Chương 15: Ngu dốt và trung thành
Cửu Lộ Phi Hương
06/05/2015
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Lý Viện Viện đến hiệu thuốc mua một lọ dầu hồng hoa(1), đây là thứ mà Trương Nam nhắc tới sau khi cô bị đèn đập vào vai. Trương Nam bảo người khác đi mua giúp cô, còn bản thân hắn đang phải gấp rút lo liệu nhiều việc khác, người bị Trương Nam gọi vào rất bận, lại gọi một người khác, người đó cũng rất bận…Vòng tới vòng lui, kết quả, ai cũng không thể chạy đi làm cái việc vặt ấy, bây giờ Lý Viện Viện cầm chắc chai dầu trong tay, không khỏi cảm khái:
“Cuối cùng thì bản thân là đáng tin cậy nhất.”
Nói xong câu này, Lý Viện Viện đột nhiên cảm thấy một ánh mắt chăm chú từ bên cạnh dán chặt lên người cô, Lý Viện Viện quay đầu nhìn Yến Tư Thành, nở nụ cười:
“Sai rồi, còn có Tư Thành cũng cực kỳ đáng tin cậy nữa.”
Giả sử Yến Tư Thành có ở đó, chai dầu hồng hoa này nhất định sẽ được đặt vào tay cô ngay lập tức. Kỳ thực, nếu việc này xảy ra vào một tuần trước, Lý Viện Viện sẽ chỉ thấy mình đã quá quen với những hành động như thế của Yến Tư Thành, nhưng hiện tại, cô không khỏi vỗ vỗ vai Yến Tư Thành, cảm thấy vui mừng vô cùng:
“Có Tư Thành đi tới thế giới này với em, thực sự là rất may mắn.”
Nhìn bàn tay của Lý Viện Viện đặt trên vai mình, Yến Tư Thành phút chốc trầm tư, hắn nghĩ, có thể theo Lý Viện đến thế giới này, hắn mới là người may mắn. Nếu như ngày đó còn ở Đại Đường, hắn và Lý Viện Viện cùng rơi xuống núi, cuối cùng người tỉnh dậy lại chỉ có mình hắn….Yến Tư Thành căn bản không dám tưởng tượng bản thân hắn sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Từ một góc độ khác mà nói, nếu để Lý Viện Viện một người mê man đối mặt với thế giới này, hắn chỉ mới nghĩ thôi liền cảm thấy tình cảnh kia quả thực khiến hắn nghẹt thở.
Về đến nhà. Yến Tư Thành thu dọn gian phòng, giúp Lý Viện Viện sắp xếp giường chiếu ổn thỏa, lại lấy đồ đã giặt là xong để Lý Viện Viện thay, nâng trên tay toàn bộ áo ngủ quần ngủ nội y được quy quy củ củ gấp ngay ngắn:
“Điện hạ…..”
Hắn nhớ đến chuyện hôm nay đáp ứng Lý Viện Viện, cân nhắc một hồi, sửa miệng:
“Viện Viện, có thể đi tắm rồi.”
Đúng lúc, Lý Viện Viện đang mở bao bì của chai dầu hồng hoa, nghe một câu như thế, cô hơi ngẩn người. Trong phim truyền hình trên ti-vi, vai nam chính vừa lau đầu tóc ướt vừa từ phòng tắm bước ra, nhẹ giọng gọi:
“Bà xã, đi tắm được rồi đó.”
Lý Viện Viện mơ hồ có một loại cảm giác, cô là người của thế giới này, cô đang trải qua sinh hoạt tại gia giống với người ở nơi đây.
Rõ ràng…..chỉ là thay đổi một cách xưng hô thôi.
“Được.”
Những suy nghĩ trong lòng Lý Viện Viện thiên biến vạn hóa, gương mặt lại không hề biến sắc, cô đặt chai dầu hồng hoa lên bàn trà.
“Tư Thành, anh giúp em xem thử cái này dùng như thế nào.”
Cô nói xong, nhận lấy quần áo được chuẩn bị tốt từ tay Yến Tư Thành, đi tới phòng tắm.
Lý Viện Viện cởi hết quần áo, đứng trước gương, xoay cổ xem thương tích trên vai, mãi đến bây giờ cô mới biết, vai của cô bị đập xanh tím một mảng lớn như vậy. Cô định giơ tay chạm thử vào vết thương, nhưng để tay trái với tới bả vai phải của chính mình thì lại tốn sức vô cùng, đây là tình huống mà khi còn ốm cô chưa hề gặp phải, giãy giụa sờ soạng mấy lần cô liền bắt đầu thở dốc, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Dùng một tay tắm rửa tốn thời gian hơn so với ngày thường, tắm xong Lý Viện Viện lại nhìn nhìn vết thương trên vai, phát hiện nó trông càng dữ tợn hơn ban nãy, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không nỡ nhìn thẳng.
Cô thay áo ngủ quần ngủ rồi bước ra, Yến Tư Thành đã sớm nghiên cứu kỹ cách dùng dầu hồng hoa:
“Viện Viện, thuốc này thoa ngoài da là được. Xoa bóp thỏa đáng thì càng hiệu quả.”
Lý Viện Viện gật đầu, nhận lấy chai thuốc nước, Yến Tư Thành bèn lùi vào phòng tắm, bắt đầu tắm gội.
Yến Tư Thành cố ý đứng ngốc ở bên trong lâu một chút, hắn nghĩ Lý Viện Viện muốn rịt thuốc, vậy hắn nhất định phải tránh đi. Tính toán thời gian, hắn đoán cô hẳn đã thoa đủ thuốc, bèn mở cửa đi ra ngoài, kết quả, thứ đập vào mắt không ngờ lại là bờ vai đang lộ cả một nửa của Lý Viện Viện.
Lòng dạ Yến Tư Thành lập tức rối loạn, luống cuống tay chân trốn trong phòng tắm, hệt như có người cầm kiếm muốn đâm mù con mắt của hắn vậy. Song, trong nháy mắt khi hắn định đóng cửa, Yến Tư Thành mới nhìn kỹ vai của Lý Viện Viện.
Vết bầm vừa xanh vừa ửng đỏ lan rộng trên làn da vốn nên mịn màng trắng nõn, Yến Tư Thành giật mình, phần mềm mại nhất dưới đáy lòng như cây mắc cỡ bị chạm vào, sít sao co rút thành một đoàn, dùng sức tới mức đau đớn.
Suy cho cùng, Lý Viện Viện quả thật mập hơn so với ngày trước. Tay trái của cô phải cố gắng vùng vẫy mới thoa đến chỗ xương bả vai phải(2), cô thở hổn hển, xem ra là giằn vặt cực kỳ mệt mỏi, nhưng ngón giữa dài nhất cũng không thể sờ tới vị trí bị thương nặng nhất.
Hắn nghe thấy Lý Viện Viện thở dài một tiếng vô cùng chán nản.
Đây là loại than thở mà cô không bao giờ biểu lộ khi ở gần bất cứ người nào.
Mệt mỏi, bất đắc dĩ, còn có vài phần tự giễu.
Yến Tư Thành yên lặng lùi về trước cửa phòng tắm, chờ một lát mới nghe Lý Viện Viện ở bên ngoài gọi:
“Tư Thành, tắm xong rồi ra giúp em bôi thuốc nhé. Em với không tới.”
Lời nói ôn hòa trước sau như một, nào có nửa phần chán chường như ban nãy.
Yến Tư Thành đáp ứng.
Lòng bàn tay xoa bóp sau lưng Lý Viện Viện, lúc đầu chạm vào, tay Yến Tư Thành không kềm được sức mạnh, ấn đau Lý Viện Viện. Sống lưng cô cứng đờ, tuy rằng cô không hề hé răng, nhưng Yến Tư Thành đã ảo não tới mức muốn dập đầu tạ tội. Lý Viện Viện liên tục bảo không sao, Yến Tư Thành mới lại vừa thổi lên vai cô, vừa hết sức chuyên chú khống chế lực tay bôi thuốc cho cô, lòng thanh tĩnh không có nửa phần nghĩ đông nghĩ tây.
Lý Viện Viện dường như được gợi nhớ về một hồi ức nào đó, chớp chớp mắt nói:
“Tư Thành còn nhớ năm ấy chứ. Năm em mười một tuổi, bị hoàng tỷ đùa giỡn, đâm một kim vào chân con ngựa của em, lúc ngựa đi chầm chậm thì không có gì, ngay khi bắt đầu chạy thì giống như phát điên, hất em từ trên lưng ngựa xuống.”
Đấy căn bản không phải là đùa giỡn, trong lòng Yến Tư Thành và Lý Viện Viện đều hiểu, nhưng không ai chỉ rõ rằng cách dùng từ này là sai lầm. Vì ngay sau đó, khi phụ hoàng mở miệng trách cứ hoàng tỷ, người nói:
“Chị em với nhau làm sao có thể đùa giỡn không biết chừng mực như vậy!”
Phụ hoàng nói là đùa giỡn, cho dù ý định ban đầu của hoàng tỷ không phải thế, cuối cùng cũng chỉ có thể định nghĩa thành đùa giỡn mà thôi.
“Chuyện năm ấy, Tư Thành còn nhớ không?”
Yến Tư Thành đương nhiên nhớ rõ.
Năm ấy, Lý Viện Viện suýt nữa là chết rồi.
Khi đó, Lý Viện Viện ngã không nặng lắm, nhưng thân thể cô suy nhược đã lâu, bị chuyện này dọa sợ đến đổ bệnh. Cô phát sốt mấy ngày liền. Ngự y có thuốc nhưng không dám cho cô uống, bởi vì thuốc mạnh luôn có độc.
Công chúa bệnh chết, không cứu được, tức là ông trời muốn lấy đi mạng của cô, không liên quan tới ngự y, nhưng nếu vì uống thuốc mà chết, đó lại là chuyện khác.
Đám đại phu không kê đơn thuốc cho Lý Viện Viện, mắt thấy cô sắp không chống đỡ được nữa, Yến Tư Thành lúc bấy giờ là thị vệ bên mình của công chúa, liều chết giam giữ ngự y, uy hiếp đòi chém hai tay hắn, ngự y mới đem phương thuốc ra nói với Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành bất chấp sự ngăn cản của trưởng thị vệ, tự mình đi lấy thuốc, tự mình sắc, tự mình bưng đến bên miệng Lý Viện Viện, cô không thể uống thuốc từ chiếc muỗng, Yến Tư Thành liền dùng miệng tự mình đút từng ngụm từng ngụm cho cô.
Đương nhiên, chuyện dùng miệng đút thuốc này xưa nay vẫn chỉ có bản thân Yến Tư Thành biết, sự tình liên quan tới danh dự của Lý Viện Viện, thậm chí ngay cả Lý Viện Viện hắn cũng không nói.
“Khi đó em bệnh tới mức mơ hồ, đến bây giờ chỉ lờ mờ nhớ được vài đoạn ngắn, trong đó nhiều nhất chính là khuôn mặt của Tư Thành.” Lý Viện Viện cười khẽ, “Anh ở bên giường thổi thuốc cho em, vừa thổi vừa ồn ào, ‘Thiên Ninh uống thuốc’, ‘Thiên Ninh uống thuốc’. Một lần lại một lần, thật sự xem em như em gái của mình mà thương yêu.”
Yến Tư Thành trầm mặc, năm ấy hắn mười sáu mười bảy tuổi, công chúa chưa cập kê, hắn vẫn chưa sâu sắc hiểu rõ, thân phận và tôn ti rốt cuộc có sức mạnh khổng lồ cỡ nào, đủ để xé nát lòng người, bất luận có kiên cường đến đâu cũng vậy.
“Về sau em tỉnh rồi mới biết, là Tư Thành dùng mạng để giúp em giành được phương thuốc, là Tư Thành mang mạng của em từ quỷ môn quan thoát về đây.”
Hắn dùng thân phận của một tên thị vệ uy hiếp ngự y nắm giữ quyền cao chức trọng, dùng thân phận thuộc hạ chống đối người lãnh đạo trực tiếp của hắn, dùng tính mạng làm tiền đặt cược, đổi lấy một toa thuốc mạnh cho cô, đoạt lại mạng của cô từ tay Diêm Vương.
Lý Viện Viện cười cười:
“Em còn nhớ, ngày đó khi em hoàn toàn hồi tỉnh, một mình anh vui mừng, không cẩn thận hắt vài giọt thuốc lên mặt em, khiến mặt em bị bỏng đỏ lên, anh liền giống hệt ban nãy, vừa áy náy vừa giúp em thổi vết thương.”
Lý Viện Viện ngừng một chút, cảm động vô cùng:
“Qua nhiều năm như vậy, chỉ có Tư Thành đối xử tốt với em, bao nhiêu năm cũng như một.”
“Tư Thành ngu dốt.” Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp xương bả vai của Lý Viện Viện, sức nóng do ma sát dường như đang truyền thẳng vào trái tim hắn rồi đọng lại bên trong, “Đời này trung với một người, đủ rồi.”
Rạng sáng hôm sau, Lý Viện Viện nhận được điện thoại, là Trương Nam báo tin, lần này vở kịch rất thành công, nhân viên đoàn kịch sẽ ra ngoài ăn mừng một bữa ra trò, mời cô buổi tối tham gia liên hoan.
Lý Viện Viện đồng ý.
Trước khi cúp máy, Trương Nam còn thoải mái thêm vào một câu:
“Có thể mang người nhà theo đó.”
Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành đang gấp chăn bên cạnh:
“Tư Thành, buổi tối cùng đi dự tiệc chúc mừng của đoàn kịch nhé.”
Đối với Lý Viện Viện mà nói, Yến Tư Thành chính là người nhà.
“Được.”
Học cả ngày. Sáu giờ tối, mọi người tập hợp ở cổng trường phía tây, hôm nay vở kịch đã kết thúc, tâm trạng của mọi người đều rất thả lỏng, ngay cả Trương Nam trước giờ luôn nghiêm túc, khi nói chuyện với người khác cũng mang theo ý cười bên môi.
Lý Viện Viện ra tới cổng, từng người trong nhóm thăm hỏi vết thương của cô, thậm chí Lâm Hiểu Mộng cũng tiến lên quan tâm mấy câu, riêng Tiểu Bàn đứng tránh thật xa, Lý Viện Viện không muốn khiến Tiểu Bàn khó chịu nên cũng chẳng đặt nhiều chú ý vào cậu ta. Tìm trái tìm phải một hồi vẫn không thấy Yến Tư Thành đâu, Lý Viện Viện gọi điện hỏi, mới biết Yến Tư Thành đã đến chỗ ăn cơm của bọn họ rồi.
“Anh đã thăm dò qua chỗ tụ họp này, không có nguy hiểm.”
Ở Đại Đường, mỗi lần Lý Viện Viện ra ngoài chơi, Yến Tư Thành sẽ luôn tuần tra dọc theo lộ trình trước một lần, đến địa điểm du ngoạn quan sát kỹ lưỡng, sau khi xác nhận không có sai sót mới yên tâm để Lý Viện Viện đi. Lý Viện Viện của ngày trước vốn quen thuộc với sự an bài như thế, nhưng hôm nay nhìn thấy bạn học cạnh cô hoặc cười hoặc nháo, Lý Viện Viện chỉ có một câu:
“Tư Thành, phải sửa.”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Yến Tư Thành sửng sốt:
“Điều này cũng phải sửa sao? Nhưng việc liên quan tới Điện….Việc liên quan tới sự an nguy, không thể buông lỏng.”
“Phải sửa.”
“….Được.”
Vào quán cơm, Yến Tư Thành ẩn mình trước, đợi mọi người ngồi xuống hắn mới bước ra, giống như chính hắn cũng vừa tới nơi, sau đó đi qua đứng bên cạnh Lý Viện Viện. Người ngồi đầy hai cái bàn đều ngẩng đầu nhìn hắn, ngơ ngác chớp mắt, chẳng biết hắn muốn làm gì.
Mắt Yến Tư Thành nhìn thẳng, Trương Nam nghĩ ngợi một lúc liền mở miệng nói:
“Lý Viện Viện, sao cô không cho người nhà của cô…ngồi xuống?”
Lý Viện Viện đang hết sức chuyên chú ăn đậu phộng rang dầu chủ quán tặng kèm bấy giờ mới bừng tỉnh, cô nhìn ra sau, lại lướt một vòng qua ánh mắt của bạn học xung quanh, vội vàng kéo tay Yến Tư Thành:
“Ngồi, đương nhiên cho ngồi chứ.”
Cô vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình:
“Tư Thành, ngồi đi.”
Yến Tư Thành nhìn cái ghế, suy nghĩ rất lâu, ánh mắt đảo qua mắt Lý Viện Viện mấy lần, cuối cùng đành cắn răng ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh Lý Viện Viện, hễ nhấc tay là có thể đụng vào cánh tay của cô, Yến Tư Thành không dám lộn xộn, trông vô cùng mất tự nhiên.
Tuy vậy, Lý Viện Viện lại không phát giác có điều gì không ổn, đợi đến lúc thức ăn được bày lên bàn, Lý Viện Viện càng không còn lòng dạ nào chú ý tới hắn nữa.
Tay phải giơ lên thì thật là vất vả, cô bèn dùng tay trái cầm đũa, lúc ăn cơm hoàn toàn không gắp được món nào, Yến Tư Thành nhìn không nổi, lập tức giúp cô gắp thức ăn hết đũa này tới đũa khác. Lý Viện Viện mừng rỡ vì có người phục vụ, ban đầu còn nhớ rõ bản thân phải độc lập, phải cảm ơn Yến Tư Thành, nhưng ngay khi được ăn thỏa thuê rồi, câu cảm ơn cũng không nói, chính mình căn bản không cần động đũa, sai bảo Yến Tư Thành sai đến cực kỳ lưu loát.
Yến Tư Thành vô cùng cam tâm tình nguyện hầu hạ, cẩn thận chu đáo tới mức, nếu trên mặt món ăn chỉ có chút xíu hạt hoa tiêu(3) mà Lý Viện Viện không thích, hắn cũng phải bới ra cho sạch mới gắp vào bát của cô.
Lý Viện Viện ăn thật thỏa thuê, Yến Tư Thành cũng vui vẻ, không hề khó chịu, ngẫu nhiên còn nhẹ giọng hỏi dò:
“Thêm bát cơm nữa nhé? Còn muốn ăn canh không?”
Bạn học ngồi cùng bàn vốn đang tán gẫu với nhau, cuối cùng ánh mắt của bọn họ đều rơi trên người Lý Viện Viện và Yến Tư Thành.
Lưu Thư Dương huých nhẹ cánh tay Lâm Hiểu Mộng, khẽ nói:
“Mình bảo này, cậu thích cậu ta là vì biết cậu ta sẽ phục vụ bạn gái ăn cơm như cho con nít ăn đó hả?”
Hai mắt Lâm Hiểu Mộng đều muốn rớt ra rồi:
“Mẹ kiếp, nếu mình biết hắn trút hết cơm cho bạn gái ăn như thế, lão tử bị đánh chết cũng không thể thích hắn đâu! Cho ăn kiểu đó, ba ngày không tăng mười cân thịt mới là lạ! Dọa mình nổi hết cả da gà rồi…”
Lưu Thư Dương bật cười, Lâm Hiểu Mộng nhíu mày, tự nghĩ:
“Không đúng, Yến Tư Thành này uống sai thuốc gì rồi, không giống Yến Tư Thành trước đây mình quen chút nào cả.” Cô ta đánh giá Yến Tư Thành một lượt từ trên xuống dưới, “Kiểu tóc cũng thay đổi, vẫn là quần áo lúc trước, nhưng sao phối đồ kiểu hơi hơi kỳ quái ấy nhỉ, khí chất toàn thân cũng khác…Chậc, bộ bị quỷ nhập rồi chắc.”
Lưu Thư Dương trêu ghẹo:
“Điều này chứng minh người ta là yêu đương thật lòng đó, rơi vào bể tình, khó tránh khỏi hành vi cử chỉ có chút thất thường mà, bình thường bình thường thôi.”
Đoàn kịch nhiều người, chia thành hai bàn ăn cơm, mọi người trong bàn của Lý Viện Viện đang yên tĩnh xem Lý Viện Viện như xem khỉ, còn bàn bên kia thì bắt đầu uống rượu với nhau, náo nhiệt hẳn lên.
Cậu bạn bàn bên vui vẻ mang bình và ly rượu đi qua, đầu tiên tìm Trương Nam uống một ly, đem chuyện hắn công tác nghiêm cẩn, mọi việc tỉ mỉ chu đáo ra khen một trận, sau đó lại tìm Lưu Thư Dương và Lâm Hiểu Mộng uống một ly, tán thưởng kỹ năng diễn xuất của hai người bọn họ tinh tế, phối hợp cực tốt, đánh vòng quanh bàn, cuối cùng đến chỗ Lý Viện Viện. Cậu bạn này tiếp tục khen Lý Viện Viện tiến bộ thần tốc làm việc chăm chỉ, vừa định nâng ly, Yến Tư Thành lẳng lặng quay đầu, nhàn nhạt trừng cậu ta.
Cậu ta ha ha cười khan một tiếng:
“Hôm nay cậu ngã bị đập vào vai, không thể uống rượu, mình quên mất, sai rồi sai rồi, để mình uống, mình uống.”
Lý Viện Viện tất nhiên biết Yến Tư Thành trừng người ta, cô hơi ngượng, Yến Tư Thành nhìn cô một cái, chuyển tay cầm lấy cái ly:
“Viện Viện không thể uống rượu, nếu không ngại, mình thay cô ấy uống.”
Nói xong, hắn ngửa đầu dốc cạn.
Tửu lượng của Yến Tư Thành rất tốt, Lý Viện Viện biết rõ nên vẫn luôn yên lòng.
Cậu bạn học thấy thế, trực tiếp khen Yến Tư Thành là đàn ông đích thực, lại cụng ly với hắn.
Hai ly rượu vào bụng, cậu bạn học tỏ vẻ như đã trở nên vô cùng thân thiết với Yến Tư Thành, vỗ vỗ vai hắn:
“Hồi trước mình từng nghe qua tên của cậu, người nổi tiếng của khoa tài chính, mình còn tưởng rằng chúng ta là người của hai thế giới đấy, ôi không ngờ có một ngày có thể cùng nhau uống rượu, phải công nhận cái này đều là duyên phận à nha.”
Yến Tư Thành khách khí nở nụ cười.
Giọng nói của cậu ta chợt hạ thấp:
“Người anh em, không phải mình phê bình gì, tụi mình đều thấy được cậu rất tốt với Lý Viện Viện, nhưng hình như cô ấy không một lòng với cậu lắm đâu.” Cậu ta dùng ngón tay cái chỉ chỉ Tiểu Bàn đang ngồi ở bàn bên kia, “Mình cảm thấy cô ấy có ý với cậu ta. Mặc dù anh chàng đó mập thật, nhưng cậu ta không giống cậu, cậu ta nói xấu Lý Viện Viện đấy. Cậu vẫn nên trông chừng Lý Viện Viện thì hơn. Bị cô ấy cho đội mũ xanh, cậu chắc chắn sẽ bị cười nhạo!”
Cậu ta nói xong, chờ xem Yến Tư Thành đen mặt giáo huấn Lý Viện Viện, nhưng Yến Tư Thành chỉ lạnh lùng gỡ bỏ cánh tay đang ôm lấy cổ hắn:
“Không tiễn.”
Hắn đưa tay làm thành động tác mời cậu ta rời khỏi.
Cậu ta nhìn Yến Tư Thành một cái, bĩu môi, tiếp tục tìm người khác uống rượu.
Yến Tư Thành ngồi xuống, Lý Viện Viện thở dài:
“Ở thế giới này, chẳng những người gầy thích vóc dáng gầy, ngay cả người tròn trịa mượt mà cũng thích dáng gầy. Tư Thành, ông trời cũng đang đùa cợt em.”
Yến Tư Thành trầm mặc.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người ai về nhà nấy. Yến Tư Thành đưa Lý Viện Viện về đến nhà, còn nói muốn ra ngoài mua ít đồ, bảo Lý Viện Viện tắm rửa đi ngủ trước.
Lý Viện Viện không hề nghi ngờ hắn, thành thành thật thật tắm rửa sạch sẽ, cô thay đồ ngủ rồi lên giường nằm, nghĩ ngợi đủ thứ đến lúc mơ màng sắp ngủ, điện thoại đầu giường ong ong đổ chuông, là một số lạ gọi tới.
“Này, Lý Viện Viện cậu tới đây mau! Yến Tư Thành và Tiểu Bàn các cậu ấy đánh nhau, cùng bị bắt vô đồn công an rồi!”
Lý Viện Viện giật mình ngồi bật dậy.
Đồn công an là để làm gì, Lý Viện Viện vẫn luôn rất rõ ràng.
(1) Dầu hồng hoa: không phải dầu hoa hồng nhé, cây hồng hoa còn được gọi là cây rum (Carthamus tinctorius)
(2) Phần xương vai này Cửu viết là xương bướm (cũng là cách gọi xương bả vai của người TQ), vì cấu tạo nhìn giống cánh bướm, chứ về mặt y học thì xương bướm thật sự nằm trong hộp sọ cơ. Hình mô tả vị trí xương bướm trên vai:
(3) Hạt hoa tiêu: không phải hồ tiêu, hồ tiêu là tiêu thông thường
Lý Viện Viện đến hiệu thuốc mua một lọ dầu hồng hoa(1), đây là thứ mà Trương Nam nhắc tới sau khi cô bị đèn đập vào vai. Trương Nam bảo người khác đi mua giúp cô, còn bản thân hắn đang phải gấp rút lo liệu nhiều việc khác, người bị Trương Nam gọi vào rất bận, lại gọi một người khác, người đó cũng rất bận…Vòng tới vòng lui, kết quả, ai cũng không thể chạy đi làm cái việc vặt ấy, bây giờ Lý Viện Viện cầm chắc chai dầu trong tay, không khỏi cảm khái:
“Cuối cùng thì bản thân là đáng tin cậy nhất.”
Nói xong câu này, Lý Viện Viện đột nhiên cảm thấy một ánh mắt chăm chú từ bên cạnh dán chặt lên người cô, Lý Viện Viện quay đầu nhìn Yến Tư Thành, nở nụ cười:
“Sai rồi, còn có Tư Thành cũng cực kỳ đáng tin cậy nữa.”
Giả sử Yến Tư Thành có ở đó, chai dầu hồng hoa này nhất định sẽ được đặt vào tay cô ngay lập tức. Kỳ thực, nếu việc này xảy ra vào một tuần trước, Lý Viện Viện sẽ chỉ thấy mình đã quá quen với những hành động như thế của Yến Tư Thành, nhưng hiện tại, cô không khỏi vỗ vỗ vai Yến Tư Thành, cảm thấy vui mừng vô cùng:
“Có Tư Thành đi tới thế giới này với em, thực sự là rất may mắn.”
Nhìn bàn tay của Lý Viện Viện đặt trên vai mình, Yến Tư Thành phút chốc trầm tư, hắn nghĩ, có thể theo Lý Viện đến thế giới này, hắn mới là người may mắn. Nếu như ngày đó còn ở Đại Đường, hắn và Lý Viện Viện cùng rơi xuống núi, cuối cùng người tỉnh dậy lại chỉ có mình hắn….Yến Tư Thành căn bản không dám tưởng tượng bản thân hắn sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Từ một góc độ khác mà nói, nếu để Lý Viện Viện một người mê man đối mặt với thế giới này, hắn chỉ mới nghĩ thôi liền cảm thấy tình cảnh kia quả thực khiến hắn nghẹt thở.
Về đến nhà. Yến Tư Thành thu dọn gian phòng, giúp Lý Viện Viện sắp xếp giường chiếu ổn thỏa, lại lấy đồ đã giặt là xong để Lý Viện Viện thay, nâng trên tay toàn bộ áo ngủ quần ngủ nội y được quy quy củ củ gấp ngay ngắn:
“Điện hạ…..”
Hắn nhớ đến chuyện hôm nay đáp ứng Lý Viện Viện, cân nhắc một hồi, sửa miệng:
“Viện Viện, có thể đi tắm rồi.”
Đúng lúc, Lý Viện Viện đang mở bao bì của chai dầu hồng hoa, nghe một câu như thế, cô hơi ngẩn người. Trong phim truyền hình trên ti-vi, vai nam chính vừa lau đầu tóc ướt vừa từ phòng tắm bước ra, nhẹ giọng gọi:
“Bà xã, đi tắm được rồi đó.”
Lý Viện Viện mơ hồ có một loại cảm giác, cô là người của thế giới này, cô đang trải qua sinh hoạt tại gia giống với người ở nơi đây.
Rõ ràng…..chỉ là thay đổi một cách xưng hô thôi.
“Được.”
Những suy nghĩ trong lòng Lý Viện Viện thiên biến vạn hóa, gương mặt lại không hề biến sắc, cô đặt chai dầu hồng hoa lên bàn trà.
“Tư Thành, anh giúp em xem thử cái này dùng như thế nào.”
Cô nói xong, nhận lấy quần áo được chuẩn bị tốt từ tay Yến Tư Thành, đi tới phòng tắm.
Lý Viện Viện cởi hết quần áo, đứng trước gương, xoay cổ xem thương tích trên vai, mãi đến bây giờ cô mới biết, vai của cô bị đập xanh tím một mảng lớn như vậy. Cô định giơ tay chạm thử vào vết thương, nhưng để tay trái với tới bả vai phải của chính mình thì lại tốn sức vô cùng, đây là tình huống mà khi còn ốm cô chưa hề gặp phải, giãy giụa sờ soạng mấy lần cô liền bắt đầu thở dốc, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Dùng một tay tắm rửa tốn thời gian hơn so với ngày thường, tắm xong Lý Viện Viện lại nhìn nhìn vết thương trên vai, phát hiện nó trông càng dữ tợn hơn ban nãy, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không nỡ nhìn thẳng.
Cô thay áo ngủ quần ngủ rồi bước ra, Yến Tư Thành đã sớm nghiên cứu kỹ cách dùng dầu hồng hoa:
“Viện Viện, thuốc này thoa ngoài da là được. Xoa bóp thỏa đáng thì càng hiệu quả.”
Lý Viện Viện gật đầu, nhận lấy chai thuốc nước, Yến Tư Thành bèn lùi vào phòng tắm, bắt đầu tắm gội.
Yến Tư Thành cố ý đứng ngốc ở bên trong lâu một chút, hắn nghĩ Lý Viện Viện muốn rịt thuốc, vậy hắn nhất định phải tránh đi. Tính toán thời gian, hắn đoán cô hẳn đã thoa đủ thuốc, bèn mở cửa đi ra ngoài, kết quả, thứ đập vào mắt không ngờ lại là bờ vai đang lộ cả một nửa của Lý Viện Viện.
Lòng dạ Yến Tư Thành lập tức rối loạn, luống cuống tay chân trốn trong phòng tắm, hệt như có người cầm kiếm muốn đâm mù con mắt của hắn vậy. Song, trong nháy mắt khi hắn định đóng cửa, Yến Tư Thành mới nhìn kỹ vai của Lý Viện Viện.
Vết bầm vừa xanh vừa ửng đỏ lan rộng trên làn da vốn nên mịn màng trắng nõn, Yến Tư Thành giật mình, phần mềm mại nhất dưới đáy lòng như cây mắc cỡ bị chạm vào, sít sao co rút thành một đoàn, dùng sức tới mức đau đớn.
Suy cho cùng, Lý Viện Viện quả thật mập hơn so với ngày trước. Tay trái của cô phải cố gắng vùng vẫy mới thoa đến chỗ xương bả vai phải(2), cô thở hổn hển, xem ra là giằn vặt cực kỳ mệt mỏi, nhưng ngón giữa dài nhất cũng không thể sờ tới vị trí bị thương nặng nhất.
Hắn nghe thấy Lý Viện Viện thở dài một tiếng vô cùng chán nản.
Đây là loại than thở mà cô không bao giờ biểu lộ khi ở gần bất cứ người nào.
Mệt mỏi, bất đắc dĩ, còn có vài phần tự giễu.
Yến Tư Thành yên lặng lùi về trước cửa phòng tắm, chờ một lát mới nghe Lý Viện Viện ở bên ngoài gọi:
“Tư Thành, tắm xong rồi ra giúp em bôi thuốc nhé. Em với không tới.”
Lời nói ôn hòa trước sau như một, nào có nửa phần chán chường như ban nãy.
Yến Tư Thành đáp ứng.
Lòng bàn tay xoa bóp sau lưng Lý Viện Viện, lúc đầu chạm vào, tay Yến Tư Thành không kềm được sức mạnh, ấn đau Lý Viện Viện. Sống lưng cô cứng đờ, tuy rằng cô không hề hé răng, nhưng Yến Tư Thành đã ảo não tới mức muốn dập đầu tạ tội. Lý Viện Viện liên tục bảo không sao, Yến Tư Thành mới lại vừa thổi lên vai cô, vừa hết sức chuyên chú khống chế lực tay bôi thuốc cho cô, lòng thanh tĩnh không có nửa phần nghĩ đông nghĩ tây.
Lý Viện Viện dường như được gợi nhớ về một hồi ức nào đó, chớp chớp mắt nói:
“Tư Thành còn nhớ năm ấy chứ. Năm em mười một tuổi, bị hoàng tỷ đùa giỡn, đâm một kim vào chân con ngựa của em, lúc ngựa đi chầm chậm thì không có gì, ngay khi bắt đầu chạy thì giống như phát điên, hất em từ trên lưng ngựa xuống.”
Đấy căn bản không phải là đùa giỡn, trong lòng Yến Tư Thành và Lý Viện Viện đều hiểu, nhưng không ai chỉ rõ rằng cách dùng từ này là sai lầm. Vì ngay sau đó, khi phụ hoàng mở miệng trách cứ hoàng tỷ, người nói:
“Chị em với nhau làm sao có thể đùa giỡn không biết chừng mực như vậy!”
Phụ hoàng nói là đùa giỡn, cho dù ý định ban đầu của hoàng tỷ không phải thế, cuối cùng cũng chỉ có thể định nghĩa thành đùa giỡn mà thôi.
“Chuyện năm ấy, Tư Thành còn nhớ không?”
Yến Tư Thành đương nhiên nhớ rõ.
Năm ấy, Lý Viện Viện suýt nữa là chết rồi.
Khi đó, Lý Viện Viện ngã không nặng lắm, nhưng thân thể cô suy nhược đã lâu, bị chuyện này dọa sợ đến đổ bệnh. Cô phát sốt mấy ngày liền. Ngự y có thuốc nhưng không dám cho cô uống, bởi vì thuốc mạnh luôn có độc.
Công chúa bệnh chết, không cứu được, tức là ông trời muốn lấy đi mạng của cô, không liên quan tới ngự y, nhưng nếu vì uống thuốc mà chết, đó lại là chuyện khác.
Đám đại phu không kê đơn thuốc cho Lý Viện Viện, mắt thấy cô sắp không chống đỡ được nữa, Yến Tư Thành lúc bấy giờ là thị vệ bên mình của công chúa, liều chết giam giữ ngự y, uy hiếp đòi chém hai tay hắn, ngự y mới đem phương thuốc ra nói với Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành bất chấp sự ngăn cản của trưởng thị vệ, tự mình đi lấy thuốc, tự mình sắc, tự mình bưng đến bên miệng Lý Viện Viện, cô không thể uống thuốc từ chiếc muỗng, Yến Tư Thành liền dùng miệng tự mình đút từng ngụm từng ngụm cho cô.
Đương nhiên, chuyện dùng miệng đút thuốc này xưa nay vẫn chỉ có bản thân Yến Tư Thành biết, sự tình liên quan tới danh dự của Lý Viện Viện, thậm chí ngay cả Lý Viện Viện hắn cũng không nói.
“Khi đó em bệnh tới mức mơ hồ, đến bây giờ chỉ lờ mờ nhớ được vài đoạn ngắn, trong đó nhiều nhất chính là khuôn mặt của Tư Thành.” Lý Viện Viện cười khẽ, “Anh ở bên giường thổi thuốc cho em, vừa thổi vừa ồn ào, ‘Thiên Ninh uống thuốc’, ‘Thiên Ninh uống thuốc’. Một lần lại một lần, thật sự xem em như em gái của mình mà thương yêu.”
Yến Tư Thành trầm mặc, năm ấy hắn mười sáu mười bảy tuổi, công chúa chưa cập kê, hắn vẫn chưa sâu sắc hiểu rõ, thân phận và tôn ti rốt cuộc có sức mạnh khổng lồ cỡ nào, đủ để xé nát lòng người, bất luận có kiên cường đến đâu cũng vậy.
“Về sau em tỉnh rồi mới biết, là Tư Thành dùng mạng để giúp em giành được phương thuốc, là Tư Thành mang mạng của em từ quỷ môn quan thoát về đây.”
Hắn dùng thân phận của một tên thị vệ uy hiếp ngự y nắm giữ quyền cao chức trọng, dùng thân phận thuộc hạ chống đối người lãnh đạo trực tiếp của hắn, dùng tính mạng làm tiền đặt cược, đổi lấy một toa thuốc mạnh cho cô, đoạt lại mạng của cô từ tay Diêm Vương.
Lý Viện Viện cười cười:
“Em còn nhớ, ngày đó khi em hoàn toàn hồi tỉnh, một mình anh vui mừng, không cẩn thận hắt vài giọt thuốc lên mặt em, khiến mặt em bị bỏng đỏ lên, anh liền giống hệt ban nãy, vừa áy náy vừa giúp em thổi vết thương.”
Lý Viện Viện ngừng một chút, cảm động vô cùng:
“Qua nhiều năm như vậy, chỉ có Tư Thành đối xử tốt với em, bao nhiêu năm cũng như một.”
“Tư Thành ngu dốt.” Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp xương bả vai của Lý Viện Viện, sức nóng do ma sát dường như đang truyền thẳng vào trái tim hắn rồi đọng lại bên trong, “Đời này trung với một người, đủ rồi.”
Rạng sáng hôm sau, Lý Viện Viện nhận được điện thoại, là Trương Nam báo tin, lần này vở kịch rất thành công, nhân viên đoàn kịch sẽ ra ngoài ăn mừng một bữa ra trò, mời cô buổi tối tham gia liên hoan.
Lý Viện Viện đồng ý.
Trước khi cúp máy, Trương Nam còn thoải mái thêm vào một câu:
“Có thể mang người nhà theo đó.”
Lý Viện Viện nhìn Yến Tư Thành đang gấp chăn bên cạnh:
“Tư Thành, buổi tối cùng đi dự tiệc chúc mừng của đoàn kịch nhé.”
Đối với Lý Viện Viện mà nói, Yến Tư Thành chính là người nhà.
“Được.”
Học cả ngày. Sáu giờ tối, mọi người tập hợp ở cổng trường phía tây, hôm nay vở kịch đã kết thúc, tâm trạng của mọi người đều rất thả lỏng, ngay cả Trương Nam trước giờ luôn nghiêm túc, khi nói chuyện với người khác cũng mang theo ý cười bên môi.
Lý Viện Viện ra tới cổng, từng người trong nhóm thăm hỏi vết thương của cô, thậm chí Lâm Hiểu Mộng cũng tiến lên quan tâm mấy câu, riêng Tiểu Bàn đứng tránh thật xa, Lý Viện Viện không muốn khiến Tiểu Bàn khó chịu nên cũng chẳng đặt nhiều chú ý vào cậu ta. Tìm trái tìm phải một hồi vẫn không thấy Yến Tư Thành đâu, Lý Viện Viện gọi điện hỏi, mới biết Yến Tư Thành đã đến chỗ ăn cơm của bọn họ rồi.
“Anh đã thăm dò qua chỗ tụ họp này, không có nguy hiểm.”
Ở Đại Đường, mỗi lần Lý Viện Viện ra ngoài chơi, Yến Tư Thành sẽ luôn tuần tra dọc theo lộ trình trước một lần, đến địa điểm du ngoạn quan sát kỹ lưỡng, sau khi xác nhận không có sai sót mới yên tâm để Lý Viện Viện đi. Lý Viện Viện của ngày trước vốn quen thuộc với sự an bài như thế, nhưng hôm nay nhìn thấy bạn học cạnh cô hoặc cười hoặc nháo, Lý Viện Viện chỉ có một câu:
“Tư Thành, phải sửa.”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Yến Tư Thành sửng sốt:
“Điều này cũng phải sửa sao? Nhưng việc liên quan tới Điện….Việc liên quan tới sự an nguy, không thể buông lỏng.”
“Phải sửa.”
“….Được.”
Vào quán cơm, Yến Tư Thành ẩn mình trước, đợi mọi người ngồi xuống hắn mới bước ra, giống như chính hắn cũng vừa tới nơi, sau đó đi qua đứng bên cạnh Lý Viện Viện. Người ngồi đầy hai cái bàn đều ngẩng đầu nhìn hắn, ngơ ngác chớp mắt, chẳng biết hắn muốn làm gì.
Mắt Yến Tư Thành nhìn thẳng, Trương Nam nghĩ ngợi một lúc liền mở miệng nói:
“Lý Viện Viện, sao cô không cho người nhà của cô…ngồi xuống?”
Lý Viện Viện đang hết sức chuyên chú ăn đậu phộng rang dầu chủ quán tặng kèm bấy giờ mới bừng tỉnh, cô nhìn ra sau, lại lướt một vòng qua ánh mắt của bạn học xung quanh, vội vàng kéo tay Yến Tư Thành:
“Ngồi, đương nhiên cho ngồi chứ.”
Cô vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình:
“Tư Thành, ngồi đi.”
Yến Tư Thành nhìn cái ghế, suy nghĩ rất lâu, ánh mắt đảo qua mắt Lý Viện Viện mấy lần, cuối cùng đành cắn răng ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh Lý Viện Viện, hễ nhấc tay là có thể đụng vào cánh tay của cô, Yến Tư Thành không dám lộn xộn, trông vô cùng mất tự nhiên.
Tuy vậy, Lý Viện Viện lại không phát giác có điều gì không ổn, đợi đến lúc thức ăn được bày lên bàn, Lý Viện Viện càng không còn lòng dạ nào chú ý tới hắn nữa.
Tay phải giơ lên thì thật là vất vả, cô bèn dùng tay trái cầm đũa, lúc ăn cơm hoàn toàn không gắp được món nào, Yến Tư Thành nhìn không nổi, lập tức giúp cô gắp thức ăn hết đũa này tới đũa khác. Lý Viện Viện mừng rỡ vì có người phục vụ, ban đầu còn nhớ rõ bản thân phải độc lập, phải cảm ơn Yến Tư Thành, nhưng ngay khi được ăn thỏa thuê rồi, câu cảm ơn cũng không nói, chính mình căn bản không cần động đũa, sai bảo Yến Tư Thành sai đến cực kỳ lưu loát.
Yến Tư Thành vô cùng cam tâm tình nguyện hầu hạ, cẩn thận chu đáo tới mức, nếu trên mặt món ăn chỉ có chút xíu hạt hoa tiêu(3) mà Lý Viện Viện không thích, hắn cũng phải bới ra cho sạch mới gắp vào bát của cô.
Lý Viện Viện ăn thật thỏa thuê, Yến Tư Thành cũng vui vẻ, không hề khó chịu, ngẫu nhiên còn nhẹ giọng hỏi dò:
“Thêm bát cơm nữa nhé? Còn muốn ăn canh không?”
Bạn học ngồi cùng bàn vốn đang tán gẫu với nhau, cuối cùng ánh mắt của bọn họ đều rơi trên người Lý Viện Viện và Yến Tư Thành.
Lưu Thư Dương huých nhẹ cánh tay Lâm Hiểu Mộng, khẽ nói:
“Mình bảo này, cậu thích cậu ta là vì biết cậu ta sẽ phục vụ bạn gái ăn cơm như cho con nít ăn đó hả?”
Hai mắt Lâm Hiểu Mộng đều muốn rớt ra rồi:
“Mẹ kiếp, nếu mình biết hắn trút hết cơm cho bạn gái ăn như thế, lão tử bị đánh chết cũng không thể thích hắn đâu! Cho ăn kiểu đó, ba ngày không tăng mười cân thịt mới là lạ! Dọa mình nổi hết cả da gà rồi…”
Lưu Thư Dương bật cười, Lâm Hiểu Mộng nhíu mày, tự nghĩ:
“Không đúng, Yến Tư Thành này uống sai thuốc gì rồi, không giống Yến Tư Thành trước đây mình quen chút nào cả.” Cô ta đánh giá Yến Tư Thành một lượt từ trên xuống dưới, “Kiểu tóc cũng thay đổi, vẫn là quần áo lúc trước, nhưng sao phối đồ kiểu hơi hơi kỳ quái ấy nhỉ, khí chất toàn thân cũng khác…Chậc, bộ bị quỷ nhập rồi chắc.”
Lưu Thư Dương trêu ghẹo:
“Điều này chứng minh người ta là yêu đương thật lòng đó, rơi vào bể tình, khó tránh khỏi hành vi cử chỉ có chút thất thường mà, bình thường bình thường thôi.”
Đoàn kịch nhiều người, chia thành hai bàn ăn cơm, mọi người trong bàn của Lý Viện Viện đang yên tĩnh xem Lý Viện Viện như xem khỉ, còn bàn bên kia thì bắt đầu uống rượu với nhau, náo nhiệt hẳn lên.
Cậu bạn bàn bên vui vẻ mang bình và ly rượu đi qua, đầu tiên tìm Trương Nam uống một ly, đem chuyện hắn công tác nghiêm cẩn, mọi việc tỉ mỉ chu đáo ra khen một trận, sau đó lại tìm Lưu Thư Dương và Lâm Hiểu Mộng uống một ly, tán thưởng kỹ năng diễn xuất của hai người bọn họ tinh tế, phối hợp cực tốt, đánh vòng quanh bàn, cuối cùng đến chỗ Lý Viện Viện. Cậu bạn này tiếp tục khen Lý Viện Viện tiến bộ thần tốc làm việc chăm chỉ, vừa định nâng ly, Yến Tư Thành lẳng lặng quay đầu, nhàn nhạt trừng cậu ta.
Cậu ta ha ha cười khan một tiếng:
“Hôm nay cậu ngã bị đập vào vai, không thể uống rượu, mình quên mất, sai rồi sai rồi, để mình uống, mình uống.”
Lý Viện Viện tất nhiên biết Yến Tư Thành trừng người ta, cô hơi ngượng, Yến Tư Thành nhìn cô một cái, chuyển tay cầm lấy cái ly:
“Viện Viện không thể uống rượu, nếu không ngại, mình thay cô ấy uống.”
Nói xong, hắn ngửa đầu dốc cạn.
Tửu lượng của Yến Tư Thành rất tốt, Lý Viện Viện biết rõ nên vẫn luôn yên lòng.
Cậu bạn học thấy thế, trực tiếp khen Yến Tư Thành là đàn ông đích thực, lại cụng ly với hắn.
Hai ly rượu vào bụng, cậu bạn học tỏ vẻ như đã trở nên vô cùng thân thiết với Yến Tư Thành, vỗ vỗ vai hắn:
“Hồi trước mình từng nghe qua tên của cậu, người nổi tiếng của khoa tài chính, mình còn tưởng rằng chúng ta là người của hai thế giới đấy, ôi không ngờ có một ngày có thể cùng nhau uống rượu, phải công nhận cái này đều là duyên phận à nha.”
Yến Tư Thành khách khí nở nụ cười.
Giọng nói của cậu ta chợt hạ thấp:
“Người anh em, không phải mình phê bình gì, tụi mình đều thấy được cậu rất tốt với Lý Viện Viện, nhưng hình như cô ấy không một lòng với cậu lắm đâu.” Cậu ta dùng ngón tay cái chỉ chỉ Tiểu Bàn đang ngồi ở bàn bên kia, “Mình cảm thấy cô ấy có ý với cậu ta. Mặc dù anh chàng đó mập thật, nhưng cậu ta không giống cậu, cậu ta nói xấu Lý Viện Viện đấy. Cậu vẫn nên trông chừng Lý Viện Viện thì hơn. Bị cô ấy cho đội mũ xanh, cậu chắc chắn sẽ bị cười nhạo!”
Cậu ta nói xong, chờ xem Yến Tư Thành đen mặt giáo huấn Lý Viện Viện, nhưng Yến Tư Thành chỉ lạnh lùng gỡ bỏ cánh tay đang ôm lấy cổ hắn:
“Không tiễn.”
Hắn đưa tay làm thành động tác mời cậu ta rời khỏi.
Cậu ta nhìn Yến Tư Thành một cái, bĩu môi, tiếp tục tìm người khác uống rượu.
Yến Tư Thành ngồi xuống, Lý Viện Viện thở dài:
“Ở thế giới này, chẳng những người gầy thích vóc dáng gầy, ngay cả người tròn trịa mượt mà cũng thích dáng gầy. Tư Thành, ông trời cũng đang đùa cợt em.”
Yến Tư Thành trầm mặc.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người ai về nhà nấy. Yến Tư Thành đưa Lý Viện Viện về đến nhà, còn nói muốn ra ngoài mua ít đồ, bảo Lý Viện Viện tắm rửa đi ngủ trước.
Lý Viện Viện không hề nghi ngờ hắn, thành thành thật thật tắm rửa sạch sẽ, cô thay đồ ngủ rồi lên giường nằm, nghĩ ngợi đủ thứ đến lúc mơ màng sắp ngủ, điện thoại đầu giường ong ong đổ chuông, là một số lạ gọi tới.
“Này, Lý Viện Viện cậu tới đây mau! Yến Tư Thành và Tiểu Bàn các cậu ấy đánh nhau, cùng bị bắt vô đồn công an rồi!”
Lý Viện Viện giật mình ngồi bật dậy.
Đồn công an là để làm gì, Lý Viện Viện vẫn luôn rất rõ ràng.
(1) Dầu hồng hoa: không phải dầu hoa hồng nhé, cây hồng hoa còn được gọi là cây rum (Carthamus tinctorius)
(2) Phần xương vai này Cửu viết là xương bướm (cũng là cách gọi xương bả vai của người TQ), vì cấu tạo nhìn giống cánh bướm, chứ về mặt y học thì xương bướm thật sự nằm trong hộp sọ cơ. Hình mô tả vị trí xương bướm trên vai:
(3) Hạt hoa tiêu: không phải hồ tiêu, hồ tiêu là tiêu thông thường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.