Chương 28:
Tư Ta
24/09/2024
Dọc đường đi tim Thẩm Thính Ôn đập gia tốc, gương mặt vốn bình tĩnh nay người ta nhìn vào cũng biết tâm đang loạn như ma.
Đến bệnh viện, cậu chạy đến phòng cấp cứu hỏi Chu Thủy Nhung đang ở đâu.
Bệnh viện huyên náo ồn ào, ra ra vào vào đều là những khuôn mặt ủ rũ, có mấy ai đến là vì chuyện vui? Thẩm Thính Ôn giống con ruồi mất phương hướng chen chúc giữa họ. Cậu nghe Tỉnh Hạ nói cô ở bệnh viện này, nhưng người đâu?
Cậu không thấy người, sắp phát điên rồi, cậu vốn thông minh như vậy, rõ ràng có rất nhiều cách để tìm một người, mà toàn bộ đã quên mất.
''Sao cậu lại ở đây?''
Cậu giật phắt người lại, nhìn thấy Chu Thủy Nhung, cũng không quản hiện tại đang ở đâu, có bao nhiêu người nhìn thấy mà tiến lên nắm bả vai cô, kiểm tra một lượt trước sau, sau đó kéo cô vào lòng, gì cũng không nói.
Chu Thủy Nhung bị cậu gắt gao ôm phát đau, cô dùng sức đẩy ra: ''Lấy tay trên người tôi xuống trước đã.''
Thẩm Thính Ôn không buông.
Chu Tịch Hựu chậc lưỡi đằng sau: ''Thẩm bảo bối không phải ôm nhầm người rồi chứ? Là tôi phải vào bệnh viện, cô ấy đi theo thôi.''
Thẩm Thính Ôn giương mắt nhìn về phía Chu Tịch Hựu, mặt cô trắng bệch, môi khô nứt, đôi mắt như không mở lên nổi. Cậu buông Chu Thủy Nhung ra, hỏi cô: ''Cậu không bị chảy máu mũi sao?''
Chu Tịch Hựu đi qua, chỉa chỉa chính mình: ''Cậu nhìn cô ấy môi hồng răng trắng giống người bị chảy máu mũi lắm sao? Đây có thể gọi là trọng sắc khinh bạn không?''
Thẩm Thính Ôn yên tâm.
Chu Tịch Hựu nhìn bộ dạng cậu thả lỏng tâm tình, nhịn không được chua xót nói: ''Thì ra không phải là không thích con gái họ Chu, mà là cô gái cậu không thích họ Chu thôi.''
Ngày đó cô bày tỏ với Thẩm Thính Ôn, cậu không đồng ý kết giao, cô hỏi nguyên nhân thì cậu nói vì cô họ Chu.
Cô cứ nghĩ cậu không thích con gái mang họ đó, thì ra chính là không thích cô. Hoặc là, cậu thấy cô không xứng cùng họ với cô gái cậu thích, chó thật, cũng không thèm giả vờ, vô tình làm tổn thương biết bao nhiêu người.
Cô không muốn ăn cẩu lương, đi tới cửa đưa lưng về phía họ mà xua tay: ''Đi đây, tôi phải bổ huyết nữa.''
Cô vừa đi, Thẩm Thính Ôn còn chưa hưởng dụng đủ thế giới riêng ngắn ngủi của hai người thì hộ sĩ đến, giấy chuẩn đoán bệnh của Chu Tịch Hựu để lại trên giường, Thẩm Thính Ôn từ đó mới biết cô ấy bị ung thư.
Chu Thủy Nhung kể lại đại khái việc mình đụng trúng cô ấy, sau đó nói: ''Cổ nói chờ sau khi vào ban nhạc của Lý Cổn thì có thể yên lòng ra đi.''
Thẩm Thính Ôn không nói gì, gập lại giấy chẩn đoán bệnh rồi hỏi cô: ''Cậu có đói không?''
''Không đói.''
''Tớ mời cơm.''
Chu Thủy Nhung không ăn, cô đi ra ngoài.
*
Kỷ niệm ngày thành lập trường vậy là đã kết thúc, tiết mục của Triệu Cô Tình rất được hoan nghênh, cuối cùng cô cũng không phụ chính mình. Sau đó, cô đem những gì liên quan đến Thẩm Thính Ôn cất vào trong hộp Pandora, không mở ra lần nào nữa.
Chu Tịch Hựu bắt đầu làm trị liệu, cô cũng thành công nhờ vào bệnh trạng của bản thân đổi lấy cơ hội gia nhập vào dàn nhạc của Lý Cổn.
Thứ năm, ngày đổi chỗ ngồi cuối cùng của năm học, cô chủ nhiệm giao việc này cho lớp trưởng.
Lớp trưởng đưa ra hai cách, một là chia theo thành tích bài thi hàng tháng, hai là tự do lựa chọn, sau đó bắt đầu bỏ phiếu. Kết quả như dự kiến mọi người chọn phương án thứ hai.
Thẩm Thính Ôn dáng người cao ráo, khi đứng xếp hàng ở hành lang, cậu đứng cuối cùng.
Tỉnh Hạ đứng bên cạnh, nhìn vào đám học sinh đang di chuyển vào lớp nói: ''Cậu và Chu Thủy Nhung có ngồi gần nhau không?''
Thẩm Thính Ôn dựa vào tường nghe nhạc, đồng phục rộng thùng thình khiến cậu nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng không che khuất được khí chất hơn người. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng là đôi mắt nhắm nghiền, tạo thành một cảnh đẹp.
Bắc Kinh không thiếu người đẹp, trường trung học nhỏ nhoi này cũng có ngọa hổ tàng long, nếu muốn tìm thì không thiếu nam thanh nữ tú xinh đẹp với phong cách riêng, nhưng nói đến khí chất mê người thì chỉ có Thẩm Thính Ôn.
Tỉnh Hạ không để bản thân u mê: ''Tớ có thể mạo muội hỏi một câu không? Điểm nào ở Chu Thủy Nhung khiến cậu xem trọng cô ấy?''
Thẩm Thính Ôn mở mắt, Chu Thủy Nhung đã chọn được chỗ ngồi ưng ý, cậu chậm rì đi qua, ngồi bên cạnh cô.
Chu Thủy Nhung nhìn cũng không thèm nhìn: ''Cút.''
Thẩm Thính Ôn tim đập nhanh, ghé vào trên bàn: ''Tim tôi có bệnh, không cử động nổi.''
''Cậu bớt giả vờ đi.''
Thẩm Thính Ôn kéo tay cô chạm vào ngực mình: ''Cậu sờ thử đi.''
Chu Thủy Nhung vươn nắm đấm tới: ''Đừng bày nhiều trò với tôi nữa, mau cút đi!''
Thẩm Thính Ôn yếu ớt nói: ''Cậu không biết bị bệnh tim thì không thể tùy tiện động vào ư? Nếu tớ đột nhiên ra đi, cậu không đau lòng sao?''
Chu Thủy Nhung hừ lạnh: ''Nếu cậu bỗng nhiên qua đời, tôi liền mua pháo đốt ngay cổng trường.''
''Vậy cậu sẽ bị công an bắt, không được phép đốt pháo đâu.''
''Đừng nhiều lời, cậu có đi hay không?''
''Không đi.''
Chu Thủy Nhung cầm balo lên: ''Cậu không đi, tôi đi!''
Thẩm Thính Ôn duỗi tay ra mà không chạm vào cô, cô đã đi rồi.
Chu Thủy Nhung lần nữa tìm chỗ ngồi, thật thoải mái, không có Thẩm Thính Ôn đúng là thoải mái, tốc độ làm bài của cô nhìn bằng mắt thường cũng thấy được rất nhanh. Nhưng trạng thái thoải mái này không duy trì lâu lắm, hai ngày trước, khi bài kiểm tra Vật Lý được phát ra, Chu Thủy Nhung làm sai vài câu, hơn nữa cô tạm thời không biết mình làm sai chỗ nào.
Liếc mắt một cái qua Thẩm Thính Ôn, cậu đang chống đầu đọc sách, không mang chút phiền não nào giống cô.
Cũng thường thôi, có người nói cha mẹ cậu ta là nhà Vật Lý học, môn này với cậu hẳn là không thành vấn đề.
Cô chần chờ chốc lát cuối cùng vẫn đi đến trước mặt cậu, đặt bài kiểm tra lên bàn.
Thẩm Thính Ôn cong khóe môi, khi giương mắt lên chỉ còn vẻ mặt nghi hoặc: ''Sao thế?''
Chu Thủy Nhung nói: ''Đề này có phải bị lỗi rồi không? Tôi làm vài câu dạng này, đáp án tôi đã viết ra rồi đấy.''
''Muốn thỉnh giáo sao?''
''Chỉ là hỏi một chút.''
''A, hỏi một chút, vì sao tôi phải nói cho cậu?''
''Cậu đã nói tôi có vấn đề gì cậu sẽ phụ trách, giấy trắng mực đen, đừng làm bộ lật lọng nhé.''
Thẩm Thính Ôn gật đầu: ''Tớ nói phụ trách toàn bộ, nhưng không nói khi cậu hỏi thì sẽ nói liền cho cậu biết.''
Ha, giỡn mặt với cô? Chu Thủy Nhung đến gần, nắm cổ áo, đè cổ cậu nói: ''Cậu muốn chết!''
Thẩm Thính Ôn bắt chước người ta ho khan: ''Đau...''
Chu Thủy Nhung buông cậu ra, nói: ''Cậu đã nói sẽ dạy tôi. Đừng nói nhảm nữa.''
Thẩm Thính Ôn sờ sờ cổ: ''Vừa rồi cổ bị cậu đè đau quá, cậu xoa xoa đi rồi tôi sẽ dạy cậu.''
Chu Thủy Nhung hơi ngửa đầu, nhìn thoáng qua bóng đèn trên trần, sau đó cầm bài vở về chỗ ngồi. Trí nhớ cô tốt như vậy sao cứ quên Thẩm Thính Ôn là tên khốn kiếp chứ? Không có lợi ích thì sẽ không dậy sớm, nếu không bàn điều kiện thì không còn là Thẩm Thính Ôn.
Cô trở về chỗ ngồi, đóng tập Vật Lý lại, cầm đề Toán lên bắt đầu làm.
Qua một lát có tờ giấy chuyển tới, mở ra thì là bài phân tích cách làm đề Vật Lý kia, còn có hình vẽ minh họa nữa. Theo bản năng cô nhìn về phía Thẩm Thính Ôn, cậu cũng đang nhướn một bên mày nhìn cô.
Cô xem xong cách giải thì phát hiện góc dưới bên phải có hàng chữ viết: ''Tớ là bách khoa toàn thư của cậu.''
Chu Thủy Nhung không để tâm, vò thành một cục ném đi.
Đến bệnh viện, cậu chạy đến phòng cấp cứu hỏi Chu Thủy Nhung đang ở đâu.
Bệnh viện huyên náo ồn ào, ra ra vào vào đều là những khuôn mặt ủ rũ, có mấy ai đến là vì chuyện vui? Thẩm Thính Ôn giống con ruồi mất phương hướng chen chúc giữa họ. Cậu nghe Tỉnh Hạ nói cô ở bệnh viện này, nhưng người đâu?
Cậu không thấy người, sắp phát điên rồi, cậu vốn thông minh như vậy, rõ ràng có rất nhiều cách để tìm một người, mà toàn bộ đã quên mất.
''Sao cậu lại ở đây?''
Cậu giật phắt người lại, nhìn thấy Chu Thủy Nhung, cũng không quản hiện tại đang ở đâu, có bao nhiêu người nhìn thấy mà tiến lên nắm bả vai cô, kiểm tra một lượt trước sau, sau đó kéo cô vào lòng, gì cũng không nói.
Chu Thủy Nhung bị cậu gắt gao ôm phát đau, cô dùng sức đẩy ra: ''Lấy tay trên người tôi xuống trước đã.''
Thẩm Thính Ôn không buông.
Chu Tịch Hựu chậc lưỡi đằng sau: ''Thẩm bảo bối không phải ôm nhầm người rồi chứ? Là tôi phải vào bệnh viện, cô ấy đi theo thôi.''
Thẩm Thính Ôn giương mắt nhìn về phía Chu Tịch Hựu, mặt cô trắng bệch, môi khô nứt, đôi mắt như không mở lên nổi. Cậu buông Chu Thủy Nhung ra, hỏi cô: ''Cậu không bị chảy máu mũi sao?''
Chu Tịch Hựu đi qua, chỉa chỉa chính mình: ''Cậu nhìn cô ấy môi hồng răng trắng giống người bị chảy máu mũi lắm sao? Đây có thể gọi là trọng sắc khinh bạn không?''
Thẩm Thính Ôn yên tâm.
Chu Tịch Hựu nhìn bộ dạng cậu thả lỏng tâm tình, nhịn không được chua xót nói: ''Thì ra không phải là không thích con gái họ Chu, mà là cô gái cậu không thích họ Chu thôi.''
Ngày đó cô bày tỏ với Thẩm Thính Ôn, cậu không đồng ý kết giao, cô hỏi nguyên nhân thì cậu nói vì cô họ Chu.
Cô cứ nghĩ cậu không thích con gái mang họ đó, thì ra chính là không thích cô. Hoặc là, cậu thấy cô không xứng cùng họ với cô gái cậu thích, chó thật, cũng không thèm giả vờ, vô tình làm tổn thương biết bao nhiêu người.
Cô không muốn ăn cẩu lương, đi tới cửa đưa lưng về phía họ mà xua tay: ''Đi đây, tôi phải bổ huyết nữa.''
Cô vừa đi, Thẩm Thính Ôn còn chưa hưởng dụng đủ thế giới riêng ngắn ngủi của hai người thì hộ sĩ đến, giấy chuẩn đoán bệnh của Chu Tịch Hựu để lại trên giường, Thẩm Thính Ôn từ đó mới biết cô ấy bị ung thư.
Chu Thủy Nhung kể lại đại khái việc mình đụng trúng cô ấy, sau đó nói: ''Cổ nói chờ sau khi vào ban nhạc của Lý Cổn thì có thể yên lòng ra đi.''
Thẩm Thính Ôn không nói gì, gập lại giấy chẩn đoán bệnh rồi hỏi cô: ''Cậu có đói không?''
''Không đói.''
''Tớ mời cơm.''
Chu Thủy Nhung không ăn, cô đi ra ngoài.
*
Kỷ niệm ngày thành lập trường vậy là đã kết thúc, tiết mục của Triệu Cô Tình rất được hoan nghênh, cuối cùng cô cũng không phụ chính mình. Sau đó, cô đem những gì liên quan đến Thẩm Thính Ôn cất vào trong hộp Pandora, không mở ra lần nào nữa.
Chu Tịch Hựu bắt đầu làm trị liệu, cô cũng thành công nhờ vào bệnh trạng của bản thân đổi lấy cơ hội gia nhập vào dàn nhạc của Lý Cổn.
Thứ năm, ngày đổi chỗ ngồi cuối cùng của năm học, cô chủ nhiệm giao việc này cho lớp trưởng.
Lớp trưởng đưa ra hai cách, một là chia theo thành tích bài thi hàng tháng, hai là tự do lựa chọn, sau đó bắt đầu bỏ phiếu. Kết quả như dự kiến mọi người chọn phương án thứ hai.
Thẩm Thính Ôn dáng người cao ráo, khi đứng xếp hàng ở hành lang, cậu đứng cuối cùng.
Tỉnh Hạ đứng bên cạnh, nhìn vào đám học sinh đang di chuyển vào lớp nói: ''Cậu và Chu Thủy Nhung có ngồi gần nhau không?''
Thẩm Thính Ôn dựa vào tường nghe nhạc, đồng phục rộng thùng thình khiến cậu nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng không che khuất được khí chất hơn người. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng là đôi mắt nhắm nghiền, tạo thành một cảnh đẹp.
Bắc Kinh không thiếu người đẹp, trường trung học nhỏ nhoi này cũng có ngọa hổ tàng long, nếu muốn tìm thì không thiếu nam thanh nữ tú xinh đẹp với phong cách riêng, nhưng nói đến khí chất mê người thì chỉ có Thẩm Thính Ôn.
Tỉnh Hạ không để bản thân u mê: ''Tớ có thể mạo muội hỏi một câu không? Điểm nào ở Chu Thủy Nhung khiến cậu xem trọng cô ấy?''
Thẩm Thính Ôn mở mắt, Chu Thủy Nhung đã chọn được chỗ ngồi ưng ý, cậu chậm rì đi qua, ngồi bên cạnh cô.
Chu Thủy Nhung nhìn cũng không thèm nhìn: ''Cút.''
Thẩm Thính Ôn tim đập nhanh, ghé vào trên bàn: ''Tim tôi có bệnh, không cử động nổi.''
''Cậu bớt giả vờ đi.''
Thẩm Thính Ôn kéo tay cô chạm vào ngực mình: ''Cậu sờ thử đi.''
Chu Thủy Nhung vươn nắm đấm tới: ''Đừng bày nhiều trò với tôi nữa, mau cút đi!''
Thẩm Thính Ôn yếu ớt nói: ''Cậu không biết bị bệnh tim thì không thể tùy tiện động vào ư? Nếu tớ đột nhiên ra đi, cậu không đau lòng sao?''
Chu Thủy Nhung hừ lạnh: ''Nếu cậu bỗng nhiên qua đời, tôi liền mua pháo đốt ngay cổng trường.''
''Vậy cậu sẽ bị công an bắt, không được phép đốt pháo đâu.''
''Đừng nhiều lời, cậu có đi hay không?''
''Không đi.''
Chu Thủy Nhung cầm balo lên: ''Cậu không đi, tôi đi!''
Thẩm Thính Ôn duỗi tay ra mà không chạm vào cô, cô đã đi rồi.
Chu Thủy Nhung lần nữa tìm chỗ ngồi, thật thoải mái, không có Thẩm Thính Ôn đúng là thoải mái, tốc độ làm bài của cô nhìn bằng mắt thường cũng thấy được rất nhanh. Nhưng trạng thái thoải mái này không duy trì lâu lắm, hai ngày trước, khi bài kiểm tra Vật Lý được phát ra, Chu Thủy Nhung làm sai vài câu, hơn nữa cô tạm thời không biết mình làm sai chỗ nào.
Liếc mắt một cái qua Thẩm Thính Ôn, cậu đang chống đầu đọc sách, không mang chút phiền não nào giống cô.
Cũng thường thôi, có người nói cha mẹ cậu ta là nhà Vật Lý học, môn này với cậu hẳn là không thành vấn đề.
Cô chần chờ chốc lát cuối cùng vẫn đi đến trước mặt cậu, đặt bài kiểm tra lên bàn.
Thẩm Thính Ôn cong khóe môi, khi giương mắt lên chỉ còn vẻ mặt nghi hoặc: ''Sao thế?''
Chu Thủy Nhung nói: ''Đề này có phải bị lỗi rồi không? Tôi làm vài câu dạng này, đáp án tôi đã viết ra rồi đấy.''
''Muốn thỉnh giáo sao?''
''Chỉ là hỏi một chút.''
''A, hỏi một chút, vì sao tôi phải nói cho cậu?''
''Cậu đã nói tôi có vấn đề gì cậu sẽ phụ trách, giấy trắng mực đen, đừng làm bộ lật lọng nhé.''
Thẩm Thính Ôn gật đầu: ''Tớ nói phụ trách toàn bộ, nhưng không nói khi cậu hỏi thì sẽ nói liền cho cậu biết.''
Ha, giỡn mặt với cô? Chu Thủy Nhung đến gần, nắm cổ áo, đè cổ cậu nói: ''Cậu muốn chết!''
Thẩm Thính Ôn bắt chước người ta ho khan: ''Đau...''
Chu Thủy Nhung buông cậu ra, nói: ''Cậu đã nói sẽ dạy tôi. Đừng nói nhảm nữa.''
Thẩm Thính Ôn sờ sờ cổ: ''Vừa rồi cổ bị cậu đè đau quá, cậu xoa xoa đi rồi tôi sẽ dạy cậu.''
Chu Thủy Nhung hơi ngửa đầu, nhìn thoáng qua bóng đèn trên trần, sau đó cầm bài vở về chỗ ngồi. Trí nhớ cô tốt như vậy sao cứ quên Thẩm Thính Ôn là tên khốn kiếp chứ? Không có lợi ích thì sẽ không dậy sớm, nếu không bàn điều kiện thì không còn là Thẩm Thính Ôn.
Cô trở về chỗ ngồi, đóng tập Vật Lý lại, cầm đề Toán lên bắt đầu làm.
Qua một lát có tờ giấy chuyển tới, mở ra thì là bài phân tích cách làm đề Vật Lý kia, còn có hình vẽ minh họa nữa. Theo bản năng cô nhìn về phía Thẩm Thính Ôn, cậu cũng đang nhướn một bên mày nhìn cô.
Cô xem xong cách giải thì phát hiện góc dưới bên phải có hàng chữ viết: ''Tớ là bách khoa toàn thư của cậu.''
Chu Thủy Nhung không để tâm, vò thành một cục ném đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.