Chương 13:
Tư Ta
18/09/2024
Khi Thẩm Thính Ôn vào lớp, đi sau cậu là một học sinh có vẻ thật thà đang bưng hai thùng Soda, cậu ta đặt chúng lên bàn giáo viên, gõ tay vào bảng nói: ''Thiếu gia mời nước!''
''Thiếu gia'' là biệt danh một số học sinh đặt cho Thẩm Thính Ôn khi cậu đôi lần ra tay hào phóng, kỳ thật xưng hô này mang nhiều ý châm chọc.
Cả lớp hoan hô một trận 'Cám ơn thiếu gia', 'Thiếu gia ngầu quá'.
Thẩm Thính Ôn cầm hai chai nước vị đào, đi ngang qua bàn Chu Thủy Nhung thì đặt xuống một chai.
Chu Thủy Nhung hơi giương mắt, nhìn chai nước cũng nhìn tay Thẩm Thính Ôn, cánh tay rất dễ nhận ra. Cô không nói gì, tiếp tục làm bài.
Sau tiết thể dục là giờ tự học, Phó Lân Anh đổi đến vị trí bên cạnh Chu Thủy Nhung, giúp cô sửa lỗi sai khi viết văn.
Tài viết văn của Phó Lân Anh rất khá, 80% bài cậu viết ra đều được đăng lên tạp chí, còn viết bài quảng cáo nữa. Có cậu ta kèm Chu Thủy Nhung, chỉ trong một tiết học cô đã nắm bắt được tinh túy trong cách nghị luận các tác phẩm kinh điển.
Cô thích tiết tự học nên hết sức chăm chú, còn đem sự chỉ dẫn của Phó Lân Anh soạn thành đại cương.
Thẩm Thính Ôn ở không xa xem đề, xem đến có chút nóng nảy: ''Đề này không thể ra khó hơn chút sao? Đơn giản như vậy thì giải đề làm gì?''
Sau giờ học, Phó Lân Anh đem tuyển tập đúc kết các thành ngữ dễ hiểu nhầm cho Chu Thủy Nhung: ''Cái này cho cậu. Đôi khi thêm một vài thành ngữ khi viết văn sẽ khiến tác phẩm hay hơn.''
Chu Thủy Nhung vì để cám ơn nên đưa chai nước vị đào của Thẩm Thính Ôn cho Phó Lân Anh.
Thẩm Thính Ôn tận mắt thấy cô đưa chai nước cho Phó Lân Anh, bút chì đang viết bỗng gãy ngòi. Chất lượng thật tệ.
Giờ học cuối buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đến kêu Chu Thủy Nhung đi ra ngoài.
Thẩm Thính Ôn mặt không biến sắc, Phó Lân Anh đi theo ra ngoài, cậu cảm thấy giáo viên chủ nhiệm đã biết chuyện Chu Thủy Nhung đánh nhau.
*
Tại văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Cô giáo hỏi Chu Thủy Nhung: ''Có mấy nữ sinh nói em đánh họ, có chuyện như vậy không?''
Chu Thủy Nhung mặt không đổi, tim không loạn: ''Không có.''
Cô giáo nhìn cô chằm chằm, giống như có thể tìm dấu hiệu nói dối trên mặt cô: ''Em đừng tưởng lừa được tôi, tôi biết chuyện gì đã xảy ra.''
''Nếu cô biết thì trực tiếp ra thông báo, còn tìm em làm gì?''
Cô chủ nhiệm nhíu mày, ai ui, còn rất thông minh nha: ''Em bớt ra vẻ thông minh với tôi đi, đừng tưởng em là Hoa kiều thì tôi sẽ đi cửa sau, ở trường trung học quốc gia thì đối xử đều bình đẳng, ai trái với kỷ luật tôi sẽ xử phạt!''
''Em thật sự không có.'' Chu Thủy Nhung nói.
Giáo viên chủ nhiệm lại nhìn chăm chăm một hồi lâu, nhìn dáng vẻ thong dong này không giống nói dối: ''Được rồi, em ra ngoài đi.''
Chu Thủy Nhung ra khỏi văn phòng cô chủ nhiệm thì thấy Phó Lân Anh, cậu chào đón cô: ''Không có việc gì chứ?''
''Không có việc gì.''
Phó Lân Anh ở ngoài cửa nghe được đoạn đối thoại bên trong, cậu nói ra suy nghĩ của mình: ''Cậu dồn nữ sinh kia vào góc tường, nơi đó là góc chết không người theo dõi nên chuyện đánh cô ta căn bản không có chứng cứ. Mặt khác hai nữ sinh kia không muốn phiền phức nên sẽ không đứng ra làm chứng.''
Chu Thủy Nhung không trả lời, ngầm thừa nhận.
Phó Lân Anh gãi đầu, đột nhiên run lên một cái.
Chu Thủy Nhung mục đích đến đây là để học, không phải để lập băng nhóm, chỉ cần người không phạm ta thì cô tình nguyện bình an vô sự với mọi người, nhưng nếu họ không quản được mình thì tất nhiên cô có thể ứng phó.
Nói thật mấy trò trẻ con này không cần Tư Văn chỉ dạy cô cũng biết, thật nhàm chán.
*
Khi tan học, Lương Kế Phàm và Thẩm Thính Ôn mặt đối mặt ở chỗ cũ, Chu Thủy Nhung ra cổng trường thấy được, tay áo Thẩm Thính Ôn xắn lên, miệng vết thương trông rất ghê rợn. Nhưng lúc này, Chu Thủy Nhung cũng không để ý liền quay đi.
Thẩm Thính Ôn thấy khổ nhục kế không dùng được, liền thả tay áo xuống.
Lương Kế Phàm còn bận việc khác, không rảnh dây dưa: ''Không phải chứ cậu tìm tôi có việc gì? Bộ quen lắm sao?''
Thẩm Thính Ôn phải xác nhận một chuyện: ''Việc Trần Phúc Ức bịa đặt trên mạng, sau đó có phải Chu Thủy Nhung đã đến tìm cậu?''
Lương Kế Phàm dừng tay không lấy thuốc lá nữa, giương mắt qua nhìn: ''Vì sao tôi phải nói cậu biết?''
Thẩm Thính Ôn tùy tiện đá một cú vào tay hắn, hắn không trụ được, hộp thuốc liền rơi xuống, từng điếu thuốc vung vẩy ra ngoài.
Lương Kế Phàm trúng một cú bầm tay, máu nóng bốc lên cũng không quản gì nữa, vung lên nắm đấm: ''Đ* má, mày bị sao hả? Mày với cha mày ra vẻ ta đây giỏi lắm sao?''
Thẩm Thính Ôn nhẹ nhàng đỡ được nắm đấm của hắn, vận sức gấp đôi đóng chặt hắn lên tường: ''Về sau hỏi gì đáp nấy, không cần nói nhảm.''
Lương Kế Phàm cũng không phải dạng ăn no rửng mỡ, nhưng đánh nhau thì chắc chắn không lại Thẩm Thính Ôn, hơn nữa bản thân đang bận, không rảnh kéo dài thời gian, liền đẩy Thẩm Thính Ôn ra, không kiên nhẫn nói: ''Được rồi, được rồi, không phải hỏi về Chu Thủy Nhung sao? Cô ta đúng là muốn Trần Phúc Ức đứng ra giải thích.''
''Mày không nhân cơ hội ra điều kiện sao?''
Nhắc đến thêm bực, Lương Kế Phàm nói: ''Với cô ta? Ra điều kiện sao? Bớt nói giỡn đi, con đàn bà kia quá độc địa, tự mình hưởng đi, tao không có phúc phần đó đâu.''
Thẩm Thính Ôn đoán: ''Cô ấy nắm được điểm yếu của mày.''
''Khỏi hỏi nữa, dù sao chính là như vậy, về sau tao không ghẹo nó nữa.'' Lương Kế Phàm nói xong duỗi tay ra với Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn rút từ ví ra 200 đồng NDT đưa hắn. (~700.000 VND)
Lương Kế Phàm lấy tiền xong, lại đem danh xưng ''Thiếu gia'' ra châm chọc: “Sau này Thiếu gia cứ việc đá thuốc của tôi đi, dù sao cậu có tiền, Bắc Kinh tùy cậu xử lý.''
Thẩm Thính Ôn biết chuyện Trần Phúc Ức bịa đặt Chu Thủy Nhung có thể xử lý, nhưng cậu không giữ được mình, những lời xấu xa đó so với cô thì cậu còn khó nuốt hơn. Kết cục của lòng quan tâm chính là bị hoài nghi, chỉ sợ sau này Chu Thủy Nhung cũng không tin cậu nữa.
Anh mang balo trên vai, hai tay đút túi quần đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Chu Thủy Nhung chưa về nhà, cô dựa vào thân cây ở đầu hẻm, Thẩm Thính Ôn vừa đi ra liền giáp mặt với cô.
Thẩm Thính Ôn biết mình tiêu đời rồi, nhưng gặp nguy không sợ là điểm đặc biệt của anh, nên cũng không biểu hiện gì, còn tự nhiên lại gần cô chào hỏi: ''Còn chưa trở về sao?''
Chu Thủy Nhung chậm rãi tháo băng đô trên trán xuống, gấp lại gọn gàng, như không nghe cậu hỏi.
Thẩm Thính Ôn mời cô: ''Cùng đi ăn không? Nhà bà nội tớ có một ...''
Chu Thủy Nhung mở miệng: ''Mẹ nó cậu còn giả bộ?''
''Thiếu gia'' là biệt danh một số học sinh đặt cho Thẩm Thính Ôn khi cậu đôi lần ra tay hào phóng, kỳ thật xưng hô này mang nhiều ý châm chọc.
Cả lớp hoan hô một trận 'Cám ơn thiếu gia', 'Thiếu gia ngầu quá'.
Thẩm Thính Ôn cầm hai chai nước vị đào, đi ngang qua bàn Chu Thủy Nhung thì đặt xuống một chai.
Chu Thủy Nhung hơi giương mắt, nhìn chai nước cũng nhìn tay Thẩm Thính Ôn, cánh tay rất dễ nhận ra. Cô không nói gì, tiếp tục làm bài.
Sau tiết thể dục là giờ tự học, Phó Lân Anh đổi đến vị trí bên cạnh Chu Thủy Nhung, giúp cô sửa lỗi sai khi viết văn.
Tài viết văn của Phó Lân Anh rất khá, 80% bài cậu viết ra đều được đăng lên tạp chí, còn viết bài quảng cáo nữa. Có cậu ta kèm Chu Thủy Nhung, chỉ trong một tiết học cô đã nắm bắt được tinh túy trong cách nghị luận các tác phẩm kinh điển.
Cô thích tiết tự học nên hết sức chăm chú, còn đem sự chỉ dẫn của Phó Lân Anh soạn thành đại cương.
Thẩm Thính Ôn ở không xa xem đề, xem đến có chút nóng nảy: ''Đề này không thể ra khó hơn chút sao? Đơn giản như vậy thì giải đề làm gì?''
Sau giờ học, Phó Lân Anh đem tuyển tập đúc kết các thành ngữ dễ hiểu nhầm cho Chu Thủy Nhung: ''Cái này cho cậu. Đôi khi thêm một vài thành ngữ khi viết văn sẽ khiến tác phẩm hay hơn.''
Chu Thủy Nhung vì để cám ơn nên đưa chai nước vị đào của Thẩm Thính Ôn cho Phó Lân Anh.
Thẩm Thính Ôn tận mắt thấy cô đưa chai nước cho Phó Lân Anh, bút chì đang viết bỗng gãy ngòi. Chất lượng thật tệ.
Giờ học cuối buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm đến kêu Chu Thủy Nhung đi ra ngoài.
Thẩm Thính Ôn mặt không biến sắc, Phó Lân Anh đi theo ra ngoài, cậu cảm thấy giáo viên chủ nhiệm đã biết chuyện Chu Thủy Nhung đánh nhau.
*
Tại văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Cô giáo hỏi Chu Thủy Nhung: ''Có mấy nữ sinh nói em đánh họ, có chuyện như vậy không?''
Chu Thủy Nhung mặt không đổi, tim không loạn: ''Không có.''
Cô giáo nhìn cô chằm chằm, giống như có thể tìm dấu hiệu nói dối trên mặt cô: ''Em đừng tưởng lừa được tôi, tôi biết chuyện gì đã xảy ra.''
''Nếu cô biết thì trực tiếp ra thông báo, còn tìm em làm gì?''
Cô chủ nhiệm nhíu mày, ai ui, còn rất thông minh nha: ''Em bớt ra vẻ thông minh với tôi đi, đừng tưởng em là Hoa kiều thì tôi sẽ đi cửa sau, ở trường trung học quốc gia thì đối xử đều bình đẳng, ai trái với kỷ luật tôi sẽ xử phạt!''
''Em thật sự không có.'' Chu Thủy Nhung nói.
Giáo viên chủ nhiệm lại nhìn chăm chăm một hồi lâu, nhìn dáng vẻ thong dong này không giống nói dối: ''Được rồi, em ra ngoài đi.''
Chu Thủy Nhung ra khỏi văn phòng cô chủ nhiệm thì thấy Phó Lân Anh, cậu chào đón cô: ''Không có việc gì chứ?''
''Không có việc gì.''
Phó Lân Anh ở ngoài cửa nghe được đoạn đối thoại bên trong, cậu nói ra suy nghĩ của mình: ''Cậu dồn nữ sinh kia vào góc tường, nơi đó là góc chết không người theo dõi nên chuyện đánh cô ta căn bản không có chứng cứ. Mặt khác hai nữ sinh kia không muốn phiền phức nên sẽ không đứng ra làm chứng.''
Chu Thủy Nhung không trả lời, ngầm thừa nhận.
Phó Lân Anh gãi đầu, đột nhiên run lên một cái.
Chu Thủy Nhung mục đích đến đây là để học, không phải để lập băng nhóm, chỉ cần người không phạm ta thì cô tình nguyện bình an vô sự với mọi người, nhưng nếu họ không quản được mình thì tất nhiên cô có thể ứng phó.
Nói thật mấy trò trẻ con này không cần Tư Văn chỉ dạy cô cũng biết, thật nhàm chán.
*
Khi tan học, Lương Kế Phàm và Thẩm Thính Ôn mặt đối mặt ở chỗ cũ, Chu Thủy Nhung ra cổng trường thấy được, tay áo Thẩm Thính Ôn xắn lên, miệng vết thương trông rất ghê rợn. Nhưng lúc này, Chu Thủy Nhung cũng không để ý liền quay đi.
Thẩm Thính Ôn thấy khổ nhục kế không dùng được, liền thả tay áo xuống.
Lương Kế Phàm còn bận việc khác, không rảnh dây dưa: ''Không phải chứ cậu tìm tôi có việc gì? Bộ quen lắm sao?''
Thẩm Thính Ôn phải xác nhận một chuyện: ''Việc Trần Phúc Ức bịa đặt trên mạng, sau đó có phải Chu Thủy Nhung đã đến tìm cậu?''
Lương Kế Phàm dừng tay không lấy thuốc lá nữa, giương mắt qua nhìn: ''Vì sao tôi phải nói cậu biết?''
Thẩm Thính Ôn tùy tiện đá một cú vào tay hắn, hắn không trụ được, hộp thuốc liền rơi xuống, từng điếu thuốc vung vẩy ra ngoài.
Lương Kế Phàm trúng một cú bầm tay, máu nóng bốc lên cũng không quản gì nữa, vung lên nắm đấm: ''Đ* má, mày bị sao hả? Mày với cha mày ra vẻ ta đây giỏi lắm sao?''
Thẩm Thính Ôn nhẹ nhàng đỡ được nắm đấm của hắn, vận sức gấp đôi đóng chặt hắn lên tường: ''Về sau hỏi gì đáp nấy, không cần nói nhảm.''
Lương Kế Phàm cũng không phải dạng ăn no rửng mỡ, nhưng đánh nhau thì chắc chắn không lại Thẩm Thính Ôn, hơn nữa bản thân đang bận, không rảnh kéo dài thời gian, liền đẩy Thẩm Thính Ôn ra, không kiên nhẫn nói: ''Được rồi, được rồi, không phải hỏi về Chu Thủy Nhung sao? Cô ta đúng là muốn Trần Phúc Ức đứng ra giải thích.''
''Mày không nhân cơ hội ra điều kiện sao?''
Nhắc đến thêm bực, Lương Kế Phàm nói: ''Với cô ta? Ra điều kiện sao? Bớt nói giỡn đi, con đàn bà kia quá độc địa, tự mình hưởng đi, tao không có phúc phần đó đâu.''
Thẩm Thính Ôn đoán: ''Cô ấy nắm được điểm yếu của mày.''
''Khỏi hỏi nữa, dù sao chính là như vậy, về sau tao không ghẹo nó nữa.'' Lương Kế Phàm nói xong duỗi tay ra với Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn rút từ ví ra 200 đồng NDT đưa hắn. (~700.000 VND)
Lương Kế Phàm lấy tiền xong, lại đem danh xưng ''Thiếu gia'' ra châm chọc: “Sau này Thiếu gia cứ việc đá thuốc của tôi đi, dù sao cậu có tiền, Bắc Kinh tùy cậu xử lý.''
Thẩm Thính Ôn biết chuyện Trần Phúc Ức bịa đặt Chu Thủy Nhung có thể xử lý, nhưng cậu không giữ được mình, những lời xấu xa đó so với cô thì cậu còn khó nuốt hơn. Kết cục của lòng quan tâm chính là bị hoài nghi, chỉ sợ sau này Chu Thủy Nhung cũng không tin cậu nữa.
Anh mang balo trên vai, hai tay đút túi quần đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Chu Thủy Nhung chưa về nhà, cô dựa vào thân cây ở đầu hẻm, Thẩm Thính Ôn vừa đi ra liền giáp mặt với cô.
Thẩm Thính Ôn biết mình tiêu đời rồi, nhưng gặp nguy không sợ là điểm đặc biệt của anh, nên cũng không biểu hiện gì, còn tự nhiên lại gần cô chào hỏi: ''Còn chưa trở về sao?''
Chu Thủy Nhung chậm rãi tháo băng đô trên trán xuống, gấp lại gọn gàng, như không nghe cậu hỏi.
Thẩm Thính Ôn mời cô: ''Cùng đi ăn không? Nhà bà nội tớ có một ...''
Chu Thủy Nhung mở miệng: ''Mẹ nó cậu còn giả bộ?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.