Chương 17:
Tư Ta
23/09/2024
Tỉnh Hạ trở lại sân bóng rổ, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thính Ôn, vừa hay đè lên khăn lau mặt của một nam sinh, bị người ta gân cổ mắng: ''Mẹ nó Tỉnh Hạ cậu ngồi lên khăn mặt của tôi rồi, mau tránh ra!''
Tỉnh Hạ rút ra cái khăn dưới mông mình, ném cho cậu ta: ''Cho cậu cho cậu!''
Thẩm Thính Ôn mở nắp chai nước uống hai ngụm. Lúc trong trường cậu để tóc mái, trong mắt người khác có chút trẻ con, ở bên ngoài thì vuốt hết tóc ra sau, khi chơi bóng thì mang băng đô.
Bọn Tỉnh Hạ và Thẩm Thính Ôn xã giao bình thường, Thẩm Thính Ôn thường không tụ tập đi chơi với bọn họ, thời gian rảnh cậu còn nhiều việc khác để làm, phải nói là bận rộn.
Vậy vì sao nhóm Tỉnh Hạ còn nài nỉ Thẩm Thính Ôn tham gia? Cái này phải kể đến nhóm cổ động viên. Khi có Thẩm Thính Ôn thì nữ sinh đến xem nhiều hơn, bọn Tỉnh Hạ có thể ké hào quang của cậu, khi chơi xong còn được người ta mang đồ ăn đến cho, thật là tốt.
Tỉnh Hạ nói với Thẩm Thính Ôn: ''Cậu đoán tôi thấy ai ở ngoài kia? Cậu tuyệt đối không biết.''
Thẩm Thính Ôn không hứng thú.
''Là Chu Thủy Nhung! Cô ta đánh Bida bên ngoài, cùng với một đám đàn ông.''
Nghe đến đây Thẩm Thính Ôn không uống nữa, cậu đưa chai nước cho Tỉnh Hạ rồi đứng lên đi ra ngoài.
Triệu Cô Tình ở khán phòng nhìn thấy liền đứng lên, mắt dõi theo thân ảnh của Thẩm Thính Ôn thấy cậu rời khỏi khu bóng rổ.
Chúc A Di cũng thấy lạ: ''Hiệp hai sắp bắt đầu rồi, cậu ta đi ra ngoài làm chi?''
Tỉnh Hạ đuổi theo phía sau: ''Từ từ đã!''
Triệu Cô Tình và Chúc A Di thấy thế cũng theo đi xuống.
Thẩm Thính Ôn đi ra liền thấy Chu Thủy Nhung ghé vào bàn Bida chơi bóng, cô rất tập trung, hoàn toàn không biết mấy người xung quanh đang trộm nhìn mình, dán mắt vào chiếc quần Short cô đang mặc...
Thẩm Thính Ôn đi qua đứng ở sau cô, chặn lại mấy ánh mắt không tốt.
Có người hỏi cậu là ai, Chu Thủy Nhung quay đầu nhìn qua bộ dáng khác với thường ngày của Thẩm Thính Ôn, mái tóc được vuốt hết ra sau, nhìn rất hoang dã. Nếu ngay từ đầu cậu xuất hiện với dáng vẻ này cô chắc chắn sẽ không bị lừa.
Thẩm Thính Ôn nhàn nhạt đảo mắt qua mấy thanh niên kia rồi quay lại hỏi Chu Thủy Nhung: ''Cậu đã đến sao không đi vào?''
Chu Thủy Nhung chống gậy Bida xuống đất, nghi hoặc hỏi: ''Tôi cũng không phải đến tìm cậu.''
Thẩm Thính Ôn hỏi: ''Còn giận tớ à?''
''Cậu nghĩ nhiều rồi? Hai ta quen biết lắm sao?''
''Tớ sai rồi, tụi mình có thể đừng cãi nhau nữa không, tớ cam đoan về sau chuyện gì cũng sẽ nói với cậu.''
Cái đó cũng không phải chuyện quý báu gì với Chu Thủy Nhung, ''Cậu không cần nói như vậy, tôi không xứng nghe mấy chuyện này đâu.''
Chu Thủy Nhung học hỏi rất nhanh, tiếp xúc với dân Bắc Kinh mấy ngày đã quen với lối nói chuyện của họ, lời của Thẩm Thính Ôn có điểm mờ ám lộng giả thành chân, ít nhất mấy thanh niên kia nghe sẽ nghĩ Chu Thủy Nhung và Thẩm Thính Ôn rất quen thuộc.
Thẩm Thính Ôn bắt lấy tay áo Chu Thủy Nhung, bộ dáng dịu dàng đã quay trở lại: ''Tớ sai rồi, thực xin lỗi.''
Chu Thủy Nhung biết rõ đức hạnh của cậu, nhìn đến cái mặt này liền nghĩ: mẹ nó cũng giỏi giả vờ quá chứ?
Thẩm Thính Ôn từng bước đến gần: ''Ở trên Taxi cậu còn rất vui vẻ.''
Cái gì trên Taxi? Trên Taxi làm gì? Mọi người như lọt vào sương mù, bọn họ trên Taxi làm cái gì? Hai người là người yêu sao? Hẳn rồi? Nghe đoạn đối thoại này chính là bạn trai đang dỗ dành bạn gái hết dỗi đây mà.
Thì ra là hoa đã có chủ, mấy thanh niên vỡ mộng.
Tỉnh Hạ tới sau không hay biết hành vi đáng kinh hãi của Thẩm Thính Ôn, chỉ thấy khuôn mặt vốn bình thản của Chu Thủy Nhung nổi lên sát ý, cậu sợ tới run người, không dám đến gần chiến trường.
Chu Thủy Nhung hạ thấp cổ, sát khí trong mắt cũng giảm một nửa, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Thính Ôn: ''Chúng ta tìm một chỗ vắng nào đó vui vẻ trở lại nhé?''
Tỉnh Hạ trợn tròn mắt, Thẩm Thính Ôn thì biết bản thân sắp bị đánh.
Chu Thủy Nhung nắm tay Thẩm Thính Ôn kéo đến một góc, sau đó dồn cậu vào tường, nắm cổ áo kéo lên, tát một cái mở đầu: ''Chưa kết thúc sao? Cậu rốt cuộc muốn gì?''
Thẩm Thính Ôn để mặc cho cô đánh, sau đó hai tay vòng ra sau ôm cô vào lòng.
Chu Thủy Nhung thấy Thẩm Thính Ôn ôm eo mình, mày nhíu lại, cố thoát ra mà không được nên giương mắt trừng lên: ''Buông tay!''
Thẩm Thính Ôn không buông, tay còn dời lên lưng ôm cả người cô: ''Tớ thực không lừa cậu, đừng giận nữa được không?''
Chu Thủy Nhung bị cậu ôm một cái, tóc gáy đều dựng đứng lên, dùng sức đẩy cậu ra: ''Cậu có bệnh! Thẩm Thính Ôn!''
Thẩm Thính Ôn giữ chặt tay Chu Thủy Nhung không để cô thoát ra, sau đó cởi áo bóng rổ ra không để ý đến sự phản kháng của cô mà vòng áo che lại thân dưới của cô: ''Vậy cậu có thể nể tình tớ bị bệnh mà thêm lại Wechat không?''
Chu Thủy Nhung gỡ tay cậu ra: ''Cút đi!''
Thẩm Thính Ôn thân trên để trần dựa vào tường dõi theo bóng dáng Chu Thủy Nhung, cô còn mang áo của cậu, đôi chân thon dài thẳng tắp lướt nhanh theo gió...
Cô nói 'Cậu có bệnh, Thẩm Thính Ôn.''
Tên cậu phát ra từ miệng cô thật dễ nghe.
Tỉnh Hạ theo lại đây nhìn thấy Thẩm Thính Ôn ở trần, trên lưng quần thể thao là sợi dây buộc, đường nét từ eo xuống tí nữa nhìn thật hoàn mỹ, tỷ lệ cơ thể đáng ngưỡng mộ, cơ bụng cũng mê người, đừng nói con gái nhìn chảy nước miếng, cậu là con trai cũng phải nhìn chăm chăm.
Này còn chưa là gì, trước kia khi chơi bóng đã từng thấy cậu cởi áo, chỉ là không nghĩ tới dưới vớ tay là một hình xăm.
Khó trách khi chơi bóng cậu phải mang vớ dài tay, bọn họ còn tưởng để tránh nắng, lộn xộn một hồi thì ra là để che hình xăm. Tỉnh Hạ đi qua, mắt vẫn nhìn hình xăm trên tay hỏi: ''Cậu xăm cái gì vậy? Phong cách Gothic à?''
Thẩm Thính Ôn không nói chuyện, quay về sân bóng rổ, khi đi ngang qua sân thu hút ánh nhìn của các nữ sinh, vừa trẻ trung lại phát ra Hormone nam tính thế này là kiểu rất được ưa thích.
*Hình xăm phong cách Gothic
Chu Thủy Nhung mất hứng chơi tiếp, sau khi thoát được Thẩm Thính Ôn cô cũng ra về không từ biệt mấy nhân viên văn phòng kia, cũng không thấy cảnh Thẩm Thính Ôn ở trần một đường đi thẳng đến sân bóng rổ.
Chào hỏi cũng vô dụng, nhờ công Thẩm Thính Ôn mà mấy người kia đều hết hy vọng, đã nghĩ rằng cô có bạn trai.
Từ nhà thể thao đi ra, Chu Thủy Nhung gỡ áo của Thẩm Thính Ôn ra ném vào thùng rác, thứ rác rưởi lại tròng vào người cô ư?
Thẩm Thính Ôn sau khi lật bài ngửa thì không diễn kịch nữa, tốt lắm, về sau tốt nhất đừng xài thủ đoạn nữa, bằng không hôm nay chỉ đánh một cái còn lần sau sẽ đánh cho lòi ruột ra, không thiếu cái nào!
Tỉnh Hạ rút ra cái khăn dưới mông mình, ném cho cậu ta: ''Cho cậu cho cậu!''
Thẩm Thính Ôn mở nắp chai nước uống hai ngụm. Lúc trong trường cậu để tóc mái, trong mắt người khác có chút trẻ con, ở bên ngoài thì vuốt hết tóc ra sau, khi chơi bóng thì mang băng đô.
Bọn Tỉnh Hạ và Thẩm Thính Ôn xã giao bình thường, Thẩm Thính Ôn thường không tụ tập đi chơi với bọn họ, thời gian rảnh cậu còn nhiều việc khác để làm, phải nói là bận rộn.
Vậy vì sao nhóm Tỉnh Hạ còn nài nỉ Thẩm Thính Ôn tham gia? Cái này phải kể đến nhóm cổ động viên. Khi có Thẩm Thính Ôn thì nữ sinh đến xem nhiều hơn, bọn Tỉnh Hạ có thể ké hào quang của cậu, khi chơi xong còn được người ta mang đồ ăn đến cho, thật là tốt.
Tỉnh Hạ nói với Thẩm Thính Ôn: ''Cậu đoán tôi thấy ai ở ngoài kia? Cậu tuyệt đối không biết.''
Thẩm Thính Ôn không hứng thú.
''Là Chu Thủy Nhung! Cô ta đánh Bida bên ngoài, cùng với một đám đàn ông.''
Nghe đến đây Thẩm Thính Ôn không uống nữa, cậu đưa chai nước cho Tỉnh Hạ rồi đứng lên đi ra ngoài.
Triệu Cô Tình ở khán phòng nhìn thấy liền đứng lên, mắt dõi theo thân ảnh của Thẩm Thính Ôn thấy cậu rời khỏi khu bóng rổ.
Chúc A Di cũng thấy lạ: ''Hiệp hai sắp bắt đầu rồi, cậu ta đi ra ngoài làm chi?''
Tỉnh Hạ đuổi theo phía sau: ''Từ từ đã!''
Triệu Cô Tình và Chúc A Di thấy thế cũng theo đi xuống.
Thẩm Thính Ôn đi ra liền thấy Chu Thủy Nhung ghé vào bàn Bida chơi bóng, cô rất tập trung, hoàn toàn không biết mấy người xung quanh đang trộm nhìn mình, dán mắt vào chiếc quần Short cô đang mặc...
Thẩm Thính Ôn đi qua đứng ở sau cô, chặn lại mấy ánh mắt không tốt.
Có người hỏi cậu là ai, Chu Thủy Nhung quay đầu nhìn qua bộ dáng khác với thường ngày của Thẩm Thính Ôn, mái tóc được vuốt hết ra sau, nhìn rất hoang dã. Nếu ngay từ đầu cậu xuất hiện với dáng vẻ này cô chắc chắn sẽ không bị lừa.
Thẩm Thính Ôn nhàn nhạt đảo mắt qua mấy thanh niên kia rồi quay lại hỏi Chu Thủy Nhung: ''Cậu đã đến sao không đi vào?''
Chu Thủy Nhung chống gậy Bida xuống đất, nghi hoặc hỏi: ''Tôi cũng không phải đến tìm cậu.''
Thẩm Thính Ôn hỏi: ''Còn giận tớ à?''
''Cậu nghĩ nhiều rồi? Hai ta quen biết lắm sao?''
''Tớ sai rồi, tụi mình có thể đừng cãi nhau nữa không, tớ cam đoan về sau chuyện gì cũng sẽ nói với cậu.''
Cái đó cũng không phải chuyện quý báu gì với Chu Thủy Nhung, ''Cậu không cần nói như vậy, tôi không xứng nghe mấy chuyện này đâu.''
Chu Thủy Nhung học hỏi rất nhanh, tiếp xúc với dân Bắc Kinh mấy ngày đã quen với lối nói chuyện của họ, lời của Thẩm Thính Ôn có điểm mờ ám lộng giả thành chân, ít nhất mấy thanh niên kia nghe sẽ nghĩ Chu Thủy Nhung và Thẩm Thính Ôn rất quen thuộc.
Thẩm Thính Ôn bắt lấy tay áo Chu Thủy Nhung, bộ dáng dịu dàng đã quay trở lại: ''Tớ sai rồi, thực xin lỗi.''
Chu Thủy Nhung biết rõ đức hạnh của cậu, nhìn đến cái mặt này liền nghĩ: mẹ nó cũng giỏi giả vờ quá chứ?
Thẩm Thính Ôn từng bước đến gần: ''Ở trên Taxi cậu còn rất vui vẻ.''
Cái gì trên Taxi? Trên Taxi làm gì? Mọi người như lọt vào sương mù, bọn họ trên Taxi làm cái gì? Hai người là người yêu sao? Hẳn rồi? Nghe đoạn đối thoại này chính là bạn trai đang dỗ dành bạn gái hết dỗi đây mà.
Thì ra là hoa đã có chủ, mấy thanh niên vỡ mộng.
Tỉnh Hạ tới sau không hay biết hành vi đáng kinh hãi của Thẩm Thính Ôn, chỉ thấy khuôn mặt vốn bình thản của Chu Thủy Nhung nổi lên sát ý, cậu sợ tới run người, không dám đến gần chiến trường.
Chu Thủy Nhung hạ thấp cổ, sát khí trong mắt cũng giảm một nửa, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Thính Ôn: ''Chúng ta tìm một chỗ vắng nào đó vui vẻ trở lại nhé?''
Tỉnh Hạ trợn tròn mắt, Thẩm Thính Ôn thì biết bản thân sắp bị đánh.
Chu Thủy Nhung nắm tay Thẩm Thính Ôn kéo đến một góc, sau đó dồn cậu vào tường, nắm cổ áo kéo lên, tát một cái mở đầu: ''Chưa kết thúc sao? Cậu rốt cuộc muốn gì?''
Thẩm Thính Ôn để mặc cho cô đánh, sau đó hai tay vòng ra sau ôm cô vào lòng.
Chu Thủy Nhung thấy Thẩm Thính Ôn ôm eo mình, mày nhíu lại, cố thoát ra mà không được nên giương mắt trừng lên: ''Buông tay!''
Thẩm Thính Ôn không buông, tay còn dời lên lưng ôm cả người cô: ''Tớ thực không lừa cậu, đừng giận nữa được không?''
Chu Thủy Nhung bị cậu ôm một cái, tóc gáy đều dựng đứng lên, dùng sức đẩy cậu ra: ''Cậu có bệnh! Thẩm Thính Ôn!''
Thẩm Thính Ôn giữ chặt tay Chu Thủy Nhung không để cô thoát ra, sau đó cởi áo bóng rổ ra không để ý đến sự phản kháng của cô mà vòng áo che lại thân dưới của cô: ''Vậy cậu có thể nể tình tớ bị bệnh mà thêm lại Wechat không?''
Chu Thủy Nhung gỡ tay cậu ra: ''Cút đi!''
Thẩm Thính Ôn thân trên để trần dựa vào tường dõi theo bóng dáng Chu Thủy Nhung, cô còn mang áo của cậu, đôi chân thon dài thẳng tắp lướt nhanh theo gió...
Cô nói 'Cậu có bệnh, Thẩm Thính Ôn.''
Tên cậu phát ra từ miệng cô thật dễ nghe.
Tỉnh Hạ theo lại đây nhìn thấy Thẩm Thính Ôn ở trần, trên lưng quần thể thao là sợi dây buộc, đường nét từ eo xuống tí nữa nhìn thật hoàn mỹ, tỷ lệ cơ thể đáng ngưỡng mộ, cơ bụng cũng mê người, đừng nói con gái nhìn chảy nước miếng, cậu là con trai cũng phải nhìn chăm chăm.
Này còn chưa là gì, trước kia khi chơi bóng đã từng thấy cậu cởi áo, chỉ là không nghĩ tới dưới vớ tay là một hình xăm.
Khó trách khi chơi bóng cậu phải mang vớ dài tay, bọn họ còn tưởng để tránh nắng, lộn xộn một hồi thì ra là để che hình xăm. Tỉnh Hạ đi qua, mắt vẫn nhìn hình xăm trên tay hỏi: ''Cậu xăm cái gì vậy? Phong cách Gothic à?''
Thẩm Thính Ôn không nói chuyện, quay về sân bóng rổ, khi đi ngang qua sân thu hút ánh nhìn của các nữ sinh, vừa trẻ trung lại phát ra Hormone nam tính thế này là kiểu rất được ưa thích.
*Hình xăm phong cách Gothic
Chu Thủy Nhung mất hứng chơi tiếp, sau khi thoát được Thẩm Thính Ôn cô cũng ra về không từ biệt mấy nhân viên văn phòng kia, cũng không thấy cảnh Thẩm Thính Ôn ở trần một đường đi thẳng đến sân bóng rổ.
Chào hỏi cũng vô dụng, nhờ công Thẩm Thính Ôn mà mấy người kia đều hết hy vọng, đã nghĩ rằng cô có bạn trai.
Từ nhà thể thao đi ra, Chu Thủy Nhung gỡ áo của Thẩm Thính Ôn ra ném vào thùng rác, thứ rác rưởi lại tròng vào người cô ư?
Thẩm Thính Ôn sau khi lật bài ngửa thì không diễn kịch nữa, tốt lắm, về sau tốt nhất đừng xài thủ đoạn nữa, bằng không hôm nay chỉ đánh một cái còn lần sau sẽ đánh cho lòi ruột ra, không thiếu cái nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.