Mặt Dày Mới Tán Được Em

Chương 1:

Tư Ta

17/09/2024

Lớp kẹo đường trôi theo nước, hiện ra ruột thuốc màu nâu đắng chát, Chu Thủy Nhung ngẩn ngơ nhìn, có vẻ không muốn uống.

Chu Yên về đến nhà thấy Chu Thủy Nhung ghé mặt trên bàn, thuốc vẫn còn nguyên, cô không vội mở miệng mà đi thay áo trước rồi cầm viên thuốc mới đưa đến trước mặt con gái. Chu Thủy Nhung giữ nguyên tư thế nằm sấp trên bàn, ngẩng đầu nhìn mẹ phát ra hơi thở nặng nề cùng giọng khàn khàn: ''Mẹ.''

Chu Yên giơ tay sờ trán cô, vẫn còn rất nóng: ''Con thấy trong người thế nào?''

''Con không sao.''

Chu Yên nhìn đồng hồ rồi nói: ''Cha con về liền đấy, nếu muốn cha lên cơn giận thì không cần uống thuốc.''

Chu Thủy Nhung liền ngoan ngoãn cầm thuốc uống.

Cô không sợ cha mắng, chỉ sợ cha phiền lòng.

Chu Thủy Nhung năm nay 17 tuổi, cha là Tư Văn, chính là Tư Văn đó, mẹ là Chu Yên, cũng chính là Chu Yên kia . Vì sao cô họ Chu theo mẹ, không họ Tư? Vì cha cô nói, nếu Chu Yên tự nguyện đổi tên thành Tư Yên, thì Chu Thủy Nhung có thể mang họ Tư.

Chu Yên không muốn, nên Chu Thủy Nhung liền mang họ Chu. Việc này cũng không sao cả, chỉ một cái họ mà thôi, nhà họ không quan trọng chuyện này.

Vào hai ngày trước khi rời đảo, Chu Thủy Nhung và thuyền viên xảy ra xung đột, hắn nói nhiều còn cô lười cùng người khác dông dài, liền nhấn đầu hắn xuống biển cho uống no nước, lúc về liền bị cha phạt. Tư Văn bắt cô mang bao vũ khí 20 kg chạy 4 tiếng dọc bờ biển. Hôm đó mưa to cộng với cô tới ngày đèn đỏ, thế là bị bệnh.

Chu Yên ngồi xuống nói chuyện với cô: ''Con đã chọn quà cho Vannessa rồi à?''

Vannessa là cô bạn duy nhất của Chu Thủy Nhung trong trường tư cô đang học, ngày mai là sinh nhật bạn, Chu Thủy Nhung dành tâm huyết chuẩn bị cho cô ấy một món quà.

''Vâng.''

Chu Yên nói tiếp: ''Để tâm vậy không sao chứ?''

''Lần này chắc chắn mà.''

Hai người đang nói chuyện thì Tư Văn trở về.

Chu Yên theo bản năng ngừng trò chuyện với Chu Thủy Nhung, đi đến chỗ Tư Văn.

Tư Văn sau khi sống trên đảo vẫn không ngừng phát triển năng lực, anh nhất quyết không để bản thân dậm chân tại chỗ, thời gian như bỏ quên anh. Bất chợt nhìn lại, còn tưởng anh vẫn là người một tay che trời ở Kỳ Châu.

Bộ đôi cùng tiến, Chu Yên dưới tầm ảnh hưởng của anh, khác với sự sa đọa ngày trước, cũng học được thêm nhiều kỹ năng sống.

Chu Yên đến trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi: ''Anh không để ý thời gian à?''

Tư Văn nghe thấy cũng hỏi lại: ''Anh về trễ sao?''

Chu Yên gật đầu: ''Vâng.''

Tư Văn cúi người hôn nhẹ mi mắt cô.

Cái hôn mang hơi lạnh từ bên ngoài, bị anh hôn, lòng Chu Yên xao động. Những đêm tối đầy toan tính trước kia mà họ đã trải qua, từng cái vuốt ve, xâm nhập trong quá khứ như phản ứng hóa học đồng thời lan ra, ngọn lửa nhiệt tình bùng lên, phát tán, thiêu đốt trí óc cô.

Chu Yên là hơi nghiện của Tư Văn, Tư Văn là độc của Chu Yên, mỗi lần bọn họ ở cùng nhau là một lần chứng minh điều này. Đuổi theo đối phương, tư tưởng khát vọng đối phương mãnh liệt, không màng điều gì khác.

Vào những thời khắc này, Chu Thủy Nhung đặc biệt vướng víu, cô luôn hiểu ý mà lặng lẽ tránh đi, cho bọn họ không gian riêng.

Cô biết quá khứ phạm tội của Tư Văn, cũng biết xuất thân của Chu Yên, những điều này đều không quan trọng, cô sẽ không phán xét cha mẹ mình, nhưng người khác thì không như vậy, nên từ nhỏ đến lớn cô thường xuyên chuyển trường.

May mà kiến thức cha dạy càng nhiều hơn so với trường dạy, cô mới có thể phát triển học thức, tư tưởng tốt, hơn hẳn các bạn cùng trang lứa.



*

Ngày hôm sau, Chu Thủy Nhung đến trường mang quà đi tặng Vannessa, nhưng còn chưa đến gần người đã vội vàng rời đi, Vannessa không nói một câu, dáng vẻ muốn tránh còn không kịp.

Chu Thủy Nhung không rõ chuyện gì, cũng không đuổi theo hỏi cho ra lẽ. Đến chiều, buổi học kết thúc, trên đường về cô ngăn Vannessa lại.

Vannessa giống như rất mệt mỏi lên tiếng: ''Phiền cậu tránh ra một chút.''

Chu Thủy Nhung chạm đến gói quà, đang định lấy ra tặng, Vannessa mất bình tĩnh đẩy Chu Thủy Nhung: ''Cậu đừng chặn đường tôi có được không?''

Chu Thủy Nhung ngừng lại, nhìn bạn mình khó hiểu.

Vannessa ngẩng đầu lên, môi bầm tím, khóe mắt bị thương, lỗ tai sây sát, tóc mái lởm chởm giống bị chó gặm, bên ngắn bên dài...những dấu hiệu cho thấy cô ấy bị người ta đánh.

Chu Thủy Nhung nắm lấy cánh tay Vannessa hỏi: ''Là ai làm?''

Vannessa gạt tay cô ra : ''Cậu không cần bày ra dáng vẻ cứu vớt này, sở dĩ tôi bắt chuyện với cậu là do tôi thua cược, nên mới giả bộ kết bạn với cậu, bằng không ai đi để ý cậu chứ?''

Chu Thủy Nhung thoáng bặm môi.

''Trường này khét tiếng như vậy, học phí lại cao, vẫn có nhiều học sinh, bởi vì mỗi người đều có thân phận không thể minh bạch. Mọi người đều im hơi lặng tiếng, không dám nói lớn, chỉ có cậu thì khác. Cậu vốn không cần đến nơi này, chỗ này có thể dạy được cậu cái gì chứ, cậu lại càng muốn đến, còn muốn cướp đi ánh hào quang của người khác. Tôi làm bạn với cậu, bị nhét tóc vào mồm, buộc hít ma túy, cậu có biết không?''

Chu Thủy Nhung buông thõng cánh tay, không đụng tới gói quà nữa.

Vannessa quạt hai tay ra: ''Cậu tha cho tôi đi, chỗ này không ai tình nguyện làm bạn với quái vật như cậu. Động tới bạo lực ở khu nguy hiểm này cảnh sát không xử lý, Lãnh Sự Quán cũng không quản, cho nên xin cậu tránh xa tôi một chút, tôi không muốn bị đánh nữa.''

Vannessa nói xong rời đi, Chu Thủy Nhung mới thấy cô ấy bước đi khập khiễng, chỗ ống khuyển phía sau có vết thương hình lưỡi hái, nhìn ra được là bị chém, hẳn là đối phương không xác định được gân chân ở đâu, nên Vannessa tránh được một kiếp.

Mấy ngày mưa dầm liên tục, giữa trưa lại đổ cơn mưa. Qua giờ tan trường, người ra về càng ít, mấy thanh niên bất hảo thấy Chu Thủy Nhung liền lại gần, đánh ngã cô. Toàn thân dính bùn, cánh tay bị thương nặng khiến máu phun ra, nước mưa rơi xuống xối sạch dấu vết, tụ lại thành một vũng nước bùn, chảy qua sỏi đá lẫn vào miệng cô.

Không ai lại nâng cô dậy, cô cũng không cần, tự đứng lên, lấy ra chiếc váy vốn định tặng Vannessa, xé ra quấn vài vòng quanh cánh tay cầm máu rồi về nhà.

Về đến nơi, Tư Văn và Chu Yên đều có ở nhà, Chu Yên đang đàn dương cầm, Tư Văn ở một bên ngắm vợ.

Chu Thủy Nhung thưa một tiếng rồi lên lầu.

Đêm đó, Chu Thủy Nhung sốt 40 độ, sốt tới thần trí không rõ.

Chu Yên chăm sóc cô đến nửa đêm, ngoài phòng Tư Văn cũng không ngủ, Chu Yên đi qua ngồi xuống bên cạnh, vươn tay qua trước mặt chồng.

Tư Văn bắt lấy tay Chu Yên.

Chu Yên hỏi: ''Chuẩn bị ổn thỏa rồi sao?''

''Ừm.''

''Anh nói xem nó giống ai? Bị vậy cũng không khóc.''

Tư Văn không trả lời.

*

Khi Chu Thủy Nhung tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, cổ họng khô rang, vừa nuốt nghẹn một cái thì Chu Yên đi vào, phía sau là Tư Văn.

Nhìn hai người như có chuyện quan trọng muốn nói, Tư Văn chưa bao giờ vào phòng cô cả.

Chu Yên đưa cho Chu Thủy Nhung một bao thư.



Tay cầm lấy, Chu Thủy Nhung ngẩng đầu lên hỏi: ''Là gì vậy ạ?''

''Con mở ra xem.'' Chu Yên trả lời.

Chu Thủy Nhung mở thư ra, bên trong là vé máy bay tới Bắc Kinh, Trung Quốc, thời gian là tối nay, cô lại ngẩng đầu hỏi: ''Như vầy là sao ạ?''

Chu Yên nói: ''Con không phải rất tò mò về nơi đã sinh ra chúng ta sao? Hiện tại có thể đi xem một chuyến.''

Chu Thủy Nhung từ trên giường đứng dậy: ''Con có thể đến đó sao?''

Chu Yên và Tư Văn trao đổi ánh mắt: ''Có thể.''

''Còn cha mẹ thì sao?''

''Cha mẹ muốn ở lại thế giới riêng này.''

Chu Thủy Nhung cũng biết vậy.

Chu Yên nói thêm: ''Có gì thì gọi về nhé.''

Chu Thủy Nhung biết, cha không chỉ có tiếng nói ở đây, quan hệ bên ngoài cũng rộng rãi, dù cô ở bất kỳ nơi nào, cha đều có thể bảo vệ mình. Nhưng điều đó với cô không cần thiết, vì cô chính là con gái của Tư Văn.

*

Chu Yên cũng không chuẩn bị đồ đạc gì cho Chu Thủy Nhung, người đến an toàn là được, vật dụng có thể dùng tiền mua sau.

Khi Chu Thủy Nhung chuẩn bị lên đường, Tư Văn đưa cô một bộ vũ khí, đó là bộ súng máy bán tự động quý giá do chính Tư Văn cải tiến, nếu không vì con gái sắp đi xa, anh cũng không muốn lấy ra dùng.

Tư Văn từng nói, trên chiến trường, vũ khí chính là mạng của binh sĩ, muốn binh lính đầu hàng thì chỉ cần nắm được vũ khí của họ.

Chu Thủy Nhung khắc ghi câu nói ấy trong lòng, mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên Tư Văn ưu ái cô đến vậy, giờ phút này tuy lại thấy không vui, nhưng cô vẫn cảm kích trước món quà đáng quý này.

Khi Chu Thủy Nhung rời đi, Chu Yên nói với Tư Văn: ''Anh nới lỏng vòng tay rồi sao?’’

''Chắc chắn nó đã biết.''

''Chính là muốn để nó biết.''

Chu Yên đã hiểu, Tư Văn là muốn nhắn nhủ Chu Thủy Nhung, thân là cha cô, cô có vị trí quan trọng trong lòng mình, cô ra ngoài không cần sợ điều gì, vì Tư Văn sẽ bảo vệ cô. Chu Yên mỉm cười, ngón cái xoa vào vết hõm mềm mại dưới ngón tay cái Tư Văn *(Hổ khẩu).

*Hổ khẩu: Chỗ trũng giữa ngón cái và ngón trỏ, có huyệt hợp cốc trên đó.

''Chúng ta còn có thể trở về không?''

''Em muốn quay về không?''

Chu Yên thích giọng điệu của Tư Văn, có thể hay không thể không quan trọng, nếu như cô muốn, tất là có thể quay về.

''Không, không phải em nhớ nhà, anh ở đâu thì em sẽ ở đấy.''

''Em không sợ anh đem em đi bán sao?''

''Vậy em liền giúp anh kiếm tiền.''

Tư Văn liền nắm lấy tay Chu Yên, ngày xưa một tay che trời, anh không để ý. Bây giờ ở nơi này thì càng không để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Dày Mới Tán Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook