Chương 7
Mưa
16/04/2015
About love
Tự nhiên nhớ về cậu, lại lôi ra viết nữa rồi. Haiz rõ khùng. Thôi kệ, coi như là "Bảng thống kê kỉ niệm" nhé
Một ngày bình thường cũng như mọi ngày, cậu vẫn cười cười ngồi đó đợi tôi đến lớp, vẫn cái vẻ mặt cười cười ấy, vẫn cái dáng cao ngạo "mời" tôi vô chỗ ngồi. Nhưng tự nhiên tôi cảm thấy dễ thương đến lạ. Tôi lấy điện thoại ra, kéo kéo con bạn tặng cho tôi cái ola vì.... điện thoại tôi lên cơn, không tải về được.
"Tùng...tùng... tùng..."
Tôi quăng vội điện thoại vào cặp để bay ra xếp hàng. Hồi ấy còn nghiêm túc chán, xếp hàng vào lớp đàng hoàng lắm nhé, nhưng chỉ một năm sau đó, à không, hình như chỉ vài tháng thôi, mặc kê bạn lớp trưởng gào thét thế nào thì bọn nó vẫn trụ vững trong lớp, hiển nhiên ngay cả đứa luôn cố gắng ngoan hiền như tôi.... Lúc vào lớp, theo thói quen, tôi đưa tay vào cặp.
"Ối trời đất ơi, điện thoại của tôi... điện thoại nó đâu mất rồi!"
Tôi vác nó lên, lung tung các ngăn. Kết quả vô cùng mĩ mãn và y chang dự đoán: MẤT RỒI. Để xem nào, lớp tôi, bọn nó dễ thương lắm, không có vụ ăn cắp đâu, tôi thì có khùng điên gì đâu mà vác điện thoại đi lung tung chứ, vậy là, tôi lia mắt ngay sang bên cạnh:
- Minh, ông giấu điện thoại của tui phải không?
- Không - Minh ngu ngơ đáp
- Khánh...
- Không không - cũng cái điệu cười cười phát ghét đó
- Khai thật đi, không là hai ông chứ còn ai nữa
- Đã nói không có mà
- Đi, năn nỉ, trả đi, trả đi mà
Và cuối cùng, thật tình cờ, nó trả tôi nhưng thật quá đáng, nó để.... trong thùng rác. Giận ơi là giận. Tức ơi là tức. Tôi ôm mặt lầm lầm lì lì vào lớp, Minh thì cứ ha hả, tỏ vẻ vô tội; còn Khánh thì hết lòng hối lỗi. Nhưng tính tôi cũng không hay để bụng nên riết tôi cũng kệ, chỉ lát sau lại cười giỡn như thường ?!
Khánh hay bênh tôi lắm, hay cứu giúp tôi nữa. Mỗi lần Minh giấu đồ của tôi đi, sau khi thấy tôi cong lưng tìm kiếm thì, rất kiêu hãnh, cậu ôm đồ ra trả lại cho tôi. Nói chung thì cũng cảm ơn cậu ấy. Cứ mỗi lần, Minh giấu, Khánh lại trả, làm nó tức lắm, và rồi, nó gán ghép tôi với Khánh.
----------------------------
Khánh lười chép bài lắm (hình như tôi đã từng nói là Khánh hơi kiêu mà phải không). Cô dạy anh của tôi thì, ôi thôi, cô ghi bài như máy, đọc bài cũng như máy, đứa nào cũng chật vật lắm mới chép xong bài. Còn Khánh ư, cậu ta chọn cách giải quyết tốt nhất: ngồi chơi rồi ôm tập tôi về nhà chép. Cứ mỗi lần hết tiết thì lại "Thy ơi hihi" là tôi tự giác quăng tập cho nó, mới đầu thì có liếc vài cái, sau thì không cảm xúc luôn. Nhưng có lần, cậu không còn mượn tập tôi nữa. Vừa mới hết tiếc đã la ầm lên đăng kí mượn vở cô bạn lớp phó học tập làm tự nhiên tôi cũng thấy buồn. Cô bạn lớp phó lớp tôi dễ thương lắm: má lúm, môi đó, vui tính và đương nhiên học cực giòi.
*********
Và cứ thế tôi thích cậu lúc nào chẳng hay. Một chút vui, một chút buồn. Và, đáng sợ hơn, tôi cứ ngỡ cậu thích mình vì cậu luôn quan tâm đến tôi một cách thật đặc biệt. Cậu luôn làm tôi cười, luônc chọc tôi giận rồi xin lỗi. Cậu luôn che chở cho tôi, khiến tôi ảo tượng. Phải, tôi chạy theo chính tình cảm do mình tự tưởng tượng, rồi tình yêu thương, tự đau lòng và lại tự hy vọng. Tôi ngây ngô, chẳng biết nó đáng sợ thế nào
Nhưng làm sao tôi không chìm vào thứ tình cảm đó cho được khi hằng ngày nhìn những hành động của cậu
*********
Giờ anh văn (nói chuyện bằng tiếng anh)
- Mình làm đoạn đối thoại này nhé - Cô giáo - Nào, Khánh, chọn một bạn rồi làm
Khánh quay qua quay lại:
- Thy
Tôi bị đơ toàn tập. Đúng là cái thứ hại người, tôi muốn trốn không hết mà bây giờ lại lôi tôi lên. Tôi nghiến răng, cắn môi đứng dậy. Nội dung cụ thể của đoạn đối thoại thế nào thì tôi không nhớ rõ nhưg chắc tôi sẽ không thể quên mấy câu thế này
- Bạn đi xem phim nhé! - Khánh
- Khi nào? - Tôi
- Tối nay
Tôi chưa kịp phản ứng thì cả lớp tôi "Ồ" lên. Tôi ngại quá mà, vì tôi hiểu rõ trong ba chục cái đầu óc "trong sáng" ngồi ở đây đang liên tưởng đến chuyện gì. May là nhờ có cô anh văn lên tiếng nên tôi được hai phút thoát nạn đấy. Vừa ngồi xuống thì trống đánh hết tiết, đồng nghĩa với ra về vì đó là tiết cuối. Thế là, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào tôi
- Ghê nha. Tối luôn nha. Đi coi phim về thì
- Tonight... ai.... ai
- Biết rồi nha. Dữ nha
-.....
Tôi thì muốn độn thổ. Khánh thì vẫn ngu ngơ , phán "Phim có chiếu suốt tối mà". Riết rồi tôi chẳng hiểu cậu thực sự không hiểu hay giơ vờ nữa, nhưng đối với Khánh, trường hợp hai có vẻ đúng hơn đấy
Giờ ra chơi, tôi ôm điện thoại ra lướt ola. Lúc đó, tôi nghiện ola dữ lắm, ôm nó đọc về mấy cái cung hoàng đạo, đọc truyện ngắn, truyện dài rồi chat lum la hết trơn
- Khánh, Khánh, lại đây, coi cái này nè
Cậu giương mắt lên nhìn tôi, thấy rõ dấu chấm hỏi. Tôi ngoắc ngoắc tay. Cậu cũng lết lại
- Nè nè, đọc nè, về cung của ông đó
- Tui cung gì - Lại cái kiểu cười đó
Đơ. Chỉ một chứ đơ thôi, cậu ấy là đứa hay làm tôi đơ nhất.
- Giỡn thôi, Ma kết chứ gì hì hì
Lườm một cái, cậu ta thì..... vẫn cười cười.
"....Ma Kết đang yêu một ai đó...."
- Ê ê cái này đúng nè - Khánh nhìn tôi rồi cười cười
- Vậy à?
- Ừ
Và cứ thế trái tim non nớt của tôi khẽ run lên. Tôi mơ cậu đang ám chỉ minh. Dù đó là giấc mơ điên rồ, chẳng biết là có thật. Nhưng tôi vẫn mơ. Hỏi mấy người con gái có thể kìm lòng trước sự quan tâm, nửa nửa thổ lộ (dù chỉ là ảo tượng), nhất là đang ở độ tuổi mơ mộng thế này. Hình như.... tôi thích cậu ấy.
____________
- Thy, Thy kẹo nè, thích cái nào lấy đi
----
- Thy, tui chở bà đi học nhé! Ừm thì nhà tui cũng gần ở đó. Tui....
----
- Thy ơi...
- Hả
- À, không có gì - kiểu cười đáng ghét
Và ngày nào cũng thế, mới đầu tôi không nói gì,lúc sau tôi đáp lại bằng một từ "KHÙNG", thế mà cậu ta vẫn cười. Nhưng dường như, chọc tôi là thú vui của cậu ấy thì phải, vì ngày nào cũng thế. Đã lâu lắm rồi, cậu không nói vậy nhỉ, nhưng sao tôi vẫn nhớ như in cái biểu cảm của cậu?!
----
- Thy, tui qua nhà bà chơi nhé
- Làm gì
- *cười cười* Thăm mẹ vợ
Tôi thì luôn một biểu cảm: ĐƠ
- Cái gì vậy. Ghê nha, ghê nha! - Minh - Con Thy nó đỏ mặt rồi kìa - Há há há......
Cậu cười gãi đâu:
- Nó lúc nào chẳng thế
-----
Tôi chìm ngập trong nghi vấn và sự ghép đôi của mọi người. Tôi vui vẻ đón nhận và cũng chẳng mấy quan tâm nữa, nghe hơi mâu thuẫn nhưng thực sự là vậy
Khánh quan tâm tôi, tôi thích điều đó và cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cậu ấy thích tôi, tôi mong là vậy. Khánh cũng là một người được khá nhiều cô gái thích mặc dù hơi chảnh. Nhưng thật sự thì cậu ấy hoang tưởng, tự sướng vậy thôi chứ tính cách cũng khá tốt. Hay là tại vì tôi thích cậu nên thấy vậy. Tôi cũng chẳng hiểu nỗi chính mình nữa
-----
- Đi uống trà sữa không Thy
- Ừm, ok
Về đến nhà, tôi xin phép mẹ được về trễ một tiết để đi uống trà sữa, sinh nhật bạn (hôm đó tôi chỉ học bốn tiết). Tôi đang vui lắm. Mong đợi mối quan hệ này sẽ chẳng còn mập mờ nữa. Khánh ơi, ông không thể hiểu tui đã nôn nao thế nào đâu
Giờ ra chơi
Tôi bước lên lớp thì cũng gặp Khánh đi ngược lại
- Thy, tui tìm bà nãy giờ
- Vậy à - Tôi đang vui đấy, phấn khích nữa
- À, ờ, hôm nay, tui không đi được rồi. Hay tui mua cho bà nhé.
- Ừ, không sao đâu - Tôi mỉm cười, vẫy tay, bước vào lớp
Khánh ơi, chắc ông đã quá quen thuộc với một Đan Thy hay cười rồi phải không? Nên tui đang cười đấy nhưng thực sự rất buồn. Vì ông không biết tui đã mong đợi thế nào nên cũng chẳng hiểu tôi thất vọng ra sao đâu. Cậu cũng mua cho tôi, nhưng với dáng vẻ hết sức vội vàng..... cậu phải đi chơi với bạn. Sân trường vắng. Chỉ mình tôi. Trống. Ôm ly nước, tôi nghĩ về cậu, nghĩ về thứ tình cảm của mình, nghĩ về tình cảm của cậu. Đúng rồi trước giờ chỉ mình tôi mơ tưởng, mình tôi trông đợi. Vậy thôi! Cậu với tôi, chỉ là bạn. Vậy mà, khi nghe câu cậu nói " Bà thích thằng Hùng phải không", bao nhiêu lần là bấy nhiêu lúc tôi nghe âm thanh vỡ vụng của nỗi thất vong. Tôi luôn trả lời "Không", thật sự là vậy, vì tôi thích người khác cơ, người đang vô tư hỏi tôi câu đó. Hoá ra, chỉ mình tôi mơ thôi đây! Đau lòng không?!
Tự nhiên nhớ về cậu, lại lôi ra viết nữa rồi. Haiz rõ khùng. Thôi kệ, coi như là "Bảng thống kê kỉ niệm" nhé
Một ngày bình thường cũng như mọi ngày, cậu vẫn cười cười ngồi đó đợi tôi đến lớp, vẫn cái vẻ mặt cười cười ấy, vẫn cái dáng cao ngạo "mời" tôi vô chỗ ngồi. Nhưng tự nhiên tôi cảm thấy dễ thương đến lạ. Tôi lấy điện thoại ra, kéo kéo con bạn tặng cho tôi cái ola vì.... điện thoại tôi lên cơn, không tải về được.
"Tùng...tùng... tùng..."
Tôi quăng vội điện thoại vào cặp để bay ra xếp hàng. Hồi ấy còn nghiêm túc chán, xếp hàng vào lớp đàng hoàng lắm nhé, nhưng chỉ một năm sau đó, à không, hình như chỉ vài tháng thôi, mặc kê bạn lớp trưởng gào thét thế nào thì bọn nó vẫn trụ vững trong lớp, hiển nhiên ngay cả đứa luôn cố gắng ngoan hiền như tôi.... Lúc vào lớp, theo thói quen, tôi đưa tay vào cặp.
"Ối trời đất ơi, điện thoại của tôi... điện thoại nó đâu mất rồi!"
Tôi vác nó lên, lung tung các ngăn. Kết quả vô cùng mĩ mãn và y chang dự đoán: MẤT RỒI. Để xem nào, lớp tôi, bọn nó dễ thương lắm, không có vụ ăn cắp đâu, tôi thì có khùng điên gì đâu mà vác điện thoại đi lung tung chứ, vậy là, tôi lia mắt ngay sang bên cạnh:
- Minh, ông giấu điện thoại của tui phải không?
- Không - Minh ngu ngơ đáp
- Khánh...
- Không không - cũng cái điệu cười cười phát ghét đó
- Khai thật đi, không là hai ông chứ còn ai nữa
- Đã nói không có mà
- Đi, năn nỉ, trả đi, trả đi mà
Và cuối cùng, thật tình cờ, nó trả tôi nhưng thật quá đáng, nó để.... trong thùng rác. Giận ơi là giận. Tức ơi là tức. Tôi ôm mặt lầm lầm lì lì vào lớp, Minh thì cứ ha hả, tỏ vẻ vô tội; còn Khánh thì hết lòng hối lỗi. Nhưng tính tôi cũng không hay để bụng nên riết tôi cũng kệ, chỉ lát sau lại cười giỡn như thường ?!
Khánh hay bênh tôi lắm, hay cứu giúp tôi nữa. Mỗi lần Minh giấu đồ của tôi đi, sau khi thấy tôi cong lưng tìm kiếm thì, rất kiêu hãnh, cậu ôm đồ ra trả lại cho tôi. Nói chung thì cũng cảm ơn cậu ấy. Cứ mỗi lần, Minh giấu, Khánh lại trả, làm nó tức lắm, và rồi, nó gán ghép tôi với Khánh.
----------------------------
Khánh lười chép bài lắm (hình như tôi đã từng nói là Khánh hơi kiêu mà phải không). Cô dạy anh của tôi thì, ôi thôi, cô ghi bài như máy, đọc bài cũng như máy, đứa nào cũng chật vật lắm mới chép xong bài. Còn Khánh ư, cậu ta chọn cách giải quyết tốt nhất: ngồi chơi rồi ôm tập tôi về nhà chép. Cứ mỗi lần hết tiết thì lại "Thy ơi hihi" là tôi tự giác quăng tập cho nó, mới đầu thì có liếc vài cái, sau thì không cảm xúc luôn. Nhưng có lần, cậu không còn mượn tập tôi nữa. Vừa mới hết tiếc đã la ầm lên đăng kí mượn vở cô bạn lớp phó học tập làm tự nhiên tôi cũng thấy buồn. Cô bạn lớp phó lớp tôi dễ thương lắm: má lúm, môi đó, vui tính và đương nhiên học cực giòi.
*********
Và cứ thế tôi thích cậu lúc nào chẳng hay. Một chút vui, một chút buồn. Và, đáng sợ hơn, tôi cứ ngỡ cậu thích mình vì cậu luôn quan tâm đến tôi một cách thật đặc biệt. Cậu luôn làm tôi cười, luônc chọc tôi giận rồi xin lỗi. Cậu luôn che chở cho tôi, khiến tôi ảo tượng. Phải, tôi chạy theo chính tình cảm do mình tự tưởng tượng, rồi tình yêu thương, tự đau lòng và lại tự hy vọng. Tôi ngây ngô, chẳng biết nó đáng sợ thế nào
Nhưng làm sao tôi không chìm vào thứ tình cảm đó cho được khi hằng ngày nhìn những hành động của cậu
*********
Giờ anh văn (nói chuyện bằng tiếng anh)
- Mình làm đoạn đối thoại này nhé - Cô giáo - Nào, Khánh, chọn một bạn rồi làm
Khánh quay qua quay lại:
- Thy
Tôi bị đơ toàn tập. Đúng là cái thứ hại người, tôi muốn trốn không hết mà bây giờ lại lôi tôi lên. Tôi nghiến răng, cắn môi đứng dậy. Nội dung cụ thể của đoạn đối thoại thế nào thì tôi không nhớ rõ nhưg chắc tôi sẽ không thể quên mấy câu thế này
- Bạn đi xem phim nhé! - Khánh
- Khi nào? - Tôi
- Tối nay
Tôi chưa kịp phản ứng thì cả lớp tôi "Ồ" lên. Tôi ngại quá mà, vì tôi hiểu rõ trong ba chục cái đầu óc "trong sáng" ngồi ở đây đang liên tưởng đến chuyện gì. May là nhờ có cô anh văn lên tiếng nên tôi được hai phút thoát nạn đấy. Vừa ngồi xuống thì trống đánh hết tiết, đồng nghĩa với ra về vì đó là tiết cuối. Thế là, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào tôi
- Ghê nha. Tối luôn nha. Đi coi phim về thì
- Tonight... ai.... ai
- Biết rồi nha. Dữ nha
-.....
Tôi thì muốn độn thổ. Khánh thì vẫn ngu ngơ , phán "Phim có chiếu suốt tối mà". Riết rồi tôi chẳng hiểu cậu thực sự không hiểu hay giơ vờ nữa, nhưng đối với Khánh, trường hợp hai có vẻ đúng hơn đấy
Giờ ra chơi, tôi ôm điện thoại ra lướt ola. Lúc đó, tôi nghiện ola dữ lắm, ôm nó đọc về mấy cái cung hoàng đạo, đọc truyện ngắn, truyện dài rồi chat lum la hết trơn
- Khánh, Khánh, lại đây, coi cái này nè
Cậu giương mắt lên nhìn tôi, thấy rõ dấu chấm hỏi. Tôi ngoắc ngoắc tay. Cậu cũng lết lại
- Nè nè, đọc nè, về cung của ông đó
- Tui cung gì - Lại cái kiểu cười đó
Đơ. Chỉ một chứ đơ thôi, cậu ấy là đứa hay làm tôi đơ nhất.
- Giỡn thôi, Ma kết chứ gì hì hì
Lườm một cái, cậu ta thì..... vẫn cười cười.
"....Ma Kết đang yêu một ai đó...."
- Ê ê cái này đúng nè - Khánh nhìn tôi rồi cười cười
- Vậy à?
- Ừ
Và cứ thế trái tim non nớt của tôi khẽ run lên. Tôi mơ cậu đang ám chỉ minh. Dù đó là giấc mơ điên rồ, chẳng biết là có thật. Nhưng tôi vẫn mơ. Hỏi mấy người con gái có thể kìm lòng trước sự quan tâm, nửa nửa thổ lộ (dù chỉ là ảo tượng), nhất là đang ở độ tuổi mơ mộng thế này. Hình như.... tôi thích cậu ấy.
____________
- Thy, Thy kẹo nè, thích cái nào lấy đi
----
- Thy, tui chở bà đi học nhé! Ừm thì nhà tui cũng gần ở đó. Tui....
----
- Thy ơi...
- Hả
- À, không có gì - kiểu cười đáng ghét
Và ngày nào cũng thế, mới đầu tôi không nói gì,lúc sau tôi đáp lại bằng một từ "KHÙNG", thế mà cậu ta vẫn cười. Nhưng dường như, chọc tôi là thú vui của cậu ấy thì phải, vì ngày nào cũng thế. Đã lâu lắm rồi, cậu không nói vậy nhỉ, nhưng sao tôi vẫn nhớ như in cái biểu cảm của cậu?!
----
- Thy, tui qua nhà bà chơi nhé
- Làm gì
- *cười cười* Thăm mẹ vợ
Tôi thì luôn một biểu cảm: ĐƠ
- Cái gì vậy. Ghê nha, ghê nha! - Minh - Con Thy nó đỏ mặt rồi kìa - Há há há......
Cậu cười gãi đâu:
- Nó lúc nào chẳng thế
-----
Tôi chìm ngập trong nghi vấn và sự ghép đôi của mọi người. Tôi vui vẻ đón nhận và cũng chẳng mấy quan tâm nữa, nghe hơi mâu thuẫn nhưng thực sự là vậy
Khánh quan tâm tôi, tôi thích điều đó và cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cậu ấy thích tôi, tôi mong là vậy. Khánh cũng là một người được khá nhiều cô gái thích mặc dù hơi chảnh. Nhưng thật sự thì cậu ấy hoang tưởng, tự sướng vậy thôi chứ tính cách cũng khá tốt. Hay là tại vì tôi thích cậu nên thấy vậy. Tôi cũng chẳng hiểu nỗi chính mình nữa
-----
- Đi uống trà sữa không Thy
- Ừm, ok
Về đến nhà, tôi xin phép mẹ được về trễ một tiết để đi uống trà sữa, sinh nhật bạn (hôm đó tôi chỉ học bốn tiết). Tôi đang vui lắm. Mong đợi mối quan hệ này sẽ chẳng còn mập mờ nữa. Khánh ơi, ông không thể hiểu tui đã nôn nao thế nào đâu
Giờ ra chơi
Tôi bước lên lớp thì cũng gặp Khánh đi ngược lại
- Thy, tui tìm bà nãy giờ
- Vậy à - Tôi đang vui đấy, phấn khích nữa
- À, ờ, hôm nay, tui không đi được rồi. Hay tui mua cho bà nhé.
- Ừ, không sao đâu - Tôi mỉm cười, vẫy tay, bước vào lớp
Khánh ơi, chắc ông đã quá quen thuộc với một Đan Thy hay cười rồi phải không? Nên tui đang cười đấy nhưng thực sự rất buồn. Vì ông không biết tui đã mong đợi thế nào nên cũng chẳng hiểu tôi thất vọng ra sao đâu. Cậu cũng mua cho tôi, nhưng với dáng vẻ hết sức vội vàng..... cậu phải đi chơi với bạn. Sân trường vắng. Chỉ mình tôi. Trống. Ôm ly nước, tôi nghĩ về cậu, nghĩ về thứ tình cảm của mình, nghĩ về tình cảm của cậu. Đúng rồi trước giờ chỉ mình tôi mơ tưởng, mình tôi trông đợi. Vậy thôi! Cậu với tôi, chỉ là bạn. Vậy mà, khi nghe câu cậu nói " Bà thích thằng Hùng phải không", bao nhiêu lần là bấy nhiêu lúc tôi nghe âm thanh vỡ vụng của nỗi thất vong. Tôi luôn trả lời "Không", thật sự là vậy, vì tôi thích người khác cơ, người đang vô tư hỏi tôi câu đó. Hoá ra, chỉ mình tôi mơ thôi đây! Đau lòng không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.