Chương 9
Tiểu Hồng Hạnh
24/07/2017
Edit: Witch _ Fair Play Team
Trình Ý Ý không thể ngờ được sẽ có một ngày cô lại chống lại Cố Tây Trạch, dĩ nhiên đây lại là trong hoàn cảnh làm cô thấy lúng túng.
Mọi người xúm lại bên cạnh Cố Tây Trạch, là vì sao sáng của mọi người. Cô tìm đến một góc sô pha lấy điện thoại ra bấm thế nhưng chân tay vẫn rất luống cuống.
- Ý Ý, chơi mạt chược có ba rồi thiếu một nữa, tới không?
Giọng nói từ phía sau truyền đến. Trình Ý Ý quay đầu, đó là bạn cùng phòng với cô lúc còn ở Sùng Văn, hình như nhìn ra cô mất phương hướng thế nên nghiêng đầu nháy mắt với cô một cái.
Phòng chơi bài ở ngay kế bên phòng bao, Trình Ý Ý chỉ muốn vội vàng chạy khỏi không gian không thể nào thở nổi này thế nên lập tức gật đầu đồng ý.
Lúc Trình Ý Ý còn ở sùng Văn, trong phòng ngủ có hai chị em đồng hương, hơn nữa đều rất thích trò mạt chược này. Mưa dầm thấm đất, cô cũng học được không ít.
Thường ngày Trình Ý Ý không hay chơi mạt chược, bởi vì cô không có thời gian, thứ hai... Trình Ý Ý biết cách tính bài, những người chơi cùng cô lần nào cũng thua, tự nhiên cảm thấy không hứng thú.
Thế nhưng hôm nay lại khác, Trình Ý Ý có chút không tập trung, người đang ngồi trên bàn bài nhưng tâm trí ở tận đâu đâu. Cô câu được câu không ra bài, liên tiếp phạm sai lầm.
Sau vài vòng, thẻ đánh bạc trước mặt Trình Ý Ý đã không còn lại bao nhiêu.
- Vài năm không gặp, kỹ năng đánh bài của cậu xuống cấp quá, Ý Ý, tôi nói với cậu này, kiêu ngạo sẽ làm người ta lùi lại.
Bạn cùng phòng khó có khi thắng được Trình Ý Ý nhiều lần như vậy khóe miệng đã cong lên tận trời rồi.
Hoàn toàn quên mất năm đó chính cô đã ôm đùi Trình Ý Ý khóc rống cạn nước mắt, bộ dạng ăn năn hối hận.
Trình Ý Ý cũng cong khóe miệng, vừa ôn nhu vừa thật thà:
- Là cậu tiến bộ, Anh Uyển, thật đấy.
Bàn tay không tập trung sờ soạng muốn lật bài, lúc sắp đánh ra thì lại bị người khác đè cổ tay lại.
Bàn tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Đây giống như một tác phẩm nghệ thuật làm người khác khó quên, vậy nên Trình Ý Ý cũng lập tức nhận ra được. Tim cô như đánh tróng, không dám di dời ánh mắt, toàn thân cứng đờ, nhúc nhích một cái cũng khó.
Là tay của Cố Tây Trạch.
Không biết vì cái gì anh lại đứng phía sau cô, lúc này lại cúi người nhìn bài. Bọn họ đã nhiều năm rồi không gần như vậy, thậm chí Trình Ý Ý còn có thể ngửi được mùi hương chanh thoang thoảng từ cần cổ của anh.
Mùi sữa tắm này rất giống với sữa tắm hương chanh cô dùng.
Hẳn sáng sớm anh đã tắm qua một lần, hơn nữa còn không đổi sửa tắm.
Rất kỳ quái, trong chớp mắt này đại não Trình Ý Ý nhảy ra vô số ý niệm.
Anh nắm cổ tay cô, dời bàn tay cứng ngắc kia đến một quân bài.
- Ra quân này.
Môi của anh hé mở. Giọng nói quen thuộc suốt năm năm cứ như vậy nổ tung bên tai Trình Ý Ý.
Suy nghĩ của cô đã bay tận tầng mây, bàn tay lại làm theo lời anh, thay nhất vạn ngả bài quân tứ đồng.
- Hoàn hồn.
Nghe một câu như thế, trong mơ mơ màng màng Trình Ý Ý mới tìm được một chút cảm giác chân thật.
Ơ, Cố Tây Trạch gọi cô hoàn hồn.
Cô và Cố Tây Trạch là hai loại người khác nhau, từ việc đọc sách cũng thấy rõ. Cho đến bây giờ Cố Tây Trạch luôn biết mình cần cái gì, anh thông minh cũng nỗ lực làm việc gì thì làm đến cùng, không lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa. Trình Ý Ý lại khác, cô tò mò nhiều thứ, thế nhưng với cái gì cũng không cam lòng, chỉ cần bỏ người xếp thứ hai phía sau lưng mình thôi đã thấy mỹ mãn.
Khi hai người ngồi học ở thư viện, là Cố Tây Trạch đọc sách còn cô ngẩn người. Cố Tây Trạch gọi cô hoàn hồn, cô cúi đầu đọc sách sau đó tiếp tục ngẩn người.
Hiện tại cô cũng đã khôi phục tinh thần, chuyên chú nhìn bài trước mắt.
- Thanh nhất sắc, ù rồi.
Trình Ý Ý mờ mịt ngả bài.
- Không tin. Không phải là cậu giả vờ ù chứ?
Anh Uyển không thể tin được Trình Ý Ý tay đen đổi vận, nghiêng người qua xác nhận.
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu vạn. Ba bảy, bốn tám, chín... thật sự là ù rồi.
Cô trơ mắt nhìn toàn bộ thẻ đánh bạc lần đầu tiên đều đẩy về phía Trình Ý Ý thì ánh mắt trừng lớn:
- Vợ chồng hai người hợp ý, đồng tâm, tự nhiên tớ đánh không lại. Lớp trưởng, cậu tranh thủ qua bên này cứu tôi đi.
Cô ấy liên tục tìm người đến trợ giúp.
Vợ chồng...
Trình Ý Ý bị một từ của Anh Uyển làm cho cứng đờ. Cô rất muốn nghiêng đầu nhìn xem Cố Tây Trạch có tức giận hay không, thế nhưng lại không dám nghiêng đầu.
Bên tai cũng không nghe thấy tiếng nói phản bác.
Cứ như vậy ngây ngốc, u mê, đến lúc Trình Ý Ý chuyển vận. Trong lòng sợ run theo chỉ đạo của Cố Tây Trạch đánh bài đến chiều, Anh Uyển thua lột hạt dưa đến mức đỏ cả tay rồi.
Trình Ý Ý không thích cắn hạt dưa thế nhưng lại thích ăn nhân hạt.
Buổi tụ tập bạn học tan cuộc, ván bài chấm dứt. Trình Ý Ý chuẩn bị thu hết đống nhân hạt kia vào túi thì lại bị Cố Tây Trạch sớm hơn ột bước.
Anh bê mâm trái cây chứa đầy nhân hạt, sau đó đổ hết vào một túi giấy. Trên mâm còn sót lại vài hạt đưa trả lại cho cô.
Trình Ý Ý trợn mắt há hốc mồm đón lấy.
Anh chỉ chỉ túi giấy trong tay, bảo "Của tôi" lại nhìn cái mâm trong tay Trình Ý Ý "Của em"
Vừa dứt lời anh cũng cầm áo khoác trên ghế, bỏ túi giấy kia vào đưa cho Trình Ý Ý.
- Tôi đi lái xe, cầm áo này đứng trước cửa quán rượu chờ tôi.
Ánh mắt anh bình tĩnh không chút gợn sóng. Anh và năm đó không giống nhau nữa rồi.
Trình Ý Ý vô cùng thanh tỉnh, ý thức được hiện tại tâm tình anh đã thu lại tất cả, sâu không lường được. Thậm chí qua ánh mắt cô cũng không thể nào phân biệt được tâm tình của anh. Anh muốn đưa cô về... Sau đó đả kích cô để trả thù sao?
Trình Ý Ý không nói lời nào, anh cũng chờ, ánh mắt lẳng lặng rơi trên mặt Trình Ý Ý, bướng bỉnh đối mặt với cô.
Mãi đến khi Trình Ý Ý không kiên trì nổi nữa mà thất bại, gật gật đầu anh mới thu hồi ánh mắt. Lại nhấn mạnh lần nữa:
- Đợi đấy.
Dứt lời anh mới quay người nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.
Trình Ý Ý cùng Anh Uyển đứng đợi xe trước cửa nhà hàng.
Anh Uyển đã kết hôn rồi, chồng cô ấy sớm đã chờ ngoài cửa.
Đứng trước cửa quán rượu, nhìn thấy chiếc xe ở phía xa, Anh Uyển hưng phấn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho chồng. Đang định chạy đến đó thì như nhớ ra điều gì, cô ấy quay người nói với Trình Ý Ý:
- Ý Ý, cũng không biết phải nói như thế nào.
Hình như cô ấy muốn tìm từ ngữ cho thích hợp, cả buổi muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng đành buông bỏ. Dứt khoát đơn giản nói:
- Tôi cảm thấy... Cảm thấy có lẽ cậu và học trưởng có hiểu nhầm, thế nhưng dù là thế nào anh ấy đều rất yêu cậu.
- Cậu hãy tin cảm giác của tôi, Ý Ý.
Bậc thang nhà hàng được quét dọn ạch sẽ, Trình Ý Ý nhìn Anh Uyển bước về phía chồng mình.
Anh Uyển không nói với Trình Ý Ý rằng năm đó khi cô đi du học ở Anh, cô đi quá vội vàng những đồ vật còn sót lại là Cố Tây Trạch thu dọn đem đi hết.
Khi đó các cô đều cảm thấy Trình Ý Ý thật sự quá tàn nhẫn, bạn trai tốt như vậy cô nói không cần liền không cần, nói đi là đi.
Thế nhưng lúc ấy lại có lời đồn. Cố Tây Trạch làm chuyện có lỗi với Trình Ý Ý, vậy nên cô mới thương tâm trốn ra nước ngoài du học. Nhưng những lời nói này Anh Uyển một chữ cũng không tin. Phẩm hạnh của một người không thể giả vờ được.
Trước lúc Trình Ý Ý bước vào Sủng Văn, Cố Tây Trạch là nam thần trong lòng mọi người, không dính đến khói bụi nhân gian.
Thế nhưng con người hoàn mỹ kiêu ngạo như vậy, sau khi bạn gái vào học ở Sùng Văn thì mỗi ngày đều rót nước, mua đồ ăn cho cô. Lại còn mời bạn học đi ăn, giống như những cậu học sinh biết yêu đương bình thường.
Cũng nhờ Trình Ý Ý mà các cô mới thấy được một mặt khác của Cố Tây Trạch, một mặt làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Coi như sau khi hai người chia tay, các cô những người cùng phòng của Trình Ý Ý cũng ngẫu nhiên nhờ Cố Tây Trạch mà được ưu tiên. Ví dụ như hàng ghế đầu diễn xuất ở Sùng Văn, hay vòng tuyển nhân viên của Cố gia... Đây hết thảy không làm vì Trình Ý Ý thì làm vì ai đây?
Anh Uyển nói rất nghiêm túc, nội tâm Trình Ý Ý lại không thể tin được.
Người có trí nhớ quá tốt nhiều khi cũng không phải hay, ví dụ như cô chưa bao giờ quên ánh mắt thất vọng cùng lạ lẫm năm đó của Cố Tây Trạch. Cho đến bây giờ cô hiểu rõ, Cố Tây Trạch là hạng người gì, nếu như anh đã mất đi sự tín nhiệm vậy thì sẽ chẳng bao giờ được anh giao phó việc gì nữa.
Cô trốn anh nhiều năm như vậy anh cũng không hề đi tìm cô.
Huống chi, thời gian có thể thay đổi tất cả, anh thay đổi mà cô cũng thay đổi. Coi như ngày đầu còn quyến luyến tình nghĩa của mối tình đầu, thế nhưng sau năm năm đó những tình nghĩa này còn sót lại bao nhiêu đây?
Trình Ý Ý đứng nguyên tại chỗ, càng nghĩ càng khiếp sợ. Cô ôm chiếc áo khoác trong tay, lúc đang lo lắng xoay người định kín đáo đưa cho người nào đó đứng trước cửa thì một chiếc xe Maybach 62s Zepplin màu đen đã chậm rãi dừng lại trước mắt. Trình Ý Ý nhận ra, đây chính là chiếc xe năm đó Cố Tây Trạch lên đại học.
- Lên xe.
Trình Ý Ý chần chờ đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy.
- Muốn tôi bế em lên xe?
Cố Tây Trạch nghiêng đầu, khuôn mặt lãnh đạm. Trình Ý Ý sợ gặp phải anh, sợ chung sống cùng anh một phòng, sợ nói chuyện với anh, sợ nhất vẫn là biểu cảm lạnh như bằng này của Cố Tây Trạch.
Lý trí của Cố Tây Trạch rất kinh người, anh có thể khống chế tâm tình mình một cách hoàn mỹ.
Lúc trước, khi Trình Ý Ý chọc anh tức giận nhất, anh cũng không giận mà làm mặt lạnh, chỉ trầm mặc sau đó tỉnh táo lại thì nghĩ đến cách muốn Trình Ý Ý nhận ra sai lầm của mình, ngoan ngoãn nghe lời.
Thậm chí Trình Ý Ý còn nhớ vì cô đã nhận quá nhiều sự bảo vệ và ấm áp của anh thế nên cái hôm mất đi mới thấy lạnh lẽo.
Mở cửa xe, Trình Ý Ý buộc chặt áo ngoài rồi ngồi vào tay lái phụ.
Hệ thống trong xe hoàn toàn cách âm, trong xe không mở nhạc hai người cũng đều im lặng.
Trình Ý Ý không dám nhìn loạn, toàn thân cứng đờ ngồi ngay ngắn nhìn thẳng về phía trước, nắm chặt áo khoác ở trong tay.
Tư thế giống như học trò nhỏ ngồi nghe giảng bài, cho đến khi Cố Tây Trạch đưa cô về nhà khách Bắc Uyển.
Thậm chí cô còn không giám hỏi tại sao Cố Tây Trạch lại biết địa chỉ của mình, buông áo khoác rồi vội vàng mở cửa xe.
- Trình Ý Ý,
Cô Tây Trạch lần nữa bắt lấy cổ tay cô, sức lực mạnh vô cùng như muốn bẻ gãy tay cô, tiếp theo anh nói từng từ từng chữ một rất nghiêm túc:
- Vấn đề của tôi em vẫn chưa trả lời.
Trình Ý Ý không thể ngờ được sẽ có một ngày cô lại chống lại Cố Tây Trạch, dĩ nhiên đây lại là trong hoàn cảnh làm cô thấy lúng túng.
Mọi người xúm lại bên cạnh Cố Tây Trạch, là vì sao sáng của mọi người. Cô tìm đến một góc sô pha lấy điện thoại ra bấm thế nhưng chân tay vẫn rất luống cuống.
- Ý Ý, chơi mạt chược có ba rồi thiếu một nữa, tới không?
Giọng nói từ phía sau truyền đến. Trình Ý Ý quay đầu, đó là bạn cùng phòng với cô lúc còn ở Sùng Văn, hình như nhìn ra cô mất phương hướng thế nên nghiêng đầu nháy mắt với cô một cái.
Phòng chơi bài ở ngay kế bên phòng bao, Trình Ý Ý chỉ muốn vội vàng chạy khỏi không gian không thể nào thở nổi này thế nên lập tức gật đầu đồng ý.
Lúc Trình Ý Ý còn ở sùng Văn, trong phòng ngủ có hai chị em đồng hương, hơn nữa đều rất thích trò mạt chược này. Mưa dầm thấm đất, cô cũng học được không ít.
Thường ngày Trình Ý Ý không hay chơi mạt chược, bởi vì cô không có thời gian, thứ hai... Trình Ý Ý biết cách tính bài, những người chơi cùng cô lần nào cũng thua, tự nhiên cảm thấy không hứng thú.
Thế nhưng hôm nay lại khác, Trình Ý Ý có chút không tập trung, người đang ngồi trên bàn bài nhưng tâm trí ở tận đâu đâu. Cô câu được câu không ra bài, liên tiếp phạm sai lầm.
Sau vài vòng, thẻ đánh bạc trước mặt Trình Ý Ý đã không còn lại bao nhiêu.
- Vài năm không gặp, kỹ năng đánh bài của cậu xuống cấp quá, Ý Ý, tôi nói với cậu này, kiêu ngạo sẽ làm người ta lùi lại.
Bạn cùng phòng khó có khi thắng được Trình Ý Ý nhiều lần như vậy khóe miệng đã cong lên tận trời rồi.
Hoàn toàn quên mất năm đó chính cô đã ôm đùi Trình Ý Ý khóc rống cạn nước mắt, bộ dạng ăn năn hối hận.
Trình Ý Ý cũng cong khóe miệng, vừa ôn nhu vừa thật thà:
- Là cậu tiến bộ, Anh Uyển, thật đấy.
Bàn tay không tập trung sờ soạng muốn lật bài, lúc sắp đánh ra thì lại bị người khác đè cổ tay lại.
Bàn tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Đây giống như một tác phẩm nghệ thuật làm người khác khó quên, vậy nên Trình Ý Ý cũng lập tức nhận ra được. Tim cô như đánh tróng, không dám di dời ánh mắt, toàn thân cứng đờ, nhúc nhích một cái cũng khó.
Là tay của Cố Tây Trạch.
Không biết vì cái gì anh lại đứng phía sau cô, lúc này lại cúi người nhìn bài. Bọn họ đã nhiều năm rồi không gần như vậy, thậm chí Trình Ý Ý còn có thể ngửi được mùi hương chanh thoang thoảng từ cần cổ của anh.
Mùi sữa tắm này rất giống với sữa tắm hương chanh cô dùng.
Hẳn sáng sớm anh đã tắm qua một lần, hơn nữa còn không đổi sửa tắm.
Rất kỳ quái, trong chớp mắt này đại não Trình Ý Ý nhảy ra vô số ý niệm.
Anh nắm cổ tay cô, dời bàn tay cứng ngắc kia đến một quân bài.
- Ra quân này.
Môi của anh hé mở. Giọng nói quen thuộc suốt năm năm cứ như vậy nổ tung bên tai Trình Ý Ý.
Suy nghĩ của cô đã bay tận tầng mây, bàn tay lại làm theo lời anh, thay nhất vạn ngả bài quân tứ đồng.
- Hoàn hồn.
Nghe một câu như thế, trong mơ mơ màng màng Trình Ý Ý mới tìm được một chút cảm giác chân thật.
Ơ, Cố Tây Trạch gọi cô hoàn hồn.
Cô và Cố Tây Trạch là hai loại người khác nhau, từ việc đọc sách cũng thấy rõ. Cho đến bây giờ Cố Tây Trạch luôn biết mình cần cái gì, anh thông minh cũng nỗ lực làm việc gì thì làm đến cùng, không lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa. Trình Ý Ý lại khác, cô tò mò nhiều thứ, thế nhưng với cái gì cũng không cam lòng, chỉ cần bỏ người xếp thứ hai phía sau lưng mình thôi đã thấy mỹ mãn.
Khi hai người ngồi học ở thư viện, là Cố Tây Trạch đọc sách còn cô ngẩn người. Cố Tây Trạch gọi cô hoàn hồn, cô cúi đầu đọc sách sau đó tiếp tục ngẩn người.
Hiện tại cô cũng đã khôi phục tinh thần, chuyên chú nhìn bài trước mắt.
- Thanh nhất sắc, ù rồi.
Trình Ý Ý mờ mịt ngả bài.
- Không tin. Không phải là cậu giả vờ ù chứ?
Anh Uyển không thể tin được Trình Ý Ý tay đen đổi vận, nghiêng người qua xác nhận.
- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu vạn. Ba bảy, bốn tám, chín... thật sự là ù rồi.
Cô trơ mắt nhìn toàn bộ thẻ đánh bạc lần đầu tiên đều đẩy về phía Trình Ý Ý thì ánh mắt trừng lớn:
- Vợ chồng hai người hợp ý, đồng tâm, tự nhiên tớ đánh không lại. Lớp trưởng, cậu tranh thủ qua bên này cứu tôi đi.
Cô ấy liên tục tìm người đến trợ giúp.
Vợ chồng...
Trình Ý Ý bị một từ của Anh Uyển làm cho cứng đờ. Cô rất muốn nghiêng đầu nhìn xem Cố Tây Trạch có tức giận hay không, thế nhưng lại không dám nghiêng đầu.
Bên tai cũng không nghe thấy tiếng nói phản bác.
Cứ như vậy ngây ngốc, u mê, đến lúc Trình Ý Ý chuyển vận. Trong lòng sợ run theo chỉ đạo của Cố Tây Trạch đánh bài đến chiều, Anh Uyển thua lột hạt dưa đến mức đỏ cả tay rồi.
Trình Ý Ý không thích cắn hạt dưa thế nhưng lại thích ăn nhân hạt.
Buổi tụ tập bạn học tan cuộc, ván bài chấm dứt. Trình Ý Ý chuẩn bị thu hết đống nhân hạt kia vào túi thì lại bị Cố Tây Trạch sớm hơn ột bước.
Anh bê mâm trái cây chứa đầy nhân hạt, sau đó đổ hết vào một túi giấy. Trên mâm còn sót lại vài hạt đưa trả lại cho cô.
Trình Ý Ý trợn mắt há hốc mồm đón lấy.
Anh chỉ chỉ túi giấy trong tay, bảo "Của tôi" lại nhìn cái mâm trong tay Trình Ý Ý "Của em"
Vừa dứt lời anh cũng cầm áo khoác trên ghế, bỏ túi giấy kia vào đưa cho Trình Ý Ý.
- Tôi đi lái xe, cầm áo này đứng trước cửa quán rượu chờ tôi.
Ánh mắt anh bình tĩnh không chút gợn sóng. Anh và năm đó không giống nhau nữa rồi.
Trình Ý Ý vô cùng thanh tỉnh, ý thức được hiện tại tâm tình anh đã thu lại tất cả, sâu không lường được. Thậm chí qua ánh mắt cô cũng không thể nào phân biệt được tâm tình của anh. Anh muốn đưa cô về... Sau đó đả kích cô để trả thù sao?
Trình Ý Ý không nói lời nào, anh cũng chờ, ánh mắt lẳng lặng rơi trên mặt Trình Ý Ý, bướng bỉnh đối mặt với cô.
Mãi đến khi Trình Ý Ý không kiên trì nổi nữa mà thất bại, gật gật đầu anh mới thu hồi ánh mắt. Lại nhấn mạnh lần nữa:
- Đợi đấy.
Dứt lời anh mới quay người nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.
Trình Ý Ý cùng Anh Uyển đứng đợi xe trước cửa nhà hàng.
Anh Uyển đã kết hôn rồi, chồng cô ấy sớm đã chờ ngoài cửa.
Đứng trước cửa quán rượu, nhìn thấy chiếc xe ở phía xa, Anh Uyển hưng phấn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho chồng. Đang định chạy đến đó thì như nhớ ra điều gì, cô ấy quay người nói với Trình Ý Ý:
- Ý Ý, cũng không biết phải nói như thế nào.
Hình như cô ấy muốn tìm từ ngữ cho thích hợp, cả buổi muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng đành buông bỏ. Dứt khoát đơn giản nói:
- Tôi cảm thấy... Cảm thấy có lẽ cậu và học trưởng có hiểu nhầm, thế nhưng dù là thế nào anh ấy đều rất yêu cậu.
- Cậu hãy tin cảm giác của tôi, Ý Ý.
Bậc thang nhà hàng được quét dọn ạch sẽ, Trình Ý Ý nhìn Anh Uyển bước về phía chồng mình.
Anh Uyển không nói với Trình Ý Ý rằng năm đó khi cô đi du học ở Anh, cô đi quá vội vàng những đồ vật còn sót lại là Cố Tây Trạch thu dọn đem đi hết.
Khi đó các cô đều cảm thấy Trình Ý Ý thật sự quá tàn nhẫn, bạn trai tốt như vậy cô nói không cần liền không cần, nói đi là đi.
Thế nhưng lúc ấy lại có lời đồn. Cố Tây Trạch làm chuyện có lỗi với Trình Ý Ý, vậy nên cô mới thương tâm trốn ra nước ngoài du học. Nhưng những lời nói này Anh Uyển một chữ cũng không tin. Phẩm hạnh của một người không thể giả vờ được.
Trước lúc Trình Ý Ý bước vào Sủng Văn, Cố Tây Trạch là nam thần trong lòng mọi người, không dính đến khói bụi nhân gian.
Thế nhưng con người hoàn mỹ kiêu ngạo như vậy, sau khi bạn gái vào học ở Sùng Văn thì mỗi ngày đều rót nước, mua đồ ăn cho cô. Lại còn mời bạn học đi ăn, giống như những cậu học sinh biết yêu đương bình thường.
Cũng nhờ Trình Ý Ý mà các cô mới thấy được một mặt khác của Cố Tây Trạch, một mặt làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Coi như sau khi hai người chia tay, các cô những người cùng phòng của Trình Ý Ý cũng ngẫu nhiên nhờ Cố Tây Trạch mà được ưu tiên. Ví dụ như hàng ghế đầu diễn xuất ở Sùng Văn, hay vòng tuyển nhân viên của Cố gia... Đây hết thảy không làm vì Trình Ý Ý thì làm vì ai đây?
Anh Uyển nói rất nghiêm túc, nội tâm Trình Ý Ý lại không thể tin được.
Người có trí nhớ quá tốt nhiều khi cũng không phải hay, ví dụ như cô chưa bao giờ quên ánh mắt thất vọng cùng lạ lẫm năm đó của Cố Tây Trạch. Cho đến bây giờ cô hiểu rõ, Cố Tây Trạch là hạng người gì, nếu như anh đã mất đi sự tín nhiệm vậy thì sẽ chẳng bao giờ được anh giao phó việc gì nữa.
Cô trốn anh nhiều năm như vậy anh cũng không hề đi tìm cô.
Huống chi, thời gian có thể thay đổi tất cả, anh thay đổi mà cô cũng thay đổi. Coi như ngày đầu còn quyến luyến tình nghĩa của mối tình đầu, thế nhưng sau năm năm đó những tình nghĩa này còn sót lại bao nhiêu đây?
Trình Ý Ý đứng nguyên tại chỗ, càng nghĩ càng khiếp sợ. Cô ôm chiếc áo khoác trong tay, lúc đang lo lắng xoay người định kín đáo đưa cho người nào đó đứng trước cửa thì một chiếc xe Maybach 62s Zepplin màu đen đã chậm rãi dừng lại trước mắt. Trình Ý Ý nhận ra, đây chính là chiếc xe năm đó Cố Tây Trạch lên đại học.
- Lên xe.
Trình Ý Ý chần chờ đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy.
- Muốn tôi bế em lên xe?
Cố Tây Trạch nghiêng đầu, khuôn mặt lãnh đạm. Trình Ý Ý sợ gặp phải anh, sợ chung sống cùng anh một phòng, sợ nói chuyện với anh, sợ nhất vẫn là biểu cảm lạnh như bằng này của Cố Tây Trạch.
Lý trí của Cố Tây Trạch rất kinh người, anh có thể khống chế tâm tình mình một cách hoàn mỹ.
Lúc trước, khi Trình Ý Ý chọc anh tức giận nhất, anh cũng không giận mà làm mặt lạnh, chỉ trầm mặc sau đó tỉnh táo lại thì nghĩ đến cách muốn Trình Ý Ý nhận ra sai lầm của mình, ngoan ngoãn nghe lời.
Thậm chí Trình Ý Ý còn nhớ vì cô đã nhận quá nhiều sự bảo vệ và ấm áp của anh thế nên cái hôm mất đi mới thấy lạnh lẽo.
Mở cửa xe, Trình Ý Ý buộc chặt áo ngoài rồi ngồi vào tay lái phụ.
Hệ thống trong xe hoàn toàn cách âm, trong xe không mở nhạc hai người cũng đều im lặng.
Trình Ý Ý không dám nhìn loạn, toàn thân cứng đờ ngồi ngay ngắn nhìn thẳng về phía trước, nắm chặt áo khoác ở trong tay.
Tư thế giống như học trò nhỏ ngồi nghe giảng bài, cho đến khi Cố Tây Trạch đưa cô về nhà khách Bắc Uyển.
Thậm chí cô còn không giám hỏi tại sao Cố Tây Trạch lại biết địa chỉ của mình, buông áo khoác rồi vội vàng mở cửa xe.
- Trình Ý Ý,
Cô Tây Trạch lần nữa bắt lấy cổ tay cô, sức lực mạnh vô cùng như muốn bẻ gãy tay cô, tiếp theo anh nói từng từ từng chữ một rất nghiêm túc:
- Vấn đề của tôi em vẫn chưa trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.