Chương 7
Tiểu Hồng Hạnh
23/07/2017
Edit: Witch _ Fair Play Team
Váy voan mỏng màu vàng nhạt dài chấm đất giống như trong thơ của Kim Lũ Y, ung dung hoa mỹ, thở mạnh một chút cũng đủ cướp tâm hồn người khác. Da thịt Trình Ý Ý trắng nõn, khí chất xuất trúng, vòng eo hết sức nhỏ, hai chân dài thẳng, áp chế được phong thái hoàn mỹ của bộ lễ phục.
Những người ngồi dưới khán đài, ngàn vạn người ngay giờ khắc này đều nín thở tập trung sự chú ý.
- Các vị lãnh đạo, đại biểu tôn kính.
Trình Ý Ý cũng không phải xuất thân MC chính quy, thế nhưng giọng nói lại vững vàng êm tai. Mỗi câu mỗi từ cô đọc lên đều rõ ràng như châu rơi vào khay ngọc.
- Các thầy giáo, cô giáo Sùng Văn cùng cái bạn học thân mến.
Thầy Lương phối hợp nói câu tiếp theo.
- Thưa các sư huynh, sư tỷ từ mọi miền tổ quốc, nhiều nơi trên thế giới quy tụ về đây tham gia ngày lễ kỷ niệm thành lập trường!
Trần Trùng tiếp lời.
- Cùng tất cả các đại biểu luôn quan tâm, ủng hộ cho sự phát triển xã hội của đại học Sùng Văn.
- Mọi người buổi tối tốt.
Giống như mấy mươi lần diễn thử lúc trước vậy, nối tiếp đến hoàn mỹ.
- Tôi là Trình Ý Ý, sinh viên chưa tốt nghiệp học viện công trình sinh vật khóa 2009. Thật vui mừng khi có thể dẫn chương trình cho buổi lễ kỷ niệm một trăm hai mươi năm thành lập trường, trở lại trường học cũ hết thảy vẫn còn thân thiết đến vậy.
Màn mở đầu thành công, rốt cuộc Trình Ý Ý cũng bỏ xuống tạp niệm, tuy rằng hai chân cô vẫn có chút run rẩy không thể nhìn thấy thế nhưng theo từng câu từng chữ lưu loát thốt ra cuối cùng cô cũng trấn định lại.
Không cúi đầu nhìn kẹp giấy, không có giấy cũng không bị BUG. Trình Ý Ý có thể phối hợp hoàn mỹ với mọi người. Ban lãnh đạo ngồi bên dưới rốt cuộc cũng dần dần tỏ ra vẻ mặt hài lòng.
Một khắc giọng nói Trình Ý Ý vang lên kia, Cố Tây Trạch có chút ngây người, thân hình cứng đờ một lát anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khán đài.
Trình Ý Ý đứng ngay giữa ánh đèn. Sắc mặt thanh nhã gọn gàng mà mà tươi mát. Tóc đen bối lên để lộ ra cần cổ trắng dài tỉ mỉ tinh tế. Đôi mắt đào hoa của cô vẫn thanh tịnh, xinh đẹp như trước, ẩn chứa làn thu thủy làm tâm tình người khác nhộn nhạo. Lúc mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều, không nhanh không chậm đọc rõ màn mở đầu.
Bộ dáng của cô hầu như chẳng thay đổi gì so với thời đại học. Đã nhiều năm trôi qua cô hình như trải qua rất tốt.
Cố Tây Trạch bực bội nhíu mày, chỉ cảm thấy đáy lòng không thở nổi. Ở vào cái tuổi của anh, đã có thể khống chế tốt tâm tình. Bất luận thời khắc nào cũng phải giữ lý trí trầm ổn, đã nhiều năm như vậy anh vẫn luôn yêu cầu mình như thế, cũng luôn làm như vậy.
Thế nhưng giây phút này, nỗi nhớ đã từng cho anh bao nhiêu áp lực kia lại vội vàng xông lên trong lòng không kịp chuẩn bị.
Thời niên thiếu, Cố Tây Trạch chẳng có khái niệm gì về màu sắc và dung mạo của bạn khác phái, nếu như dùng sự tiếp xúc của anh với các bạn nữ trên lớp để tổng hợp lại thì nữ sinh hẳn là một sinh vật có dáng vẻ rất kệch cỡm.
Trình Ý Ý là người đầu tiên sửa đổi giải thích về nữ sinh trong đầu anh. Nếu như anh phải chọn học môn thẩm mỹ học vậy thì Trình Ý Ý hẳn là cô giáo duy nhất của anh.
Đến một khắc này Cố Tây Trạch mới ý thức được điều này đấy. Bởi vì anh đã từng cảm thấy răng khểnh chính là tiêu chí ngọt ngào sau cùng mà ông trời ban tặng cho phái nữ.
Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, kể từ đó đến nay mười năm mắt thẩm mĩ của anh vẫn chưa thay đổi nhưng ngay một giây vừa rồi đã thay đổi rồi.
Cố Tây Trạch dời ánh mắt, cúi đầu không nhìn khán đài nữa. Anh cảm thấy mình điên rồi.
...
Tiệc tối đèn điện sáng trưng kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, lễ ngày kỷ niệm thành lập trường mới kết thúc.
Nhân viên tham gia biểu diễn cùng với lão đạo đều lên khán đài chụp ảnh chung. Mỉm cười, mỉm cười và mỉm cười.
Trình Ý Ý cảm giác mình đã cười đến mức khóe mắt có nếp gấp rồi buổi chụp hình này rốt cuộc cũng kết thúc.
Một ngày quay quanh vượt qua thử thách này, tựa hồ giờ khắc này khi buổi kỹ niệm ngày thành lập trường kết thúc mỹ mãn cũng được hồi báo.
Trên đài mấy nghìn người mang trang phục biểu diễn đều hoan hô, hò hét. Mọi người thuộc khóa Sùng Văn này đều nóng lòng muốn chia sẻ với mọi người những cực khổ và niềm vui của bọn họ, nhiệt huyết dâng tràn giờ này cũng lộ ra.
Trình Ý Ý đã qua cái tuổi kia. Bọn họ từ từ sẽ hiểu rõ, tất cả những đau khổ và vui sướng kia vừa muốn kể ra cũng vừa xoắn xuýt, thậm chí còn có chút không cam lòng và tiếc nuối, không muốn chia sẻ với ai. Náo nhiệt và quạnh quẽ đều là của riêng mình.
Cố gắng giấu chặt những làn sóng đang dấy lên trong lòng mình, cô cứ lẳng lặng nói, lẳng lặng nghe là tốt rồi.
Cô hiểu ý cười cười, quay người không hề nhìn lại, một mình mang theo làn váy lặng lẽ rời khỏi vũ đài.
Ở hậu trường lộn xộn, Trình Ý Ý mở ra mấy hộp trang sức chuẩn bị tháo ra.
- Ý Ý.
Trình Ý Ý quay đầu nhìn lại, trừng lớn mắt đầy vui mừng:
- Sư huynh, sao anh lại đến đây.
Tiêu Khánh khó có khi ăn mặt đứng đắn, mái tóc vuốt keo chỉnh tề, âu phục đen thẳng, thoạt nhìn rất có tinh thần.
- Sinh nhật của trường học cũ, anh quay về xem một chút không được sao?
Trình Ý Ý cong khóe môi lên, vui vẻ cướp lời:
- Có phải như vậy không?
- Được rồi, tiểu sư muội nhiều năm rồi mới lại lên vũ đài, sư huynh sẽ trở về khoe khoang một chút.
- Vậy còn có lý.
Trình Ý Ý khóe miệng khoét càng thêm sâu rồi. Cô quay người tháo trang sức xuống rồi dùng vải bông lau mặt.
- Ài, Ý Ý đừng lau vội. Bên ngoài vẫn còn có nhiều bạn học muốn chụp ảnh chung với em một lần đấy.
Tiêu Khánh vội vàng nói với cô. Trình Ý Ý dừng tay:
- Có bạn học cùng lớp em sao?
- Có mấy người, nghe nói em là người dẫn chương trình thế nên cố ý trở về để xem đấy.- Quả thật nhiều năm không gặp rồi.
Trình Ý Ý nhỏ giọng than nhẹ một câu. Kỳ thật năm đó ở Sùng Văn cô chung đụng với những người bạn học kia cũng không tệ, chỉ là sau khi đi du học dần dần mất liên lạc mà thôi.
Trình Ý Ý một lần nữa đóng lại nắp bình nước tẩy trang, đứng dậy:
- Vậy trước tiên chụp ảnh với họ đi.
Trong hội trường vẫn mở lò sưởi thế nhưng lễ phục của Trình Ý Ý vẫn quá mỏng manh.
- Áo khoác.
Tiêu Khánh cầm chiếc áo khoác lông của Trình Ý Ý trên bàn trang điểm đuổi theo vài bước đưa cho cô.
...
Nhìn thấy rồi Trình Ý Ý mới biết, đâu phải vài người như Tiêu Khánh nói, bạn cùng lớp năm đó của cô hầu như đều tề tụ đủ rồi, quả nhiên giống như một buổi họp lớp.
Mấy năm này Trình Ý Ý không tham gia họp lớp, cũng vì vậy mọi người vừa nhìn thấy Trình Ý Ý đều cảm thấy nói không hết lời.
Trong kế hoạch của Trình Ý Ý, vốn khi lễ kỷ niệm vừa kết thúc thì ngày hôm sau sẽ trở về thành phố G ngay. Thế nhưng mọi người lại nháo nhau, ngày hôm sau muốn tụ họp, cô cũng không tiện dập tắt sự hào hứng của mọi người đành phải lẳng lặng dời vé máy bay.
Đã hai giờ rạng sáng, nếu sớm quay về thì còn có thể ngủ trong nhà khách của Sùng Văn khoảng năm giờ. Chỉ là ngoài mong đợi, giờ này đã không thể tự lái xe về trường nữa rồi.
Toàn thân Trình Ý Ý sức cùng lực kiệt, mí mắt cũng không chống nổi nữa, cố gắng chống đỡ tinh thần hẹn xe trên mạng.
Lái xe vừa vặn dừng xe trước một cửa hàng vừa làm lễ khai trương. Xung quanh cấm xe cộ thông hành Trình Ý Ý đành phải tự mình đi qua.
Cô vội vàng thay lễ phục, tháo trang sức vào toilet rửa mặt xong thì khoác lên người áo choàng cùng khăn quàng cổ, trải qua ban đêm âm độ ở Đế Đô.
Bãi đỗ xe của lễ khai trường nhà hàng mới bên dưới chừng năm tầng, tuy rằng gió bên ngoài không lớn thế nhưng lại lờ mờ u ám.
Tay chân Trình Ý Ý sớm đã đóng băng rồi. Mấy giọt nước rửa mặt lúc trước đã biến thành từng mảnh băng. Một tầng lại một tầng đi xuống dưới. Thanh process trên websites đột nhiên dừng lại, đây chính là không nhận được tín hiệu hồi đáp từ trang hẹn xe.
Cô run rẩy mở điện thoại gọi cho lái xe:
- Sư phụ, người đang ở tầng nào? Sao tôi không tìm được xe của ông?
- Cô gái, tôi ở tầng năm, cô xuống thang cuốn nhìn đi, chiếc xe màu đen đầu tiên là xe của tôi, biển số xe là...
Tín hiệu ở bãi đỗ xe kém vô cùng, Trình Ý Ý chỉ đứt quãng nghe được một ít nội dung:
- Thang cuốn trượt xuống, chiếc xe màu đen, biển số A442...
Phía bên kia không có tiếng trả lời nữa. Trình Ý Ý đành phải cúp điện thoại. Bỏ tay vào trong túi quần, mí mắt cố gắng mở lớn tìm xe hẹn trước.
Gần thang cuốn, màu đen... Chiếc đầu tiên... Nhưng là từ bên phải hay bên trái đây?
Trình Ý Ý trước tiên nhìn từ bên phải sang, biển số xe "A442...9?" Đúng là chiếc này rồi.
Chỉ là chiếc xe này thoạt nhìn không hề rẻ, bây giờ mạng lưới xe hẹn trước đều là xe sang trọng như vậy sao? Trình Ý Ý thầm than thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Một tuần liên tục chỉ ngủ không đến hai ba giờ hiện tại đã gở bỏ được gánh nặng, mắt của cô thật sự không cầm cự được nữa.
Kéo ra cửa xe ở ghế tay lái phụ. Trên ghế lái của nhiên lái xe đang ngồi đó.
- Sư phụ, nhà khách Bắc Uyển của đại học Sùng Văn.
- Ài, cô gái...
Người lái xe bối rối, thế nhưng nửa câu nói sau vẫn chưa nói xong thì đã bị giọng nói của ông chủ phía sau cắt đứt:
- Đưa cô ấy đi đi.
Giọng nói kia cực trầm thấp bình tĩnh lãnh đạm như ngày thường vậy.
Lái xe không đoán được ý anh, thế nên cũng nhỏ giọng hỏi:
- Cố tổng, anh quen cô gái này sao?
- Quen.
Cô gái này đã hẹn trước với Cố tổng sao? Lái xe chậm rãi khởi động xe, chỉ là trong lòng không ngừng suy nghĩ, chiếc Maybach này ngoại trừ mẹ của Cố tổng ra thì những người phụ nữ khác còn chưa ngồi qua đấy.
Nghĩ đến đây anh ta không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn qua, cô gái này đã vùi đầu trong khăn quàng cổ ngủ rồi.
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi bãi đỗ xe, Cố Tây Trạch ngẩng đầu nhìn chiếc xe đen phía đối diện có biển số gần giống với xe của mình, cũng hiểu rõ một số ngọn nguồn.
Trình Ý Ý rõ ràng là do trời đưa đất đẩy lên xe anh. Dù sao anh cũng không khỏi cảm thán một câu vận mệnh thật kỳ diệu.
Có lẽ Trình Ý Ý sẽ không bao giờ biết, lúc cô đi hu học, anh đã từng qua Anh quốc đấy. Cầm địa chỉ mà phòng giáo vụ Sùng Văn cho, anh lưỡng lự đứng trước bồn hoa phía dưới nhà trọ dành cho du học sinh của Trình Ý Ý.
Ngày đó Luân Đôn có tuyết rơi, hơi phả ra đều lập tức kết thành băng dính trên mặt. Anh không biết Trình Ý Ý có ở đấy không, nhưng cuối cùng anh cũng không gõ cửa. Sau khi Trình Ý Ý về nước luôn trốn tránh anh, anh cũng không muốn đi tìm cô.
Nhiều năm như vậy, chính anh cũng không hiểu được, hai người hẳn sẽ không có ngày gặp lại nhau.
Tay lái phụ rất gần với anh, không xa như vũ đài vậy. Lờ mờ trong xe anh nhìn một nửa gương mặt Trình Ý Ý lộ ra khỏi khăn quàng cổ.
Lông mi dài rậm, thoạt nhìn nhu thuận vô cùng. Mái tóc uốn sóng bồng bènh, lọn tóc dắt gọn sau tay để lộ vành tai tinh xảo khéo léo.
Chức năng giảm xóc của Maybach không tệ, vì thế cô ngủ rất yên ổn. Đầu không lắc lư cũng không di chuyển loạn dường như không phải ngủ mà là đang ngồi ngay ngắn.
Trình Ý Ý rất thông minh, mỗi lần cô muốn ngủ bù trên lớp đều ngồi ngay ngắn như thế này ở dãy đầu trong giảng đường Sùng Văn. Dẫu cho có ngẫu nhiên bị phát hiện thì cũng không mặt đỏ tim đập nhanh đứng lên nói, đêm qua cô ôn bài quá muộn. Dù sao những câu hỏi của giảng viên cô đều đáp lại được.
Tay của anh có thể chạm đến mặt cô, hư ảo giống như một giấc mộng.
Anh muốn đưa tay ra chạm vào thế nhưng ngay một giây kia lại lần nữa đặt xuống. Anh thay đổi rất nhiều thế nhưng cô vẫn không tim không phổi như thế.
Váy voan mỏng màu vàng nhạt dài chấm đất giống như trong thơ của Kim Lũ Y, ung dung hoa mỹ, thở mạnh một chút cũng đủ cướp tâm hồn người khác. Da thịt Trình Ý Ý trắng nõn, khí chất xuất trúng, vòng eo hết sức nhỏ, hai chân dài thẳng, áp chế được phong thái hoàn mỹ của bộ lễ phục.
Những người ngồi dưới khán đài, ngàn vạn người ngay giờ khắc này đều nín thở tập trung sự chú ý.
- Các vị lãnh đạo, đại biểu tôn kính.
Trình Ý Ý cũng không phải xuất thân MC chính quy, thế nhưng giọng nói lại vững vàng êm tai. Mỗi câu mỗi từ cô đọc lên đều rõ ràng như châu rơi vào khay ngọc.
- Các thầy giáo, cô giáo Sùng Văn cùng cái bạn học thân mến.
Thầy Lương phối hợp nói câu tiếp theo.
- Thưa các sư huynh, sư tỷ từ mọi miền tổ quốc, nhiều nơi trên thế giới quy tụ về đây tham gia ngày lễ kỷ niệm thành lập trường!
Trần Trùng tiếp lời.
- Cùng tất cả các đại biểu luôn quan tâm, ủng hộ cho sự phát triển xã hội của đại học Sùng Văn.
- Mọi người buổi tối tốt.
Giống như mấy mươi lần diễn thử lúc trước vậy, nối tiếp đến hoàn mỹ.
- Tôi là Trình Ý Ý, sinh viên chưa tốt nghiệp học viện công trình sinh vật khóa 2009. Thật vui mừng khi có thể dẫn chương trình cho buổi lễ kỷ niệm một trăm hai mươi năm thành lập trường, trở lại trường học cũ hết thảy vẫn còn thân thiết đến vậy.
Màn mở đầu thành công, rốt cuộc Trình Ý Ý cũng bỏ xuống tạp niệm, tuy rằng hai chân cô vẫn có chút run rẩy không thể nhìn thấy thế nhưng theo từng câu từng chữ lưu loát thốt ra cuối cùng cô cũng trấn định lại.
Không cúi đầu nhìn kẹp giấy, không có giấy cũng không bị BUG. Trình Ý Ý có thể phối hợp hoàn mỹ với mọi người. Ban lãnh đạo ngồi bên dưới rốt cuộc cũng dần dần tỏ ra vẻ mặt hài lòng.
Một khắc giọng nói Trình Ý Ý vang lên kia, Cố Tây Trạch có chút ngây người, thân hình cứng đờ một lát anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khán đài.
Trình Ý Ý đứng ngay giữa ánh đèn. Sắc mặt thanh nhã gọn gàng mà mà tươi mát. Tóc đen bối lên để lộ ra cần cổ trắng dài tỉ mỉ tinh tế. Đôi mắt đào hoa của cô vẫn thanh tịnh, xinh đẹp như trước, ẩn chứa làn thu thủy làm tâm tình người khác nhộn nhạo. Lúc mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều, không nhanh không chậm đọc rõ màn mở đầu.
Bộ dáng của cô hầu như chẳng thay đổi gì so với thời đại học. Đã nhiều năm trôi qua cô hình như trải qua rất tốt.
Cố Tây Trạch bực bội nhíu mày, chỉ cảm thấy đáy lòng không thở nổi. Ở vào cái tuổi của anh, đã có thể khống chế tốt tâm tình. Bất luận thời khắc nào cũng phải giữ lý trí trầm ổn, đã nhiều năm như vậy anh vẫn luôn yêu cầu mình như thế, cũng luôn làm như vậy.
Thế nhưng giây phút này, nỗi nhớ đã từng cho anh bao nhiêu áp lực kia lại vội vàng xông lên trong lòng không kịp chuẩn bị.
Thời niên thiếu, Cố Tây Trạch chẳng có khái niệm gì về màu sắc và dung mạo của bạn khác phái, nếu như dùng sự tiếp xúc của anh với các bạn nữ trên lớp để tổng hợp lại thì nữ sinh hẳn là một sinh vật có dáng vẻ rất kệch cỡm.
Trình Ý Ý là người đầu tiên sửa đổi giải thích về nữ sinh trong đầu anh. Nếu như anh phải chọn học môn thẩm mỹ học vậy thì Trình Ý Ý hẳn là cô giáo duy nhất của anh.
Đến một khắc này Cố Tây Trạch mới ý thức được điều này đấy. Bởi vì anh đã từng cảm thấy răng khểnh chính là tiêu chí ngọt ngào sau cùng mà ông trời ban tặng cho phái nữ.
Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, kể từ đó đến nay mười năm mắt thẩm mĩ của anh vẫn chưa thay đổi nhưng ngay một giây vừa rồi đã thay đổi rồi.
Cố Tây Trạch dời ánh mắt, cúi đầu không nhìn khán đài nữa. Anh cảm thấy mình điên rồi.
...
Tiệc tối đèn điện sáng trưng kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, lễ ngày kỷ niệm thành lập trường mới kết thúc.
Nhân viên tham gia biểu diễn cùng với lão đạo đều lên khán đài chụp ảnh chung. Mỉm cười, mỉm cười và mỉm cười.
Trình Ý Ý cảm giác mình đã cười đến mức khóe mắt có nếp gấp rồi buổi chụp hình này rốt cuộc cũng kết thúc.
Một ngày quay quanh vượt qua thử thách này, tựa hồ giờ khắc này khi buổi kỹ niệm ngày thành lập trường kết thúc mỹ mãn cũng được hồi báo.
Trên đài mấy nghìn người mang trang phục biểu diễn đều hoan hô, hò hét. Mọi người thuộc khóa Sùng Văn này đều nóng lòng muốn chia sẻ với mọi người những cực khổ và niềm vui của bọn họ, nhiệt huyết dâng tràn giờ này cũng lộ ra.
Trình Ý Ý đã qua cái tuổi kia. Bọn họ từ từ sẽ hiểu rõ, tất cả những đau khổ và vui sướng kia vừa muốn kể ra cũng vừa xoắn xuýt, thậm chí còn có chút không cam lòng và tiếc nuối, không muốn chia sẻ với ai. Náo nhiệt và quạnh quẽ đều là của riêng mình.
Cố gắng giấu chặt những làn sóng đang dấy lên trong lòng mình, cô cứ lẳng lặng nói, lẳng lặng nghe là tốt rồi.
Cô hiểu ý cười cười, quay người không hề nhìn lại, một mình mang theo làn váy lặng lẽ rời khỏi vũ đài.
Ở hậu trường lộn xộn, Trình Ý Ý mở ra mấy hộp trang sức chuẩn bị tháo ra.
- Ý Ý.
Trình Ý Ý quay đầu nhìn lại, trừng lớn mắt đầy vui mừng:
- Sư huynh, sao anh lại đến đây.
Tiêu Khánh khó có khi ăn mặt đứng đắn, mái tóc vuốt keo chỉnh tề, âu phục đen thẳng, thoạt nhìn rất có tinh thần.
- Sinh nhật của trường học cũ, anh quay về xem một chút không được sao?
Trình Ý Ý cong khóe môi lên, vui vẻ cướp lời:
- Có phải như vậy không?
- Được rồi, tiểu sư muội nhiều năm rồi mới lại lên vũ đài, sư huynh sẽ trở về khoe khoang một chút.
- Vậy còn có lý.
Trình Ý Ý khóe miệng khoét càng thêm sâu rồi. Cô quay người tháo trang sức xuống rồi dùng vải bông lau mặt.
- Ài, Ý Ý đừng lau vội. Bên ngoài vẫn còn có nhiều bạn học muốn chụp ảnh chung với em một lần đấy.
Tiêu Khánh vội vàng nói với cô. Trình Ý Ý dừng tay:
- Có bạn học cùng lớp em sao?
- Có mấy người, nghe nói em là người dẫn chương trình thế nên cố ý trở về để xem đấy.- Quả thật nhiều năm không gặp rồi.
Trình Ý Ý nhỏ giọng than nhẹ một câu. Kỳ thật năm đó ở Sùng Văn cô chung đụng với những người bạn học kia cũng không tệ, chỉ là sau khi đi du học dần dần mất liên lạc mà thôi.
Trình Ý Ý một lần nữa đóng lại nắp bình nước tẩy trang, đứng dậy:
- Vậy trước tiên chụp ảnh với họ đi.
Trong hội trường vẫn mở lò sưởi thế nhưng lễ phục của Trình Ý Ý vẫn quá mỏng manh.
- Áo khoác.
Tiêu Khánh cầm chiếc áo khoác lông của Trình Ý Ý trên bàn trang điểm đuổi theo vài bước đưa cho cô.
...
Nhìn thấy rồi Trình Ý Ý mới biết, đâu phải vài người như Tiêu Khánh nói, bạn cùng lớp năm đó của cô hầu như đều tề tụ đủ rồi, quả nhiên giống như một buổi họp lớp.
Mấy năm này Trình Ý Ý không tham gia họp lớp, cũng vì vậy mọi người vừa nhìn thấy Trình Ý Ý đều cảm thấy nói không hết lời.
Trong kế hoạch của Trình Ý Ý, vốn khi lễ kỷ niệm vừa kết thúc thì ngày hôm sau sẽ trở về thành phố G ngay. Thế nhưng mọi người lại nháo nhau, ngày hôm sau muốn tụ họp, cô cũng không tiện dập tắt sự hào hứng của mọi người đành phải lẳng lặng dời vé máy bay.
Đã hai giờ rạng sáng, nếu sớm quay về thì còn có thể ngủ trong nhà khách của Sùng Văn khoảng năm giờ. Chỉ là ngoài mong đợi, giờ này đã không thể tự lái xe về trường nữa rồi.
Toàn thân Trình Ý Ý sức cùng lực kiệt, mí mắt cũng không chống nổi nữa, cố gắng chống đỡ tinh thần hẹn xe trên mạng.
Lái xe vừa vặn dừng xe trước một cửa hàng vừa làm lễ khai trương. Xung quanh cấm xe cộ thông hành Trình Ý Ý đành phải tự mình đi qua.
Cô vội vàng thay lễ phục, tháo trang sức vào toilet rửa mặt xong thì khoác lên người áo choàng cùng khăn quàng cổ, trải qua ban đêm âm độ ở Đế Đô.
Bãi đỗ xe của lễ khai trường nhà hàng mới bên dưới chừng năm tầng, tuy rằng gió bên ngoài không lớn thế nhưng lại lờ mờ u ám.
Tay chân Trình Ý Ý sớm đã đóng băng rồi. Mấy giọt nước rửa mặt lúc trước đã biến thành từng mảnh băng. Một tầng lại một tầng đi xuống dưới. Thanh process trên websites đột nhiên dừng lại, đây chính là không nhận được tín hiệu hồi đáp từ trang hẹn xe.
Cô run rẩy mở điện thoại gọi cho lái xe:
- Sư phụ, người đang ở tầng nào? Sao tôi không tìm được xe của ông?
- Cô gái, tôi ở tầng năm, cô xuống thang cuốn nhìn đi, chiếc xe màu đen đầu tiên là xe của tôi, biển số xe là...
Tín hiệu ở bãi đỗ xe kém vô cùng, Trình Ý Ý chỉ đứt quãng nghe được một ít nội dung:
- Thang cuốn trượt xuống, chiếc xe màu đen, biển số A442...
Phía bên kia không có tiếng trả lời nữa. Trình Ý Ý đành phải cúp điện thoại. Bỏ tay vào trong túi quần, mí mắt cố gắng mở lớn tìm xe hẹn trước.
Gần thang cuốn, màu đen... Chiếc đầu tiên... Nhưng là từ bên phải hay bên trái đây?
Trình Ý Ý trước tiên nhìn từ bên phải sang, biển số xe "A442...9?" Đúng là chiếc này rồi.
Chỉ là chiếc xe này thoạt nhìn không hề rẻ, bây giờ mạng lưới xe hẹn trước đều là xe sang trọng như vậy sao? Trình Ý Ý thầm than thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Một tuần liên tục chỉ ngủ không đến hai ba giờ hiện tại đã gở bỏ được gánh nặng, mắt của cô thật sự không cầm cự được nữa.
Kéo ra cửa xe ở ghế tay lái phụ. Trên ghế lái của nhiên lái xe đang ngồi đó.
- Sư phụ, nhà khách Bắc Uyển của đại học Sùng Văn.
- Ài, cô gái...
Người lái xe bối rối, thế nhưng nửa câu nói sau vẫn chưa nói xong thì đã bị giọng nói của ông chủ phía sau cắt đứt:
- Đưa cô ấy đi đi.
Giọng nói kia cực trầm thấp bình tĩnh lãnh đạm như ngày thường vậy.
Lái xe không đoán được ý anh, thế nên cũng nhỏ giọng hỏi:
- Cố tổng, anh quen cô gái này sao?
- Quen.
Cô gái này đã hẹn trước với Cố tổng sao? Lái xe chậm rãi khởi động xe, chỉ là trong lòng không ngừng suy nghĩ, chiếc Maybach này ngoại trừ mẹ của Cố tổng ra thì những người phụ nữ khác còn chưa ngồi qua đấy.
Nghĩ đến đây anh ta không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn qua, cô gái này đã vùi đầu trong khăn quàng cổ ngủ rồi.
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi bãi đỗ xe, Cố Tây Trạch ngẩng đầu nhìn chiếc xe đen phía đối diện có biển số gần giống với xe của mình, cũng hiểu rõ một số ngọn nguồn.
Trình Ý Ý rõ ràng là do trời đưa đất đẩy lên xe anh. Dù sao anh cũng không khỏi cảm thán một câu vận mệnh thật kỳ diệu.
Có lẽ Trình Ý Ý sẽ không bao giờ biết, lúc cô đi hu học, anh đã từng qua Anh quốc đấy. Cầm địa chỉ mà phòng giáo vụ Sùng Văn cho, anh lưỡng lự đứng trước bồn hoa phía dưới nhà trọ dành cho du học sinh của Trình Ý Ý.
Ngày đó Luân Đôn có tuyết rơi, hơi phả ra đều lập tức kết thành băng dính trên mặt. Anh không biết Trình Ý Ý có ở đấy không, nhưng cuối cùng anh cũng không gõ cửa. Sau khi Trình Ý Ý về nước luôn trốn tránh anh, anh cũng không muốn đi tìm cô.
Nhiều năm như vậy, chính anh cũng không hiểu được, hai người hẳn sẽ không có ngày gặp lại nhau.
Tay lái phụ rất gần với anh, không xa như vũ đài vậy. Lờ mờ trong xe anh nhìn một nửa gương mặt Trình Ý Ý lộ ra khỏi khăn quàng cổ.
Lông mi dài rậm, thoạt nhìn nhu thuận vô cùng. Mái tóc uốn sóng bồng bènh, lọn tóc dắt gọn sau tay để lộ vành tai tinh xảo khéo léo.
Chức năng giảm xóc của Maybach không tệ, vì thế cô ngủ rất yên ổn. Đầu không lắc lư cũng không di chuyển loạn dường như không phải ngủ mà là đang ngồi ngay ngắn.
Trình Ý Ý rất thông minh, mỗi lần cô muốn ngủ bù trên lớp đều ngồi ngay ngắn như thế này ở dãy đầu trong giảng đường Sùng Văn. Dẫu cho có ngẫu nhiên bị phát hiện thì cũng không mặt đỏ tim đập nhanh đứng lên nói, đêm qua cô ôn bài quá muộn. Dù sao những câu hỏi của giảng viên cô đều đáp lại được.
Tay của anh có thể chạm đến mặt cô, hư ảo giống như một giấc mộng.
Anh muốn đưa tay ra chạm vào thế nhưng ngay một giây kia lại lần nữa đặt xuống. Anh thay đổi rất nhiều thế nhưng cô vẫn không tim không phổi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.