Chương 29:
Tư Ta
24/09/2024
Tiết thể dục, Thẩm Thính Ôn cùng vài người bạn đánh bóng rổ còn Chu Thủy Nhung đang chơi Tennis với một nữ sinh khác.
Nghỉ giữa hiệp, một nữ sinh đem tới chai nước cho Thẩm Thính Ôn, cậu không nhận mà lấy chai nước Tỉnh Hạ đưa qua.
Tỉnh Hạ vui vẻ tán chuyện với Thẩm Thính Ôn: ''Quách Tử trong đội bóng vừa bị bạn gái đá, lý do vì cậu ta tháo dây chun nhỏ mà bạn gái tặng xuống, tình cờ bị cô kia thấy được nên chia tay, anh chàng mắc dỗ dành bạn gái chắc là không về được.''
Mắt Thẩm Thính Ôn vẫn dán vào sân Tennis, Chu Thủy Nhung chơi bóng rất đẹp mắt.
Tỉnh Hạ còn nói: ''Tớ thấy dây chun này chính là vòng kim cô trói buộc người khác, đã mang lên là không thể lấy xuống được, nếu không thì trời long đất lở. Có bao nhiêu người bị trừng phạt công khai vì chuyện này rồi?''
Thẩm Thính Ôn thu hồi tầm mắt hỏi: ''Dây chun nhỏ là cái gì?''
Tỉnh Hạ xoa xoa cổ tay: ''Thì là dây chun mà con gái hay lấy buộc tóc, cậu nào mang nó trên tay thì xác định đã có bạn gái. Cũng không biết tên gọi này từ đâu ra.''
Thẩm Thính Ôn không hứng thú lắm, nghe vậy thôi.
''Cậu nói xem nếu có người không gội đầu còn lấy dây buộc tóc đã xài đem cho người ta, không phải sẽ dính bóng dầu trên đầu sao? Nghĩ đến là ngán rồi.'' Tỉnh Hạ nói xong còn rung vai một cái, giống như nổi da gà.
Sau giờ thể dục học sinh trở lại lớp học, Thẩm Thính Ôn mua sữa đem đến cho Chu Thủy Nhung, cậu hỏi cô: ''Cậu có xài dây chun không?''
''Không có, cút.''
Thẩm Thính Ôn thấy trên tay cô có mang một cái, liền nói với cô: ''Kia không phải sao?''
Chu Thủy Nhung không nể mặt: ''Cậu bị bệnh à?''
Thẩm Thính Ôn muốn có nó: ''Cho tôi đi, tôi sẽ không nói chuyện với cậu trong một tuần.''
Vậy tốt quá, Chu Thủy Nhung sẽ có một tuần trôi qua thong thả, cô đem dây chun cho cậu: ''Cầm lấy rồi cút đi, nói phải giữ lời đó.''
Thẩm Thính Ôn có được rồi thì trở mặt: ''Một tuần không nói chuyện với cậu tôi không làm được.''
Chu Thủy Nhung muốn giết người!
*
Thẩm Thính Ôn mang dây chun nhỏ của Chu Thủy Nhung trên tay trở thành chuyện cả trường đều biết.
Điều mọi người không biết là, giây trước cậu mới mang dây chun lên thì giây sau đã ăn tát.
*
Phòng tập Gym.
Chu Thủy Nhung hoàn thành xong lịch tập hôm nay đang chuẩn bị đi bơi.
Thẩm Thính Ôn cũng đã sớm tập xong, một đường hướng về khu bơi lội.
Đồ bơi của Chu Thủy Nhung hơi thoáng, cô tiếp thu sự giáo dục bên Tây nên khá phóng khoáng, đường cong tuyệt mĩ lộ ra, quan trọng là cô thích bộ đồ bơi này, dù nó có hở chút cũng không quan hệ.
Thẩm Thính Ôn không để cô ra ngoài, cậu chặn cô ở ngoài phòng thay đồ.
Sắc mặt Chu Thủy Nhung không tốt lắm: ''Tránh ra.''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Cậu không nhìn xem có bao nhiêu người ở đó? Cậu muốn đi làm sủi cảo sao?''*
''Tôi thích làm sủi cảo, tôi ngay lập tức thích vậy đó.''
Thẩm Thính Ôn ỷ vào thể trạng vượt trội của phái nam, kiềm giữ cô thật chặt, ép buộc cô đến phòng thay đồ sau đó khóa cửa lại, đưa quần áo đến cho cô.
Chu Thủy Nhung không nghe theo, trở tay đánh cậu.
Thẩm Thính Ôn nhất quyết không buông tay, bị cô đánh không phải không đau, mà do cậu có thể chịu được.
Chu Thủy Nhung dùng sức đẩy khiến lưng cậu đụng phải sào treo đồ chảy máu, cô rất tức giận: ''Cậu không cần mặt mũi sao? Bộ không thấy tôi đang rất phiền chán cậu sao?''
Thẩm Thính Ôn không nói lời nào, đem quần áo cho cô.
Chu Thủy Nhung ném đồ sượt qua lỗ tai cậu: ''Đừng ép tôi!''
Thẩm Thính Ôn nói với cô: ''Tớ mang cậu đến một hồ bơi riêng tư hơn.''
''Tôi không cần!''
Thẩm Thính Ôn có thẻ hội viên, cậu đưa nó cho cô: ''Tớ là hội viên của hồ bơi tư nhân ở đó, cậu muốn bơi lúc nào, thời gian bao lâu đều được.''
Chu Thủy Nhung cười: ''Tôi muốn ở bên ngoài làm sủi cảo*, tôi chính là thích bơi chỗ đông người.''
Kỳ thật không phải vậy, cô thích bơi một mình hơn, chỉ vì muốn chống đối Thẩm Thính Ôn, cô không thích bộ dạng thay cô làm chủ kia, cô không cần ai quyết định chuyện của mình, tự bản thân cô có thể làm.
Sau lưng chảy máu, trong tay Thẩm Thính Ôn còn cầm quần áo của Chu Thủy Nhung: ''Cậu mặc đồ vào trước đi.''
Chu Thủy Nhung bị cậu dồn đến chân tường, lời nói sắc như dao đâm vào lòng cậu: ''Tôi khuyên cậu đừng phí công sức nữa, tôi không vừa mắt cậu, càng ngày càng thấy chướng mắt, vĩnh viễn đều chướng mắt, tôi thấy phiền nhất là cái loại con trai tự cho mình đúng như cậu.''
Lời nói như dao đâm vào tim, Thẩm Thính Ôn thấy hơi đau, cậu nhỏ giọng nói: ''Ừm, tớ biết rồi.''
Chu Thủy Nhung nhìn cậu như vậy cũng không còn hứng thú bơi lội nữa, cô mặc lại đồ rồi rời đi.
Thẩm Thính Ôn ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường, nhìn ánh đèn bên trên, miệng chảy máu, cậu rút khăn ra lau đi. Chu Thủy Nhung xuống tay rất độc, cô chưa bao giờ nương tay với cậu, lạ là cậu biết thế mà vẫn luôn chọc cho cô ra tay.
Còn rất thích cô.
Cô có đánh chết cậu vẫn thích cô. Mất mặt thì mất mặt đi, dù sao ai cũng có chỗ mất mặt, đời sống có bao lâu mà không vì chính mình, mất mặt vì ai cũng vậy, nếu là vì Chu Thủy Nhung thì thật tốt quá.
*
Chu Thủy Nhung vừa ra phòng tập thì bị mấy thanh niên cản lại, bọn họ nói chuyện cũng lịch sự, nhưng hành vi chặn đường này cũng không lịch sự lắm.
Thanh niên mang dáng vẻ là người cầm đầu nói với cô: ''Tụi anh định đến Sanlitun*, em muốn đi cùng không?''
*Sanlitun là một quận nổi tiếng ở Bắc Kinh với các quán Bar. Là một tụ điểm ăn chơi thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc.
Đây là muốn mời cô đi chơi, Chu Thủy Nhung không đi: ''Tránh đường chút.''
Thanh niên không nghe: ''Thêm Wechat em được không? Vừa rồi thấy em mặc đồ tắm tưởng em sẽ bơi nên tụi anh ở bể bơi đợi cả nửa ngày, cũng xem như có chút thành ý, mình làm quen nhé?''
Chu Thủy Nhung nhíu mày, Thẩm Thính Ôn không muốn cô bơi là vì nhìn thấy mấy người này có ý đồ với cô sao?
Vừa rồi ở phòng thay đồ cô đánh cậu mang thương tích như vậy...
Cô quay về phòng tập, đến cửa thì ngừng lại. Mình trở về làm gì chứ? Phải cùng Thẩm Thính Ôn nói gì đây? Cô rõ ràng không thích cậu, lần này quay lại, cậu có thể nghĩ cô có ý gì với cậu hay không?
Thôi hiểu lầm thì hiểu lầm vậy, với tình cảm không nên có thì hiểu lầm thế này lại đúng lúc.
Nghĩ vậy cô lại xoay người.
Mấy thanh niên ngoài cổng vẫn chưa đi, còn muốn chặn cô lại, đương nhiên mục đích cuối cùng là dẫn cô đi thuê phòng. Cô một mình đánh không lại mấy người bọn họ, nên không làm căng, chỉ nói:
''Tôi bị dính Xi-đa.''
Năm chữ giải tán đám đông.
*
Chu Thủy Nhung về nhà, trước đi tắm sau đó nằm lên giường xả hơi.
Cô cảm thấy bản thân có chỗ kỳ quái, cụ thể như thế nào cô cũng không nói được.
Nghỉ giữa hiệp, một nữ sinh đem tới chai nước cho Thẩm Thính Ôn, cậu không nhận mà lấy chai nước Tỉnh Hạ đưa qua.
Tỉnh Hạ vui vẻ tán chuyện với Thẩm Thính Ôn: ''Quách Tử trong đội bóng vừa bị bạn gái đá, lý do vì cậu ta tháo dây chun nhỏ mà bạn gái tặng xuống, tình cờ bị cô kia thấy được nên chia tay, anh chàng mắc dỗ dành bạn gái chắc là không về được.''
Mắt Thẩm Thính Ôn vẫn dán vào sân Tennis, Chu Thủy Nhung chơi bóng rất đẹp mắt.
Tỉnh Hạ còn nói: ''Tớ thấy dây chun này chính là vòng kim cô trói buộc người khác, đã mang lên là không thể lấy xuống được, nếu không thì trời long đất lở. Có bao nhiêu người bị trừng phạt công khai vì chuyện này rồi?''
Thẩm Thính Ôn thu hồi tầm mắt hỏi: ''Dây chun nhỏ là cái gì?''
Tỉnh Hạ xoa xoa cổ tay: ''Thì là dây chun mà con gái hay lấy buộc tóc, cậu nào mang nó trên tay thì xác định đã có bạn gái. Cũng không biết tên gọi này từ đâu ra.''
Thẩm Thính Ôn không hứng thú lắm, nghe vậy thôi.
''Cậu nói xem nếu có người không gội đầu còn lấy dây buộc tóc đã xài đem cho người ta, không phải sẽ dính bóng dầu trên đầu sao? Nghĩ đến là ngán rồi.'' Tỉnh Hạ nói xong còn rung vai một cái, giống như nổi da gà.
Sau giờ thể dục học sinh trở lại lớp học, Thẩm Thính Ôn mua sữa đem đến cho Chu Thủy Nhung, cậu hỏi cô: ''Cậu có xài dây chun không?''
''Không có, cút.''
Thẩm Thính Ôn thấy trên tay cô có mang một cái, liền nói với cô: ''Kia không phải sao?''
Chu Thủy Nhung không nể mặt: ''Cậu bị bệnh à?''
Thẩm Thính Ôn muốn có nó: ''Cho tôi đi, tôi sẽ không nói chuyện với cậu trong một tuần.''
Vậy tốt quá, Chu Thủy Nhung sẽ có một tuần trôi qua thong thả, cô đem dây chun cho cậu: ''Cầm lấy rồi cút đi, nói phải giữ lời đó.''
Thẩm Thính Ôn có được rồi thì trở mặt: ''Một tuần không nói chuyện với cậu tôi không làm được.''
Chu Thủy Nhung muốn giết người!
*
Thẩm Thính Ôn mang dây chun nhỏ của Chu Thủy Nhung trên tay trở thành chuyện cả trường đều biết.
Điều mọi người không biết là, giây trước cậu mới mang dây chun lên thì giây sau đã ăn tát.
*
Phòng tập Gym.
Chu Thủy Nhung hoàn thành xong lịch tập hôm nay đang chuẩn bị đi bơi.
Thẩm Thính Ôn cũng đã sớm tập xong, một đường hướng về khu bơi lội.
Đồ bơi của Chu Thủy Nhung hơi thoáng, cô tiếp thu sự giáo dục bên Tây nên khá phóng khoáng, đường cong tuyệt mĩ lộ ra, quan trọng là cô thích bộ đồ bơi này, dù nó có hở chút cũng không quan hệ.
Thẩm Thính Ôn không để cô ra ngoài, cậu chặn cô ở ngoài phòng thay đồ.
Sắc mặt Chu Thủy Nhung không tốt lắm: ''Tránh ra.''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Cậu không nhìn xem có bao nhiêu người ở đó? Cậu muốn đi làm sủi cảo sao?''*
''Tôi thích làm sủi cảo, tôi ngay lập tức thích vậy đó.''
Thẩm Thính Ôn ỷ vào thể trạng vượt trội của phái nam, kiềm giữ cô thật chặt, ép buộc cô đến phòng thay đồ sau đó khóa cửa lại, đưa quần áo đến cho cô.
Chu Thủy Nhung không nghe theo, trở tay đánh cậu.
Thẩm Thính Ôn nhất quyết không buông tay, bị cô đánh không phải không đau, mà do cậu có thể chịu được.
Chu Thủy Nhung dùng sức đẩy khiến lưng cậu đụng phải sào treo đồ chảy máu, cô rất tức giận: ''Cậu không cần mặt mũi sao? Bộ không thấy tôi đang rất phiền chán cậu sao?''
Thẩm Thính Ôn không nói lời nào, đem quần áo cho cô.
Chu Thủy Nhung ném đồ sượt qua lỗ tai cậu: ''Đừng ép tôi!''
Thẩm Thính Ôn nói với cô: ''Tớ mang cậu đến một hồ bơi riêng tư hơn.''
''Tôi không cần!''
Thẩm Thính Ôn có thẻ hội viên, cậu đưa nó cho cô: ''Tớ là hội viên của hồ bơi tư nhân ở đó, cậu muốn bơi lúc nào, thời gian bao lâu đều được.''
Chu Thủy Nhung cười: ''Tôi muốn ở bên ngoài làm sủi cảo*, tôi chính là thích bơi chỗ đông người.''
Kỳ thật không phải vậy, cô thích bơi một mình hơn, chỉ vì muốn chống đối Thẩm Thính Ôn, cô không thích bộ dạng thay cô làm chủ kia, cô không cần ai quyết định chuyện của mình, tự bản thân cô có thể làm.
Sau lưng chảy máu, trong tay Thẩm Thính Ôn còn cầm quần áo của Chu Thủy Nhung: ''Cậu mặc đồ vào trước đi.''
Chu Thủy Nhung bị cậu dồn đến chân tường, lời nói sắc như dao đâm vào lòng cậu: ''Tôi khuyên cậu đừng phí công sức nữa, tôi không vừa mắt cậu, càng ngày càng thấy chướng mắt, vĩnh viễn đều chướng mắt, tôi thấy phiền nhất là cái loại con trai tự cho mình đúng như cậu.''
Lời nói như dao đâm vào tim, Thẩm Thính Ôn thấy hơi đau, cậu nhỏ giọng nói: ''Ừm, tớ biết rồi.''
Chu Thủy Nhung nhìn cậu như vậy cũng không còn hứng thú bơi lội nữa, cô mặc lại đồ rồi rời đi.
Thẩm Thính Ôn ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường, nhìn ánh đèn bên trên, miệng chảy máu, cậu rút khăn ra lau đi. Chu Thủy Nhung xuống tay rất độc, cô chưa bao giờ nương tay với cậu, lạ là cậu biết thế mà vẫn luôn chọc cho cô ra tay.
Còn rất thích cô.
Cô có đánh chết cậu vẫn thích cô. Mất mặt thì mất mặt đi, dù sao ai cũng có chỗ mất mặt, đời sống có bao lâu mà không vì chính mình, mất mặt vì ai cũng vậy, nếu là vì Chu Thủy Nhung thì thật tốt quá.
*
Chu Thủy Nhung vừa ra phòng tập thì bị mấy thanh niên cản lại, bọn họ nói chuyện cũng lịch sự, nhưng hành vi chặn đường này cũng không lịch sự lắm.
Thanh niên mang dáng vẻ là người cầm đầu nói với cô: ''Tụi anh định đến Sanlitun*, em muốn đi cùng không?''
*Sanlitun là một quận nổi tiếng ở Bắc Kinh với các quán Bar. Là một tụ điểm ăn chơi thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc.
Đây là muốn mời cô đi chơi, Chu Thủy Nhung không đi: ''Tránh đường chút.''
Thanh niên không nghe: ''Thêm Wechat em được không? Vừa rồi thấy em mặc đồ tắm tưởng em sẽ bơi nên tụi anh ở bể bơi đợi cả nửa ngày, cũng xem như có chút thành ý, mình làm quen nhé?''
Chu Thủy Nhung nhíu mày, Thẩm Thính Ôn không muốn cô bơi là vì nhìn thấy mấy người này có ý đồ với cô sao?
Vừa rồi ở phòng thay đồ cô đánh cậu mang thương tích như vậy...
Cô quay về phòng tập, đến cửa thì ngừng lại. Mình trở về làm gì chứ? Phải cùng Thẩm Thính Ôn nói gì đây? Cô rõ ràng không thích cậu, lần này quay lại, cậu có thể nghĩ cô có ý gì với cậu hay không?
Thôi hiểu lầm thì hiểu lầm vậy, với tình cảm không nên có thì hiểu lầm thế này lại đúng lúc.
Nghĩ vậy cô lại xoay người.
Mấy thanh niên ngoài cổng vẫn chưa đi, còn muốn chặn cô lại, đương nhiên mục đích cuối cùng là dẫn cô đi thuê phòng. Cô một mình đánh không lại mấy người bọn họ, nên không làm căng, chỉ nói:
''Tôi bị dính Xi-đa.''
Năm chữ giải tán đám đông.
*
Chu Thủy Nhung về nhà, trước đi tắm sau đó nằm lên giường xả hơi.
Cô cảm thấy bản thân có chỗ kỳ quái, cụ thể như thế nào cô cũng không nói được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.