Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 727: Kính Tượng Quỷ Ảnh 2

Thanh Tử

31/05/2018

hai người Tiểu Mã đi rồi, Chu Tĩnh như lại cho diệp Thiếu Dương 1 ly nước mận, hai người ngồi xuống uống cùng nhau .

"Lời Vương Bình nói, ngươi tin tưởng sao ?" Chu Tĩnh như thử dò xét hỏi .

"Tôi chỉ có thể tin là sự thật, " Diệp Thiếu Dương buông tay một cái, "Chỉ mong là thật đi. Dù sao ngoại trừ cái này, nàng quả thực cũng không có hại tôi, tôi và nàng cũng không có thù oán ."

Chu Tĩnh như gật đầu .

Uống xong, tinh thần diệp Thiếu Dương cũng thoáng bình phục lại, không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, cùng Chu Tĩnh như lên lầu, trở lại gian phòng của mình, Tĩnh tâm suy nghĩ, lấy giấy bút,viết lại quẻ tượng Lạc Thư đã ghi nhớ lúc trước.

Nghiên cứu một lúc, vốn tưởng rằng sẽ rất phức tạp, nhưng thực tế quẻ tượng vô cùng đơn giản —— giả như quá phức tạp hắn cũng không tài nào nhớ kỹ, vấn đề là cách sắp xếp quẻ tượng không tương hợp với Hậu Thiên Bát Quái, Càn Khôn đổi chỗ, tứ bề mâu thuẫn, căn bản là không có cách thôi diễn, sau đó đổi thành Tiên Thiên Bát Quái, quả nhiên hoàn toàn phù hợp với quẻ tượng Lạc Thư .

nhưng vì Tiên Thiên Bát Quái tính chất phức tạp, hơn nữa diệp Thiếu Dương chỉ lĩnh hội được 7 quẻ, thôi diễn hết sức, mệt gần chết, cuối cùng cũng luận được một quẻ, đọc một lần, giống như là phương pháp điều tức dưỡng khí nào đó của Đạo gia, rất quái dị, từ trước tới nay chưa từng gặp qua .

Diệp Thiếu Dương vô cùng kích động, giống như vô tình có được một thần công bí tịch, chỉ cần tu luyện lập tức có thể vô địch thiên hạ cảm giác, giống như Quỳ Hoa Bảo Điển . . . bậy bậy, thế éo nào lại nghĩ như vậy . . .

Lại xem lần nữa, diệp Thiếu Dương phát hiện phần dưỡng khí pháp môn vừa rồi, chỉ là một thiên đoạn ngắn, vì vậy tiếp tục thôi diễn quẻ tượng thứ hai của Tiên Thiên Bát Quái, nào nghĩ độ khó lại tăng gấp bội, đến lúc thôi diễn ra được, vừa nhìn đồng hồ đã mười hai giờ, hơn nữa tâm lực tiều tụy, cứ như vừa đánh thắng một con lệ quỷ tu vi 1000 năm .

Diệp Thiếu Dương Vì vậy tạm dừng thôi diễn quẻ tượng thứ 3, cởi quần áo lên giường ngủ, đến lúc cởi đai lưng xuống, nhìn thấy bên trong có một Trương Linh Phù, bỗng nhiên vỗ gáy một cái, nhắc tới Linh Phù,niệm 1 lần chú ngữ, đem một hình người bay ra ngoài, đứng ngay ở trước mặt .

Chính là Dương Tư Linh .

DươngTư linh liếc hắn một cái, lập tức quay đầu đi, "Thiếu Dương Ca,, ngươi . . . Mặc quần áo vào đi !"

Diệp Thiếu Dương sững sờ, cúi đầu nhìn, mới phát hiện quần áo xộc xệch, nhất thời không nói được chữ nào, đêm nay đúng là toàn rơi vào tình huống khó xử, vội vàng mặc lại quần áo, đỏ mặt, xua tay nói : "Xin lỗi xin lỗi, ta vừa định cởi quần áo lên giường, không phải cố ý ."

Dương Tư linh lúc này mới xoay người lại, nhìn hắn cười cười .

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nhìn cô nói: "Làm sao đây, muốn tôi đưa cô xuống đó bây giờ sao?"

Dương Tư Linh cắn môi, "Ta muốn đi thăm mộ Cường Tử một lần trước đã."



"À, hình như anh ta vẫn chưa được hạ táng, tôi cũng không rõ lắm, tro cốt lúc trước để ở nhà hoả táng." Nhớ đến chuyện này, Diệp Thiếu Dương trong lòng có chút áy náy, tuy nói dối có thiện ý, nhưng rốt cuộc mình cũng lừa cô ấy về chuyện Lý Hiếu Cường đã bị hồn bay phách tán.

"Ta sẽ đi xem tro cốt của Hiếu Cường, nếu còn chưa hạ táng, ta còn muốn nhờ ngươi giúp đỡ, nói gì chăng nữa đó cũng là di thể của huynh ấy, ta muốn huynh ấy được nhập thổ vi an."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, "Không thành vấn đề, nhưng cô phải mau quay lại đây, trước kia về mặt tình cảm có thể lượng thứ, hiện tại đã về nhân gian, nếu trì hoãn quá lâu, tôi cũng không thể nói giúp được, rốt cuộc Âm Ty cũng có quy củ riêng."

Dương Tư Linh gật đầu, nói cám ơn, rồi từ cửa sổ bay ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, nghĩ Dương Tư Linh chắc còn lâu mới quay lại, vì thế một lần nữa cởi quần áo đi ngủ, cởi được một nửa, bên tai lại vang lên tiếng một nữ nhân: "Ối!"

Diệp Thiếu Dương sợ tới mức cả người run bắn lên, nhanh chóng mặc lại quần, xoay người nhìn lại, Dương Tư Linh vẫn chưa quay về, vậy tiếng đó là của ai?

"Diệp Thiếu Dương!"

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới phát hiện thanh âm này là từ chính trên người mình phát ra, định thần trở lại, lập tức lấy ra Âm Dương Kính, nhìn vào mặt kính thì thấy, là Tuyết Kỳ. Đã lâu không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như thế.

"Cô thế nào rồi. . . Có thể nhìn thấy bên ngoài sao?"

"Ngươi đã mở cấm chế trên Âm Dương Kính, ta đương nhiên có thể nhìn thấy." Tuyết Kỳ nhìn hắn, nhàn nhạt nói, "Bằng không trước đó. . . làm sao mà giúp ngươi."

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ đến việc nhìn thấy nữ quỷ kia, sau khi quay về, vẫn luôn phiền lòng vì chuyện của Vương Bình, thực đã quên khuấy việc này, vội vàng nói: "Đến Âm dương cực quang cũng không chiếu được cô ta, nói đi là đi, lúc ấy cô cũng thấy rồi phải không, rốt cuộc cô ta rời khỏi đó bằng cách nào?"

"Cô ta căn bản không có ở đó, nói gì đến rời đi."

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cả kinh nói: "Ý cô là gì?"

"Ta sinh thời cũng là pháp sư, ta biết, hoàn toàn không quỷ hồn nào có thể chống lại được Âm dương cực quang, càng không có quỷ hồn nào dùng phương thức như vậy để rời đi, một chút quỷ khí cũng không lưu lại, chẳng lẽ ngươi không nghĩ được là vì sao ư?"

Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói: "Không thể ngờ, thực không thể ngờ được."

Tuyết Kỳ lãnh đạm cười, "Cho nên chỉ có một loại khả năng, cô ta căn bản là quỷ ảnh, không hề xuất hiện ở đó."



Diệp Thiếu Dương nhíu chặt mày, "Tôi nghe không hiểu cô nói cái gì, nếu không hề xuất hiện, thì tôi thấy thế nào được?"

"Gương." Tuyết Kỳ nói, "Chỉ có giải thích duy nhất, cô ta là một quỷ ảnh phản chiếu từ trong gương, hồn thân cô ta cũng không có ở đó."

Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên chấn động, hình ảnh phản chiếu từ trong gương! Cẩn thận suy xét một lượt tình huống nữ quỷ kia xuất hiện rồi biến mất, đích thực rất phù hợp với suy đoán này! Vô linh vô hồn, quỷ ảnh từ trong gương phản xạ ra! Liền vội vàng hỏi: "Sao lại ở trong gương?"

"Ta không thể ra khỏi Âm Dương Kính, sao mà biết được là thế nào. . ."

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, ngượng ngùng cười, nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định nghĩ cách đưa cô ra ngoài."

"Không sao đâu, bên trong này khá tốt, ngăn cách với thế nhân, thích hợp để tu luyện."

"Đúng rồi, vì sao cô lại nghĩ được quỷ ảnh đó phản chiếu từ trong gương ra hả?"

"Là do biểu hiện của cô ta, không phù hợp đặc điểm của quỷ hồn, quan trọng nhất chính là, ta cũng ở trong gương, cho nên càng dễ dàng nghĩ đến phương diện này, chỉ có thể giải thích như vậy."

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, căn cứ theo suy nghĩ của Tuyết Kỳ mà cân nhắc, tuy không rõ nữ quỷ phản chiếu hình ảnh trong gương như thế nào, nhưng hồn thân bản thể của cô ta nhất định không cách quá xa, nhất định chỉ ở xung quanh Lệ Phân Viên.

Vì thế ở trong đầu cố gắng hồi tưởng lại kiến trúc vùng phụ cận, tìm kiếm những nơi có khả năng nhất, cuối cùng đọng lại trong đầu chính là hai nơi: U linh lộ và toà nhà giải phẫu.

Chỉ có hai chỗ này oán khí sâu nặng, có thể che chở quỷ hồn, hơn nữa hai cái một trước một sau, đối diện Lệ Phân Viên.

Nhưng cũng chính hai địa phương này xem ra đều không có khả năng: U linh lộ có Tử Nguyệt tọa trấn, chưa từng thấy có quỷ hồn nào khác, toà nhà giải phẫu là địa bàn của Lâm Du, nếu có quỷ hồn khác tồn tại, sao cô ta lại không nói cho mình biết. . .

Nghĩ tới nghĩ lui, thấy ngày mai tự mình đi dạo quanh vườn trường, tìm kiếm một chút mới an tâm.

Đưa mắt nhìn lại trên mặt Âm Dương Kính, Diệp Thiếu Dương nói: "Đa tạ, đúng rồi, Dương Cung Tử gần đây đi đâu hả?"

"Nàng đi ra ngoài vẫn chưa quay về, ngươi hỏi ta làm gì?"

"À, cái đó, tôi. . . đi ngủ, cô. . ." Diệp Thiếu Dương gãi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook