Chương 20:
Tư Ta
23/09/2024
Người như thế Chu Thủy Nhung nói nữa cũng dư thừa, lần sau trực tiếp động thủ là tốt nhất. Cô đến phòng khác thay đồ, khi trở ra thấy Thẩm Thính Ôn đang đợi, cậu còn dám đợi?
Hôm nay gặp phải cậu cô không cần lãng phí tinh lực giao đấu, trước về nhà nghỉ ngơi, ngày sau sẽ thu thập đầu tên chó này.
Nghĩ như vậy, cô trực tiếp lướt ngang qua Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn đi theo: ''Giận rồi?''
Chu Thủy Nhung không thèm đoái hoài đến.
''Tớ để cậu ôm, hôn lại, thấy thế nào?''
Chu Thủy Nhung cười nhạt, đùa à, chiếm tiện nghi còn chưa đủ sao? Còn muốn cô hôn lại? Mắt cô sao tối đến trình độ này? Còn nghĩ tên Thẩm Thính Ôn tinh quái này là cừu non?
Cả đời này điểm đen lớn nhất của cô chính là nhìn lầm Thẩm Thính Ôn, tin rằng từ rày về sau chắc chắn không còn gặp được tên chó nào như vậy.
''Tớ sai rồi, lẽ ra phải khóa cửa, tớ không nên để cậu thấy tớ trần truồng, nghe tớ giải thích đi.''
Còn dám nhắc đến? Hiện tại đầu cô tràn đầy hình ảnh khỏa thân của cậu, ‘’cái kia’’ giống như cuộn phim, tuần hoàn chiếu lại trong óc.
''Sư tỷ.''
Chu Thủy Nhung chạy càng nhanh.
Thẩm Thính Ôn cũng tăng tốc đuổi theo: ''Chu Thủy Nhung.''
Chu Thủy Nhung đi không nổi nữa, dừng lại.
Thẩm Thính Ôn không hãm phanh kịp liền ôm chầm lấy cô, ''cái kia'' mới bị Chu Thủy Nhung nhìn hãy còn cứng, cứ như vậy đâm vào lưng cô. Thẩm Thính Ôn nhăn mày, lập tức lui lại từng bước.
Chu Thủy Nhung đương nhiên cũng cảm nhận được, cô chửi ầm lên: ''Cậu có thể biến đi không!''
''Thực xin lỗi.'' Thẩm Thính Ôn xin lỗi vì trạng thái không phải phép của mình, tuy rằng không quản được nó, nhưng họa nó gây thì cậu phải chịu.
Chu Thủy Nhung dừng lại chính là muốn mắng cậu, bị một câu của cậu chặn họng, quên sạch lời mắng chửi, trong đầu rối bòng bong liền rời đi.
Thẩm Thính Ôn lo cho cô, một mực duy trì khoảng cách đi theo cô đến trước nhà.
Cậu đứng ở dưới đất gửi tin nhắn cho cô: ''Thực xin lỗi, vừa rồi tớ thất thố.''
Chu Thủy Nhung không trả lời, cô sẽ không hồi đáp.
Thẩm Thính Ôn nhắn tiếp: ''Có gì có thể bù lại cho cậu không, tớ sẽ làm.''
Chu Thủy Nhung đang nóng, cô gửi lại: ''Vậy đi chết đi!''
Qua một lát, Thẩm Thính Ôn nói: ''Được.''
Chu Thủy Nhung nhìn thấy hừ một tiếng rồi đi tắm.
Tắm xong cô đi ra cầm di động lên, Thẩm Thính Ôn không nhắn nữa, thế giới thật thanh tịnh, cô ngã vật ra giường, vừa định thả lỏng một lát thì một ý niệm chợt lóe lên khiến lòng nhói lên một cái.
Thẩm Thính Ôn kia sẽ không đi chết thật chứ?
Đồ cũng chưa kịp đổi, cô với lên lấy áo khoác chạy xuống lầu, kết quả vì sốt ruột nên đụng phải một vật gì đó trên cầu thang, chờ cô xoay người lại thì đó không phải Thẩm Thính Ôn sao?
Kéo kéo quần áo lại che khuất bả vai, cô đành hanh hỏi: ''Sao còn chưa cút?''
Thẩm Thính Ôn ngẩng đầu, có chút đáng thương: ''Tớ không dám đi.''
''Còn có chuyện Thẩm thiếu gia không dám làm sao?'' Chu Thủy Nhung châm chọc.
Thẩm Thính Ôn đứng lên, đột nhiên choáng váng giống bị tuột huyết áp, sau đó liền đổ lên người Chu Thủy Nhung: ''Tớ thực sai lầm rồi.''
Chu Thủy Nhung đẩy hai cái không xong: ''Không phải cậu cố ý chứ?''
Thẩm Thính Ôn đứng vững được rồi thì trả lời: ''Không phải.''
Chu Thủy Nhung trừng mắt liếc cậu một cái: ''Cút nhanh! Bớt loạng choạng trước nhà tôi, đừng đến lúc gặp chuyện không may lại phiền đến tôi.''
''Nên cậu ra đây là lo tớ gặp chuyện gì sao?''
''Bớt dát vàng lên mặt đi, cậu sống hay chết liên quan cái rắm?''
''Cậu không tha lỗi thì tớ không dám đi.''
''Vậy cậu ở đây chờ chết đi.'' Chu Thủy Nhung nói xong rồi đi.
Vào nhà, trước tiên cô rót nước uống, sau đó đến cửa sổ nhìn xuống, muốn nhìn xem cậu đã đi chưa, nhìn không tới liền mở cửa sổ ra kiễng chân lên.
Lúc này Thẩm Thính Ôn gửi đến một tin nhắn: ''Tớ ở dưới ngọn đèn đường, cậu nhìn qua đi.''
Chu Thủy Nhung nhìn về ánh đèn đường bên dưới, cậu quả thực ở đó, còn vẫy tay với cô, đột nhiên tỉnh táo lại, cô đang làm gì vậy? Nghĩ vậy liền thuần thục kéo màn qua.
Thẩm Thính Ôn ở bên dưới thấy Chu Thủy Nhung phủ màn che, thản nhiên cười một cái, thực mẹ nó đáng yêu.
Chu Thủy Nhung cười không nổi: Đi mau đi Thẩm Thính Ôn, cậu đùa tôi đúng không? Chờ đấy.
Hôm nay gặp phải cậu cô không cần lãng phí tinh lực giao đấu, trước về nhà nghỉ ngơi, ngày sau sẽ thu thập đầu tên chó này.
Nghĩ như vậy, cô trực tiếp lướt ngang qua Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn đi theo: ''Giận rồi?''
Chu Thủy Nhung không thèm đoái hoài đến.
''Tớ để cậu ôm, hôn lại, thấy thế nào?''
Chu Thủy Nhung cười nhạt, đùa à, chiếm tiện nghi còn chưa đủ sao? Còn muốn cô hôn lại? Mắt cô sao tối đến trình độ này? Còn nghĩ tên Thẩm Thính Ôn tinh quái này là cừu non?
Cả đời này điểm đen lớn nhất của cô chính là nhìn lầm Thẩm Thính Ôn, tin rằng từ rày về sau chắc chắn không còn gặp được tên chó nào như vậy.
''Tớ sai rồi, lẽ ra phải khóa cửa, tớ không nên để cậu thấy tớ trần truồng, nghe tớ giải thích đi.''
Còn dám nhắc đến? Hiện tại đầu cô tràn đầy hình ảnh khỏa thân của cậu, ‘’cái kia’’ giống như cuộn phim, tuần hoàn chiếu lại trong óc.
''Sư tỷ.''
Chu Thủy Nhung chạy càng nhanh.
Thẩm Thính Ôn cũng tăng tốc đuổi theo: ''Chu Thủy Nhung.''
Chu Thủy Nhung đi không nổi nữa, dừng lại.
Thẩm Thính Ôn không hãm phanh kịp liền ôm chầm lấy cô, ''cái kia'' mới bị Chu Thủy Nhung nhìn hãy còn cứng, cứ như vậy đâm vào lưng cô. Thẩm Thính Ôn nhăn mày, lập tức lui lại từng bước.
Chu Thủy Nhung đương nhiên cũng cảm nhận được, cô chửi ầm lên: ''Cậu có thể biến đi không!''
''Thực xin lỗi.'' Thẩm Thính Ôn xin lỗi vì trạng thái không phải phép của mình, tuy rằng không quản được nó, nhưng họa nó gây thì cậu phải chịu.
Chu Thủy Nhung dừng lại chính là muốn mắng cậu, bị một câu của cậu chặn họng, quên sạch lời mắng chửi, trong đầu rối bòng bong liền rời đi.
Thẩm Thính Ôn lo cho cô, một mực duy trì khoảng cách đi theo cô đến trước nhà.
Cậu đứng ở dưới đất gửi tin nhắn cho cô: ''Thực xin lỗi, vừa rồi tớ thất thố.''
Chu Thủy Nhung không trả lời, cô sẽ không hồi đáp.
Thẩm Thính Ôn nhắn tiếp: ''Có gì có thể bù lại cho cậu không, tớ sẽ làm.''
Chu Thủy Nhung đang nóng, cô gửi lại: ''Vậy đi chết đi!''
Qua một lát, Thẩm Thính Ôn nói: ''Được.''
Chu Thủy Nhung nhìn thấy hừ một tiếng rồi đi tắm.
Tắm xong cô đi ra cầm di động lên, Thẩm Thính Ôn không nhắn nữa, thế giới thật thanh tịnh, cô ngã vật ra giường, vừa định thả lỏng một lát thì một ý niệm chợt lóe lên khiến lòng nhói lên một cái.
Thẩm Thính Ôn kia sẽ không đi chết thật chứ?
Đồ cũng chưa kịp đổi, cô với lên lấy áo khoác chạy xuống lầu, kết quả vì sốt ruột nên đụng phải một vật gì đó trên cầu thang, chờ cô xoay người lại thì đó không phải Thẩm Thính Ôn sao?
Kéo kéo quần áo lại che khuất bả vai, cô đành hanh hỏi: ''Sao còn chưa cút?''
Thẩm Thính Ôn ngẩng đầu, có chút đáng thương: ''Tớ không dám đi.''
''Còn có chuyện Thẩm thiếu gia không dám làm sao?'' Chu Thủy Nhung châm chọc.
Thẩm Thính Ôn đứng lên, đột nhiên choáng váng giống bị tuột huyết áp, sau đó liền đổ lên người Chu Thủy Nhung: ''Tớ thực sai lầm rồi.''
Chu Thủy Nhung đẩy hai cái không xong: ''Không phải cậu cố ý chứ?''
Thẩm Thính Ôn đứng vững được rồi thì trả lời: ''Không phải.''
Chu Thủy Nhung trừng mắt liếc cậu một cái: ''Cút nhanh! Bớt loạng choạng trước nhà tôi, đừng đến lúc gặp chuyện không may lại phiền đến tôi.''
''Nên cậu ra đây là lo tớ gặp chuyện gì sao?''
''Bớt dát vàng lên mặt đi, cậu sống hay chết liên quan cái rắm?''
''Cậu không tha lỗi thì tớ không dám đi.''
''Vậy cậu ở đây chờ chết đi.'' Chu Thủy Nhung nói xong rồi đi.
Vào nhà, trước tiên cô rót nước uống, sau đó đến cửa sổ nhìn xuống, muốn nhìn xem cậu đã đi chưa, nhìn không tới liền mở cửa sổ ra kiễng chân lên.
Lúc này Thẩm Thính Ôn gửi đến một tin nhắn: ''Tớ ở dưới ngọn đèn đường, cậu nhìn qua đi.''
Chu Thủy Nhung nhìn về ánh đèn đường bên dưới, cậu quả thực ở đó, còn vẫy tay với cô, đột nhiên tỉnh táo lại, cô đang làm gì vậy? Nghĩ vậy liền thuần thục kéo màn qua.
Thẩm Thính Ôn ở bên dưới thấy Chu Thủy Nhung phủ màn che, thản nhiên cười một cái, thực mẹ nó đáng yêu.
Chu Thủy Nhung cười không nổi: Đi mau đi Thẩm Thính Ôn, cậu đùa tôi đúng không? Chờ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.