Chương 559: Tử khí vây thôn (1)
Thanh Tử
26/04/2018
Thu thập mọi thứ xong, đám người Diệp Thiếu Dương trở lại nhà khách.
Nhà khách còn có người nhân viên chưa tan ca. Diệp Thiếu Dương gọi một bình trà, mọi người cùng nhau ngồi ở đại sảnh, vừa uống trà, vừa bàn bạc kế hoạch bước tiếp theo.
Mọi người nhất trí cho rằng, nên tiên hạ thủ vi cường, tập kích hang ổ Quỷ Mẫu - vào miệng giếng trong Quỷ Tiên thôn.
"Tôi nghĩ qua, nếu muốn cứu Tuyết Kỳ, biện pháp tốt nhất chính là mọi người cùng nhau vây công Quỷ Mẫu, lưu lại một người giam chân Tuyết Kỳ, chỉ cần Quỷ Mẫu vừa chết, chúng ta sẽ bắt Tuyết Kỳ. . ."
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh mọi người, nói, "Như vậy thì có thể làm cho Quỷ Mẫu không hoài nghi tới ý đồ của chúng ta, hơn nữa lúc đó mọi người vây công mụ ta, mụ ta cũng không rảnh rỗi để đi hoài khi chuyện khác."
Đám người chậm rãi gật đầu. Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Vậy người dùng để kiềm chế Tuyết Kỳ, phải có pháp lực cao hơn cô ta, không thì có thể sẽ bị cô ta đánh chết, dù sao cô ta cũng không biết chúng ta đang diễn trò."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Vậy giao cho cô, chỉ có cô là thích hợp nhất, hơn nữa hai người các người đều là nữ."
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nói: "Nam hay nữ thì liên quan gì?"
"Không có gì, " Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, "Tôi cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy hai người nữ đấu pháp với nhau thích hợp hơn. . ."
Nhuế Lãnh Ngọc quả quyết nói: "Ta mặc kệ. Ta muốn đấu Quỷ Mẫu." Suy nghĩ một chút hướng Uông Ngư nói, "Sư huynh, huynh đi đi."
"Ta cũng không đi, ta muốn chiếu cố muội." Uông Ngư cười hì hì nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy chán ngán, thật muốn mượn dùng một câu cửa miệng của Tiểu Mã: Một quyền đem hắn đánh thành ngu.
Tứ Bảo nói: "Không ai đi thì tôi đi, đánh ai thì tôi cũng không có vấn đề gì, chỉ sợ tôi không phải là đối thủ của cô ta."
Diệp Thiếu Dương thoáng suy nghĩ nói: "Qua Qua ngươi đi giúp Tứ Bảo."
Qua Qua gật đầu, hỏi hắn khi nào thì hành động.
"Buổi tối ngày mai, khi đêm xuống." Diệp Thiếu Dương nói, lần hành động này tiến hành càng sớm càng tốt, nếu như không phải là mới vừa đối phó Tà Thần, tất cả mọi người đều mệt chết, còn có người bị thương, hắn cũng muốn đem hành động định ở đêm nay.
Đơn giản thương lượng một chút chi tiết hành động ngày mai, lão Quách nhớ tới một việc, hỏi: "Tiểu sư đệ, Tà Thần kia trước đó có nói. . . hắn là được người khác sai khiến, từ Quỷ Vực mà đến, mục đích là Âm Dương thư, việc này có chút kỳ quái, hạng người quỷ quái, muốn Âm Dương thư thì có ích lợi gì, lại còn không thể tu luyện về mặt pháp thuật?"
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương trước đó cũng nghĩ tới qua loa, lập tức hỏi: "Làm sao huynh biết, sai khiến hắn là quỷ yêu, không phải là người chứ?"
Lão Quách ngẩn ra: "Hắn không phải là tới từ Quỷ Vực sao, Quỷ Vực chẳng lẽ còn có nhân loại à?"
"Điều này cũng không có tuyệt đối, " Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, "Nói chung có rất nhiều loại khả năng, vẫn là không nên đoán bậy."
Lão Quách gật gật đầu nói, "Dù sao đệ cũng mang Âm Dương Thư cất kỹ đi, đừng để cho người trộm đi."
Mới vừa trải qua đánh nhau liên tục, tất cả mọi người rất mệt mỏi, uống xong một bình trà, từng người đi về nghỉ.
Diệp Thiếu Dương về đến phòng, tắm rửa một cái, tại bên ngoài phòng dán lên huyết tinh phù, sau đó lên giường đi ngủ.
Hắn mệt nhọc quá độ cùng tinh thần căng thẳng, nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi, ngay cả khi Qua Qua nhảy lên trên ngực hắn nằm úp sấp, hắn cũng không có một phản ứng nào. . .
Toàn bộ Ẩn Tiên Tập, đều chìm trong giấc mộng.
Khí tức màu đen, từ trong Lưỡng Giới Sơn lan ra, một lát liền bao phủ hướng Ẩn Tiên Tập, vô số du hồn lệ quỷ, dựa vào quỷ khí che chở, rục rịch.
Diệp gia thôn, ở tại làng phía bắc đối diện núi có một gia đình.
Diệp lão đầu có bệnh phong thấp, khi có gió lớn mưa to trời đầy mây, các đốt ngón tay liền đau nhức. Sau nửa đêm, ông bị đau nên tỉnh ngủ, các đốt ngón tay như bị hai cây đinh đóng vào.
Bạn già bị ông đánh thức, nhìn ông một cái nói: "Ông làm sao lại không ngủ?"
"Các đốt ngón tay đau, ngày mai có lẽ là trời đầy mây, muốn mưa." Diệp lão đầu nhìn cửa sổ đen kịt, vuốt hai chân của mình đang đau nhức tê dại, đến răng cũng đều run lên, lại vỗ bạn già nói: "Bà nó, bà đi mang quần áo đem phơi ở bên ngoài thu vào đi, đừng để ngày mai trời mưa lại bị dính ướt."
Diệp lão thái bà không muốn rời giường, nói: "Ngày mai bị ướt thì giặt lại lần nữa, máy giặt có sẵn rồi."
Diệp lão đầu cả giận nói: "Giặt đi giặt lại không phải là tốn thêm nhiều tiền điện nước à, bà còn chưa già đến nỗi không thể di chuyển, rời giường đi thu quần áo thì có việc gì lớn đâu."
"Ừ chỉ có ông là bận rộn!" Diệp lão thái ngồi dậy oán trách, xuống giường, đẩy cửa đi vào trong sân, mang quần áo mới giặt phơi từ buổi chiều thu vào trong lòng ngực mình.
Ngẩng đầu hướng nhìn lên bầu trời, phát hiện một đám mây đen hiện đang từ phương Bắc chậm rãi thổi qua tới đây, từng cơn gió mát nhè nhẹ thổi tới, trong lòng thầm nghĩ vẫn là lão già đoán chuẩn, quả nhiên là trời muốn mưa.
Đem quần áo cất xong, đưa vào trong phòng, trước khi lên giường, Diệp lão thái đi lên nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở một đầu sân, Diệp lão thái mở cái đèn pin, đi tới nhà vệ sinh, sau khi ngồi xổm xuống, nghe thấy đám gà đang ở trong chuồng truyền đến một hồi âm thanh dị thường, quang quác đập lung tung, nghe như có người đang gặm xương.
Nhà của Diệp lão thái là nhà đầu tiên ở đầu thôn bắc, ra ngoài chính là đồi núi, thỉnh thoảng có chồn lông vàng vọt vào nhà ăn trộm gà.
Diệp lão thái cho rằng lần này cũng giống vậy, là chồn lông vàng đang giở trò, ngay sau đó liền từ nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài, tiện tay từ dưới tường nhặt lên một cái cuốc, đi hướng phía chuồng gà, định đem chồn đánh đuổi đi cho xong chuyện.
Trong chuồng gà không có một tiếng động, không có một con gà nào đang kêu, chỉ có cái âm thanh kỳ quái kia, từ góc tường truyền đến: "Khạc khạc, khạc khạc. . ."
Diệp lão thái mở cửa chuồng gà, dùng đèn pin chiếu qua, kết quả lại thấy từng con từng con gà chết, bị người chất đống ở góc tường.
Toàn thân Diệp lão thái run lên, vừa muốn xem một cái rõ ràng, gà chết đột nhiên "Động", từng con từng con một rớt xuống, bên trong xuất hiện khuôn mặt một người, hai tay cầm nâng một con gà chết, đang mở to miệng nhai nuốt.
Cảm giác được tia sáng, người này quay mặt lại, lau một cái máu trên môi, đem nửa con gà chết trong tay hướng Diệp lão thái đưa tới, nói mơ hồ không rõ ràng: "Tới đây, ngươi cũng ăn đi. . ."
Hai chân Diệp lão thái mềm nhũn, té trên mặt đất, bản năng lui về phía sau.
"Không ăn à, khì khì, " Người nọ đẩy ra một đống gà chết, hướng Diệp lão thái nhào tới, "Ta đây ăn ngươi. . ."
Diệp lão đầu ở trên giường đợi hồi lâu không thấy bạn già trở về, đang buồn bực, muốn bật đèn đi ra ngoài nhìn, chợt nghe thấy có tiếng cửa mở ra "Cót két", vì vậy liền lại tiếp tục nằm xuống, phàn nàn nói: "Thu cái đồ mà cũng lâu như vậy, nhanh ngủ đi!"
Đợi một hồi, không thấy bạn già lên giường, trái lại nghe thấy một trận cười khà khà khì khì, Diệp lão đầu cảm giác thấy không bình thường, xoay người nhìn lại, một bóng người, giống như một con chó ngồi chồm hổm dưới đất, dùng sức thở hổn hển.
Diệp lão đầu vội vàng mở đèn, liếc mắt nhìn ra, là hàng xóm Trương lão đầu, ngồi chồm hổm xuống dưới đất, khắp người huyết nhục lẫn lộn, trên mặt còn mất một mảng da lớn, tròng mắt rơi ra, bị mạch máu treo lủng lẳng, rũ xuống lắc lư qua lại. Bụng của ông ta bị thủng một lỗ lớn, máu tưới vẫn đang không ngừng chảy ra.
Ông ta nhưng lại không cảm thấy đau một chút nào, nhe đầy răng hướng Diệp lão đầu cười cạc cạc, hai tay luồn vào miệng vết thương ở bụng, dùng sức xé rách, bưng ra một đám ruột cùng nội tạng xanh xanh đỏ đỏ, hướng Diệp lão đầu kêu: "Ngoan nào, ta đút ngươi ăn. . ."
Diệp lão đầu đảo cặp mắt trắng dã, trực tiếp ngất đi.
Nhà khách còn có người nhân viên chưa tan ca. Diệp Thiếu Dương gọi một bình trà, mọi người cùng nhau ngồi ở đại sảnh, vừa uống trà, vừa bàn bạc kế hoạch bước tiếp theo.
Mọi người nhất trí cho rằng, nên tiên hạ thủ vi cường, tập kích hang ổ Quỷ Mẫu - vào miệng giếng trong Quỷ Tiên thôn.
"Tôi nghĩ qua, nếu muốn cứu Tuyết Kỳ, biện pháp tốt nhất chính là mọi người cùng nhau vây công Quỷ Mẫu, lưu lại một người giam chân Tuyết Kỳ, chỉ cần Quỷ Mẫu vừa chết, chúng ta sẽ bắt Tuyết Kỳ. . ."
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh mọi người, nói, "Như vậy thì có thể làm cho Quỷ Mẫu không hoài nghi tới ý đồ của chúng ta, hơn nữa lúc đó mọi người vây công mụ ta, mụ ta cũng không rảnh rỗi để đi hoài khi chuyện khác."
Đám người chậm rãi gật đầu. Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Vậy người dùng để kiềm chế Tuyết Kỳ, phải có pháp lực cao hơn cô ta, không thì có thể sẽ bị cô ta đánh chết, dù sao cô ta cũng không biết chúng ta đang diễn trò."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Vậy giao cho cô, chỉ có cô là thích hợp nhất, hơn nữa hai người các người đều là nữ."
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nói: "Nam hay nữ thì liên quan gì?"
"Không có gì, " Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, "Tôi cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy hai người nữ đấu pháp với nhau thích hợp hơn. . ."
Nhuế Lãnh Ngọc quả quyết nói: "Ta mặc kệ. Ta muốn đấu Quỷ Mẫu." Suy nghĩ một chút hướng Uông Ngư nói, "Sư huynh, huynh đi đi."
"Ta cũng không đi, ta muốn chiếu cố muội." Uông Ngư cười hì hì nói.
Diệp Thiếu Dương nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy chán ngán, thật muốn mượn dùng một câu cửa miệng của Tiểu Mã: Một quyền đem hắn đánh thành ngu.
Tứ Bảo nói: "Không ai đi thì tôi đi, đánh ai thì tôi cũng không có vấn đề gì, chỉ sợ tôi không phải là đối thủ của cô ta."
Diệp Thiếu Dương thoáng suy nghĩ nói: "Qua Qua ngươi đi giúp Tứ Bảo."
Qua Qua gật đầu, hỏi hắn khi nào thì hành động.
"Buổi tối ngày mai, khi đêm xuống." Diệp Thiếu Dương nói, lần hành động này tiến hành càng sớm càng tốt, nếu như không phải là mới vừa đối phó Tà Thần, tất cả mọi người đều mệt chết, còn có người bị thương, hắn cũng muốn đem hành động định ở đêm nay.
Đơn giản thương lượng một chút chi tiết hành động ngày mai, lão Quách nhớ tới một việc, hỏi: "Tiểu sư đệ, Tà Thần kia trước đó có nói. . . hắn là được người khác sai khiến, từ Quỷ Vực mà đến, mục đích là Âm Dương thư, việc này có chút kỳ quái, hạng người quỷ quái, muốn Âm Dương thư thì có ích lợi gì, lại còn không thể tu luyện về mặt pháp thuật?"
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương trước đó cũng nghĩ tới qua loa, lập tức hỏi: "Làm sao huynh biết, sai khiến hắn là quỷ yêu, không phải là người chứ?"
Lão Quách ngẩn ra: "Hắn không phải là tới từ Quỷ Vực sao, Quỷ Vực chẳng lẽ còn có nhân loại à?"
"Điều này cũng không có tuyệt đối, " Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, "Nói chung có rất nhiều loại khả năng, vẫn là không nên đoán bậy."
Lão Quách gật gật đầu nói, "Dù sao đệ cũng mang Âm Dương Thư cất kỹ đi, đừng để cho người trộm đi."
Mới vừa trải qua đánh nhau liên tục, tất cả mọi người rất mệt mỏi, uống xong một bình trà, từng người đi về nghỉ.
Diệp Thiếu Dương về đến phòng, tắm rửa một cái, tại bên ngoài phòng dán lên huyết tinh phù, sau đó lên giường đi ngủ.
Hắn mệt nhọc quá độ cùng tinh thần căng thẳng, nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi, ngay cả khi Qua Qua nhảy lên trên ngực hắn nằm úp sấp, hắn cũng không có một phản ứng nào. . .
Toàn bộ Ẩn Tiên Tập, đều chìm trong giấc mộng.
Khí tức màu đen, từ trong Lưỡng Giới Sơn lan ra, một lát liền bao phủ hướng Ẩn Tiên Tập, vô số du hồn lệ quỷ, dựa vào quỷ khí che chở, rục rịch.
Diệp gia thôn, ở tại làng phía bắc đối diện núi có một gia đình.
Diệp lão đầu có bệnh phong thấp, khi có gió lớn mưa to trời đầy mây, các đốt ngón tay liền đau nhức. Sau nửa đêm, ông bị đau nên tỉnh ngủ, các đốt ngón tay như bị hai cây đinh đóng vào.
Bạn già bị ông đánh thức, nhìn ông một cái nói: "Ông làm sao lại không ngủ?"
"Các đốt ngón tay đau, ngày mai có lẽ là trời đầy mây, muốn mưa." Diệp lão đầu nhìn cửa sổ đen kịt, vuốt hai chân của mình đang đau nhức tê dại, đến răng cũng đều run lên, lại vỗ bạn già nói: "Bà nó, bà đi mang quần áo đem phơi ở bên ngoài thu vào đi, đừng để ngày mai trời mưa lại bị dính ướt."
Diệp lão thái bà không muốn rời giường, nói: "Ngày mai bị ướt thì giặt lại lần nữa, máy giặt có sẵn rồi."
Diệp lão đầu cả giận nói: "Giặt đi giặt lại không phải là tốn thêm nhiều tiền điện nước à, bà còn chưa già đến nỗi không thể di chuyển, rời giường đi thu quần áo thì có việc gì lớn đâu."
"Ừ chỉ có ông là bận rộn!" Diệp lão thái ngồi dậy oán trách, xuống giường, đẩy cửa đi vào trong sân, mang quần áo mới giặt phơi từ buổi chiều thu vào trong lòng ngực mình.
Ngẩng đầu hướng nhìn lên bầu trời, phát hiện một đám mây đen hiện đang từ phương Bắc chậm rãi thổi qua tới đây, từng cơn gió mát nhè nhẹ thổi tới, trong lòng thầm nghĩ vẫn là lão già đoán chuẩn, quả nhiên là trời muốn mưa.
Đem quần áo cất xong, đưa vào trong phòng, trước khi lên giường, Diệp lão thái đi lên nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở một đầu sân, Diệp lão thái mở cái đèn pin, đi tới nhà vệ sinh, sau khi ngồi xổm xuống, nghe thấy đám gà đang ở trong chuồng truyền đến một hồi âm thanh dị thường, quang quác đập lung tung, nghe như có người đang gặm xương.
Nhà của Diệp lão thái là nhà đầu tiên ở đầu thôn bắc, ra ngoài chính là đồi núi, thỉnh thoảng có chồn lông vàng vọt vào nhà ăn trộm gà.
Diệp lão thái cho rằng lần này cũng giống vậy, là chồn lông vàng đang giở trò, ngay sau đó liền từ nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài, tiện tay từ dưới tường nhặt lên một cái cuốc, đi hướng phía chuồng gà, định đem chồn đánh đuổi đi cho xong chuyện.
Trong chuồng gà không có một tiếng động, không có một con gà nào đang kêu, chỉ có cái âm thanh kỳ quái kia, từ góc tường truyền đến: "Khạc khạc, khạc khạc. . ."
Diệp lão thái mở cửa chuồng gà, dùng đèn pin chiếu qua, kết quả lại thấy từng con từng con gà chết, bị người chất đống ở góc tường.
Toàn thân Diệp lão thái run lên, vừa muốn xem một cái rõ ràng, gà chết đột nhiên "Động", từng con từng con một rớt xuống, bên trong xuất hiện khuôn mặt một người, hai tay cầm nâng một con gà chết, đang mở to miệng nhai nuốt.
Cảm giác được tia sáng, người này quay mặt lại, lau một cái máu trên môi, đem nửa con gà chết trong tay hướng Diệp lão thái đưa tới, nói mơ hồ không rõ ràng: "Tới đây, ngươi cũng ăn đi. . ."
Hai chân Diệp lão thái mềm nhũn, té trên mặt đất, bản năng lui về phía sau.
"Không ăn à, khì khì, " Người nọ đẩy ra một đống gà chết, hướng Diệp lão thái nhào tới, "Ta đây ăn ngươi. . ."
Diệp lão đầu ở trên giường đợi hồi lâu không thấy bạn già trở về, đang buồn bực, muốn bật đèn đi ra ngoài nhìn, chợt nghe thấy có tiếng cửa mở ra "Cót két", vì vậy liền lại tiếp tục nằm xuống, phàn nàn nói: "Thu cái đồ mà cũng lâu như vậy, nhanh ngủ đi!"
Đợi một hồi, không thấy bạn già lên giường, trái lại nghe thấy một trận cười khà khà khì khì, Diệp lão đầu cảm giác thấy không bình thường, xoay người nhìn lại, một bóng người, giống như một con chó ngồi chồm hổm dưới đất, dùng sức thở hổn hển.
Diệp lão đầu vội vàng mở đèn, liếc mắt nhìn ra, là hàng xóm Trương lão đầu, ngồi chồm hổm xuống dưới đất, khắp người huyết nhục lẫn lộn, trên mặt còn mất một mảng da lớn, tròng mắt rơi ra, bị mạch máu treo lủng lẳng, rũ xuống lắc lư qua lại. Bụng của ông ta bị thủng một lỗ lớn, máu tưới vẫn đang không ngừng chảy ra.
Ông ta nhưng lại không cảm thấy đau một chút nào, nhe đầy răng hướng Diệp lão đầu cười cạc cạc, hai tay luồn vào miệng vết thương ở bụng, dùng sức xé rách, bưng ra một đám ruột cùng nội tạng xanh xanh đỏ đỏ, hướng Diệp lão đầu kêu: "Ngoan nào, ta đút ngươi ăn. . ."
Diệp lão đầu đảo cặp mắt trắng dã, trực tiếp ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.