Chương 45:
Tư Ta
30/09/2024
Lão Nhị chơi cờ bên hồ thấy Chu Thủy Nhung, chào đón cô: ''Cô nhóc!''
Tâm trạng Chu Thủy Nhung không tốt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự lễ phép, cô bình thản chào lại: ''Nhị gia.''
Nhị gia nhìn sau cô có một thanh niên trẻ, nhướn mày hỏi: ''Mang bạn về nhà chơi à?''
Chu Thủy Nhung cũng chưa nhìn đến Thẩm Thính Ôn mà trả lời: ‘’cháu không biết cậu ta.''
Thẩm Thính Ôn tự giới thiệu: ''Xin chào Nhị gia, cháu là bạn trai cô ấy.''
Chu Thủy Nhung liền quay lại mắng: ''Cậu bớt nói hưu nói vượn đi nha!''
Nhị gia xem chừng đã hiểu: ''Cãi nhau à?''
Thẩm Thính Ôn dẩu miệng gật đầu: ''Đang bực cháu đấy ạ.''
Chu Thủy Nhung càng nhíu mày hơn: ''Cậu ta không phải bạn trai cháu! Mắt cháu kém đến vậy sao? Nhị gia hai ngày trước người còn nói cháu có một đôi mắt tinh tường, đôi mắt tinh tường này có thể xem trọng cái ngữ này sao?''
Nhị gia cười cười: ''Giọng điệu này của cháu thật giống như đúc khi bà xã nói về ông.''
Chu Thủy Nhung không cãi lại, muốn nói gì thì nói!
Nhị gia thấy cô nổi giận rồi, nói một câu: ''Không đến làm một ván à?''
Chu Thủy Nhung xua tay: ''Ngày mai lại đến!''
Nhị gia cười lắc đầu, cô nhóc này bắt chước câu của ông, cũng học theo giọng điệu ấy: ''Nếu ngày mai lại đến thì cháu không thấy được tàn cục nào tinh túy hơn thế này đâu!''
Chu Thủy Nhung vừa nghe liền quay trở lại.
Nhị gia trêu cô: ''Thế nào? Không phải là mai lại đến à?''
''Vậy ông đừng đem ván cờ tàn này ra dụ cháu.''
Nhị gia cười chỉ về cục diện ván cờ: ''Cháu xem đi, ván này vài chú bác đều không giải được nên dây dưa ở đây cả ngày.''
Vài ông bác không phục: ''Bác hạ cờ như vậy thật tiến thoái lưỡng nan, đừng nói một ngày mà ván này mất ba ngày cũng không sai. Có ai chơi cờ giống bác đâu chứ, nói không cần kết quả quan trọng là quá trình, ván này không phải quá nhiều thời gian sao?''
Chu Thủy Nhung nhìn nước cờ này, tình thế quả thật khó khăn, nhìn sơ qua đã thấy khó giải.
Nhị gia nhường chỗ của mình: ''Chúng ta để bọn trẻ nhìn xem, thế hệ chúng nó mạnh mẽ lạ kỳ, tự mở ra con đường của chính mình, nói không chừng có thể phá giải được thế cục này?''
Các bác cũng không tin tưởng: ''Bác chính là cờ si (Nghiện cờ), trừ bỏ ăn ngủ thì là chơi cờ còn giải không được, bác nói như vậy không phải là làm khó con gái nhà người ta sao?''
Chu Thủy Nhung đúng là dám ngồi xuống, khiến các bác đều ngậm miệng.
Nhị gia cười thầm, ông thích tính cô nhóc kia gặp chuyện không loạn, giống ông!
Thẩm Thính Ôn đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua ván cờ, phản ứng đầu tiên không phải là nghĩ muốn phá giải thế nào, mà nhìn về phía vị Nhị gia này. Cục diện này cậu từng gặp qua. Nhị gia, là đứng hàng thứ hai chăng? Cậu giống như biết được vị Nhị gia này là ai.
Chu Thủy Nhung suy nghĩ trăm mối không giải được ván này, đi đường nào cũng chết, khó trách các bác mất cả ngày với ván cờ này.
Nhị gia thấy Chu Thủy Nhung không nghĩ ra cách giải, đã nghĩ đến việc cho cô một bậc thang đi xuống, để cô không đến mức mất mặt, không nghĩ Thẩm Thính Ôn sẽ cúi xuống thì thầm bên tai cô gì đó. Sau đó mắt Chu Thủy Nhung sáng lên nhìn chằm chằm ván cờ, thử đi vài nước, không phá được thế cờ nhưng lại chuyển thành bên kia gặp khốn cảnh, nói đúng hơn là biến thành một tàn cục khó giải khác. Theo lý mà nói thì chuyển thành một tàn cục khác cũng xem như đã giải được thế cờ.
Vài bác nhìn thấy tình huống này thì ngẩn người, sau đó gõ nhịp tán thưởng, thật đúng là mẹ nó phải giải như vậy chứ!
Chu Thủy Nhung bấy giờ mới ngẫm ra, mang động cơ phá giải thì sẽ giải không được, nếu họ chỉ cần phá được cục diện hiện tại mà không cần nghĩ đến cục diện cuối cùng, như vậy phá được cái hiện tại chính là sẽ thắng rồi.
Thẩm Thính Ôn đầu óc nhanh nhạy như vậy sao? Cô nhìn qua cậu.
Nhị gia cũng nhìn về phía Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn chỉ nhìn Chu Thủy Nhung.
Ván cờ phá giải, đám đông tan ra, Chu Thủy Nhung cũng rời đi.
Thẩm Thính Ôn tự nhiên sẽ đuổi theo nhưng cậu bị Nhị gia gọi nên dừng lại.
Nhị gia hỏi cậu: ''Cậu nhóc gọi là gì?''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Cháu họ Thẩm.''
Vậy đúng rồi, Nhị gia nở nụ cười: ''Thay ông gửi lời hỏi thăm ông nội cháu.''
Thẩm Thính Ôn thưa vâng rồi rời đi.
Nhị gia nhìn Thẩm Thính Ôn đi chưa xa, xúc động thấy thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt con trai Thẩm Thành đã lớn vậy rồi. Nhóm lão già bọn họ, xem ra sắp đến lúc mồ yên mả đẹp rồi.
Tâm trạng Chu Thủy Nhung không tốt nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự lễ phép, cô bình thản chào lại: ''Nhị gia.''
Nhị gia nhìn sau cô có một thanh niên trẻ, nhướn mày hỏi: ''Mang bạn về nhà chơi à?''
Chu Thủy Nhung cũng chưa nhìn đến Thẩm Thính Ôn mà trả lời: ‘’cháu không biết cậu ta.''
Thẩm Thính Ôn tự giới thiệu: ''Xin chào Nhị gia, cháu là bạn trai cô ấy.''
Chu Thủy Nhung liền quay lại mắng: ''Cậu bớt nói hưu nói vượn đi nha!''
Nhị gia xem chừng đã hiểu: ''Cãi nhau à?''
Thẩm Thính Ôn dẩu miệng gật đầu: ''Đang bực cháu đấy ạ.''
Chu Thủy Nhung càng nhíu mày hơn: ''Cậu ta không phải bạn trai cháu! Mắt cháu kém đến vậy sao? Nhị gia hai ngày trước người còn nói cháu có một đôi mắt tinh tường, đôi mắt tinh tường này có thể xem trọng cái ngữ này sao?''
Nhị gia cười cười: ''Giọng điệu này của cháu thật giống như đúc khi bà xã nói về ông.''
Chu Thủy Nhung không cãi lại, muốn nói gì thì nói!
Nhị gia thấy cô nổi giận rồi, nói một câu: ''Không đến làm một ván à?''
Chu Thủy Nhung xua tay: ''Ngày mai lại đến!''
Nhị gia cười lắc đầu, cô nhóc này bắt chước câu của ông, cũng học theo giọng điệu ấy: ''Nếu ngày mai lại đến thì cháu không thấy được tàn cục nào tinh túy hơn thế này đâu!''
Chu Thủy Nhung vừa nghe liền quay trở lại.
Nhị gia trêu cô: ''Thế nào? Không phải là mai lại đến à?''
''Vậy ông đừng đem ván cờ tàn này ra dụ cháu.''
Nhị gia cười chỉ về cục diện ván cờ: ''Cháu xem đi, ván này vài chú bác đều không giải được nên dây dưa ở đây cả ngày.''
Vài ông bác không phục: ''Bác hạ cờ như vậy thật tiến thoái lưỡng nan, đừng nói một ngày mà ván này mất ba ngày cũng không sai. Có ai chơi cờ giống bác đâu chứ, nói không cần kết quả quan trọng là quá trình, ván này không phải quá nhiều thời gian sao?''
Chu Thủy Nhung nhìn nước cờ này, tình thế quả thật khó khăn, nhìn sơ qua đã thấy khó giải.
Nhị gia nhường chỗ của mình: ''Chúng ta để bọn trẻ nhìn xem, thế hệ chúng nó mạnh mẽ lạ kỳ, tự mở ra con đường của chính mình, nói không chừng có thể phá giải được thế cục này?''
Các bác cũng không tin tưởng: ''Bác chính là cờ si (Nghiện cờ), trừ bỏ ăn ngủ thì là chơi cờ còn giải không được, bác nói như vậy không phải là làm khó con gái nhà người ta sao?''
Chu Thủy Nhung đúng là dám ngồi xuống, khiến các bác đều ngậm miệng.
Nhị gia cười thầm, ông thích tính cô nhóc kia gặp chuyện không loạn, giống ông!
Thẩm Thính Ôn đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua ván cờ, phản ứng đầu tiên không phải là nghĩ muốn phá giải thế nào, mà nhìn về phía vị Nhị gia này. Cục diện này cậu từng gặp qua. Nhị gia, là đứng hàng thứ hai chăng? Cậu giống như biết được vị Nhị gia này là ai.
Chu Thủy Nhung suy nghĩ trăm mối không giải được ván này, đi đường nào cũng chết, khó trách các bác mất cả ngày với ván cờ này.
Nhị gia thấy Chu Thủy Nhung không nghĩ ra cách giải, đã nghĩ đến việc cho cô một bậc thang đi xuống, để cô không đến mức mất mặt, không nghĩ Thẩm Thính Ôn sẽ cúi xuống thì thầm bên tai cô gì đó. Sau đó mắt Chu Thủy Nhung sáng lên nhìn chằm chằm ván cờ, thử đi vài nước, không phá được thế cờ nhưng lại chuyển thành bên kia gặp khốn cảnh, nói đúng hơn là biến thành một tàn cục khó giải khác. Theo lý mà nói thì chuyển thành một tàn cục khác cũng xem như đã giải được thế cờ.
Vài bác nhìn thấy tình huống này thì ngẩn người, sau đó gõ nhịp tán thưởng, thật đúng là mẹ nó phải giải như vậy chứ!
Chu Thủy Nhung bấy giờ mới ngẫm ra, mang động cơ phá giải thì sẽ giải không được, nếu họ chỉ cần phá được cục diện hiện tại mà không cần nghĩ đến cục diện cuối cùng, như vậy phá được cái hiện tại chính là sẽ thắng rồi.
Thẩm Thính Ôn đầu óc nhanh nhạy như vậy sao? Cô nhìn qua cậu.
Nhị gia cũng nhìn về phía Thẩm Thính Ôn.
Thẩm Thính Ôn chỉ nhìn Chu Thủy Nhung.
Ván cờ phá giải, đám đông tan ra, Chu Thủy Nhung cũng rời đi.
Thẩm Thính Ôn tự nhiên sẽ đuổi theo nhưng cậu bị Nhị gia gọi nên dừng lại.
Nhị gia hỏi cậu: ''Cậu nhóc gọi là gì?''
Thẩm Thính Ôn nói: ''Cháu họ Thẩm.''
Vậy đúng rồi, Nhị gia nở nụ cười: ''Thay ông gửi lời hỏi thăm ông nội cháu.''
Thẩm Thính Ôn thưa vâng rồi rời đi.
Nhị gia nhìn Thẩm Thính Ôn đi chưa xa, xúc động thấy thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt con trai Thẩm Thành đã lớn vậy rồi. Nhóm lão già bọn họ, xem ra sắp đến lúc mồ yên mả đẹp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.