Mập Mờ

Chương 15

Mưa

06/07/2015

Kí ức về Khánh chầm chậm xuất hiện, trôi qua. Tôi đã nghĩ, mình sẽ đau đớn lắm nếu những kỉ niệm có cậu bất chợt ùa về, nhưng sự thật, chỉ đâu đó chút xót xa mà thôi. Tình bạn đẹp hoặc gì dó hơn thế nữa tôi đã đặt vào, từng tưởng sẽ rất hạnh phúc....

------

Tôi nhận ra sự thay đổi của mình vì, ừ, đã nói xấu người khác. Biết là không đúng mà vẫn cứ làm. Tôi chắc thuộc dạng khó chơi, vì tôi chẳng có bạn lâu dài, đơn giản cười đùa, tâm sự linh tinh một quãng nào đó mà thôi.

Tôi nghe người ta nói xấu Khánh. Nhưng kì lạ tôi chả thấy cậu ấy xấu chỗ nào. Tôi thích Khánh? Tôi chẳng biết nữa vì không cảm nhận được "tim đập chân run" nhưng vẫn thật vui khi cậu cười đùa cùng tôi, thật mong tin nhắn khi chat với cậu và hình như cũng vô thức cười cười, và hiển nhiên cũng thật buồn khi cậu thân với những đứa con gái khác, bỏ mặt mình.

Cậu ít khi online lắm nhưng nếu để ý có thể canh được thời gian. Và nếu thấy nick cậu sáng lên, tui liền buzz mấy cái. Lúc truớc cậu hay chủ động nhắn tin nhưng lâu rồi, hình như chỉ có tối pm trước. Cũng kì ghê gớm, chắc cậu thấy tôi phiền lắm nhỉ!

Thy: Hi

Khánh: Hello

Câu chuyện luôn bắt đầu như thế, và hiển nhiên tôi luôn là người bắt đầu

------

Khánh là người "không sợ trời, không sợ đất", vẻ ngoài ấn tượng nhưng không đẹp như nam chính ngôn tình, học cũng giỏi nhưng tính khí thất thường, khó nắm bắt.

Cậu hay phạm lỗi vô cùng.

Học kì 1 chút nữa là hạnh kiểm khá rồi, may có tôi (!!!) nêu ý kiến nên cậu ấy được tha. Rồi có lần lớp tổ chức trò chơi trong giờ trống tiết. Và chắc chắn ai cũng có thể tưởng tượng nổi độ ồn. Chuyện sẽ không có gì nếu lớp tôi không bị nhắc nhở:



- Nãy giờ là ai la hả?

Im lặng

Im lặng

- Dạ em - Khánh đứng lên truớc con mắt ngỡ ngàng của mọi người

- Còn ai nữa không?

- Dạ không, chỉ em thôi

- Thật không?

- Thật

- Vậy thì lên đây cho tôi

Cậu đi. Cả lớp xì xào bàn tán bởi có lẽ cậu đã làm một việc có lẽ chẳng ai dám làm: nhận tội giùm tất cả. Còn tôi, chỉ biết im lặng. Hiển nhiên cũng có chút mừng vì đã thoát tội nhưng thật sự lo cho cậu. Tối về còn viết nhật kí (thật ra là viết blog trên mạng, cài chế độ riêng tư). Chắc cậu không biết đâu nhỉ, từ ngày mình không nói chuyện với nhau nhiều nữa, từ ngày cậu làm mình buồn, mình lại thích viết, viết về cậu, viết về mình.

Cũng thật vô thức, mình mở ra xem lại, đã từng, như thế sao?

-------

Cảm ơn cậu về chuyện hôm nay. Nhờ cậu đứng lên chịu lỗi nên cả lớp mới thoát tội. Hì hì người bạn của tôi đó. Người bạn mà đã tồn tại trong quá khứ hoàn hảo của tôi. Bạn tốt thật, mãi đến giờ tôi mới biết đấy.Lại còn can đảm nữa chứ. Tôi không đủ can đảm để gửi những lời này đến cậu, viết blog thôi, mong cậu biết. Tớ ngốc quá, có đợi đến kiếp sau cũng chưa chắc cậu đọc được nữa, cậu có chịu kết bạn với tớ lần nữa đâu, mặc dù tớ đã năn nỉ cậu. Hajz đến lúc phải chấp nhận sự thật này thôi phải không? Đã đến lúc phải buông thôi. Không mong đợi. Không mơ mộng gì nữa cả. Gượng cười. Tỏ ra bình thường. Bạn có hiểu được tôi buồn đến chừng nào không? Sao bạn nhẫn tâm? Sao bạn ác thế hả?



-------

Cậu nói gì nhỉ! Có nhớ không hả? Có thể cậu không nhớ nhưng tớ vẫn nhớ như in đấy. Cái ngày mà tớ chưa bao giờ tưởng tượng ra mặc dù trí tưởng tượng của tớ khá phong phú. Hờ. Xóa hết bạn bè để tụi nó bảo mình phân biệt chủng tộc. Thật không á?! Cậu nói thật không hả? Sao cậu lại làm như vậy hả? Nói tớ biết thử đi. Cậu từ chối lời cầu xin kết bạn lại với tớ trong một chút mặc cho tớ năn nỉ. Hờ. Tớ đã cho cậu cái tài khoản mà tớ chẳng muốn cho ai. Cậu có biết tớ đã coi trọng cậu lắm không? Sao cậu chẳng coi tớ là gì vậy, hả? Trả lời tớ đi mà, dù thế nào cũng được, tớ không muốn cứ sống mãi trong sự mơ mộng, tự lừa dối mình, tự đưa ra lí do để không tin cái sự thật đó. Tuy cậu chỉ đồng ý với một đứa trong lớp thôi nhưng tớ cũng thấy được rằng cậu không coi tớ ra gì. Hờ. Hay là tớ đã suy nghĩ quá nhiều. Chắc vậy. Hajz, ngốc. Tỉnh lại đi, sao mày cứ mơ riết vậy?! Hay mày đang trông chờ một ngày có phép lạ xảy ra. Quá khứ sẽ trở lại một lần nữa để mày nếm lại những kí ức, những kỉ niệm mà mày đã bỏ quên. Hì. Lại cười. Không cười thì biết làm gì bây giờ? Làm sao để có thể đối mặt với cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Tại sao cậu lại để tớ cảm thấy vui, rồi cũng trong ngày ấy lại khiến tớ buồn, hơn cả niềm vui cậu tặng. Cậu ác lắm! Tớ nói câu này mấy lần tất cả rồi nhỉ? Tớ chán. Tớ nản. Tớ mất niềm tin. Liệu tớ lại có thể mở lòng mình để đón chào một người bạn thật nữa không khi có quá nhiều chuyện xảy ra từ cậu và kể cả những đứa khác nữa? Liệu tớ có đủ niềm tin và can đảm để đến bên một người bạn không suy nghĩ, lo âu như lúc trước. Nói tôi nghe đi mà! Nói tôi biết tôi nên làm gì lúc này đi? Cho tôi thêm một lần nữa tin vào một người bạn đi. Tôi không muốn cứ sống vui vẻ với những người người bạn ảo mà như bị cô lập trong đời sống thật.

-------

Gửi một người đã từng thân!

Không biết cậu nhớ không nhỉ?! Cái ngày đó đó. Cái ngày mà tớ và cậu vẫn còn chơi thật thân với nhau. cậu biết không, những việc cậu làm cho tớ đã làm cho tớ vui lắm. Nhưng thời gian cuốn theo cả tình bạn của mình. Những viên kẹo ngày trước mua về tặng tớ đầu tiên, còn cho tớ lựa mùi vì tớ thích đâu rồi, những câu nói đùa vui vẻ lúc trước đâu rồi, những lần nói chuyện vào giờ ra chơi đâu hết rồi. Chỉ còn lại nơi đây mình tớ. Mọi thứ diễn ra cứ như cơn mưa cậu ạ: chợt đến làm người ta thấy mát mẻ, thoải mái. Để rồi khi bước đi lại quá bất ngờ, chỉ để lại những giọt nước, hay mặt đường ẩm. Cậu vẫn còn bên tớ! Ừ! Vẫn đây thôi nhưng sao giữa tớ và cậu có một khoảng tường ngăn cản. Lớn, rất lớn. Tớ đã từng mong rằng sẽ luôn là người để cậu chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, là người giúp cậu vui vẻ hơn sau bao lần thất vọng. Nhưng có lẽ tớ là đứa mơ mộng đúng không? Giấc mơ tớ là quá cao vời hả? Hay từ trước đến giờ, tớ chỉ là một món đồ chơi để cậu tìm đến những khi chán nản hoặc khi không còn ai chơi. Hì, tớ cũng chấp nhận và luôn tỏ ra vui vẻ. Nhưng sâu thẫm tớ vẫn mong được cậu quan tâm như lúc trước, dù tớ chẳng biêt đó có phải là thật lòng cậu không. Nhưng cho tớ tin cậu nhé! Cho tớ mơ lại một lần nữa nhé dù đó chỉ là tham vọng của tớ thôi. Hì hì. Nhưng dù sao tớ cũng chúc cậu luôn vui vẻ. Hãy nhớ bên cậu vẫn còn tớ đấy! Tạm biệt cái quá khứ đẹp đẽ ấy! Tạm biệt niềm hy vọng vào một tình bạn đẹp như truyện ấy! Đừng buồn nữa, người bạn của tôi nhé!

-------

Tôi và cậu, luôn có một khoảng cách gì đó không nói nên lời, xa mà gần, gần mà xa, tưởng chừng rất thân, hoá ra xa lạ. Mập mờ thế đó, luôn luôn là vậy,

Một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, mình chat với nhau. Cũng lâu thật lâu rồi nhỉ. Chẳng biết cậu có để ý không, có những hành động vô thức chúng ta giống nhau đấy. Và hình nhưu đã thành thói quen khi ngày ngày nhìn về hướng cậu, lâu lâu vào xem trang cá nhân của cậu, đọc hết status, bình luận và cả sự thay đổi của cậu.

Cậu không còn thân với tôi nữa, cậu có bạn thân, có lẽ họ hiểu cậu, quan tâm cậu và cậu cũng thế. Tôi sẽ tỏ ra vui vẻ hơn nếu cậu đã không lơ tôi như thế. Những cuộc nói chuyện thưa dần, nhạt nhẽo, có như không. Tôi buồn đăm ra tức giận, biết là sai nhưng đã rất nhiều lần nói xấu các bạn ấy, lâu lâu nghĩ lại, cứ thấy mình như nữ phụ trong truyện, vào vai ác, lo chia rẽ tình cảm nam chính với nữ chính, nhưng biết sao được, cảm xúc, có thể không chế nhưng đâu thể luôn luôn. Nhớ cậu, tôi mệt mỏi mong mọi chuyện quay về, cậu quan tâm tôi một chút cũng được hay chỉ một lời xin lỗi thôi, tôi sẽ bỏ qua hết. Tôi đã rất giận, nhưng tôi cũng là người làm hoà. Có lẽ, tôi đã làm phiền cậu nhiều quá!

Cũng theo thói quen, tôi xem trang cá nhân của cậu, giật mình, sững sờ, tôi khóc nức nở. Đêm đó, tôi suy nghĩ mãi về cậu và cả chính bản thân. Và một quyết định được đưa ra.

********

Lâu rồi mình mới trở lại, chap này lải nhải hơi nhiều nhỉ, tại vì mình chọn kể theo cảm xúc của nhân vật nên đành vậy thôi. Xin lỗi vì không ra chap mới quá lâu, mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mập Mờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook