Chương 367: Sở Trường Của Qua Qua
Thanh Tử
24/03/2018
Trang Thái không có nhà, trong nhà không có ai.
Trang Vũ Ninh ngồi xuống sô pha, mặt lộ ra bộ dáng thơ thẩn.
Diệp Thiếu Dương đổ nước vào chén đưa cho nàng, nói: "Hồ Uy đã bắt đầu hành động rồi, hiện tại tốt nhất muội đừng đi đâu hết, cũng phải quay lại nhắc nhở cả cha muội, không có việc gì quá cần thiết, tốt nhất đừng đi ra ngoài."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, "Chắc sắp tới em cũng phải chuẩn bị cho vòng chung kết, ở nhà luyện âm, chắc cũng không đi đâu, em nhất định phải đoạt giải nhất, phải thi cho cả phần của Lệ Na!"
"Trận chung kết diễn ra khi nào?"
"Hơn nửa tháng nữa. Thiếu Dương ca, trong vòng nửa tháng, chuyện này có thể kết thúc sao?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: "Anh nghĩ chắc là vậy, Hồ Uy đã muốn động thủ rồi, anh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào."
"Em tin tưởng anh mà, Thiếu Dương ca." Trang Vũ Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Đúng rồi, có chuyện này em không rõ, lúc Lệ Na gọi điện cho em, cô ấy đã chết, tại sao quỷ hồn lại có thể gọi điện thoại, lại còn có thể ngồi lên giường, làm một số việc khác, không phải thân thể nàng là hư ảnh sao, hay cô ấy không biết mình đã chết?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Nếu nàng không hay mình đã chết, quỷ lực trên người nàng, sẽ xây dựng nên hàng loạt biểu hiện giả dối, nói thẳng ra là bắt chước lại thói quen lúc còn sống, đừng nói hiện thực không có, chính là hiện thực không có đồ vật, chỉ cần trong phạm vi của quỷ lực, có thể làm tất cả mọi việc, tất cả việc này làm nàng ta cho rằng mình còn sống."
Trang Vũ Nịnh hơi hơi nhíu mày, "Em nghe không hiểu lắm."
"Anh biết mà, những việc này, rất khó để nói rõ ràng trong thời gian ngắn, em cũng không cần thiết phải suy nghĩ nhiều."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, "Em định vào trong gian nhà để nghỉ ngơi, Thiếu Dương ca anh có thể ở cùng em một lúc được không?"
"Ách. . . Anh cũng hơi mệt một chút, lên giường nằm một lúc, gặp lại sau." Diệp Thiếu Dương chạy nhanh về phòng mình, hắn đóng cửa lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ thầm trước kia ôm nhau một chút rồi, bây giờ lại đi cùng nàng, đi vào phòng ngủ cùng nàng nữa, vạn nhất động tay động chân, phát sinh ra vài chuyện lung tung, đến lúc đó em bảo anh chịu trách nhiệm, làm sao?
Bất quá một lúc sau, hắn thấy mình suy nghĩ nghiêm trọng vấn đề lên nhiều.
Diệp Thiếu Dương ném balo lên giường, nằm xuống, hắn suy nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày.
Ba lô giật giật, một cái đầu nhỏ chui ra, là Qua Qua, nhíu mày nói: "Buồn chết ta! Lão đại, tại sao lại nhốt ra trong balo a ."
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nó một cái nó, "Chẳng tại sao cả, ngươi nằm trên đai lưng ta, lúc ta đi WC giải quyết, ngươi thấy hết thì làm sao?"
Qua Qua lộ ra vẻ khó hiểu nói: "Cậu là nam nhân, ta cũng là nam nhân, vả lại đàn ông có ngại bị lộ thân thể bao giờ, ta cũng không phải biến thái!"
"Ta không quan tâm kẻ khác, dù sao đây là thói quen của ta."
Qua Qua tức giận hừ một tiếng, bò lên trên chăn ngồi xuống, nói: "Lão đại, ta cùng cậu nói chuyện chính, ta có một sở trường khá tốt, đối với những khí tức do ta linh bốc ra bất luận là loại gì ta đều có thể nhận ra, chỉ cần ta ngửi qua khí tức của nó, chỉ cần trong vòng vài dặm, ta đều có thể tìm ra."
Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú nhìn hắn, "Làm sao biết?"
"Lão đại à, cậu không nhớ con quỷ anh nứt đầu kia sao, hôm đó ta nhớ kĩ cái đầu nứt và quỷ khí trên người hắn, lần sao nếu hắn trong phạm vi tìm kiếm,ta có thể tìm ra nó."
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, "Cái đó thì tính gì, ta có thể tiếp cận phạm vi của nó, cần ngươi tìm làm gì?"
Qua Qua không phục nói: "Không hắn a, nếu đó là một nơi rất lớn, nó bị giấu đi, ta vẫn có thể tim ra nó a."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, như thế thì quả thực bản lĩnh không tồi, gật gật đầu, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Qua Qua, "Ngươi không nhắc thì ta quên mất, hôm nay lúc ta chiến đấu với con quỷ nứt đầu, tại sao ngươi không trợ giúp ta?"
Qua Qua gãi đầu, mặt ngây thơ chất phác cười rộ lên, "Hắc hắc, lão đại ngươi thần võ anh minh, đánh nó không phải chuyện khó, ta cũng không muốn tước đi vai chính của người."
"Hừ, chỉ nói huyên thuyên, lần sau ngươi không ra tay giúp, thì hãy cút xéo đi cho ta!"
Qua Qua hiện ra một cái mặt quỷ, nói: "Người ta đáng yêu như này, lão đại ngươi bỏ được sao?"
"Hiện tại ngươi không phải con ta, chẳng cần phải luyến tiếc!"
"Hắc hắc, ta đương nhiên không phải con ngươi, con ngươi là Thất Bảo, mấy ngày nữa ta sẽ xuống thăm nó, tìm mấy người quen che chở nó."
"Còn dám nói bậy!" Diệp Thiếu Dương từ bên người lấy ra Dây Câu, định vung lên.
Qua Qua lộn ngược về phía sau một cái, cười hắc hắc, lăn long lóc xuống giường, hướng ngoài cửa chạy tới, "Trong phòng buồn phát hoảng, ta đi tản bộ nhé."
Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm đoán chắc nó đi trộm hương nế, mặc kệ hắn, nhìn Qua Qua từ từ bay ra ngoài cửa, nằm trên giường, trong phút chốc hắn nghĩ lại một chuyện làm lòng hắn thập phần đau khổ:
Chính mình hằng ngày khinh thường Hồ Uy nuôi tiểu quỷ hại người, muốn chiến đấu với hắn, nhưng hiện tại hắn lại nuôi Qua Qua, chả khác là mấy so với Hồ Uy sao? Hắn cạn lời lắc đầu.
Trước khi giữa trưa, Trang Thái từ bệnh viện trở về, vốn dĩ định đưa hai người Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm, kết quả sau mọi chuyện lúc sáng làm Trang Vũ Ninh cứ ngây ngây dại dại, sợ hãi không nói nên lời, đành phải mua cơm hộp, ăn xong mọi người ai về phòng người nấy đi nghỉ trưa.
Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói cha mẹ Kiều Lệ Na muốn vào trước, muốn gặp mặt Trang Vũ Ninh, nhưng hãy trấn an một chút, miễn cho bọn họ không biết con gái mình là do dì Mai giết.
Diệp Thiếu Dương ngẫm lại cả chiều mình cũng không có việc gì làm, vì thế liền đi cùng Trang Vũ Ninh, không cho nàng có ý định làm việc gì khác.
Kết quả họ đi lúc trời còn giữa trưa, cuối cùng Trang Vũ Ninh cũng an ủi cha mẹ Kiều Lệ Na thành công, bảo bọn họ chờ kết quả từ phía cảnh sát, lúc này trời đã tối, ba người Diệp Thiếu Dương cùng đi ăn, Tạ Vũ Tình hẹn hắn ngày mai tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tìm nữ người bệnh điều tra vài chuyện.
Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương nhận được một tin nhắn, vẫn là từ một số máy xa lạ, chỉ có một câu: Đêm nay ta đến biệt thự tìm ngươi.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, tám phút sau, hắn tắt máy.
Đêm nay, tới tìm ta? Hắn khá kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương trong lòng hiện lên một tia hi vọng.
Trở lại biệt thự, hai người trở về phòng mình, Diệp Thiếu Dương cũng không biết người gửi tin nhắn khi nào tới, dứt khoát vừa chờ đợi, vừa luyện tập vẽ Thần Phù, đang luyện, bên ngoài đột nhiên giông gió ầm ầm, chỉ chốc lát công phu cư nhiên hạ khởi vũ tới, tiếp theo liền đình điện.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, mở cửa đi vào phòng khách, phát hiện cha con Trang Vũ Ninh đang ngồi trên sô pha, dùng ngọn nến chiếu sáng.
"Thiếu Dương ca, đang có chuyện gì xảy ra?" Trang Vũ Ninh khẩn trương hỏi, nhớ tới sự việc quỷ anh ngày trước, cũng ở trong cảnh giông mưa gió giật.
"Ta đi ra ngoài nhìn xem, có áo mưa không?" Bên ngoài trời mưa to tầm tã, bung dù có thể kéo người ta bay mất.
Trang Vũ Ninh lấy ra một cái áo mưa, Diệp Thiếu Dương mặc vào lúc sau, chỉ lộ ra một khuôn mặt, sau khi ra ngoài, dầm mưa đi vào trong hoa viên, rồi nhìn qua một lần, không có gì khác thường, sau đó một hơi chạy ra tiểu khu, đi qua một cái giao lộ, nhìn quanh không thấy gì ngoài trời mưa tầm tã, mới yên tâm quay về biệt thự.
Trang Vũ Ninh ngồi xuống sô pha, mặt lộ ra bộ dáng thơ thẩn.
Diệp Thiếu Dương đổ nước vào chén đưa cho nàng, nói: "Hồ Uy đã bắt đầu hành động rồi, hiện tại tốt nhất muội đừng đi đâu hết, cũng phải quay lại nhắc nhở cả cha muội, không có việc gì quá cần thiết, tốt nhất đừng đi ra ngoài."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, "Chắc sắp tới em cũng phải chuẩn bị cho vòng chung kết, ở nhà luyện âm, chắc cũng không đi đâu, em nhất định phải đoạt giải nhất, phải thi cho cả phần của Lệ Na!"
"Trận chung kết diễn ra khi nào?"
"Hơn nửa tháng nữa. Thiếu Dương ca, trong vòng nửa tháng, chuyện này có thể kết thúc sao?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: "Anh nghĩ chắc là vậy, Hồ Uy đã muốn động thủ rồi, anh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào."
"Em tin tưởng anh mà, Thiếu Dương ca." Trang Vũ Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Đúng rồi, có chuyện này em không rõ, lúc Lệ Na gọi điện cho em, cô ấy đã chết, tại sao quỷ hồn lại có thể gọi điện thoại, lại còn có thể ngồi lên giường, làm một số việc khác, không phải thân thể nàng là hư ảnh sao, hay cô ấy không biết mình đã chết?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, "Nếu nàng không hay mình đã chết, quỷ lực trên người nàng, sẽ xây dựng nên hàng loạt biểu hiện giả dối, nói thẳng ra là bắt chước lại thói quen lúc còn sống, đừng nói hiện thực không có, chính là hiện thực không có đồ vật, chỉ cần trong phạm vi của quỷ lực, có thể làm tất cả mọi việc, tất cả việc này làm nàng ta cho rằng mình còn sống."
Trang Vũ Nịnh hơi hơi nhíu mày, "Em nghe không hiểu lắm."
"Anh biết mà, những việc này, rất khó để nói rõ ràng trong thời gian ngắn, em cũng không cần thiết phải suy nghĩ nhiều."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, "Em định vào trong gian nhà để nghỉ ngơi, Thiếu Dương ca anh có thể ở cùng em một lúc được không?"
"Ách. . . Anh cũng hơi mệt một chút, lên giường nằm một lúc, gặp lại sau." Diệp Thiếu Dương chạy nhanh về phòng mình, hắn đóng cửa lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ thầm trước kia ôm nhau một chút rồi, bây giờ lại đi cùng nàng, đi vào phòng ngủ cùng nàng nữa, vạn nhất động tay động chân, phát sinh ra vài chuyện lung tung, đến lúc đó em bảo anh chịu trách nhiệm, làm sao?
Bất quá một lúc sau, hắn thấy mình suy nghĩ nghiêm trọng vấn đề lên nhiều.
Diệp Thiếu Dương ném balo lên giường, nằm xuống, hắn suy nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày.
Ba lô giật giật, một cái đầu nhỏ chui ra, là Qua Qua, nhíu mày nói: "Buồn chết ta! Lão đại, tại sao lại nhốt ra trong balo a ."
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nó một cái nó, "Chẳng tại sao cả, ngươi nằm trên đai lưng ta, lúc ta đi WC giải quyết, ngươi thấy hết thì làm sao?"
Qua Qua lộ ra vẻ khó hiểu nói: "Cậu là nam nhân, ta cũng là nam nhân, vả lại đàn ông có ngại bị lộ thân thể bao giờ, ta cũng không phải biến thái!"
"Ta không quan tâm kẻ khác, dù sao đây là thói quen của ta."
Qua Qua tức giận hừ một tiếng, bò lên trên chăn ngồi xuống, nói: "Lão đại, ta cùng cậu nói chuyện chính, ta có một sở trường khá tốt, đối với những khí tức do ta linh bốc ra bất luận là loại gì ta đều có thể nhận ra, chỉ cần ta ngửi qua khí tức của nó, chỉ cần trong vòng vài dặm, ta đều có thể tìm ra."
Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú nhìn hắn, "Làm sao biết?"
"Lão đại à, cậu không nhớ con quỷ anh nứt đầu kia sao, hôm đó ta nhớ kĩ cái đầu nứt và quỷ khí trên người hắn, lần sao nếu hắn trong phạm vi tìm kiếm,ta có thể tìm ra nó."
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, "Cái đó thì tính gì, ta có thể tiếp cận phạm vi của nó, cần ngươi tìm làm gì?"
Qua Qua không phục nói: "Không hắn a, nếu đó là một nơi rất lớn, nó bị giấu đi, ta vẫn có thể tim ra nó a."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, như thế thì quả thực bản lĩnh không tồi, gật gật đầu, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Qua Qua, "Ngươi không nhắc thì ta quên mất, hôm nay lúc ta chiến đấu với con quỷ nứt đầu, tại sao ngươi không trợ giúp ta?"
Qua Qua gãi đầu, mặt ngây thơ chất phác cười rộ lên, "Hắc hắc, lão đại ngươi thần võ anh minh, đánh nó không phải chuyện khó, ta cũng không muốn tước đi vai chính của người."
"Hừ, chỉ nói huyên thuyên, lần sau ngươi không ra tay giúp, thì hãy cút xéo đi cho ta!"
Qua Qua hiện ra một cái mặt quỷ, nói: "Người ta đáng yêu như này, lão đại ngươi bỏ được sao?"
"Hiện tại ngươi không phải con ta, chẳng cần phải luyến tiếc!"
"Hắc hắc, ta đương nhiên không phải con ngươi, con ngươi là Thất Bảo, mấy ngày nữa ta sẽ xuống thăm nó, tìm mấy người quen che chở nó."
"Còn dám nói bậy!" Diệp Thiếu Dương từ bên người lấy ra Dây Câu, định vung lên.
Qua Qua lộn ngược về phía sau một cái, cười hắc hắc, lăn long lóc xuống giường, hướng ngoài cửa chạy tới, "Trong phòng buồn phát hoảng, ta đi tản bộ nhé."
Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm đoán chắc nó đi trộm hương nế, mặc kệ hắn, nhìn Qua Qua từ từ bay ra ngoài cửa, nằm trên giường, trong phút chốc hắn nghĩ lại một chuyện làm lòng hắn thập phần đau khổ:
Chính mình hằng ngày khinh thường Hồ Uy nuôi tiểu quỷ hại người, muốn chiến đấu với hắn, nhưng hiện tại hắn lại nuôi Qua Qua, chả khác là mấy so với Hồ Uy sao? Hắn cạn lời lắc đầu.
Trước khi giữa trưa, Trang Thái từ bệnh viện trở về, vốn dĩ định đưa hai người Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm, kết quả sau mọi chuyện lúc sáng làm Trang Vũ Ninh cứ ngây ngây dại dại, sợ hãi không nói nên lời, đành phải mua cơm hộp, ăn xong mọi người ai về phòng người nấy đi nghỉ trưa.
Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, nói cha mẹ Kiều Lệ Na muốn vào trước, muốn gặp mặt Trang Vũ Ninh, nhưng hãy trấn an một chút, miễn cho bọn họ không biết con gái mình là do dì Mai giết.
Diệp Thiếu Dương ngẫm lại cả chiều mình cũng không có việc gì làm, vì thế liền đi cùng Trang Vũ Ninh, không cho nàng có ý định làm việc gì khác.
Kết quả họ đi lúc trời còn giữa trưa, cuối cùng Trang Vũ Ninh cũng an ủi cha mẹ Kiều Lệ Na thành công, bảo bọn họ chờ kết quả từ phía cảnh sát, lúc này trời đã tối, ba người Diệp Thiếu Dương cùng đi ăn, Tạ Vũ Tình hẹn hắn ngày mai tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tìm nữ người bệnh điều tra vài chuyện.
Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương nhận được một tin nhắn, vẫn là từ một số máy xa lạ, chỉ có một câu: Đêm nay ta đến biệt thự tìm ngươi.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, tám phút sau, hắn tắt máy.
Đêm nay, tới tìm ta? Hắn khá kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương trong lòng hiện lên một tia hi vọng.
Trở lại biệt thự, hai người trở về phòng mình, Diệp Thiếu Dương cũng không biết người gửi tin nhắn khi nào tới, dứt khoát vừa chờ đợi, vừa luyện tập vẽ Thần Phù, đang luyện, bên ngoài đột nhiên giông gió ầm ầm, chỉ chốc lát công phu cư nhiên hạ khởi vũ tới, tiếp theo liền đình điện.
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, mở cửa đi vào phòng khách, phát hiện cha con Trang Vũ Ninh đang ngồi trên sô pha, dùng ngọn nến chiếu sáng.
"Thiếu Dương ca, đang có chuyện gì xảy ra?" Trang Vũ Ninh khẩn trương hỏi, nhớ tới sự việc quỷ anh ngày trước, cũng ở trong cảnh giông mưa gió giật.
"Ta đi ra ngoài nhìn xem, có áo mưa không?" Bên ngoài trời mưa to tầm tã, bung dù có thể kéo người ta bay mất.
Trang Vũ Ninh lấy ra một cái áo mưa, Diệp Thiếu Dương mặc vào lúc sau, chỉ lộ ra một khuôn mặt, sau khi ra ngoài, dầm mưa đi vào trong hoa viên, rồi nhìn qua một lần, không có gì khác thường, sau đó một hơi chạy ra tiểu khu, đi qua một cái giao lộ, nhìn quanh không thấy gì ngoài trời mưa tầm tã, mới yên tâm quay về biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.