Chương 2:
Tư Ta
17/09/2024
Việc Thẩm Thính Ôn ra nước ngoài, Ôn Hỏa không phản đối: ''Để mẹ đi tìm người lo thủ tục, hay con muốn tự mình làm?''
Lại nói tìm người có chuyên môn lo là tốt nhất, ngoại trừ có nghiệp vụ nhiều kinh nghiệm còn biết đi đường tắt, nhưng năm đó Thẩm Thành du học cũng tự thân vận động, thân là con Thẩm Thành nên Thẩm Thính Ôn tự nhiên cũng không muốn dựa vào quan hệ đi cửa sau: ''Con tự lo được.''
Ôn Hỏa gật đầu: ''Vậy để cho con.''
Cứ thế, Thẩm Thính Ôn nói vài lời cho mẹ biết, rồi sau đó chuẩn bị xuất ngoại.
Thẩm Thành mấy ngày không thấy Thẩm Thính Ôn, bèn hỏi Ôn Hỏa dạo này cậu bận việc gì, Ôn Hỏa nói: ''Đi làm thủ tục xuất ngoại rồi.''
Thẩm Thành nghe vậy thì thản nhiên: ''Ừm.''
Ôn Hỏa xem xong luận văn của học trò, xoay lại hỏi: ''Nghe nói lại có nữ sinh đánh nhau vì con trai mình, có phải đó là lý do nó xuất ngoại không?''
Thẩm Thành đang xem tài liệu, trả lời lấy lệ: ''Vậy ư?''
Ôn Hỏa đi qua, cầm tài liệu trên chân anh đi rồi ngồi vào thay đó.
Ngồi trên đùi chồng, cô vòng hai tay qua cổ anh, nghiêng đầu nhìn qua: ''Thầy Thẩm à, con trai anh sao không thấy yêu ai nhỉ? Đây là di truyền à? Nhìn dáng vẻ nó cũng không phải dạng tuổi trẻ ngây ngô đâu.''
''Thế dáng vẻ của anh như thế nào?''
Ôn Hỏa lắc đầu: ''Em không biết, dù sao tóc nhuộm bạc, tay xăm hình, mi gắn đinh* thì không phải người đứng đắn rồi.''
''Em vậy là có thành kiến đấy.''
''Em chính là có thành kiến vậy đó.''
Thẩm Thành cười cười, chú cún con này dám lên mặt với anh. Bị anh nuông chiều sinh hư rồi.
*Mi gắn đinh:
*
Từ Túc trước khi gặp Chu Thủy Nhung, cứ nghĩ đó là một cô gái thận trọng, có sự dè dặt giống Chu Tư Nguyên, suy đoán này cũng từ vẻ ngoài giản dị của cô, mà dù cho có trang điểm nhẹ đi nữa, nếu đi trên phố số người ngoái đầu nhìn cũng không ít. (Chu Tư Nguyên là em Chu Yên, là cậu của Chu Thủy Nhung)
Về phần thận trọng dè dặt, từ tác phong có thể thấy được sự mạnh mẽ, bướng bỉnh được nuôi dưỡng trong môi trường sống phóng khoáng, không bị kìm kẹp vào khuôn khổ.
Chu Thủy Nhung đối diện Từ Túc, điềm tĩnh chào hỏi: ''Xin chào, Từ tiên sinh.''
Từ Túc cười cười: ''Gọi anh là Từ Túc được rồi, anh là học trò thầy Chu Tư Nguyên, em không cần khách sáo như vậy.''
Chu Tư Nguyên hiện là đội trưởng đội trinh sát đặc nhiệm của cảnh sát Vân Nam, vài năm trước trong một vụ điều tra ma túy, cha của Từ Túc là dân thường chẳng may hy sinh, để lại Từ Túc không thân không thích, Chu Tư Nguyên thu nhận anh làm học trò, nuôi dưỡng bên mình.
Lần này về nước Chu Tư Nguyên không thể tự đến đón cô, không chỉ vì Chu Tư Nguyên bận nhiệm vụ quan trọng, còn vì thân phận đặc biệt không thể công khai của Chu Thủy Nhung, làm vậy để tránh mang đến phiền toái cho Tư Văn và Chu Yên.
Chu Tư Nguyên cứu Từ Túc, lại được bồi dưỡng nhiều năm, đáng tin cậy, cử anh tới đón Chu Thủy Nhung là hợp lý.
Chu Thủy Nhung gật đầu: ''Chào anh, Từ Túc.''
Từ Túc dẫn đường cho Chu Thủy Nhung: ''Thầy đã sắp xếp chỗ ở, cũng đã liên hệ với nhà trường, em nghỉ ngơi ổn định hai ngày rồi anh dẫn em đến trường nhập học, em sẽ vào thẳng lớp 12.''
''Em mang quốc tịch ngoại quốc, chắc là phải vào trường quốc tế.''
''Em sẽ học ở trường trung học phụ thuộc đại học quốc gia. Tuy quốc tịch nước ngoài nhưng em là Hoa kiều, có rất nhiều chính sách ưu đãi. Em yên tâm, hồ sơ của em vài năm trước đã chuẩn bị thích đáng rồi, sau này có thể thi đại học nữa.''
Chu Thủy Nhung lẩm nhẩm: ''Vài năm trước.''
Từ Túc đáp: ''Ừ.''
Chu Thủy Nhung nhếch môi, nhớ đến cha mình, hẳn là cha đã chuẩn bị sẵn rồi.
Cha cô thật ngầu mà, trên đời còn tồn tại người đàn ông như vậy sao? Cha còn sợ cô không thể cô độc hơn trong quãng đời còn lại ư, thiết kế thật tỉ mỉ, bày bố như vậy liệu còn ai dám chen vào cùng cô bàn chuyện yêu đương chứ?
*
Chu Thủy Nhung trước khi làm thủ tục nhập học dành thời gian đi thị sát Bắc Kinh, lưu ý đến những địa điểm và sự kiện trọng yếu. Biết sao được, thói quen rồi, Tư Văn yêu cầu rất cao với kỹ năng thám thính của Chu Thủy Nhung.
Sau này cô phải ở đây một thời gian, vậy phải nắm rõ phong tục tập quán và tác phong nơi đây.
Ngày đến trường nộp hồ sơ, Chu Thủy Nhung ở trong văn phòng hiệu trưởng, bên ngoài là các học sinh đang trực nhật, mấy người một bên lau dọn, một bên nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ngoại hình Chu Thủy Nhung nổi bật, hơn nữa Tư Văn và Chu Yên cũng không gò cô vào khuôn khổ, luôn để cô tự do làm điều mình muốn, nên Chu Thủy Nhung có khí chất khác biệt so với học sinh bình thường.
Tiếng chuông trường vang lên, mấy học sinh cầm cây lau nhà về lớp, vừa đi vừa bàn tán: ''Mọi người đoán cô nàng sẽ chuyển đến lớp nào?''
Có người đoán: ''Tuổi này còn chuyển trường, chắc chắn là học sinh cá biệt bị đuổi đi rồi. Tớ nghĩ chắc vô 12C6, lớp này nhiều học sinh chuyển trường nhất, thầy cô nếu có suy nghĩ cũng sẽ không đưa cô ấy vào mấy lớp đang yên lành.''
''Hợp lý.''
''Tớ thấy sắp tới nữ sinh này vào học, Triệu Cô Tình sẽ khó chịu đây.''
''Đúng đúng, cô nàng đẹp mắt hơn Triệu Cô Tình, Triệu Cô Tình mong manh dễ vỡ vậy, cô ta vừa đăng Status nữa đấy.''
''Cuộc sống của Triệu Cô Tình thật thảm thương, điểm tụt còn 40 là bày một đống lý do. Soạn bản nháp diễn thuyết cho hội thao cũng không xong làm ảnh hưởng chương trình. Thẩm Thính Ôn không chịu cô ta mà tự nhận bản thân thích ở một mình. Bởi ta nói Thẩm Thính Ôn bên Tỉnh Hạ là đẹp đôi rồi.''
...
Nói đến Thẩm Thính Ôn, vừa lúc cậu từ trên lầu đi xuống liền chạm mặt đám nữ sinh đang bàn tán rôm rả, bọn họ liền có cảm giác bị bắt gặp khi nói xấu sau lưng người khác, vội vàng cúi đầu rời đi.
Thẩm Thính Ôn giống như chưa nghe thấy gì, dừng lại trước cửa văn phòng. Chu Thủy Nhung lúc này đã đi cùng với giáo viên chủ nhiệm, trong văn phòng chỉ còn lại hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thấy Thẩm Thính Ôn, lên tiếng: ''Vào đi.''
Thẩm Thính Ôn tiến vào, hiệu trưởng đưa đến tuyển tập trích dẫn kinh điển của Shakespeare: ''Giờ giải lao buổi chiều em sẽ đọc cái này.''
Nơi Chu Thủy Nhung theo học là trường trung học phụ thuộc đại học quốc gia, nhiều năm liền dẫn đầu bảng xếp hạng các trường trung học trong và ngoài nước, khuôn viên hoành tráng, đội ngũ giáo viên hùng hậu, hoạt động phong trào phong phú, giờ giải lao buổi chiều thường xuyên tổ chức diễn kịch. Trước đây đa phần trường sẽ để ban nhạc hay vũ đoàn biểu diễn. Sau khi kết thúc 5 tiết học chính sẽ là thời gian thưởng thức nghệ thuật. Diễn kịch mất nhiều thời gian, người diễn mệt, người xem cũng chán, trường liền linh hoạt đổi từ diễn kịch sang diễn thuyết.
Qua 3 lần bầu chọn, Thẩm Thính Ôn đạt danh hiệu ''Giọng nói say lòng người nhất'' vì thế nhiệm vụ diễn thuyết lần này liền rơi xuống đầu. Cậu phải vào phòng thu âm của trường, đọc diễn cảm trích đoạn các tác phẩm nổi tiếng bằng tiếng Anh.
Thẩm Thính Ôn thưa thầy phải về lớp học tiếp, khi trở lại, tiếng động lao xao trong lớp nhất thời vì sự có mặt của cậu mà lắng đọng. Không phải vì sợ, cậu trước giờ cũng không ra vẻ đáng sợ, nhưng khí thế đó đủ đánh tan sự láo nháo.
Đạo đức, trí tuệ, thể chất, ngoại hình đều phát triển toàn diện, trừ việc ít nói nhìn qua hơi thiếu nhiệt tình thì chính là hình mẫu con nhà người ta.
Có thể vì cậu trầm lặng nên tạo áp lực vô hình khiến người khác e dè. Trước mặt phần tử khủng bố, sự im lặng bao trùm, mọi người theo bản năng đều đè nén sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Một thoáng lặng im, cô chủ nhiệm vào lớp, tiến tới bục giảng rồi chỉ tay vào chỗ ngồi còn trống ở cuối lớp: ''Trước mắt em ngồi chỗ kia.''
Mọi người theo tầm mắt cô chăm chăm dõi theo từng bước của Chu Thủy Nhung từ cửa lớp đến tận chỗ ngồi.
Cô mặc nguyên cây đen từ trang phục đến giày dép, đơn giản mà chỉn chu. Cô sở hữu làn da mịn màng giống mẹ, trắng như trứng gà bóc, so với các bạn đồng trang lứa mặt rám đen, lấm tấm mụn thì cô giống như đến đây để trải nghiệm môi trường học tập mà thôi.
Chu Thủy Nhung đi thẳng một đường không chú ý đến sự dòm ngó xung quanh.
Thẩm Thính Ôn không bận tâm lắm, nhưng trong chốc lát lơ đễnh tầm mắt giao với ánh mắt Chu Thủy Nhung.
Ngay lúc đó có làn gió từ cửa sổ thổi vào, không rõ là do sức gió hay vì bản thân mất tập trung, cánh tay bất ngờ buông thõng, khuỷu tay chạm vào tuyển tập Shakespeare làm nó rơi xuống.
Chu Thủy Nhung vừa lướt qua, thoáng xoay người chuẩn xác tiếp được quyển sách kia, rất tự nhiên đem trả lại trên bàn.
Thân thủ thật nhanh nhẹn, phân nửa lớp học đều chú ý đến, tiếng bàn tán lao xao nổi lên.
Mấy nữ sinh trực nhật ban nãy ngầm trao đổi ánh mắt.
Cô nàng không phải qua C6 mà đến C16 của họ, lớp này của họ thuộc lớp học thực nghiệm*.
Giáo viên chủ nhiệm thông báo: ''Các em làm quen nhau nhé. Bạn học mới chuyển đến này tên là Chu Thủy Nhung, bạn từ nước ngoài mới về.''
Tiếng bàn tán càng vang dội, ba chữ Chu Thủy Nhung bắt đầu râm ran trong lớp học.
Giáo viên vỗ tay xuống bàn: ''Được rồi, bắt đầu tiết học thôi. Tôi sẽ hỏi lại bài trước một chút rồi giảng bài mới cho các em.''
Lớp học lúc này mới thôi ríu rít.
*
Buổi chiều, Tỉnh Hạ đến rủ Thẩm Thính Ôn đi ăn, thấy bạn mình thuận theo Tỉnh Hạ có chút bất ngờ. Hồi còn nhỏ cậu đã nghe danh Thẩm Thính Ôn, nhưng chưa có dịp tiếp xúc, sau đó hai người cùng vào một trường trung học, bấy giờ mới quen biết nhau.
Thẩm Thính Ôn rất ít nói, theo thường lệ thì một người học giỏi, giàu có lại trầm lặng thì rất dễ trở thành đối tượng bắt nạt trong trường, nhưng kỳ quái là trong cái trường chia bè chia phái này, mấy thành phần bất hảo cũng không đến tìm cậu ấy gây rối. Bởi vì chưa bao giờ thấy Thẩm Thính Ôn lùm xùm chuyện gì, nên mọi người cũng không rõ cậu thuộc chính hay tà, cũng không ai dám kết giao, Tỉnh Hạ coi như là người bạn đầu tiên của Thẩm Thính Ôn.
Vì sao dùng từ ''Coi như'' ư? Vì hình như chỉ có Tỉnh Hạ đơn phương xem mình là bạn bè của Thẩm Thính Ôn, người ngoài thì không thấy vậy, trong mắt họ Tỉnh Hạ giống chú chó nhỏ xun xoe quanh Thẩm Thính Ôn, mà cậu vì thương hại nên qua lại vậy thôi.
Ba năm liền Tỉnh Hạ liên tục rủ Thẩm Thính Ôn đi ăn, mà số lần cậu đồng ý chắc đếm được một bàn tay. Hiện tại Tỉnh Hạ rủ mà không mấy hy vọng, không nghĩ tới Thẩm Thính Ôn lại đồng ý.
Trên bàn ăn, cậu hỏi Thẩm Thính Ôn: ''Thủ tục ra nước ngoài đã xong hết chưa?''
''Ai nói tớ sẽ đi?''
Toàn trường đều biết việc cậu ta học hết học kỳ này sẽ đi. Tỉnh Hạ khó hiểu: ''Thì hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm lẫn thầy cô bộ môn đều nhắc đến chuyện này.''
''Tớ chưa từng nói vậy.''
Tỉnh Hạ rõ ràng nhớ hôm qua còn có người hỏi Thẩm Thính Ôn cậu đã chuẩn bị xong cho việc xuất ngoại chưa. Cậu vậy là đổi ý rồi? Sao đột nhiên như vậy?
Chú thích:
*Lớp học thực nghiệm: Lớp thực nghiệm theo mình nghĩ thì có tính chất tương tự trường thực nghiệm.
Trường Thực nghiệm là trường có mô hình giáo dục chuyên biệt, đề cao tính trải nghiệm thực tế, chú trọng kỹ năng sống, cách tư duy, học sinh không phải học quá nhiều. Xen kẽ vào việc học là những buổi thăm quan tìm hiểu bên ngoài xã hội, như đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng, dã ngoại, v.v..
Lại nói tìm người có chuyên môn lo là tốt nhất, ngoại trừ có nghiệp vụ nhiều kinh nghiệm còn biết đi đường tắt, nhưng năm đó Thẩm Thành du học cũng tự thân vận động, thân là con Thẩm Thành nên Thẩm Thính Ôn tự nhiên cũng không muốn dựa vào quan hệ đi cửa sau: ''Con tự lo được.''
Ôn Hỏa gật đầu: ''Vậy để cho con.''
Cứ thế, Thẩm Thính Ôn nói vài lời cho mẹ biết, rồi sau đó chuẩn bị xuất ngoại.
Thẩm Thành mấy ngày không thấy Thẩm Thính Ôn, bèn hỏi Ôn Hỏa dạo này cậu bận việc gì, Ôn Hỏa nói: ''Đi làm thủ tục xuất ngoại rồi.''
Thẩm Thành nghe vậy thì thản nhiên: ''Ừm.''
Ôn Hỏa xem xong luận văn của học trò, xoay lại hỏi: ''Nghe nói lại có nữ sinh đánh nhau vì con trai mình, có phải đó là lý do nó xuất ngoại không?''
Thẩm Thành đang xem tài liệu, trả lời lấy lệ: ''Vậy ư?''
Ôn Hỏa đi qua, cầm tài liệu trên chân anh đi rồi ngồi vào thay đó.
Ngồi trên đùi chồng, cô vòng hai tay qua cổ anh, nghiêng đầu nhìn qua: ''Thầy Thẩm à, con trai anh sao không thấy yêu ai nhỉ? Đây là di truyền à? Nhìn dáng vẻ nó cũng không phải dạng tuổi trẻ ngây ngô đâu.''
''Thế dáng vẻ của anh như thế nào?''
Ôn Hỏa lắc đầu: ''Em không biết, dù sao tóc nhuộm bạc, tay xăm hình, mi gắn đinh* thì không phải người đứng đắn rồi.''
''Em vậy là có thành kiến đấy.''
''Em chính là có thành kiến vậy đó.''
Thẩm Thành cười cười, chú cún con này dám lên mặt với anh. Bị anh nuông chiều sinh hư rồi.
*Mi gắn đinh:
*
Từ Túc trước khi gặp Chu Thủy Nhung, cứ nghĩ đó là một cô gái thận trọng, có sự dè dặt giống Chu Tư Nguyên, suy đoán này cũng từ vẻ ngoài giản dị của cô, mà dù cho có trang điểm nhẹ đi nữa, nếu đi trên phố số người ngoái đầu nhìn cũng không ít. (Chu Tư Nguyên là em Chu Yên, là cậu của Chu Thủy Nhung)
Về phần thận trọng dè dặt, từ tác phong có thể thấy được sự mạnh mẽ, bướng bỉnh được nuôi dưỡng trong môi trường sống phóng khoáng, không bị kìm kẹp vào khuôn khổ.
Chu Thủy Nhung đối diện Từ Túc, điềm tĩnh chào hỏi: ''Xin chào, Từ tiên sinh.''
Từ Túc cười cười: ''Gọi anh là Từ Túc được rồi, anh là học trò thầy Chu Tư Nguyên, em không cần khách sáo như vậy.''
Chu Tư Nguyên hiện là đội trưởng đội trinh sát đặc nhiệm của cảnh sát Vân Nam, vài năm trước trong một vụ điều tra ma túy, cha của Từ Túc là dân thường chẳng may hy sinh, để lại Từ Túc không thân không thích, Chu Tư Nguyên thu nhận anh làm học trò, nuôi dưỡng bên mình.
Lần này về nước Chu Tư Nguyên không thể tự đến đón cô, không chỉ vì Chu Tư Nguyên bận nhiệm vụ quan trọng, còn vì thân phận đặc biệt không thể công khai của Chu Thủy Nhung, làm vậy để tránh mang đến phiền toái cho Tư Văn và Chu Yên.
Chu Tư Nguyên cứu Từ Túc, lại được bồi dưỡng nhiều năm, đáng tin cậy, cử anh tới đón Chu Thủy Nhung là hợp lý.
Chu Thủy Nhung gật đầu: ''Chào anh, Từ Túc.''
Từ Túc dẫn đường cho Chu Thủy Nhung: ''Thầy đã sắp xếp chỗ ở, cũng đã liên hệ với nhà trường, em nghỉ ngơi ổn định hai ngày rồi anh dẫn em đến trường nhập học, em sẽ vào thẳng lớp 12.''
''Em mang quốc tịch ngoại quốc, chắc là phải vào trường quốc tế.''
''Em sẽ học ở trường trung học phụ thuộc đại học quốc gia. Tuy quốc tịch nước ngoài nhưng em là Hoa kiều, có rất nhiều chính sách ưu đãi. Em yên tâm, hồ sơ của em vài năm trước đã chuẩn bị thích đáng rồi, sau này có thể thi đại học nữa.''
Chu Thủy Nhung lẩm nhẩm: ''Vài năm trước.''
Từ Túc đáp: ''Ừ.''
Chu Thủy Nhung nhếch môi, nhớ đến cha mình, hẳn là cha đã chuẩn bị sẵn rồi.
Cha cô thật ngầu mà, trên đời còn tồn tại người đàn ông như vậy sao? Cha còn sợ cô không thể cô độc hơn trong quãng đời còn lại ư, thiết kế thật tỉ mỉ, bày bố như vậy liệu còn ai dám chen vào cùng cô bàn chuyện yêu đương chứ?
*
Chu Thủy Nhung trước khi làm thủ tục nhập học dành thời gian đi thị sát Bắc Kinh, lưu ý đến những địa điểm và sự kiện trọng yếu. Biết sao được, thói quen rồi, Tư Văn yêu cầu rất cao với kỹ năng thám thính của Chu Thủy Nhung.
Sau này cô phải ở đây một thời gian, vậy phải nắm rõ phong tục tập quán và tác phong nơi đây.
Ngày đến trường nộp hồ sơ, Chu Thủy Nhung ở trong văn phòng hiệu trưởng, bên ngoài là các học sinh đang trực nhật, mấy người một bên lau dọn, một bên nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ngoại hình Chu Thủy Nhung nổi bật, hơn nữa Tư Văn và Chu Yên cũng không gò cô vào khuôn khổ, luôn để cô tự do làm điều mình muốn, nên Chu Thủy Nhung có khí chất khác biệt so với học sinh bình thường.
Tiếng chuông trường vang lên, mấy học sinh cầm cây lau nhà về lớp, vừa đi vừa bàn tán: ''Mọi người đoán cô nàng sẽ chuyển đến lớp nào?''
Có người đoán: ''Tuổi này còn chuyển trường, chắc chắn là học sinh cá biệt bị đuổi đi rồi. Tớ nghĩ chắc vô 12C6, lớp này nhiều học sinh chuyển trường nhất, thầy cô nếu có suy nghĩ cũng sẽ không đưa cô ấy vào mấy lớp đang yên lành.''
''Hợp lý.''
''Tớ thấy sắp tới nữ sinh này vào học, Triệu Cô Tình sẽ khó chịu đây.''
''Đúng đúng, cô nàng đẹp mắt hơn Triệu Cô Tình, Triệu Cô Tình mong manh dễ vỡ vậy, cô ta vừa đăng Status nữa đấy.''
''Cuộc sống của Triệu Cô Tình thật thảm thương, điểm tụt còn 40 là bày một đống lý do. Soạn bản nháp diễn thuyết cho hội thao cũng không xong làm ảnh hưởng chương trình. Thẩm Thính Ôn không chịu cô ta mà tự nhận bản thân thích ở một mình. Bởi ta nói Thẩm Thính Ôn bên Tỉnh Hạ là đẹp đôi rồi.''
...
Nói đến Thẩm Thính Ôn, vừa lúc cậu từ trên lầu đi xuống liền chạm mặt đám nữ sinh đang bàn tán rôm rả, bọn họ liền có cảm giác bị bắt gặp khi nói xấu sau lưng người khác, vội vàng cúi đầu rời đi.
Thẩm Thính Ôn giống như chưa nghe thấy gì, dừng lại trước cửa văn phòng. Chu Thủy Nhung lúc này đã đi cùng với giáo viên chủ nhiệm, trong văn phòng chỉ còn lại hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thấy Thẩm Thính Ôn, lên tiếng: ''Vào đi.''
Thẩm Thính Ôn tiến vào, hiệu trưởng đưa đến tuyển tập trích dẫn kinh điển của Shakespeare: ''Giờ giải lao buổi chiều em sẽ đọc cái này.''
Nơi Chu Thủy Nhung theo học là trường trung học phụ thuộc đại học quốc gia, nhiều năm liền dẫn đầu bảng xếp hạng các trường trung học trong và ngoài nước, khuôn viên hoành tráng, đội ngũ giáo viên hùng hậu, hoạt động phong trào phong phú, giờ giải lao buổi chiều thường xuyên tổ chức diễn kịch. Trước đây đa phần trường sẽ để ban nhạc hay vũ đoàn biểu diễn. Sau khi kết thúc 5 tiết học chính sẽ là thời gian thưởng thức nghệ thuật. Diễn kịch mất nhiều thời gian, người diễn mệt, người xem cũng chán, trường liền linh hoạt đổi từ diễn kịch sang diễn thuyết.
Qua 3 lần bầu chọn, Thẩm Thính Ôn đạt danh hiệu ''Giọng nói say lòng người nhất'' vì thế nhiệm vụ diễn thuyết lần này liền rơi xuống đầu. Cậu phải vào phòng thu âm của trường, đọc diễn cảm trích đoạn các tác phẩm nổi tiếng bằng tiếng Anh.
Thẩm Thính Ôn thưa thầy phải về lớp học tiếp, khi trở lại, tiếng động lao xao trong lớp nhất thời vì sự có mặt của cậu mà lắng đọng. Không phải vì sợ, cậu trước giờ cũng không ra vẻ đáng sợ, nhưng khí thế đó đủ đánh tan sự láo nháo.
Đạo đức, trí tuệ, thể chất, ngoại hình đều phát triển toàn diện, trừ việc ít nói nhìn qua hơi thiếu nhiệt tình thì chính là hình mẫu con nhà người ta.
Có thể vì cậu trầm lặng nên tạo áp lực vô hình khiến người khác e dè. Trước mặt phần tử khủng bố, sự im lặng bao trùm, mọi người theo bản năng đều đè nén sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Một thoáng lặng im, cô chủ nhiệm vào lớp, tiến tới bục giảng rồi chỉ tay vào chỗ ngồi còn trống ở cuối lớp: ''Trước mắt em ngồi chỗ kia.''
Mọi người theo tầm mắt cô chăm chăm dõi theo từng bước của Chu Thủy Nhung từ cửa lớp đến tận chỗ ngồi.
Cô mặc nguyên cây đen từ trang phục đến giày dép, đơn giản mà chỉn chu. Cô sở hữu làn da mịn màng giống mẹ, trắng như trứng gà bóc, so với các bạn đồng trang lứa mặt rám đen, lấm tấm mụn thì cô giống như đến đây để trải nghiệm môi trường học tập mà thôi.
Chu Thủy Nhung đi thẳng một đường không chú ý đến sự dòm ngó xung quanh.
Thẩm Thính Ôn không bận tâm lắm, nhưng trong chốc lát lơ đễnh tầm mắt giao với ánh mắt Chu Thủy Nhung.
Ngay lúc đó có làn gió từ cửa sổ thổi vào, không rõ là do sức gió hay vì bản thân mất tập trung, cánh tay bất ngờ buông thõng, khuỷu tay chạm vào tuyển tập Shakespeare làm nó rơi xuống.
Chu Thủy Nhung vừa lướt qua, thoáng xoay người chuẩn xác tiếp được quyển sách kia, rất tự nhiên đem trả lại trên bàn.
Thân thủ thật nhanh nhẹn, phân nửa lớp học đều chú ý đến, tiếng bàn tán lao xao nổi lên.
Mấy nữ sinh trực nhật ban nãy ngầm trao đổi ánh mắt.
Cô nàng không phải qua C6 mà đến C16 của họ, lớp này của họ thuộc lớp học thực nghiệm*.
Giáo viên chủ nhiệm thông báo: ''Các em làm quen nhau nhé. Bạn học mới chuyển đến này tên là Chu Thủy Nhung, bạn từ nước ngoài mới về.''
Tiếng bàn tán càng vang dội, ba chữ Chu Thủy Nhung bắt đầu râm ran trong lớp học.
Giáo viên vỗ tay xuống bàn: ''Được rồi, bắt đầu tiết học thôi. Tôi sẽ hỏi lại bài trước một chút rồi giảng bài mới cho các em.''
Lớp học lúc này mới thôi ríu rít.
*
Buổi chiều, Tỉnh Hạ đến rủ Thẩm Thính Ôn đi ăn, thấy bạn mình thuận theo Tỉnh Hạ có chút bất ngờ. Hồi còn nhỏ cậu đã nghe danh Thẩm Thính Ôn, nhưng chưa có dịp tiếp xúc, sau đó hai người cùng vào một trường trung học, bấy giờ mới quen biết nhau.
Thẩm Thính Ôn rất ít nói, theo thường lệ thì một người học giỏi, giàu có lại trầm lặng thì rất dễ trở thành đối tượng bắt nạt trong trường, nhưng kỳ quái là trong cái trường chia bè chia phái này, mấy thành phần bất hảo cũng không đến tìm cậu ấy gây rối. Bởi vì chưa bao giờ thấy Thẩm Thính Ôn lùm xùm chuyện gì, nên mọi người cũng không rõ cậu thuộc chính hay tà, cũng không ai dám kết giao, Tỉnh Hạ coi như là người bạn đầu tiên của Thẩm Thính Ôn.
Vì sao dùng từ ''Coi như'' ư? Vì hình như chỉ có Tỉnh Hạ đơn phương xem mình là bạn bè của Thẩm Thính Ôn, người ngoài thì không thấy vậy, trong mắt họ Tỉnh Hạ giống chú chó nhỏ xun xoe quanh Thẩm Thính Ôn, mà cậu vì thương hại nên qua lại vậy thôi.
Ba năm liền Tỉnh Hạ liên tục rủ Thẩm Thính Ôn đi ăn, mà số lần cậu đồng ý chắc đếm được một bàn tay. Hiện tại Tỉnh Hạ rủ mà không mấy hy vọng, không nghĩ tới Thẩm Thính Ôn lại đồng ý.
Trên bàn ăn, cậu hỏi Thẩm Thính Ôn: ''Thủ tục ra nước ngoài đã xong hết chưa?''
''Ai nói tớ sẽ đi?''
Toàn trường đều biết việc cậu ta học hết học kỳ này sẽ đi. Tỉnh Hạ khó hiểu: ''Thì hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm lẫn thầy cô bộ môn đều nhắc đến chuyện này.''
''Tớ chưa từng nói vậy.''
Tỉnh Hạ rõ ràng nhớ hôm qua còn có người hỏi Thẩm Thính Ôn cậu đã chuẩn bị xong cho việc xuất ngoại chưa. Cậu vậy là đổi ý rồi? Sao đột nhiên như vậy?
Chú thích:
*Lớp học thực nghiệm: Lớp thực nghiệm theo mình nghĩ thì có tính chất tương tự trường thực nghiệm.
Trường Thực nghiệm là trường có mô hình giáo dục chuyên biệt, đề cao tính trải nghiệm thực tế, chú trọng kỹ năng sống, cách tư duy, học sinh không phải học quá nhiều. Xen kẽ vào việc học là những buổi thăm quan tìm hiểu bên ngoài xã hội, như đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng, dã ngoại, v.v..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.