Chương 14: Tôn quý và bình thường
Cửu Lộ Phi Hương
06/05/2015
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Trong thời gian vở kịch được trình diễn, nếu không phải nhân viên của đoàn thì không thể tiến vào hậu trường, nên Yến Tư Thành vẫn luôn đứng bên ngoài tấm màn sân khấu. Đợi đến khi nhóm diễn viên cúi chào cảm ơn khán giả, hắn quét mắt qua một lượt, không nhìn thấy bóng dáng của Lý Viện Viện, tức khắc càng chắc chắn xác nhận Lý Viện Viện đã xảy ra vấn đề.
Không kịp chờ nhóm diễn viên xuống sân khấu, Yến Tư Thành thật sự không chịu đựng nổi sự bất an trong lòng nữa, trực tiếp xông vào khu hậu đài.
Kỳ thực, hơn phân nửa số người trong đoàn kịch đều nhận biết hắn, hiện tại vở kịch đã kết thúc, bởi vậy cũng không ai ngăn cản, có người còn chỉ đường cho hắn:
“Lý Viện Viện ngồi trong phòng nghỉ ở phía sau đấy.”
Yến Tư Thành nhanh chóng sải bước đến trước phòng nghỉ, sắp sửa đẩy cửa tiến vào, hắn chợt giật mình nghe thấy giọng nói ấm áp êm dịu của Lý Viện Viện:
“Tiểu Bàn, cảm ơn cậu vừa rồi đã tới cứu mình trong lúc nguy cấp.”
Yến Tư Thành dừng tay lại. Hắn nhìn qua khe cửa, Giang Đồng Bân vừa đưa một chai nước suối cho Lý Viện Viện, Lý Viện Viện tiếp nhận bằng tay trái, ý cười lưu luyến trên khuôn mặt.
“Nào có cái gì cứu hay không cứu nghiêm trọng như vậy.” Giang Đồng Bân gãi gãi đầu, né tránh ánh mắt của Lý Viện Viện, “Cậu cũng bất cẩn quá đi, trên vai vốn đã có thương tích rồi, làm sao còn để ngã như thế chứ. May mà chưa xảy ra chuyện gì.”
Vừa biết Lý Viện Viện bị thương, tầm mắt Yến Tư Thành liền rơi trên vai phải của cô, thấy cái cách mà cô buông thõng tay xuống có phần cứng ngắc, đáy lòng nhất thời quýnh lên, đẩy cửa định đi vào, song lại nghe Lý Viện Viện tiếp lời:
“Tiểu Bàn, cậu lo lắng cho mình, mình rất vui.” Cô mỉm cười, “Kỳ thực mấy ngày nay, mình tin chắc cậu đã nhìn ra tâm tư của mình rồi.”
Công chúa đây là…..
Muốn thổ lộ tâm ý rồi sao…..
Yến Tư Thành trấn định nhìn gương mặt của Lý Viện Viện, hắn nhận ra biểu cảm trong mắt cô.
Cô đang rất nghiêm túc.
Yến Tư Thành lẳng lặng khép chặt khe hở, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, hắn xoay lưng đứng canh giữ trước cửa, thời điểm như thế này, hắn biết Lý Viện Viện không muốn để cho bất cứ người nào vào quấy rầy, cho dù người đó là hắn.
Tuy nhiên, âm thanh trò chuyện của hai người vẫn vô cùng rõ ràng, truyền thẳng vào tai Yến Tư Thành.
“Cậu chẳng phải….Cùng với Yến Tư Thành kia…”
“Đối với mình, Tư Thành xác thực rất quan trọng, nhưng lại không giống với kiểu mà những người khác nghĩ tới đâu, giữa mình và cậu ấy là tình cảm anh em, như người nhà vậy, hơn nữa càng không phải tình yêu nam nữ.”
Đúng rồi, hoàn toàn không phải là tình yêu nam nữ.
“Vở kịch này chúng ta diễn xong rồi, về sau không biết đến nơi nào mới có thể gặp lại cậu, chính vì vậy mình chỉ muốn thẳng thắn nói rõ với cậu về tâm ý của mình. Tiểu Bàn, cậu có đồng ý nắm tay mình, cùng mình bên nhau từ đây cho đến cuối đời không?”
“…Ý cậu là sao?”
“Ý mình là, mình hỏi cậu, tương lai cậu có nguyện ý kết hôn với mình không?”
“Kết….kết hôn?”
Giọng điệu của Giang Đồng Bân hoàn toàn thay đổi:
“Cái…..Tiến triển cái kiểu gì thế này…..Không được, tuyệt đối không được!”
Lời từ chối của cậu ta quá lớn, ngữ khí quá mức quyết đoán, khiến Yến Tư Thành vốn đã mang vẻ mặt không tốt đẹp gì nhíu chặt chân mày, trong phòng Lý Viện Viện vội vã giải thích:
“Không, cũng không phải là muốn kết hôn ngay bây giờ, mình biết, thời gian chung đụng ngắn ngủi, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ nhau. Chúng ta có thể sống chung một đoạn thời gian, sau đó…”
“Nhưng…Nhưng mình không thích cậu.”
Lý Viện Viện trầm mặc trong phút chốc:
“Trong lòng mình thật sự quý mến cậu. Bắt đầu từ khi nghe cậu chơi đàn dương cầm, từ khi cậu đứng dưới sân khấu vỗ tay cổ vũ mình diễn kịch, mình liền quý mến cậu, mình muốn…sau này tiếp tục được cùng cậu chung sống.”
“Nhưng mình không hề có ý định sống chung với cậu!” Tiểu Bàn mở miệng quả quyết.
Lý Viện Viện không nói một tiếng nào nữa.
“Nói thật với cậu nhé, kỳ thực mình thích con gái ốm một chút, chuyện mình và cậu thành đôi căn bản là không thể xảy ra. Xưa nay chúng ta không hề quen thân, mình không biết tại sao đột nhiên cậu lại có cách suy nghĩ như vậy về mình, mình…Trước đây mình giao lưu với cậu, cũng chỉ là xã giao bình thường giữa bạn bè với nhau thôi, mình vỗ tay cổ vũ cho cậu, hôm nay đỡ cậu từ trên sân khấu xuống, trước hết là xuất phát từ lễ tiết, sau đó là bởi vì chúng ta là một tập thể, mình không muốn khiến buổi công diễn thất bại, cậu đâu nhất thiết vì những việc này mà thích mình chứ….”
Thanh âm bên trong vừa nói vừa tiến về phía cánh cửa:
“Cho nên, sau này cậu đừng nói những câu như thế nữa….Khiến người ta vừa cực kỳ khó hiểu vừa cảm thấy bối rối.”
Cửa bị mở ra, ánh mắt Yến Tư Thành hơi lướt qua trên khuôn mặt của Giang Đồng Bân, tiếp đó nhìn thấy Lý Viện Viện ngồi trong phòng với cánh tay trái vô lực nắm lấy chai nước.
Lý Viện Viện ngồi đó, sắc mặt không hề sa sút, giống hệt sự bình đạm hờ hững thường ngày, nhưng sống lưng của cô lại hơi cong xuống, độ cong nhỏ bé đó lọt vào trong mắt Yến Tư Thành liền trở thành lưỡi dao lạnh lẽo, rạch một nhát uốn lượn trong tim hắn.
Trước khi kịp suy nghĩ nên phản ứng như thế nào, Yến Tư Thành đã túm lấy vạt áo của Giang Đồng Bân, ‘đùng’ một tiếng, đẩy mạnh khiến lưng Giang Đồng Bân đập thẳng vào cửa, ánh mắt Yến Tư Thành như đao.
Lý Viện Viện cứ như bị thức tỉnh bởi tiếng động hắn tạo ra vậy, cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Giang Đồng Bân hoảng sợ, gương mặt trắng bệch:
“Làm gì? Cậu thế này là muốn làm gì?”
“Tư Thành,” Lý Viện Viện mở miệng, “Tới đây.”
Yến Tư Thành không cam tâm:
“Điện…..Thiên Ninh, người này nói năng vô lễ…”
“Tới đây.”
Quai hàm Yến Tư Thành sít chặt đến cực điểm, Giang Đồng Bân đứng gần hắn, hầu như có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề từ mũi Yến Tư Thành. Giang Đồng Bân kinh hãi nhìn hắn chằm chằm, không dám liếc sang chỗ khác dù chỉ một chút, thật lâu sau, Yến Tư Thành mới buông lỏng tay.
Giang Đồng Bân vội vàng nghiêng người chạy mấy bước ra cửa, trông thấy Yến Tư Thành chậm rãi bước về phía Lý Viện Viện, cậu ta lẩm bẩm một tiếng:
“Rõ ràng là thích nhau. Hai người các người ở cùng nhau là được rồi, mắc chứng gì liên lụy người khác chứ.”
Cậu ta nói xong, không đợi tầm mắt của Yến Tư Thành chuyển qua liền cấp tốc bỏ chạy.
Yến Tư Thành nhìn bóng lưng của cậu ta, ánh mắt trầm xuống.
“Tư Thành.”
Lý Viện Viện gọi hắn, hắn quay đầu, lại thấy lý viện viện cầm một chai nước suối đưa tới trước mặt hắn, không chỉ trích hắn lỗ mãng, cũng không biểu lộ sự uất ức hay tức giận vì bị cự tuyệt, cô chỉ nhẹ giọng nói:
“Ta vặn không ra, Tư Thành giúp ta vặn mở nắp chai đi.”
Cô chuyển chủ đề một cách nhẹ nhàng hời hợt, tựa như những lời ban nãy của Giang Đồng Bân căn bản không lọt nổi vào tai rồi tiến vào trong lòng cô vậy.
Yến Tư Thành biết, hiện tại Lý Viện Viện không muốn nói với hắn bất cứ chuyện gì liên quan tới Giang Đồng Bân, hắn yên lặng nhận lấy nước suối, mở nắp, trả lại cho Lý Viện Viện, đến khi thấy cô dùng tay trái uống nước, hắn mới chau mày lo lắng hỏi:
“Vai điện hạ bị thương có nặng không?”
“Không nặng, chỉ là hơi đau thôi.”
Đáy lòng Yến Tư Thành sít chặt, sự đau xót lan đầy trong đôi mắt, lập tức quỳ xuống, cúi lạy:
“Điện hạ, để điện hạ bị thương, là thuộc hạ thất trách, xin điện hạ trách phạt.”
Đều do hắn sơ suất, cứ đinh ninh rằng thế giới này không có hành thích không có ám sát, cộng thêm thân thể hiện tại của công chúa vẫn luôn khỏe mạnh, công chúa sẽ không có chuyện gì, nhưng ngày hôm nay bả vai của cô lại bị thương tổn thế này, trong lòng…..cũng chẳng biết đã khổ sở thành cái dạng gì rồi.
Vừa nghĩ vậy, Yến Tư Thành càng thấy buồn. Trên thế giới này, người chăm sóc công chúa chỉ có mình hắn, người công chúa có thể dựa vào cũng chỉ có hắn, cô tin tưởng hắn vô cùng, nhưng hắn không làm tốt….
“Ngọc thể của công chúa bị hư tổn, thuộc hạ tội đáng muôn chết.”
Hắn liên tục dập đầu, song vầng trái lại đập vào một lòng bàn tay mềm mại, trái tim hắn hoảng hốt, vội vã ngẩng đầu lên. Hắn thấy Lý Viện Viện đã ngồi xổm xuống từ lúc nào, tay trái đặt trên nền đất, vừa rồi hắn dập đầu, chính là dập lên lòng bàn tay cô.
Yến Tư Thành ngây ngẩn.
“Tư Thành,” Lý viện viện thu tay về, “Trong thế giới này, ta đã không còn là công chúa, từ nay về sau ngươi cũng không cần gọi ta là điện hạ, vả lại đừng quỳ xuống trước mặt ta như vậy nữa.”
Chuyện Tiểu Bàn cự tuyệt không làm Lý Viện Viện cảm thấy đau lòng lắm, có điều, ý nghĩa thực sự đại biểu cho hành động của cậu ta khiến Lý Viện Viện nảy sinh một chút hoài nghi đối với bản thân mình.
Từ lúc Tiểu Bàn cự tuyệt cô đến khi cậu ta rời đi, rất nhiều suy nghĩ lóe qua trong đầu Lý Viện Viện, mà đối với cô, điều gây ra nỗi xúc động không gì sánh bằng chính là: bất cứ người nào cũng có thể khước từ mọi yêu cầu của cô bằng cách quả quyết nhất, ngang nhiên và không hề e sợ.
Việc như thế, nếu còn ở Đại Đường cô tuyệt đối sẽ không gặp phải, trong số con cháu bình dân, ai dám từ chối nắm lấy bàn tay mà công chúa đích thân đưa ra chứ? Cho dù cô là vị công chúa không được sủng ái.
Nhưng ở đây, có thể…..
Điều càng đả kích Lý Viện Viện hơn nữa là, đối với những lời từ chối như vậy, cô hoàn toàn không có phòng bị, nên cũng đừng nói gì tới chuyện cô biết phải dùng thủ đoạn nào để cứng rắn buộc Tiểu Bàn chấp nhận yêu cầu của cô.
Cô không có đội thị vệ, không thể bắt giữ cậu ta. Cô không có phủ công chúa, không thể giam cầm cậu ta. Cô thậm chí không tiền không sắc, không thể mê hoặc cậu ta.
Sống ở đây đã nhiều ngày, tuy biết hoàn cảnh bây giờ và trước kia không giống nhau lắm, cô sẽ tự mình mang đồ, sẽ học cách nói chuyện giống người xứ này, sẽ tách khỏi Yến Tư Thành, tự mình đi học, đi căn-tin, nhưng sâu trong lòng, Lý Viện Viện luôn cảm thấy bản thân có chỗ không giống người khác, cô chỉ nghĩ, cô thích nơi này, nên cô cam tâm tình nguyện hạ mình với nó.
Song, không ngờ rằng, trong mắt người khác, cô căn bản không phải “hạ mình”, cô giống tất cả mọi người. Là vô cùng bình thường, cũng là một…..
Đứa mập.
Lần đầu tiên Lý Viện Viện thực sự cảm nhận được, cô chỉ bình thường như vậy thôi.
Ai cũng có thể từ chối cô, không ai nghĩ rằng chấp hành mệnh lệnh của cô là chuyện đương nhiên.
Kể cả…..Yến Tư Thành.
Lý Viện Viện đỡ Yến Tư Thành đứng dậy:
“Chúng ta về thôi.”
Dọc đường, Lý Viện Viện vừa tiêu hóa sự đả kích ngày hôm nay cô gặp phải, vừa hiểu ra những đạo lý đúc kết từ sự đả kích đó. Cô trầm mặc đi thẳng một mạch, Yến Tư Thành luôn ở phía sau cũng giống cô, trầm mặc, một đường đi thẳng.
Đến trước cổng trường, thời gian đã là chín giờ tối, dựa theo phép tính của Đại Đường, lúc này là giờ hợi, là thời điểm “nhân định”(1), nên an giấc nghỉ ngơi, nhưng phố xá nơi này vẫn náo nhiệt, xe cộ qua lại không dứt, ánh đèn ngũ sắc từ cửa hàng trên con phố đối diện tưng bừng nhảy nhót, trước cổng trường, học sinh còn đang ra ra vào vào, vẻ mặt mỗi người đều có sự khác biệt, nhưng tinh thần luôn phấn chấn.
“Thời đại không giống nhau nữa rồi.”
Lý Viện Viện cảm khái. Yến Tư Thành chưa kịp nghe rõ thì cảm thấy cổ tay căng thẳng, hắn bị lôi lên phía trước nửa bước, đứng song song với Lý Viện Viện. Yến Tư Thành cơ hồ theo bản năng định lùi ra sau, tay lại bị Lý Viện Viện nắm chặt kéo về, không hề nhúc nhích, sau đó…..Yến Tư Thành đỏ mặt.
“Điện…..Điện hạ…..”
Lúc trước, trong giây phút nguy cấp, Yến Tư Thành cũng từng kéo tay Lý Viện Viện, một đôi tay nhỏ bé yếu ớt, dường như chỉ cần hơi dùng lực, xương của cô sẽ bị bóp nát ngay lập tức. Hiện tại, đôi tay này, tuy rằng to hơn rất nhiều, mềm hơn rất nhiều, nhưng đối với Yến Tư Thành mà nói, đôi tay này, vẫn yếu ớt như cũ.
Hắn không dám dùng sức tránh, cũng không muốn dùng lực tránh.
“Tư Thành, ta nghĩ, chúng ta phải sống tiếp ở thế giới này, vì vậy, có rất nhiều thói quen cũ cần thay đổi.” Lý Viện Viện vô cùng nghiêm túc nói, “Bắt đầu từ cách đi đường đi.”
“Thay đổi?” Yến Tư Thành không hiểu.
“Đúng, phải thay đổi. Tất cả thói quen, xưng hô, ngôn ngữ, cử chỉ, còn có suy nghĩ, toàn bộ đều phải sửa. Một ngày hai ngày sửa không xong, thì dùng một năm hai năm để sửa.” Lý Viện Viện nói, “Ta muốn sinh sống ở nơi đây thì phải thích ứng với nó mới được.”
“Điện hạ?”
Yến Tư Thành không rõ, tại sao tâm tư của Lý Viện Viện lại từ sự tình hôm nay đi vòng vòng vèo vèo ra thành vấn đề thay đổi bản thân thích ứng xã hội vậy.
Tuy nhiên, thấy Lý Viện Viện không vì mấy chuyện đó mà suy sụp, hắn cũng hơi yên lòng.
“Tư Thành, ngươi và ta cùng nhau thay đổi.”
Cô giống hệt một tướng quân chuẩn bị xuất chinh, dáng đứng thẳng, lời nói hùng hồn.
Yến Tư Thành nhìn gò má của cô, không tự chủ được mà cười thật nhẹ nhàng:
“Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ.”
“Không đúng, câu này cần phải sửa.”
“Được.”
Yến Tư Thành nghiêng tai lắng nghe, bên cạnh có một nam sinh mang bộ mặt bất đắc dĩ đang nói chuyện với bạn gái:
“Được được được, đều nghe theo em hết.”
Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện, nhẹ giọng mở miệng:
“Được, đều nghe theo em hết.”
Lý Viện Viện cười tươi.
Sau đó, nam sinh bên cạnh bị bạn gái đánh trúng:
“Anh coi đi, bạn trai người ta dịu dàng chưa kìa!”
“Mẹ kiếp, sao cô không thấy bạn gái người ta yên tĩnh cỡ nào hả?!”
(1) Nhân định: con người trở nên bình ổn, an tĩnh. Ý nói giờ đi ngủ, nghỉ ngơi đó
TUNG BÔNG TUNG HOA, ĐỔI XƯNG HÔ RỒI. TỪ NAY VỀ SAU, HAI ANH CHỊ SẼ GỌI NHAU LÀ ‘ANH’ ‘EM’ NHÉ!!!!
TA PHẤN KHÍCH QUÁ, CHỊU HẾT NỔI RỒI!!! CHỪNG NÀO MỚI TỚI CẢNH HÔN NHAU ĐÂY TRỜI!!!
Trong thời gian vở kịch được trình diễn, nếu không phải nhân viên của đoàn thì không thể tiến vào hậu trường, nên Yến Tư Thành vẫn luôn đứng bên ngoài tấm màn sân khấu. Đợi đến khi nhóm diễn viên cúi chào cảm ơn khán giả, hắn quét mắt qua một lượt, không nhìn thấy bóng dáng của Lý Viện Viện, tức khắc càng chắc chắn xác nhận Lý Viện Viện đã xảy ra vấn đề.
Không kịp chờ nhóm diễn viên xuống sân khấu, Yến Tư Thành thật sự không chịu đựng nổi sự bất an trong lòng nữa, trực tiếp xông vào khu hậu đài.
Kỳ thực, hơn phân nửa số người trong đoàn kịch đều nhận biết hắn, hiện tại vở kịch đã kết thúc, bởi vậy cũng không ai ngăn cản, có người còn chỉ đường cho hắn:
“Lý Viện Viện ngồi trong phòng nghỉ ở phía sau đấy.”
Yến Tư Thành nhanh chóng sải bước đến trước phòng nghỉ, sắp sửa đẩy cửa tiến vào, hắn chợt giật mình nghe thấy giọng nói ấm áp êm dịu của Lý Viện Viện:
“Tiểu Bàn, cảm ơn cậu vừa rồi đã tới cứu mình trong lúc nguy cấp.”
Yến Tư Thành dừng tay lại. Hắn nhìn qua khe cửa, Giang Đồng Bân vừa đưa một chai nước suối cho Lý Viện Viện, Lý Viện Viện tiếp nhận bằng tay trái, ý cười lưu luyến trên khuôn mặt.
“Nào có cái gì cứu hay không cứu nghiêm trọng như vậy.” Giang Đồng Bân gãi gãi đầu, né tránh ánh mắt của Lý Viện Viện, “Cậu cũng bất cẩn quá đi, trên vai vốn đã có thương tích rồi, làm sao còn để ngã như thế chứ. May mà chưa xảy ra chuyện gì.”
Vừa biết Lý Viện Viện bị thương, tầm mắt Yến Tư Thành liền rơi trên vai phải của cô, thấy cái cách mà cô buông thõng tay xuống có phần cứng ngắc, đáy lòng nhất thời quýnh lên, đẩy cửa định đi vào, song lại nghe Lý Viện Viện tiếp lời:
“Tiểu Bàn, cậu lo lắng cho mình, mình rất vui.” Cô mỉm cười, “Kỳ thực mấy ngày nay, mình tin chắc cậu đã nhìn ra tâm tư của mình rồi.”
Công chúa đây là…..
Muốn thổ lộ tâm ý rồi sao…..
Yến Tư Thành trấn định nhìn gương mặt của Lý Viện Viện, hắn nhận ra biểu cảm trong mắt cô.
Cô đang rất nghiêm túc.
Yến Tư Thành lẳng lặng khép chặt khe hở, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, hắn xoay lưng đứng canh giữ trước cửa, thời điểm như thế này, hắn biết Lý Viện Viện không muốn để cho bất cứ người nào vào quấy rầy, cho dù người đó là hắn.
Tuy nhiên, âm thanh trò chuyện của hai người vẫn vô cùng rõ ràng, truyền thẳng vào tai Yến Tư Thành.
“Cậu chẳng phải….Cùng với Yến Tư Thành kia…”
“Đối với mình, Tư Thành xác thực rất quan trọng, nhưng lại không giống với kiểu mà những người khác nghĩ tới đâu, giữa mình và cậu ấy là tình cảm anh em, như người nhà vậy, hơn nữa càng không phải tình yêu nam nữ.”
Đúng rồi, hoàn toàn không phải là tình yêu nam nữ.
“Vở kịch này chúng ta diễn xong rồi, về sau không biết đến nơi nào mới có thể gặp lại cậu, chính vì vậy mình chỉ muốn thẳng thắn nói rõ với cậu về tâm ý của mình. Tiểu Bàn, cậu có đồng ý nắm tay mình, cùng mình bên nhau từ đây cho đến cuối đời không?”
“…Ý cậu là sao?”
“Ý mình là, mình hỏi cậu, tương lai cậu có nguyện ý kết hôn với mình không?”
“Kết….kết hôn?”
Giọng điệu của Giang Đồng Bân hoàn toàn thay đổi:
“Cái…..Tiến triển cái kiểu gì thế này…..Không được, tuyệt đối không được!”
Lời từ chối của cậu ta quá lớn, ngữ khí quá mức quyết đoán, khiến Yến Tư Thành vốn đã mang vẻ mặt không tốt đẹp gì nhíu chặt chân mày, trong phòng Lý Viện Viện vội vã giải thích:
“Không, cũng không phải là muốn kết hôn ngay bây giờ, mình biết, thời gian chung đụng ngắn ngủi, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ nhau. Chúng ta có thể sống chung một đoạn thời gian, sau đó…”
“Nhưng…Nhưng mình không thích cậu.”
Lý Viện Viện trầm mặc trong phút chốc:
“Trong lòng mình thật sự quý mến cậu. Bắt đầu từ khi nghe cậu chơi đàn dương cầm, từ khi cậu đứng dưới sân khấu vỗ tay cổ vũ mình diễn kịch, mình liền quý mến cậu, mình muốn…sau này tiếp tục được cùng cậu chung sống.”
“Nhưng mình không hề có ý định sống chung với cậu!” Tiểu Bàn mở miệng quả quyết.
Lý Viện Viện không nói một tiếng nào nữa.
“Nói thật với cậu nhé, kỳ thực mình thích con gái ốm một chút, chuyện mình và cậu thành đôi căn bản là không thể xảy ra. Xưa nay chúng ta không hề quen thân, mình không biết tại sao đột nhiên cậu lại có cách suy nghĩ như vậy về mình, mình…Trước đây mình giao lưu với cậu, cũng chỉ là xã giao bình thường giữa bạn bè với nhau thôi, mình vỗ tay cổ vũ cho cậu, hôm nay đỡ cậu từ trên sân khấu xuống, trước hết là xuất phát từ lễ tiết, sau đó là bởi vì chúng ta là một tập thể, mình không muốn khiến buổi công diễn thất bại, cậu đâu nhất thiết vì những việc này mà thích mình chứ….”
Thanh âm bên trong vừa nói vừa tiến về phía cánh cửa:
“Cho nên, sau này cậu đừng nói những câu như thế nữa….Khiến người ta vừa cực kỳ khó hiểu vừa cảm thấy bối rối.”
Cửa bị mở ra, ánh mắt Yến Tư Thành hơi lướt qua trên khuôn mặt của Giang Đồng Bân, tiếp đó nhìn thấy Lý Viện Viện ngồi trong phòng với cánh tay trái vô lực nắm lấy chai nước.
Lý Viện Viện ngồi đó, sắc mặt không hề sa sút, giống hệt sự bình đạm hờ hững thường ngày, nhưng sống lưng của cô lại hơi cong xuống, độ cong nhỏ bé đó lọt vào trong mắt Yến Tư Thành liền trở thành lưỡi dao lạnh lẽo, rạch một nhát uốn lượn trong tim hắn.
Trước khi kịp suy nghĩ nên phản ứng như thế nào, Yến Tư Thành đã túm lấy vạt áo của Giang Đồng Bân, ‘đùng’ một tiếng, đẩy mạnh khiến lưng Giang Đồng Bân đập thẳng vào cửa, ánh mắt Yến Tư Thành như đao.
Lý Viện Viện cứ như bị thức tỉnh bởi tiếng động hắn tạo ra vậy, cô ngẩng đầu nhìn hắn.
Giang Đồng Bân hoảng sợ, gương mặt trắng bệch:
“Làm gì? Cậu thế này là muốn làm gì?”
“Tư Thành,” Lý Viện Viện mở miệng, “Tới đây.”
Yến Tư Thành không cam tâm:
“Điện…..Thiên Ninh, người này nói năng vô lễ…”
“Tới đây.”
Quai hàm Yến Tư Thành sít chặt đến cực điểm, Giang Đồng Bân đứng gần hắn, hầu như có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề từ mũi Yến Tư Thành. Giang Đồng Bân kinh hãi nhìn hắn chằm chằm, không dám liếc sang chỗ khác dù chỉ một chút, thật lâu sau, Yến Tư Thành mới buông lỏng tay.
Giang Đồng Bân vội vàng nghiêng người chạy mấy bước ra cửa, trông thấy Yến Tư Thành chậm rãi bước về phía Lý Viện Viện, cậu ta lẩm bẩm một tiếng:
“Rõ ràng là thích nhau. Hai người các người ở cùng nhau là được rồi, mắc chứng gì liên lụy người khác chứ.”
Cậu ta nói xong, không đợi tầm mắt của Yến Tư Thành chuyển qua liền cấp tốc bỏ chạy.
Yến Tư Thành nhìn bóng lưng của cậu ta, ánh mắt trầm xuống.
“Tư Thành.”
Lý Viện Viện gọi hắn, hắn quay đầu, lại thấy lý viện viện cầm một chai nước suối đưa tới trước mặt hắn, không chỉ trích hắn lỗ mãng, cũng không biểu lộ sự uất ức hay tức giận vì bị cự tuyệt, cô chỉ nhẹ giọng nói:
“Ta vặn không ra, Tư Thành giúp ta vặn mở nắp chai đi.”
Cô chuyển chủ đề một cách nhẹ nhàng hời hợt, tựa như những lời ban nãy của Giang Đồng Bân căn bản không lọt nổi vào tai rồi tiến vào trong lòng cô vậy.
Yến Tư Thành biết, hiện tại Lý Viện Viện không muốn nói với hắn bất cứ chuyện gì liên quan tới Giang Đồng Bân, hắn yên lặng nhận lấy nước suối, mở nắp, trả lại cho Lý Viện Viện, đến khi thấy cô dùng tay trái uống nước, hắn mới chau mày lo lắng hỏi:
“Vai điện hạ bị thương có nặng không?”
“Không nặng, chỉ là hơi đau thôi.”
Đáy lòng Yến Tư Thành sít chặt, sự đau xót lan đầy trong đôi mắt, lập tức quỳ xuống, cúi lạy:
“Điện hạ, để điện hạ bị thương, là thuộc hạ thất trách, xin điện hạ trách phạt.”
Đều do hắn sơ suất, cứ đinh ninh rằng thế giới này không có hành thích không có ám sát, cộng thêm thân thể hiện tại của công chúa vẫn luôn khỏe mạnh, công chúa sẽ không có chuyện gì, nhưng ngày hôm nay bả vai của cô lại bị thương tổn thế này, trong lòng…..cũng chẳng biết đã khổ sở thành cái dạng gì rồi.
Vừa nghĩ vậy, Yến Tư Thành càng thấy buồn. Trên thế giới này, người chăm sóc công chúa chỉ có mình hắn, người công chúa có thể dựa vào cũng chỉ có hắn, cô tin tưởng hắn vô cùng, nhưng hắn không làm tốt….
“Ngọc thể của công chúa bị hư tổn, thuộc hạ tội đáng muôn chết.”
Hắn liên tục dập đầu, song vầng trái lại đập vào một lòng bàn tay mềm mại, trái tim hắn hoảng hốt, vội vã ngẩng đầu lên. Hắn thấy Lý Viện Viện đã ngồi xổm xuống từ lúc nào, tay trái đặt trên nền đất, vừa rồi hắn dập đầu, chính là dập lên lòng bàn tay cô.
Yến Tư Thành ngây ngẩn.
“Tư Thành,” Lý viện viện thu tay về, “Trong thế giới này, ta đã không còn là công chúa, từ nay về sau ngươi cũng không cần gọi ta là điện hạ, vả lại đừng quỳ xuống trước mặt ta như vậy nữa.”
Chuyện Tiểu Bàn cự tuyệt không làm Lý Viện Viện cảm thấy đau lòng lắm, có điều, ý nghĩa thực sự đại biểu cho hành động của cậu ta khiến Lý Viện Viện nảy sinh một chút hoài nghi đối với bản thân mình.
Từ lúc Tiểu Bàn cự tuyệt cô đến khi cậu ta rời đi, rất nhiều suy nghĩ lóe qua trong đầu Lý Viện Viện, mà đối với cô, điều gây ra nỗi xúc động không gì sánh bằng chính là: bất cứ người nào cũng có thể khước từ mọi yêu cầu của cô bằng cách quả quyết nhất, ngang nhiên và không hề e sợ.
Việc như thế, nếu còn ở Đại Đường cô tuyệt đối sẽ không gặp phải, trong số con cháu bình dân, ai dám từ chối nắm lấy bàn tay mà công chúa đích thân đưa ra chứ? Cho dù cô là vị công chúa không được sủng ái.
Nhưng ở đây, có thể…..
Điều càng đả kích Lý Viện Viện hơn nữa là, đối với những lời từ chối như vậy, cô hoàn toàn không có phòng bị, nên cũng đừng nói gì tới chuyện cô biết phải dùng thủ đoạn nào để cứng rắn buộc Tiểu Bàn chấp nhận yêu cầu của cô.
Cô không có đội thị vệ, không thể bắt giữ cậu ta. Cô không có phủ công chúa, không thể giam cầm cậu ta. Cô thậm chí không tiền không sắc, không thể mê hoặc cậu ta.
Sống ở đây đã nhiều ngày, tuy biết hoàn cảnh bây giờ và trước kia không giống nhau lắm, cô sẽ tự mình mang đồ, sẽ học cách nói chuyện giống người xứ này, sẽ tách khỏi Yến Tư Thành, tự mình đi học, đi căn-tin, nhưng sâu trong lòng, Lý Viện Viện luôn cảm thấy bản thân có chỗ không giống người khác, cô chỉ nghĩ, cô thích nơi này, nên cô cam tâm tình nguyện hạ mình với nó.
Song, không ngờ rằng, trong mắt người khác, cô căn bản không phải “hạ mình”, cô giống tất cả mọi người. Là vô cùng bình thường, cũng là một…..
Đứa mập.
Lần đầu tiên Lý Viện Viện thực sự cảm nhận được, cô chỉ bình thường như vậy thôi.
Ai cũng có thể từ chối cô, không ai nghĩ rằng chấp hành mệnh lệnh của cô là chuyện đương nhiên.
Kể cả…..Yến Tư Thành.
Lý Viện Viện đỡ Yến Tư Thành đứng dậy:
“Chúng ta về thôi.”
Dọc đường, Lý Viện Viện vừa tiêu hóa sự đả kích ngày hôm nay cô gặp phải, vừa hiểu ra những đạo lý đúc kết từ sự đả kích đó. Cô trầm mặc đi thẳng một mạch, Yến Tư Thành luôn ở phía sau cũng giống cô, trầm mặc, một đường đi thẳng.
Đến trước cổng trường, thời gian đã là chín giờ tối, dựa theo phép tính của Đại Đường, lúc này là giờ hợi, là thời điểm “nhân định”(1), nên an giấc nghỉ ngơi, nhưng phố xá nơi này vẫn náo nhiệt, xe cộ qua lại không dứt, ánh đèn ngũ sắc từ cửa hàng trên con phố đối diện tưng bừng nhảy nhót, trước cổng trường, học sinh còn đang ra ra vào vào, vẻ mặt mỗi người đều có sự khác biệt, nhưng tinh thần luôn phấn chấn.
“Thời đại không giống nhau nữa rồi.”
Lý Viện Viện cảm khái. Yến Tư Thành chưa kịp nghe rõ thì cảm thấy cổ tay căng thẳng, hắn bị lôi lên phía trước nửa bước, đứng song song với Lý Viện Viện. Yến Tư Thành cơ hồ theo bản năng định lùi ra sau, tay lại bị Lý Viện Viện nắm chặt kéo về, không hề nhúc nhích, sau đó…..Yến Tư Thành đỏ mặt.
“Điện…..Điện hạ…..”
Lúc trước, trong giây phút nguy cấp, Yến Tư Thành cũng từng kéo tay Lý Viện Viện, một đôi tay nhỏ bé yếu ớt, dường như chỉ cần hơi dùng lực, xương của cô sẽ bị bóp nát ngay lập tức. Hiện tại, đôi tay này, tuy rằng to hơn rất nhiều, mềm hơn rất nhiều, nhưng đối với Yến Tư Thành mà nói, đôi tay này, vẫn yếu ớt như cũ.
Hắn không dám dùng sức tránh, cũng không muốn dùng lực tránh.
“Tư Thành, ta nghĩ, chúng ta phải sống tiếp ở thế giới này, vì vậy, có rất nhiều thói quen cũ cần thay đổi.” Lý Viện Viện vô cùng nghiêm túc nói, “Bắt đầu từ cách đi đường đi.”
“Thay đổi?” Yến Tư Thành không hiểu.
“Đúng, phải thay đổi. Tất cả thói quen, xưng hô, ngôn ngữ, cử chỉ, còn có suy nghĩ, toàn bộ đều phải sửa. Một ngày hai ngày sửa không xong, thì dùng một năm hai năm để sửa.” Lý Viện Viện nói, “Ta muốn sinh sống ở nơi đây thì phải thích ứng với nó mới được.”
“Điện hạ?”
Yến Tư Thành không rõ, tại sao tâm tư của Lý Viện Viện lại từ sự tình hôm nay đi vòng vòng vèo vèo ra thành vấn đề thay đổi bản thân thích ứng xã hội vậy.
Tuy nhiên, thấy Lý Viện Viện không vì mấy chuyện đó mà suy sụp, hắn cũng hơi yên lòng.
“Tư Thành, ngươi và ta cùng nhau thay đổi.”
Cô giống hệt một tướng quân chuẩn bị xuất chinh, dáng đứng thẳng, lời nói hùng hồn.
Yến Tư Thành nhìn gò má của cô, không tự chủ được mà cười thật nhẹ nhàng:
“Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của điện hạ.”
“Không đúng, câu này cần phải sửa.”
“Được.”
Yến Tư Thành nghiêng tai lắng nghe, bên cạnh có một nam sinh mang bộ mặt bất đắc dĩ đang nói chuyện với bạn gái:
“Được được được, đều nghe theo em hết.”
Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện, nhẹ giọng mở miệng:
“Được, đều nghe theo em hết.”
Lý Viện Viện cười tươi.
Sau đó, nam sinh bên cạnh bị bạn gái đánh trúng:
“Anh coi đi, bạn trai người ta dịu dàng chưa kìa!”
“Mẹ kiếp, sao cô không thấy bạn gái người ta yên tĩnh cỡ nào hả?!”
(1) Nhân định: con người trở nên bình ổn, an tĩnh. Ý nói giờ đi ngủ, nghỉ ngơi đó
TUNG BÔNG TUNG HOA, ĐỔI XƯNG HÔ RỒI. TỪ NAY VỀ SAU, HAI ANH CHỊ SẼ GỌI NHAU LÀ ‘ANH’ ‘EM’ NHÉ!!!!
TA PHẤN KHÍCH QUÁ, CHỊU HẾT NỔI RỒI!!! CHỪNG NÀO MỚI TỚI CẢNH HÔN NHAU ĐÂY TRỜI!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.