Mặt Dày Mới Tán Được Em

Chương 46:

Tư Ta

30/09/2024

Thẩm Thính Ôn theo hướng đi của Chu Thủy Nhung đi vào tòa nhà cô đang ở, vào thang máy lên đến trước cửa phòng Chu Thủy Nhung, gõ cửa vài tiếng.

Chu Thủy Nhung không mở cửa, cô biết đó là Thẩm Thính Ôn, cô không rảnh quan tâm, bản thân phải tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Thẩm Thính Ôn không gõ nữa mà gọi điện thoại cho Chu Thủy Nhung.

Chu Thủy Nhung thấy số lạ gọi đến nên bắt máy, nghe giọng bên kia là của Thẩm Thính Ôn làm cô bùng nổ: ''Cậu làm sao biết số của tôi?''

Thẩm Thính Ôn nói: ''Cậu mở cửa đi rồi tớ sẽ nói.''

''Tôi không mở.''

''Vậy đây không nói.''

Chu Thủy Nhung liền treo điện thoại.

Thẩm Thính Ôn lại gọi, Chu Thủy Nhung từ chối, cậu liền gửi tin nhắn đến: ''Vậy cậu có muốn biết làm sao tớ giải được thế cờ hồi nãy không?''

Chu Thủy Nhung đột nhiên có hứng thú, gần đây tựa như chỉ có ván cờ kia khiến cô thấy thoải mái khi nghĩ đến. Cô mở cửa nhưng không để cậu vào: ''Cậu nói tại đây đi.''

Thẩm Thính Ôn ỉu xìu: ''Tớ đi bộ lâu nên chân bị đau, cậu cho tớ vào ngồi một chút.''

''Không được!''

''Tớ cam đoan cái gì cũng không làm.''

''Cậu có làm hay không tôi cũng không để cậu vào.''

''Vậy không nói cậu biết.''

Chu Thủy Nhung tức chết rồi, cô đẩy mạnh vào ngực, túm cậu dán lên cửa: ''Hiện tại nói ngay!''

Thẩm Thính Ôn cúi đầu nhìn tay cô, mu bàn tay dán vào ngực cậu: ''Nói thì nói, cậu làm gì mà sờ tớ? Như vậy thích không?''

Chu Thủy Nhung phát tay lên người cậu: ''Cậu có gì đẹp mà sờ, cứng chết được!''

''Sao tự nhiên lại nhắc đến vấn đề đó? Quên không được đúng không? Trong đầu toàn nghĩ đến việc tớ cứng lên sao? Chu Thủy Nhung, cậu còn nói sẽ không coi trọng tớ, bây giờ không phải ngày ngày đều nghĩ đến tớ sao? Không phải thích body tớ rồi chứ?''

Chu Thủy Nhung tức giận quật cậu ngã xuống, nhưng sức lực không bằng người nên cả hai cùng ngã xuống sofa, nói đúng hơn là cô nằm trên người Thẩm Thính Ôn, lưng dán vào ngực cậu, mông chạm đến đũng quần người nằm dưới.

Cô lập tức ngồi dậy nhưng bị Thẩm Thính Ôn ôm lấy, khuỷu tay chống lên bụng cậu: ''Buông tay!''



Thẩm Thính Ôn không buông, ngược lại càng ôm chặt hơn: ''Thực xin lỗi, dù cậu cảm thấy bị mạo phạm thì tớ cũng không muốn buông ra.''

''Cậu rốt cuộc muốn làm gì?''

''Tớ muốn cậu thích tớ, nếu điều đó tạm thời không được thì hy vọng cậu luôn được vui vẻ.'' Thẩm Thính Ôn trầm giọng nói mang theo sự dịu dàng.

Chu Thủy Nhung không cự tuyệt nữa, cơn đau đầu quen thuộc trở lại, cô đột nhiên cảm thấy lạnh, cũng né tránh thân hình nóng bỏng của Thẩm Thính Ôn. Vốn nghĩ mình không muốn ôm cậu nhưng ngẫu nhiên lại quyến luyến sự ấm áp này, ở trong lòng Thẩm Thính Ôn thực sự rất ấm áp.

Cô tạm thời quên bản thân là ai, quên rằng mình vừa nói muốn phân rõ giới hạn với Thẩm Thính Ôn.

Cô muốn có sự ấm áp này.

Thẩm Thính Ôn cùng Chu Thủy Nhung nằm một bên sofa, cậu bên trong còn cô bên ngoài, cậu ôm Chu Thủy Nhung, cằm dán lên bả vai cô.

Không biết qua bao lâu, cơ thể lạnh lẽo của Chu Thủy Nhung ấm dần lên, Thẩm Thính Ôn nói: ''Nhị gia tên thật là Phí Hiến Minh, trong nhà xếp thứ hai. Truyền thống gia đình vốn hay hát xướng, đến ông ấy thì không hát nữa mà chuyển sang đánh cờ, nhưng nước cờ cũng không tính là lợi hại lắm, điểm lợi hại chính là bày thế cờ.''

Chu Thủy Nhung lắng nghe.

Thẩm Thính Ôn tiếp tục nói: ''Nghe nói ông ấy đang giữ bản sao duy nhất cuốn kỳ phổ cổ, trong đó có những thế cờ đáng kinh ngạc. Với ông ấy thì chơi cờ không quan trọng thắng thua, chủ yếu là tận hưởng quá trình tạo nên những ván cờ đặc sắc. Tạo cục diện tan hoang trong lúc chơi có thể nói là một tay nghề lão luyện, có người còn lấy đó là mục tiêu theo đuổi suốt đời.''

Chu Thủy Nhung hỏi: ''Làm sao cậu biết điều này?''

Thẩm Thính Ôn kề sát vào mặt cô: ''Chồng cậu có cái gì không biết?''

Chu Thủy Nhung không để cậu ôm ấp, nhéo nhéo cánh tay cậu: ''Còn nói hươu nói vượn nữa tôi sẽ chặt tay cậu!''

Thẩm Thính Ôn không buông tay dù bị đau đi nữa: ''Cậu vậy là qua cầu rút ván, ấm lên rồi thì không cần chiếc lò sưởi này nữa.''

''Xàm! Tôi không có! Một chút cũng không lạnh nhé!''

''Ờ, là tớ lạnh, để tớ ôm một chút nữa được không?''

Chu Thủy Nhung đương nhiên không cho, cái tên này còn muốn ôm cô ư? Nghĩ thật là hay! Cô đẩy cậu: ''Cậu buông tay ra cho tôi!''

''Tớ còn bị thương mà, cậu dùng sức đánh tớ như vậy, ngộ nhỡ vết thương bị nứt ra, cậu nỡ lòng nào.''

Chu Thủy Nhung không tin lời mưu ma chước quỷ của cậu nữa: ''Từ lúc quen biết cậu đã gạt tôi, lời cậu nói nếu có thể tin thì mặt trời không cần mọc nữa!''

Thẩm Thính Ôn nói: ''Cậu còn muốn nghe thêm chuyện về Nhị gia không?''

Chu Thủy Nhung yên lặng.



''Vậy cậu có thể để tớ ôm một lát không?''

''Không thể! Cậu bớt ra giá đi! Cậu nói hay không nói! Bà đây thèm vào!'' Chu Thủy Nhung vả vào cánh tay cậu một cái, chỗ bị đánh hằn đỏ lên: ''Đứng lên! Đừng nằm lên sofa nhà tôi!''

Một cái vả này vừa lúc trúng phải miệng vết thương của Thẩm Thính Ôn, cậu cố nhịn cơn đau nhói không than một tiếng, khi bớt đau rồi mới hô lên: ''A...''

Tiếng rên thật kỳ quái, Chu Thủy Nhung mắt mở to, theo bản năng lấy tay che miệng cậu lại: ''Cậu kêu to cái gì!''

Thẩm Thính Ôn nắm lấy cổ tay cô, môi dán vào lòng bàn tay nói: ''Đau.''

''Bị thương một chút là kêu toáng lên? Cậu có phải con trai không? Cái kia vậy mà đau sao? Hơn nữa cậu rên cái gì vậy? Nghe mờ ám quá!?'' Chu Thủy Nhung muốn khâu miệng cậu lại, thật phiền quá.

Thẩm Thính Ôn bĩu môi: ''Um.''

Lại tới, lại tới nữa, chính là bộ dạng này, ỷ vào bản thân lớn lên có khuôn mặt vô tội liền lừa cô! Cô không nhìn cậu, quay qua ngồi dựa vào sofa: ''Cậu không phải muốn kể chuyện của Nhị gia sao?''

Thẩm Thính Ôn liền nói với cô: ''Nhị gia với ông nội tớ gắn bó như chày và cối vậy, năm đó hai người cùng trốn khỏi nhà, trải qua quãng thời gian khó khăn, hai người giao ước khi nào công thành danh toại sẽ mở tiệc chiêu đãi đối phương. Tàn cục vừa nãy chính là ván cờ năm đó khi ông nội gặp lại Nhị gia mà có, ông nội suy nghĩ nửa đời không ra cách giải, sau đó bị cha tớ phá được, cho nên tớ vừa thấy cục diện đó là biết nguồn cơ đằng sau.''

Chu Thủy Nhung không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy, nhưng suy đi nghĩ lại thì chuyện này cũng không lạ lắm.

Chỗ cô ở có thể coi như khu nhà giàu, hàng xóm tự nhiên không phú cũng quý, thể thao giải trí là một vòng tròn, giới nhà giàu cũng là một vòng tròn, hai vòng tròn này va chạm vào nhau tựa hồ cũng không phải không có khả năng.

Hiện tại điều cần biết đã biết, Thẩm Thính Ôn có thể đi rồi, cô lập tức tiễn khách: ''Còn việc gì nữa không? Không có việc gì nữa thì đi đi.''

Thẩm Thính Ôn không muốn đi: ''Tớ sẽ giữ khoảng cách với cậu, có thể để tớ lưu lại không?''

''Không thể.'' Chu Thủy Nhung có chỗ mệt mỏi: ''Đừng để tôi nói lần thứ hai.''

Thẩm Thính Ôn dây dưa nửa ngày như vậy là muốn dời đi lực chú ý của cô, nhưng cô lại không dễ bị lạc hướng như vậy, nói lưu lại thật ra không ích gì, nếu Chu Thủy Nhung ở một mình mà trong trạng thái thoải mái đương nhiên cậu sẽ không quấy rầy cô.

Cửa lớn đóng lại, cảm giác vô lực đột nhiên phóng đại nuốt lấy cô, hóa ra ở một mình cũng không khá hơn khi có Thẩm Thính Ôn, hóa ra cô không chỉ bị Thẩm Thính Ôn ảnh hưởng mà còn quen với việc có cậu ở bên cạnh.

Kỳ thật khi cậu có thể lừa được cô khiến cô cho phép lại gần, thì đã có gì đó lặng lẽ biến hóa.

Không biết vì sao mà Thẩm Thính Ôn dường như rất hiểu cô, những lời khẩu thị tâm phi đối với cậu đều không có tác dụng.

Cô đến sofa, ngẩn ngơ ngồi nghĩ đến những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này.

Thẩm Thính Ôn không rời đi, cậu an ổn ngồi trước cửa nhà cô, lo cho cô. Vừa rồi một câu cũng chưa đề cập đến chuyện ở trường, nhưng cậu biết trong đầu Chu Thủy Nhung toàn là sự việc ở trường.

Cậu phải trấn giữ ở đây, như vậy nếu cô có chuyện gì thì cậu sẽ là người đầu tiên biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Dày Mới Tán Được Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook