Chương 14
Mưa
16/04/2015
Chiều. Từng giọt nắng thấm ướt trên vai. Nắng chiều cuối thu nhẹ nhàng, dịu ngọt. Cũng khá lâu rồi tôi mới lang thang trên đường một mình thế này. Hồi ở nhà, cũng lâu lắm mới đi một lần. À không, có lẽ đây là lần đầu tiên, bởi đó giờ, tôi có hơi sức "đi bộ ngao du" thế này đâu, mà thật tình cũng chẳng có cơ hội để đi. Đi bộ, chỉ khi mua thức ăn chợ gần nhà hay đâu gần gần thôi. Nhưng thật đi thế này cảm giác thật lạ. Dễ chịu vô cùng, như được tự do vậy. Nhờ thế, tôi có dịp ngắm kĩ hơn đường phố quanh nơi mình đang sống. Tự hỏi có bao giờ tôi nhìn những cảnh vật gắn với tôi gần hai mươi năm lâu thế này chưa nhỉ, liệu tôi có bỏ sọt điều gì? Vẫn là những dãy nhà cao quen thuộc nhưng dưới nắng chiều mang vẻ gì đấy thật lạ, trầm buồn. Lâu lâu tự nhiên rảnh hơi nhìn nhìn, ngắm ngắm rồi cảm lung tung, rảnh rỗi quá mà. Tôi là vậy, không thể để bản thân nghỉ ngơi phút nào, không có việc gì làm thì nghĩ vớ vẩn, rồi nhiều lúc tự buồn. Mà có lẽ đâu chỉ mình tôi như thế.
Tôi đeo cặp trên vai, đôi giày thể thao tiến đều trên vỉa hè. Hôm nay tôi hẹn anh Luke. À, là nhờ anh chỉ bài, ba cái project ấy mà. Tôi ít làm mấy cái này lắm, với lại anh Luke học cùng ngành nên nhờ luôn.
- Alo. Em đây
- Em tới chưa
- Dạ, cỡ năm phút nữa - Tôi ngó đồng hồ, còn sớm mà, không biết có việc gì không nữa
- Em tới đợi anh một chút nha, anh có việc, đến hơi trễ một chút
- Dạ
- Em thông cảm nhé
- Trời, có gì đâu anh
- Ừ
- Vậy để em ghé mua đồ ăn, gặp nhau ở quán nước anh ha, khỏi mắc công đi ăn nữa
- Ok, như ý em đi
Tôi lại lang thang trên đường. Chẳng còn nhìn cành lá, cây cối, tôi băn khoăn tự hỏi, chẳng biết có việc gì không nhỉ, chắc phải quan trọng lắm nên anh mới bảo đến trễ như thế, vì vốn anh đâu thế bao giờ. Suy nghĩ vẩn vơ, tôi đã đến trước tiệm bánh bao giờ không biết. Tôi mua hai phần, hiển nhiên, một cho anh, một cho tôi, rồi tiếp tục đi đến quán nước quen thuộc.
Angel - coffee shop
Quán be bé, xinh xinh, nằm ngay góc con đường nhỏ. Tất cả đều là màu trắng sữa, nhẹ nhàng, bồng bềnh. Những gam màu lạnh kết hợp với nhau thật hài hòa. Tới rất thích. Đến chỗ ngồi quen thuộc, một chàng trai tóc vàng đến, mỉm cười
- Như cũ hả em
- Dạ - Tôi vừa nói vừa gật đầu
Anh là phục vụ của quán. Tôi chẳng biết tên anh. Nhưng ở anh tôi nhận thấy sự thân thiện, dù rằng, mỗi lần đến, tôi chỉ nói với anh vài ba câu thế thôi.
Tôi lấy cuốn sách vừa mượn trên thư viện hồi sáng, đọc. Vốn từ cưa tôi cũng tăng kha khá rồi (hồi đầu tôi khá chật vật khi đọc sách). Vừa đọc, tay vô thức khuấy khuấy ly nước, và cũng vô thức uống. Tất cả đã trở thành thói quen. Có lẽ bắt đầu trong khoảng thời gian lao đầu ôn thi, giờ nghỉ giữa các lớp học thêm ít ỏi, lại vào quán trà sữa, lại đọc sách hay làm bài hay xem phim tùy hứng, nhớ, tôi tự khâm phục mình, ồ, mình đã từng thế ư? Hình như cũng khá lâu rồi nhỉ, tôi nhìn đồng hồ, anh ấy trễ nửa tiếng rồi. Tôi lo lắng, lấy điện thoại ra, bấm số, đặt lên tay. Chợt thấy bóng hình cao cao quen thuộc, tôi ngắt máy. Người đó cũng cầm điện thoại ra, mỉm cười
- Em đợi anh lâu lắm nhỉ
- Nửa tiếng đấy.
Anh kéo ghế, ngồi xuống
- Như cũ?
- Ừ
Giờ tôi mới quan sát kĩ. Khuôn mặt anh toát vẻ mệt mỏi, và đôi mắt, chẳng biết đúng không, ẩn chứa nét buồn
- Anh có chuyện gì à - Tôi lên tiếng
- Không có gì đâu em
- Sao anh đến trễ vậy, đó giờ anh đâu thế
- Chỉ vài chuyện vặt thôi, không sao đâu. Em chưa?
- Dạ chưa. Nhưng....
- Vậy ăn thôi, anh cũng đói rồi. Anh nhanh làm cho kịp
- Dạ - Tôi lấy túi bánh mua trên đường đi đặt lên bàn
Anh đã không muốn trả lời thì tôi sẽ không hỏi nữa. Vì nếu muốn, anh đã kể tôi nghe rồi, tôi chẳng muốn làm khó anh. Phải nhắc lại những chuyện người ta không muốn nhắc đến, chí ít là với mình, thật khó khăn, nhất là chuyện buồn
Ăn xong, anh hướng dẫn tôi làm bài. Kĩ càng vô cùng
- Chỗ này sao anh nhỉ
- Đây này em
- Chỗ này em dùng từ sai rồi
- Em phải viết thế này mới đúng
-......
Anh luôn ân cần như thế. Anh hướng dẫn tôi kĩ càng, tỉ mỉ như anh vẫn vậy. Mọi chuyện cứ thế....
_______________
Sắp tới mình sắp phải thi học kì và thi chuyển cấp nữa, nên chắc sẽ không post mỗi tuần nữa. Sẽ viết ngay khi có ý tưởng và thời gian, chap mới sẽ xuất hiện thật bất ngờ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi. Mong sẽ có nhiều view và vote hơn
Tôi đeo cặp trên vai, đôi giày thể thao tiến đều trên vỉa hè. Hôm nay tôi hẹn anh Luke. À, là nhờ anh chỉ bài, ba cái project ấy mà. Tôi ít làm mấy cái này lắm, với lại anh Luke học cùng ngành nên nhờ luôn.
- Alo. Em đây
- Em tới chưa
- Dạ, cỡ năm phút nữa - Tôi ngó đồng hồ, còn sớm mà, không biết có việc gì không nữa
- Em tới đợi anh một chút nha, anh có việc, đến hơi trễ một chút
- Dạ
- Em thông cảm nhé
- Trời, có gì đâu anh
- Ừ
- Vậy để em ghé mua đồ ăn, gặp nhau ở quán nước anh ha, khỏi mắc công đi ăn nữa
- Ok, như ý em đi
Tôi lại lang thang trên đường. Chẳng còn nhìn cành lá, cây cối, tôi băn khoăn tự hỏi, chẳng biết có việc gì không nhỉ, chắc phải quan trọng lắm nên anh mới bảo đến trễ như thế, vì vốn anh đâu thế bao giờ. Suy nghĩ vẩn vơ, tôi đã đến trước tiệm bánh bao giờ không biết. Tôi mua hai phần, hiển nhiên, một cho anh, một cho tôi, rồi tiếp tục đi đến quán nước quen thuộc.
Angel - coffee shop
Quán be bé, xinh xinh, nằm ngay góc con đường nhỏ. Tất cả đều là màu trắng sữa, nhẹ nhàng, bồng bềnh. Những gam màu lạnh kết hợp với nhau thật hài hòa. Tới rất thích. Đến chỗ ngồi quen thuộc, một chàng trai tóc vàng đến, mỉm cười
- Như cũ hả em
- Dạ - Tôi vừa nói vừa gật đầu
Anh là phục vụ của quán. Tôi chẳng biết tên anh. Nhưng ở anh tôi nhận thấy sự thân thiện, dù rằng, mỗi lần đến, tôi chỉ nói với anh vài ba câu thế thôi.
Tôi lấy cuốn sách vừa mượn trên thư viện hồi sáng, đọc. Vốn từ cưa tôi cũng tăng kha khá rồi (hồi đầu tôi khá chật vật khi đọc sách). Vừa đọc, tay vô thức khuấy khuấy ly nước, và cũng vô thức uống. Tất cả đã trở thành thói quen. Có lẽ bắt đầu trong khoảng thời gian lao đầu ôn thi, giờ nghỉ giữa các lớp học thêm ít ỏi, lại vào quán trà sữa, lại đọc sách hay làm bài hay xem phim tùy hứng, nhớ, tôi tự khâm phục mình, ồ, mình đã từng thế ư? Hình như cũng khá lâu rồi nhỉ, tôi nhìn đồng hồ, anh ấy trễ nửa tiếng rồi. Tôi lo lắng, lấy điện thoại ra, bấm số, đặt lên tay. Chợt thấy bóng hình cao cao quen thuộc, tôi ngắt máy. Người đó cũng cầm điện thoại ra, mỉm cười
- Em đợi anh lâu lắm nhỉ
- Nửa tiếng đấy.
Anh kéo ghế, ngồi xuống
- Như cũ?
- Ừ
Giờ tôi mới quan sát kĩ. Khuôn mặt anh toát vẻ mệt mỏi, và đôi mắt, chẳng biết đúng không, ẩn chứa nét buồn
- Anh có chuyện gì à - Tôi lên tiếng
- Không có gì đâu em
- Sao anh đến trễ vậy, đó giờ anh đâu thế
- Chỉ vài chuyện vặt thôi, không sao đâu. Em chưa?
- Dạ chưa. Nhưng....
- Vậy ăn thôi, anh cũng đói rồi. Anh nhanh làm cho kịp
- Dạ - Tôi lấy túi bánh mua trên đường đi đặt lên bàn
Anh đã không muốn trả lời thì tôi sẽ không hỏi nữa. Vì nếu muốn, anh đã kể tôi nghe rồi, tôi chẳng muốn làm khó anh. Phải nhắc lại những chuyện người ta không muốn nhắc đến, chí ít là với mình, thật khó khăn, nhất là chuyện buồn
Ăn xong, anh hướng dẫn tôi làm bài. Kĩ càng vô cùng
- Chỗ này sao anh nhỉ
- Đây này em
- Chỗ này em dùng từ sai rồi
- Em phải viết thế này mới đúng
-......
Anh luôn ân cần như thế. Anh hướng dẫn tôi kĩ càng, tỉ mỉ như anh vẫn vậy. Mọi chuyện cứ thế....
_______________
Sắp tới mình sắp phải thi học kì và thi chuyển cấp nữa, nên chắc sẽ không post mỗi tuần nữa. Sẽ viết ngay khi có ý tưởng và thời gian, chap mới sẽ xuất hiện thật bất ngờ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi. Mong sẽ có nhiều view và vote hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.