Mặt Dày Mới Tán Được Em

Chương 12:

Tư Ta

18/09/2024

Chu Thủy Nhung và Phó Lân Anh đi dạo qua những tán cây Hông* trong trường, cậu ấy tán gẫu chuyện nổi lên mấy hôm trước: ''Tin đồn trên mạng cậu đừng cho là thật, bọn họ hóng chuyện đôi ba ngày là chuyển sang chuyện khác ngay.''

*Cây Hông:

Chu Thủy Nhung cũng không cho là thật, nếu không vì sợ việc cô bị nhiều người để ý mang đến phiền phức cho Tư Văn thì cô cũng lười quản miệng lưỡi thiên hạ: ''Không có việc gì.''

Phó Lân Anh đột nhiên đến trước mặt đối diện với cô: ''Cậu thích cổ trang không? Tớ cảm thấy cậu mặc Hán phục rất hợp, muốn thử không?''

Chu Thủy Nhung chưa từng mặc qua: ''Quên đi.''

Phó Lân Anh không ngại, cười cười: ''Vậy thôi.''

Sau đó hai người không nói nữa, khi họ đi ngang qua khu rửa tay lộ thiên, nghe được hai nữ sinh đang nói về chuyện vừa nãy ở sân thể dục: ''Triệu Cô Tình còn lên tiếng thay Chu Thủy Nhung, mấy nữ sinh kia là chó điên, cậu chờ xem, tới tối sẽ lan tin 'Chu Thủy Nhung và Triệu Cô Tình là một đôi gái ngành'. Triệu Cô Tình thật ngu ngốc, vất vả thoát ra vị trí bị công kích, lại vội vàng muốn bị ăn chửi nữa.''

''Không hẳn là đỡ đạn cho Chu Thủy Nhung đâu, dù sao trước kia cô ta là chủ đề bị bàn tán, hiện tại bị mất phần rồi haha.''

''Cũng có thể.''

Chu Thủy Nhung nghe tới tên mình, muốn dừng lại xem ai đang nói chuyện. Thì hai nữ sinh vừa rồi cãi lộn với Triệu Cô Tình đi qua, quái gở lên tiếng: ''Chỉ biết nói lung tung sau lưng người khác, cũng không biết ai là chó điên.''

Hai người bị nói tỏ ý không vui: ''Mày nói ai?''

''Ai sủa bậy thì nói người đó.''

''Mày không phải chó điên thì là cái gì? Cùng một giuộc với Trần Phúc Ức ngày ngày tán hươu tán vượn, hết nói Triệu Cô Tình lại đến Chu Thủy Nhung, dám đặt điều lại sợ bị người khác nói sao?''

Phó Lân Anh thấy phiền liền nhắc Chu Thủy Nhung: ''Chúng ta đi thôi.''

Chu Thủy Nhung nhìn đồng hồ, còn 8 phút nữa là vào học, liền chuẩn bị đến nói đôi câu với bọn họ.

Phó Lân Anh vươn tay bắt hụt không khí: ''Ôi chao, đừng đi!''



Chu Thủy Nhung đến bên khu rửa tay, đặt vợt Tennis qua một bên, cô mở vòi nước, bình tĩnh rửa tay.

Mấy nữ sinh chú ý tới cô liền nhỏ tiếng lại.

Bọn họ nhìn thấu Triệu Cô Tình là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt nên mới cãi lại, nhưng còn chưa rõ về Chu Thủy Nhung, không biết nếu cô ấy mà nghe được những gì họ đã nói thì sẽ thế nào, nên đành ngậm miệng.

Chu Thủy Nhung rửa tay xong, cầm lên vợt Tennis nói: ''Chu Thủy Nhung mà mấy người đang nói tới là tôi phải không?''

Trong số họ có kẻ nhát chết liền đi lên: ''Tụi tôi không nói gì khác, chỉ nói chuyện cậu là học sinh mới chuyển đến.''

''Sao tôi lại nghe thấy gì mà 'một đôi gái ngành' là thế nào?''

Kẻ sợ chết kia mặt đỏ lên, không dám nói tiếp.

Kẻ không sợ chết thì giận dữ nói: ''Nói mày đó thì sao? Mày giả bộ cái gì?''

Chu Thủy Nhung chậm rãi đến gần, cầm vợt Tennis đẩy vào cổ cô ta bức đến góc tường: ''Mày nói cái gì?''

Tay cô ta run rẩy, không dám chớp mắt, trừng trừng nhìn vào Chu Thủy Nhung thân hình cao lớn, còn gân cổ nói lại: ''Sao? Muốn đánh người hả? Nếu mày động thủ trong trường, vậy chờ bị kỷ luật đi!''

Chu Thủy Nhung không quan trọng chuyện này, không đợi cô ta nói xong liền táng một bạt tai làm má phải và lỗ tai cô ta đỏ bừng, đầu quay mòng mòng.

Cô bạn kia bị dọa, lập tức lấy tay che miệng.

Hai nữ sinh còn lại liếc nhanh qua nhau cười trộm, có chỗ vui sướng khi người gặp họa.

Phó Lân Anh cũng trợn tròn mắt, Chu Thủy Nhung này cũng quá xem thường kỷ luật, chắc chắn làm vậy sẽ bị thông báo kỷ luật, không khéo bị mời phụ huynh, cho nghỉ học. Phe phái trong trường đánh nhau cũng không quang minh chính đại như vậy, cô đúng là không sợ bị phạt mà.

Chu Thủy Nhung tát xong liền nắm tóc cô ta, bắt đối diện với chính mình: ''Giữ chặt miệng và cái tay cào bàn phím cho tốt, bằng không Trần Phúc Ức khóc thế nào thì mày so với cô ta sẽ càng thảm hơn đấy.''



Nữ sinh sợ tiểu ra quần, khi nhận thức quay về thì quần đã ướt sũng, nước chảy lách tách trên mặt đất.

Cô bạn kia của cô ta chầm chậm đi lên đỡ lấy, nói với Chu Thủy Nhung: ''Tụi tôi sẽ không nói ra.''

Chu Thủy Nhung lúc này mới buông tay, thu hồi vợt lại.

Hai nữ sinh hóng chuyện thấy Chu Thủy Nhung động thủ nhanh như chớp cũng cười không nổi nữa, thừa dịp cô không chú ý liền chạy biến đi.

Chu Thủy Nhung quay đầu về lớp, Phó Lân Anh lấy lại tinh thần, cũng theo trở về.

Ở góc hướng Tây Nam gần đó, Thẩm Thính Ôn hai tay đút túi quần, chứng kiến một màn này. Đem quần áo vắt trên vai đặt lên tay, cậu trở về lớp, không có bất kỳ phản ứng gì.

*

Trở lại lớp, Phó Lân Anh nói với Chu Thủy Nhung: ''Chuyện này nếu mà trường biết thì ngày mai cậu liền nhận thông báo kỷ luật.''

Chu Thủy Nhung lấy vở ra, lúc này cũng bình tĩnh như khi đánh người: ''Tùy thôi.''

Phó Lân Anh cảm thấy Chu Thủy Nhung với mấy nữ sinh bị công kích trước giờ không giống nhau: ''Trước đây cũng có người bị nói câu tam đáp tứ giống cậu, nhưng vì rất nhiều chuyện không thể làm sáng tỏ, cuối cùng đều chọn cam chịu. Đương nhiên cam chịu thì trong lòng uất ức thành bệnh phải thôi học. Chưa từng thấy ai trực tiếp ra tay như cậu, bọn họ không phải chỉ một hai người, nguyên một đàn vậy tớ sợ cậu bị chửi sẽ càng nặng hơn.''

Chu Thủy Nhung nói: ''Vì sao tôi phải chịu đựng?''

Phó Lân Anh im lặng.

Chu Thủy Nhung giở đề ra xem: ''Cô ta được chửi còn tôi không được đánh à? Bộ cô ta là đặc biệt ư?''

Phó Lân Anh cảm thấy tư tưởng của Chu Thủy Nhung không giống học sinh bình thường: ''Gặp tiểu nhân cậu có thể nhịn một chút, lùi một bước trời cao biển rộng, cậu vừa chuyển tới không cần thiết thì đừng chấp. Bọn họ đông hơn sẽ có người sợ người không, nếu làm sự việc trầm trọng thêm thì cậu làm sao bây giờ?''

Chu Thủy Nhung làm bài, thản nhiên nói: ''Chỉ cần tôi đủ bạo, thì bạo lực học đường không rơi xuống đầu đâu.''

Phó Lân Anh ngẩn ra, cô gái này thật ngang tàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Dày Mới Tán Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook