Chương 19:
Tư Ta
23/09/2024
Phòng tập thể thao.
Chu Thủy Nhung đổi sang đồ tập, vừa từ phòng thay đồ ra thì huấn luyện viên thể hình liền cười đi đến: ''Lại đây.''
''Vâng.''
Huấn luyện viên nói: ''Có hội viên mới đến, anh đến quầy bàn giao, trước dẫn người ta đi làm quen rồi đến tìm em. Em có thể tập Aerobics trước, hoặc tập hai bài Burpees, mức độ thì chờ anh lên chỉ sau.''
Chu Thủy Nhung một bên cột tóc một bên nghe huấn luyện viên nói, nghe xong đáp rồi một tiếng.
Hai người tách ra, huấn luyện viên quay đầu nhìn một cái, trong đầu là dáng người tinh tế của cô, vòng mông, vòng ngực cùng với bờ vai, xương quai xanh tinh xảo. Dáng người như vậy ở trong phòng tập ngập tràn ngôi sao của bọn họ thuộc hàng Top. Hiếm thấy cô gái nào tự gò mình tập luyện như vậy.
*Bài tập Burpees:
Chu Thủy Nhung chạy bộ một lát, thời gian khoảng ba bài hát trôi qua, huấn luyện viên dẫn theo hội viên mới đi tới, cô vừa thấy người nọ, tâm trạng tốt duy trì cả ngày cuối cùng cũng tan đi.
Thẩm Thính Ôn.
Huấn luyện viên còn giới thiệu hai người với nhau: ''Hai em đều là hội viên, cũng không cần theo quy củ, cứ làm quen nhé.''
Thẩm Thính Ôn mặc áo cộc tay, hằn lên lớp áo là hình dáng bộ ngực và cơ bụng, hình xăm phong cách Gothic cũng lộ ra, nếu không phải có làn da trắng và gương mặt đẹp trai thì mẹ nó nhìn không khác gì người xấu.
Chu Thủy Nhung lại nghĩ tới đoạn thời gian bị dắt mũi, quả thực vô cùng nhục nhã.
Thẩm Thính Ôn vươn tay tới Chu Thủy Nhung: ''Xin chào, tôi là Thẩm Thính Ôn, cùng một lớp với cậu.''
Huấn luyện viên nghe vậy nhướng mày: ''Hai người biết nhau à?''
Chu Thủy Nhung vẫn thích Thẩm Thính Ôn vô dụng kia hơn, còn với loại người ngập tràn sự tự tin này không hiểu sao lại rất chán ghét: ''Không quen, kiểu giống chó không giống người em không quen nhiều.''
Huấn luyện viên trợn mắt, mẹ nó không có thù với nhau chứ?
Thẩm Thính Ôn không giận, cậu nói với huấn luyện viên: ''Không phải anh cần đi ra ngoài một chuyến sao?''
Huấn luyện viên vốn có việc phải đi ra ngoài, định dạy xong rồi đi nhưng được hội viên thông cảm thì anh cung kính không bằng tuân mệnh, cứ lo việc của mình trước: ''Vậy hai người tự luyện tập nhé?''
''Vâng.''
Huấn luyện viên đi rồi, Chu Thủy Nhung tiếp tục chạy bộ, Thẩm Thính Ôn đến trước máy chạy, ghé vào gần đồng hồ trên máy đối mặt với cô: ''Chúng ta chung huấn luyện viên, cậu đến trước, hẳn tớ phải gọi cậu là sư tỷ đi?''
Chu Thủy Nhung đeo tai nghe lên.
''Sư tỷ, chị có thể dẫn em đi làm quen chỗ này chút không?''
Chu Thủy Nhung nhớ rõ tại trường trung học trực thuộc đại học quốc gia Thẩm Thính Ôn nổi tiếng kiệm lời, sao lúc gặp cô thì cái người đó biến mất rồi? Phải nói là cậu còn có hai mặt mới phải chứ? Đúng, hai mặt, mặt còn lại còn có thể giả thành tiểu phế vật tranh thủ đồng tình.
Cô càng nghĩ càng thấy phiền, liền dừng chạy, muốn về nhà!
Cô vào phòng vệ sinh trước, sau đó đến phòng thay đồ, vừa mới tiến vào liền thấy một người trần như nhộng, kinh ngạc há hốc mồm.
Trong phòng tập thì mỗi phòng thay đồ đều độc lập và có khóa thẻ từ, Chu Thủy Nhung thấy một phòng kín nghĩ là không có ai, kết quả ông trời thật thích đùa với cô.
Khi người nọ quay đầu cũng kinh ngạc không khác gì cô, sợ cô la lên liền kéo luôn vào phòng, áp tay lên che miệng.
Chu Thủy Nhung gỡ tay ra không được thì cắn một ngụm làm cậu rụt tay lại, miệng vừa được giải phóng cô liền mắng to: ''Mẹ nó cậu có bệnh rồi! Thẩm Thính Ôn! Sao lại không khóa cửa? Cậu còn khỏa thân! Mẹ nó tính quyến rũ ai?!''
Thẩm Thính Ôn không dùng tay che miệng cô lại được thì dùng miệng, đem lời thô tục thu vào miệng mình.
Chu Thủy Nhung lập tức cảm thấy Adrenaline phóng lên não, Thẩm Thính Ôn còn duỗi đầu lưỡi ra, muốn chết hay sao!
Bên ngoài nghe thấy động tĩnh, có người đi tới hỏi: ''Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?''
Thẩm Thính Ôn vì bảo vệ Chu Thủy Nhung, hai tay nâng đùi cô ôm lên người khiến cho hai chân hẫng lên, người bên ngoài không nhìn thấy, sau đó mới trả lời: ''Không việc gì, là tiếng di động thôi.''
Người bên ngoài không nghĩ nhiều liền rời đi.
Chu Thủy Nhung còn trong trạng thái rơi tự do, hai tay vô ý thức khoát lên bả vai Thẩm Thính Ôn, duy trì tư thế treo trên người cậu.
Thẩm Thính Ôn nâng mông cô lên, lại gần lỗ tai thì thầm: ''Người đi rồi.''
Chu Thủy Nhung đột nhiên có ý thức lại, nhanh chóng nhảy xuống, vừa thấy cậu khỏa thân liền che mắt, sau đó mắng: ''Cậu không muốn sống đúng không?''
Thẩm Thính Ôn mặc quần áo xong, nói: ''Chính cậu không gõ cửa.''
''Kia không phải cậu không khóa cửa sao? Cởi sạch không khóa cửa còn nói tôi sao không gõ cửa? Cậu có bệnh à?''
''Tớ nào biết cậu sẽ nhìn lén.''
''Thúi lắm! Ai mẹ nó nhìn lén cậu! Cậu có gì đẹp chứ!''
Thẩm Thính Ôn cong khóe môi: ''Cậu vừa nãy nhìn chằm chằm chỗ kia của tớ, giải thích thế nào đây?''
Chu Thủy Nhung không nói nhảm với cậu nữa, cô xoay người đi ra ngoài.
Chu Thủy Nhung đổi sang đồ tập, vừa từ phòng thay đồ ra thì huấn luyện viên thể hình liền cười đi đến: ''Lại đây.''
''Vâng.''
Huấn luyện viên nói: ''Có hội viên mới đến, anh đến quầy bàn giao, trước dẫn người ta đi làm quen rồi đến tìm em. Em có thể tập Aerobics trước, hoặc tập hai bài Burpees, mức độ thì chờ anh lên chỉ sau.''
Chu Thủy Nhung một bên cột tóc một bên nghe huấn luyện viên nói, nghe xong đáp rồi một tiếng.
Hai người tách ra, huấn luyện viên quay đầu nhìn một cái, trong đầu là dáng người tinh tế của cô, vòng mông, vòng ngực cùng với bờ vai, xương quai xanh tinh xảo. Dáng người như vậy ở trong phòng tập ngập tràn ngôi sao của bọn họ thuộc hàng Top. Hiếm thấy cô gái nào tự gò mình tập luyện như vậy.
*Bài tập Burpees:
Chu Thủy Nhung chạy bộ một lát, thời gian khoảng ba bài hát trôi qua, huấn luyện viên dẫn theo hội viên mới đi tới, cô vừa thấy người nọ, tâm trạng tốt duy trì cả ngày cuối cùng cũng tan đi.
Thẩm Thính Ôn.
Huấn luyện viên còn giới thiệu hai người với nhau: ''Hai em đều là hội viên, cũng không cần theo quy củ, cứ làm quen nhé.''
Thẩm Thính Ôn mặc áo cộc tay, hằn lên lớp áo là hình dáng bộ ngực và cơ bụng, hình xăm phong cách Gothic cũng lộ ra, nếu không phải có làn da trắng và gương mặt đẹp trai thì mẹ nó nhìn không khác gì người xấu.
Chu Thủy Nhung lại nghĩ tới đoạn thời gian bị dắt mũi, quả thực vô cùng nhục nhã.
Thẩm Thính Ôn vươn tay tới Chu Thủy Nhung: ''Xin chào, tôi là Thẩm Thính Ôn, cùng một lớp với cậu.''
Huấn luyện viên nghe vậy nhướng mày: ''Hai người biết nhau à?''
Chu Thủy Nhung vẫn thích Thẩm Thính Ôn vô dụng kia hơn, còn với loại người ngập tràn sự tự tin này không hiểu sao lại rất chán ghét: ''Không quen, kiểu giống chó không giống người em không quen nhiều.''
Huấn luyện viên trợn mắt, mẹ nó không có thù với nhau chứ?
Thẩm Thính Ôn không giận, cậu nói với huấn luyện viên: ''Không phải anh cần đi ra ngoài một chuyến sao?''
Huấn luyện viên vốn có việc phải đi ra ngoài, định dạy xong rồi đi nhưng được hội viên thông cảm thì anh cung kính không bằng tuân mệnh, cứ lo việc của mình trước: ''Vậy hai người tự luyện tập nhé?''
''Vâng.''
Huấn luyện viên đi rồi, Chu Thủy Nhung tiếp tục chạy bộ, Thẩm Thính Ôn đến trước máy chạy, ghé vào gần đồng hồ trên máy đối mặt với cô: ''Chúng ta chung huấn luyện viên, cậu đến trước, hẳn tớ phải gọi cậu là sư tỷ đi?''
Chu Thủy Nhung đeo tai nghe lên.
''Sư tỷ, chị có thể dẫn em đi làm quen chỗ này chút không?''
Chu Thủy Nhung nhớ rõ tại trường trung học trực thuộc đại học quốc gia Thẩm Thính Ôn nổi tiếng kiệm lời, sao lúc gặp cô thì cái người đó biến mất rồi? Phải nói là cậu còn có hai mặt mới phải chứ? Đúng, hai mặt, mặt còn lại còn có thể giả thành tiểu phế vật tranh thủ đồng tình.
Cô càng nghĩ càng thấy phiền, liền dừng chạy, muốn về nhà!
Cô vào phòng vệ sinh trước, sau đó đến phòng thay đồ, vừa mới tiến vào liền thấy một người trần như nhộng, kinh ngạc há hốc mồm.
Trong phòng tập thì mỗi phòng thay đồ đều độc lập và có khóa thẻ từ, Chu Thủy Nhung thấy một phòng kín nghĩ là không có ai, kết quả ông trời thật thích đùa với cô.
Khi người nọ quay đầu cũng kinh ngạc không khác gì cô, sợ cô la lên liền kéo luôn vào phòng, áp tay lên che miệng.
Chu Thủy Nhung gỡ tay ra không được thì cắn một ngụm làm cậu rụt tay lại, miệng vừa được giải phóng cô liền mắng to: ''Mẹ nó cậu có bệnh rồi! Thẩm Thính Ôn! Sao lại không khóa cửa? Cậu còn khỏa thân! Mẹ nó tính quyến rũ ai?!''
Thẩm Thính Ôn không dùng tay che miệng cô lại được thì dùng miệng, đem lời thô tục thu vào miệng mình.
Chu Thủy Nhung lập tức cảm thấy Adrenaline phóng lên não, Thẩm Thính Ôn còn duỗi đầu lưỡi ra, muốn chết hay sao!
Bên ngoài nghe thấy động tĩnh, có người đi tới hỏi: ''Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?''
Thẩm Thính Ôn vì bảo vệ Chu Thủy Nhung, hai tay nâng đùi cô ôm lên người khiến cho hai chân hẫng lên, người bên ngoài không nhìn thấy, sau đó mới trả lời: ''Không việc gì, là tiếng di động thôi.''
Người bên ngoài không nghĩ nhiều liền rời đi.
Chu Thủy Nhung còn trong trạng thái rơi tự do, hai tay vô ý thức khoát lên bả vai Thẩm Thính Ôn, duy trì tư thế treo trên người cậu.
Thẩm Thính Ôn nâng mông cô lên, lại gần lỗ tai thì thầm: ''Người đi rồi.''
Chu Thủy Nhung đột nhiên có ý thức lại, nhanh chóng nhảy xuống, vừa thấy cậu khỏa thân liền che mắt, sau đó mắng: ''Cậu không muốn sống đúng không?''
Thẩm Thính Ôn mặc quần áo xong, nói: ''Chính cậu không gõ cửa.''
''Kia không phải cậu không khóa cửa sao? Cởi sạch không khóa cửa còn nói tôi sao không gõ cửa? Cậu có bệnh à?''
''Tớ nào biết cậu sẽ nhìn lén.''
''Thúi lắm! Ai mẹ nó nhìn lén cậu! Cậu có gì đẹp chứ!''
Thẩm Thính Ôn cong khóe môi: ''Cậu vừa nãy nhìn chằm chằm chỗ kia của tớ, giải thích thế nào đây?''
Chu Thủy Nhung không nói nhảm với cậu nữa, cô xoay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.