Mập Mờ

Chương 6

Mưa

16/04/2015

Chúng tôi đang trên đường tới chỗ làm của chị Hân và hai chị em sinh đôi kia. Thật may mắn vì việc tôi tưởng khó nhất lại thật dễ dàng. À không, chỉ mong chủ quán nhận tôi vào làm thôi. Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại. Quả thật hiện đại vô cùng. Đường rộng hơn ở Việt Nam nhiều, đa phần là xe hơi. Những dãy nhà cao tầng san sát. Ai ai cũng vội vã. Sao tự nhiên tôi nhớ quá phố phường quê hương. Đó là khu phố bên cạnh đường lộ nhộn nhịp; là vẻ bình yên đặt cạnh cái ồn ảo của đô thị. Chẳng thể nói cho chuẩn được, chỉ biết là tự nhiên tôi nhớ quá nơi kì lạ đó. Nhìn mấy đưa trẻ, tôi bỗng nhớ gia đình. Chỉ vài ngày trước thôi, tôi còn cạnh bên ba mẹ, tha hồ nhõng nhẽo, được cưng chiều đủ điều, mà bây giờ phải tự mình hòa nhập, tự lo cho bản thân. Haiz, tự nhiên buồn....

- Này này, cô gái nhỏ, suy tư gì vậy, lơ tơ mơ như con gà mờ coi chừng vấp té đấy nhé - Jul

Tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười

- Sao, nhớ nhà nữa hả? - Hân

- Dạ....

- Chị hiểu, hồi mới qua chị cũng thế đấy. Nhưng riết rồi cũng quen thôi. May là tối nào cô cũng nói chuyện với ba mẹ đấy nhé!. Còn chị...

- Mình tới đâu rồi chị nhỉ, sắp tới quán chưa? - Tôi lảng sang chuyện khác, có lẽ, tôi làm chị Hân buồn rồi

- Đi hết đoạn này rồi rẽ phải,đi thêm một chút nữa là tới rồi đấy

- Tụi tui đã giới thiệu trước rồi, chị chủ quán cũng khá dễ thương, mỗi tội hơi khó tính, nhưng chỉ một chút thôi. Lên đó nếu chị đồng ý thì được, còn không, phải lặn lội đi tìm nữa đấy - Jul - Mong sao chỉ ok để bọn mình còn đi chơi nữa, lâu lâu mới đi xõa mà

- Phải đấy, phải đấy, em cũng mong là vậy. Úi trời, em không muốn ngày đáng mong đợi trở thành ngày chạy khắp nơi đi xin việc đâu, em ngán cảnh đó ghê gớm. Nhớ hồi mình mới đến đấy...

- Chuẩn, nghỉ mà ngán ghê. May là lúc sau tìm được quán đó đấy.

- À, chỗ đó, chị em mình quen nhau nè. Rồi duyên phận thế nào mà lại được ở chung phòng với nhau, vui phết nhỉ.

-......

-......

Ba người họ vừa đi vừa ôn lại kỉ niệm xưa. Còn tôi thì vừa nghe vừa cười theo họ. Đây rồi nơi tôi sẽ làm. Đó là một quán nhỏ thôi, quán nước đấy ạ. Jul kéo tuột tôi vào. Cô ấy dẫn tôi men theo bức tường dễ thương, đi lên cầu thang và đến trước căn phòng nho nhỏ

- Chị Ann ơi, em Jul đây, tụi em đến rồi nè

- Vậy hả, em vao đi, cửa không khóa đâu, chỉ đang dở việc, không ra mở cửa được.

Jul kéo cửa ra, chúng tôi cùng vào trong. Căn phòng nhỏ nhưng ngập nắng, ngập gió nên rất sáng, rất thoáng. Chị Ann tươi cười, mời chúng tôi ngồi



- Đây là Thy phải không?

- Dạ

- Chị có nghe bọn nó nói về em. Du học sinh nè, đang kiếm việc nè.

- Dạ phải ạ

- Tụi nó đã mở lời rồi, chị đây phải chấp nhận. Em thử việc 1 tuần nhé, nếu được chị sẽ nhận em vào làm. Mình làm theo giờ, nên lương cũng tính theo giờ luôn. Quán chị mở cả ngày, nên em có thể tới làm việc ca của em và có thể thêm giờ nữa. Em muốn làm lúc nào, sáng:8h đến 12h, chiều 13h đến 17h, tối 18h đến 22h; đương nhiên em cũng có thể về sớm, về sớm bao nhiều thì cứ trừ vào tiền lương

- Dạ, vậy em làm ca tối chung với tụi này cho tiện.

- Ok. Vậy tuần sau em tới đây nha, thứ hai đấy

- Dạ chị

- Vậy thôi, tụi em xin phép về, còn đi chơi nữa - Jen

- Ừ, tạm biệt nhé

Thế là phần tôi coi là khó khăn nhất đã thành công tốt đẹp. Quả thật may mắn. Nếu không có họ thì chắc giờ tôi đang chật vật lắm đây. Càng nghĩ càng thấy mình may đấy. hihi chắc tại lúc trước ăn ở tốt thôi.

- Đây đây vào đây chơi rồi shopping luôn nhé. Lâu rồi tụi mình chẳng tới - Jul

- Ok - Hân

- Khoan khoan, cho em ý kiến, hay mình ăn chút gì đó đi, đói quá - Jen

- Em thì chỉ có ăn thôi - Jul

- "Có thực mới vực được đạo" mà Jen nhỉ - Tôi

- Thy nói chuẩn không phải chỉnh. Đi nào

Chúng tôi tìm một quán fast food ngay trong đấy, là hamburger. Ăn xong, bọn tôi dắt nhau lên lầu chơi game. Nơi này nhiều máy móc quá đi thôi, khá ồn nữa. Cũng sắp phải đi học lại rồi nên chắc hôm nay người ta kéo nhau đi chơi đây mà, đông lắm. Bỗng nhiên

- Á - tôi suýt, hình như là ai đó đụng trúng



- Xin lỗi, bạn có sao không? - Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai. Tôi ngước lên nhìn.....

Một chàng tai cao to với đôi mắt xanh dịu hiền như biển, mái tóc bạch kim chải gọn gàng.

- Không, không, mình không sao

- Thy, có chuyện gì vậy - Jul

- À.... - Tôi

- Ủa, anh Luke

- ủa Jul, hoá ra, bạn em à

- Dạ vâng. Cậu ấy là Thy, du học sinh, mới chuyển đến phòng em đấy - Cô cười lém - Anh thấy thế nào, dễ thương nhỉ

Hơi má tôi nóng bừng, ừm, tôi đang ngại đấy hihi

- Em chào anh

- Ừm, chào em, em không sao chứ - anh Luke nhẹ nhàng lên tiếng

- Dạ, em không sao.

- Có chuyện gì vậy - Jen

- Anh va trúng cô bạn của em thôi. Em tên gì nhỉ, Thy đúng không?

- Dạ

- Anh ấy cũng học chung trường với bọn mình đấy, làm ở tiệm luôn. Hẳn sẽ có dịp gặp lại - Jen

- Vậy à. Anh đi chung với tụi em luôn nha

- À, xin lỗi nhé, anh có việc phải về rồi, hẹn bọn em bữa khác nhé - Anh quay sang tôi - Hẹn lần sau gặp lại. Bye

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mập Mờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook