Chương 48:
Tư Ta
30/09/2024
Chu Thủy Nhung một đêm không ngủ.
Thẩm Thính Ôn trấn giữ trước cửa một đêm.
Chu Thủy Nhung dậy tắm rửa chuẩn bị đến trường.
Cô đúng, bọn họ đừng mơ cô sẽ nhận sai.
Thuốc không uống đại, nói không nói bậy, nhận thức cũng không thể lung tung! Nếu bọn họ làm khó cô, cô sẽ vạch trần họ, đâm cô một dao, cô sẽ từng bước từng bước lôi sự thật ra ngoài ánh sáng!
Khi cô ra cửa không thấy Thẩm Thính Ôn, không phải cậu đi rồi mà là đang trốn ở cầu thang.
Đến khi cô vào thang máy cậu mới đi ra, chuẩn bị về nhà thay quần áo. Cậu có việc phải làm.
Xuống đại sảnh tầng trệt không thấy hình bóng Chu Thủy Nhung đâu, cậu mới cảm thấy không ổn, Chu Thủy Nhung như ma quỷ xuất thần nhập hóa đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Chu Thủy Nhung nhìn cậu: ''Đừng nói là cả đêm qua cậu ở trước cửa phòng tôi chứ.''
''Không phải, sáng nay tớ mới tới.''
''Về nhà không thay đồ sao?''
''Con trai cần gì phải thay đồ mỗi ngày?''
Chu Thủy Nhung liếc cậu: ''Đừng nghĩ tôi sẽ cảm động.''
Thẩm Thính Ôn gật đầu: ''Uhm, cậu không cảm động, tâm động là được. Nhưng tâm động cũng không hẳn là động lòng với tớ, cậu không để tớ vào mắt, sau này cũng thấy chướng mắt, tớ không nên uổng phí khí lực nữa.''
Cậu thay Chu Thủy Nhung nói hết những lời trong lòng cô.
Thẩm Thính Ôn hỏi cô: ''Cậu trái phải đều có ý này, tớ biết rồi.''
Chu Thủy Nhung lười nói với cậu nữa, cô quay đầu bước đi.
Thẩm Thính Ôn theo sau: ''Nếu cậu đã biết tớ trông giữ giúp cậu cả đêm, thì có thể mời tớ ăn sáng không?''
''Bộ tôi kêu cậu coi nhà giùm sao?''
''Không phải.''
''Vậy dựa vào cái gì mà muốn tôi mời ăn?''
''Được rồi, tớ đã biết mình không xứng, tớ về nhà ăn cháo với dưa muối vậy.''
Ánh mắt Chu Thủy Nhung nếu có thể giết người thì Thẩm Thính Ôn giờ đã thành một khối thi thể. Cậu luôn biết chọn thời điểm mà than, thực thực giả giả. Cô thỏa hiệp: ''Vậy đi ăn một chút.''
''Được!''
Chu Thủy Nhung dẫn Thẩm Thính Ôn đi ăn đụng phải người quen, người quen của Thẩm Thính Ôn vẫn là nữ giới, nhìn qua không tới ba mươi tuổi, có mị lực của phụ nữ đã trưởng thành. Cô ấy thấy Thẩm Thính Ôn thì hai mắt đều sáng lên, tự động xem nhẹ Chu Thủy Nhung ở một bên.
Chu Thủy Nhung không có tâm trạng ăn uống, ăn được một hai miếng rồi đi tính tiền.
Thẩm Thính Ôn muốn đuổi theo thì bị người kia cản lại.
Chu Thủy Nhung không quay đầu nhìn nhưng Thẩm Thính Ôn không đuổi theo cô tức là có chuyện để nói với cô gái kia, cũng đã muộn, trước hết cô phải rời đi đã.
Ở trên xe Chu Thủy Nhung nhớ lại một màn vừa rồi, nhớ đến khuôn mặt của cô gái kia, cô nghĩ liệu trước đây Thẩm Thính Ôn có phải có quan hệ gì đó với cô ta không, tuy rằng chuyện không liên quan đến cô nhưng không biết vì sao mà nhịn không được cứ nghĩ lung tung.
Thẩm Thính Ôn không bị cô gái kia cản trở lâu, khi đi ra thì đã không thấy Chu Thủy Nhung, cậu nhắn tin cho cô: ''Đó là chị của tớ.''
Chu Thủy Nhung trả lời: ''Cậu không cần giải thích với tôi.''
''Tớ sợ cậu ghen.''
''Vậy cậu nghĩ nhiều rồi.''
''Phải vậy không? Thế cậu chạy đi làm gì? Súp kem cũng chưa uống hết cứ thế gấp đi?''
Chu Thủy Nhung không nhắn lại, Thẩm Thính Ôn muốn gì cô cũng lười nói nhảm với cậu.
Thẩm Thính Ôn còn cả ngày, hôm nay cậu đã sắp xếp mọi việc, điều trước tiên cần làm chính là đến bệnh viện xem cô Phạm.
*
Trong phòng bệnh.
Thẩm Thính Ôn khéo léo mua giỏ trái cây và hoa tươi đến thăm bệnh.
Cô Phạm được quan tâm mà cảm thấy kinh sợ, Thẩm Thính Ôn là học sinh đầu tiên đến thăm bệnh mình, hai người trước đây cũng không xuất hiện cùng một chỗ.
Thẩm Thính Ôn gọt táo đưa cho cô Phạm một miếng, lộ ra nụ cười trong sáng nói: ''Cô Phạm, không nghĩ rằng Chu Thủy Nhung là người như vậy, cô bị thương khiến em rất đau lòng, khi em nghe tin thì mất ngủ cả đêm.''
Cô Phạm cười cười, có chỗ không tin được: ''Em quan tâm tôi vậy sao?''
Thẩm Thính Ôn đưa ra bài thi Sinh Học và nói: ''Khi em mới vào trung học thì kém môn Sinh nhất, lúc đó cô dạy bổ túc cho em hơn 1 tuần, thành tích của em cho đến nay đều là công lao của cô.''
Cô Phạm nhớ có việc như vậy, nhưng chuyện cũng qua lâu rồi, sớm đã quên, không nghĩ rằng Thẩm Thính Ôn còn nhớ.
Thẩm Thính Ôn còn nói: ''Nghe nói chồng cô thường xuyên đi công tác không có thời gian chăm sóc cô, hay là thế này ạ, dù sao thời gian này em cũng không thể đi học, hay em đến chăm sóc cô nhé? Tan trường em sẽ đến đón cô.''
Cô Phạm vốn định từ chối, nhưng ai có thể từ chối khuôn mặt này của Thẩm Thính Ôn chứ?
Cứ như vậy, Thẩm Thính Ôn thành ''bảo tiêu'' của cô Phạm.
Nghĩ lại thì cậu xin nghỉ học, ban ngày ở bệnh viện chăm sóc cô Phạm, tối thì đến giữ trước cửa nhà Chu Thủy Nhung, có thời gian rảnh thì đến phòng khám thay thuốc cho bản thân, bận không kể xiết.
Thẩm Thính Ôn trấn giữ trước cửa một đêm.
Chu Thủy Nhung dậy tắm rửa chuẩn bị đến trường.
Cô đúng, bọn họ đừng mơ cô sẽ nhận sai.
Thuốc không uống đại, nói không nói bậy, nhận thức cũng không thể lung tung! Nếu bọn họ làm khó cô, cô sẽ vạch trần họ, đâm cô một dao, cô sẽ từng bước từng bước lôi sự thật ra ngoài ánh sáng!
Khi cô ra cửa không thấy Thẩm Thính Ôn, không phải cậu đi rồi mà là đang trốn ở cầu thang.
Đến khi cô vào thang máy cậu mới đi ra, chuẩn bị về nhà thay quần áo. Cậu có việc phải làm.
Xuống đại sảnh tầng trệt không thấy hình bóng Chu Thủy Nhung đâu, cậu mới cảm thấy không ổn, Chu Thủy Nhung như ma quỷ xuất thần nhập hóa đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Chu Thủy Nhung nhìn cậu: ''Đừng nói là cả đêm qua cậu ở trước cửa phòng tôi chứ.''
''Không phải, sáng nay tớ mới tới.''
''Về nhà không thay đồ sao?''
''Con trai cần gì phải thay đồ mỗi ngày?''
Chu Thủy Nhung liếc cậu: ''Đừng nghĩ tôi sẽ cảm động.''
Thẩm Thính Ôn gật đầu: ''Uhm, cậu không cảm động, tâm động là được. Nhưng tâm động cũng không hẳn là động lòng với tớ, cậu không để tớ vào mắt, sau này cũng thấy chướng mắt, tớ không nên uổng phí khí lực nữa.''
Cậu thay Chu Thủy Nhung nói hết những lời trong lòng cô.
Thẩm Thính Ôn hỏi cô: ''Cậu trái phải đều có ý này, tớ biết rồi.''
Chu Thủy Nhung lười nói với cậu nữa, cô quay đầu bước đi.
Thẩm Thính Ôn theo sau: ''Nếu cậu đã biết tớ trông giữ giúp cậu cả đêm, thì có thể mời tớ ăn sáng không?''
''Bộ tôi kêu cậu coi nhà giùm sao?''
''Không phải.''
''Vậy dựa vào cái gì mà muốn tôi mời ăn?''
''Được rồi, tớ đã biết mình không xứng, tớ về nhà ăn cháo với dưa muối vậy.''
Ánh mắt Chu Thủy Nhung nếu có thể giết người thì Thẩm Thính Ôn giờ đã thành một khối thi thể. Cậu luôn biết chọn thời điểm mà than, thực thực giả giả. Cô thỏa hiệp: ''Vậy đi ăn một chút.''
''Được!''
Chu Thủy Nhung dẫn Thẩm Thính Ôn đi ăn đụng phải người quen, người quen của Thẩm Thính Ôn vẫn là nữ giới, nhìn qua không tới ba mươi tuổi, có mị lực của phụ nữ đã trưởng thành. Cô ấy thấy Thẩm Thính Ôn thì hai mắt đều sáng lên, tự động xem nhẹ Chu Thủy Nhung ở một bên.
Chu Thủy Nhung không có tâm trạng ăn uống, ăn được một hai miếng rồi đi tính tiền.
Thẩm Thính Ôn muốn đuổi theo thì bị người kia cản lại.
Chu Thủy Nhung không quay đầu nhìn nhưng Thẩm Thính Ôn không đuổi theo cô tức là có chuyện để nói với cô gái kia, cũng đã muộn, trước hết cô phải rời đi đã.
Ở trên xe Chu Thủy Nhung nhớ lại một màn vừa rồi, nhớ đến khuôn mặt của cô gái kia, cô nghĩ liệu trước đây Thẩm Thính Ôn có phải có quan hệ gì đó với cô ta không, tuy rằng chuyện không liên quan đến cô nhưng không biết vì sao mà nhịn không được cứ nghĩ lung tung.
Thẩm Thính Ôn không bị cô gái kia cản trở lâu, khi đi ra thì đã không thấy Chu Thủy Nhung, cậu nhắn tin cho cô: ''Đó là chị của tớ.''
Chu Thủy Nhung trả lời: ''Cậu không cần giải thích với tôi.''
''Tớ sợ cậu ghen.''
''Vậy cậu nghĩ nhiều rồi.''
''Phải vậy không? Thế cậu chạy đi làm gì? Súp kem cũng chưa uống hết cứ thế gấp đi?''
Chu Thủy Nhung không nhắn lại, Thẩm Thính Ôn muốn gì cô cũng lười nói nhảm với cậu.
Thẩm Thính Ôn còn cả ngày, hôm nay cậu đã sắp xếp mọi việc, điều trước tiên cần làm chính là đến bệnh viện xem cô Phạm.
*
Trong phòng bệnh.
Thẩm Thính Ôn khéo léo mua giỏ trái cây và hoa tươi đến thăm bệnh.
Cô Phạm được quan tâm mà cảm thấy kinh sợ, Thẩm Thính Ôn là học sinh đầu tiên đến thăm bệnh mình, hai người trước đây cũng không xuất hiện cùng một chỗ.
Thẩm Thính Ôn gọt táo đưa cho cô Phạm một miếng, lộ ra nụ cười trong sáng nói: ''Cô Phạm, không nghĩ rằng Chu Thủy Nhung là người như vậy, cô bị thương khiến em rất đau lòng, khi em nghe tin thì mất ngủ cả đêm.''
Cô Phạm cười cười, có chỗ không tin được: ''Em quan tâm tôi vậy sao?''
Thẩm Thính Ôn đưa ra bài thi Sinh Học và nói: ''Khi em mới vào trung học thì kém môn Sinh nhất, lúc đó cô dạy bổ túc cho em hơn 1 tuần, thành tích của em cho đến nay đều là công lao của cô.''
Cô Phạm nhớ có việc như vậy, nhưng chuyện cũng qua lâu rồi, sớm đã quên, không nghĩ rằng Thẩm Thính Ôn còn nhớ.
Thẩm Thính Ôn còn nói: ''Nghe nói chồng cô thường xuyên đi công tác không có thời gian chăm sóc cô, hay là thế này ạ, dù sao thời gian này em cũng không thể đi học, hay em đến chăm sóc cô nhé? Tan trường em sẽ đến đón cô.''
Cô Phạm vốn định từ chối, nhưng ai có thể từ chối khuôn mặt này của Thẩm Thính Ôn chứ?
Cứ như vậy, Thẩm Thính Ôn thành ''bảo tiêu'' của cô Phạm.
Nghĩ lại thì cậu xin nghỉ học, ban ngày ở bệnh viện chăm sóc cô Phạm, tối thì đến giữ trước cửa nhà Chu Thủy Nhung, có thời gian rảnh thì đến phòng khám thay thuốc cho bản thân, bận không kể xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.