Chương 366: Tạ Vũ Tình hiểu lầm
Thanh Tử
16/03/2018
Lúc này, một chiếc xe cảnh sát, bay nhanh mà đến, ngừng ở cách đó không xa.
Diệp Thiếu Dương không cần xem cũng biết là Tạ Vũ Tình tới, lúc ấy thời điểm chính mình mới vừa xuống xe nhìn đến đoàn quỷ khí kia, liền biết nơi này sẽ xảy ra chuyện, vì thế gọi điện thoại gấp cho Tạ Vũ Tình, làm nàng lại đây, vạn nhất có người tử thương gì đó, cảnh sát khác lại đây, chính mình không tiện giải thích, từ chuyện kiều Lệ Na tới Dì Mai tử vong xem ra quyết định của mình là chính xác cỡ nào.
Khoan đã! Mình hiện tại đang ở cái dạng này, cùng Trang Vũ Ninh ở cùng ôm nhau, Tạ Vũ Tình nhìn đến khẳng định bị hiểu lầm a! Tính giơ tay lên phân bua, nghĩ lại, vốn dĩ không có việc gì, tự nhiên giơ tay lên phân bua, càng làm cho người hiểu lầm, nên thôi.
Tức khắc có loại cảm xúc muốn đi chết —— tay của mình vừa ôm nàng một cái, hiểu lầm càng không giải thích được, dù sao đã như vậy, thì cứ như vậy đi, đơn giản làm Trang Vũ Ninh thỏa mãn một chút cũng tốt, vì thế không hề có bất kỳ hành động gì, ánh mắt đưa đến tấm kính chắn gió nơi xe cảnh sát đỗ, có thể nhìn đến người bên trong, nhưng là có phản quang, nhìn không thấy được có phải Tạ Vũ Tình ở bên trong hay không, nội tâm hi vọng không phải nàng.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến, không phải chính mình là người đã gọi nàng đến hay sao? Tự nhiên lại mong không phải nàng?
Trang Vũ Ninh đã ngừng khóc thút thít, an tĩnh lại, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói một câu: "Cám ơn ngươi, thần bảo hộ của ta."
Diệp Thiếu Dương trên người lập tức cảm thấy buồn nôn, nhưng không dám lên tiếng.
Trang Vũ Nịnh hít một hơi thật sâu, dùng sức ôm hắn một chút, lui lui về phía sau, còn bắt lấy hắn một đôi tay, mở đôi mắt to nhìn hắn.
Xem nàng dùng bộ dáng trìu mến nhìn mình, Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động.
"Chuyện này. . . Có thể buông ra hay không? Có người tới."
Trang Vũ Ninh quay đầu lại, nhìn đến xe cảnh sát kia,lập tức buông tay ra, nói: "Đây là. . ."
"Hẳn là Vũ Tình Tỷ tới, ngươi ở đây chờ ta." Diệp Thiếu Dương bước nhanh đi qua,nhìn xuyên qua cửa sổ xe, quả nhiên là Tạ Vũ Tình. . . Cúi đầu xuống bấm điện thoại.
Diệp Thiếu Dương dùng tay đem cửa xe kéo ra, gãi gãi đầu, "Tỷ đã đến rồi."
"Quấy rầy." Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn di động, cũng không ngẩng đầu lên.
"Ách, đừng hiểu lầm a, không phải như tỷ tưởng."
"Sợ cái gì, hừ, ta lại không phải đội săn ảnh sao, sẽ không chụp ảnh đem ra ngoài, ngươi không cần lo lắng vì nàng."
Diệp Thiếu Dương một đầu một loạt, hoá ra nàng cho rằng mình dùng danh nghĩa bảo hộ Trang Vũ Ninh là nói dối? Không được, nhất định phải giải thích rõ ràng!
Diệp Thiếu Dương dùng tay kéo bả vai nàng qua, làm mặt nàng đối diện mặt mình, nói: "Tuy rằng không cần thiết giải thích cùng tỷ nhưng ta vẫn phải nói một chút, chứng minh ta trong sạch, ta cùng nàng thật sự không có gì, bằng hữu nàng đã chết, thương tâm khổ sở, bên cạnh không ai, muốn ôm ta, tỷ nói ta phải làm sao?"
Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, nói: "Đã biết, ngươi buông ra tay."
"Biết thì tốt a," Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, "Êy, đôi mắt tỷ sao lại có điểm hồng?"
"Bụi bay vào mắt, hiện tại không có việc gì nữa rồi." Tạ Vũ Tình đẩy hắn ra "Đi xuống đi xuống."
Ở phòng khách nhà Kiều Lệ Na, Trang Vũ Ninh kể lại sự tình lúc cùng quỷ hồn Kiều Lệ Na nói chuyện, lo lắng hỏi Diệp Thiếu Dương: "Bức Thủ quỷ anh, vì cái gì mà phải giấu ở trong bụng quỷ thi?"
"Đều có mục đích cả," Diệp Thiếu Dương nói, "Bức Thủ quỷ anh không thể thấy ánh mặt trời trực tiếp, cho nên nó dùng tới bụng của quỷ thi ngăn cách ánh mặt trời, thời điểm chiến đấu, lại phóng thích hắc khí ngăn trở ánh mặt trời. Nó ở đây khẳng định là do Hồ Uy an bài, phỏng chừng bọn họ không thể đợi lâu, muốn kết thúc mọi việc, cho nên muốn giết muội.
Nhưng Hồ Uy lại không thể tự mình động thủ, nếu không cảnh sát điều tra sẽ bất lợi đối với hắn, hắn sẽ không mạo hiểm, Bức Thủ ban ngày lại không thể tự mình hành động, cho nên tựa vào cái kia quỷ thi, lợi dụng Kiều Lệ Na nói có áy náy với muội, đem muội dẫn dụ tới nơi này."
Trang Vũ Nịnh nghĩ nghĩ, buồn bực nói: "Bức Thủ vẫn luôn ở trong bụng quỷ thi, vì cái gì không sớm xuất hiện giết muội?"
"Không biết," Diệp Thiếu Dương nói, "Rất nhiều chi tiết căn bản không có hướng giải thích rõ ràng, biết cái đại khái là vậy."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, vẻ mặt đau thương nhìn Diệp Thiếu Dương, "Thật sự. . . Không có cách nào cứu sống hồn phách Kiều Lệ Na phải không?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Nàng đã hồn phi phách tán, dù Thôi Phủ Quân có tới cũng vô dụng, đây là ý trời."
"Đến huynh cũng không làm gì được sao?"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Ta đương nhiên không làm gì được, ta cũng là người, sự việc vô phương cứu chữa rồi."
Nghĩ nghĩ, lại an ủi nàng nói: "Bất quá nàng trước khi chết đã chuộc lại tội lỗi, lại cứu muội một mạng, mấy trăm năm sau nàng hồn phách tụ sinh, đầu thai sẽ được bù đắp."
Trang Vũ Ninh thở dài, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tạ Vũ Tình nói: "Đừng nhiều lời,hiện tại ta sẽ cho người tới khám nghiệm hiện trường, chuyện này ta chịu trách nhiệm, không cần các ngươi ghi lời khai, nhưng thật ra phái bên người nhà Kiều Lệ Na . . . có khả năng sẽ không chịu tiếp nhận sự việc, người đều đã chết, hoàn hồn phi phách tán. . ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Nói cho người nhà Kiều Lệ Na là bị DÌ Mai giết chết, đến đây thì cảnh sát cũng có thể tìm được chứng cứ,nói đến động cơ, dù sao Dì Mai cũng đã chết, nói nàng là vì ân hận mà tự sát, chân tướng cụ thể chờ công bố kết quả điều tra, dù sao cảnh sát các ngươi thường xuyên làm như vậy."
Tạ Vũ Tình trừng hắn một cái, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại kêu đồng sự đến, sau đó tìm được di động của Kiều Lệ Na báo cho cha mẹ nàng.
"Cha mẹ nàng ở khá xa, đại khái ngày mai mới có thể đến." Tạ Vũ Tình treo lên điện thoại, đối Trang Vũ Ninh nói, "Thi thể là ngươi phát hiện, chờ nàng cha mẹ tới, ngươi tốt nhất gặp một lần,nói tìm thấy trước chúng ta,giải thích cho bọn họ một chút."
Trang Vũ Nịnh gật gật đầu, "Ta sẽ tìm cách để an ủi bọn họ."
Trong thời gian đợi đồng sự tới, Tạ Vũ Tình nói lên kết quả điều tra của mình hai ngày nay.
"Hai việc, thứ nhất, ta ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tra được một sự kiện thần quái, là phát sinh ở trên người một nữ bệnh nhân tâm thần, sau khi vào bệnh viện, bị cách ly đơn độc, nhưng là thường xuyên có người nghe được trong phòng nàng truyền ra âm thanh của tiểu hài tử. . ."
"Tiểu hài tử?" Diệp Thiếu Dương cả kinh, "Sao lại thế này?"
"Cái này ta cũng vừa tra được, vốn dĩ hôm nay muốn đi thâm nhập điều tra, kết quả ngươi gọi ta tới, chờ ta quay lại điều tra ra cái gì, lại tìm ngươi." Dừng một chút nói, "Còn có một việc, cái số điện thoại kia, ta tra được là một sinh không chính chủ, không có cách nào truy ra tung tích chủ nhân."
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Ta tám phần nghĩ đến là ai."
Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, nói: "Ngươi nói chính là. . ."
Diệp Thiếu Dương làm tư thế giữ im lặng, "Nơi này không tuyệt đối an toàn, đừng thảo luận cái này, ta cũng không chứng cứ, là đoán. Ta hiện tại chỉ có chờ hắn chủ động lộ diện tới tìm ta."
Sau khi nhóm đồng sự Tạ Vũ Tình tới, làm nhân chứng hiện trường, Diệp Thiếu Dương cùng Trang Vũ Ninh dựa theo quan hệ của mình, đơn giản ghi lại khẩu cung, cùng Tạ Vũ Tình nói vài câu, được rời đi trước.
Trang Vũ Ninh tâm trí lao lực quá độ, lái xe như người mất hồn, hai người đánh xe về đến nhà.
Mọi chuyện sẽ như thế nào? Mời quý vị xem tiếp tập sau. . . . Sau vài tiếng nữa. . .
Diệp Thiếu Dương không cần xem cũng biết là Tạ Vũ Tình tới, lúc ấy thời điểm chính mình mới vừa xuống xe nhìn đến đoàn quỷ khí kia, liền biết nơi này sẽ xảy ra chuyện, vì thế gọi điện thoại gấp cho Tạ Vũ Tình, làm nàng lại đây, vạn nhất có người tử thương gì đó, cảnh sát khác lại đây, chính mình không tiện giải thích, từ chuyện kiều Lệ Na tới Dì Mai tử vong xem ra quyết định của mình là chính xác cỡ nào.
Khoan đã! Mình hiện tại đang ở cái dạng này, cùng Trang Vũ Ninh ở cùng ôm nhau, Tạ Vũ Tình nhìn đến khẳng định bị hiểu lầm a! Tính giơ tay lên phân bua, nghĩ lại, vốn dĩ không có việc gì, tự nhiên giơ tay lên phân bua, càng làm cho người hiểu lầm, nên thôi.
Tức khắc có loại cảm xúc muốn đi chết —— tay của mình vừa ôm nàng một cái, hiểu lầm càng không giải thích được, dù sao đã như vậy, thì cứ như vậy đi, đơn giản làm Trang Vũ Ninh thỏa mãn một chút cũng tốt, vì thế không hề có bất kỳ hành động gì, ánh mắt đưa đến tấm kính chắn gió nơi xe cảnh sát đỗ, có thể nhìn đến người bên trong, nhưng là có phản quang, nhìn không thấy được có phải Tạ Vũ Tình ở bên trong hay không, nội tâm hi vọng không phải nàng.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến, không phải chính mình là người đã gọi nàng đến hay sao? Tự nhiên lại mong không phải nàng?
Trang Vũ Ninh đã ngừng khóc thút thít, an tĩnh lại, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói một câu: "Cám ơn ngươi, thần bảo hộ của ta."
Diệp Thiếu Dương trên người lập tức cảm thấy buồn nôn, nhưng không dám lên tiếng.
Trang Vũ Nịnh hít một hơi thật sâu, dùng sức ôm hắn một chút, lui lui về phía sau, còn bắt lấy hắn một đôi tay, mở đôi mắt to nhìn hắn.
Xem nàng dùng bộ dáng trìu mến nhìn mình, Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động.
"Chuyện này. . . Có thể buông ra hay không? Có người tới."
Trang Vũ Ninh quay đầu lại, nhìn đến xe cảnh sát kia,lập tức buông tay ra, nói: "Đây là. . ."
"Hẳn là Vũ Tình Tỷ tới, ngươi ở đây chờ ta." Diệp Thiếu Dương bước nhanh đi qua,nhìn xuyên qua cửa sổ xe, quả nhiên là Tạ Vũ Tình. . . Cúi đầu xuống bấm điện thoại.
Diệp Thiếu Dương dùng tay đem cửa xe kéo ra, gãi gãi đầu, "Tỷ đã đến rồi."
"Quấy rầy." Tạ Vũ Tình cúi đầu nhìn di động, cũng không ngẩng đầu lên.
"Ách, đừng hiểu lầm a, không phải như tỷ tưởng."
"Sợ cái gì, hừ, ta lại không phải đội săn ảnh sao, sẽ không chụp ảnh đem ra ngoài, ngươi không cần lo lắng vì nàng."
Diệp Thiếu Dương một đầu một loạt, hoá ra nàng cho rằng mình dùng danh nghĩa bảo hộ Trang Vũ Ninh là nói dối? Không được, nhất định phải giải thích rõ ràng!
Diệp Thiếu Dương dùng tay kéo bả vai nàng qua, làm mặt nàng đối diện mặt mình, nói: "Tuy rằng không cần thiết giải thích cùng tỷ nhưng ta vẫn phải nói một chút, chứng minh ta trong sạch, ta cùng nàng thật sự không có gì, bằng hữu nàng đã chết, thương tâm khổ sở, bên cạnh không ai, muốn ôm ta, tỷ nói ta phải làm sao?"
Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, nói: "Đã biết, ngươi buông ra tay."
"Biết thì tốt a," Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, "Êy, đôi mắt tỷ sao lại có điểm hồng?"
"Bụi bay vào mắt, hiện tại không có việc gì nữa rồi." Tạ Vũ Tình đẩy hắn ra "Đi xuống đi xuống."
Ở phòng khách nhà Kiều Lệ Na, Trang Vũ Ninh kể lại sự tình lúc cùng quỷ hồn Kiều Lệ Na nói chuyện, lo lắng hỏi Diệp Thiếu Dương: "Bức Thủ quỷ anh, vì cái gì mà phải giấu ở trong bụng quỷ thi?"
"Đều có mục đích cả," Diệp Thiếu Dương nói, "Bức Thủ quỷ anh không thể thấy ánh mặt trời trực tiếp, cho nên nó dùng tới bụng của quỷ thi ngăn cách ánh mặt trời, thời điểm chiến đấu, lại phóng thích hắc khí ngăn trở ánh mặt trời. Nó ở đây khẳng định là do Hồ Uy an bài, phỏng chừng bọn họ không thể đợi lâu, muốn kết thúc mọi việc, cho nên muốn giết muội.
Nhưng Hồ Uy lại không thể tự mình động thủ, nếu không cảnh sát điều tra sẽ bất lợi đối với hắn, hắn sẽ không mạo hiểm, Bức Thủ ban ngày lại không thể tự mình hành động, cho nên tựa vào cái kia quỷ thi, lợi dụng Kiều Lệ Na nói có áy náy với muội, đem muội dẫn dụ tới nơi này."
Trang Vũ Nịnh nghĩ nghĩ, buồn bực nói: "Bức Thủ vẫn luôn ở trong bụng quỷ thi, vì cái gì không sớm xuất hiện giết muội?"
"Không biết," Diệp Thiếu Dương nói, "Rất nhiều chi tiết căn bản không có hướng giải thích rõ ràng, biết cái đại khái là vậy."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, vẻ mặt đau thương nhìn Diệp Thiếu Dương, "Thật sự. . . Không có cách nào cứu sống hồn phách Kiều Lệ Na phải không?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Nàng đã hồn phi phách tán, dù Thôi Phủ Quân có tới cũng vô dụng, đây là ý trời."
"Đến huynh cũng không làm gì được sao?"
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, "Ta đương nhiên không làm gì được, ta cũng là người, sự việc vô phương cứu chữa rồi."
Nghĩ nghĩ, lại an ủi nàng nói: "Bất quá nàng trước khi chết đã chuộc lại tội lỗi, lại cứu muội một mạng, mấy trăm năm sau nàng hồn phách tụ sinh, đầu thai sẽ được bù đắp."
Trang Vũ Ninh thở dài, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tạ Vũ Tình nói: "Đừng nhiều lời,hiện tại ta sẽ cho người tới khám nghiệm hiện trường, chuyện này ta chịu trách nhiệm, không cần các ngươi ghi lời khai, nhưng thật ra phái bên người nhà Kiều Lệ Na . . . có khả năng sẽ không chịu tiếp nhận sự việc, người đều đã chết, hoàn hồn phi phách tán. . ."
Diệp Thiếu Dương nói: "Nói cho người nhà Kiều Lệ Na là bị DÌ Mai giết chết, đến đây thì cảnh sát cũng có thể tìm được chứng cứ,nói đến động cơ, dù sao Dì Mai cũng đã chết, nói nàng là vì ân hận mà tự sát, chân tướng cụ thể chờ công bố kết quả điều tra, dù sao cảnh sát các ngươi thường xuyên làm như vậy."
Tạ Vũ Tình trừng hắn một cái, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại kêu đồng sự đến, sau đó tìm được di động của Kiều Lệ Na báo cho cha mẹ nàng.
"Cha mẹ nàng ở khá xa, đại khái ngày mai mới có thể đến." Tạ Vũ Tình treo lên điện thoại, đối Trang Vũ Ninh nói, "Thi thể là ngươi phát hiện, chờ nàng cha mẹ tới, ngươi tốt nhất gặp một lần,nói tìm thấy trước chúng ta,giải thích cho bọn họ một chút."
Trang Vũ Nịnh gật gật đầu, "Ta sẽ tìm cách để an ủi bọn họ."
Trong thời gian đợi đồng sự tới, Tạ Vũ Tình nói lên kết quả điều tra của mình hai ngày nay.
"Hai việc, thứ nhất, ta ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tra được một sự kiện thần quái, là phát sinh ở trên người một nữ bệnh nhân tâm thần, sau khi vào bệnh viện, bị cách ly đơn độc, nhưng là thường xuyên có người nghe được trong phòng nàng truyền ra âm thanh của tiểu hài tử. . ."
"Tiểu hài tử?" Diệp Thiếu Dương cả kinh, "Sao lại thế này?"
"Cái này ta cũng vừa tra được, vốn dĩ hôm nay muốn đi thâm nhập điều tra, kết quả ngươi gọi ta tới, chờ ta quay lại điều tra ra cái gì, lại tìm ngươi." Dừng một chút nói, "Còn có một việc, cái số điện thoại kia, ta tra được là một sinh không chính chủ, không có cách nào truy ra tung tích chủ nhân."
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Ta tám phần nghĩ đến là ai."
Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, nói: "Ngươi nói chính là. . ."
Diệp Thiếu Dương làm tư thế giữ im lặng, "Nơi này không tuyệt đối an toàn, đừng thảo luận cái này, ta cũng không chứng cứ, là đoán. Ta hiện tại chỉ có chờ hắn chủ động lộ diện tới tìm ta."
Sau khi nhóm đồng sự Tạ Vũ Tình tới, làm nhân chứng hiện trường, Diệp Thiếu Dương cùng Trang Vũ Ninh dựa theo quan hệ của mình, đơn giản ghi lại khẩu cung, cùng Tạ Vũ Tình nói vài câu, được rời đi trước.
Trang Vũ Ninh tâm trí lao lực quá độ, lái xe như người mất hồn, hai người đánh xe về đến nhà.
Mọi chuyện sẽ như thế nào? Mời quý vị xem tiếp tập sau. . . . Sau vài tiếng nữa. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.