Chương 538: Đạo Khả Đạo Phi Thường Đạo
Thanh Tử
20/04/2018
Dịch Giả: Trung Lyo
"Đi thôi, ta đưa các người trở về." Nói xong, Tiêu Dật Vân đi lên phía trước dẫn đường, ba người Diệp Thiếu Dương bám sát theo sau, tiến đến đường Hoàng Tuyền lớn, những tên quỷ sai đang áp giải quỷ hồn lập tức hạ bái, "Tham Kiến Tiêu Áp Tư!"
Tiêu Dật Vân vẫy vẫy tay áo, nói: "Đều có công việc cần làm, không cần đa lễ." Nói xong, bọn họ đi lên đường Hoàng Tuyền, tách cành lá hai cây đối diện, một con đường nhỏ dần dần hiện ra.
Tiêu Dật Vân dẫn đầu đi vào, Diệp Thiếu Dương theo sát sau đó, Tiểu Mã lôi kéo Qua Qua, hỏi: "Tại sao lại có một con đường khác vậy, nơi này là đâu?"
"Ngươi là một người phàm, biết nhiều chuyện như vậy làm gì?" Hai mắt Qua Qua nháy một cái, nhìn xung quanh, cũng thầm nghĩ nơi này là nơi nào? Tại sao trên đường Hoàng Tuyền lại có một con đường nhỏ này?
Hai bên lối đi, là một rừng trúc rậm rạp, nhưng thân cây trúc lại có màu tím, trông qua thật quái dị.
Đi được một lúc, bỗng nhiên bọn họ đi vào một khu đất trống trải, là một vùng đất trống có rùng trúc bao quanh.
Chính giữa khu đất có đặt một cái bàn đá, mấy cái ghế đá, Tiêu Dật Vân tiếp đón ba người Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, sau đó chính hắn mới an tọa, vỗ vỗ tay, nói: "Dâng trà!"
Một lát sau, sau rừng trúc xuất hiện một chút động tĩnh, một tên nam quỷ dịch trên tay nâng một chén trà đưa tới, mang đến tay Tiêu Dật Vân.
Tiêu Dật Vân dùng ngón cái treo vào quai li trà, bưng lên định uống.
Tiểu Mã liếm liếm môi nói: "Ta nói đại huynh đệ, ngươi hành động như vậy là không hợp lẽ, tại sao ngươi chỉ gọi một ly cho mình uống, chẳng lẽ người âm phủ các ngươi tiếp khách quý như vậy sao?"
Tiêu Dật Vân cười ha ha, bàn tay bắn ra, chén trà trên bàn đá vững vàng trước mặt Tiểu Mã, "Vậy mời ngươi."
Tiểu Mã cảm giác có điều không ổn, hắn nhòm vào chén trà, trong nước có thứ gì đen tuyền, nhìn kỹ, thì ra đó là tóc, cả kinh nói: "Đây là cái gì!"
"Đây là quỷ trà!" Qua Qua trừng mắt liếc hắn một cái nói, "Nước trà được pha từ nước sông Vong Xuyên! Có thể tăng tiến tu vi, đó là thứ tốt, ngươi uống đi!"
Tức khắc Tiểu Mã cảm thấy ghê tởm, liên tục xua tay, "Ấy ấy, thức uống khẩu vị nặng như vậy, ta không nuốt nổi."
Tiêu Dật Vân cười vươn tay, đột nhiên cánh tay hắn với dài ra, thu hồi chém trà, hit một hơi thơm ngào ngạt uống một ngụm.
Tiểu Mã nhìn theo, cả người run lập cập.
Tiêu Dật Vân buông chén trà xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Mấy năm không gặp, pháp lực ngươi mạnh lên không ít, tất nhiên có đánh thì Nhị Pháp Vương không phải là đối thủ của ngươi, chính ta cũng ngạc nhiên, phải chăng pháp lực ngươi đã tăng tiến hơn cả ta."
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: "Có nói cũng vô ích, ta hỏi ngươi, ta đuổi giết mấy quỷ hồn nhân gian kia, tại sao chúng lại có thể xuông vào khu vực luân hồi, binh lính điện luân hồi, còn cả các pháp vương đi đâu hết rồi?"
"Có Âm Binh xâm nhập, thời gian này, bọn họ xuất binh, chinh chiến bên ngoài liên miên, Nhị Pháp Vương kia cũng là vừa về đến nơi."
Diệp Thiếu Dương giật mình nói: "Âm binh phạm giới? Âm Binh nơi nào?"
"Còn có thể là bọn nào, đương nhiên là Thái Âm Sơn, thời gian gần đây, bọn chúng gây ra khá nhiều động tĩnh, không biết có âm mưu gì đây."
Diệp Thiếu Dương hỏi đi hỏi lại, Tiêu Dật Vân cũng không rõ lắm, tóm lại, gần đây Quỷ Vực không yên ổn, người Thái Âm Sơn liên tiếp tấn công xâm lấn địa bàn, Phong Đô Đại Đế phái khá nhiều âm binh canh giữ sông Vong Xuyên, lúc này âm binh trấn thủ âm phủ không còn nhiều binh lực, hơn nữa lâu nay làm gì có quỷ hồn nào dám đại náo âm ty, cho nên quân binh thiếu cảnh giác, mới xảy ra sự việc này.
Nếu không, cho dù có một trăm Diệp Tiểu Thước, cũng không có khả năng tiến đánh âm ty, càng không nói tới xông vào Điện Luân Hồi bắt bớ quỷ hồn.
"Chuyện này, ngươi cũng không cần biết nhiều làm gì," Tiêu Dật Vân nói, "Phủ Quân đại nhân nhắn lại cho ta, chuyện dương gian, âm ty không có thời gian quản lí, chỉ có thể trông cậy vào pháp sư nhân gian các người, chờ ngươi bình định nhân gian, sẽ mời ngươi đi âm ty, càn quét Thái Âm Sơn."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền luống cuống, nói: "Từ từ đã, lão Thôi nói mấy câu này là có ý gì? Cái gì gọi là bình định nhân gian, chuyện khác không nhắc, chỉ là quỷ yêu tứ phương, ta làm sao thu phục hết nổi, càng đừng nói càn quét Thái Âm Sơn, lão Thôi nghĩ ta là thần sao?"
Tiêu Dật Vân nhún vai, "Ta chỉ nhắn lời hộ thôi, còn ý tứ gì thì ta không biết."
Diệp Thiếu Dương buồn bực đáp, "Dù sao ngươi giúp ta chuyển lời lại với lão Thôi, việc này không liên quan tới ta, đừng mong ta là thủ hạ của lão."
Tiêu Dật Vân cười cười thần bì, cũng không trả lời.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chất vấn nói: "Đúng rồi, phụ thân ta lâu nay ở Uông Tử Thành sao, ngươi biết gì không?"
"Uông Tử Thành không trong phạm vi quản lí của ta, ngươi cũng không nhờ ta hỏi thăn, làm sao ta biết được. Tuy rằng Phủ Quân đại nhân biết, nhưng lẽ nào ngươi lại không rõ quy củ, ngài sẽ không bao giờ nói cho ngươi."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi giúp ta hỏi thăn về cả mẹ và gia gia (ông) nhà ta nữa. . ."
Tiêu Dật Vân nhìn hắn: "Sau đó thì sao?"
"Nếu như bọn họ phải chịu khổ. . . Ít nhiều thì nể mặt ta chiếu cố họ một chút, miễn cho ta phải lo lắng nhiều."
Tiêu Dật Vân vừa lòng gật gật đầu, nói: "Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại chưa thăng bài vị Địa Tiên?"
Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, lại nói thêm một câu: "Ngàn vạn lần đừng lừa dối ta, nói ngươi không đủ đạo hạnh, với thực lực của ngươi bây giờ, thừa sức phong tiên!"
Diệp Thiếu Dương cúi đầu trầm mặc một hồi, nói: "Ta nói ta không dám thăng tiên, ngươi tin sao?"
"Tại sao lại không dám?"
"Ta, còn chưa tìm ra đạo của mình." Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.
Tiêu Dật Vân nhíu mày, cái này không gì không biết Thiên Tử Điện áp tư, vấn đề này hắn cảm thấy thực khó hiểu. "Đạo môn chi phái, không phải là đạo sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Đạo môn chi đạo, là giáo huấn của tiền nhân, không phải là đạo của chính mình, nếu chỉ biết bắt chước theo, thì khác gì học đòi theo chân bọn họ?"
Tiêu Dật Vân nói: "Trở thành đạo nhân mạnh nhất, lưu danh muôn thuở, đắc đạo thành tiên, chấp pháp lẽ trời, lẽ nào không phải là điều mà các đạo nhân dành cả đời để theo đuổi?"
"Ít nhất, ta không như vậy." Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, lắc đầu, "Ta còn đang không biết mình theo đuổi thứ gì, nhưng nghĩ kí lại, ta hắn là đang đi trên con đường của chính mình, nếu sau này ta nghĩ thông, có lẽ sẽ chấp nhân bài vị Địa Tiên."
Tiêu Dật Vân nói: "Ngươi như thế này rất nguy hiểm a, cẩn thận không là bị nhập ma."
"Yên tâm đi, ta không bị phàm tâm chi phối đâu." Diệp Thiếu Dương cười cười, "Không nói chuyện đó nữa, hôm nay chuyện âm hồn làm kinh động Luân Hồ Ty, âm ty có điều tra không?"
Tiêu Dật Vân nhướng nhướng chân mày, "Có ngươi ứng phó, âm ty yên tâm."
"Ta?" Diệp Thiếu Dương trừng lớn đôi mắt.
Tiêu Dật Vân nói: "Đại đế nói, âm ty binh lực thiếu thốn, cho nên chuyện này giao cho ngươi đối phó, ngộ nhỡ nếu ngươi chết, ngài sẽ có cách an bài." Ngừng một chút nói, "Đại đế còn nói, dù sao ngươi cũng được coi là đệ tử người, nhất định ngươi phải cố gắng, nếu bị mấy tên ô hợp kia giết chết, hồn phách cũng đừng đến âm ty, bằng không phạt ngươi xuống địa ngục."
"Vãi!" Diệp Thiếu Dương vừa bực tức, đứng lên nói, "Được rồi, nếu các người không giúp, thì tự ta làm vậy."
"Đi thôi, ta đưa các người trở về." Nói xong, Tiêu Dật Vân đi lên phía trước dẫn đường, ba người Diệp Thiếu Dương bám sát theo sau, tiến đến đường Hoàng Tuyền lớn, những tên quỷ sai đang áp giải quỷ hồn lập tức hạ bái, "Tham Kiến Tiêu Áp Tư!"
Tiêu Dật Vân vẫy vẫy tay áo, nói: "Đều có công việc cần làm, không cần đa lễ." Nói xong, bọn họ đi lên đường Hoàng Tuyền, tách cành lá hai cây đối diện, một con đường nhỏ dần dần hiện ra.
Tiêu Dật Vân dẫn đầu đi vào, Diệp Thiếu Dương theo sát sau đó, Tiểu Mã lôi kéo Qua Qua, hỏi: "Tại sao lại có một con đường khác vậy, nơi này là đâu?"
"Ngươi là một người phàm, biết nhiều chuyện như vậy làm gì?" Hai mắt Qua Qua nháy một cái, nhìn xung quanh, cũng thầm nghĩ nơi này là nơi nào? Tại sao trên đường Hoàng Tuyền lại có một con đường nhỏ này?
Hai bên lối đi, là một rừng trúc rậm rạp, nhưng thân cây trúc lại có màu tím, trông qua thật quái dị.
Đi được một lúc, bỗng nhiên bọn họ đi vào một khu đất trống trải, là một vùng đất trống có rùng trúc bao quanh.
Chính giữa khu đất có đặt một cái bàn đá, mấy cái ghế đá, Tiêu Dật Vân tiếp đón ba người Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, sau đó chính hắn mới an tọa, vỗ vỗ tay, nói: "Dâng trà!"
Một lát sau, sau rừng trúc xuất hiện một chút động tĩnh, một tên nam quỷ dịch trên tay nâng một chén trà đưa tới, mang đến tay Tiêu Dật Vân.
Tiêu Dật Vân dùng ngón cái treo vào quai li trà, bưng lên định uống.
Tiểu Mã liếm liếm môi nói: "Ta nói đại huynh đệ, ngươi hành động như vậy là không hợp lẽ, tại sao ngươi chỉ gọi một ly cho mình uống, chẳng lẽ người âm phủ các ngươi tiếp khách quý như vậy sao?"
Tiêu Dật Vân cười ha ha, bàn tay bắn ra, chén trà trên bàn đá vững vàng trước mặt Tiểu Mã, "Vậy mời ngươi."
Tiểu Mã cảm giác có điều không ổn, hắn nhòm vào chén trà, trong nước có thứ gì đen tuyền, nhìn kỹ, thì ra đó là tóc, cả kinh nói: "Đây là cái gì!"
"Đây là quỷ trà!" Qua Qua trừng mắt liếc hắn một cái nói, "Nước trà được pha từ nước sông Vong Xuyên! Có thể tăng tiến tu vi, đó là thứ tốt, ngươi uống đi!"
Tức khắc Tiểu Mã cảm thấy ghê tởm, liên tục xua tay, "Ấy ấy, thức uống khẩu vị nặng như vậy, ta không nuốt nổi."
Tiêu Dật Vân cười vươn tay, đột nhiên cánh tay hắn với dài ra, thu hồi chém trà, hit một hơi thơm ngào ngạt uống một ngụm.
Tiểu Mã nhìn theo, cả người run lập cập.
Tiêu Dật Vân buông chén trà xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: "Mấy năm không gặp, pháp lực ngươi mạnh lên không ít, tất nhiên có đánh thì Nhị Pháp Vương không phải là đối thủ của ngươi, chính ta cũng ngạc nhiên, phải chăng pháp lực ngươi đã tăng tiến hơn cả ta."
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: "Có nói cũng vô ích, ta hỏi ngươi, ta đuổi giết mấy quỷ hồn nhân gian kia, tại sao chúng lại có thể xuông vào khu vực luân hồi, binh lính điện luân hồi, còn cả các pháp vương đi đâu hết rồi?"
"Có Âm Binh xâm nhập, thời gian này, bọn họ xuất binh, chinh chiến bên ngoài liên miên, Nhị Pháp Vương kia cũng là vừa về đến nơi."
Diệp Thiếu Dương giật mình nói: "Âm binh phạm giới? Âm Binh nơi nào?"
"Còn có thể là bọn nào, đương nhiên là Thái Âm Sơn, thời gian gần đây, bọn chúng gây ra khá nhiều động tĩnh, không biết có âm mưu gì đây."
Diệp Thiếu Dương hỏi đi hỏi lại, Tiêu Dật Vân cũng không rõ lắm, tóm lại, gần đây Quỷ Vực không yên ổn, người Thái Âm Sơn liên tiếp tấn công xâm lấn địa bàn, Phong Đô Đại Đế phái khá nhiều âm binh canh giữ sông Vong Xuyên, lúc này âm binh trấn thủ âm phủ không còn nhiều binh lực, hơn nữa lâu nay làm gì có quỷ hồn nào dám đại náo âm ty, cho nên quân binh thiếu cảnh giác, mới xảy ra sự việc này.
Nếu không, cho dù có một trăm Diệp Tiểu Thước, cũng không có khả năng tiến đánh âm ty, càng không nói tới xông vào Điện Luân Hồi bắt bớ quỷ hồn.
"Chuyện này, ngươi cũng không cần biết nhiều làm gì," Tiêu Dật Vân nói, "Phủ Quân đại nhân nhắn lại cho ta, chuyện dương gian, âm ty không có thời gian quản lí, chỉ có thể trông cậy vào pháp sư nhân gian các người, chờ ngươi bình định nhân gian, sẽ mời ngươi đi âm ty, càn quét Thái Âm Sơn."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền luống cuống, nói: "Từ từ đã, lão Thôi nói mấy câu này là có ý gì? Cái gì gọi là bình định nhân gian, chuyện khác không nhắc, chỉ là quỷ yêu tứ phương, ta làm sao thu phục hết nổi, càng đừng nói càn quét Thái Âm Sơn, lão Thôi nghĩ ta là thần sao?"
Tiêu Dật Vân nhún vai, "Ta chỉ nhắn lời hộ thôi, còn ý tứ gì thì ta không biết."
Diệp Thiếu Dương buồn bực đáp, "Dù sao ngươi giúp ta chuyển lời lại với lão Thôi, việc này không liên quan tới ta, đừng mong ta là thủ hạ của lão."
Tiêu Dật Vân cười cười thần bì, cũng không trả lời.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chất vấn nói: "Đúng rồi, phụ thân ta lâu nay ở Uông Tử Thành sao, ngươi biết gì không?"
"Uông Tử Thành không trong phạm vi quản lí của ta, ngươi cũng không nhờ ta hỏi thăn, làm sao ta biết được. Tuy rằng Phủ Quân đại nhân biết, nhưng lẽ nào ngươi lại không rõ quy củ, ngài sẽ không bao giờ nói cho ngươi."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi giúp ta hỏi thăn về cả mẹ và gia gia (ông) nhà ta nữa. . ."
Tiêu Dật Vân nhìn hắn: "Sau đó thì sao?"
"Nếu như bọn họ phải chịu khổ. . . Ít nhiều thì nể mặt ta chiếu cố họ một chút, miễn cho ta phải lo lắng nhiều."
Tiêu Dật Vân vừa lòng gật gật đầu, nói: "Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại chưa thăng bài vị Địa Tiên?"
Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, lại nói thêm một câu: "Ngàn vạn lần đừng lừa dối ta, nói ngươi không đủ đạo hạnh, với thực lực của ngươi bây giờ, thừa sức phong tiên!"
Diệp Thiếu Dương cúi đầu trầm mặc một hồi, nói: "Ta nói ta không dám thăng tiên, ngươi tin sao?"
"Tại sao lại không dám?"
"Ta, còn chưa tìm ra đạo của mình." Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.
Tiêu Dật Vân nhíu mày, cái này không gì không biết Thiên Tử Điện áp tư, vấn đề này hắn cảm thấy thực khó hiểu. "Đạo môn chi phái, không phải là đạo sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Đạo môn chi đạo, là giáo huấn của tiền nhân, không phải là đạo của chính mình, nếu chỉ biết bắt chước theo, thì khác gì học đòi theo chân bọn họ?"
Tiêu Dật Vân nói: "Trở thành đạo nhân mạnh nhất, lưu danh muôn thuở, đắc đạo thành tiên, chấp pháp lẽ trời, lẽ nào không phải là điều mà các đạo nhân dành cả đời để theo đuổi?"
"Ít nhất, ta không như vậy." Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, lắc đầu, "Ta còn đang không biết mình theo đuổi thứ gì, nhưng nghĩ kí lại, ta hắn là đang đi trên con đường của chính mình, nếu sau này ta nghĩ thông, có lẽ sẽ chấp nhân bài vị Địa Tiên."
Tiêu Dật Vân nói: "Ngươi như thế này rất nguy hiểm a, cẩn thận không là bị nhập ma."
"Yên tâm đi, ta không bị phàm tâm chi phối đâu." Diệp Thiếu Dương cười cười, "Không nói chuyện đó nữa, hôm nay chuyện âm hồn làm kinh động Luân Hồ Ty, âm ty có điều tra không?"
Tiêu Dật Vân nhướng nhướng chân mày, "Có ngươi ứng phó, âm ty yên tâm."
"Ta?" Diệp Thiếu Dương trừng lớn đôi mắt.
Tiêu Dật Vân nói: "Đại đế nói, âm ty binh lực thiếu thốn, cho nên chuyện này giao cho ngươi đối phó, ngộ nhỡ nếu ngươi chết, ngài sẽ có cách an bài." Ngừng một chút nói, "Đại đế còn nói, dù sao ngươi cũng được coi là đệ tử người, nhất định ngươi phải cố gắng, nếu bị mấy tên ô hợp kia giết chết, hồn phách cũng đừng đến âm ty, bằng không phạt ngươi xuống địa ngục."
"Vãi!" Diệp Thiếu Dương vừa bực tức, đứng lên nói, "Được rồi, nếu các người không giúp, thì tự ta làm vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.