Chương 15:
Tư Ta
18/09/2024
Cơm nước xong, ông nội, bà nội rời đi, Thẩm Thành cũng bận việc, trong nhà chỉ còn lại Ôn Hỏa, Thẩm Thính Ôn, Thẩm Nãi Y và ''anh nông dân'' của cô, ''Nông dân'' từ khi vào cửa liền xun xoe, ân cần cả buổi, lúc này mọi người đi rồi cũng không thả lỏng, rót rượu đều một tay anh.
Ôn Hỏa nói: ''Đừng căng thẳng, nhà mình dễ ở chung lắm.''
''Anh nông dân'' không dám, nhà họ Thẩm gia thế trăm năm, xét môn đăng hậu đối thì dù anh có giỏi cỡ nào cũng là trèo cao, có thể lấy con gái Thẩm gia là nhờ hương khói của tổ tiên.
Ở hiện đại thì không câu nệ như vậy, nhưng hai người xuất thân từ hai gia đình khác nhau, sống chung sẽ không dễ dàng, đạo lý đó anh hiểu được.
Ôn Hỏa nhìn anh căng như dây đàn, cũng mặc kệ, cô trở về phòng mình, không theo chân mấy người trẻ tuổi được.
''Anh nông dân'' rót rượu cho Thẩm Nãi Y, Thẩm Thính Ôn cảm thấy có chỗ quá đáng.
Thẩm Nãi Y nhìn biểu tình của Thẩm Thính Ôn liền biết trong lòng anh nghĩ gì, vào lúc bạn trai đi WC liền nói với Thẩm Thính Ôn: ''Cậu không thể nhắm một mắt cho qua sao?''
''Người diễn giỏi như vậy chị không sợ bị lừa sao?''
''Cậu thì không diễn à? Khi còn bé mẹ lên phòng chị cậu liền làm bộ đáng thương nói 'Mẹ dỗ chị đi, không cần lo cho bảo bối, bảo bối ở một mình cũng không sợ đâu', cậu mất trí nhớ rồi sao?''
''Đó không phải em.''
Thẩm Nãi Y liếc cậu: ''Khi bắt đầu tình cảm mọi người không phải đều giả vờ sao? Cậu không biết chuyện tình của cha mẹ sao? Khi đó hai người tự nhận là kỹ nữ và cẩu, cùng diễn trò như nhau.''
Thẩm Thính Ôn nghĩ tới kỹ xảo mình đã dùng với Chu Thủy Nhung, cũng không tệ.
''Đôi khi cuộc sống không cần cái gì cũng phải thật, giả một chút có gì không tốt.'' Thẩm Nãi Y nhìn rượu trong chén: ''Muốn thật, muốn giả, muốn vờ, muốn kiên cường, muốn cố chấp, mọi thứ xảy đến, hay không xảy đến thì chỉ cần nhìn thôi là được rồi, cậu không biết vậy là tốt à?''
Cô có thể để bạn trai diễn một chút, vì bản thân cũng có chỗ không thành thật.
Khi Thẩm Nãi Y nói thì trong đầu Thẩm Thính Ôn đều là hình ảnh của Chu Thủy Nhung, cánh tay bị thương là giả, may mắn được cô bảo vệ, chiếm được khoảnh khắc dịu dàng hiếm có. Hiện tại bị vạch trần nguyên hình rồi, đơn giản không cần làm bộ nữa.
Cậu cũng không thể để cô gái mình thích bảo vệ. Đàn ông nếu không thể lo cho phụ nữ, cũng không phải đàn ông.
Lại nói, Chu Tịch Hựu đến, cô là cháu của Đường Quân Ân - Anh em tốt của Thẩm Thành, cô là thiên tài dương cầm cũng xem như là thanh mai trúc mã với Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn thấy cô đến cũng không có phản ứng, cậu đứng dậy rời đi: ''Tôi đi trước.''
Chu Tịch Hựu không để cậu đi: ''Sao tớ đến gần là cậu lại muốn đi.''
Thẩm Thính Ôn nói như chuyện đương nhiên: ''Vậy cậu không nghĩ lại xem bản thân có phải làm phiền người khác không?''
Lời khó nghe đã quen tai, Chu Tịch Hựu đã sớm miễn dịch: ''Cậu có vé vào cửa nhân ngày kỷ niệm thành lập trường cậu không?''
Một tuần trước khi khai mạc lễ kỷ niệm thành lập trường, nhà trường sẽ in một xấp vé phát miễn phí, thường dành cho những học sinh đã chuẩn bị tiết mục, họ có thể đưa vé cho người nhà, bạn bè, và mời họ đến xem.
Chu Tịch Hựu thấy Thẩm Thính Ôn không trả lời, lại hỏi tiếp: ''Có hay không?''
''Không có.''
''Cậu không phải người nổi tiếng trong trường sao? Sao có thể không có?''
Thẩm Thính Ôn không phản ứng thêm mà quay đi.
Chu Tịch Hựu đến bên cạnh ôm cánh tay Thẩm Nãi Y: ''Chị xem đức hạnh kia của cậu ấy, suốt ngày ủ rũ, làm như ai thiếu tiền không bằng, nếu không phải có khuôn mặt đẹp cùng một chút năng lực, chắc chắn là ngày ngày bị đánh rồi.''
''Không phải có em hay đi theo sau gọi anh ngọt ngào lắm sao, chị nhớ nguyện vọng của em khi đó là lớn lên gả cho nó, giờ trưởng thành thì hối hận rồi sao?''
Kỳ thật Chu Tịch Hựu năm trước có tỏ tình nhưng bị Thẩm Thính Ôn cự tuyệt: ''Em không thích cậu ấy, hồi nhỏ là con nít hay đùa vậy thôi.''
''Chị vừa nói nó có ở nhà, em liền bay qua đây.''
''Em muốn có được vé vào cửa ngày kỷ niệm thành lập trường. Ban nhạc trường họ rất có tiếng, đã hai lần tham gia Lễ hội âm nhạc Dâu Tây*, em nghe bọn họ đang tìm một tay chơi Keyboard liền muốn đi thử xem mình có thể tham gia không.''
Thẩm Nãi Y còn tưởng hai người họ đang yêu đương, hiện tại thấy vậy hóa ra cô đã nghĩ nhiều rồi.
* Lễ hội âm nhạc Dâu Tây: Là 1 lễ hội âm nhạc ngoài trời nổi tiếng ở Trung Quốc, thường được tổ chức vào tháng 4, tháng 5 hàng năm, là một biểu tượng mùa xuân của giới trẻ Trung Quốc.
*
Thẩm Thính Ôn 10 giờ đã yên vị tắm rửa xong lên giường nằm, mở di động ra xem.
Cậu nhìn khung chat với Chu Thủy Nhung, không dám nhắn tin, vì sợ sẽ nhìn thấy chấm than màu đỏ, sau đó có thể thấy thông báo ‘’Bạn muốn kết bạn người này hay không?’’
*Trong WeChat nếu chặn tin nhắn người lạ (ở đây là Ôn sợ Nhung chặn WeChat mình), thì khi nhắn tin sẽ hiển thị như hình sau:
Chu Thủy Nhung trái tim sắt đá, cô hủy kết bạn không chút do dự.
Cậu thế nào cũng không nghĩ đến bạn trai của Trần Phúc Ức sẽ chạy lại mắng chửi, nếu không có chuyện này Chu Thủy Nhung cũng không bắt được sơ hở, cảnh tượng bên xe Taxi còn có thể diễn lại.
Nhớ đến bộ dạng nuốt nước miếng ngày đó của Chu Thủy Nhung thì tâm tình cậu liền rung động. Kỳ thật cô chắc cũng động lòng rồi phải không? Đang tuổi trưởng thành, như thế nào không nghĩ đến chuyện thử trái cấm? Rõ ràng cô có phản ứng với mấy hành động sau đó của mình.
Khi đó cô có điểm ngốc, có chỗ ngu ngơ và luống cuống chân tay, trời tối cậu cũng không chắc cô có đỏ mặt hay không, nhưng chút phản ứng này cũng thật đáng yêu.
Cậu trở mình, đem di động tiến lại gần mặt, trước tiên đổi tên danh bạ Chu Thủy Nhung thành ''Bà xã'', sau đó phóng to biểu tượng cái đầu trên danh bạ, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm đến, nụ cười lan ra khóe miệng: ''Sớm muộn cũng bắt cậu kêu 'Ông xã' ''.
Ôn Hỏa nói: ''Đừng căng thẳng, nhà mình dễ ở chung lắm.''
''Anh nông dân'' không dám, nhà họ Thẩm gia thế trăm năm, xét môn đăng hậu đối thì dù anh có giỏi cỡ nào cũng là trèo cao, có thể lấy con gái Thẩm gia là nhờ hương khói của tổ tiên.
Ở hiện đại thì không câu nệ như vậy, nhưng hai người xuất thân từ hai gia đình khác nhau, sống chung sẽ không dễ dàng, đạo lý đó anh hiểu được.
Ôn Hỏa nhìn anh căng như dây đàn, cũng mặc kệ, cô trở về phòng mình, không theo chân mấy người trẻ tuổi được.
''Anh nông dân'' rót rượu cho Thẩm Nãi Y, Thẩm Thính Ôn cảm thấy có chỗ quá đáng.
Thẩm Nãi Y nhìn biểu tình của Thẩm Thính Ôn liền biết trong lòng anh nghĩ gì, vào lúc bạn trai đi WC liền nói với Thẩm Thính Ôn: ''Cậu không thể nhắm một mắt cho qua sao?''
''Người diễn giỏi như vậy chị không sợ bị lừa sao?''
''Cậu thì không diễn à? Khi còn bé mẹ lên phòng chị cậu liền làm bộ đáng thương nói 'Mẹ dỗ chị đi, không cần lo cho bảo bối, bảo bối ở một mình cũng không sợ đâu', cậu mất trí nhớ rồi sao?''
''Đó không phải em.''
Thẩm Nãi Y liếc cậu: ''Khi bắt đầu tình cảm mọi người không phải đều giả vờ sao? Cậu không biết chuyện tình của cha mẹ sao? Khi đó hai người tự nhận là kỹ nữ và cẩu, cùng diễn trò như nhau.''
Thẩm Thính Ôn nghĩ tới kỹ xảo mình đã dùng với Chu Thủy Nhung, cũng không tệ.
''Đôi khi cuộc sống không cần cái gì cũng phải thật, giả một chút có gì không tốt.'' Thẩm Nãi Y nhìn rượu trong chén: ''Muốn thật, muốn giả, muốn vờ, muốn kiên cường, muốn cố chấp, mọi thứ xảy đến, hay không xảy đến thì chỉ cần nhìn thôi là được rồi, cậu không biết vậy là tốt à?''
Cô có thể để bạn trai diễn một chút, vì bản thân cũng có chỗ không thành thật.
Khi Thẩm Nãi Y nói thì trong đầu Thẩm Thính Ôn đều là hình ảnh của Chu Thủy Nhung, cánh tay bị thương là giả, may mắn được cô bảo vệ, chiếm được khoảnh khắc dịu dàng hiếm có. Hiện tại bị vạch trần nguyên hình rồi, đơn giản không cần làm bộ nữa.
Cậu cũng không thể để cô gái mình thích bảo vệ. Đàn ông nếu không thể lo cho phụ nữ, cũng không phải đàn ông.
Lại nói, Chu Tịch Hựu đến, cô là cháu của Đường Quân Ân - Anh em tốt của Thẩm Thành, cô là thiên tài dương cầm cũng xem như là thanh mai trúc mã với Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn thấy cô đến cũng không có phản ứng, cậu đứng dậy rời đi: ''Tôi đi trước.''
Chu Tịch Hựu không để cậu đi: ''Sao tớ đến gần là cậu lại muốn đi.''
Thẩm Thính Ôn nói như chuyện đương nhiên: ''Vậy cậu không nghĩ lại xem bản thân có phải làm phiền người khác không?''
Lời khó nghe đã quen tai, Chu Tịch Hựu đã sớm miễn dịch: ''Cậu có vé vào cửa nhân ngày kỷ niệm thành lập trường cậu không?''
Một tuần trước khi khai mạc lễ kỷ niệm thành lập trường, nhà trường sẽ in một xấp vé phát miễn phí, thường dành cho những học sinh đã chuẩn bị tiết mục, họ có thể đưa vé cho người nhà, bạn bè, và mời họ đến xem.
Chu Tịch Hựu thấy Thẩm Thính Ôn không trả lời, lại hỏi tiếp: ''Có hay không?''
''Không có.''
''Cậu không phải người nổi tiếng trong trường sao? Sao có thể không có?''
Thẩm Thính Ôn không phản ứng thêm mà quay đi.
Chu Tịch Hựu đến bên cạnh ôm cánh tay Thẩm Nãi Y: ''Chị xem đức hạnh kia của cậu ấy, suốt ngày ủ rũ, làm như ai thiếu tiền không bằng, nếu không phải có khuôn mặt đẹp cùng một chút năng lực, chắc chắn là ngày ngày bị đánh rồi.''
''Không phải có em hay đi theo sau gọi anh ngọt ngào lắm sao, chị nhớ nguyện vọng của em khi đó là lớn lên gả cho nó, giờ trưởng thành thì hối hận rồi sao?''
Kỳ thật Chu Tịch Hựu năm trước có tỏ tình nhưng bị Thẩm Thính Ôn cự tuyệt: ''Em không thích cậu ấy, hồi nhỏ là con nít hay đùa vậy thôi.''
''Chị vừa nói nó có ở nhà, em liền bay qua đây.''
''Em muốn có được vé vào cửa ngày kỷ niệm thành lập trường. Ban nhạc trường họ rất có tiếng, đã hai lần tham gia Lễ hội âm nhạc Dâu Tây*, em nghe bọn họ đang tìm một tay chơi Keyboard liền muốn đi thử xem mình có thể tham gia không.''
Thẩm Nãi Y còn tưởng hai người họ đang yêu đương, hiện tại thấy vậy hóa ra cô đã nghĩ nhiều rồi.
* Lễ hội âm nhạc Dâu Tây: Là 1 lễ hội âm nhạc ngoài trời nổi tiếng ở Trung Quốc, thường được tổ chức vào tháng 4, tháng 5 hàng năm, là một biểu tượng mùa xuân của giới trẻ Trung Quốc.
*
Thẩm Thính Ôn 10 giờ đã yên vị tắm rửa xong lên giường nằm, mở di động ra xem.
Cậu nhìn khung chat với Chu Thủy Nhung, không dám nhắn tin, vì sợ sẽ nhìn thấy chấm than màu đỏ, sau đó có thể thấy thông báo ‘’Bạn muốn kết bạn người này hay không?’’
*Trong WeChat nếu chặn tin nhắn người lạ (ở đây là Ôn sợ Nhung chặn WeChat mình), thì khi nhắn tin sẽ hiển thị như hình sau:
Chu Thủy Nhung trái tim sắt đá, cô hủy kết bạn không chút do dự.
Cậu thế nào cũng không nghĩ đến bạn trai của Trần Phúc Ức sẽ chạy lại mắng chửi, nếu không có chuyện này Chu Thủy Nhung cũng không bắt được sơ hở, cảnh tượng bên xe Taxi còn có thể diễn lại.
Nhớ đến bộ dạng nuốt nước miếng ngày đó của Chu Thủy Nhung thì tâm tình cậu liền rung động. Kỳ thật cô chắc cũng động lòng rồi phải không? Đang tuổi trưởng thành, như thế nào không nghĩ đến chuyện thử trái cấm? Rõ ràng cô có phản ứng với mấy hành động sau đó của mình.
Khi đó cô có điểm ngốc, có chỗ ngu ngơ và luống cuống chân tay, trời tối cậu cũng không chắc cô có đỏ mặt hay không, nhưng chút phản ứng này cũng thật đáng yêu.
Cậu trở mình, đem di động tiến lại gần mặt, trước tiên đổi tên danh bạ Chu Thủy Nhung thành ''Bà xã'', sau đó phóng to biểu tượng cái đầu trên danh bạ, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm đến, nụ cười lan ra khóe miệng: ''Sớm muộn cũng bắt cậu kêu 'Ông xã' ''.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.