Chương 50:
Tư Ta
30/09/2024
Ở bệnh viện, Thẩm Thính Ôn qua mấy ngày ở bên cô Phạm quả nhiên phát hiện ra vấn đề.
Cậu nhờ Tỉnh Hạ hỗ trợ tìm danh sách những học sinh từng học bổ túc với cô giáo Phạm, sau khi loại trừ, cuối cùng còn lại một người rất thân cận với cô giáo.
Buổi chiều cô Phạm sẽ xuất viện, Thẩm Thính Ôn trước đó tán chuyện với cô: ''Cô giáo có nghe chuyện năm 1990 có nữ giáo viên cưỡng gian một nam sinh còn vị thành niên không ạ? Hình như sau đó ở tù vài năm?''
Cô Phạm lập tức thay đổi sắc mặt, không còn dịu dàng hay bình tĩnh nữa, biểu tình giống như diễn viên hề bị vạch trần kịch bản, môi run run.
*
Chu Thủy Nhung chịu phạt đứng xong thì đến siêu thị mua nước, cô cố ý đi qua khu nghệ thuật trong trường, khi đi ngang qua lớp mĩ thuật tạo hình thì có nam sinh thấy cô, cậu ta chạy đến, hô tên cô.
Cậu đến trước mặt Chu Thủy Nhung, cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn cô: ''Cậu có thời gian không?''
Chu Thủy Nhung đút tay vào túi đụng vào di động: ''Nói đi.''
Cậu ta thoạt nhìn như cảm thấy có lỗi với Chu Thủy Nhung, dù cho căn bản không rõ chuyện gì. Cậu ta vẫn không ngẩng đầu mà lí nhí nói: ''Tớ biết cậu không đẩy người, mọi người mắng nhầm cậu rồi.''
''Đúng, vì người đẩy chính là cậu.''
Cậu ta giật phắt đầu lên.
Trên khuôn mặt Chu Thủy Nhung còn ướt mồ hôi do đứng phơi nắng, cô nhìn cậu ta: ''Cô Phạm ngoại tình với cậu, cô ấy mang thai, đứa nhỏ chính là của cậu, cậu vì sợ hãi nên đẩy cô ta xuống lầu.''
Cậu ta vội vãi giãi bày: ''Không phải, là cô ấy không muốn đứa bé! Cổ không muốn ly hôn! Bởi vì chồng cô ấy có thể kiếm tiền, mà tôi thì không thể! Tôi lúc ấy không nghĩ là…''
Nói xong thấy Chu Thủy Nhung nhìn mình, cậu ta lập tức che miệng lại, nhưng đã chậm. Cậu ta hoảng loạn vài ngày, tinh thần gặp áp lực sắp không xong, cho nên Chu Thủy Nhung nhẹ nhàng nói vài câu liền khiến cậu ta khai ra sự thật.
Cậu ta ngồi xổm xuống, che mặt: ''Thực xin lỗi, tôi không nghĩ cậu sẽ mang cô giáo đến bệnh viện, cũng không nghĩ rằng cô giáo đem trách nhiệm đổ lên người cậu.''
Chu Thủy Nhung đương nhiên sẽ không tự dưng hứng cái xô nước bẩn này, từ ngày bị cô Phạm vu cáo cô liền để ý hơn. Tường không thể ngăn được gió, chuyện từng phát sinh trong trường, không thể nào không còn dấu tích gì.
Quả nhiên, năm mới cô Phạm bởi vì quá gần gũi với một nam sinh nên bị phụ huynh tìm tới cửa, cuối cùng trường học nói là hiểu lầm.
Chuyện này xem như cho Chu Thủy Nhung một manh mối, từ góc độ này cô nhờ Phó Lân Anh hỏi thăm về học sinh thân cận với cô Phạm. Nếu so ra thì người gần gũi nhất với cô ta chính là người trước mắt này.
Chu Thủy Nhung đem tất cả những chuyện đã biết xâu lại một chỗ thì đoán ra một đáp án -
Cô Phạm không thể để người khác biết là nam sinh này đẩy cô ấy, mà Chu Thủy Nhung xen vào chuyện của người khác, đưa cô ta đi bệnh viện, vừa lúc chịu tội thay cho nam sinh này. Vì sao cô ta muốn giấu diếm thay nam sinh này, đáp án không tránh khỏi vài cái, hoặc là vì có tình cảm, không thì vì cậu ta nắm được nhược điểm của cô ấy.
Chu Thủy Nhung vốn muốn trực tiếp tìm cậu ta nói rõ, nhưng cô nghe nói gần đây cậu ta ở trạng thái có chút khác thường, nên khẳng định cậu ta còn có lương tâm, sau khi nhận thấy sự công kích của mọi người thì càng khổ sở.
Quả nhiên, hôm nay cô đã đợi không uổng công.
Cô giáo hơn 20 tuổi và nam sinh 16 tuổi, hoặc là thầy giáo hơn 20 cùng với nữ sinh 16, sự chừng mực rất khó giữ, không chú ý thì lửa gần rơm sẽ phát hỏa, ai có đủ đạo đức và kiên trì có thể chống cự sức hấp dẫn giới tính chứ?
Ai cũng không thể chống cự.
Ai cũng đừng nói như mình rất cao quý.
Xét đến phương diện tình cảm thì bọn họ không sai, nhưng pháp luật và luân lý xã hội thì không chấp nhận chuyện này.
Có lẽ là học sinh chủ động, hoặc người chủ động là giáo viên, nhưng kết quả cuối cùng đều là giáo viên gánh vác trách nhiệm, không vì sao cả, sự thật chính là vậy. Đầu tiên là giáo viên thì trưởng thành hơn, tiếp theo giáo viên có chức trách giáo dục dạy bảo học sinh, nếu không làm tốt được thì đương nhiên phải đứng mũi chịu sào.
Có thể không công bằng.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Chu Thủy Nhung từ miệng nam sinh đã biết toàn bộ sự việc, cô thuận tay thu âm lại sau đó gửi cho chồng cô Phạm một bản. Không có ý tứ khác, chỉ là cô Phạm khiến cô thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cô sẽ làm cho cô ta cửa nát nhà tan.
Đây mới là công bằng.
Lấy ơn báo oán là thánh nhân, còn Chu Thủy Nhung cô chỉ là con người phàm tục mà thôi.
*
Cô Phạm từ chức, Chu Thủy Nhung bị mắng chửi càng thậm tệ hơn, bọn họ cho rằng là Chu Thủy Nhung ép cô ta.
Chu Thủy Nhung không làm cho ra lẽ, dù sao không có chuyện này thì cô cũng sẽ bị chửi vì chuyện khác, họ mắng thì mắng đi, hiện tại chỉ cần biết cô Phạm thê thảm là được.
Nhưng cô không nghĩ tới những học sinh trong trường vì thế mà làm hoạt động công kích cô, sau khi hết giờ học thì chủ đề hoạt động là: Chu Thủy Nhung có nên bị đuổi học hay không?
Những người cho rằng nên đuổi học Chu Thủy Nhung thì đứng ở bên trái, còn ngược lại thì đứng phía sau cô.
Chu Thủy Nhung cảm thấy nhàm chán nên muốn rời đi, bọn họ không cho cô đi, muốn để cho cô thấy rằng không ai nguyện ý đứng ở sau cô, muốn cô đối mặt sự thật rỉ máu này.
Cô bị hai nữ sinh chất vấn: ''Tôi không biết sao cô còn mặt mũi ở lại trường chúng tôi.''
Chu Thủy Nhung phát tay tí nữa là cho họ ăn bạt tai, nhưng có người động thủ trước, Thẩm Thính Ôn mặc đồng phục, hai tay đút túi quần mang vẻ lười nhác, nhưng lại vô cùng kiên định đứng sau lưng Chu Thủy Nhung.
Tất cả mọi người đã quên việc Thẩm Thính Ôn đi học trở lại.
Kỳ quái là nữ sinh kia lập tức ngậm miệng. Không riêng cô ta mà rất nhiều người cũng không lên tiếng.
Triệu Cô Tình mỉm cười, cũng thong thả đi qua đứng sau Thẩm Thính Ôn.
Sau đó, Chúc A Di không có biện pháp, cô sẽ về phe Triệu Cô Tình, nên cũng theo đứng ra sau. Lương Kế Phàm nợ Thẩm Thính Ôn một ân huệ, gãi gãi đầu rồi cũng đi qua.
Tiếp theo là Phó Lân Anh, cậu vốn cũng đứng về phía Chu Thủy Nhung.
Chu Tịch Hựu mới vừa đến thì thấy cục diện này, không hề nghĩ ngợi liền chạy qua nhào vào người Chu Thủy Nhung ôm cô chốc lát, sau đó đứng phía sau cô.
Lý Cổn thì nghe theo bạn gái! Ý của bạn gái là nhất! Bạn gái ở đâu thì cậu ở đó!
Người khởi xướng việc bình chọn này như lạc vào sương mù, những người xem náo nhiệt cũng mông lung, có người không hiểu, từ trong đám đông lên tiếng: ''Thẩm Thính Ôn cậu biết mình đang làm gì không?''
Thẩm Thính Ôn nhìn về phía giáo viên giám thị để cho những sự việc này phát sinh, cậu nói với giọng thản nhiên: ''Nhìn không ra sao? Tôi đang tạo phản đây.''
Chu Thủy Nhung không quay đầu lại, nhưng cô có lỗ tai, nghe thấy được.
''Nếu không ai thích mình thì hãy sống cuộc đời đơn độc mà tỏa sáng''. Lời này rất đúng, chính là khi leo lên đỉnh núi có người bầu bạn là cảm giác như thế nào? Phong cảnh bên sườn núi có phải sẽ càng đẹp hơn hay không?
Cô đã quên nguyên nhân vì sao phải về nước.
Nhưng cô giống như đã tìm được đáp án mà bản thân vẫn đi tìm.
Vẫn có người muốn đồng hành với cô mà vĩnh viễn không cần cô phải thay đổi bản thân, một mối quan hệ tốt hẳn là - tôi biết điểm chưa tốt và khác biệt của cậu, cậu cũng không cần sửa, với tôi chuyện đó không sao cả.
Cậu nhờ Tỉnh Hạ hỗ trợ tìm danh sách những học sinh từng học bổ túc với cô giáo Phạm, sau khi loại trừ, cuối cùng còn lại một người rất thân cận với cô giáo.
Buổi chiều cô Phạm sẽ xuất viện, Thẩm Thính Ôn trước đó tán chuyện với cô: ''Cô giáo có nghe chuyện năm 1990 có nữ giáo viên cưỡng gian một nam sinh còn vị thành niên không ạ? Hình như sau đó ở tù vài năm?''
Cô Phạm lập tức thay đổi sắc mặt, không còn dịu dàng hay bình tĩnh nữa, biểu tình giống như diễn viên hề bị vạch trần kịch bản, môi run run.
*
Chu Thủy Nhung chịu phạt đứng xong thì đến siêu thị mua nước, cô cố ý đi qua khu nghệ thuật trong trường, khi đi ngang qua lớp mĩ thuật tạo hình thì có nam sinh thấy cô, cậu ta chạy đến, hô tên cô.
Cậu đến trước mặt Chu Thủy Nhung, cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn cô: ''Cậu có thời gian không?''
Chu Thủy Nhung đút tay vào túi đụng vào di động: ''Nói đi.''
Cậu ta thoạt nhìn như cảm thấy có lỗi với Chu Thủy Nhung, dù cho căn bản không rõ chuyện gì. Cậu ta vẫn không ngẩng đầu mà lí nhí nói: ''Tớ biết cậu không đẩy người, mọi người mắng nhầm cậu rồi.''
''Đúng, vì người đẩy chính là cậu.''
Cậu ta giật phắt đầu lên.
Trên khuôn mặt Chu Thủy Nhung còn ướt mồ hôi do đứng phơi nắng, cô nhìn cậu ta: ''Cô Phạm ngoại tình với cậu, cô ấy mang thai, đứa nhỏ chính là của cậu, cậu vì sợ hãi nên đẩy cô ta xuống lầu.''
Cậu ta vội vãi giãi bày: ''Không phải, là cô ấy không muốn đứa bé! Cổ không muốn ly hôn! Bởi vì chồng cô ấy có thể kiếm tiền, mà tôi thì không thể! Tôi lúc ấy không nghĩ là…''
Nói xong thấy Chu Thủy Nhung nhìn mình, cậu ta lập tức che miệng lại, nhưng đã chậm. Cậu ta hoảng loạn vài ngày, tinh thần gặp áp lực sắp không xong, cho nên Chu Thủy Nhung nhẹ nhàng nói vài câu liền khiến cậu ta khai ra sự thật.
Cậu ta ngồi xổm xuống, che mặt: ''Thực xin lỗi, tôi không nghĩ cậu sẽ mang cô giáo đến bệnh viện, cũng không nghĩ rằng cô giáo đem trách nhiệm đổ lên người cậu.''
Chu Thủy Nhung đương nhiên sẽ không tự dưng hứng cái xô nước bẩn này, từ ngày bị cô Phạm vu cáo cô liền để ý hơn. Tường không thể ngăn được gió, chuyện từng phát sinh trong trường, không thể nào không còn dấu tích gì.
Quả nhiên, năm mới cô Phạm bởi vì quá gần gũi với một nam sinh nên bị phụ huynh tìm tới cửa, cuối cùng trường học nói là hiểu lầm.
Chuyện này xem như cho Chu Thủy Nhung một manh mối, từ góc độ này cô nhờ Phó Lân Anh hỏi thăm về học sinh thân cận với cô Phạm. Nếu so ra thì người gần gũi nhất với cô ta chính là người trước mắt này.
Chu Thủy Nhung đem tất cả những chuyện đã biết xâu lại một chỗ thì đoán ra một đáp án -
Cô Phạm không thể để người khác biết là nam sinh này đẩy cô ấy, mà Chu Thủy Nhung xen vào chuyện của người khác, đưa cô ta đi bệnh viện, vừa lúc chịu tội thay cho nam sinh này. Vì sao cô ta muốn giấu diếm thay nam sinh này, đáp án không tránh khỏi vài cái, hoặc là vì có tình cảm, không thì vì cậu ta nắm được nhược điểm của cô ấy.
Chu Thủy Nhung vốn muốn trực tiếp tìm cậu ta nói rõ, nhưng cô nghe nói gần đây cậu ta ở trạng thái có chút khác thường, nên khẳng định cậu ta còn có lương tâm, sau khi nhận thấy sự công kích của mọi người thì càng khổ sở.
Quả nhiên, hôm nay cô đã đợi không uổng công.
Cô giáo hơn 20 tuổi và nam sinh 16 tuổi, hoặc là thầy giáo hơn 20 cùng với nữ sinh 16, sự chừng mực rất khó giữ, không chú ý thì lửa gần rơm sẽ phát hỏa, ai có đủ đạo đức và kiên trì có thể chống cự sức hấp dẫn giới tính chứ?
Ai cũng không thể chống cự.
Ai cũng đừng nói như mình rất cao quý.
Xét đến phương diện tình cảm thì bọn họ không sai, nhưng pháp luật và luân lý xã hội thì không chấp nhận chuyện này.
Có lẽ là học sinh chủ động, hoặc người chủ động là giáo viên, nhưng kết quả cuối cùng đều là giáo viên gánh vác trách nhiệm, không vì sao cả, sự thật chính là vậy. Đầu tiên là giáo viên thì trưởng thành hơn, tiếp theo giáo viên có chức trách giáo dục dạy bảo học sinh, nếu không làm tốt được thì đương nhiên phải đứng mũi chịu sào.
Có thể không công bằng.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Chu Thủy Nhung từ miệng nam sinh đã biết toàn bộ sự việc, cô thuận tay thu âm lại sau đó gửi cho chồng cô Phạm một bản. Không có ý tứ khác, chỉ là cô Phạm khiến cô thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, cô sẽ làm cho cô ta cửa nát nhà tan.
Đây mới là công bằng.
Lấy ơn báo oán là thánh nhân, còn Chu Thủy Nhung cô chỉ là con người phàm tục mà thôi.
*
Cô Phạm từ chức, Chu Thủy Nhung bị mắng chửi càng thậm tệ hơn, bọn họ cho rằng là Chu Thủy Nhung ép cô ta.
Chu Thủy Nhung không làm cho ra lẽ, dù sao không có chuyện này thì cô cũng sẽ bị chửi vì chuyện khác, họ mắng thì mắng đi, hiện tại chỉ cần biết cô Phạm thê thảm là được.
Nhưng cô không nghĩ tới những học sinh trong trường vì thế mà làm hoạt động công kích cô, sau khi hết giờ học thì chủ đề hoạt động là: Chu Thủy Nhung có nên bị đuổi học hay không?
Những người cho rằng nên đuổi học Chu Thủy Nhung thì đứng ở bên trái, còn ngược lại thì đứng phía sau cô.
Chu Thủy Nhung cảm thấy nhàm chán nên muốn rời đi, bọn họ không cho cô đi, muốn để cho cô thấy rằng không ai nguyện ý đứng ở sau cô, muốn cô đối mặt sự thật rỉ máu này.
Cô bị hai nữ sinh chất vấn: ''Tôi không biết sao cô còn mặt mũi ở lại trường chúng tôi.''
Chu Thủy Nhung phát tay tí nữa là cho họ ăn bạt tai, nhưng có người động thủ trước, Thẩm Thính Ôn mặc đồng phục, hai tay đút túi quần mang vẻ lười nhác, nhưng lại vô cùng kiên định đứng sau lưng Chu Thủy Nhung.
Tất cả mọi người đã quên việc Thẩm Thính Ôn đi học trở lại.
Kỳ quái là nữ sinh kia lập tức ngậm miệng. Không riêng cô ta mà rất nhiều người cũng không lên tiếng.
Triệu Cô Tình mỉm cười, cũng thong thả đi qua đứng sau Thẩm Thính Ôn.
Sau đó, Chúc A Di không có biện pháp, cô sẽ về phe Triệu Cô Tình, nên cũng theo đứng ra sau. Lương Kế Phàm nợ Thẩm Thính Ôn một ân huệ, gãi gãi đầu rồi cũng đi qua.
Tiếp theo là Phó Lân Anh, cậu vốn cũng đứng về phía Chu Thủy Nhung.
Chu Tịch Hựu mới vừa đến thì thấy cục diện này, không hề nghĩ ngợi liền chạy qua nhào vào người Chu Thủy Nhung ôm cô chốc lát, sau đó đứng phía sau cô.
Lý Cổn thì nghe theo bạn gái! Ý của bạn gái là nhất! Bạn gái ở đâu thì cậu ở đó!
Người khởi xướng việc bình chọn này như lạc vào sương mù, những người xem náo nhiệt cũng mông lung, có người không hiểu, từ trong đám đông lên tiếng: ''Thẩm Thính Ôn cậu biết mình đang làm gì không?''
Thẩm Thính Ôn nhìn về phía giáo viên giám thị để cho những sự việc này phát sinh, cậu nói với giọng thản nhiên: ''Nhìn không ra sao? Tôi đang tạo phản đây.''
Chu Thủy Nhung không quay đầu lại, nhưng cô có lỗ tai, nghe thấy được.
''Nếu không ai thích mình thì hãy sống cuộc đời đơn độc mà tỏa sáng''. Lời này rất đúng, chính là khi leo lên đỉnh núi có người bầu bạn là cảm giác như thế nào? Phong cảnh bên sườn núi có phải sẽ càng đẹp hơn hay không?
Cô đã quên nguyên nhân vì sao phải về nước.
Nhưng cô giống như đã tìm được đáp án mà bản thân vẫn đi tìm.
Vẫn có người muốn đồng hành với cô mà vĩnh viễn không cần cô phải thay đổi bản thân, một mối quan hệ tốt hẳn là - tôi biết điểm chưa tốt và khác biệt của cậu, cậu cũng không cần sửa, với tôi chuyện đó không sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.