Chương 726: KÍNH TƯỢNG QUỶ ẢNH
Thanh Tử
31/05/2018
"Cô. . . không muốn nói gì sao?"
Vương Bình ngẩn ra, "Tôi? Nói cái gì?" Khéo léo chuyển đề tài, "nhưng nói thực, Thiếu Dương ca. . . lần này thật sự rất cám ơn huynh, lúc đó tôi đơn độc một mình cũng nhờ có huynh, bầu bạn tâm tình."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, "Không phải chuyện này."
"Cái đó. . . có phải huynh muốn hỏi, lúc ấy vì sao tôi lại bỏ huynh đi trước hay không, kỳ thực tôi không nghĩ sẽ bỏ lại huynh. . ."
Diệp Thiếu Dương vẫn là lắc đầu, "Cũng không phải việc này."
Vương Bình nhìn hắn, tỏ vẻ mơ hồ.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhoài người lên phía trước, nhìn Vương Bình. "Tôi muốn nghe chính là: vì cái gì mà cô muốn dụ tôi vào trong đó, là ai đã sai khiến cô?"
Vương Bình chậm rãi mở miệng, bỗng nhiên đứng lên, "Thiếu Dương ca, huynh nói vậy là có ý gì hả! Huynh đã hoài nghi tôi quá một lần, hiện tại vẫn còn nghi ngờ tôi nữa hả!"
Nói xong, nước mắt rơi lã chã, kéo Tiểu Mã rời đi.
Tiểu Mã vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, bị Vương Bình kéo đi về phía thang máy.
Diệp Thiếu Dương một bước đi tới, chắn trước cửa thang máy, lời đã nói ra, nếu còn chưa làm cho rõ ràng, khẳng định không thể bỏ qua như vậy.
Vương Bình vội trốn ra sau lưng Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, gãi gãi đầu, "Có chuyện gì hả. . . Không thể để ngày mai nói tiếp được không, tôi về phòng sẽ tự mình hỏi cô ấy, chờ cảm xúc cô ấy ổn định lại đã. . ."
"Không thể, hôm nay nhất thiết phải nói cho rõ ràng. Không có liên quan đến cậu, cứ đứng một bên nghe là được."
Tiểu Mã cau mày nói: "Nhưng cô ấy là bạn gái của tôi mà."
"Cho nên. . . . ?"
Chu Tĩnh Như tiến lên nói: "Tiểu Mã. . . huynh không biết tình huống, chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng, đây cũng là vì tốt cho huynh, để huynh thấy rõ sự thật."
Tiểu Mã ngơ ngẩn không nói nên lời.
Vương Bình lau nước mắt, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cao giọng: "Vì sao mà huynh cứ luôn hoài nghi tôi hãm hại huynh, rốt cuộc tôi có điểm nào làm huynh chướng mắt như vậy hả, huynh nói đi!"
Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi một câu tưởng chừng như chẳng có liên quan gì: "Cô có bị bệnh sợ độ cao hay không?"
"Cái. . cái gì cơ?" Vương Bình ngơ ngẩn.
"Cho dù cô không có bệnh sợ độ cao, bảo cô nhảy xuống từ cửa sổ lầu bốn, người bình thường sẽ do dự chần chừ, cho dù lúc ấy cô biết nhảy xuống là có thể quay về, nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng mà nhảy vào khe hở không gian, hậu quả sẽ thế nào nếu bị ngã xuống hả?
Đây là phản ứng theo bản năng của con người, đến Dương Tư Linh xuất thân là pháp sư, cũng chần chừ mãi mới nhảy xuống, trong khi đó cô lại không hề do dự chút nào, lập tức nhảy xuống. . . Cô nói cho tôi biết, vì sao cô cứ thế mà nhảy chứ?"
Vương Bình hoàn toàn ngây người, "Là. . . là vì chút chuyện nhỏ này hả?"
"Đây là chuyện nhỏ, nhưng những gì tôi hoài nghi lúc trước, chân tướng đã rất rõ ràng." Diệp Thiếu Dương thở dài, "Tôi thật sự không nghĩ sẽ nghi ngờ cô."
"Không. . . không. . . " Vương Bình liên tục xua tay, "Được thôi, nếu huynh muốn nói đạo lý, tôi sẽ cùng huynh nói, cho dù tôi cố ý hãm hại huynh, nhưng bệnh sợ độ cao giống như bản năng a, lúc ấy tôi khắc phục được thì sao nào?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Cứ cho là vậy đi, có thể do cô khắc phục được bản năng, thế nhưng lúc ấy vì cứu cô, tôi tình nguyện lưu lại, bị thây ma cắn chết như vậy, chẳng lẽ tôi không sợ chết? Cô thực chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó, không muốn chết cùng tôi, cô một lòng muốn chạy, cảm xúc khắc chế nỗi sợ hãi này, cắn răng mà nhảy xuống, chẳng thèm lo lắng hay lưu luyến gì đến tôi. . ."
Vương Bình nước mắt lã chã, hai tay che mặt, dùng sức lắc đầu, "Huynh vu oan cho tôi, khi còn nhỏ tôi có học qua nhảy cầu, tôi không sợ độ cao. . ."
Tiểu Mã nghe bọn họ đối thoại, đã rõ chân tướng, vốn có chút dao động, nghe xong Vương Bình giải thích như thế, lập tức bình thường trở lại, hướng Diệp Thiếu Dương không ngừng gật đầu, "Đúng. . . có khả năng này"
Chu Tĩnh Như cũng hướng về phía Diệp Thiếu Dương, ánh mắt có chút do dự.
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười. "Lần trước chúng ta ở làng du lịch bơi lội, tôi nhớ rõ cô hình như không biết bơi, còn bảo Tiểu Mã dạy cô. . . Người luyện tập nhảy cầu mà không biết bơi à? Vương Bình, cô thực cho rằng tôi từ vùng núi đến nên chưa bao giờ xem qua Thế vận hội Olympic thi đấu trực tiếp thế nào ư?"
Mọi người cả kinh, chuyện này vừa lúc là bốn người bọn họ cùng nhau trải qua, hồi tưởng lại, Diệp Thiếu Dương nói không sai. . .
Vương Bình ngây người trong chớp mắt, rồi lập tức lắc đầu nói: "Lúc đó tôi nói dối, tôi biết bơi, chỉ là. . . tôi muốn tìm cớ hấp dẫn Tiểu Mã thôi."
"Vì cái gì mà cô muốm hấp dẫn cậu ta, lúc đó cô đã thích Tiểu Mã sao?" Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, "Lúc ấy cô nói dối, hiện giờ cũng nói dối, cô kêu tôi tin cô thế nào đây, nơi này chắc có bể bơi, có muốn tôi đưa cô đi thử một chút hay không?"
Vương Bình hai tay che mặt, nức nở.
Chu Tĩnh Như thấy tình cảnh này, tiến tới ôm vai Vương Bình, an ủi nói: "Cứ nói rõ ràng ra là được, tôi cũng tin cô không cố ý hại Thiếu Dương ca, dù gì thì giữa hai người cũng không có thù hằn gì a, tôi tin cô nhất định là có nỗi khổ riêng, cứ thế đi, ngồi xuống từ từ kể tôi nghe. . .
Nói rồi kéo cô ta trở lại ngồi xuống cạnh bàn trà. Vương Bình ghé vào bàn, khóc oà lên.
Tiểu Mã ngây ngốc ngồi bên cạnh, không biết nói gì.
Diệp Thiếu Dương cầm cốc nước mận chua của mình lên uống một hơi hết sạch, tuy ép để Vương Bình không thể giảo biện, nhưng trong lòng chẳng hề coi đó là thành công, ngược lại còn cảm thấy mất mát thực sự, bị người bên cạnh mình lừa gạt, loại cảm giác này, thực rất khó chịu.
"Hừ. . . Huynh thực rất thông minh, Diệp Thiếu Dương." Vương Bình ghé vào mặt bàn, thở dài một hơi thật mạnh, "Là tôi lừa huynh, tôi giả vờ bị trúng tà, đi vào U linh lộ. . . Tôi cũng không nghĩ sẽ bao biện cho hành động của mình, nhưng là vì tôi có nỗi khổ riêng, Vu sư kia đã dùng vu thuật uy hiếp người nhà của tôi. . ."
"Cô. . . ."
Diệp Thiếu Dương vừa định nói đã bị cô ta cắt ngang. "Tôi biết huynh sẽ nói, tôi có thể nhờ huynh đối phó, nhưng Vu sư kia vẫn luôn giám sát người nhà của tôi, hắn nói chỉ cần tôi nói cho bất kỳ ai, cha mẹ tôi sẽ lập tức chết thảm, tôi cũng định tới nhờ huynh, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không dám mạo hiểm đánh cược. Tôi chỉ có thể. . . làm theo yêu cầu của hắn, thực xin lỗi, tôi thật sự không muốn làm huynh mất mạng. . ."
Tiểu Mã vừa nghe cô ta nói như vậy, khoé mắt đã ươn ướt, tiến tới ôm cổ Vương Bình, kéo cô ta vào trong lòng mình, khẽ khàng an ủi.
"Anh biết em cũng là bất đắc dĩ, anh tin em, Thiếu Dương sẽ không trách em đâu. Hơn nữa cậu ấy sẽ giúp em. . ." Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, "Đúng không. . . Tiểu Diệp Tử?"
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, không còn lời nào để nói.
"Cha mẹ cô hiện giờ có an toàn không?" Chu Tĩnh Như hỏi.
Vương Bình gật đầu, "Vu sư kia lúc trước có gọi điện thoại cho tôi, nói nếu Thiếu Dương ca trở về, cũng không trách tôi, đã không còn uy hiếp tôi nữa rồi. Bọn họ xem ra vẫn biết giữ lời."
Diệp Thiếu Dương hơi cau mày, chuyện kỳ quái tới mức này quả thực khiến người cứng miệng.
"Được rồi, anh đưa em về phòng, không có việc gì đâu." Tiểu Mã đỡ Vương Bình dậy, ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Lát quay lại tìm cậu nói chuyện sau, để tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút."
Diệp Thiếu Dương đành phải để cậu ta đi, nếu những gì Vương Bình nói đều là sự thật, đúng là về tình cảm có thể tha thứ, hắn cũng không muốn truy cứu, tuy nhiên trong lòng hắn luôn có một khúc mắc chưa giải được: Ngày đó trong phòng, vì sao Vương Bình lại muốn quyến rũ mình. . .
Nhưng trước mặt Tiểu Mã, khẳng định không cách nào hỏi những lời này, bất đắc dĩ đành để sau này mới nói.
Vương Bình ngẩn ra, "Tôi? Nói cái gì?" Khéo léo chuyển đề tài, "nhưng nói thực, Thiếu Dương ca. . . lần này thật sự rất cám ơn huynh, lúc đó tôi đơn độc một mình cũng nhờ có huynh, bầu bạn tâm tình."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, "Không phải chuyện này."
"Cái đó. . . có phải huynh muốn hỏi, lúc ấy vì sao tôi lại bỏ huynh đi trước hay không, kỳ thực tôi không nghĩ sẽ bỏ lại huynh. . ."
Diệp Thiếu Dương vẫn là lắc đầu, "Cũng không phải việc này."
Vương Bình nhìn hắn, tỏ vẻ mơ hồ.
Diệp Thiếu Dương thở dài, nhoài người lên phía trước, nhìn Vương Bình. "Tôi muốn nghe chính là: vì cái gì mà cô muốn dụ tôi vào trong đó, là ai đã sai khiến cô?"
Vương Bình chậm rãi mở miệng, bỗng nhiên đứng lên, "Thiếu Dương ca, huynh nói vậy là có ý gì hả! Huynh đã hoài nghi tôi quá một lần, hiện tại vẫn còn nghi ngờ tôi nữa hả!"
Nói xong, nước mắt rơi lã chã, kéo Tiểu Mã rời đi.
Tiểu Mã vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiếu Dương, bị Vương Bình kéo đi về phía thang máy.
Diệp Thiếu Dương một bước đi tới, chắn trước cửa thang máy, lời đã nói ra, nếu còn chưa làm cho rõ ràng, khẳng định không thể bỏ qua như vậy.
Vương Bình vội trốn ra sau lưng Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, gãi gãi đầu, "Có chuyện gì hả. . . Không thể để ngày mai nói tiếp được không, tôi về phòng sẽ tự mình hỏi cô ấy, chờ cảm xúc cô ấy ổn định lại đã. . ."
"Không thể, hôm nay nhất thiết phải nói cho rõ ràng. Không có liên quan đến cậu, cứ đứng một bên nghe là được."
Tiểu Mã cau mày nói: "Nhưng cô ấy là bạn gái của tôi mà."
"Cho nên. . . . ?"
Chu Tĩnh Như tiến lên nói: "Tiểu Mã. . . huynh không biết tình huống, chuyện này nhất định phải nói cho rõ ràng, đây cũng là vì tốt cho huynh, để huynh thấy rõ sự thật."
Tiểu Mã ngơ ngẩn không nói nên lời.
Vương Bình lau nước mắt, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cao giọng: "Vì sao mà huynh cứ luôn hoài nghi tôi hãm hại huynh, rốt cuộc tôi có điểm nào làm huynh chướng mắt như vậy hả, huynh nói đi!"
Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi một câu tưởng chừng như chẳng có liên quan gì: "Cô có bị bệnh sợ độ cao hay không?"
"Cái. . cái gì cơ?" Vương Bình ngơ ngẩn.
"Cho dù cô không có bệnh sợ độ cao, bảo cô nhảy xuống từ cửa sổ lầu bốn, người bình thường sẽ do dự chần chừ, cho dù lúc ấy cô biết nhảy xuống là có thể quay về, nhưng cô không hề tỏ ra lo lắng mà nhảy vào khe hở không gian, hậu quả sẽ thế nào nếu bị ngã xuống hả?
Đây là phản ứng theo bản năng của con người, đến Dương Tư Linh xuất thân là pháp sư, cũng chần chừ mãi mới nhảy xuống, trong khi đó cô lại không hề do dự chút nào, lập tức nhảy xuống. . . Cô nói cho tôi biết, vì sao cô cứ thế mà nhảy chứ?"
Vương Bình hoàn toàn ngây người, "Là. . . là vì chút chuyện nhỏ này hả?"
"Đây là chuyện nhỏ, nhưng những gì tôi hoài nghi lúc trước, chân tướng đã rất rõ ràng." Diệp Thiếu Dương thở dài, "Tôi thật sự không nghĩ sẽ nghi ngờ cô."
"Không. . . không. . . " Vương Bình liên tục xua tay, "Được thôi, nếu huynh muốn nói đạo lý, tôi sẽ cùng huynh nói, cho dù tôi cố ý hãm hại huynh, nhưng bệnh sợ độ cao giống như bản năng a, lúc ấy tôi khắc phục được thì sao nào?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Cứ cho là vậy đi, có thể do cô khắc phục được bản năng, thế nhưng lúc ấy vì cứu cô, tôi tình nguyện lưu lại, bị thây ma cắn chết như vậy, chẳng lẽ tôi không sợ chết? Cô thực chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó, không muốn chết cùng tôi, cô một lòng muốn chạy, cảm xúc khắc chế nỗi sợ hãi này, cắn răng mà nhảy xuống, chẳng thèm lo lắng hay lưu luyến gì đến tôi. . ."
Vương Bình nước mắt lã chã, hai tay che mặt, dùng sức lắc đầu, "Huynh vu oan cho tôi, khi còn nhỏ tôi có học qua nhảy cầu, tôi không sợ độ cao. . ."
Tiểu Mã nghe bọn họ đối thoại, đã rõ chân tướng, vốn có chút dao động, nghe xong Vương Bình giải thích như thế, lập tức bình thường trở lại, hướng Diệp Thiếu Dương không ngừng gật đầu, "Đúng. . . có khả năng này"
Chu Tĩnh Như cũng hướng về phía Diệp Thiếu Dương, ánh mắt có chút do dự.
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười. "Lần trước chúng ta ở làng du lịch bơi lội, tôi nhớ rõ cô hình như không biết bơi, còn bảo Tiểu Mã dạy cô. . . Người luyện tập nhảy cầu mà không biết bơi à? Vương Bình, cô thực cho rằng tôi từ vùng núi đến nên chưa bao giờ xem qua Thế vận hội Olympic thi đấu trực tiếp thế nào ư?"
Mọi người cả kinh, chuyện này vừa lúc là bốn người bọn họ cùng nhau trải qua, hồi tưởng lại, Diệp Thiếu Dương nói không sai. . .
Vương Bình ngây người trong chớp mắt, rồi lập tức lắc đầu nói: "Lúc đó tôi nói dối, tôi biết bơi, chỉ là. . . tôi muốn tìm cớ hấp dẫn Tiểu Mã thôi."
"Vì cái gì mà cô muốm hấp dẫn cậu ta, lúc đó cô đã thích Tiểu Mã sao?" Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, "Lúc ấy cô nói dối, hiện giờ cũng nói dối, cô kêu tôi tin cô thế nào đây, nơi này chắc có bể bơi, có muốn tôi đưa cô đi thử một chút hay không?"
Vương Bình hai tay che mặt, nức nở.
Chu Tĩnh Như thấy tình cảnh này, tiến tới ôm vai Vương Bình, an ủi nói: "Cứ nói rõ ràng ra là được, tôi cũng tin cô không cố ý hại Thiếu Dương ca, dù gì thì giữa hai người cũng không có thù hằn gì a, tôi tin cô nhất định là có nỗi khổ riêng, cứ thế đi, ngồi xuống từ từ kể tôi nghe. . .
Nói rồi kéo cô ta trở lại ngồi xuống cạnh bàn trà. Vương Bình ghé vào bàn, khóc oà lên.
Tiểu Mã ngây ngốc ngồi bên cạnh, không biết nói gì.
Diệp Thiếu Dương cầm cốc nước mận chua của mình lên uống một hơi hết sạch, tuy ép để Vương Bình không thể giảo biện, nhưng trong lòng chẳng hề coi đó là thành công, ngược lại còn cảm thấy mất mát thực sự, bị người bên cạnh mình lừa gạt, loại cảm giác này, thực rất khó chịu.
"Hừ. . . Huynh thực rất thông minh, Diệp Thiếu Dương." Vương Bình ghé vào mặt bàn, thở dài một hơi thật mạnh, "Là tôi lừa huynh, tôi giả vờ bị trúng tà, đi vào U linh lộ. . . Tôi cũng không nghĩ sẽ bao biện cho hành động của mình, nhưng là vì tôi có nỗi khổ riêng, Vu sư kia đã dùng vu thuật uy hiếp người nhà của tôi. . ."
"Cô. . . ."
Diệp Thiếu Dương vừa định nói đã bị cô ta cắt ngang. "Tôi biết huynh sẽ nói, tôi có thể nhờ huynh đối phó, nhưng Vu sư kia vẫn luôn giám sát người nhà của tôi, hắn nói chỉ cần tôi nói cho bất kỳ ai, cha mẹ tôi sẽ lập tức chết thảm, tôi cũng định tới nhờ huynh, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không dám mạo hiểm đánh cược. Tôi chỉ có thể. . . làm theo yêu cầu của hắn, thực xin lỗi, tôi thật sự không muốn làm huynh mất mạng. . ."
Tiểu Mã vừa nghe cô ta nói như vậy, khoé mắt đã ươn ướt, tiến tới ôm cổ Vương Bình, kéo cô ta vào trong lòng mình, khẽ khàng an ủi.
"Anh biết em cũng là bất đắc dĩ, anh tin em, Thiếu Dương sẽ không trách em đâu. Hơn nữa cậu ấy sẽ giúp em. . ." Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, "Đúng không. . . Tiểu Diệp Tử?"
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, không còn lời nào để nói.
"Cha mẹ cô hiện giờ có an toàn không?" Chu Tĩnh Như hỏi.
Vương Bình gật đầu, "Vu sư kia lúc trước có gọi điện thoại cho tôi, nói nếu Thiếu Dương ca trở về, cũng không trách tôi, đã không còn uy hiếp tôi nữa rồi. Bọn họ xem ra vẫn biết giữ lời."
Diệp Thiếu Dương hơi cau mày, chuyện kỳ quái tới mức này quả thực khiến người cứng miệng.
"Được rồi, anh đưa em về phòng, không có việc gì đâu." Tiểu Mã đỡ Vương Bình dậy, ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Lát quay lại tìm cậu nói chuyện sau, để tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút."
Diệp Thiếu Dương đành phải để cậu ta đi, nếu những gì Vương Bình nói đều là sự thật, đúng là về tình cảm có thể tha thứ, hắn cũng không muốn truy cứu, tuy nhiên trong lòng hắn luôn có một khúc mắc chưa giải được: Ngày đó trong phòng, vì sao Vương Bình lại muốn quyến rũ mình. . .
Nhưng trước mặt Tiểu Mã, khẳng định không cách nào hỏi những lời này, bất đắc dĩ đành để sau này mới nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.