Chương 8
Tiểu Hồng Hạnh
23/07/2017
Edit: Witch _ Fair Play Team
- Cô gái, đã đến nhà khách Bắc Uyển.
- Ơ đã đến... - Trình Ý Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà ngoài cửa xe, xác thực đã đến nhà khách của Sùng Văn, cô lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ sau đó mở cửa xe bước xuống. - Cảm ơn chú, sư phụ - cho chú năm tệ xem như khen thưởng.
Không còn hơi ấm trên xe, Trình Ý Ý càng nắm chặt khăn quàng cổ lộ ra nụ cười. Vừa dứt lời thì chiếc xe con màu đen đã đạp chân ga rời đi chỉ để lại cho Trình Ý Ý một làn khói xe.
Trình Ý Ý lại vùi đầu vào trong khăn quàng cổ, trên xe nghỉ ngơi một giấc, khí lạnh trong đêm làm cô tỉnh táo hơn phần nào. Chân đã đóng băng rồi, đôi chân cô nhảy nhảy, dưới ánh đèn đường chạy vòng qua suối phun nước sau đó trở về gian phòng của mình.
Thở hồng học khép cánh cửa lại, vội vàng bật máy sưởi sau đó chuẩn bị cởi áo khoắc ngủ thì màn hình điện thoại lại sáng lên hai cái.
Vì tiệc tối của ngày thành lập trường nên cả ngày Trình Ý Ý đều bỏ im lặng. Nay cầm điện thoại ra mới nhìn rõ có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Cái dãy số này không phải là của xe ước hẹn kia sao? Gọi nhiều cuộc như vậy là cô bỏ rơi đồ sao?
Trình Ý Ý kì quái gọi đi, thế nhưng vừa có tín hiệu trả lời thì người đàn ông kia đã xả ra một trận mắng.
- Tôi nói cô gái này đầu óc có bệnh phải không? Là cô hẹn xe trời lạnh như vậy tôi ở bãi đỗ xe chờ cô hơn nửa giờ, đã nói là dưới tầng năm, phiền cô đi tìm hào bảo vệ thành sao hả?
- Chú vẫn còn ở bãi đổ xe?
Trình Ý Ý vừa tỉnh ngủ, đầu óc như bột nhão quấy trộn, thế nhưng vẫn có chút nếp nhăn:
- Thế mới vừa rồi tôi ở trên xe của ai? Đến nhà khách Bắc Uyển rồi mà?
- Đúng thế, tôi xem như đã hiểu rồi, là người đùa nghịch trêu đùa tôi sao. Người này sống tôi cũng không tiếp nổi. Gặp phải người thần kinh, uổng công đợi hơn nửa giờ, là tôi xui xẻo.
Trình Ý Ý chưa kịp hỏi rõ ràng, bên kia đã "cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Cũng không gọi lại, Trình Ý Ý mở ra webside xe ước hẹn, xem thật kỹ tài liệu xe màu đen đại chúng CC, biern số xe A2247.
Trình Ý Ý nhớ lại, lúc cô đi thang cuốn xuống tầng năm thì chiếc xe bên trái hình như đúng là xe ước hẹn, chỉ là cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã quay sang trái.
Màu đen, biển số xe A2249.
Trình Ý Ý không nghiên cứu nhiều về xe, cũng không hiểu rõ chiếc xe thoạt nhìn đã biết giá bao nhiêu tỷ là thế nào. Lái xe kia nhìn cô đầy ngạc nhiên cô còn nhớ rất rõ.
Thế nhưng một người xa lạ, không lấy tiền xe vậy thì dựa vào cái gì muốn tiễn cô về?
Là vì thấy cô xinh đẹp sao? Cảm thấy chuyện đã qua có nghĩ cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát vứt chuyện này ra khỏi đầu, vùi đầu ngủ.
....
7 giờ đúng. Trình Ý Ý đúng giờ trợn tròn mắt, nằm lỳ trong chăn tạm thời không muốn động đậy. Bức rèm kéo kín không một chút ánh sáng xuyên vào, trong phòng cũng tản ra hơi ấm thoải mái dễ chịu.
Hình như đã nhiều năm rồi cô chưa có được buổi sáng nào thanh nhàn như vậy, thậm chí cả ngày cũng chỉ tụ hội với bạn học.
Cô không biết suy nghĩ ngây ra cái gì, nghĩ đến Tây Trạch hôm qua ngồi dưới đài. Có lẽ anh cũng nhìn thấy cô.
Cô là người dẫn chương trình, không thể nào anh không nhìn thấy cô. Trình Ý Ý vùi đầu vào trong chăn, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Cô đã từng không dưới một lần thống hận trí nhớ tốt của bản thân, tựa như lúc này những việc cô không cần cũng đều nhớ lại, từng chữ từng lời một cô lại nhớ rõ không thiếu một từ.
- Anh đã từng cảm thấy em là người đẹp nhất trên thế giới này, nhưng anh sai rồi, em không phải.
- Em ích kỷ lại giỏi ngụy trang, máu lạnh nhưng lại đầy tính toán, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Anh cảm thấy đến giờ phút này mới hiểu rõ em.
- Em đi đi, hãy để anh yên tĩnh, anh nghĩ chúng ta cần suy nghĩ một lần nữa về quan hệ của chúng mình.
...
Khi đó anh rất bình tĩnh là lạnh nhạt, ánh mắt kia làm cho Trình Ý Ý cảm thấy vô cùng lạ lẫm, dường như đây là lần đầu tiên anh quen cô vậy.
Mỗi chữ mỗi câu càng như một mũi đao sắc bén găm sâu vào lòng cô, gần như xé nát lục phủ ngũ tạng của cô.
Tuổi của Trình Ý Ý còn chưa hiểu được hai chũ tình yêu, vậy nên đã đưa ra quyết định được ăn cả ngã về không.
Đứng trong hành lang cấp ba, cô ngăn Cố Tây Trạch lại, kiễng chân lên hôn anh.
Nghê Thiến nói quyền thế Cố gia ngập trời, nhất định phải tóm được Cố Tây Trạch, nhất định anh sẽ có cách cứu bố cô từ nhà tù ra, hết thảy sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Cô vẫn sẽ là tiểu công chúa được bố cô nâng trong lòng bàn tay.
Thế nhưng cô đã đánh giá thấp hành vi phạm tội của bố mình, cũng đánh giá thấp gia phong nghiêm khắc của Cố gia.
Cố gia sao có thể dễ dàng bỏ qua việc người thừa kế gia nghiệp của mình vì một người ngoài mà dính vào pháp luật? Làm cho lý lịch lóng lánh ánh vàng của anh nhiễm bẩn đây?
Chuyện đó tất nhiên không thành công... Nhưng lúc ấy ở trường học Trình Ý Ý thật sự sống rất dễ chịu...
Tin tức cô kết giao với Cố Tây Trạch truyền khắp trường học, cũng không còn ai dám tìm cô gây phiền phức. Đám nữ sinh muốn xé quần áo của cô đều đã bị đuổi học.
Khi đó Cố Tây Trạch là lá chắn lớn nhất cho Trình Ý Ý trên thế gian này. Cô giống như người chìm trong nước, liều mạng phải bắt được cộng rơm cứu mạng kia.
Cô lừa Cố Tây Trạch. Cô dùng hành động giả ngây ngô lừa rằng cô thích anh, cô thương anh vậy nên mới hôn anh.
Nhưng mục đích ban đầu không tinh khiết thì làm sao có thể có được niềm vui đoàn viên trên đời đây? Dù cho đã ở chung một chỗ năm năm, lúc sự thật bị xé mở, cô đã không còn cách nào giải thích cho mình nữa.
Bất kể khi ấy cô có nói gì thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
...Trình Ý Ý tắm đước nóng rồi lại sấy khô tóc.
Sau khi thả mái tóc đen dài gợn sóng ra sau vai, để lộ ra chiếc mũi cao xinh đẹp. Cô trang điểm trang nhã, mặt mày tươi ắn, đôi bông tai mà xanh ngọc càng làm nổi bật làn da trắng muốt.
Nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, Trình Ý Ý liền bước ra cửa.
Nơi tụ tập bạn cùng lớp là quán rượu Yến Thanh Viên gần trường Sùng văn, cũng không cách Bắc Uyển nơi nghỉ của Trình Ý Ý bao xa. Thế nên cô đã chọn ngồi phương tiện giao thông công cộng đến.
Đế Đô lại đón thêm một trận tuyết, gió không lớn, bông tuyết bay bổng xoay vòng rồi rơi xuống. Cũng may lúc Trình Ý Ý bước ra đã cầm theo cái ô trong đại sảnh nhà khách, nên lúc này cô mới sạch sẽ như vậy bước vào nơi tụ tập.
Cô mang một cái áo lông cổ cao màu ngà sữa, khoác lên người một chiếc áo len dài màu nâu nhạt. Quần áo đơn giản mà lưu loát ưu nhã, dây thắt lưng kết tinh xảo, giày màu đen làm nổi bật lên chiếc eo thon cùng đôi chân thon dài.
- Ý Ý, phong thái không kém năm đó đâu.
Lớp trưởng lên tiếng trò chuyện với cô. Năm đó lúc vẫn còn đi học cô hiển nhiên là một nhân vật phong vân trong ngành kỹ thuật nhiều nam ít nữ này.
- Lớp trưởng ngày càng đẹp trai xuất sắc nhé.
Trình Ý Ý cười rộ lên, đưa tay bắt tay cậu ta. Đối với nhóm bạn học nhiều năm không gặp này, khi gặp lại Trình Ý Ý thật sự có thêm vài phần cảm khái và hưng phấn. Cô nhiệt tình ân cần hỏi thăm từng người một, khóe môi vẫn duy trì nụ cười vui vẻ.
Học viện công trình sinh vật học cho đến bây giờ vẫn nam nhiều nữ ít. Lớp học của Trình Ý Ý cũng xem như là lớp có nữ sinh nhiều nhất trong toàn hệ. Ăn cơm xong, Trình Ý Ý liền sà vào trong nhóm nữ sinh, cùng bọn họ tám chuyện.
Cho đến bây giờ Trình Ý ý vẫn luôn là người duyên tốt, những bạn học cũ này tính tình cũng rất hào phóng, dù cho nhiều năm không gặp hàn huyên được vài ba câu cũng không kiêng kỵ gì mà bắt đầu nói nhiều hơn.
- Ý Ý, sau khi cậu chia tay với học trưởng thì có còn liên lạc gì không?
Trình Ý Ý lập tức kịp phản ứng, vị học trưởng này chính là Cố Tây Trạch.
Cố Tây Trạch là một nam thần trong lòng dân chúng Sùng Văn. Trình Ý Ý và anh từng có một đoạn tình cảm, mọi người hỏi đến cũng là hợp tình hợp lý. Trình Ý Ý có thói quen gặp khó sẽ đổi thái cực đấy. Thế nên cô muốn uyển chuyển lách qua cái đề tài này cũng không phải việc gì khó. Thế nhưng câu hỏi này đã đến bên miệng, đúng thật làm cô nhớ đến gương mặt của Cố Tây Trạch.
Bình tĩnh, lạnh nhạt.
Nếu như cô chóng lại đại khái sẽ trở nên không kiên nhẫn và chán ghét.
Đột nhiên Trình Ý Ý cảm thấy nói không ra lời. Cô trầm mặc một lát, khóe môi cũng lộ ra nụ cười cứng ngắc, thấp giọng đáp một chữ:
- Ừ.
Dường như là nhìn được tâm trạng Trình Ý Ý sa sút thế nên mọi người cũng không truy hỏi nữa. Ngược lại còn bảy mồm tám lưỡi bàn tán an ủi cô:
- Ý Ý, tôi thấy Cố học trưởng hiện tại đều tìm bạn gái tiêu chuẩn như cậu cả đấy, bọn họ đều như một khuôn đúc ra với cậu năm ấy, khẳng định là tình cũ khó quên.
- Đều là tin đồn thôi, học trưởng cũng chưa từng thừa nhận ai.
- Ý Ý, đến cùng thì cậu hiểu lầm điều gì, không thể gương vỡ lại lành sao? Thật sự rất đáng tiếc...
...
Khóe môi Trình Ý Ý hầu như không thể duy trì dụ cười nữa. Cô bắt đầu nói bằng giọng rất tiêu soái:
- Dừng lại đi mọi người, thật sự không có hiểu lầm gì. Đều là chuyện đã qua rồi, chúng tôi cũng muốn nhìn về phía trước, không thể cứ treo cổ trên một thân cây mãi, đúng không?
Trình Ý Ý nói chuyện luôn luôn khống chế mọi người ở trong phạm vi thoải mái, thế nhưng không biết tại sao lúc vừa thốt câu này lên thì mọi người đều im lặng.
Vậy nên giọng nói của cô đột nhiên truyền ra cả hàng ghế giữa.
Tại sao đột nhiên lại không nói?
Trình Ý Ý cảm thấy kỳ quái, cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào cửa phòng bao.
Trong nháy mắt đáy lòng cô chợt dâng lên một dự cảm không tốt. Cô Tây Trạch đang một tay chống lên cửa, đứng nguyên tại chỗ.
Anh cả thân mang tây phục màu đen, tóc vuốt keo cẩn thận, cao lớn mà uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng. Từng lọn tóc của anh còn dính vài hạt băng, dường như mang hết cả gió tuyết ngoài kia thổi vào đây.
Gương mặt anh thâm sâu trầm tĩnh, mang theo sự uy hiếp lòng người, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Ý Ý.
- Vậy em muốn đổi mấy cây?
Mỗi từng từ từng chữ một đều như sức nặng ngàn quân thế nhưng lại dường như một câu hỏi thăm vui đùa không đáng quan tâm vậy.
Mặc kệ như thế nào, ở giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác lạnh băng từ đáy lòng tản ra không thể nói thành lời.
Trình Ý Ý thì càng quá mức choáng ngợp. Bầu không khí thời điểm này rất căng thẳng.
- Hơ... Là tôi mời học trưởng đến, có phải rất vui mừng không?
Lớp trưởng ho khan vài tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc này.
- Miệng cậu cũng quá kín rồi, cũng không chịu nói là dã mời nhân vật lớn như vậy.
- Đúng thế, một chút chuẩn bị cũng không có.
Mọi người tiếp tục bắt chuyện nhao nhao ân cần hỏi thăm Cố Tây Trạch. Đã nhiều năm rồi bọn họ lại mời được Cô Tây Trạch đến đây điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Đương nhiên trong này cũng không biết là có bao nhiêu điều liên quan đến Trình Ý Ý.
Thế nhưng bây giờ mọi người cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa. Nên biết rằng, gia nghiệp Cố gia bây giờ đã trải rộng ra nhiều ngành nghề. Giờ phút này có thể làm Cố Tây Trạch nhớ rõ mình, dù cho chỉ là một ấn tượng ít ỏi, lẻ tẻ qua vài câu nói đối với bọn họ cũng có lợi ích không nhỏ đấy. Giả như được thưởng thức, có được một chỗ trong cố Gia thì đây càng là một niềm vui ngoài ý muốn.
- Cô gái, đã đến nhà khách Bắc Uyển.
- Ơ đã đến... - Trình Ý Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà ngoài cửa xe, xác thực đã đến nhà khách của Sùng Văn, cô lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ sau đó mở cửa xe bước xuống. - Cảm ơn chú, sư phụ - cho chú năm tệ xem như khen thưởng.
Không còn hơi ấm trên xe, Trình Ý Ý càng nắm chặt khăn quàng cổ lộ ra nụ cười. Vừa dứt lời thì chiếc xe con màu đen đã đạp chân ga rời đi chỉ để lại cho Trình Ý Ý một làn khói xe.
Trình Ý Ý lại vùi đầu vào trong khăn quàng cổ, trên xe nghỉ ngơi một giấc, khí lạnh trong đêm làm cô tỉnh táo hơn phần nào. Chân đã đóng băng rồi, đôi chân cô nhảy nhảy, dưới ánh đèn đường chạy vòng qua suối phun nước sau đó trở về gian phòng của mình.
Thở hồng học khép cánh cửa lại, vội vàng bật máy sưởi sau đó chuẩn bị cởi áo khoắc ngủ thì màn hình điện thoại lại sáng lên hai cái.
Vì tiệc tối của ngày thành lập trường nên cả ngày Trình Ý Ý đều bỏ im lặng. Nay cầm điện thoại ra mới nhìn rõ có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Cái dãy số này không phải là của xe ước hẹn kia sao? Gọi nhiều cuộc như vậy là cô bỏ rơi đồ sao?
Trình Ý Ý kì quái gọi đi, thế nhưng vừa có tín hiệu trả lời thì người đàn ông kia đã xả ra một trận mắng.
- Tôi nói cô gái này đầu óc có bệnh phải không? Là cô hẹn xe trời lạnh như vậy tôi ở bãi đỗ xe chờ cô hơn nửa giờ, đã nói là dưới tầng năm, phiền cô đi tìm hào bảo vệ thành sao hả?
- Chú vẫn còn ở bãi đổ xe?
Trình Ý Ý vừa tỉnh ngủ, đầu óc như bột nhão quấy trộn, thế nhưng vẫn có chút nếp nhăn:
- Thế mới vừa rồi tôi ở trên xe của ai? Đến nhà khách Bắc Uyển rồi mà?
- Đúng thế, tôi xem như đã hiểu rồi, là người đùa nghịch trêu đùa tôi sao. Người này sống tôi cũng không tiếp nổi. Gặp phải người thần kinh, uổng công đợi hơn nửa giờ, là tôi xui xẻo.
Trình Ý Ý chưa kịp hỏi rõ ràng, bên kia đã "cạch" một tiếng cúp điện thoại.
Cũng không gọi lại, Trình Ý Ý mở ra webside xe ước hẹn, xem thật kỹ tài liệu xe màu đen đại chúng CC, biern số xe A2247.
Trình Ý Ý nhớ lại, lúc cô đi thang cuốn xuống tầng năm thì chiếc xe bên trái hình như đúng là xe ước hẹn, chỉ là cô còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã quay sang trái.
Màu đen, biển số xe A2249.
Trình Ý Ý không nghiên cứu nhiều về xe, cũng không hiểu rõ chiếc xe thoạt nhìn đã biết giá bao nhiêu tỷ là thế nào. Lái xe kia nhìn cô đầy ngạc nhiên cô còn nhớ rất rõ.
Thế nhưng một người xa lạ, không lấy tiền xe vậy thì dựa vào cái gì muốn tiễn cô về?
Là vì thấy cô xinh đẹp sao? Cảm thấy chuyện đã qua có nghĩ cũng không có ý nghĩa gì, dứt khoát vứt chuyện này ra khỏi đầu, vùi đầu ngủ.
....
7 giờ đúng. Trình Ý Ý đúng giờ trợn tròn mắt, nằm lỳ trong chăn tạm thời không muốn động đậy. Bức rèm kéo kín không một chút ánh sáng xuyên vào, trong phòng cũng tản ra hơi ấm thoải mái dễ chịu.
Hình như đã nhiều năm rồi cô chưa có được buổi sáng nào thanh nhàn như vậy, thậm chí cả ngày cũng chỉ tụ hội với bạn học.
Cô không biết suy nghĩ ngây ra cái gì, nghĩ đến Tây Trạch hôm qua ngồi dưới đài. Có lẽ anh cũng nhìn thấy cô.
Cô là người dẫn chương trình, không thể nào anh không nhìn thấy cô. Trình Ý Ý vùi đầu vào trong chăn, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Cô đã từng không dưới một lần thống hận trí nhớ tốt của bản thân, tựa như lúc này những việc cô không cần cũng đều nhớ lại, từng chữ từng lời một cô lại nhớ rõ không thiếu một từ.
- Anh đã từng cảm thấy em là người đẹp nhất trên thế giới này, nhưng anh sai rồi, em không phải.
- Em ích kỷ lại giỏi ngụy trang, máu lạnh nhưng lại đầy tính toán, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Anh cảm thấy đến giờ phút này mới hiểu rõ em.
- Em đi đi, hãy để anh yên tĩnh, anh nghĩ chúng ta cần suy nghĩ một lần nữa về quan hệ của chúng mình.
...
Khi đó anh rất bình tĩnh là lạnh nhạt, ánh mắt kia làm cho Trình Ý Ý cảm thấy vô cùng lạ lẫm, dường như đây là lần đầu tiên anh quen cô vậy.
Mỗi chữ mỗi câu càng như một mũi đao sắc bén găm sâu vào lòng cô, gần như xé nát lục phủ ngũ tạng của cô.
Tuổi của Trình Ý Ý còn chưa hiểu được hai chũ tình yêu, vậy nên đã đưa ra quyết định được ăn cả ngã về không.
Đứng trong hành lang cấp ba, cô ngăn Cố Tây Trạch lại, kiễng chân lên hôn anh.
Nghê Thiến nói quyền thế Cố gia ngập trời, nhất định phải tóm được Cố Tây Trạch, nhất định anh sẽ có cách cứu bố cô từ nhà tù ra, hết thảy sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Cô vẫn sẽ là tiểu công chúa được bố cô nâng trong lòng bàn tay.
Thế nhưng cô đã đánh giá thấp hành vi phạm tội của bố mình, cũng đánh giá thấp gia phong nghiêm khắc của Cố gia.
Cố gia sao có thể dễ dàng bỏ qua việc người thừa kế gia nghiệp của mình vì một người ngoài mà dính vào pháp luật? Làm cho lý lịch lóng lánh ánh vàng của anh nhiễm bẩn đây?
Chuyện đó tất nhiên không thành công... Nhưng lúc ấy ở trường học Trình Ý Ý thật sự sống rất dễ chịu...
Tin tức cô kết giao với Cố Tây Trạch truyền khắp trường học, cũng không còn ai dám tìm cô gây phiền phức. Đám nữ sinh muốn xé quần áo của cô đều đã bị đuổi học.
Khi đó Cố Tây Trạch là lá chắn lớn nhất cho Trình Ý Ý trên thế gian này. Cô giống như người chìm trong nước, liều mạng phải bắt được cộng rơm cứu mạng kia.
Cô lừa Cố Tây Trạch. Cô dùng hành động giả ngây ngô lừa rằng cô thích anh, cô thương anh vậy nên mới hôn anh.
Nhưng mục đích ban đầu không tinh khiết thì làm sao có thể có được niềm vui đoàn viên trên đời đây? Dù cho đã ở chung một chỗ năm năm, lúc sự thật bị xé mở, cô đã không còn cách nào giải thích cho mình nữa.
Bất kể khi ấy cô có nói gì thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
...Trình Ý Ý tắm đước nóng rồi lại sấy khô tóc.
Sau khi thả mái tóc đen dài gợn sóng ra sau vai, để lộ ra chiếc mũi cao xinh đẹp. Cô trang điểm trang nhã, mặt mày tươi ắn, đôi bông tai mà xanh ngọc càng làm nổi bật làn da trắng muốt.
Nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, Trình Ý Ý liền bước ra cửa.
Nơi tụ tập bạn cùng lớp là quán rượu Yến Thanh Viên gần trường Sùng văn, cũng không cách Bắc Uyển nơi nghỉ của Trình Ý Ý bao xa. Thế nên cô đã chọn ngồi phương tiện giao thông công cộng đến.
Đế Đô lại đón thêm một trận tuyết, gió không lớn, bông tuyết bay bổng xoay vòng rồi rơi xuống. Cũng may lúc Trình Ý Ý bước ra đã cầm theo cái ô trong đại sảnh nhà khách, nên lúc này cô mới sạch sẽ như vậy bước vào nơi tụ tập.
Cô mang một cái áo lông cổ cao màu ngà sữa, khoác lên người một chiếc áo len dài màu nâu nhạt. Quần áo đơn giản mà lưu loát ưu nhã, dây thắt lưng kết tinh xảo, giày màu đen làm nổi bật lên chiếc eo thon cùng đôi chân thon dài.
- Ý Ý, phong thái không kém năm đó đâu.
Lớp trưởng lên tiếng trò chuyện với cô. Năm đó lúc vẫn còn đi học cô hiển nhiên là một nhân vật phong vân trong ngành kỹ thuật nhiều nam ít nữ này.
- Lớp trưởng ngày càng đẹp trai xuất sắc nhé.
Trình Ý Ý cười rộ lên, đưa tay bắt tay cậu ta. Đối với nhóm bạn học nhiều năm không gặp này, khi gặp lại Trình Ý Ý thật sự có thêm vài phần cảm khái và hưng phấn. Cô nhiệt tình ân cần hỏi thăm từng người một, khóe môi vẫn duy trì nụ cười vui vẻ.
Học viện công trình sinh vật học cho đến bây giờ vẫn nam nhiều nữ ít. Lớp học của Trình Ý Ý cũng xem như là lớp có nữ sinh nhiều nhất trong toàn hệ. Ăn cơm xong, Trình Ý Ý liền sà vào trong nhóm nữ sinh, cùng bọn họ tám chuyện.
Cho đến bây giờ Trình Ý ý vẫn luôn là người duyên tốt, những bạn học cũ này tính tình cũng rất hào phóng, dù cho nhiều năm không gặp hàn huyên được vài ba câu cũng không kiêng kỵ gì mà bắt đầu nói nhiều hơn.
- Ý Ý, sau khi cậu chia tay với học trưởng thì có còn liên lạc gì không?
Trình Ý Ý lập tức kịp phản ứng, vị học trưởng này chính là Cố Tây Trạch.
Cố Tây Trạch là một nam thần trong lòng dân chúng Sùng Văn. Trình Ý Ý và anh từng có một đoạn tình cảm, mọi người hỏi đến cũng là hợp tình hợp lý. Trình Ý Ý có thói quen gặp khó sẽ đổi thái cực đấy. Thế nên cô muốn uyển chuyển lách qua cái đề tài này cũng không phải việc gì khó. Thế nhưng câu hỏi này đã đến bên miệng, đúng thật làm cô nhớ đến gương mặt của Cố Tây Trạch.
Bình tĩnh, lạnh nhạt.
Nếu như cô chóng lại đại khái sẽ trở nên không kiên nhẫn và chán ghét.
Đột nhiên Trình Ý Ý cảm thấy nói không ra lời. Cô trầm mặc một lát, khóe môi cũng lộ ra nụ cười cứng ngắc, thấp giọng đáp một chữ:
- Ừ.
Dường như là nhìn được tâm trạng Trình Ý Ý sa sút thế nên mọi người cũng không truy hỏi nữa. Ngược lại còn bảy mồm tám lưỡi bàn tán an ủi cô:
- Ý Ý, tôi thấy Cố học trưởng hiện tại đều tìm bạn gái tiêu chuẩn như cậu cả đấy, bọn họ đều như một khuôn đúc ra với cậu năm ấy, khẳng định là tình cũ khó quên.
- Đều là tin đồn thôi, học trưởng cũng chưa từng thừa nhận ai.
- Ý Ý, đến cùng thì cậu hiểu lầm điều gì, không thể gương vỡ lại lành sao? Thật sự rất đáng tiếc...
...
Khóe môi Trình Ý Ý hầu như không thể duy trì dụ cười nữa. Cô bắt đầu nói bằng giọng rất tiêu soái:
- Dừng lại đi mọi người, thật sự không có hiểu lầm gì. Đều là chuyện đã qua rồi, chúng tôi cũng muốn nhìn về phía trước, không thể cứ treo cổ trên một thân cây mãi, đúng không?
Trình Ý Ý nói chuyện luôn luôn khống chế mọi người ở trong phạm vi thoải mái, thế nhưng không biết tại sao lúc vừa thốt câu này lên thì mọi người đều im lặng.
Vậy nên giọng nói của cô đột nhiên truyền ra cả hàng ghế giữa.
Tại sao đột nhiên lại không nói?
Trình Ý Ý cảm thấy kỳ quái, cảm thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào cửa phòng bao.
Trong nháy mắt đáy lòng cô chợt dâng lên một dự cảm không tốt. Cô Tây Trạch đang một tay chống lên cửa, đứng nguyên tại chỗ.
Anh cả thân mang tây phục màu đen, tóc vuốt keo cẩn thận, cao lớn mà uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng. Từng lọn tóc của anh còn dính vài hạt băng, dường như mang hết cả gió tuyết ngoài kia thổi vào đây.
Gương mặt anh thâm sâu trầm tĩnh, mang theo sự uy hiếp lòng người, ánh mắt nhìn thẳng vào Trình Ý Ý.
- Vậy em muốn đổi mấy cây?
Mỗi từng từ từng chữ một đều như sức nặng ngàn quân thế nhưng lại dường như một câu hỏi thăm vui đùa không đáng quan tâm vậy.
Mặc kệ như thế nào, ở giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác lạnh băng từ đáy lòng tản ra không thể nói thành lời.
Trình Ý Ý thì càng quá mức choáng ngợp. Bầu không khí thời điểm này rất căng thẳng.
- Hơ... Là tôi mời học trưởng đến, có phải rất vui mừng không?
Lớp trưởng ho khan vài tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc này.
- Miệng cậu cũng quá kín rồi, cũng không chịu nói là dã mời nhân vật lớn như vậy.
- Đúng thế, một chút chuẩn bị cũng không có.
Mọi người tiếp tục bắt chuyện nhao nhao ân cần hỏi thăm Cố Tây Trạch. Đã nhiều năm rồi bọn họ lại mời được Cô Tây Trạch đến đây điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Đương nhiên trong này cũng không biết là có bao nhiêu điều liên quan đến Trình Ý Ý.
Thế nhưng bây giờ mọi người cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa. Nên biết rằng, gia nghiệp Cố gia bây giờ đã trải rộng ra nhiều ngành nghề. Giờ phút này có thể làm Cố Tây Trạch nhớ rõ mình, dù cho chỉ là một ấn tượng ít ỏi, lẻ tẻ qua vài câu nói đối với bọn họ cũng có lợi ích không nhỏ đấy. Giả như được thưởng thức, có được một chỗ trong cố Gia thì đây càng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.