòng quanh thị trấn một vòng mà nói, ta phỏng chừng nhiều nhất cũng chính là 10 đến 20 km, không đến một ngày là có thể đi xong."

Tiểu Mã nghe thấy cái con số này, hai chân đột nhiên tê liệt mà quỵ xuống.

"Chúng ta đi nơi nào mà bắt quỷ?"

Diệp Thiếu Dương ngẫm lại nói: "Lần này không chơi bài đoán mò, ta trực tiếp dùng câu hồn thuật từ địa phủ kéo lên một con quỷ. bất quá thị trấn có trận pháp phong ấn, câu hồn thuật không dễ sử dụng. trước tiên, chúng ta cần đi ra khỏi thị trấn" .

Nói xong thúc giục Tiểu Mã lên đường, Tiểu Mã tuy rằng không tình nguyện, cũng chỉ có thể nhấc mông lên mà đi.

Hai người một đường chạy về núi đầu trâu, lại vượt núi mà đi, cho tới khi gặp đường lớn. Chạy một hơi khoảng hai, ba cây số, Diệp Thiếu Dương cảm giác có lẽ cũng đủ rồi. Liền dừng lại trước một cánh đồng, hắn từ trong ba lô lấy ra một chồng giấy vàng, rồi lại đổ xuống một nắm Tiền Ngũ Đế, nhờ Tiểu Mã giúp mình cùng tìm những đồng "Sùng Trinh thông bảo"

Tiểu Mã một bên tìm kiếm, một bên tò mò nói: "Dùng đồng khác thì không được à? Ta tưởng đồng nào cũng thi phép được."

"Địa phủ bảy mươi hai cơ quan, ban bộ; Sùng Trinh hoàng đế phụ trách khâu thủ tục hành chính, chúng ta muốn bắt quỷ từ âm ty, là phải liên hệ với hắn" .

Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây người: "Sùng Trinh hoàng đế! !"

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, "Có cái gì mà giật mình, biết bao vị tiên hiền, sau khi chết, đều được phong thần, thành tiên, không thì cũng nhậm chức quan lớn nhỏ trong trời đất. Đừng nói là ngươi không biết sự tích về Tam Hoàng, Ngũ Đế nhé" .



Tiểu Mã hoàn toàn rơi vào mê muội. Từ ngày quen biết Diệp Thiếu Dương,

quan niệm về thế giới của hắn, đã bị đảo lộn hết rồi.

Nhặt ra sáu đồng Sùng Trinh thông bảo, Diệp Thiếu Dương vận dụng thủ pháp "Văn Vương Triệt Tài Thủ', đem sáu cái đồng tiền xòe thành hình hoa mai. Lại vẽ một đạo câu hồn phù, ném vào khoảng không phía trên bông hoa mai đó, trong miệng mặc niệm nói: "Mao Sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương, xin phép được câu hồn, cúi đầu thỉnh cầu Sùng Trinh thiên tử tạm mở quỷ môn quan!"

Sùng Trinh hoàng đế tuy rằng đã sớm thụ phong chức quan tại âm phủ, nhưng các pháp sư khi nhắc tới hắn, giống nhau đều lấy niên hiệu Sùng Trinh mà khấn, tỏ ra mười phần thành kính đối với vị vua này, kính không phải ngôi vị hoàng đế, mà là khí tiết của hắn.

Dùng tiền tài như vật môi giới, để câu hồn quỷ yêu, chính là một loại Mao Sơn câu hồn lệnh, có thể trong phạm vi mười dặm xung quanh, câu lên quỷ hồn từ địa phủ.

Tại thời khắc, lá bùa bay vào "bông hoa mai", sáu cái đồng tiền cùng nhau rung động, rồi từ lòng bàn tay mà nổi lên. Không đợi linh phù cháy hết, một đạo hư ảnh từ luồng sương khói hiện ra. Sau đó, lại có một cái bóng thứ hai xuất hiện, kéo giật cổ áo cái bóng phía trước, nhấc bổng lên mà đấm, mà đá. Cái bóng phía trước thất thanh kêu gào, xin tha.

Chứng kiến một màn vô cùng quái dị này, khiến Diệp Thiếu Dương hai người trợn mắt há hốc mồm.

"Ta thấy có cái gì đó sai sai" . Tiểu Mã nhìn về phía Diệp Thiếu Dương nói nhỏ.

Diệp Thiếu Dương cũng xem không hiểu sao lại thế này, lập tức rút ra Câu Hồn Tác, nhằm chính giữa hai con quỷ mà nện xuống, hai cái quỷ cảm nhận được cương khí đánh úp lại, lập tức né ra hai bên.

Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát kĩ lại, cái con quỷ bị ăn đòn kia, là một cái ông lão đã hơn 60 tuổi, có vẻ chất phác. Còn hung ác đánh người là một người đàn ông trung niên, trên người quỷ khí hơi nồng đậm, có chút tu vi.

"Bọn ngươi làm cái trò gì thế, như thế nào vừa xuất hiện đã đánh nhau?" Diệp Thiếu Dương hướng hai con quỷ nghiêm giọng tra hỏi.

Ai ngờ kia cái con quỷ trung niên kia không những không sợ hãi, mà hất hàm, trợn mắt, hướng Diệp Thiếu Dương nói: "Cái thằng pháp sư đui mù kia, gọi bản quan tới dương gian, có chuyện gì?"

Cái quái gì vậy, cái con quỷ này cũng thật là hung hăng. Diệp Thiếu Dương tạm không để ý tới hắn, quay sang hỏi con bị đánh: "Hắn vì cái gì đánh ngươi?"

Lão hán đối Diệp Thiếu Dương chắp tay, nói: "Khởi bẩm pháp sư, tôi ở âm phủ Đông Nhạc Sơn làm việc tạp dịch, đang chờ đầu thai. Vị này chính là công tào mới nhậm chức, hướng tôi đòi một phần tiền tử tuất. Ta không có tiền đưa, hắn liền đánh tôi. Vừa vặn gặp phải pháp sư câu hồn, xin người hãy phân xử giúp tôi." Nói xong quỳ trên mặt đất dập đầu lên.

Chú thích: chức quan "công tào" tại âm ty quản lý việc xử án. Phối hợp với "thiên thạch tào", quản lý hình ngục. Trong lịch sử, hai chức quan này bắt đầu được định danh từ thời Đông Hán.

Nói chưa dứt lời, từ phía sau, tên công tào đạp vào mông hắn một cái, ngã chổng vó lên trời: "Cái lão quỷ dịch này, nói bậy nói bạ, phần tiền tử tuất kia, là dùng để các quan mua thêm quần áo, người khác đều dâng lên, ngươi vì cái gì không cho?" Nói xong giơ tay lên định đánh tiếp.

Diệp Thiếu Dương lập tức phất Câu Hồn Tác, quấn lấy cổ tay hắn, giật mạnh một cái làm hắn té ngã trên mặt đất. Sau đó, tiếp tục quay sang hỏi lão hán: "Vì sao, ngươi không đi tố cáo hắn?"



Lão hán nói: "Tôi chính là đã viết đơn tố cáo gửi đi, còn chờ vài ngày nữa là được xử lý. Nhưng chẳng biết tên ác bá này từ đâu biết được, bắt tôi đi rút đơn, tôi không đồng ý, nên hắn mới đuổi đánh." Lão hán vừa nói, vừa thương tâm lau nước mắt

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Nếu đơn tố cáo đã gửi đi rồi, vậy chờ đi, cẩn thận một chút, lần sau đừng để cho hắn tóm được. Trở về đi."

Lão hán sửng sốt, không nghĩ tới, mới vừa đi lên đã bị đuổi về, nhưng không dám nhiều lời, khom mình hành lễ, thuận theo đường lúc đến mà chui trở về.

Diệp Thiếu Dương giật Câu Hồn Tác thêm một cái, đem tên công tào một phen kéo tới trước mặt mình, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Ngươi chỉ là một tên công tào, vẫn còn là dự bị, chưa làm chính thức mà đòi tiền hối lộ. Cái máu quan tham này, lộ ra hơi sớm đấy."

Công tào bị Câu Hồn Tác bó cứng như bánh tét, không thể động đậy, nhưng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, trừng mắt nói: "Chức ta dù lớn dù nhỏ cũng là quan tại âm ty, ngươi là nhân gian pháp sư, không có quyền quản ta. Lại nói, quan trên còn chưa điều tra, chưa kết luận, ngươi làm sao biết ai sai ai đúng."

"Nói cũng phải" Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, từ ba lô lấy ra một nhánh cây gỗ đào mộc, giơ lên trên mặt cho hắn thấy một chút, "Ta mặc kệ ngươi đúng hay sai, nhưng ta thích thì ta đánh thôi."

Diệp Thiếu Dương xuống tay không nặng, không có để lại thương tích, nhưng là rất đau, công tào oa oa kêu to, "Ta là âm quan, ngươi dám đánh ta!"

Diệp Thiếu Dương lại đánh đạp cho hai cái, nhún nhún vai nói: "Ta cứ đánh đấy, ngươi cắn được ta à" .

Tiếp đó, DTD thu lại Câu Hồn Tác, đem hắn từ trên mặt đất nhấc lên, dùng nhánh cây gỗ đào quất vào mông, buộc hắn phải theo hướng núi Đầu Trâu mà đi.

Tên công tào lúc đầu còn hung hăng, càn rỡ, nhưng là cái thứ không cốt khí, ăn mấy roi, đã cầu xin tha thứ. "Ối đau qua, đại pháp sư, đại tổ tông, ta sai rồi, cầu ngài đừng đánh nữa. Ngài muốn ta làm gì, xin cứ nói thẳng, dù là ngài sai khiến thế nào, ta sẽ nhất nhất làm theo thế ấy. Ái ui, xin đừng đánh nữa"

Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Yên tâm, ta cũng không sai ngươi làm cái gì nặng nhọc. Chỉ cần tùy tiện, đi theo ta một chuyến, giúp ta thăm dò đường là được."

Công tào nào dám chối từ, dựa theo Diệp Thiếu Dương chỉ đường, nhằm phương hướng núi đầu trâu mà đi tới.

Một đường đi vào chân núi, trên người quỷ khí đột nhiên biến nhạt, phong ấn biến mất.

Biên giới của trận pháp, cuối cùng tìm được rồi. Diệp Thiếu Dương ném một đồng tiền ở dưới chân công tào, để hắn lui về phía sau vài bước, thấy hắn trên người lại khôi phục quỷ khí, liền mệnh lệnh hắn hướng bên trái đi, quay sang Tiểu Mã nói: "Cậu nhìn hắn hộ tôi, tốt nhất làm thân thể hắn một nửa hiện ra quỷ khí, một nửa che dấu, đem biên giới trận pháp dò ra."

Nói xong đem nhánh gỗ đào giao cho hắn, "Không nghe lời, thì cứ cái này mà quất"

Còn chính mình lấy ra một cái Macbook, truy cập vào ứng dụng Google Maps, bắt đầu đánh dấu, thỉnh thoảng hướng trên mặt đất ném một đồng tiền, dùng để định trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook